Chap1: The Boy Who Lived (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có  lẽ mọi người đang tổ chức tổ chức đêm trại sớm - phải đền tuần tới, các bạn! Nhưng tôi hứa một đêm ẩm ướt tối nay.

Ông Dursley ngồi cứng đờ trên chiếc ghế. Sao băng ở Anh? Cú bay vào ban ngày? Những người kì lạ mặc áo choàng ở quanh đây? Và những lời thì thầm về gia đình Potters...

Bà Dursley đi vào phòng khách trên tay cầm hai ấm trà. Nó chả tốt tẹo nào. Ông nên nói gì với bà. Ông xoa xoa cổ họng cách lo lắng. " ờm... Petunia yêu dấu - gần đây em có nghe gì về em gái của em?"

Như ông ấy nghĩ, bà Dursley tỏ ra ngạc nhiên và giận dữ. Sau khi họ vờ như không có đứa em gái nào cả.

" Không" bà trả lời nhanh chóng. "Tại sao?"

"Một số tin nhảm trên bảng tin" ông lầm bầm. " Những con cú ... sao băng ... và có một số người kì dị ở thị trấn hôm nay ..."

"Nên?" 

" Thì, tôi chỉ nghĩ ... có lẽ ... có chuyện xảy ra với ... em biết mà ... tới cô ta"

Bà Dursley nhấm nháp trà sau đó mím môi. Ông Dursley tự hỏi ông có nên nói với bà ấy vụ ông nghe thấy tên "Potter". Ông quyết định im lặng. Thay vào đó ông nói,  một cách tình cờ, " con trai họ - cậu bé có thể chạc tuổi Dudley, phải không?"

" Tôi nghĩ thế" Bà Dursley nói.

" Tên của đứa trẻ là gì? Howard, phải không?"

"Harry. Bẩn thỉu, một cái tên bình thường, nếu anh hỏi em"

" Ô, đương nhiên" Ông Dursley trả lời,  trái tim ông ấy trùng xuống. " Đúng, tôi khá đồng ý"

Ông ấy không nói gì nữa và đi lên lầu để ngủ. Trong khi bà Dursley ở trong nhà tắm, ông Dursley len lỏi ra cửa sổ phòng ngủ và tè ra ngoài vườn. Con mèo vẫn ở đó. Nó nhìn xuống đường Privet Drive như thể đang đợi cái gì đó.

Phải chăng ông đang tưởng tượng? Chuyện gì có thể xảy ra với nhà Potters?  Nếu điều đó xảy ra... nếu nó phát hiện hó có liên quan tới một cặp  đôi - ông không thể nghĩ ông chịu đựng được điều đó.

Ông Dursley lên giường. Bà Dursley đã ngủ nhưng ông Dursley vẫn thức, mọi thứ vẫn đang chạy trong đầu ông.  Điều cuối cùng trong suy nghĩ mà ông cảm thấy thoải mái nhất trước khì chìm vào giấc ngủ là dù gia đình Potters có liên quan thì cũng không có lý do gì đến gần gia đình ông. Gia đình Potter biết rõ ông và Petunia nghĩ gì về họ ... Ông không thể thấy ông và bà Petunia có thể liên quan gì trong tất cả chuyện xảy ra. Ông ngáp và quay vô. Nó chả ảnh hưởng gì đến họ.

Nhưng có lẽ ông đã sai.

Ông Dursley cõ lẽ đã ngủ say, nhưng con mèo ở ngoài vẫn không có dấu hiệu của việc buồn ngủ. Nó đang ngồi như một bức tượng, đôi mắt của nó nhìn chằm chằm vào góc của đường Privet Drive. Nó không  nhúc nhích khi cửa xe đóng xầm lại ở đường kế tiếp, hoặc khi hai con cú sà trên không. Thật ra, đã là nửa đêm từ khi con di chuyển.

Người đàn ông xuất hiện ở góc mà con mèo đang nhìn, xuất hiện cách đột ngột và yên tĩnh, bạn không thể tưởng tượng ông ấy chui từ dưới đất lên.  Đuôi con mèo co quắp và mặt nhíu lại.

Không có người đàn ông như thế ở đường Privet Drive. Ông ấy cao, gầy, và trông rất già,  bởi mái tóc và bộ râu bặc trắng của ông ấy, cái mà dài đến nỗi có thể nhét vào thắt lưng của ông ta. Ông ấy mặc một cái khăn choàng dài và cái áo choàng màu tím dài đến nỗi có thể quét đất và ủng cao gót, chênh vênh. Đôi mắt xanh của ông sáng, lấp lánh nằm sau cái kính nửa vầng ánh trăng cùng chiếc mũi rất dài quanh co, như thể đã bị vỡ ít nhất hai lần. Người đàn ông này tên Albus Dumbledore.

Albus Dumbledore không có vẻ như nhận ra ông vừa đến con đường mà dường như tên và cả đôi giày của ông không được chào đón.  Ông trông có vẻ bận rộn lục lọi áo choàng của bản thân, tìm kiếm thứ gì. Nhưng ông cũng không nhận ra rằng ông đang bị nhìn thấy, bởi ông đột nhiên nhìn thấy con mèo đang nhìn ông từ bên góc kia của con phố. Bởi vài lý do, tầm nhìn của con mèo hình như lại rất giải trí cho ông. Ông  cười khúc khích và lẩm bẩm " Tôi  biết".

Ông tìm thấy thứ ông tìm thấy cái túi trong. Nó như một cái bật lửa màu. Ông ta mở nó, giữ nó trên không trung và phẩy nó. Cái đền đường gần đó tắt đi. Ông phẩy lần nữa- ngọn đèn tiếp theo tiếp tục tắt ngủm. Mười hai lần ông phẩy  tới khi ánh đèn còn lại trên con phố là hai dấu kim châm trong khoảng không, đó là mắt của con mèo đang nhìn ông. Nếu mà ai đó nhìn vào ngoài cửa sổ bây giờ , kể cả đôi mắt khó tính của ông Dursley, họ cũng sẽ khó có thể tin chuyện gì đang xảy ra ở vệ đường


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro