Đêm Tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1 : Đêm Công Lý

" Sân trường bây giờ rất tối, ánh sáng duy nhất là ánh sáng phát ra từ các cửa sổ của toà lâu đài. Mọi người bước đi không nói một lời nào. Pettinggrew vẫn còn thở khò khè và thỉnh thoảng khóc thút thít. Đầu óc Harry thì đang ong ong. Nó sắp được ra khỏi nhà Dursley... Nó sẽ được về sống với chú Sirius Black, bạn thân nhứt của ba nó... Nó cảm thấy đê mê ngây ngất... Chà, chuyện gì sẽ xảy ra khi nó nói với gia đình Dursley là nó sẽ về sống với tên tù đào tẩu mà họ đã nhìn thấy trên truyền hình.
Ở đàng trước, thầy Lupin đang cảnh cáo Pettinggrew:
- Chỉ cần một cử động quấy thôi nhé, Peter!
Cây đũa phép của thầy vẫn giơ ngang, chỉa thẳng vào ngực của Pettinggrew. Họ lặng lẽ lê bước qua sân trường, ánh sáng từ toà lâu đài dần dần sáng hơn, toả rộng hơn. Thầy Snape vẫn còn trôi lều bều một cách kỳ quái phía trước chú Sirius, cằm của thầy bây giờ cứ tưng tưng trên ngực thầy. Nhưng bỗng nhiên...
Một áng mây bay đi, những cái bóng mờ mờ của mọi người chợt hiện ra trên mặt đất. Cả đoàn người tắm trong ánh trăng...
Thầy Snape đâm sầm vào thầy Lupin, Pettinggrew và Ron. Ron đã dừng lại hết sức đột ngột, chú Sirius đứng chết trân. Chú vung ngang cánh tay để chặn Harry và Hermione lại.
Harry có thể nhìn thấy hình bóng của thầy Lupin. Thầy đã cứng đơ cả người ra. Rồi tay chân bắt đầy run lẩy bẩy. Hermione há hốc miệng kêu lớn:
- Ôi cha mẹ ơi... thầy chưa uống thuốc tối nay! Thầy nguy hiểm lắm!
Chú Sirius thì thầm:
- Chạy đi! Chạy mau đi! Chạy ngay!
Nhưng Harry không thể nào chạy. Ron đã bị xích chung với Pettinggrew và thầy Lupin. Nó vọt tới trước, nhưng chú Sirius đã chụp ngang ngực nó và quăng nó trở ra phía sau.
- Hãy để đó cho chú. CON CHẠY ĐI!
Một tiếng gầm gừ dễ sợ nổi lên. Đầu của thầy Lupin dài ra. Thân hình của thầy cũng vậy. Vai thầy khom lại cong vòng. Lông mọc ra tua tủa trên khắp mặt mũi tay chân, và những ngón tay ngón chân thì cong lại thành những móng vuốt nhọn sắc. Lông của con Crookshanks lại dựng đứng lên, và nó lùi lại...Lúc người sói quay đầu lại, há quai hàm táp táp, thì chú Sirius vừa đứng bên cạnh Harry bỗng biến mất. Chú đã biến hình thành một con chó khổng lồ tầm cỡ con gấu phóng vọt người tới trước. Khi người sói vặn mạnh cái chân để thoát khỏi cái còng trói buộc nó, con chó đã kịp kềm chặt lấy cổ nó và lôi nó lùi lại, tránh xa khỏi Ron và Pettinggrew. Cả hai con vật ghì chặt nhau, hàm khoá hàm, vuốt cài vuốt...
Harry đứng chết trân trước cảnh tượng lạ lùng, quá chăm chú theo dõi trận đấu giữa con chó và người sói đến nỗi không còn để ý đến chuyện gì khác. Chính tiếng thét của Hermione đã báo động cho Harry...
Pettinggrew chúi tới trước, chụp lấy cây đũa phép thầy Lupin đánh rơi. Ron thò ngã uỵch xuống đất vì chới với trên cái chân bị băng bó. Một tiếng nổ ầm vang lên, một tia chớp sáng chói loà... và Ron nằm bất động trên mặt đất. Một tiếng nổ khác... lần này thì con Crookshanks bay vèo lên không trung rồi rớt cái bịch xuống, nằm một đống...
Harry chĩa cây đũa phép của nó vào Pettinggrew, thét lên:
- Expelliarmus!
Cây đũa phép của thầy Lupin bay vọt lên trời, hút tầm mắt. Harry chạy tới la to:
- Đứng yên tại chỗ!
Nhưng đã quá trễ rồi, Pettinggrew đã biến hình, Harry chỉ kịp nhìn thấy cái đuôi trụi lủi của con chuột chạy vụt qua cái còng trên cánh tay Ron đang duỗi ra sóng xoài, và Harry nghe tiếng chuột chạy sột soạt trong bãi cỏ.
Một tiếng hú và một tiếng gừ bất bình bùng lên. Harry quay lại thấy người sói đã thoát được con chó, bắt đầu chạy thật nhanh vào khu rừng Cấm.
Harry thét:
- Chú Sirius ơi, hắn trốn rồi, Pettinggrew đã biến hình trốn rồi!
Chú Sirius đang bị chảy máu, mấy vết thương dài cào ngang mõm và lưng, nhưng nghe tiếng thét của Harry, chú lại lồm cồm bò dậy, và ngay tức thì, tiếng chân chú phóng chạy băng qua sân trường chìm dần vào yên lặng.
Harry và Hermione nhào tới bên Ron, Hermione thì thầm:
- Hắn đã làm gì Ron vậy?
Mắt Ron chỉ còn nhắm hờ, miệng hé mở. Mọi người còn nghe được tiếng thở của Ron nên chắc chắn là nó còn sống, nhưng nó không có vẻ gì là nhận ra được hai người bạn.
Harry tuyệt vọng nhìn quanh:
- Mình cũng không biết nữa!
Cả chú Sirius và thầy Lupin đều đã đi rồi... tụi nó không còn ai đi cùng ngoại trừ thầy Snape vẫn còn bất tỉnh và đang lơ lửng giữa trời. Harry hất mớ tóc khỏi vầng trán, cố gắng suy nghĩ thẳng vào sự việc...
- Tụi mình nên đưa họ về toà lâu đài và trình báo sự việc này cho người nào đó biết. Đi thôi...
Nhưng đúng lúc đó, hai đứa nghe một tiếng kêu ăng ẳng, một tiếng rên đau đớn của một con chó, vọng lại từ trong đêm tối...
Harry trừng mắt ngó vào bóng đêm, lẩm bẩm:
- Chú Sirius...
Nó lưỡng lự trong phút chốc. Lúc này nó không thể làm gì được cho Ron cả, trong khi chú Sirius thì đang gặp nạn...
Harry bắt đầu phóng chạy .Tiếng ăng ẳng dường như xuất phát từ phía bờ hồ. Hai đứa vắt chân lên cổ mà chạy về hướng đó. Và Harry, trong lúc cắm đầu chạy, cảm thấy lạnh buốt, mà không nhận ra cơn giá buốt đó có nghĩa là gì...
Tiếng kêu ăng ẳng đột ngột tắc nghẹn. Khi chạy tới bờ hồ thì tụi nó hiểu ra tại sao: chú Sirius đã biến trở lại thành người. Chú đang thu mình lại để tránh đòn, hai tay giơ lên che trên đầu. Chú rên rỉ
- Đừừừừng, đừừừừng... làm ơn...
Và rồi, Harry nhìn thấy họ. Bọn giám ngục Azkhaban, ít nhứt cũng có đến hàng trăm tên, tụ thành một đám đông đen nghịt bên bờ hồ và đang lướt về phía chúng nó. Harry xoay mòng mòng, một cơn buốt lạnh như băng giá thấm sâu vào nội tạng của nó, sương bắt đầu làm mờ mịt tầm nhìn của nó. Càng lúc càng có nhiều giám ngục Azkhaban hiện ra từ trong bóng tối ở cả hai phía, bọn chúng đang xiết chặt vòng vây...Nó chớp mắt liên tục, cố để nhìn rõ hơn. Nó lúc lắc cái đầu để xua đi những tiếng kêu khóc yếu ớt đang bắt đầu trỗi lên trong đầu...
- Mình sắp được về sống với cha đỡ đầu của mình... Mình sẽ ra khỏi nhà Dursley...
Harry buộc mình nghĩ đến chú Sirius, và chỉ nghĩ đến chú Sirius mà thôi, rồi bắt đầu hô:
- Expecto patronum! Expecto patronum!
Chú Sirius rùng mình, lăn ngửa ra và nằm bất động trên mặt đất, xanh lè như đã chết rồi.
- Chú ấy không sao đâu! Mình sẽ về sống với chú ấy. Expecto patronum! Hermione ơi, giúp mình với! Expecto patronum!
Harry thét lên, cố gắng át tiếng kêu khóc trong tai nó:
- EXPECTO PATRONUM! EXPECTO PATRONUM!
Một cuộn khói mỏng màu bạc thoát ra từ đầu đũa phép của Harry và lơ lửng như sương mù trước mặt nó.
- Expecto... Expecto patronum!
Harry cảm thấy đến lượt đầu gối nó sụm xuống chạm vào cỏ lạnh. Sương mù như mây che phủ làm mờ cả mắt nó. Bằng một cố gắng khổng lồ, Harry vùng lên đấu tranh để nhớ rằng chú Sirius vô tội... vô tội... "Chú cháu mình sẽ ổn cả thôi... cháu sẽ về ở với chú..."
Harry hổn hển la lớn:
- Expecto patronum!
Bằng ánh sáng mong manh của vị thần Hộ mệnh chưa đầy đủ hình vóc, Harry nhìn thấy một tên giám ngục Azkhaban chựng bước, dừng lại sát ngay bên nó. Tên giám ngục đó không thể nào bước qua lớp mây bạc bao bọc Harry mà nó vừa tạo ra. Một bàn tay chết chóc nhầy nhụa thò ra từ dưới lớp áo khoác. Bàn tay đó làm một động tác như gạt vị thần Hộ mệnh qua một bên.
Harry hổn hển kêu:
- Đừng! đừng... chú ấy vô tội... Expecto... Expecto patronum!
Nó có thể thấy bọn giám ngục Azkhaban trừng trừng ngó nó, nghe cả tiếng thở phì phò như làn gió đông thổi xung quanh. Tên giám ngục đứng gần Harry nhứt dường như đang đánh giá Harry. Rồi hắn giơ cả hai bàn tay thối rữa lên, kéo cái nón trùm đầu của hắn xuống...Nơi đáng lẽ ra là đôi mắt thì chỉ có lớp da sứt sẹo màu xám mỏng dính bít kín hai hố mắt trống rỗng một cách vô hồn. Nhưng trên gương mặt đó có một cái miệng... một cái lỗ há hốc không ra hình dạng gì hết đang hút không khí gây ra âm thanh nghe như tiếng hớp hơi của kẻ đang hấp hối .Một cơn kinh hoảng điếng người xâm chiếm toàn thân Harry đến nỗi nó không nói năng hay nhúc nhích gì được nữa. Vi thần Hộ mệnh của nó lung linh bập bùng rồi chết ngắt...Màn sương trắng làm Harry mù mịt không thấy gì cả. Nó phải chiến đấu... Expecto patronum!... Nó không nhìn thấy gì nữa... và nó nghe tiếng gào khóc quen thuộc vẳng lại từ xa xăm... Expecto patronum!... Nó mò mẫm tìm chú Sirius trong màn sương mù, rồi tìm được cánh tay của chú... hình như họ không định bắt chú ấy...Nhưng một đôi tay nhớp nháp cứng khoẻ đã xiết vòng quanh cổ Harry, buộc nó phải ngẩng đầu lên... Nó có thể cảm nhận được hơi thở của tên giám ngục. Hắn sắp thanh toán Harry trước tiên... Harry ngửi thấy hơi thở thối rữa của hắn... Tiếng gào khóc của má Harry vang vang trong đầu... Tiếng khóc của má sẽ là điều cuối cùng mà Harry còn nghe được...Và rồi, xuyên qua màn sương mù đang nhấn chìm nó, Harry cảm giác như nhìn thấy một tia sáng màu bạc, càng lúc càng sáng hơn... Nó cảm thấy nó rơi tòm xuống cỏ...Nằm sấp, mặt úp xuống đất, Harry yếu đến nỗi không nhúc nhích được, buồn nôn và run lập cập, nhưng nó cố mở mắt ra. Ánh sáng chói loà đang mờ dần trên lớp cỏ quanh nó... Tiếng kêu khóc của má nó đã ngừng bặt. Cái lạnh thấu xương cũng tan biến rồi...
Có cái gì đó đã xua đuổi bọn giám ngục Azkhaban đi khỏi... cái đó vẫn còn đang lượn vòng quanh nó và chú Sirius... Tiếng hút không khí và tiếng thở phì phì của bọn giám ngục Azkhaban đang mờ đi... Bọn chúng đang phải bỏ đi... không khí đang ấm dần lại...Thu hết tàn lực còn sót lại trong người, Harry ngóc đầu lên được vài phân và thấy một con vật ở giữa vầng sáng đang phi như bay qua mặt hồ. Mắt mờ đi vì mồ hôi, Harry cố gắng nhìn kỹ xem đó là con gì... Con vật đó rạng rỡ như một con bạch kỳ mã. Cố giữ cho mình đừng ngất đi, Harry dõi theo con vật phi nước kiệu rồi ngừng vó câu khi đến được bên kia hồ nước. Trong một thoáng, Harry nhìn thấy, trong ánh sáng rạng rỡ của con vật, có một người đang đón con vật quay về... người đó giơ tay lên vỗ về con vật... người đó trông quen một cách lạ lùng... nhưng mà người đó đâu có thể là...
Harry không còn biết gì nữa. Nó cũng không thể suy nghĩ thêm được gì nữa. Nó cảm thấy hơi sức cuối cùng đã lìa bỏ nó, và đầu nó đập xuống nền đất, bất tỉnh."

- Theo bản dịch của Lý Lan

" Bathin ."

Một mình trong khu rừng tối , Alicia đứng ở trung tâm của vòng tròn ma thuật có ngôi sao sáu cánh lộn ngược , cùng với những chữ viết không rõ là từ ngôn ngữ nào . Áo chùng của nó bay lên phấp phới trên không trung , tựa như gió bão cuộn xoáy mọi thứ . Alicia từ từ mở mắt , thứ ánh sáng xanh lá cây bừng sáng lên trong khu rừng khiến vạn vật gánh chịu một áp lực đến mức tự nghiền nát linh hồn chúng . Con bé đưa tay lên , và chiếc nhẫn Rosier cũng rực sáng lên – một lời kêu gọi – sự triệu hồi cấm kị trong khu rừng sâu , khi mà mặt trời đã khuất bóng . Alicia bặm môi , nó suy nghĩ điều gì đó – không thể lý giải đó là gì – nhưng nó đang cau mày và cố hình dung ra .

" Bathin ."- Alicia lặp lại câu nói khi nãy một lần nữa . Lần này , cuồng phong đã thực sự mò đến . Khuấy động và hất tung tất cả những gì xung quanh , chiếc áo chùng đen của con bé như bao trùm lấy cả quả địa cầu này trong bóng đêm vĩnh cửu . Bất chợt , trong bóng đêm đen bí ẩn không thể phá vỡ đó , những cánh bướm xanh lấp lánh lung linh tựa như bột tiên sáng lạ thường xuất hiện . Chúng bay lượn xung quanh con bé phù thủy ,nhưng Alicia không hề có một phản ứng nào . Đôi mắt xanh của nó lóe sáng như mặt trời khi nổ tung , bất ngờ . Nó hít một hơi sâu , và sụp mí mắt xuống – trước khi cơn gió khổng lồ thổi ù qua mặt nó làm mái tóc bạch kim của nó bay ngược ra phía sau .

Những cánh bướm biến mất trong hư vô , Alicia mở mắt ra .

Nó mỉm cười khi nhìn thấy trước mắt mình là cây liễu của trường Hogwarts . Alicis nhìn quanh lần lượt . Nó cảm thấy sức nóng của quyền năng cùng sự phấn khích đang chảy trong huyết quảng của nó . Nó đã thực hiện thành công phép dịch chuyển tức thời trong lần đầu tiên .

Nhưng , nó quay lại nơi đây làm gì ? Nơi mà nó đã trốn khỏi cách đây 3 năm về trước ?

" Chắc chắn là hắn ở đây chứ ?" - Nó cẩn thận hỏi kẻ hầu cận của mình . Không có tiếng nói trả lời lại nó , nhưng , Alicia biết mình đã đến đúng chỗ . Bởi lẽ , ẩn sâu bên trong cơ thể này , bên dưới chiếc áo chùng đen hắc ám và tờ giấy da truy nã , trái tim nó đang nóng lên từng hồi . Thời khắc trả lại những gì đáng phải trả lại , hận thù viết bằng hận thù . Sự kiêu ngạo ngu ngốc của bọn chúng - công bằng và công lý - dối trá và xảo quyệt , tất cả đều phải trả giá .

Alicia nghe thấy tiếng bước chân từ bên dưới tầng hầm của cây liễu , cùng với tiếng sột soạt trong bụi rậm , nó khẽ khãng nhưng cũng vô cùng nhanh nhẹn ẩn mình sau bụi cây gần đó . Cẩn thận đến mức , sau khi nó hôn nhẹ lên chiếc nhẫn Rosier , không ai có thể nhìn thấy , nghe thấy , cảm nhận thấy và tìm thấy nó .

Alicia cố gắng nhìn qua lớp lá cây của bụi rặm , nó nhìn thấy , dường như , là giáo sư Dumbledore .

" Giáo sư Dumbledore , ông đưa tôi đi đâu thế này ?" - đi bên cạnh cụ Dumbledore , là bộ trưởng bộ Pháp Thuật .

" Ngài Bộ Trưởng , hãy kiên nhẫn . Tôi có thứ muốn cho ngài thấy ." - Khi câu nói của cụ Dumbledore vừa dứt , Lupin đi từ bên trong hốc cây liễu . Thầy không đi một mình . Thực tế , Lupin đang đi lùi , từ từ rất từ từ . Đầu đũa thầy giơ lên , chĩa thẳng vào tên nhỏ con có quần áo rách rưới , một khuôn mặt kinh dị đầy mụn , đầu tóc rối bù . Ngài Bộ Trưởng không thể ngờ được vào mắt mình , điều mà ngài đang chứng kiến khiến bản thân há hốc mồm :

" Peter Petrigrew ?" - Pháp sư đã bị Sirius Black giết chết từ 12 năm về trước vẫn còn sống , mạnh khoẻ và dơ bẩn - chỉ mất mỗi một ngón tay . Duy nhất một ngón tay - không tổn hại gì .
Đi tháp tùng phía sau Peter là Sirius Black với dáng vẻ gầy gò ốm yếu , hắn ta đang đỡ Ron Weasley trên vai , cùng với Cứu Thế Chủ - Harry Potter . - " Rốt cục mọi chuyện là thế nào đây ?" - Ngài Bộ Trưởng thốt lên kinh ngạc .

" Thưa ngài , rõ ràng , ngài có thể thấy ở đây ...." - Lupin nhấn mạnh bằng giọng nói bực tức xen lẫn vui mừng . Tầng cảm xúc của thầy vô cùng phức tạp . Có lẽ lương tâm thầy đang dằn xé việc giết chết Peter hay đem những bí mật của hắn ra ngoài ánh sáng .
Peter rút người lại , hắn run rẩy như một con vật bẩn thiểu và hèn hạ - thật hợp với hắn - dáng vẻ dơ dáy này . Hắn quỳ sụp xuống nền cỏ và liên tục kêu réo đòi tha mạng . Nhưng nào có thể , tội ác của hắn - sự lừa lọc , phản bội và bất trung - hắn không đáng để tha thứ . Thật buồn cười , cho ai đã sắp đặt con đường định mệnh của hắn - biến hắn trở thành thứ khinh bỉ nhất thế gian . Những thứ điều mà quá khứ diễn ra - nhận lấy sự khinh bỉ của hiện tại . Đôi khi chúng ta phán xét quá sớm , phân loại quá sớm và kết luận quá sớm .

Một kẻ từ Gryffindor , chân thực - dũng cảm , như một vị anh hùng , nhưng lại rụt người lại , run rẩy trước một kẻ tử tù , đầy tội lỗi . Đôi tay nhuốm máu , những bí mật đen tối - nỗi oan khủng khiếp , tra tấn đoạt mạng , cuối cùng Sirius cũng chờ được đến ngày này .

" Sirius Black , anh không giết chết Peter Pettitgrew sao ?" - Ngài bộ trưởng ngạc nhiên. - " Hắn ta đã trốn đi đâu ? Sau từng ấy thời gian ..." - Như một con chuột cống , sống chui rúc và hèn mọn .

Lupin lao đến Peter như một con sói vồ mồi , thầy xé tay áo của hắn ra , tay áo trái dơ bẩn và rách rưới kia - bên dưới đó , là một hình xăm Tử Thần Thực Tử đã cũ kĩ . Ngài Bộ Trưởng ngay lập tức lùi lại , trái tim của ngài ngay lập tức bị thách thức khi nhìn thấy dấu hiệu đó - kinh hoàng và địa ngục . Thứ đã mang cả thế giới Pháp Thuật này , vào đêm đen vĩnh cửu không có lối thoát . Những kẻ sở hữu trái tim tàn nhẫn đến mức phá huỷ mọi phép màu , mamg đến những ác mộng vĩnh cửu . Những tội lỗi vĩnh hằng và đôi tay nhuốm đầy một màu đen tanh tưởi , sắc xanh chết chóc ngập tràn trong ánh mắt của chúng . Rực sáng thế giới bóng tối của chúng bằng thứ ma thuật bị nguyền rủa , lũ Tử Thần Thực Tử - những kẻ nguy hiểm và quỷ quyệt nhất thế gian .

Một trong số chúng , đang có mặt ở đây , trở nên hèn mọn sau khi Chúa Tể của chúng biến mất . Mất đi ánh hào quang soi rọi , bọn chúng chẳng khác nào lũ chuột cống điên loạn trước thời thế đổi thay .

" Hắn mới chính là kẻ đã bép xép bí mật về gia đình Potter cho kẻ-mà-ai-cũng-biết . Chú Sirius vô tội !" - Harry nói to ,thằng bé mở to tròn đôi mắt , và dường như đôi thuỷ tinh đó sắp tan vỡ - ra thành từng mảnh . Thằng bé nhướn người về phía trước , nó ngẩng mặt lên và chẳng ngần ngại biện hộ cho Sirius - kẻ mà mới mất phút trước thôi , vẫn là kẻ được cho rằng đã giết chết ba má nó , khiến cho cuộc đời của nó trở nên bi kịch và khốn khổ . Nó đứng chắn trước ngực Sirius , ví như nó là một tấm khiên . Ai muốn hại hắn ta , phải bước qua cái xác lạnh lẽo của nó , không chần chừ - vô cùng quả cảm .

" Đúng đấy thưa thầy , thưa ngài bộ trưởng ." - Hermione chèn thêm . Đôi mắt của con bé vô cùng chân thực . -" Tụi con đã bắt được hắn ... ở dưới lều Hét ."

" Cụ Dumbledore , cụ biết chuyện này sao ?" - Ngài Bộ Trưởng bán tín bán nghi , quay sang đắn đo nhìn cụ Dumbledore . Ngài ta không thể tưởng tượng được rằng , giờ phút này đây - ngay tại đây , công lý đang được thực thi . Cụ ôn tồn , từ tốn nói :

" Thật đáng tiếc là tôi không rõ lắm nhưng tại sao chúng ta không đưa hắn về toà lâu đài hỏi cặn kẽ , ngài bộ trưởng ? Tôi tin rằng Peter Pettitgrew sẽ có nhiều câu chuyện thú vị để kể cho chúng ta nghe - dựa vào hình xăm mà hắn có ." - cụ nói . - " Vả lại , Sirius Black cũng đã có mặt ở đây , chúng ta sẽ cùng đối chất cả hai bọn họ . Tôi tin rằng công lý sẽ đứng về kẻ thành thật ." - Ánh mắt cụ sáng lên , tựa như vầng trăng rực rỡ trong đêm tối .

" Được ." - Ngài Bộ Trưởng gật đầu . -" Lupin , thầy hãy giúp chúng tôi áp giải hắn về toà lâu đài ."

Ngay khu Lupin cúi đầu cẩn thận nhận mệnh lệnh của ngài bộ trưởng , Peter bị áp giải dần về toà lâu đài cùng với bọn Giám Ngục bay xung quanh trên đầu , Harry ngay lập tức nhảy cẫng lên vui sướng . Nó ôm lấy cổ của chú Sirius , và chú vỗ vai nó bộp bộp . Dòng nước mắt đã chảy xuống , cuối cùng ... sau từng đó năm , tất cả được hồi đáp - những cố gắng và sự thật , quả báo đã đến với những kẻ đáng nhận lấy . Những oan ức đều sẽ được gội rửa , trả lại sự trong sạch xứng đáng .

Tiếng cười đùa vui vẻ và mừng rỡ vang xa , sót lại một sự căm giận hận thù ẩn sâu bên dưới màn đêm đen .

Alicia dịch chuyển trở lại khu rừng của thị trấn Little Hangleton . Nó cắn răng khi ngồi sụp xuống giữa ma pháp trận , đôi mắt nó rực lựa , nghẹn ngào một mối căm hờn . Nó đã thất bại , dự định của nó . Và sẽ không có cơ hội thứ hai nữa , ngày phục thù của nó sẽ không đến - nó chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống tận đáy lòng để nó mục nát bản thân mình . Alicia cúi đầu , mái tóc bạch kim của nó rũ xuống che mất đi khuôn mặt đang dần biến chất đi - trở thành cơn ác mộng điên loạn . Đôi mắt xanh lá cây của nó rực sáng trong phút chốc sau đó chìm hẳn trong bóng tối , cả vạn vật và vũ trụ rộng lớn này .
Một cơn gió thổi đùa qua tóc nó , khiến mái tóc bay bay lên . Alicia nở một nụ cười nửa miệng sau đó trở thành tiếng cười khúc khích quỷ dị , chứa đầy những mưu mẹo xảo trá .

Nó ngẩng mặt lên , và một lần nữa , đôi mắt của nó hực sáng - đến mức khiến cả khu rừng rực rỡ bằng màu xanh lá cây ám ảnh quỷ quyệt .

" Đã đến lúc đi ngủ rồi ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro