Phần III: Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cả mùa hè đều không có gì thú vị, ít nhất là cho đến khi dì Marge đến, Harry mất bình tĩnh với bà ta, và cậu bây giờ phải tự chống chọi giữa đường Surrey mà không có gì ngoài chiếc rương Hogwarts và bộ quần áo trên người.

Sprite đã rời Anh vào đầu mùa hè và kể từ đó Harry không nhận được tin tức gì từ cô. Ngay cả Ron và Hermione cũng không. Hẳn đã có một trường hợp khẩn cấp trong gia đình mà cần đến sự giúp đỡ của Sprite. Harry không biết trường hợp khẩn cấp đó là gì, hay thậm chí là ở đâu. Sprite đã đưa cho cậu chìa khóa căn hộ của cô phòng trường hợp gia đình Dursley trở nên quá sức chịu đựng của cậu.

Chà, gia đình Dursley thực sự đã trở nên quá sức chịu đựng của cậu, và căn hộ của Sprite dường như vẫn nằm trên tuyến đường của Xe buýt Hiệp sĩ, đó là lý do Harry đang đứng bên ngoài tòa nhà trông lạ mắt đến đáng ngạc nhiên của Sprite với chiếc rương Hogwarts của mình. Hy vọng rằng cậu có thể vào được, khi Sprite không hề có ở đây để nói với những người giám sát.

"Xin chào," cậu nói với người đàn ông ở quầy lễ tân - có lẽ là một nhân viên bảo vệ nào đó. "Cháu là Harry Potter, đến để thăm Sprite Barrie"

Người bảo vệ nhìn cậu, rồi thò tay vào bàn, rút ​​ra một tập giấy tờ và bắt đầu xem qua. "Ờ. Cháu là... Harry Potter?"

Harry đã chuẩn bị tinh thần để bị ném ra đường. "Vâng."

"Được rồi. Chú nghĩ chú nhớ tên của cháu. Cháu biết đó là căn hộ nào không?"

"Có ạ."

"Vậy thì lên đi. Cháu ở trong danh sách khách được chấp thuận."

"Cháu ư?"

"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi. Sprite là chủ sở hữu của tòa nhà, con bé có quyền quyết định trong việc ai được phép vào đây hay ở lại."

"Đợi đã, Sprite sở hữu tòa nhà? Bồ ấy mới mười bốn tuổi thôi"

"Chắc chắn rồi, và con bé thậm chí còn không sống ở đây được nửa thời gian. Đứa trẻ đó giàu hơn cả Chúa. Cháu có chìa khóa không?"

"Có ạ..." Harry nói.

Người bảo vệ tặc lưỡi. "Tốt. Chú sẽ gọi cho Sprite và cho con bé biết cháu tới."

"Cháu cảm ơn," Harry nói và đi về phía thang máy, kéo theo cái rương phía sau.

Cậu đã tìm thấy căn hộ, nhưng có vẻ Sprite đã không ở đó một thời gian. Có những tờ báo xếp chồng lên nhau trước cửa - Harry nhìn thấy tiếng Tây Ban Nha, tiếng Pháp và tiếng Hàn, và một tờ báo đề cập đến một số vụ xáo trộn ở địa phương ở New York liên quan đến gia đình Bishop, và cậu nghĩ có một số tờ báo được viết bằng một số loại ngôn ngữ cổ chuyển đổi từ hình dạng này sang hình dạng khác ngay cả khi Harry cố gắng tập trung vào các chữ cái. Thậm chí còn có một số tờ báo đăng những bức ảnh trông như không hề được chụp ở Trái Đất.

Nằm trên chồng giấy là tờ Nhật báo Tiên tri, Harry nhặt lên và lướt qua trong giây lát. Dòng tiêu đề ghi "CỰU TỬ THẦN THỰC TỬ SIRIUS BLACK VẪN MẤT TÍCH" và có những chữ cái nhỏ hơn bên dưới, "PHỤ HUYNH LO LẮNG CHO CON CÁI Ở HOGWARTS."

Huh. Harry lướt qua bài báo. Rõ ràng, Sirius Black là một tội phạm phù thủy, không phải Muggle. Thảo nào mấy tờ báo Muggle không nói Black đã trốn thoát ra từ đâu...

"Harry!" một giọng nói vang lên, và Harry quay lại nhìn Sprite đang ôm đầy đồ tạp hóa. "Bồ đang làm gì ở đây?"

"Cần một nơi để ở," Harry nói. "Dượng Dursley đã đuổi mình ra ngoài."

"Ồ," Sprite nói. "Này, bồ không còn gầy như năm nhất nữa- tốt."

"Chỉ mới hai tháng kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau," Harry nói.

“Ừ, hẳn rồi, nhưng bà cô Marge đó nghe có vẻ rất kinh khủng.” Sprite đi ngang qua Harry, đặt hàng tạp hóa của mình xuống và mở khóa cửa. “Mình vừa trở về từ Ai Cập, căn hộ có thể hơi bẩn, nhưng có một phòng dành cho khách cho bồ.”

“Cám ơn,” Harry nói. Cậu nhặt chồng báo lớn lên và theo cô vào trong. “Chú của bồ cũng sống ở đây à?”

“Không, mình vừa đi thăm anh ấy về,” Sprite nói.

“Không phải anh ấy sống ở Ấn Độ sao?”

“Không hẳn.” Sprite đi về phía nhà bếp, Harry theo sau, tay vẫn chất đầy báo. “Anh ấy là một ngôi sao điện ảnh. Nhưng mình phải rời đi thật nhanh, để đủ thời gian sắp xếp hành lí, nên- lùi lại đi, Harry.”

Harry lùi lại vài bước.

Sprite mở tủ lạnh, một mùi kinh khủng đập vào mặt họ như một con quỷ dữ hung hãn. “Ugh!” cậu nói “Bồ thực sự đã đi bao lâu vậy!”

Sprite nói, nhăn mũi trước tủ lạnh. “Điều này sẽ dạy cho mình một bài học về việc để hộp sữa còn một nửa trong tủ lạnh suốt một năm. Chắc nó đã hết hạn lâu lắm rồi.” Cô rút đũa phép ra. “Scourgify!”

Chỉ trong vài giây, tủ lạnh đã sạch sẽ. Thật không may, mùi vẫn còn đọng lại. Sprite rõ ràng đã quyết định như vậy là đã ổn và bắt đầu cất đống đồ tạp hóa. 

Harry lúng túng đặt đống giấy tờ xuống bàn bếp, ngồi xuống và quan sát. “Người bảo vệ ở tầng dưới nói rằng bồ sở hữu tòa nhà,” cậu nói, cố tỏ ra thờ ơ.

“Hả?” Sprite nhìn lên. “À, không, mình không thực sự sở hữu nó. Nhưng mọi người trong gia đình mình đều có căn hộ ở đây đề phòng trường hợp bọn mình cần một ngôi nhà an toàn, và nó hiện tại do mình đứng tên chỉ vì mình là người duy nhất đang sống ở đây. Vì vậy, nếu bồ muốn có căn hộ của riêng mình trong tháng tới, mình nghĩ Ajak đã trả tiền thuê căn hộ của cô ấy từ nay đến thế kỷ tiếp theo. Ikaris có thể cũng vậy, nhưng Ikaris không thích các quy tắc xã hội, nên mình không chắc lắm. Mình sẽ kiểm tra." Cô có vẻ cực kỳ không hào hứng với điều đó. Dù Ikaris là ai thì rõ ràng Sprite không mong chờ xem liệu anh ta có còn một căn hộ trong tòa nhà hay không.

“Ồ,” Harry nói. “Không, mình- ở đây được rồi."

"Được. Mà bồ đến đây kiểu gì?"

Harry kể nhanh cho cô nghe những gì đã xảy ra với Marge khi Sprite thu dọn xong đống đồ tạp hóa và ngồi vào chiếc ghế đối diện cậu. "Còn bồ thì sao? Trường hợp khẩn cấp là gì?”

“Có dấu hiệu về một con quái vật ma quái chạy quanh Ai Cập, và nhiệm vụ của gia đình mình là săn lùng chúng,” Sprite thản nhiên nói. “Mình làm nhiệm vụ tìm kiếm và cứu hộ vì chị họ Makkari của mình, người thường phụ trách việc đó, hiện không có mặt ở đây. Bọn mình không tìm thấy con quái vật, điều này thật sự đáng lo ngại, nhưng mình bị bắt trở lại đây để chuẩn bị cho Hogwarts.”

“Tại sao lại đáng lo ngại?”

“Những sinh vật mà gia đình mình săn lùng rất nguy hiểm. Bản năng số một của chúng là giết người, Phastos đã tìm thấy bằng chứng cho thấy chúng đã ở Ai Cập, vì vậy mọi việc đã được bàn bạc trong suốt hai tháng cho đến khi bọn mình quyết định đến đó,” Sprite nói, ngồi phịch xuống ghế. “Vấn đề là, chúng được cho là đã tuyệt chủng hàng thế kỷ. Hiện tại cả gia đình mình đều hơi hoảng loạn.”

“Bồ có chắc là nó ở Ai Cập không?" Harry cảm thấy lo lắng.

“Không, bọn mình chỉ tìm thấy một số dấu chân. Tuy nhiên, tin tốt là mình đã gặp Ron ở Ai Cập.”

"Ron?!" Harry nói. "Bồ ấy ổn không?"

“Rất ổn” Sprite nói, một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt cô, “Anh trai Bill của bồ ấy rất quan tâm đến con vật mà gia đình mình đang săn lùng, anh ấy nói nó giống như thứ gì đó mà các phù thủy Ai Cập ngày xưa đã viết về. Ron nói bồ ấy sẽ sớm quay lại Anh và chúng ta sẽ cùng nhau đi mua đồ dùng học tập. Hôm nay mình định tới nhà Dursley để tìm cậu, nhưng bây giờ chắc là không cần nữa.”

“Ồ,” Harry nói. “Chúng ta sẽ không bị phục kích bởi 'nhà văn' ngớ ngẩn nhất thế giới nữa, phải không?”

“Không, có thể sẽ là giáo sư dạy Phòng chống nghệ thuật hắc ám mới” Sprite nói. Cô nhăn mặt. “ Tốt hơn là nên như vậy. Không ai có thể tệ hơn Gilderoy.”

“Và Quirrell,” Harry nói.

“Quirrell thực sự là một giáo viên giỏi,” Sprite nói. “Nếu chúng ta bỏ qua việc ông ta là một sát nhân hàng loạt.”

“Ông ấy là giáo sư ngu ngốc nhất ở Hogwarts,” Harry nói, sau đó tái mặt và tự sửa lại. “Ý mình là, người nhạt nhẽo nhất”

“Cũng phải. Nhưng ông ấy chưa bao giờ trừ điểm mình - đó là một sự thiên vị trắng trợn”

Harry nói: “Quirrell chưa bao giờ trừ điểm ai cả. Mình không nghĩ ông ấy quan tâm đến đâu.”

Sprite nói. "Cũng phải ha" Cô đưa tay ra và bắt đầu xem xét đống báo. “Nhân tiện, cảm ơn vì đã mang những thứ này vào trong nhé.” Cô nhặt tờ báo lạ có hình ảnh một hành tinh lạ nào đó không phải Trái đất kia lên. “Gia đình mình đã từng ở đó,” cô vui vẻ nói và cho Harry xem một trong những bức ảnh. Đó là một đám người, và Sprite đặc biệt chỉ ra ba nhân vật mờ ảo, mặc bộ đồ liền thân nhiều màu sắc - một đen, một trắng và một đỏ. Cô đặt tờ báo sang một bên và sau một lúc nhặt tờ Tiên tri lên. “Này, bồ có nghe nói gì về Sirius Black không?”

"Không nhiều lắm? Mấy tờ báo của Muggle cũng đang nói về ông ấy.”

“Ừm” Sprite nói. “Điều đó có lý, có vẻ như hắn là một kẻ giết người hàng loạt- chờ đã.” Cô chỉ mới lướt qua trang nhất, nhưng đã nhanh chóng gạt những tờ báo khác sang một bên, dường như thậm chí còn không quan tâm khi chúng rơi xuống sàn, lật ngược tờ Tiên tri và đưa cho Harry xem. "Bồ đã đọc chưa?"

“Mình đã lướt qua nó.”

“Bồ có thấy không- Black trốn thoát vì ông ta đang tìm kiếm bồ.”

Một tiếng thịch lớn vang lên trong đầu Harry. Cậu nhìn chằm chằm vào tờ Nhật báo tiên tri, và nó ở đó, bằng mực đen nền trắng- Black là một Tử thần Thực tử và có thể hắn đang truy lùng Harry Potter… Black bị đưa vào Azkaban vì phản bội James và Lily Potter và đã phục vụ cho Kẻ-Không-Được-Đặt Tên… “Ồ,” cậu nói một cách ảm đạm. “Mình không thấy điều đó"

Sprite bước ra sau và đọc tờ báo qua vai Harry. Cô nói: “Có lẽ bồ nên ở đây trong vài ngày tới”. “Mình sẽ tạo ảo ảnh bồ rời tòa nhà trong khoảng một giờ nữa. Và khi chúng ta đến Hẻm xéo, mình sẽ giấu vết sẹo và có thể nhuộm tóc cho bồ. Rồi khi đến trường, chúng ta sẽ được bao quanh bởi các phù thủy và pháp sư đã qua đào tạo. Không cần phải lo lắng."

“Đúng vậy” Harry nói, nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Black trên bài báo, nhìn đôi mắt và miệng của Black cười như một tên điên. "Không có gì phải lo lắng."

           _________________________

Vài ngày sau, Harry và Sprite nhận được những lá thư từ Hogwarts, họ cũng nhận được thư từ Hermione và Ron, hỏi xem họ có sẵn sàng mua sách theo nhóm không. Và cả bốn người đã hẹn nhau đến Hẻm xéo

Nhưng khi Sprite và Harry từ quán Cái Vạc Lủng đi vào Con hẻm, một phụ nữ trẻ và cao bước tới trước mặt Harry nói, “Cậu là Harry Potter?” cô ta hỏi.

“Tránh xa bọn tôi ra” Sprite quát, chen mình vào giữa Harry và người phụ nữ. "Cô là ai?"

“Bình tĩnh, bình tĩnh,” người phụ nữ nói. “Tôi là Thần Sáng, đến đây theo lệnh của Fudge. Chúng tôi nghĩ rằng cậu phải đến Hẻm xéo để lấy đồ dùng học tập. Cậu Potter, tôi cần nói chuyện với cậu.”

“Tôi sẽ không để bồ ấy nột mình” Sprite nói.

“Không cần phải làm vậy,” người phụ nữ nói. Cô ta chế nhạo Sprite một chút, và Sprite cau có đáp lại.

“Cô muốn nói chuyện gì với tôi?" Harry hỏi.

Thần sáng nói. “Cậu biết gì về Sirius Black?”

Harry nói. “Hắn là một tên sát nhân vừa trốn thoát khỏi ngục Azkaban? Người đang tìm tôi?”

“Đúng,” Thần Sáng nói. “Bộ trưởng đã quyết định rằng chỉ cần cậu ở Thế giới phù thủy, cậu sẽ có đủ vệ sĩ theo dõi mọi lúc.”

“Tôi là một vệ sĩ đủ tiêu chuẩn!" Sprite phản đối.

“Cô là một đứa trẻ,” Thần Sáng nói.

“Hẳn rồi” Sprite nói, nhưng vẫn cau có. “Làm sao chúng tôi biết được cô là một Thần sáng thực sự?”

Thần sáng nói. “Tôi không trả lời những đứa trẻ mười ba tuổi.”

“Tôi mười bốn tuổi” Sprite nói.

“Tôi không trả lời thanh thiếu niên,” Thần sáng nói.

“Cô đang làm rồi” Sprite nói và chỉ vào Harry. “Và cô đang làm gián đoạn việc mua sắm của chúng tôi”

Thần sáng hít sâu. “Không,” cô nói. “Tôi sẽ theo dõi cậu. Một cách lén lút. Hiểu chứ?”

“Hiểu” Sprite phẫn nộ nói.

“Tốt,” Thần sáng nói. "Cô sẽ không biết tôi đang theo dõi."

“Ngoại trừ việc cô vừa nói điều đó với chúng tôi,” Sprite nói.

“Tôi quyết định thông báo với cô vì nó sẽ giúp hai người yên tâm hơn,” Thần sáng nói.

“Hoặc có lẽ vì cô sợ chúng tôi sẽ cố gắng lẩn trốn nếu thấy cô đi theo,” Sprite nói.

“Tôi không sợ hai đứa trẻ thậm chí không thể sử dụng phép thuật,” Thần sáng nói.

“Nghĩ cho kĩ đi, quý cô?” Sprite nói. “Tôi không có Dấu vết!”

“Tôi vẫn không sợ một người có trình độ học vấn ba năm” Thần Sáng nói. “Cứ mua sắm đi. Hai người thậm chí sẽ không biết tôi ở đây.”

Nói xong, Thần sáng gõ cây đũa phép vào đầu và biến mất.

Sprite tiếp tục nhìn chằm chằm vào nơi mà Thần sáng đã ở, rồi mắt cô từ từ bắt đầu di chuyển, có lẽ là đang theo dõi nhưng bước đi của Thần sáng. “Tôi vẫn có thể nhìn thấy cô” họ nói.

“Không, cô không thể” Thần sáng vô hình nói.

"Vâng tôi có thể."

“Mình không thể” Harry nói.

“Potter không thể nhìn thấy tôi” Thần sáng nói.

Sprite đưa tay ra và chộp lấy không khí mỏng manh. Những ngón tay nhỏ bé của cô quấn quanh một cánh tay vô hình và kéo mạnh.
“Nhưng tôi có thể.”

“Cô chỉ là một người may mắn thôi, nhóc con,” Thần sáng nói, giật lại cánh tay.

“Có lẽ đó chỉ là ảo ảnh của Sprite” Harry nói một cách hợp lý. “Có lẽ bồ ấy có thể biết khi nào mọi người đang sử dụng ảo ảnh xung quanh mình."

“Ảo ảnh?” Thần Sáng nói.

Sprite nói. “Có thể. Hoặc có lẽ Harry cần một đơn thuốc mới và cô chỉ giỏi lẩn trốn.”

“Ảo ảnh?” Thần sáng lặp lại.

“Đúng,” Sprite nói, và làm một động tác cắt cổ khi Harry định mở miệng giải thích thêm.

“Hai người có thể giải thích điều đó được không?” Thần Sáng nói.

"Không. Cô chưa đủ trình độ để hiểu" Sprite nói.

“Tôi là một Thần sáng và cô mới mười bốn tuổi. Tôi chắc chắn mình hơn cả đủ trình độ.”

Sprite làm một cử chỉ thô lỗ trước một khoảng không gian trống rỗng. Cô nói: “Tuổi đi kèm với sự khôn ngoan”. “Có vẻ như cô không có quá nhiều sự khôn ngoan đó. Cô bao nhiêu tuổi?"

“Hai mươi bốn” mảnh không khí nói.

“Cô 24 tuổi và đang vướng vào một trận cãi vã bực tức với một đứa trẻ 14 tuổi,” Sprite nói. "Cô tên là gì?"

“Thần sáng Johnson.”

“Được rồi, Thần sáng Johnson, tôi sẽ nói với cấp trên của cô rằng cô đã tranh cãi với một đứa trẻ mười bốn tuổi về kỹ năng mơ mộng kém cỏi của mình và việc cô nói với hai đứa trẻ rằng cô muốn lén lút theo dõi chúng” Sprite nói.

“Tôi đang cố tỏ ra tử tế!” Johnson phản đối. 

“Bọn tôi biết” Harry nói. “Mình cảm thấy an toàn hơn khi biết có người đang để mắt tới Black.”

Sprite tạm dừng. “Hả” cô nói, “Được rồi, tốt thôi. Nhưng cô vẫn đang đứng tranh cãi với một đứa trẻ thay vì làm công việc của mình."

Thần sáng gắt gỏng. “Cứ đi mua sắm đi,” cô nói và bỏ đi. 

Khi Harry và Sprite gặp Ron, Hermione và gia đình của họ, Sprite đã ngừng nhắc đến Thần sáng Johnson. Nhưng cô đã nhanh chóng kéo Ron và Hermione sang một bên ngay trước khi họ đến cửa hàng thú cưng, rồi nói chuyện với cả hai người một cách thì thầm. Điều này khiến cả Ron và Hermione đều phải nhìn xung quanh một cách hoang mang, Harry chắc chắn rằng Thần sáng Johnson vẫn đang theo dõi họ.

Phần còn lại của chuyến đi mua sắm diễn ra suôn sẻ, và không lâu sau Harry và Sprite đã gặp nhà Weasley ở King's Cross. Hermione chắc là đã đi qua đó trước và Harry sẵn sàng đánh cược rằng cô đang sốt ruột chờ đợi họ ở phía bên kia.

Nhìn thấy ga xe lửa một lần nữa khiến Harry nhớ đến điều gì đó. “Này Sprite,” cậu nói. “Khi chúng ta rời đi năm ngoái, chú của bồ… anh ấy đã hành động hơi kỳ lạ.”

"Huh?" Sprite bối rối nói. “À. Bọn mình đã nói về con quái vật mà mà gia đình mình săn lùng ở Ai Cập Chúng rất nguy hiểm và Kingo muốn mình được an toàn vì mình không thể dựa vào ảo ảnh để bảo vệ bản thân. Uh- phép thuật tình cờ. Ý mình là phép thuật ngẫu nhiên, không phải ảo ảnh. Phép thuật ngẫu nhiên của mình là ảo ảnh. Bồ biết điều đó. Phải không?”

“Ừ bọn mình biết” Harry nói. “Nhưng, Sprite, anh ấy trông lạ lắm.”

“Ừ,” Ron nói. “Anh ấy… mình không biết nữa, trông rất nguy hiểm.”

Sprite nói. “Có lẽ chỉ là vấn đề huyết thống thôi. Anh ấy là tay thiện xạ của gia đình, chỉ có điều anh ấy sử dụng phép thuật thay vì súng. Chỉ có vậy thôi.”

“Nhưng bồ nói gia đình bồ chưa có ai từng học ở Hogwarts,” Ron nói.

“Có các loại phép thuật khác nhau” Sprite nói và vẫy tay. “Mình sử dụng loại phép thuật có thể tạo ra những bùa chú và ảo ảnh, vì vậy mình ở đây. Họ sử dụng một loại phép thuật khác nên họ chưa bao giờ đến đây.”

“Bồ cũng có những phép thuật đó trước khi đến Hogwarts?” Ron nói.

Sprite khịt mũi. “Không,” cô nói. "Mình đặc biệt. Mình cũng không biết tại sao nên đừng hỏi. Nhưng mình vẫn đặc biệt giỏi về ảo ảnh, nên là... Mấy bồ muốn chạy đua đến hàng rào không? Có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn lần trước.”

Harry thận trọng quan sát hàng rào. Lần trước, cậu đã đi quá nhanh, và cậu vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt đầy lông của Hedwig tội nghiệp khi họ đâm sầm vào hàng rào vững chắc. "Mình sẽ đi qua,” cậu nói.

“Tùy bồ thôi,” Sprite nói. “Ron?”

"Chắc chắn!" Ron đã chuẩn bị sẵn xe đẩy hành lý của mình. “Harry, đếm đi"

“Được rồi,” Harry nói. "Một, hai, ba, chạy!"

Sprite và Ron lao đi với tốc độ tối đa.

Ron đâm vào rào chắn trước, và trước sự căng thẳng của Harry, cậu đã đi thẳng qua nó. Sprite tông vào hàng rào ngay sau Ron và cũng lao thẳng qua nó. Khi Harry đi qua, cậu cũng đã đi qua nó mà không bị cản trở gì.

Khi cậu đi qua, Ron đã reo lên: "Mình thắng rồi!" và nhảy xung quanh trong khi Sprite đang cố tung những 'Stinging Hexes' vào Ron, Hermione cũng ở đó, lắc đầu.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Hermione nói khi Harry đến gần. “Hai bồ ấy chạy qua như thể đang bốc cháy.”

“Họ chạy đua qua hàng rào,” Harry nói. "Là ý tưởng của Sprite.”

“Hẳn rồi,” Hermione thở dài và đi tìm một toa tàu.

Trong toa tàu bọn họ tìm thấy một người đàn ông có khuôn mặt đầy sẹo, đang ngủ say, trông như đã chết. Hermione nhanh chóng suy luận rằng ông là giáo sư phòng chông nghệ thuật hắc ám mới của họ và ngồi xuống. Ron sau đó bước vào, xoa vết thương trên cánh tay của mình, còn Sprite thì đã nhìn thấy Ginny và Neville trên sân ga và đã đi thuyết phục hai người đó vào ngồi cùng toa với họ.

Nhưng chẳng bao lâu sau, khi tàu đã bắt đầu di chuyển, Sprite bước vào, theo sau là Neville, trông có vẻ lúng túng và Ginny, trông hơi xanh xao.

Chuyến tàu khởi hành bình thường, nhưng mọi thứ trở nên tồi tệ trước khi họ đến Hogwarts.

Không khí trở nên lạnh buốt. Cửa sổ bị đóng băng. Harry nghĩ những ngón tay của cậu đang chuyển sang màu xanh, kính đang mờ dần đi, và sau đó có một bóng người mặc áo choàng đen ở hành lang ngay bên ngoài toa của họ.

Ai đó hét lên và Harry không còn biết gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro