Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"KHÔNG!"

Đúng vậy, một lần nữa Harry lại bị đánh thức sau giấc ngủ yên bình của mình. Những cơn ác mộng thường xuyên ập đến với những giấc mơ, nhưng không có thứ nào như thế này, điều này sẽ khiến thế giới của cậu bị đảo lộn. Không chỉ thế giới của cậu, thế giới, thế giới của tất cả mọi người.

Cậu đã được nói rằng những giấc mơ của bản thân về Voldemort là sự thật, nếu đúng như vậy thì rất có khả năng điều này cũng là đúng và điều này có vẻ thực hơn rất nhiều. Chỉ có một cách để biết....

"Giáo sư, giáo sư. Làm ơn, mở cửa."

"Potter, trò nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy, đập cửa phòng tôi vào khoảng thời gian như thế này thực nực cười làm sao?"

"Em - em có một giấc mơ, về Voldemort, nó có thể là sự thật không? Làm ơn thưa ngài, em cần biết."

Severus nhìn thẳng vào đôi mắt đang hoảng loạn của người thanh niên, hắn ta phải làm gì đây? Hắn không được hướng dẫn về cách đối phó với việc này. "Ờm ... vào đi Potter. Ngồi đi ... ờm ... nói cho tôi biết, trò biết ... giấc mơ đó là gì không?" Hắn kết thúc câu hỏi, trước đây y chưa bao giờ hành động mà không có lệnh của Tom hay Dumbledore.

Đúng vậy Severus là một gián điệp hai mang, hắn ta biết những gì hắn được bảo phải làm, những mệnh lệnh, hắn sống và hít thở cùng chúng, y chưa bao giờ thiếu chúng.

Harry vâng lời vị giáo sư độc dược, liếc nhìn người đàn ông đầy lo lắng khi y đi ngang qua mình. Cậu chưa bao giờ thấy người đàn ông dễ bị tổn thương, lo lắng như vậy, nó sẽ khá hấp dẫn nếu y không sợ hãi như vậy.

"Nói đi Potter, có chuyện gì?"

Harry bắt đầu, giọng người thanh niên nhỏ tuổi không gay gắt, thậm chí nó còn rụt rè, thận trọng. "Chà, thưa ngài, em đã có một giấc mơ, về Chúa tể bóng tối, chấp nhận - chấp nhận, ông ta không xấu xa. Có đúng không thưa giáo sư, nó có vẻ thực tế hơn những giấc mơ khác mà em từng có về ông ta. Voldemort đã - đang cố gắng tự nói với bản thân ông ta rằng giết em, ông ấy nghĩ - nghĩ rằng đó là sẽ dễ dàng hơn để ngăn cản Dumbledore nếu trừ khử em ra khỏi bức tranh. Ông ấy chưa bao giờ muốn em chết, ông ấy chưa bao giờ cố gắng giết em. Làm ơn thưa giáo sư, em muốn biết những điều này có phải sự thật hay không."

Severus sững người. Phải làm gì bây giờ? Hắn ta cần lời khuyên, Tom muốn Harry tránh xa để đến gặp cụ Dumbledore. Nhưng liệu Harry có tự nguyện tránh xa nếu biết sự thật không? "Cho tôi một phút. Xin đừng đi đâu cả."

Severus đi nhanh ra khỏi phòng khách, bỏ lại một Harry bối rối và lo lắng.

"Tom! Tom!" Severus gọi qua trang viên Riddle, hy vọng người đàn ông nào đó sẽ nhanh chóng nói cho y biết y nên làm cái quái gì với tình huống vừa nãy.

Severus gần như hoảng loạn khi Tom bước vào phòng. "Ôi Merlin, Severus có chuyện gì vậy?" Hình bóng của Tom Riddle tiến lại gần vị giáo sư độc dược đang run rẩy trước mặt, vuốt ve lưng đối phương để giúp y bình tĩnh hết mức có thể.

"Harry, đó là Harry. Cậu ấy biết, cậu ta biết. Harry đã từng mơ về người, cậu ta nghĩ đó là sự thật. Cậu ấy biết, hoặc muốn biết nếu người thật sự tốt, hay bị hiểu lầm. Con phải làm gì đây?" Severus nói điều này nhanh đến mức chỉ với một đôi tai được luyện tập, ông ta có thể giải mã những gì người đàn ông đang nói với mình. Sẽ là vô nghĩa nếu yêu cầu Severus, người mà ông ta coi là một đứa trẻ làm như vậy, y sẽ trở nên hoảng loạn hơn.

"Harry hiện tại ở nơi nào?" Đứa con của ông rất dễ bị tổn thương, ông ấy đã cứu nó từ người cha ghê gớm và người mẹ yếu đuối đến kỳ cục. Nhưng Severus là của ông và Tom yêu .

"Trong hầm của con," Severus thở hổn hển, "Con yêu cầu cậu ta đợi. Con biết người đang cố giết cậu ấy, nhưng nếu cậu ta có thể có ích thì sao? Hãy nói cho con biết con phải làm gì. Làm ơn."

Tom không thể tin được rằng đứa con của mình đã biến thành, một đứa con trai tuyệt đẹp của ông lại trở thành một người trưởng thành dễ bị tổn thương. Severus có thể là một nhân vật mạnh mẽ, một người đàn ông mạnh mẽ, nhưng y vẫn chỉ là một đứa trẻ, đứa con của ông. "Con đã làm điều đúng đắn Severus. Hãy nói với Harry sự thật, cố gắng thuyết phục cậu ấy đến với ta, với chúng ta. Nếu cậu ấy muốn một cuộc gặp với ta, hãy sắp xếp và cho ta biết càng sớm càng tốt."

"Vâng thưa người."

"Potter?" Severus trở về phòng của mình và thấy chúng trống rỗng. Một cảm giác sợ hãi tràn qua cơ thể khi y lướt qua căn phòng dành tìm kiếm cậu thiếu niên, thằng bé có thể đã đi đâu?

Một tiếng gõ cửa khiến hắn chú ý trở lại, y bước nhanh tới và gần như xé toạc cái thứ ra khỏi bản lề của nó. "Potter! Cậu đã đi đâu vậy?"

Chàng trai tái mặt, rõ ràng là không chắc chắn về giáo sư của mình, bây giờ hắn dường như đã lấy lại được tính cách cũ của mình. "Erm ... em cần nhà vệ sinh, và em không thể tìm thấy thầy nên em không muốn sử dụng nhà vệ sinh của thầy. Em-"

"Không sao hết, tôi xin lỗi. Làm ơn vào trong, chúng ta còn nhiều chuyện phải bàn."

Cậu bé đi theo Severus vào phòng của mình, ngồi xuống ghế sofa, cậu đợi giáo sư của mình ổn định bản thân trước khi dồn dập người đàn ông bằng những câu hỏi. "Vậy ... thưa ngài. Có - có đúng không?"

Severus hít sâu một hơi, hành động của hắn bây giờ có thể là bước ngoặt của thế giới, thế giới tàn khốc giả tạo mà bọn họ sống. "Đúng vậy."

"Như thế nào?" Giọng của Harry không hơn thì thầm.

"Bằng những phép thuật sai lầm và ảo tưởng ... Harry, không phải mọi thứ đều như vẻ ngoài." Severus thở dài, hắn ta sẽ giải thích vị trí của mình như thế nào, Tom thực sự, cụ Dumbledore đã làm gì ... và mức độ của nó.

"Thầy sẽ nói cho em biết chứ?" Trong giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi có một lời van nài mà Severus sẽ không bao giờ có thể từ chối, nó gần như là ... quyến rũ.

"Tôi sẽ cho cậu biết những gì tôi có thể." Severus bị thuyết phục.

Họ nói chuyện cho đến sáng, Severus nói với Harry tất cả những gì hắn có thể, tất cả những gì hắn biết và lý do mà hắn giả tạo từ đó. Harry về phần lớn, đã tiếp thu rất tốt, cậu ấy đã lắng nghe, tiếp thu mọi thứ mà Severus đã nói với cậu và đặt những câu hỏi mang tính xây dựng. Hóa ra Harry đã nghi ngờ cụ Dumbledore trong một thời gian, kể từ năm thứ năm khi cụ đã không dạy Bế Quan Chi Thuật cho cậu, cũng không huấn luyện cậu.

Những gì cậu ta được nói có ý nghĩa ở một mức độ. Rõ ràng là Voldemort chưa bao giờ cố giết cậu khi còn nhỏ. Lúc đó ông ta đã là một linh hồn, bị xé xác khỏi cơ thể bởi một câu thần chú của cụ Dumbledore được cho là sẽ giết được ông. Severus không thể nói chắc chắn ai là người đã cố giết ông. Khi Voldemort bị xé toạc khỏi cơ thể của mình, ông ta thực sự đã trở nên mất trí. Nỗi đau đã khiến ông ta xa rời thực tế đến nỗi phải đến khi được máu Harry mua lại cơ thể, thịt của Wormtail và xương của cha mình, ông ta mới bắt đầu lấy lại được sự tỉnh táo. Chưa kể vào thời điểm ông ấy nghĩ rằng Harry sẽ trở thành Chúa tể Hắc ám tiếp theo, điều đó đã được nói trong một số lời tiên tri.

Ông ấy không bao giờ yêu cầu Quirrel phải nuôi hắn trong người, Quirrel đã tự mình làm phép khiến Voldemort bị gắn vào, Quirrel đã hy vọng có được sức mạnh mà Voldemort sở hữu bằng cách gắn linh hồn vào mình. Dù sao thì người đàn ông đó cũng sắp chết và muốn đến hòn đá phù thuỷ để cố gắng cứu mình khỏi căn bệnh mà anh ta mắc phải khi đi du lịch.

Sau năm thứ tư, Voldemort đã quyết tâm thực hiện lời tiên tri về chính mình và Harry, vì có một lời tiên tri, nhưng không ai biết đó là gì. Khi Harry thậm chí không cố gắng giết Voldemort, Voldemort xác định rằng Harry không phải là hắc ám. Chắc chắn một phù thuỷ hắc ám sẽ bị giết hoặc, nếu không sẽ bị giết bởi một số lời nguyền hắc ám khác, không chỉ đơn thuần là cố gắng tước đi vũ khí. Ông ấy không muốn Harry ở Bộ, ông đã bị sốc khi thấy cậu ở đó. Ông ta đã cử đồng bọn của mình xuống để xem đường có thông thoáng không và sau đó Voldemort sẽ tự mình đi tìm lời tiên tri.

Năm ngoái là một thất bại, ông ấy muốn tiếp quản Hogwarts, cuối cùng ông ấy muốn giải phóng ngôi trường khỏi tên hiệu trưởng thao túng nhất mà trường từng tiếp nhận, nhưng bằng cách nào đó ông đã bị cản trở. Hiệu trưởng đã rời khỏi trường khiến cuộc hành trình trở nên lãng phí. Tất cả những nỗ lực của chàng trai Malfoy trẻ tuổi sẽ trở nên lãng phí, chưa kể một vài người theo dõi đã nỗ lực giúp đỡ đã bị cản trở bởi không ai khác ngoài Harry Potter. Đó là thời điểm, và chỉ tại thời điểm này, Voldemort mới bắt đầu nghĩ rằng mình sẽ phải giết Harry để tiến gần hơn với Dumbledore.

Nó có vẻ khó tin, nhưng bằng cách nào đó Harry biết đó là sự thật. "Nhưng, thưa ngài, làm thế nào mà những hình ảnh lại lọt vào đầu tôi nếu ông ấy không đặt chúng ở đó?" Bây giờ cậu ấy chỉ muốn câu trả lời.

Severus thở dài. "Tôi không biết Harry, tất cả những gì tôi biết là những gì tôi đã được kể, những gì tôi đã thấy. Tôi không được cụ Dumbledore tin tưởng hoàn toàn, cụ nghĩ rằng đã thuyết phục được tôi rằng Tom là ác quỷ, điều đó không khiến cụ hoàn toàn tin tưởng tôi. .  Cụ ta có thể đã đánh thuốc mê cậu, hoặc dán cậu dưới một loại bùa chú nào đó."

"Tôi đoán đó phải là một hành động ảo giác xảy ra chậm, cụ ta không ở gần tôi khi tôi có hình ảnh đó về Sirius, tôi đang trong kỳ thi Lịch sử Pháp thuật." Harry cau mày suy nghĩ khi không nhận ra vẻ cau có của Severus.

"Harry, không có hành động ảo giác chậm, không có bất kỳ ảo giác nào có thể kiểm soát những gì cậu nhìn thấy. Ai đó sẽ phải đặt một câu thần chú vào cậu." Severus sẽ không nói dối Harry, trước đây hắn có thể đối với cậu nhóc có ác ý, nhưng bây giờ không phải như vậy, hắn được lệnh không được. Không phải hắn từng muốn, nhưng một mệnh lệnh là một mệnh lệnh.

"Nhưng vậy thì là ... ai?" Harry tự hỏi lớn.

"Có thể là bất cứ ai trong hội trường đó," Severus nói với cậu ta.

Harrys tròn mắt, "Thầy nghĩ Ron ... hay Hermione?"

"Đó là một khả năng."

Harry nuốt nước bọt và gật đầu. "Vậy thầy thực sự là gián điệp của Voldemort." Rõ ràng là đang cố gắng thay đổi cuộc trò chuyện cho đến khi có thể sắp xếp được suy nghĩ của mình, Severus không bận tâm, hắn có thể đối phó với việc Harry biết mọi thứ, đặc biệt là bây giờ hắn biết cậu sẽ không trở thành Chúa tể Hắc ám tiếp theo, giờ cậu ta sẽ không phải là của Dumbledore.

"Đúng vậy."

"Thầy rốt cuộc kết thúc sự trung thành đối với Dumbledore như thế nào?"

"Đó là một câu chuyện dài, nhưng tôi sẽ rút ngắn nó. Tom đã cứu tôi khỏi cha mẹ khi tôi còn nhỏ, cha tôi bạo hành, mẹ tôi yếu đuối. Tom đưa tôi vào trường Hogwarts, ông ấy dạy tôi tất cả những gì tôi biết. Khi Dumbledore vung đũa phép câu thần chú đó vào ông ta. Tôi bị cụ ta bắt đi và mua về lâu đài, cụ ta đã nhốt tôi dưới lời nguyền imperius trong một thời gian, cụ ta bắt tôi trở thành giáo sư độc dược của cụ. Cuối cùng tôi đã chiến đấu với lời nguyền nhưng vẫn phải làm theo như những gì người đàn ông đó bảo tôi. Tôi không có làm gì khác." Severus hít thở không thông, thật khó để nói về điều này, nhưng bằng cách nào đó hắn biết Harry sẽ không bao giờ dùng nó để chống lại mình. "Khi cậu trở về từ nghĩa địa, tôi biết tôi đã đưa bố tôi trở lại, tôi biết tôi phải đảm bảo rằng ông ấy ổn. Tôi đã giúp ông ấy, cố định tâm trí của ông ấy một cách hợp pháp." Severus nói câu cuối cùng như thể hắn tự hào về điều đó, giống như một đứa trẻ đã được khen ngợi.

Harry rất kính trọng người đàn ông này, thầy ta rất quý mến và Harry không muốn gì hơn là chăm sóc anh ta, có lẽ đó là những gì Voldemort đã nhìn thấy ở anh ấy.

"Điều gì xảy ra khi thầy điều trị ông ta?"

Severus nhìn xuống đôi giày của mình. "Đầu tiên, ông ấy nghĩ rằng ông ấy đã mất tôi, ông ấy nghĩ tôi là của Dumbledore, nhưng tôi sẽ không bao giờ là của Dumbledore." Anh nhìn sâu vào mắt Harry. "Dumbledore là ác quỷ, tôi sẽ không bao giờ là của ông ấy. Tom yêu cầu tôi ở lại trường Hogwarts, tôi sẽ được an toàn và có thể chuyển bất kỳ thông tin nào về cụ Dumbledore cho ông ấy, và tất nhiên, cả cậu." Severus nhếch mép, "tất nhiên là tôi không bao giờ phải tìm hiểu nhiều về cậu, cụ Dumbledore bảo tôi phải đối xử kinh khủng với cậu. Tôi phải tuân theo." Trong giọng nói của Severus gần như có một lời khẩn cầu, hắn muốn Harry hiểu được, hắn cần cậu hiểu.

Harry đã bị đánh cắp, cụ Dumbledore đã ra lệnh cho Snape phải đối xử khủng khiếp với cậu ấy. "Con hiểu," cuối cùng cậu ta cũng thốt ra được. Harry lắc đầu. "Tại sao Voldemort lại trông giống như vậy nếu ông ta không phải là Hắc Ám?"

Severus lại nhìn chân của mình. "Tôi không nghĩ rằng cậu muốn biết câu trả lời đó đâu Harry," hắn thành thật nói với cậu bé.

Harry hít một hơi thật sâu, "thế giới của con đã bị đảo lộn rồi, làm ơn, hãy nói cho con biết."

"Cha cậu đã cố gắng nguyền rủa tôi khi tôi còn nhỏ, ông ấy đã cố gắng biến tôi thành một con rắn, vĩnh viễn." Giọng Severus khàn khàn, đó là một ký ức khó nhớ đối với hắn, hắn là lý do khiến Tom có hình dáng như vậy và hắn biết sẽ khó cho Harry nghe thấy điều đó, hắn không muốn làm Harry đau. , nhưng hắn cũng không muốn nói dối cậu. "Tom đã phản kháng lại lời nguyền và đặt một chiếc khiên lên, nó chứa phần lớn lời nguyền nhưng vẫn biến đổi người."

Harry há hốc mồm. "C-có-chuyện gì-đã-xảy ra với-bố-của-con vậy? Ông ấy có bị trừng phạt không?"

Severus khịt mũi, "tất nhiên là không, cha cậu đã chối bỏ mọi thứ, thậm chí suýt giết tôi."

"Ông ấy không bị trừng phạt vì điều đó!" Cậu biết câu chuyện Snape đi gặp Lupin khi ông ấy bị biến đổi. Một 'trò đùa' vô lý mà cha cậu và Sirius đã quyết định chơi, Snape có lẽ đã chết ở hiện tại nếu cha cậu không quay lại vào phút cuối.

"Tôi muốn gặp ông ấy."

Severus gật đầu, "rất tốt, nhưng ngày mai, hoặc là tôi nên nói hôm sau." Hắn liếc nhìn đồng hồ qua lò sưởi của mình, "ngủ một giấc, chúng ta sẽ đi vào buổi sáng. Thật tốt khi là cuối tuần."

Severus đưa cho cậu thiếu niên một chiếc chăn và gối trước khi rời khỏi phòng của mình. Anh sẽ gửi một tin nhắn nhanh cho Tom trước khi tự đi ngủ. Anh ấy muốn chuẩn bị cho sự xuất hiện của Harry Potter.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro