Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một tuần sau sự việc ở phòng chứa bí mật, những nạn nhân bị Hóa đá đã được cung cấp Mandrake, còn Harry, Hermione và Ron đang trên đường đến Bệnh xá để thăm Sprite, người đã được giữ ở bệnh xá để được chăm sóc. Cô vẫn chưa tỉnh kể từ sự việc đó. Tuy nhiên, Ginny hoàn toàn ổn. Bà Pomfrey đưa ra giả thuyết rằng Sprite vẫn hôn mê là do cô đã bị con Tử xà cắn, điều này hoàn toàn hợp lý.

Không giống như các học sinh bị Hóa đá, Bà Pomfrey không biết khi nào Sprite sẽ thức dậy.

Khi ba người rời đi, và rõ ràng thì Harry, Ron và Hermione không phải là những người duy nhất tới bệnh xá. Hành lang dẫn đến Bệnh xá đông đúc bạn bè của những nạn nhân bị Hóa đá, hoặc, trong trường hợp của Norris là chủ nhân. Thậm chí còn có vài hồn ma ở đó, đang hồi hộp chờ đợi thông tin từ Ngài Nick. Trước sự ngạc nhiên của Harry, ngay cả Peeves cũng ở đó, cầm một tấm thiệp chúc sớm khỏe lại có kim tuyến lấp lánh rơi trên đó.

Ai đó trong Bệnh xá đang hét lên.

Harry và Ron nhìn nhau rồi tăng tốc quay lại bệnh xá, chen qua đám đông. Đến nơi, cả hai đều dừng lại, không biết có nên tiếp tục hay không.

Trước mặt họ là Sprite, đã tỉnh lại và trông vô cùng tỉnh táo, cô đang bị một người phụ nữ mà Harry chưa từng gặp bao giờ mắng mỏ.

Nói một cách dễ hiểu, người phụ nữ đó trông thật đáng sợ.

Cô trông giống như một người bình thường, nhưng có điều gì đó khác biệt. Không khí xung quanh cô như một món đồ chơi mà không ai muốn chơi cùng. Ngực cô không phập phồng lên xuống cùng lúc với bất kỳ ai khác. Đồng tử của cô sáng lấp lánh, đen nhánh, kết mạc hơi trắng một chút và có điều gì đó không giống con người tỏa ra ở cô, mặc dù nếu Harry mô tả chúng thành tiếng, chúng sẽ nghe hoàn toàn giống một người bình thường. Răng cô lóe sáng trong miệng, chúng hơi thẳng và quá sắc. Có điều gì đó trong đôi mắt cô, ngoài sự vô nhân tính đáng lo ngại, cậu còn thấy đằng sau đôi mắt đó đã có những cuộc đời đầy niềm vui, những nỗi kinh hoàng và nỗi buồn mà cậu không bao giờ có thể tưởng tượng được.

Nó làm Harry nhớ lại hình dáng của Sprite lúc ở nhà Dursley.

Người phụ nữ trước mặt họ trông hoàn toàn ổn. Harry chỉ không muốn đến gần cô hơn mức cần thiết. Cậu thấy thật khó để nhìn thẳng vào cô, có điều gì đó hơi kì lạ không giống loài người ở cô. Nhưng đồng thời, cũng có điều gì đó khiến cậu cảm thấy an toàn về cô, đó là bầu không khí quen thuộc giống với ở Sprite.

Nhưng bằng cách nào đó, Sprite có khả năng nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ. Sự khó chịu tỏa ra từ Sprite phù hợp hoàn toàn với sự tức giận trên khuôn mặt của người phụ nữ.

“Cái quái gì đang xảy ra vậy?” Ron nói. Cậu và Hermione cũng không thể nhìn thẳng vào người phụ nữ.

“Tránh xa chuyện này ra” Sprite nói ngắn gọn.

"Không! Bồ đã hôn mê cho đến tận bây giờ,” Hermione nói. “Bọn mình sẽ không để bồ bị la mắng.”

“Tránh xa chuyện này ra, Hermiome Sprite nói và chuyển sự chú ý trở lại người phụ nữ. “Sersi-”

“Sao cô biết Sprite?” Ron nói. “Sao cô lại lớn tiếng với bồ ấy?”

“Bọn tôi là bạn” người phụ nữ- Sersi- nói, sau đó dường như đột ngột nhận ra đó là một lời giải thích kỳ quặc khi cô trông như ba mươi và Sprite chỉ mới mười ba tuổi. “Ừm, ý tôi là, ....là dì của Sprite.”

“Làm tốt lắm, Sersi, điều đó không có gì đáng nghi ngờ cả,” Sprite nói.

“Chị không phải là người suýt bị giết bởi một con rắn chết tiệt- Ý chị là, suýt bị giết bởi một con rắn quái vật, Sprite!” Sersi nói. “Em biết mà, chúng ta phải liên lạc với nhau nếu nhận thấy những sự việc kì lạ! Kingo nhận được một lá thư được gửi bởi một con cú kỳ dị nói rằng em bị ma nhập và đang hôn mê và chị đã không tin cho đến khi tới tận đây! Em gần như không hề thở, trông như một cái xác vậy, tất cả chỉ vì em nghĩ mình có thể xử lý được một con rắn quái vật một mình!”

“Em đã gọi cho mọi người rất nhiều lần nhưng không ai bắt máy!” Sprite hét lên. “Cả ba người đều bận đến mức không thể nhận một cuộc điện thoại dài ba mươi giây? Em đã nghĩ mình bị Mahd Wy'ry và bị mắc kẹt trong một lâu đài với một đám trẻ con vì cả ba người không bận tâm-”

“Bọn họ chưa bao giờ nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào,” Ron xen vào.

“-giúp đỡ- cái gì cơ?” Sprite quay lại nhìn Ron.

“Riddle nói với tụi mình rằng hắn đã phá hỏng điện thoại của bồ,” Ron nói. “Không ai trong số họ nhận được cuộc gọi nào cả.”

“Ồ” Sprite nói, cả người cô thả lỏng.

“Em có thể gửi một lá thư,” Sersi nói.

Cơn giận của Sprite quay trở lại. “Em đã đề cập là em bị ma nhập chưa? Em gần như không thể bước đi nếu không có Riddle kiểm soát, chứ đừng nói đến việc viết cả một lá thư. Và, trước khi em quên, nếu chị vô tình biến em trở lại thành một Eternals em sẽ giết chị.”

“Chị không phải là người chữa khỏi cho em" Sersi nói. “Nghe nói có liên quan đến một con chim?”

“Ồ, tốt,” Sprite nói. “Quay lại chủ đề chính. Em đã bị kiểm soát! Lần đầu tiên, mọi chuyện không phải lỗi do em! Em đã bị kiểm soát!”

"Chị đã nghe rồi!" Sersi nói. “Nhưng mà nghe này Sprite, em biết em không cần ngôi trường này mà, phải không?”

“Em biết,” Sprite nói, đột nhiên nghe có vẻ rất nghiêm túc. Harry có cảm giác kỳ lạ như là thấy một người trưởng thành đang nói chuyện bằng cái miệng của một đứa trẻ mười ba tuổi. “Đó là sự chuộc tội. Nhưng em thích ở đây, Sersi! Chị không có quyền bắt em rời đi.”

Sersi nói: “Em suýt chết ở đây hai năm liên tiếp. “Và em đã bị ma nhập.”

“Chị vẫn không thể bắt em rời đi được. Vì Chúa, Sersi, chúng ta-” Sprite tự cắt ngang. “Chị hiểu em mà. Chị biết em có thể làm gì.”

Sersi bực bội và quay sang Harry, Ron và Hermione. “Này, ba người các cậu. Tôi có thể nói chuyện riêng với Sprite được không?”

“Họ có tên” Sprite khó chịu nói. “Họ là bạn của em. Họ có thể nghe."

“Đây là việc riêng của gia đình” Sersi nói.

“À,” Sprite nói. “Ừ, được rồi. Mấy bồ, cho bọn mình nói chuyện riêng một lúc được không?”

“Tất nhiên rồi” Hermione nói, và tất cả bọn họ rời đi.

              ___________________________

“Nghe này, Sprite, mọi người không muốn mất em” Sersi nói khi Hermione, Ron và Harry đã bước ra khỏi tầm nghe. “Không sớm như vậy sau Ajak, Gil và Ikaris.”

“Chị biết là em chỉ có thể sống lâu nhất khoảng một trăm năm nữa thôi, phải không? Và em đã cố giết chị hai năm trước? Và gần đây em còn đã cố giết nhiều đứa trẻ? Em chỉ muốn hỏi lại."

“Chị biết, nhưng chúng ta chỉ còn lại bảy người, và như em đã nói, em chỉ còn một trăm năm nữa. Dù sao thì em cũng đã không giết chị. Chẳng ích gì khi ôm hận với…”

“Với loài người.”

“Với gia đình, Sprite.”

Sprite chế giễu. "Em biết mình là ai. Em đã yêu cầu có được điều này. Em muốn nó. Vẫn luôn muốn. "Ngay cả sau sự việc với Riddle."  Bàn tay cô ngứa ngáy vì một cây bút. Cô muốn viết, để trút hết nỗi đau về tuổi tác và Ikaris cho một người nào đó có thể hiểu được, một người nào đó không phải đối tượng của cô hay một đứa trẻ hay một người lớn luôn coi cô như một đứa trẻ. Hoặc thậm chí là Kingo, người luôn nhìn thấy điều đó quá rõ ràng để Sprite có thể cảm thấy thoải mái.

Nhưng cô không thể. Cuốn Nhật ký thật kinh khủng. Cô chỉ ảo tưởng rằng thực sự có ai đó hiểu được cô. Cô đã quên rằng các giáo sư coi cô như một đứa trẻ, bởi vì Sprite đã luôn thể hiện cho họ rằng cô là một đứa trẻ và chưa bao giờ cho Minerva hay Severus bất kỳ lý do nào để họ nghĩ khác. Cô đã quên rằng chừng nào mọi người còn tin rằng cô là một đứa trẻ thì cô sẽ không bao giờ được đối xử như một người lớn. Làm sao mà cô lại quên điều đó chứ?

“Chị có Hòn đá Phù thủy. Nếu em thay đổi quyết định,” Sersi nói.

Sprite quay trở lại thực tế. “Không đâu. Khi đó em sẽ phải đối mặt với việc mang mối hận thù suốt đời trong suốt cuộc đời bất tử thay vì suốt cuộc đời ngắn ngủi bây giờ của mình."

“Mọi người không trách em” Sersi nói. “Chị hiểu tại sao em làm như vậy. Thena và Kingo đã không chiến đấu với em. Phastos đã tha thứ ngay khi em lấy lại được Viên đá cho Ben và Dane. Druig và Makkari có thể trách em. Druig đã muốn hạ gục em. Cậu ấy luôn muốn làm điều đó.” Sersi cười toe toét. “Chị nghĩ Makkari đang tức giận vì đã không làm điều đó trước.”

“Druig đánh em bất tỉnh bằng một tảng đá. Anh ấy tốt nhất nên tha lỗi cho em. Nhưng nghiêm túc mà nói, Sersi, em... em đã chống lại mọi người, khiến mọi người tổn thương, và em đã đâm chị. Đó không phải là điều chị có thể dễ dàng tha thứ.”

“Sprite, không phải là mọi người giả mù trước những gì đang xảy ra với em. Những người khác đều phàn nàn về việc em đến thăm họ, nhưng họ đều biết đó chỉ là vì em trông chưa đủ lớn để ở một mình. Tất cả mọi người đều biết rằng em không bao giờ có thể xây dựng được cuộc sống riêng, ngay cả khi có một ai đó làm người giám hộ. Điều đó vẫn sẽ không thay đổi sau nhiều thế kỷ.”

Sprite bật cười, giật mình. “Ừ, rõ ràng là vậy”

“Vì vậy… khi em trưởng thành, chị sẽ quay lại hỏi liệu em có muốn chị đưa Viên đá không. Trừ khi em muốn nó ngay bây giờ?”

"Không! Chưa. Em không muốn bị mắc kẹt trong cơ thể trẻ con này.
Hãy hỏi em trong một vài năm nữa. Được chứ?"

"Được. Nhưng chị sẽ hỏi đấy.”

“Em biết rồi" Sprite nói. “Em chỉ chưa chắc câu trả lời của mình sẽ là gì.”

            ____________________________

“Vậy…” Ron nói khi tất cả đã quay lại với nhau và Sprite đã thông báo rằng cô sẽ ở lại Hogwarts. “Cuộc họp bí mật đó rốt cuộc là có ý gì?”

Sprite hơi nhăn mặt. "Không có gì. Sersi thực sự đã phản ứng thái quá. Mình ổn.”

“Chị ở ngay đây,” Sersi nói.

Sprite quay sang dì của họ, đặt tay lên vai cô và nói, “Sersi, chị thực sự đã phản ứng thái quá. Em ổn."

Sersi đảo mắt. “Hãy cẩn thận, chị không muốn phải đến đây hàng năm.”

“Chị không cần phải làm thế” Sprite nói, buông Sersi ra. Bây giờ tâm trạng nghiêm túc của cô đã qua đi, cô lại trở nên gắt gỏng. “Bây giờ các giáo sư đã kiểm soát được mọi thứ Chị không cần phải ở đây nữa. Giờ thì đi đi.”

“Nhưng trước tiên hãy dẫn chị đi thăm quan xung quanh,” Sersi nói rồi sải bước ra khỏi bệnh xá, với lũ trẻ đi theo cô như một đàn vịt con bối rối.

Sprite đột nhiên tỏ ra hoảng hốt, đuổi theo cô. “Sersi, đợi đã! Cầu thang có thể di chuyển!”

“Nó làm sao,” Sersi nói, cứng đờ tại chỗ. “Đây là trường học quái quỷ gì thế?”

“Chúng có thể di chuyển” Sprite nói. “Nào, em sẽ chỉ cho chị cách bước đi an toàn." Cô bắt đầu dẫn Sersi lên cầu thang.

“Chúng ta có nên theo họ không?" Hermione hỏi.

“Có lẽ là không,” Ron nói. “Có vẻ như họ có rất nhiều thứ để tâm sự.”

“Đúng,” Harry nói. “Tuy nhiên, thật tuyệt vì Sprite đã trở lại bình thường.”

“Ừ,” Hermione nói, nhìn chằm chằm vào Sprite. “Thật lạ là Sprite và dì của cô ấy lại gọi chúng ta là phù thủy. Giống như cô ấy không phải là phù thủy vậy.”

“Có lẽ cô ấy là một Muggle,” Ron nói. “Hoặc là một Squib.”

“Có lẽ…” Hermione nói. “Có điều gì đó kỳ lạ ở người phụ nữ đó.”

“Giống như việc Lockhart trông chẳng có gì kì lạ cả?" Harry ngây thơ hỏi.

Mặt Hermione đỏ bừng và đẩy vào vai Harry. “Được rồi, được rồi, mình sẽ giữ sự nghi ngờ của cho riêng mình. Nhưng có điều gì đó kỳ lạ ở cô ấy và mình sẽ tìm ra điều đó.”

        __________________________

Vài ngày sau khi Sprite và các học sinh bị Hóa đá hồi phục, Lễ bế giảng đã diễn ra, Harry, Hermione, Ron và Sprite quyết định cùng nhau đi đến đó. Khi Harry, Ron và Hermione gặp Sprite, Sprite trông rất hạnh phúc.

“Peeves đã làm cho mình tấm thiệp này, nhìn này,” Sprite vui vẻ nói khi cô bắt đầu bước đi, lôi ra một mớ giấy, kim tuyến và keo dán gớm ghiếc mà dường như cô đã mang theo bên mình trong vài ngày qua. “Hồi đầu năm nay mình đã giúp ông ta chơi khăm McGonagall, Dumbledore, Lockhart và Snape bằng những ảo ảnh của mình và ông ta đã hứa không mách lẻo vào năm ngoái, nhớ không? Nó không tuyệt vời sao?”

Harry nghi ngờ nhận lấy tấm thiệp. Kim tuyết tràn ra khỏi nó và rơi xuống sàn dưới chân cậu. “Thật là đặc sắc,” cậu nói và đưa nó lại.

"Mình biết!" Sprite vui vẻ nói rồi cất tấm thẻ lại vào túi. “Mình đã yêu cầu Sersi mở nó trước và chị ấy đã nhận được một quả bom kim tuyến vào mặt, đó là điều tuyệt vời nhất mà mình từng thấy!”

Hermione đứng khựng lại. "Chờ đã. Cậu nói dì Sersi của cậu giỏi Biến đổi phải không?”

Sprite quay lại nhìn cô, cau mày. "Ừ. Nhưng chị ấy không chỉ giỏi việc đó, làm sao vậy?"

“Có phải Sersi là người đã tạo ra Hòn đá Phù thủy không?” Hermione hỏi.

Sprite chớp mắt và cười toe toét. "Đúng vậy!" cô nói. “Là Sersi đã tạo ra nó. Bọn mình đã- à không Sersi đã say rượu và chị họ Makkari của mình đã thách chị ấy. Mấy bồ phải nhìn thấy khuôn mặt của bọn mình vào sáng hôm sau khi tất cả nhận ra Sersi bằng cách nào đó đã vô tình tạo ra và ngay lập tức đánh mất tấm vé đi đến sự bất tử.”

“Làm thế nào mà cô ấy làm mất Hòn đá Phù thủy được?” Ron nói.

"Mình không biết!" Sprite nói. “Hãy hỏi Sersi, chính chị ấy đã làm mất dấu nó. Mình thậm chí còn chưa chạm vào nó lúc đó."

“Bồ biết điều đó khiến bồ có khả năng là người đã lấy nó đi không?" Hermione nói.

“Chắc chắn rồi, nhưng mình không lấy nó” Sprite nói. “Thành thật mà nói, tiền của mình đã bị Makkari lấy hết vì thua trong một lần chạy trốn khỏi chị ấy.”

“Cô ấy có thường xuyên làm vậy không?" Hermione nói.

“Luôn luôn,” Sprite nói. Cô nhún vai. “Nhưng điều đó bây giờ không thực sự quan trọng. Bởi vì bây giờ mình không bị kiểm soát. Mình tự hỏi, làm thế nào mà mấy bồ giết được con Tử xà? Và đừng nói với mình về thanh kiếm và cái Mũ phân loại. Mình nghe đủ rồi. Lần này mình muốn biết rõ chi tiết mọi việc”

“Được thôi” Ron nói và bắt đầu câu chuyện. Harry, đã ở đó, lặng lẽ đứng ngoài cuộc trò chuyện, nhìn xung quanh và quan sát các bạn cùng lớp và những học sinh khác vội vã đến Đại sảnh để dự Lễ bế giảng.

Harry quay trở lại cuộc trò chuyện ngay khi Ron và Hermione đang thu dọn mọi thứ.

“Còn có Lockhart nữa,” Hermione nói.

“…Ồ, phải rồi! Và Lockhart đã cố gắng xóa kí ức của tụi mình trước khi bọn mình tới chiến đấu với bồ” Ron nói.

"Chờ chút." Sprite trông có vẻ kinh hoàng. “Ông ta cố xóa ký ức của mấy bồ?!”

“Giáo sư McGonagall đã ở đó,” Harry vội vàng trấn an cô. “Cô ấy làm ông ta choáng. Mình nghĩ mọi người đang đồn rằng ông ta sẽ bị tống vào Azkaban.”

“Thực ra mình nghĩ thầy ấy đã tự xóa kí ức mình trước,” Hermione nói. “Thầy ấy thực hiện các chuyển động của cây đũa phép và mọi thứ…”

Harry nói: “Dù thế nào thì ông ta cũng sẽ không quay lại dạy học vào năm tới."

“Cảm ơn Chúa,” Ron nói.

Hermione thở dài. “Tệ thật” cô nói. “Thầy ấy có thể là một giáo viên giỏi.”

“Chắc chắn rồi, nếu ông ta không phải là kẻ lừa đảo,” Ron nói.

“Thầy ấy có thể giúp mình viết bài luận,” Hermione nói.

“À với việc viết lách,” Ron nói. “Bồ hầu như không cần giúp đỡ khi viết các bài luận! Các giáo sư chắc phải dùng kính lúp mới nhìn được nét chữ của bồ, nó nhỏ kinh khủng!”

“Chữ viết của mình không hề nhỏ, mình chỉ viết rất cẩn thận thôi,” Hermione nói. “Tốt hơn là viết ra mọi thứ mà giáo sư có thể đang tìm kiếm còn hơn là bỏ sót một số chi tiết nhỏ.”

“Nhỏ như những câu thần chú không có thật trong sách của Lockhart?” Ron nói. “Peskipiksi Pesternomi!”

Hermione cau có và quay lưng lại với cậu. “Chúng ta sẽ đến dự Lễ hội muộn mất,” cô nói và bắt đầu bước đi nhanh hơn. “Gryffindor năm nay thắng, mấy bồ không muốn ăn mừng sao?”

“Slytherin xếp cuối cùng,” Sprite mơ màng nói, đi theo sau Hermione, bỏ Harry và Ron phía sau. “Mình nghĩ Malfoy sẽ là đối tượng tiếp theo, những nhận xét của cậu ta về Máu Bùn đã giúp mình tìm kiếm nhiều điểm tiêu cực hơn. Và điều đó bao gồm cả việc bị Voldemort chiếm hữu! Mình sẽ phải tuyển dụng cậu ta vào năm tới.”

“Bồ đã bao giờ nhận được điểm tiêu cực chưa?” Harry nói.

“Thật không may là chưa, nhưng mình đã bị một tên cuồng tín nhà Slytherin kiểm soát cơ thể hàng giờ liền,” Sprite nói. “Hãy tưởng tượng nhưng điều kinh khủng mà mình có thể gây ra!”

"Trong vài giờ nữa?" Hermione nói.

“Chắc chắn rồi,” Sprite nói. “Đó sẽ là một công việc hơi vội vã, nhưng nó sẽ rất vui! Hãy hỏi Fred và George!”

“Mình sẽ không,” Hermione nói. “Không phải cụ Dumbledore đã thưởng cho bồ, Ginny và các học sinh bị Hóa đá một số điểm vì đã đã bỏ lỡ một học kỳ sao?”

Sprite cau mày trước lời nhắc nhở. Cô nói: “Bọn mình nhận được 10 điểm mỗi người vì đã bị Hóa đá hoặc đã dũng cảm không lùi bước trước nguy hiểm. Chắc chắn bây giờ Dumbledore đã biết rằng ông ấy đang hủy hoại mọi thứ mà mình đang nỗ lực hướng tới."

Ron nói: “Mình không chắc liệu thầy ấy có quan tâm đến chiến dịch hạ điểm Slytherin của bồ hay không."

"Ông ấy nên vậy. Mình sẽ đẩy ngôi trường này vào tình trạng hỗn loạn và vui vẻ khi làm việc đó,” Sprite nói. “Hơn nữa- không lùi bước trước nguy hiểm? Mình đã bị mắc kẹt trong chính đầu của mình! Mình không thể lùi bước ngay cả khi mình muốn!"

Họ đến Đại sảnh ngay sau đó, nơi mà một nửa Gryffindor đã ôm cả nhóm Harry, Ron và Hermione vì đã giành chiến thắng cho Nhà vào phút cuối một lần nữa, trong khi Sprite nhận được những cái nhìn bối rối từ những học sinh Slytherin vì họ đã nghe nói rằng bằng cách nào đó một lần nữa cô lại kiếm được điểm cho Slytherin vào phút cuối.

Bữa tiệc nhanh chóng kết thúc và trước khi Harry kịp nhận ra thì cậu đã ngồi trên tàu, gần như đã gần quay lại King's Cross, cậu, Ron, Hermione và Sprite đang trao đổi thông tin liên lạc, thật ra là chỉ có Sprite đang chia sẻ số điện thoại và địa chỉ của mình, thông báo rằng tất cả bọn họ đều được chào đón tại căn hộ của cô.

“Cứ thoải mái ghé thăm" Sprite nói với Harry, sau đó viết nguệch ngoạc điều gì đó lên một mảnh giấy da còn sót lại, xé tờ giấy da làm đôi, quay sang Ron và Hermione và đưa cho mỗi người một nửa. "Địa chỉ của mình. Nếu mấy bồ muốn tới”

“Cảm ơn” Ron nói khi cầm lấy tờ giấy.

Hermione cầm lấy cái còn lại, cau mày nhìn địa chỉ. “Là ngay giữa London,” cô nói, rồi cau mày chặt hơn. “Đây là một trong những khu giàu có nhất ở London.”

“Gia đình mình khá giỏi mấy công việc kinh doanh và người giám hộ của mình là một diễn viên nổi  tiếng,” Sprite nói.

“Không phải cậu chỉ ở căn hộ đó vì chú cậu đang quay phim sao?" Harry nói.

“Anh ấy luôn quay phim,” Sprite nói. “Anh ấy không có việc gì tốt hơn để làm khi bọn mình không đi săn lùng các sinh vật huyền bí, và anh ấy thích công việc đó. Thành thật mà nói, mình cũng vậy, gia đình mình khá cách xa nhau trước sự kiện đó. Vì vậy mình thường ở trong căn hộ. Sersi sống ở London, nên nếu có chuyện gì xảy ra, chị ấy sẽ là người liên lạc khẩn cấp của mình.”

“Ồ,” Harry nói.

“Vì vậy, thực sự, nếu bất kỳ ai trong số ba bố muốn tới, mình sẽ nói với những người phụ trách an ninh tòa nhà để cho mấy bồ vào,” Sprite nói. “Thật không may, nó lại nằm ở giữa London nên mấy bồ không thể Độn thổ vào hay thực hiện bất kỳ phép thuật nào.”

“Dù sao thì chúng ta cũng không thể sử dụng phép thuật ngoài trường” Hermione nói. “Không phải tất cả bọn mình đều may mắn có một Dấu vết bị trục trặc. Bồ có biết tại sao Dấu vết của bồ không hoạt động không?”

“Mình không biết” Sprite vui vẻ nói. "Nhìn kìa, chúng ta gần đến nơi rồi.”

Chắc chắn rồi, Harry có thể cảm thấy con tàu đang chậm lại. Giống như năm đầu tiên, Sprite nhìn thấy chú của cô ngoài cửa sổ và cô là người đầu tiên rời đi, chào tạm biệt cả ba người họ khi vội vã chạy đến chỗ Kingo, trên trán cô nhăn nhó lo lắng.

Harry, Ron và Hermione nhìn ra ngoài cửa sổ để thấy Kingo và Sprite đang đoàn tụ, và điều đầu tiên Harry nhận thấy là có một bầu không khí kỳ lạ ở Kingo. Anh ta trông khá vô hại, nhưng có điều gì đó ở anh ta khiến adrenaline trong Harry tăng vọt. Đây là một người đàn ông nguy hiểm, mối nguy hiểm có thể lan rộng đến tận nơi Harry đang ngồi ở trên tàu. Sersi không hề tỏa ra bầu không khí nguy hiểm như vậy. Cô có một kiểu nguy hiểm hoàn toàn khác, giống như cô có thể biến căn phòng xung quanh mình thành thứ gì đó không thể nhận ra chỉ trong vài giây. Kingo khiến cậu có cảm giác như có một tay bắn tỉa được huấn luyện theo dõi mọi hành động của cậu, ngay cả khi Harry quyết định cố gắng trốn sau những bức tường hoặc Áo choàng Tàng hình của mình.

Kingo, Sersi và có lẽ cả Sprite đều là những kẻ săn mồi, và có điều gì đó sâu thẳm bên trong Harry biết rõ điều đó, ngay cả khi họ đã che giấu nó rất tốt.

Nhưng đôi mắt cậu chỉ nhìn thấy người bạn của mình đang chào chú của cô, và mọi lo lắng mà cậu có nhanh chóng bị cuốn đi, ngay cả khi cảm giác mơ hồ về nguy hiểm vẫn tồn tại.

“Kingo, anh đang làm gì ở đây thế?” Sprite hỏi. “Nếu anh cần ai đó đến đón em - sao anh không nhờ - tại sao không phải là Sersi?”

“Có thể là lần sau. Ở trường thế nào?" Kingo hỏi.

“Thật là… kinh khủng” Sprite nói và bật cười khúc khích khi Kingo tỏ vẻ lo lắng. “Không sao đâu, Kingo.”

“Anh tưởng bọn phù thủy đã sớm giết em,” Kingo nói. “Anh đã chuẩn bị đi dự đám tang của em.”

“Em đã bị kiểm soát và hôn mê, chứ chưa chết- và em thề, anh và Sersi mới thực sự là những người khiến em chết. Em có khả năng đưa ra quyết định của riêng mình! Em là người lớn!

“Em mười ba tuổi.”

“Gần mười bốn rồi! Trong nhiều nền văn hóa, em được coi là người trưởng thành hợp pháp và có khả năng tự đưa ra quyết định!”

“Anh cũng đã nghiên cứu về lịch sử cổ đại,” Kingo nói. Có một tia thích thú thoáng qua trong mắt Sprite và Kingo - một kiểu trò đùa nội tâm mà không ai khác trên thế giới này hiểu được. “Rất cổ đại.”

Sprite vẫy tay với anh. “Hẳn rồi,” cô nói “Chúng ta đi thôi. Có điều gì liên quan đến gia đình mà em cần biết không? Em cho rằng đó là lý do tại sao anh đến.”

Sự thích thú trong mắt Kingo đã tắt. “Ừ,” anh nói, giọng đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Phastos nghĩ rằng anh ấy đã nhìn thấy một trong số chúng khi đến thăm Ai Cập cùng Jack và Ben. Sersi đã đến trường ngay khi em tỉnh dậy. Cô ấy nói điện thoại của em không hoạt động nên anh nghĩ mình nên đích thân đến đây.”

Sprite nói. "Thật sự?"

"Đúng. Mọi người chưa biết hết, nhưng…”

“Nhưng về mặt kỹ thuật thì chúng ta chỉ có bốn người, và không có Gil, Ajak, Thena, và- Ikaris... chúng ta không có bất kỳ người nào có khả năng chiến đấu thực sự ngoại trừ anh. Vậy giờ chúng sẽ đến đó?”

"Có lẽ. Tuy nhiên, bọn anh muốn em ở lại trường khi có thể. Em có vẻ hạnh phúc ở đó."

“Đó không phải là quyết định của anh khi chúng chưa hoàn toàn hòa giải.”

“Sersi nói đó là điều em muốn. Và em không-” Kingo đột ngột ngừng nói.

Sprite nói: “Em không còn đủ khả năng để xử lý một trong số chúng nữa. Dane sẽ chiến đấu chứ?”

“Không, nếu Sersi có thể giúp được. Cô ấy vẫn đang tìm ra thuốc giải. Cô ấy nghĩ rằng sẽ phải mất thêm vài năm nữa để pha chế nó mà không giết chết bất cứ ai uống nó, và cô ấy có thể cần một chút phép thuật phù thủy-phép thuật- Hogwarts của em để ổn định nó. Nhưng Dane có thanh quỷ kiếm của anh ấy… vậy nên, anh ấy chắc chắn sẽ chiến đấu.”

“Nếu Dane chiến đấu thì em cũng vậy."

Kingo làm mặt bộ mặt không đồng tình nói. “Chúng ta sẽ thảo luận về nó sau.”

“Kingo.”

“Bây giờ em- quá mong manh! Em không thể tránh được những đòn tấn công của lũ Devia-”

“Em chưa bao giờ có thể! Makkari không có ở đây, vì vậy anh cần một người thực hiện tìm kiếm và cứu hộ, người thực sự biết mình đang làm gì, và thành thật mà nói, Dane không biết cách chiến đấu với chúng. Và em vẫn còn giữ bộ đồ của mình,” Sprite nói. Cô nhìn quanh và giao tiếp bằng mắt với Harry, Ron và Hermione. Harry nhanh chóng đảo mắt đi, nhưng đã quá muộn. “Đi thôi,” Sprite nói. “Chúng ta sẽ cần nói chuyện với mọi người.”

Harry thu dọn đồ đạc và lê bước xuống tàu cùng Ron và Hermione khi Sprite và chú của cô biến mất qua hàng rào, quay trở lại thế giới Muggle.

“Cậu nghĩ chuyện đó là sao?” Ron nói khi họ bước xuống tàu.

“Sprite sẽ cho chúng ta biết nếu bồ ấy đang làm điều gì nguy hiểm, phải không?" Hermione lo lắng nói.

“Tất nhiên rồi” Harry nói “Nhưng… hai bồ có nghĩ Kingo trông hơi bất ổn không?”

“Có,” Ron và Hermione đồng thanh nói.

“Mình cũng thấy vậy,” Harry nói, nhẹ nhõm. “Bồ nghĩ đó là gì? Nó thật lạ."

“Anh ấy cũng kỳ lạ giống như Sersi vậy,” Hermione nói. “Nhưng Sprite không như vậy phải không? Nếu có thì chúng ta sẽ cảm thấy.”

“Có lẽ đó là do huyết thống của họ,” Ron nói. “Chúng ta biết bồ ấy là hậu duệ của một số người quyền lực và gia đình bồ ấy có sức mạnh đặc biệt. Có lẽ đó chỉ là sức mạnh bổ sung khiến họ nên đáng sợ.”

“Nhưng Sprite có sức mạnh ảo ảnh" Harry thất vọng nói. “Chúng ta sẽ nhận ra nếu bồ ấy kỳ lạ như gia đình mình.”

“Bồ ấy có sức mạnh ảo ảnh” Ron nói. “Có thể bồ ấy kỳ lạ như Sersi và Kingo, và bồ ấy đang che giấu điều đó.”

“Chúng ta sẽ phải hỏi bồ ấy vào năm tới hoặc trong một lá thư vào mùa hè,” Hermione nói. “Bồ ấy sẽ có câu trả lời cho chúng ta. Bồ ấy sẽ không nói dối.”

“Không, sẽ không đâu” Ron đồng ý, và Harry gật đầu.

Nhưng sau đó Hermione phát hiện ra bố mẹ cô đang vẫy tay với cô, và Ron thấy bố mẹ cậu đang rúc vào người Ginny như thể họ đang cố gắng bảo vệ con bé khỏi thế giới này, và cả hai người bạn của cậu đều rời đi với lời hứa sẽ viết thư và gặp nhau trong mùa hè để cùng nhau mua đồ dùng học tập.

Harry rời đi đến thế giới Muggle và nhìn thấy dượng Vernon đang cau có bên cạnh Sân ga số Mười, trông giống như một con chim cánh cụt đặc biệt giận dữ trong bộ đồ công sở. Cậu bước tới, kéo chiếc rương của mình ra phía sau và nói: "Xin chào."

“Đi nhanh thôi” dượng Vernon nói và bước đi.

Theo lệnh, Harry đi theo, cậu nhìn quanh nhưng cậu không thể thấy bất kỳ dấu vết nào của Sprite hay chú của cô, mặc dù với đống hành lý đó Sprite đảm bảo sẽ không thể di chuyển nhanh được. Bồ ấy đã độn thổ à? Nhưng theo bồ ấy nói, không ai trong gia đình bồ ấy biết sử dụng phép thuật.

Hermione chắc đã đúng. Sprite sẽ không nói dối. Liệu bồ ấy có làm vậy không? Nếu cậu hoặc Ron hoặc Hermione hỏi, liệu Sprite sẽ nói cho họ biết lý do tại sao gia đình họ lại kì lạ như vậy không?

Nhưng Riddle đã nói rằng Sprite có những bí mật mà cô sẽ không bao giờ nói cho Harry, Ron hay Hermione biết.

Harry lắc đầu. Cậu không thể lãng phí thời gian để nghi ngờ một trong những người bạn của mình. Nếu Sprite muốn giữ bí mật, bồ ấy có thể. Cậu không thể trách cô ấy và hẳn cô sẽ nói với cậu khi thực sự sẵn sàng.

Và ngay cả khi cô ấy không làm vậy, bằng bất cứ cách nào, một ngày nào đó, cậu, Ron và Hermione sẽ tìm ra bí ẩn về Sprite Barrie.

        ____________________________

●Ghi chú: Mình nghĩ rằng các Eternals trông không giống Con người bình thường đối với các phù thủy. Các Eternals *nghĩ* họ trông bình thường, vì con người bình thường không thực sự nhận thấy bất kỳ sự khác biệt nào, nhưng các phù thủy (những người phải đối phó với những thứ như Thuốc đa dịch, Biến hình, Inferni, v.v.) có khả năng thấy rằng có điều gì đó về các Eternals mang lại cho họ cảm giác kỳ lạ, ngay cả khi họ không thể hiểu được *tại sao.*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro