Phần 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Younoknowme93
Cre:

https://archiveofourown.org/works/7784293

------------

Chương 12

Tôi mở mắt ra, tôi bắt đầu nhận thức được mọi thứ xung quanh, căn phòng tôi đang ở như được tắm trong ánh sáng dịu nhẹ. Tôi đang ở trên giường. Chăn được kéo lên đến cằm của tôi. Tôi quay đầu nhìn xung quanh và có một bóng người đang ngồi trên ghế đọc sách. Tôi chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi của em nhô ra qua mái tóc dày.

"Tôi đang ở đâu?" 

Giọng của tôi không giống thường khi. Em không nhìn lên.

“Trên một chiếc giường trong nhà của anh. Anh nên ngủ lâu hơn, nếu không cơ thể của anh sẽ không thể hồi phục sau khi bị lôi qua thế giới bên kia. "

“Làm sao tôi thoát ra được? Tại sao em ở đây?"

"Tôi đã kéo anh ra."  

Em vẫn không nhìn lên.  

"Anh nên ngủ lâu hơn."  

Em nhắc lại.

"Không. Nếu tôi ngủ, thì em sẽ bỏ tôi mà đi. ”

"Tôi không làm vậy. Anh sẽ không thể chăm sóc cho bản thân trong một thời gian ngắn. Đến khi anh tự lo liệu được, thì tôi sẽ ở đây. Tôi không bị điên khi đưa anh về chỉ để anh chết. Bây giờ ngủ đi. Tôi sẽ không nói lại lần nữa. Nếu anh không thể ngủ nếu tôi ở đây, thì tôi sẽ rời đi. ”

"Không. Tôi có thể ngủ. Cứ ở yên đó. ”  

Em không nói nữa và tôi cảm thấy mình ngủ ngon một cách kì lạ, ngoài dự đoán. Tôi thức dậy với một ống hút trong miệng của tôi.

"Uống. Anh cần lấy lại sức. ”

“Em chăm sóc tôi bao lâu rồi? Em đã cứu tôi như thế nào? Tại sao em lại làm điều này?"

"Một lúc lâu rồi, rõ ràng là dùng ma thuật, bởi vì tôi có thể."

"Em đã không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của tôi."

"Nín đi. Tôi tưởng tượng trong một tuần nữa anh sẽ có đủ sức khỏe để chăm sóc cho bản thân. Khi đó, sẽ có rất nhiều người vui sướng khi thấy anh. Cho đến lúc đó. Cố gắng nói ít nhất có thể và tập trung vào việc dưỡng sức đi."

"Làm ơn đi Severus."

"Black. Đừng tự ảo tưởng rằng chúng ta đã đủ thân thiết để anh có thể sử dụng tên của tôi. "

"Làm ơn. Cho phép tôi... Tôi xin lỗi."

"Uống. Đừng lãng phí năng lượng với những lời nói vô nghĩa ”. 

Em đặt chiếc cốc vào tay tôi và em rời khỏi phòng. Tôi không di chuyển được. Tôi không thể đi theo. Tôi chỉ để em bước đi. Một lần nữa.Tôi uống hết thứ chất lỏng kỳ lạ. Tôi thậm chí còn không hỏi nó là gì. Tôi không quan tâm. Ngay khi tôi cảm thấy mệt mỏi lúc cầm chiếc cốc, em quay lại và lấy nó từ tôi. Em ấy cầm một cái bát đựng một số loại thức ăn. Em đưa muỗng lên miệng tôi - khuôn mặt em hoàn toàn vô cảm.

"Ăn."  

Tôi mở miệng ngậm lấy cái muỗng. Xương của tôi giống như chất lỏng. Tôi nuốt xuống. Trước khi uống muỗng tiếp theo, tôi thở ra thật to.

"Severus."

"Chúng ta không phải bạn bè. Đừng xưng hô với tôi như thể chúng ta đã quen nhau lâu rồi. "

“Tôi biết mình đã làm rối tung mọi chuyện lên. Tôi biết tôi sai. Hãy nói chuyện với tôi. Chỉ cần ba câu hỏi. Em chăm sóc tôi bao lâu rồi? Em đã cứu tôi như thế nào? Và tại sao!"

"Tôi biết rõ anh mà. Nếu anh được chiều chuộng, anh sẽ lấn tới và đặt ra một mớ các loại câu hỏi nhảm nhí khác. ”

“Làm ơn đi Severus. Em không cần phải trả lời hết tất cả chúng. Em không cần làm vậy đâu. Tôi chỉ cần biết. Tôi sắp phát điên lên rồi. ”  

Em đưa một muỗng khác lên miệng tôi trước khi đặt bát xuống.

“Hai tuần trước, tôi đã kéo anh ra khỏi cái cổng đó. Không ai biết. Không ai biết rằng tôi đã dự tính sẵn mọi thứ. Tôi đã sử dụng một câu thần chú. Tôi không muốn nói cho anh biết chi tiết. "

“Câu hỏi cuối cùng. Làm ơn."  

Đôi mắt em nhắm lại một chút trước khi em nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Tôi chưa bao giờ quên em."

"Tôi cũng không bao giờ quên anh."  

Khuôn mặt của em không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.  

“Severus, tôi biết tôi thực sự rất khốn nạn. Nhưng hãy nói cho tôi… ”

"Không. Chúng ta không thể tiếp tục ở nơi chúng ta từng dừng lại. Tôi không làm điều này để bị lừa một lần nữa, khi mối quan hệ của chúng ta sứt mẻ. Và tôi hiểu rõ anh. Tôi không đưa anh trở lại vì bất kỳ cảm xúc nào mà tôi có hay không có về anh. "

“Vậy thì tại sao em lại. Em vừa nói chưa bao giờ quên tôi. Vậy thì tại sao? Nếu đó không phải là lý do thì tại sao lại cứu tôi? ”

“Tôi có cơ hội thứ hai. Harry Potter đã cứu thế giới phù thủy, và sau đó cậu ta đã cứu tôi. Đáng lẽ tôi đã chết. Cậu ấy đã cứu tôi sống tôi khỏi vết cắn của Nagini và sau đó chứng minh tôi vô tội. Tôi là một kẻ tự do. Tôi có cơ hội thứ hai. Tôi nghĩ có lẽ anh cũng có thể. Khi anh khỏe lại, tôi sẽ rời khỏi nhà của anh. Tôi chưa biết mình sẽ đi đâu. Nhưng đó không phải là bất kỳ nơi nào có hình bóng anh. Anh sẽ có cơ hội thứ hai để trở thành một người cha tốt. Nhưng không phải là cơ hội thứ hai để được ở gần tôi. Tôi không dại gì mà đặt niềm tin vào anh một lần nữa ”.

“Severus. Tôi biết tôi đã làm sai. Tôi xin lỗi. Tôi đã muốn xin lỗi em ngay từ đầu. Tôi muốn nói với James. Tôi muốn ngăn cậu ta lại. James ghét em và cậu ấy là bạn thân nhất của tôi ”.

“Tôi không giận anh. Hay hắn ta. Điều đó là hiển nhiên. ”

“Em vẫn yêu tôi phải không? Tôi biết em vẫn như thế. Làm ơn, Severus."

“Anh thực sự là người duy nhất mà tôi từng ân ái... không ai khác. Không. Chúng ta sẽ không nói về điều này. ”  

Em thở ra để trấn tĩnh bản thân.  

"Anh cần phải ăn."

"Em vẫn còn chưa làm tình với ai."  

Khuôn mặt em ấy nhăn lại vì tức giận và xấu hổ.

"Cuộc sống của tôi không có liên quan gì tới anh."

“Tôi chỉ cần biết rằng em đã tìm thấy một người mà em cảm thấy thoải mái. Ai đó mà em không sợ chạm vào em. Hãy nói với tôi rằng em đã tìm thấy ai đó ”.

"Câm miệng."

“Bởi vì em đã để tôi làm điều đó. Nếu tôi không mắc sai, thì cuối cùng em sẽ để tôi có thêm cơ hội. Tôi đã có thể quan hệ tình dục với em. "

"Ngậm mồm lại!"  

Đôi mắt em mở to và giận dữ.

“Tôi chỉ cần biết rằng em đã tìm thấy hạnh phúc. Tôi sẽ dừng lại. Đó là tất cả những gì tôi cần biết. Nói với tôi rằng em đã tìm thấy một người yêu em. Ai đó sẽ không khốn nạn với em như cách tôi đã làm. Rằng em không chán nản và ám ảnh đến mức em quyết tâm dành phần đời còn lại của mình trong cô độc. Tôi cần biết rằng em sẽ có được một tình yêu thực sự. ”

“Anh không có quyền biết bất cứ điều gì về tôi. Tôi ghét anh. Tôi đã luôn luôn ghét anh, và đến khi xuống mồ tôi vẫn sẽ ghét anh. Tôi ghét anh."

"Tôi cũng yêu em."  

Những lời nó bật ra khỏi miệng tôi trong một tiếng rít giận dữ và giữa chúng tôi chỉ có một luồng khí lạnh vô hình. Em nhìn tôi.

“Tôi không biết làm thế nào mà tôi xoay sở để đưa anh trở lại từ bên kia cánh cổng. Câu thần chú đã không làm những gì nó phải làm. Câu thần chú đã cũ và nó bị cấm. Nó sẽ sử dụng sinh lực của tôi để kéo anh từ cái chết trở về. Nó có hiệu quả, nhưng nó không lấy đi mạng sống của tôi. Tôi không biết tại sao. Tôi đã sẵn sàng để chết. Tôi không muốn sống nữa. Chiến tranh đã kết thúc… Lily đã chết, Harry đã an toàn, và anh đã chết. Nhưng điều đó sẽ có ý nghĩa hơn khi anh vẫn còn sống và đó là lí do tôi quyết định làm việc vô nghĩa này.”

"Em định hy sinh bản thân mình."

“Tôi định làm cho một thằng óc chó não như đống bã đậu sống lại. Đó là tất cả những chi tiết quan trọng. ”

"Em vẫn yêu tôi."

"Đó không phải là vấn đề. Tôi thảm hại hơn nhiều so với thời tôi còn là học sinh. Lúc đó anh không hề muốn tôi. Và bây giờ cũng vậy. Tôi không thể làm điều đó một lần nữa. Tôi cầu mong cho anh có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng… tôi sẽ không là một phần của nó đâu. ”

"Làm ơn."

"Không. Cảm xúc của tôi luôn là thứ khiến tôi gặp rắc rối. Một khi anh khỏe lại, tôi sẽ rời đi với ý định đi đến một nơi nào đó mà không ai biết tên hay khuôn mặt của tôi ”.

"Tôi yêu em."

"Như thế là không đủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro