1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

/T.S Hotel, 23:28p.m/

"Đã trễ thế này rồi sao?"

Liếc nhìn màn hình điện thoại rồi lại thở dài 1 cái. Tự hỏi bản thân rằng tại sao mình lại đồng ý đến cái bữa tiệc rượu sang trọng này dù bản thân không giỏi uống rượu chứ? Nếu không phải vì chủ bữa tiệc này là khách hàng của dự án sắp tới thì Kim Doyoung cũng chẳng thèm đi đâu. Hiện tại em chỉ muốn nằm xuống rồi đánh 1 giấc tới sáng ngay tại đây thôi. Không muốn trở lại bữa tiệc đó nữa.

Thân ảnh nhỏ nhắn, 1 tay ôm đầu, tay còn lại khẩn trương tháo bung khuy áo hàng đầu tiên. Áo khoác ngoài cũng cởi bỏ. Lê thân mình lảo đảo, chật vật bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cũng chẳng để ý xung quanh liền đụng trúng 1 thân âu phục đen đắc tiền, cao to như bức tường sừng sững chắn ngang tầm mắt em. Thứ duy nhất Doyoung cảm nhận được ngay lúc này ngoài mùi rượu nồng nặc trên người mình, chính là mùi hương gỗ nam tính. Em sững người vài giây. Chỉ là cái mùi hương này, quen thuộc đến nhói cả tim, đến tỉnh cả rượu, bất giác làm em nghĩ ngay đến 1 người. Mi mắt rũ xuống. Tự cười bản thân mình 1 cái.

Chỉ có điều từ nãy đến giờ, Doyoung không để ý mình đang ở trong vòng tay của người đối diện. Em nhớ ra rồi. Thì ra là lúc nãy khi đúng trúng người ta, không cẩn thận bị dội ngược lại, nếu không nhờ đối phương ôm lại thì chắc giờ em đang nằm yên trên mặt sàn, chẳng biết là trách em đụng trúng phải người cao to hay trách em cũng là đàn ông con trai mà dáng người lại khác biệt nhiều như thế, đã thế còn được người ta ôm gọn như này. Và kì lạ thay là người nọ nãy giờ cũng chẳng lấy 1 động tĩnh. Vội vàng thoát khỏi vòng tay rắn chắc ấy, Doyoung theo phản xạ ngước mắt muốn nhìn đối phương.

"Xin lỗi...Tôi..."

Giây phút cả 2 chạm mắt nhau. Cổ họng em nghẹn lại không thốt nổi 1 từ. Trái tim như bị ai đó bóp chặt, hô hấp cũng vì đó mà trở nên khó khăn. Ra cái mùi hương quen thuộc khi nãy, cái mùi hương làm em nhớ đến 1 người, thì ra không phải là do em say mà nhầm lẫn. Bây giờ người đó thật sự đang đứng trước mắt em bằng da bằng thịt.

Trùng hợp vậy. Người yêu cũ.

Khuôn mặt điển trai cùng ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm em không 1 chút cảm xúc. Cái khí chất băng lãnh ngời ngợi vốn có ấy, vẫn chẳng lấy 1 chút thay đổi, hình như còn ngày càng tăng chứ không có giảm. Nhưng người đàn ông trước mặt em đây có thật sự là người em đã từng yêu đến đau lòng không vậy? Nếu đúng thì cái sự áp lực đến bức người này là sao đây? Lạnh lùng đến đáng sợ.

Hắn trầm giọng: "Tán tỉnh người khác bằng cách này? Có thấy nhàm chán không?"

"..."- Câu nói vừa rồi bất chợt làm em nhớ đến chuyện khi đó. Chẳng qua là lần đầu tiên cả 2 gặp nhau, cũng là trong tình cảnh này, em cũng không cẩn thận mà đụng trúng hắn như thế này. Nhưng hiện tại câu hỏi này là có ý gì đây? Hắn xem em là cái loại gì vậy? Cũng không biết Kim Doyoung lấy lá gan nào, chỉ trách câu chào hỏi sau 6 năm không gặp này của hắn, vậy mà lại tuyệt tình như thế. Doyoung nhìn thẳng vào ánh mắt sắt lẹm ấy, chỉ cười nhạt:

"Không nhàm chán! Nhưng bởi vì là anh nên tôi cảm thấy cực kì nhàm chán!"

Nói xong, Doyoung xoay người muốn rời đi. Nhưng còn chưa kịp nhích được 1 bước chân nào, cánh tay đã bị người ta bắt lại, mạnh bạo kéo thân ảnh nhỏ đến trước mặt hắn.

"A...Nhàm chán?"

"Bỏ tay ra!"- Cái gì mà ánh mắt lạnh lùng như muốn nuốt chững em chứ? Kim Doyoung bây giờ chẳng thèm quan tâm. Buông lời lạnh lùng rồi còn chẳng vừa liếc mắt đáp lại ánh mắt sắc như dao ấy của hắn.

Lúc nói lời chia tay, em cũng đâu có lạnh lùng như thế...

Đúng là Haruto cũng có chút bất ngờ vì sự lạnh lùng mà người nhỏ dành cho mình ngay lúc này. Nhưng chuyện đó bây giờ đâu còn quan trọng nữa, hắn bây giờ đã không kiểm soát được bản thân nữa rồi. Nhất là hiện tại đang đối mặt với người nhỏ này.

Bỏ qua sự kháng cự lạnh lùng đó, Haruto cười nửa miệng, bàn tay không những không bỏ tay em ra mà còn ra siết chặt hơn. Có chút hứng thú, nghiêng đầu nhìn người nhỏ đang vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn. Nhàn nhạt lên tiếng:

"Vậy nên em mới đá tôi?"

"Hình như lúc đá anh tôi nói năng có hơi nhẹ nhàng nhỉ? Có cần tôi nói lại lần nữa không?"- Doyoung mạnh miệng đáp trả, chật vật dùng hết sức lực của bản thân đẩy hắn ra.

"Nói lại lần nữa xem!"- Hắn gằn giọng.

Kim Doyoung: "..."

Sao đột nhiên lại nổi giận?

Kì lạ quá. Rõ ràng lúc nãy bản thân em mạnh miệng bao nhiêu. Bây giờ nhìn hắn như thế này, em lại chẳng biết phải nói gì nữa. Mấy lời nói khi đó bây giờ nhắc lại có nghĩa lí gì nữa. Tất cả đã kết thúc rồi.

Em nhíu mày nhìn hắn đầy khó hiểu: "Anh rốt cuộc là muốn cái gì?"

Hắn siết chặt cổ tay em hơn nữa, mạnh mẽ kéo em về phía mình. Tay còn lại không biết đã siết chặt eo nhỏ từ lúc nào. Cơ thể em hiện tại đang bị khoá chặt trong vòng tay hắn đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Vì chẳng những cơ thể, đến ánh mắt em cũng bị ánh mắt lạnh lùng ấy khoá chặt. Em biết vùng vẫy bây giờ là hoàn toàn vô dụng với cái cơ thể đầy mùi rượu này. Nhưng Kim Doyoung lúc này thật sự đã muốn cắn người đến nơi rồi, dùng chút sức còn lại đẩy thân ảnh cao to đang dính chặt vào người em.

"Em chê tôi nhàm chán?"

"Buông ra!"

Haruto 1 lần nữa bỏ qua sự phản kháng mà hắn cho là vô dụng của em lúc này. Dần dần tăng lực nơi bàn tay đang siết eo em, cố tình miết mạnh eo em, rồi theo đó mà siết chặt eo nhỏ thêm chút nữa.

"A...!"

Vì quá bất ngờ, em đau đớn "A" lên 1 tiếng trong vô thức. Lập tức ngước mặt đối diện khuôn mặt vô cảm ấy, Doyoung tức giận liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, bàn tay nắm thành nắm đấm rồi cứ vậy hết sức đấm thật mạnh vào ngực hắn. Nhưng nắm đấm còn chưa tác động lên đối phương thì đã nằm gọn trong bàn tay hắn.

"Anh...!"

Haruto cực kì hài lòng với biểu tình vừa rồi của em, nhếch môi 1 cái: "Ha..."

"Bao năm không gặp, làm sao em biết tôi nhàm chán hay thú vị?"

"..."

"Có muốn thử chút không?"

"Anh bị điên—"

Nói xong còn không thèm nghe câu trả lời của em, Haruto đã cúi đầu ngậm chặt môi em. Mấy chữ em mắng hắn dang dở cũng bị hắn nuốt trọn vào bụng. 1 tay nâng khuôn mặt em lên hôn xuống, 1 tay giữ chặt eo em. Trong sự ngỡ ngàng của Doyoung, hắn mạnh bạo day dưa môi em như 1 thứ đồ nhắm ngọt ngào, còn có chút dư vị rượu, rồi đột nhiên môi hắn miết mạnh môi em 1 cái, tiếp sau lại cắn mạnh lên môi thêm 1 cái nữa. Tâm tư em hiện tại đang rối tung lên thì cơn đau nhói đột ngột ập đến, em tròn mắt vô thức bấu chặt lên vai hắn. Doyoung như bừng tỉnh lấy lại được chút ý thức, nhưng chẳng mấy chốc lại xụi lơ vì bị lấy đi không khí quá nhiều. Nhân cơ hội đó, Haruto thản nhiên khoáy đảo mọi thứ trong khoan miệng em, như cách hắn khoáy đảo tâm trí của em hiện tại. Hai tay em cứ vô thức đập liên tục lên ngực hắn. Nhưng Haruto nào có màn đến, hắn lúc này cứ ý như 1 con quái vật hận không thể nuốt trọn em vào bụng. Còn em thì cứ như con mồi đang chật vật muốn thoát khỏi nanh vuốt của hắn. Hô hấp thì ngày càng trở nên khó khăn. Đến mức em phải ngửa cổ cố gắng đón lấy từng ngụm không khí.

"...ưm...haah...ha...ru...ưm..."

Vừa bất lực, vừa tức giận, bây giờ lại còn không thể thở được bình thường. Cảm giác khó chịu này...Doyoung cuối cùng cũng đến giới hạn rồi. Đôi mắt người nhỏ đỏ hoe, ngập nước từ bao giờ, cuối cùng từng giọt nước mắt mà em cố nén đi từ nãy giờ cũng thi nhau rơi xuống, cứ thế lăn dài trên gò má em.

Cảm nhận được chút ấm nóng nơi gò má người nhỏ trong lòng. Haruto cuối cùng cũng chịu rời khỏi môi em mặc dù không đành lòng. Nâng khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của em lên, hắn buông từng từ lạnh lùng:

"Bày bộ dạng này trước mặt tôi? Em nghĩ có tác dụng à?"

Doyoung uất ức mím chặt môi, cay đắng xoay mặt sang chỗ khác, tránh ánh mắt của hắn. Đưa tay lau nhẹ gò má nơi vẫn còn đọng nước. Quẹt luôn chút hơi ấm còn vươn lại nơi môi em khi nãy. Ánh mắt lơ đãng vẫn không thèm đặt lên hắn:

"Tôi...không có hứng thú với người yêu cũ..."

"Nhưng tôi thì có đó..."

Lòng hắn đã nóng như lửa đốt từ cái khoảnh khắc Doyoung đưa tay lên môi rồi lau đi dấu vết hắn để lại. Khuôn mặt lạnh tanh dần tối sầm lại. Bây giờ Haruto hắn thừa nhận không thể khống chế bản thân được nữa rồi. Doyoung thì vẫn đang cố tránh ánh mắt của hắn lại càng làm hắn muốn phát điên hơn nữa.

Không nói nhiều liền lập tức nghiêng đầu muốn hôn em 1 lần nữa thì đột nhiên người nhỏ từ từ gục đầu lên vai hắn. Sau đó hắn còn cảm nhận được từng nhịp thở đều đều của người nhỏ trong lòng. Đinh ninh là con người này đang giở trò để tránh mình. Haruto lay lay người trong lòng.

"Kim Doyoung...?"

"..."

"Đừng có giả vờ nữa!"

"..."

"Chết thật rồi à...?"

"..."

Hỏi đến lần thứ 3 mà vẫn không thấy động tĩnh gì. Ngủ mất rồi. Kim Doyoung kiệt sức đến mức ngủ thiếp đi trên vai hắn chỉ sau 1 nụ hôn? Hay là do uống quá nhiều rượu? Nhìn người nhỏ ngủ say trong lòng mình, Haruto 1 tay ôm chặt em, 1 tay đưa lên day day thái dương, thở dài 1 hơi không biết phải làm sao với con người này. Cái dáng vẻ tức giận như sắp giết người khi nãy của hắn cũng chẳng thấy đâu nữa. Vì hắn bất lực thật rồi. Bất lực với người con trai này.

"Em...Thật là..."

-end 1-
————————————
Mọi người high moment Haruto ôm Doyoung đến đâu rồi?
Tui thì vẫn còn gáy rất to nha!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro