Chap1: The Boy Who Lived (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông Dursley luôn ngồi ở phía cửa sổ ở văn phòng ông ta tại tầng chín. Nếu không ông ấy khó có thể tập trung vào những chiếc khoan. Ông ấy không thể thấy những con cú bay vào ngay buổi sáng, khác với những người trên phố, họ há hốc khi thấy những con cú lần lượt tăng tốc trên không. Một số họ chưa bao giờ thấy một con cú vào buổi đêm. Trái ngược với điều đó, ông Dursley đã có một ngày bình thường, không có một con cú nào vào ban sáng. Ông ta đã hét vào mặt của năm người và có vài cuộc gọi quan trọng, ông tỏ ra hơi gắt gỏng. Ông đã có tâm trạng tốt tới giờ ăn chiều, khi ông phải căng chân đi qua đường mua cho mình một cái bánh từ tiệm bánh đối diện.

Ông ta quên bén mọi thứ về cái áo choàng tới khi ông lại một lần nữa đi qua nhóm người lập dị ấy ở kế tiệm bánh. Ông nhìn họ cách khó chịu. Ông không hiểu sao nhưng họ khiến ông khó chịu. Tiếng thì thầm ngày càng nhiều và ông ta chả thấy một thùng thu tiền nào. Ông quay trở về văn phòng với một túi bánh rán, ông đã nghe họ nói một vài từ.

"Nhà Potters, đúng vậy, đó là điều tôi nghe được"

"Đúng, con trai của bọn họ, Harry"

Ông Dursley chết lặng. Một nỗi sợ dâng lên trong ông ấy. Ông nhìn vào đám người đó và muốn nói gì với họ, nhưng tốt nhất là không.

Ông đi nhanh qua đường và trở về văn phòng, nhắc nhở thư kí không được làm phiền ông, cầm lấy chiếc điện thoại và gọi về nhà, nhưng không ông đổi ý. Ông đặt ống nghe xuống, vuốt ria mép và nghĩ- không, thật ngu ngốc. Potter không phải là họ hiếm. Ông chắc chắn có rất nhiều người mang họ Potter và có đứa con tên Harry. Ông cũng chưa chắc con trai của em vợ tên là Harry. Ông còn chưa từng thấy đứa trẻ ấy. Nó có thể là Harvey hoặc Harold. Chuyện đó không đáng để làm bà Dursley lo lắng, bà luôn buồn mỗi khi nhắc đến cô em gái. Ông chưa bao giờ trách bà - nếu ông có người em gái như vậy... tất cả đều giống nhau, những kẻ mặc áo choàng...

Ông cảm thấy khó khăn khi nghĩ về những cái khoan vào buổi trưa khi ông rời đi vào lúc 5 giờ, ông vẫn luôn bước đi trong lo lắng khi ở bên ngoài.

"Xin lỗi" ông càu nhàu, bởi người đàn ông nhỏ con bị vấp ngã và gần như té xuống. Chỉ vài giây trước khi ông Dursley nhận ra người đàn ông đó mặc một chiếc áo choàng màu tím. Người đàn ông ấy có vẻ như chẳng có gì buồn khi mém té xuống đất. Ngược lại, ông ta còn nở một nụ cười và đi kèm với giọng nói lanh lảnh khiến mọi người nhìn chằm chằm: "Đừng cảm thấy tội lỗi, quý ngài, không gì có thể khiến tôi buồn vào ngày hôm nay! Hân hoan, kẻ-mà-ai-cũng-biết đã ra đi mãi mãi! kể cả Muggles như ngài cũng nên ăn mừng, đây là một ngày hạnh phúc!"

Và người đàn ông già ôm ông Dursley ngay giữa đường và sau đó rời đi.

Ông Dursley đứng ngay tại chỗ. Ông bị ôm bởi một người hoàn toàn xa lạ. Và ông bị gọi là Muggle. Ông sụp đổ. Nhanh chóng lên xe và trở về, hi vọng tất cả đều là tưởng tượng, bởi ông không chấp nhận những thứ kì quặc.

Khi ông trở lại con đường số bốn, điều đầu tiên ông thấy chẳng cải thiện tâm trạng của ông- đó là con mèo mướp anh ấy thấy sáng nay. Hiện tại nó đang ngồi trong vườn nhà của ông ta. Ông chắc chắn nó là cùng một con, nó có những dấu hiệu xung quanh mắt nó.

"shoo" ông Dursley nói to.

Con mèo không di chuyển. Nó chỉ cho ông một cái nhìn nghiêm khắc. Phải chăng đây là hành vi bình thường của mèo, ông tự hỏi. Ông đi vào nhà và xác định sẽ chẳng nói gì cho vợ.

Bà Dursley có một ngày tuyệt vời và rất đỗi bình thường. Bà nói với chồng suốt bữa ăn về những vấn đề của bà hàng xóm cùng con gái bà ta và Dudley đã học được từ (sẽ không). Ông Dursley giả bộ như không có gì. Khi Dudley đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, ông ngồi trước ti vi để xem về tin tức cuối của buổi tối:

"Và cuối cùng, những người quan sát chim viết báo cáo về hành vi bất thường của những con cú ngày hôm nay. Mặc dù những con cú bình thường sẽ đi săn bắt và buổi tối và khó có thể nhìn vào ban ngày, nhưng có hàng ngàn người thấy những con cú từ sang sớm. Chuyên gia cũng khó có thể giải thích lý do tại sao những con cú thay đổi thói quen ngủ. " Người đọc bản tin cũng cho phép bản thân cười nói: "Vô cùng bí ẩn. Và bây giờ, chúng ta tới với Jim McGuffin với dự báo thời tiết. Sẽ có một cơn mưa cú vào tối nay chứ Jim?"

"Well, Ted" nói bởi người đọc bản tin thời tiết, " tôi không biết về điều đó, nhưng không chỉ có cú cư xử kì lạ vào hôm nay. Những người quan sát ở xa như Kent, Yorkshire and Dundee cũng gọi điện và nói cho tôi thay vì trận mưa tôi hứa ngày hôm qua, họ đã thấy một trận mưa sao băng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro