CHƯƠNG 63: Tôi đã tài trợ cho những kẻ lưu manh này

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 63: Tôi đã tài trợ cho những kẻ lưu manh này

Edit: Gấu túi nhỏ

Truyện được đăng tải độc quyền trên Wattpad và page Gấu túi nhỏ 

"Ngài vừa làm gì vậy?" – tôi choáng váng hỏi.

"Ta thấy các ngươi đã làm."- thần nghiên đầu hỏi- "Nó chính xác nghĩa là gì? Một khi nhìn vào mắt nhau thật lâu, đó không phải là lúc nên hôn sao?"

"Cái gì cơ?"

Thần bước về phía tôi khiến tôi giật mình khi đầu mũi cả hai chạm vào nhau lần nữa. Anh ta nhận xét như thể đang nói chuyện với một người lạ trên đường:

"Sao cô không mở miệng? Như lần trước?"

"..."

Thần nhìn thẳng vào mắt tôi, không tập trung vào điều gì khác.

Cái gì vậy? Làm sao bây giờ?

Tôi định thần lại, đặt tay mình lên mặt anh ta và đẩy nó ra xa một sải tay. Thần quay lại nhìn tôi, bầu má bị ép vào giữa những ngón tay tôi. Tôi sợ sệt buông tay ra.

"Đây là gì?"- thần lại tò mò hỏi.

Tôi đứng dậy tăng thêm khoảng cách giữa cả hai, anh ta đứng dậy định đi theo.

"Cứ... ở yên đó!"- tôi bấn loạn hét lên.

"Tại sao?"

"Bởi vì ngài đang hành xử rất kỳ lạ!"

"Khuôn mặt này được thiết kế để mang tính thẩm mỹ cao nhất-" anh ta lại bắt đầu giải thích.

"Thẩm mỹ hay không tôi không cần biết, ai lại hôn ai đó chỉ vì họ giao tiếp với nhau bằng mắt chứ?!"

Anh ta nhíu mày:

"Cô!"

"Tôi khi nào?"

"Rõ ràng các người đã giao tiếp bằng mắt trước, sau đó mới hôn."

Tôi bừng tỉnh hiểu ra chuyện mà anh ta đang nói tới. Đêm đó, trên cầu thang với Siger.

"Đó là... ừm. Trước tiên điều kiện cần là hai người đó phải thích nhau, được không?"

Thật là ác mộng để giải thích cho một kẻ hoàn toàn không biết gì về tình yêu, càng không phải là con người có thể hiểu được? Lần đầu tiên tôi lo lắng không biết anh ta có thể làm gì trên thế giới này. Chúa đã cử anh ta đến với thế giới loài người và thật đáng thương khi anh ta không thể can thiệp vào công việc của họ mà chỉ bắt chước theo những việc con người làm?

Tôi nhìn thần đầy nghi ngờ, mặt anh ta có chút rụt rè.

"Cô có ghét ta không?" -anh ta hỏi.

"Tất nhiên là có... Làm sao tôi có thể thích một người muốn tôi chết đi được?" - tôi nói với giọng bình tĩnh hơn và bước lại gần anh ta- "Ngài có thực sự tò mò về những gì con người đang làm không?"

"Ta tò mò về cô hơn. Và cô là một con người. Vì vậy, chắc là thế!" - anh ta nói.

"Nếu tôi muốn hôn ngài, tôi sẽ chủ động trước. Sẽ có thời điểm thích hợp để làm điều đó. Ngài có hiểu không?"

"Được."

Đời nào tôi muốn hôn anh ta? Không bao giờ. Nhưng tôi không nói điều đó, mặc kệ anh ta có đọc được suy nghĩ của tôi hay không.

Chúng tôi cùng nhau lặng ngắm mặt trời lặn ngoài cửa sổ.

"Có cần phải đi nữa không?"- thần hỏi.

"Vâng, tại sao ngài lại hỏi vậy?"

Thần không trả lời, tôi tiếp tục:

"Có gì phải tiếc nuối sao? Dù sao thì ngài vẫn luôn theo dõi tôi từ xa mà."

"Đúng."- thần rê đầu ngón tay lên mái tóc ngắn rồi nói:

"Nhưng ta chỉ ở đây."

Tôi nghĩ anh ta có vẻ rất buồn khi thấy tôi ra đi.

"Cơ thể con người này... nó là một..."

"Hạn chế?"- tôi đoán.

"Ừ."

Tôi hiểu được nó là gì. Thần có thể cảm nhận được mọi thứ giống như một con người thực thụ nhưng không thể nếm trải những trải nghiệm cuộc sống. Nếu các vị thần đều bị hạn chế như vậy thì tôi nghĩ rằng bọn họ có lẽ đã khá cô đơn trong một thời gian dài.

****

"Em định bán tóc à?"- Siger hỏi.

"Chính xác."

"Em lấy nó ở đâu ra?"

"Anh không cần biết."

"Cái gì?"

"Anh sẽ bị tổn thương nếu làm vậy."

Siger trừng mắt nhìn tôi, rõ ràng không muốn tiếp nhận lời bào chữa vô lý này. Chà, đó không phải là một lời nói dối- tôi không thể để bất kỳ ai khác dính líu vào vì những lý do hoàn toàn ích kỷ của riêng tôi.

Anh thở dài rồi mở gói vải tôi mang theo.

"Đây là một mái tóc màu đen." -anh nhận xét.

"Vì khá hiếm nên chúng ta sẽ bán được nó với giá tốt?"

"Ừ, đúng rồi... Nhưng em đã lấy nó ở đâu thế?" -anh ấy nghĩ tôi đã có được nó bằng cách bắt cóc một kẻ khác.

"Em có được nó một cách hợp pháp, nên đừng lo lắng quá!"- tôi trấn an anh ấy- "Hơn nữa, chúng ta cần tích chút tiền nếu muốn trông như hai kẻ giàu có. Em không thể chuyển số tiền lớn đi khắp nơi lúc này, và-"

Anh mắt Siger rơi lên tóc tôi, anh ấy ngắt lời:

"Còn tóc của em thì sao?"

"Ồ, em đã bán nó ở cửa hàng nơi em mua ngựa..."

"Cửa hàng còn nó không?"

"À!"

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Cả hai ăn ý cùng nghĩ cùng một điều.

****

"Bây giờ cháu lại đến và yêu cầu điều này..."- bà chủ cửa hàng bắt đầu chất vấn.

"Dì định tuyệt tình như thế sao?"- Siger cho là đương nhiên nói.

"Bán hết rồi. Dì không còn gì nữa để đưa cho cháu đâu!" – bà chủ tiệm sợ hãi định phóng ra phía sau quầy để tránh xa Siger, rồi dừng lại khi phát hiện ra tôi đang chặn đường bà ấy. Ngay cả khi tôi đeo mạng che mặt, bà ấy vẫn nhận ra tôi ngay lập tức.

"Ồ...!"- bà ấy nhẹ nhàng kêu lên, sau đó mới chịu đồng ý lắng nghe Siger giải thích.

Anh đưa ra rất nhiều lý do như: chúng tôi đã trả lại con ngựa mà không một vết xước nào và do đó xứng đáng được hoàn lại toàn bộ số tiền, những món trang sức quá đắt để trả cho một đôi giày da cũ nát và chúng tôi sẽ được hưởng một phần lợi nhuận như là tiền hoa hồng kiếm được từ việc bán tóc của tôi.

Tôi ngạc nhiên trước tài hùng biện của anh ấy, nghĩ rằng anh ấy chắc chắn sẽ tạo được ấn tượng cho riêng mình dù đi đến bất cứ đâu. Sau một hồi thương lượng, chúng tôi nhận được số tiền hoàn lại từ con ngựa mơ ước của Siger đã bị tôi nẫng nó từ đợt trước, bán lại mái tóc của tôi để trả cho bà ấy một ít lợi nhuận và thêm được vài xu cho đôi giày da cũ.

"Cháu quả là một tên khốn máu lạnh! Dì đủ tuổi làm mẹ cháu đấy, cháu có biết không!"- bà chủ khóc lóc.

"Ban đầu vụ mua bán này đã không công bằng!"- Siger nói- "Cháu giúp dì kiếm tiền mà không cần động một ngón tay, dì còn có vấn đề gì nữa?"

"Dì sẽ kiếm được nhiều hơn nếu cháu không đến!"

"Quá tham lam không bao giờ có kết thúc tốt đẹp".

"Ồ, lại còn chửi dì khi tất cả mọi chuyện này đều là do cháu gây ra? Sao cháu dám vác cái mã đẹp trai đó đến đây vòi tiền dì, còn cười như vậy nữa?"

"Ồ, vậy nó có tác dụng với dì thật à?"- Siger hoàn trả một nụ cười khác.

"Ôi, đồ ác độc!"

Bà chủ tiệm có vẻ khá thân thiết với Siger. Sau khi đếm hết tiền, Siger vui vẻ rời khỏi cửa hàng. Tôi vốn không nỡ làm vậy, nhưng khi giả vờ lặng lẽ đi theo anh ấy ra ngoài, tôi quay lại liếc nhìn bà chủ quán đang đứng bên ngoài dõi theo chúng tôi rời đi. Khi chúng tôi chạm mắt nhau, bà ấy có chút nao núng. Tôi vội quay lại chỗ bà ấy và nhét một viên ngọc nhỏ vào tay bà trước khi Siger nhận ra.

"Tại sao lại...?"- bà ấy thở dài.

"Cảm ơn vì đôi giày da..." - tôi nói- "Và vì đã cầu xin anh ấy đến cứu tôi."

"Ồ, nhưng-"

"Em không đi à?"- Siger gọi với từ xa.

"Ừ, đến ngay bây giờ!"

Tôi chạy theo Siger, bỏ lại bà chủ tiệm vẫn còn đang bùi ngùi.

****

Màn đêm vừa buông xuống, dựa vào ánh trăng mập mờ xuyên qua các nhánh cây, chúng tôi len lỏi qua từng con hẻm và bước vào một tòa nhà hoàn toàn trống trải.

Đó là một ngôi nhà gần như bị bỏ hoang vì có chủ sở hữu nhưng không có người ở. Ít lâu sau, một ông già sắc mặt tái mét bước ra chào đón. Ba người chúng tôi bước vào trong, nương theo ánh sáng leo lắt đến từ ngọn nến trên tay ông ấy. Chúng tôi cùng bước xuống một cầu thang hẹp dẫn đến một cánh cửa đóng chặt. Người đàn ông quay về phía chúng tôi và liếc nhìn tôi trước khi bắt gặp ánh mắt của Siger.

"Tôi đã làm điều này vì tôi tin tưởng hai người!"- ông ta nói- "Nhưng các người phải chịu trách nhiệm cho bất cứ điều gì xảy ra."

"Tôi sẽ làm vậy!"- tôi thở dài nói- "Giờ ông hãy mở cửa đi!"

Với một tiếng tặc lưỡi, người đàn ông mở cửa ra, để lộ một căn phòng đầy người. Tất cả đều chìm trong bóng tối do ánh nến tạo ra, đang nhìn xuống với vẻ khó chịu hoặc lo lắng rụt rè nhìn quanh phòng. Nghe tiếng cửa mở, đám đông liếc nhìn người đàn ông trước mặt chúng tôi, sau đó là Siger và tôi. Bọn họ bắt đầu hét lên trong hoảng loạn.

"Không, là người phụ nữ đó!"

"Không, tôi đi đây. Trước đây có xảy ra chuyện như vậy đâu. Tôi phải ra ngoài!"

"Sao ông có thể làm điều này với chúng tôi?"

"Chúng ta sẽ chết!"

"Tôi biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra! Tôi biết mà!"

Chỉ còn một người vẫn bình tĩnh đứng giữa cuộc náo động, tôi nhận ra khuôn mặt mờ nhạt ấy. Anh ta chính là người đã đến nhờ Siger giúp đỡ trong khi ôm chặt lấy cô con gái nhỏ của mình. Đôi mắt trống rỗng ấy nhìn tôi một lúc trước khi quay mặt đi. Có một câu hỏi mà tôi đã tự vấn bản thân mình vài lần - thế giới sắp kết thúc, tại sao tôi lại mạo hiểm đánh đổi tính mạng của chính mình để rời khỏi tòa tháp để đến tận đây?

Với tư cách của một Công chúa đang chịu phạt, nhiệm vụ của tôi là sám hối ở bên trong tòa tháp. Cụ thể hơn, đáng lẽ tôi phải bị tước bỏ địa vị, tước bỏ mọi quyền hành. Vậy thì, về mặt lý thuyết có phù hợp không nếu tôi không còn đóng vai Công chúa? Tôi muốn làm một điều, bất cứ điều gì, để giúp đỡ thế giới này. Tôi muốn vị thần kia thừa nhận tôi mới là người xứng đáng. Tôi cần tìm một nơi mà tôi có thể tồn tại thực sự. Lúc đầu, tất cả là vì những lý do ích kỷ, nhưng chẳng bao lâu sau, tôi nhận ra rằng không có vấn đề nào trong số này có thể bị xem nhẹ - đây hoàn toàn là một trách nhiệm nặng nề.

Tôi có thể vực dậy chuyện này được không? Liệu tôi có thể thành công mà không sử dụng quyền lực, sự giàu có và danh tiếng từ Công chúa? Hay liệu tôi có đủ kiên nhẫn và giúp đỡ người dân dưới vai trò Công chúa sau khi kết thúc thời gian bị giam trong tòa tháp? Chẳng phải đây cũng là con đường an toàn nhất cho những người dân này sao?

Chưa hết.

Người đàn ông đó cuối cùng vẫn mất đi cô con gái. Không thể để con bé đi, người mẹ đã thay con ra đi- không bao giờ quay trở lại nữa, nhưng sau một thời gian sống xa mẹ, cô bé đã bỏ đi tìm mẹ. Hiện tại, cả mẹ và con gái đều đã mất. Nhưng, điều đó không khiến món nợ của người đàn ông này giảm đi. Mặt tối của nợ nần chính là như vậy - trong một phút có thể quản lý được, nhưng sau đó lại tăng nhanh trở lại.

Bọn côn đồ đang truy bắt đứa con còn lại của anh ta. Bi kịch tràn ngập nơi đây, giống như một loại virus vô hình lây nhiễm cả thị trấn. Tôi có thể dễ dàng hòa mình vào đám đông cách đó vài con phố mà chưa bao giờ bắt gặp bất kỳ tình trạng gì trong số này, nhưng tôi lại nhìn thấy tất cả ở nơi đây. Những người này không còn thời gian để chờ đợi Công chúa. Cuộc sống của họ có thể kết thúc vào ngày mai. Họ có thể mất gia đình chỉ bằng một cú búng tay. Kiên nhẫn là một điều xa xỉ mà họ không thể có được.

Tôi luôn tin rằng để đạt được sự vĩ đại bằng cách chờ đợi thời điểm thích hợp. Không thể lúc nào cũng ưu tiên bản thân, đôi khi cần phải chờ đợi và chịu đựng cho đến khi điều tồi tệ nhất qua đi, nhưng đây không phải là đặc ân được trao cho tất cả mọi người. Đối với tôi, chẳng là gì ngoài vài tháng, nhưng là sự khác biệt giữa sự sống và cái chết đối với một người. Đó là lý do tại sao tôi phải cứu rỗi bọn họ ngay bây giờ.

"Tôi chính là kẻ đã yêu cầu bất kỳ ai đang có khiếu nại hãy tập trung ở đây tối nay!"- tôi dõng dạc tuyên bố và bước tới trung tâm đám đông.

Căn phòng lập tức rơi vào im lặng. Một người đàn ông trung niên đột nhiên đứng dậy kêu lên:

"Hãy cho chúng tôi biết lý do của cô!"

Tôi trì hoãn việc trả lời bằng cách gợi ý một câu hỏi:

"Trên đường đến đây ông có bắt gặp ai không? Có ai biết ông đang có mặt tại buổi tụ tập này không?"

Người đàn ông dẫn chúng tôi vào hắng giọng để thu hút sự chú ý của mọi người trước khi trả lời:

"Tôi đã cảnh báo mọi người hãy giữ bí mật về chuyện này, kể cả với thân nhân."- ông ta tiếp tục nói- "Tất cả chúng ta đều biết chuyện này quan trọng như thế nào. Các người không cần phải lo lắng về việc lời nói ở đây sẽ bị lộ ra ngoài."

"Nhưng bên các người thì không?"- một người khác hét lên.

"Đúng vậy! Tất cả chúng ta đã bị lừa! Không ai nói với chúng ta rằng người phụ nữ này sẽ có mặt ở đây!"

"Cô đang cố làm gì chúng tôi?"

Tôi lặng lẽ thở dài- "Tôi không có ý định làm gì các người cả."

"Tại sao... tại sao không?!"

Thật là một câu hỏi khó. Đối với một hành vi vô đạo đức, có rất nhiều lý do để biện minh cho hành động đó - nhưng ngược lại, không có gì để giải thích ngoài việc nói rằng đó là điều đúng đắn nên làm. Bọn họ vẫn truy hỏi tôi vì bọn họ không tin tưởng tôi. Tôi cũng không tự tin rằng mình có thể thuyết phục được những người này.

"Tôi đã tài trợ cho những kẻ lưu manh điều hành khu phố này!"- tôi nói.

"Đồ đàn bà độc ác!"- một ai đó hét lên.

"Và tôi dự định sẽ tiếp tục làm như vậy!"- tôi nói thêm.

Vượt qua sự tuyệt vọng và oán hận, những người trong phòng đồng loạt đứng dậy và giận dữ chỉ vào tôi:

"Hãy giết chết ả khốn này ngay bây giờ!"

"Đúng vậy! Chúng ta chỉ cần đưa ả ra khỏi tầm mắt của bọn chúng!"

Cùng lúc đó, một người đã đá đổ chiếc bàn và khiến nó rơi xuống vỡ nát với một âm thanh chói tai. Khi những hạt bụi lắng xuống, Siger nở một nụ cười không lọt nổi vào mắt, quay về phía đám đông đang hỗn loạn.

"Tôi lo là các người đã quên rằng Siger tôi đang ở đây!"- anh hùng hổ nói.

Bọn họ lập tức chán nản như những kẻ mắc mưa.

"Làm sao có thể!"

"Nếu chúng ta loại bỏ được người phụ nữ đó, nếu cô ta không còn sống nữa-"

"Vậy thì các người sẽ khá hơn chứ?"- tôi hỏi, thực sự tò mò.

Bọn người này thực sự tin điều đó sao?

"Ít nhất... ít nhất-"

"Đưa những thứ này ra!"

Tôi cắt ngang dòng suy nghĩ dần trở nên mất trí của đám đông, lấy một xấp giấy từ trong túi ra. Tôi đưa tờ giấy cho người đàn ông trung niên, ông ta bắt đầu chuyển chúng cho những người khác.

"Đây là gì?"- một trong số đó hỏi.

"Là sổ đăng ký đất đai đã bị lấy đi."- tôi nói.

"Cái gì?"

Mọi người đột nhiên lao tới vồ lấy mớ giấy tờ mà ban đầu họ còn chẳng thèm liếc mắt đến.

"Đó là của tôi! Của tôi!"

"Không thể nào! Cô ta trả lại những thứ này cho chúng ta à?"

"Tại sao phải là tôi?"- tôi mỉm cười hỏi.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Mấy nay Gấu phát sinh nhiều chuyện quá nên dự tính up theo lịch cũng không kịp rồi, nhưng Gấu vẫn cố beta cho hoàn chỉnh rồi mới up hẳn lên.

Tuy truyện hơi flop, kiểu nội dung không hợp xu hướng lắm, hơi khó hiểu với một số bạn quen thể loại đơn giản, lại hơn đơn giản với những bạn yêu kiểu cốt truyệt phức tạp. Nó hơi nửa nạc nửa mở í. Nhưng mình vẫn yêu thích và hoàn thành hết nha.

Mơn mọi người <3 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro