Chap 1: The Boy Who Lived

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông bà Dursley, số bốn, đường Privet, luôn tự hào cho rằng họ hoàn toàn bình thường, và vô cùng biết ơn vì điều đó. Họ là người không muốn dính tới những thứ kì quắc, bởi họ không tin vào những thứ vô nghĩa đó.

Ông Dursley là giám đốc của một công ty tên Grunnings làm về máy khoan. Ông ấy có thân hình to và lực lưỡng với chiếc cổ ngắn khó thể nhìn thấy, ông cũng có một bộ ria mép rậm rạp. Còn bà Dursley thì lại gầy và mái tóc vàng, đi kèm là cái cổ cao gấp hai lần người bình thường, điều đó dễ dàng cho bà trong chuyện tọc mạch nhà hàng xóm. Gia đình Dursley có cậu con trai nhỏ tên Dudley và theo họ không đứa trẻ nào có thân hình đẹp như câu trai.

Nhà Dursley có mọi thứ họ muốn, nhưng họ cũng có một nỗi sợ cực kì lớn mà không muốn ai biết. Họ sẽ không biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi người biết về gia đình Potters. Bà Potter là em gái của bà Dursley, nhưng họ đã không gặp nhau trong vài năm; sự thật, bà Dursley giả bộ như mình không có đứa em gái nào, bởi đứa em gái và người chồng chả có gì tốt của cô ta không giống người nhà Dursleys một chút nào. Nhà Dursley rùng mình khi nghĩ những người hàng xóm sẽ nghĩ sao khi thấy người nhà Potters đến con phố này. Gia đình Dursleys biết nhà Potters có một đứa trẻ nhỏ, nhưng họ chưa bào giờ thấy cậu bé. Đứa trẻ này cũng là lý do nhà Dursleys không muôsn dính dáng vào nhà Potters, họ không muốn Dudley tiếp xúc với đứa trẻ như vậy.

Khi ông bà Dursley thức dậy với buổi sáng đầy chán nản, một ngày thứ ba không có gì đặc sắc bắt đầu, không có gì ngoài kia để có thể hỏi về những chuyện kì lạ à bí ẩn sắp xảy ra ở trên đất nước này. Ông Dursley kêu ka về chiếc cà vạt chán ngắt và bà Dursley đang nhiều chuyện khi đang vật lộn với tiếng hét của Dudley trên ghê.

Không một ai chú ý về những con cú vằn đang bay ngang qua cửa sổ.

Tám giờ rưỡi, ông Dursley lấy một cái vali, chạm má bà Dursley và cố hôn lấy cậu nhỏ Dudley nhưng thất bại, bởi Dudley đang vô cùng giận dữ và hất tung ngũ cốc của cậu lên tường. "Little tyke" bà Dursley nói giọng nghen ngào khi ông rời đi. Ông vô xe và chạy ra khỏi con đường số bốn.

Trên con đường ông đã chú ý đến một việc kì quặc - con mèo đang đọc bản đồ. Trong vài giây, ông Dursley không hiểu mình đang thấy cái gì- sau đó ông ấy lắc đầy và nhìn lại. Đó là một con mèo mướp dang đứng trong góc tường của đường Privet Drive, nhưng không có cái bản đồ nào cả. Ông đang nghĩ về cái gì vậy? Đó có thể là ảo ảnh do đèn đường. Ông Dursley dụi mắt và nhìn chằm chằm vào con mèo, nó nhìn lại. Khi ông Dursley lái xe đi và nhìn vào con mèo ở gương chiếu hậu. Con mèo đang đọc biển quảng cáo ghi là Privet Drive - không, nhìn vào biển quảng cáo; mèo không thể đọc biển quảng cáo hay bản đồ. Ông Dursley tự cho mình một cái lắc đầu nhẹ và đặt con mèo ra khỏi đầu. Khi ông ấy lái xe tới thị trấn anh ấy chẳng nghĩ tới gì ngoài những cái khoan anh ấy sẽ lấy ngày hôm đó.

Nhưng bên cạnh thị trấn, những cái máy khoan bị thay thế nỏi một thứ khác trong tâm trí ông. Như thường lệ, ông ngồi trên xe khi đường bị tắc, ông không thể dừng sự chú ý những người ăn mặc kì lạ. Họ mặc áo choàng. Ông Dursley không thể chịu đựng những người ăn mặc kì cục - trào lưu ăn mặc của những đứa trẻ! Ông chắc chắn đây là kiểu thời trang mới ngu ngốc. Ông gõ những ngón tay của mình vào vô lăng và ánh mắt ông rơi xuống giữa đám ăn mặc kì đứng gần đó. Họ đang thì thầm với nhau. Ông Dursley bực mình khi một số người họ đã không còn trẻ nữa; tại sao người đàn ông còn già hơn ông Dursley lại mặc một chiếc áo choàng xanh lục bảo! Thứ không bao giờ có thể thấy được ở ông Dursley! Nhưng sau đó ông lại kẹt với suy nghĩ có lẽ là tên đóng thế ngu ngốc nào đó- thường mọi người hay thích sưu tầm gì đó... Phải, có lẽ thế. Những chiếc xe bắt đầu lăn bánh , một vài phút sau, ông Dursley tới bãi đậu xe Grunnings, đầu óc ông trở lại với những chiếc máy khoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro