CHƯƠNG 78: Nữ tử tước Ebonto

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 78: Nữ tử tước Ebonto

Edit by Gấu tủi nhỏ

"Bệ hạ!"- cố vấn trưởng nhanh chóng lên tiếng và cúi chào tỏ lòng kính cẩn.

"Ta đã bảo ông nhanh đến báo cáo lại cho ta. Làm gì mà lâu thế?"

"Xin hãy tha thứ cho sự chậm trễ của thần. Vấn đề hóa ra phức tạp hơn dự kiến ​​rất nhiều..."

Đôi mắt của Hoàng đế nhàn nhạt quét qua tất cả những người đang tụ tập. Sau đó ông ta nhếch mép cười hòa nhã và cất giong lảnh lót khắp hành lang:

"Thật là một sự pha trộn kỳ lạ giữa mọi người. Các người đến đây để bí mật đàm phán riêng với nhau à?"

"Thần xin thứ lỗi? Không phải như vậy đâu, thưa Bệ hạ. Tất nhiên, chúng thần không tổ chức cuộc đàm phán nào ở đây cả!"- nhóm đại sứ đổ mồ hôi phân bua nói, họ đều phản ứng một cách bình tĩnh và 'ngây thơ' mặc dù tình huống này có khả năng gây ra một tình trạng vô cùng xấu hổ. Chỉ có vẻ mặt là cho thấy họ có điều gì đó muốn che giấu, trông hoàn toàn không được tự nhiên.

Bá tước cuối cùng cũng cắn răn hạ quyết định.

"Bệ hạ! Thần đã phạm một trọng tội."

Ông ta thảm thiết kêu lên, nằm bẹp một cái phịch dưới chân Hoàng đế. Lúc này xúc xắc đã được tung ra, không thể rút lại được nữa, chỉ chờ xem ai là kẻ thắng cuộc. Ông ta nhắm chặt mắt lại, rồi hít một hơi thật sâu và ngẩng đầu lên.

"Có một kẻ gián điệp, thưa ngài."

"Một kẻ gián điệp?"

"Chúng thần đã nhận được tin rằng Nhị Điện hạ đang... rò rỉ thông tin mật... cho Đế quốc Rothschild."

"Cái đệch mẹ gì vậy!"- Arielle hét lên, thực sự tức giận- "Điều đó là bịa đặt, thưa Bệ hạ! Không phải! Ông đang nói về cái quái gì vậy, Bá tước lão khốn chó má này!"

"Hãy đuổi hết những ai không liên quan đi!"- Hoàng đế vẫy tay ra lệnh. Trưởng cố vấn gật đầu, lao vào hành động, xua đuổi những người dư thừa cuốn nhanh như thủy triều rút.

"Thưa bệ hạ ..."- Bá tước hắn giọng, trông ông có vẻ thực sự tuyệt vọng. Hoàng đế liếc nhìn Arielle, rồi vô cảm quay đi.

"Tiếp tục!"

"Thần nhận được thông tin hôm nay sẽ có một cuộc hội đàm bí mật ở đây và muốn xác nhận sự thật trước khi báo cáo lại với ngài, thưa ngài..."

"Và khi đến đây, ông đã nhìn thấy các vị đại sứ và Công chúa phải không?"

"Đúng ạ..."

"Thật là lố bịch!"- các đại sứ lắp bắp- "Chúng thần... chúng thần chỉ ở đây vì...!"

"Là vì?"- Hoàng đế thúc giục.

"Chúng thần... nghe nói rằng Thái tử đang ở đây."- một đại sứ thất bại nói.

"Thái tử nữa ư?"

Ánh mắt mọi người đồng loạt vi diệu hướng về phía cánh cửa đang đóng kín.

"Ý các ngươi là cậu ta cũng đang ở trong căn phòng đó?"- Hoàng đế nói- "Các người đang tự thừa nhận tội lỗi của mình à?"

"Cái gì? Không, không hề thưa ngài ơi! Thái tử và Công chúa có vẻ quan tâm đến nhau hơi trên mức... thân mật, và chúng thần chỉ lo ngại điều gì xấu hổ đó có thể xảy ra... Đây là một thời điểm rất nhạy cảm, ngài biết đấy, với các cuộc đàm phán đang diễn ra sôi nổi giữa hai Đế quốc! Chúng thần không có ý định nào khác ngoài việc né tránh trường hợp này! Xin hãy tin chúng thần!"

"Ông đang nói vớ vẩn gì đó?"- Arielle rơi lệ.

Bá tước tìm tòi thật kỹ từng khuôn mặt của nhóm đại sứ, cố gắng xác định xem đây là cái cớ hay là sự thật.

Arielle đã hoàn toàn mất bình tĩnh và hét vào mặt họ:

"Thái tử của các ngươi và ta không có quan hệ gì cả! Ta đã nói với các ngươi rồi, bên trong không có ai cả!"

"Công chúa, cư xử như thế sẽ không giải quyết được gì đâu. Xin hãy bình tĩnh và kiềm chế cảm xúc."- một trong những đại sứ trả lời bằng giọng điệu lạnh lùng, kẻ cả.

"Xin lỗi cơ?! Ông vừa nói gì với ta?" -Arielle lấy tờ giấy giấu trong tay áo và ném mạnh nó vào mặt đại sứ vừa lên tiếng chế giễu cô ta, đập thẳng vào mắt ông ta trước khi ủ rũ rơi xuống sàn.

"Thái tử cao quý của ngươi đã gửi cho ta tờ giấy này đấy!"- cô ta kêu lên- "Ta đến đây chỉ để xem hắn ta có thể nói về cái gì, nhưng bây giờ ta được bảo là gì? Kiềm chế cảm xúc và bình tĩnh? Chính xác thì ông mới đang lo lắng về điều gì? Ta rò rỉ thông tin mật à? Tất cả các người đều là lũ ngớ ngẩn!"

"Tờ giấy...?"

Bá tước nhặt tờ giấy đó lên và mở nó ra. Nó được truyền đi khắp nơi để mọi người có thể đọc được nội dung trong đó, khiến tất cả đều im lặng. Chồng của nữ Tử tước vẫn chưa khỏi nghi ngờ đã lên tiếng trước.

"V- vậy, ý ngài là Thái tử không có ở bên trong-"

"Im lặng! Ai cho anh cái quyền được phát ngôn chưa!"- nữ Tử tước gắt lên, cắt lời anh ta. Cô ta lập tức quay lại và tỏ lòng kính trọng với Hoàng đế, quỳ bên cạnh Bá tước.

"Nữ Tử tước. Đã lâu không gặp!"- Hoàng đế tươi cười nhận xét.

"Xin thứ lỗi cho thần, thưa Bệ hạ. Lẽ ra thần nên giữ anh ta trong khuôn phép..."

"Cô đang làm gì ở đây vậy? Và cả với chồng cô nữa."

Liếc nhìn nữ Tử tước một cách thận trọng, người chồng đáp:

"Thần nghe nói rằng nữ Tử tước...vợ thần... đang ngoại tình..."

"Và cậu đến đây để tận mắt chứng kiến vợ cậu ngoại tình?"

"Đúng vậy ạ!"

"Thật không thể tin được! Anh dám mò đến tận cung điện chỉ vì điều đó thôi sao?!"

Trước lời quở trách của nữ Tử tước, người chồng sa sầm. Nhưng anh ta đã đạt đến điểm cuối của tuyệt vọng, phát ốm và mệt mỏi vì luôn phải kìm nén sự tức giận bởi người vợ mình- kẻ hiếm khi dành thời gian ở bên cạnh anh ta. Nếu không có danh tiếng từ gia đình của chính mình, nữ Tử tước thấp kém sẽ không bao giờ có được tất cả quyền lực mà cô ta đang có bây giờ. Anh ta đã ủng hộ cô ta bằng mọi cách có thể, và dù anh ta có thể chịu đựng mọi thứ khác nhưng anh ta không thể chấp nhận việc cô ta bỏ rơi anh ta. Cô ta thậm chí còn công khai tuyên bố công khai rằng mình sẽ cặp một người khác và đề nghị anh hãy làm điều tương tự.

"Nếu có tình nhân riêng thì hãy đem anh ta thành nam sủng, Tử tước phu nhân. Sao cô có thể để chồng mình xông vào cung như thế này?"- Hoàng đế khiển trách.

"Thần sẽ... chấp nhận hình phạt của mình, thưa Bệ hạ."

"Ừ, cô sẽ phải vậy. Nhưng trước đó, ta phải nói rằng bây giờ ta rất tò mò."

Ánh mắt của Hoàng đế quét qua từng người trước mặt.

"Mở cửa."

Đó là một mệnh lệnh không ai có thể từ chối. Cánh cửa mở ra một cách nhẹ nhàng và lặng lẽ đến mức toàn bộ sự hỗn loạn trước đó bây giờ đã trở nên quá phóng đại.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao mọi người lại tụ tập hết ở đây?"- Thái tử lên tiếng.

Mọi người lập tức quay đầu lại.

Anh ta nhẹ bước đến gần họ, không phải từ trong phòng mà là từ đầu bên kia hành lang. Căn phòng thực sự trống rỗng-không-một-ai-cả.

Arielle lập tức nổi cơn thịnh nộ.

"Thấy chưa? Ta đã bảo là không có ai ở bên trong mà!"

Không thể tin vào mắt mình, chồng của nữ Tử tước đã trợn mắt lục tìm mọi ngóc ngách trong phòng nhưng không thể tìm thấy nhiều nhất dù chỉ một con bọ.

Các đại sứ Rothschild lẩm bẩm với giọng điệu thất bại:

"Tại sao ngài lại từ đó bước đến..."

Thái tử tươi cười một cách hoang mang:

"Ta đã rời cung điện để đi dạo một lát... nhưng trợ lý của ta đã đích thân đến mời ta nên ta đành lên đây."

"Đi dạo? Anh đã đi dạo à?"- Arielle khô khan hỏi.

"Ừ... Có vấn đề gì à?"

"Ha! Anh gọi tôi lên đây, còn mình thì bỏ đi dạo à? Giờ lại hỏi có chuyện gì à?!"

"Ta không biết nàng đang nói về cái gì, Công chúa."- Thái tử nói- "Chắc chắn ở đây có sự hiểu lầm-"

"Anh có biết anh vừa sỉ nhục tôi đến mức nào không?!"

"Không có lý do gì để ngài tức giận về chuyện này, thưa Công chúa."- các đại sứ xen vào, trông hoàn toàn nhẹ nhõm khi nhìn thấy Thái tử của họ hiện diện ở ngoài cửa- "Chúng tôi đã hiểu lầm khi ngài đã nổi cơn thịnh nộ mà còn chưa biết rõ nguyên do! Và vì điều này, chúng tôi đã bị buộc tội với một điều thậm chí còn lố bịch hơn!"

"Cái gì? Cơn thịnh nộ nào?"- Arielle hét lên.

"A hèm! Tôi xin lỗi nếu tôi lỡ lời."

"Chà, chắc chắn là ngươi đã cố tình làm thế, đồ khốn nạn!"

"Arielle!"- Hoàng đế lớn tiếng cảnh cáo.

Arielle định mở miệng nói, rồi nuốt lại những lời đó một cách khó khăn và

quay lại rơi nước mắt với Nhà vua.

"Bệ hạ, ngài sẽ tin em vì em đã bị đối xử sai trái phải không?"

Ông ấy không có vẻ gì là đã tin tưởng cô ta. Arielle cảm thấy tim mình chùng xuống, nhưng cô ta lại nhanh chóng bình phục. Cô ta đã trông thấy ánh mắt tương tự của Hoàng đế vào ngày ông ta tiễn Công chúa Elvia tới tòa tháp, ông ấy vẫn sẽ đứng về phía Arielle, ngay cả với đôi mắt nghi ngờ đó. Vì vậy, bây giờ không có quá nhiều lo lắng cho chuyện này. Chỉ có điều, ả cảm thấy tức giận và phẫn nộ vì lần này ả thực sự vô tội.

"Các người đang tỏ ra thiếu tôn trọng đất nước của ta."- Hoàng đế nói, lúc này quay mặt về phía nhóm đại sứ- "Dám sỉ nhục Công chúa trước mặt ta nhưng lại không hề tỏ ra hối hận về hành động của mình."

"Đ- đó là—"

"Đế chế ta sẽ không để chuyện này trôi qua trong im lặng. Các ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm cho bản thân, điều này sẽ được giao cho các quan chức của ta xác định sau. Các ngươi có hiểu không?"

Hoàng đế liếc nhìn từng đại sứ với vẻ trách móc và giận dữ. Các đại sứ sợ sệt ngậm chặt miệng, cố gắng không thừa nhận sự thật rằng mọi thứ đang đi theo một hướng kỳ lạ. Mọi chuyện như thế nào đã kết thúc theo hướng này? Công chúa thực sự đã ở một mình trong phòng, lẽ ra họ nên đánh giá tình hình thêm một chút trước khi manh động. Làm thế nào...thế nào mà...? Sự ngờ vực của họ đối với Thái tử, thái độ khinh thường tiềm ẩn đối với cô Công chúa này, ý thức trách nhiệm của họ với tư cách là đại sứ đến để hạ bệ Đế chế kia xuống một bậc ... Giá như họ bớt ương ngạnh hơn một chút về bất kỳ điều nào trong số đó.

"Sẽ không thể tiếp tục đàm phán trừ khi vấn đề này được điều tra kỹ lưỡng trước. Chúng tôi sẽ tạm dừng các cuộc họp cho đến lúc đó."- nói xong, Hoàng đế phẫn nộ quay người bỏ đi.

"Bắt tên đàn ông đó!"- trưởng ban cố vấn ra lệnh cho lính canh, chỉ vào chồng của nữ Tử tước, trước khi vội vã đuổi theo Hoàng đế.

"Ngươi vẫn phủ nhận điều đó, ngay cả sau khi nhìn thấy tờ giấy này? Ngươi có vui sướng khi tự mình tìm đường thoát ra không?"- Arielle tiếp tục quát Kairos. Cô ta ném tờ giấy xuống sàn và giẫm mạnh lên nó. Lúc đầu, Thái tử hơi có chút co giật đầu gối, tưởng rằng cô ta sẽ đá vào ống chân mình. Cô ả ném cho anh một cái nhìn ghê tởm và nhổ nước bọt xuống sàn:

"Đồ hèn nhát."

Sau đó cô ta khóc lóc lao đi.

Kairos há miệng ngạc nhiên nhưng nhanh chóng ngậm lại. Anh hiện đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng.

Trong khi đó, Bá tước đã chuồn khỏi hiện trường từ lâu và không muốn dính dáng đến những kẻ này nữa.

"Làm tốt lắm, Điện hạ của tôi. Tốt nhất là nên phủ nhận mọi thứ trong tình huống như vậy!"- một đại sứ nói và vỗ nhẹ vào lưng Thái tử với vẻ khen ngợi.

"Anh cũng không tin ta à? Ta đã nói là ta không hề làm gì cả!"- Kairos phản đối.

"Tất nhiên rồi, thưa ngài. Làm tốt lắm!"

Kairos bực bội thở dài rồi bước đi, các đại sứ đều chạy theo sau đuôi anh ta. Còn lại một mình, nữ Tử tước Ebonto lặng lẽ nhặt tờ giấy nhàu nát trên sàn rồi đứng thẳng dậy.

Mọi người đều quá bận rộn buộc tội lẫn nhau mà khi chưa hề có một chút bằng chứng nào. Những người này đúng là một trò đùa, nhưng một lần nữa, bản thân cô ta cũng bị cuốn vào vở kịch nên không dám nói gì nhiều. Nữ Tử tước khịt mũi một tiếng.

Thật ngạc nhiên khi không ai biết rằng cô ta mới chính là thủ phạm đã viết lá thư đó. Và người đàn ông kia đã biết rằng cô ta sẽ không bao giờ dám tự mình tiết lộ sự thật – tên trai đẹp mã của Đệ nhất Công chúa. Lúc anh ta chặn được bức thư, anh ta đã nhìn vào mắt cô ta để xác nhận, như thể để kiểm tra xem cô ta có thấy anh đang cầm nó hay không.

Tử tước không thể quên được đôi mắt ấy. Có phải anh ta thực sự nghĩ rằng mình rất đạo đức khi cảnh báo trước cho cô ta, ngay cả khi lôi kéo cô vào kế hoạch táo bạo của mình? Nhờ phước anh ta ban mà cô đã chứng kiến ​​được khá nhiều cảnh tượng, và nếu tất cả những người rơi vào cái bẫy này không bao giờ phát hiện ra sự thật, nếu sự việc ngày hôm nay bị coi như là một sơ suất nhỏ thì thủ phạm sẽ mãi mãi không được biết đến. Sự tồn tại của anh ta sẽ được ẩn giấu mãi mãi.

"Thú vị đấy!"- cô ta lẩm bẩm.

Bây giờ người đàn ông đã khiến cho cô ta cảm thấy bị lợi dụng một cách bất lực và trắng trợn như thế nào, đã đến lúc mình phải đáp trả anh ta.

Cô ấy chắc chắn sẽ trả lại tiền cho tên nam sủng này vào một ngày nào đó.

Không để lộ nụ cười mím môi với ai, nữ Tử tước thủng thẳng rời khỏi hành lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro