Till the end of time

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng va chạm của thuỷ tinh với mặt bàn, Yedam nhìn chằm chằm vào ly thuỷ tinh trống rỗng trước mặt. Chẳng biết anh đã nuốt xuống bao nhiêu thứ chất lỏng có cồn này, tầm nhìn trước mắt anh dần lu mờ, và chỉ chờ trực đến giờ phút này, giây phút trí óc anh không còn chống chịu được, trở lên trống rỗng, Yedam mới có thể quên đi nỗi đau âm ỉ trong lồng ngực một chút, thực sự chỉ một chút thôi.

Yedam giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy một giọng trầm không rõ cảm xúc gọi tên mình. Anh ngẩng mặt lên, chỉ thấy lờ mờ một gương mặt rất quen thuộc, nhưng ánh mắt cậu nhìn anh lại xa lạ biết bao. Yedam thấy cơ thể mình được đỡ lên, anh chẳng còn sức lực để phản kháng, đôi chân siêu vẹo từng bước, toàn bộ dựa vào lực đỡ của người kia để có thể di chuyển được. Yedam trong cơn say vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra cảm giác an toàn mà đối phương mang lại, khiến anh có thể thoải mái dựa vào. Nhưng Yedam lại đủ say để quên mất, cảm giác an toàn bên người ấy, sớm đã chẳng còn thuộc về anh nữa.

Ngồi trên ghế phụ của chiếc xe, không khí lạnh của điều hoà làm Yedam có phần thanh tỉnh. Nhìn người ở ghế lái từ đầu đến giờ vẫn không lên tiếng, anh khẽ nuốt khan. Cổ họng do uống nhiều có phần khô khốc, khó khăn cất tiếng phá vỡ sự yên lặng nãy giờ.

- Lần sau nếu quán rượu có gọi thì em cũng không cần thương hại anh mà đến đâu.

Người kia mắt vẫn nhìn thẳng, tập trung lái xe, đến khi anh nghĩ sẽ chẳng nhận được câu trả lời nào từ cậu thì giọng cậu lại nhàn nhạt vang lên.

- Vậy thì anh cũng nên biết mình mà đừng có say xỉn nữa.

Yedam cứng họng, vì anh không làm được. Kể từ ngày chia tay cậu vào 3 tháng trước, người ta không khó để bắt gặp hình ảnh một Bang Yedam không còn tỉnh táo do rượu. Anh bảo, đấy là cách duy nhất để anh có thể tạm thời quên đi nỗi đau này, nỗi đau giằng xé con tim mỗi khi anh đối mặt với sự thật rằng Haruto không còn yêu anh nữa. Cậu nói lời chia tay vào một ngày đông giá rét, vứt bỏ anh với mớ tình cảm vẫn nguyên vẹn như ngày đầu sau 3 năm mặn nồng gắn bó, để lại một câu xin lỗi không đầu không cuối. Yedam đã nghĩ anh sẽ khóc nháo một trận đòi cậu một lời giải thích, nhưng rồi anh chỉ bật cười một tiếng nghe thật mỉa mai, đối diện với bóng lưng cậu đang xa dần.

Thế rồi, Yedam cũng vẫn khóc, đó là những đêm dài làm bạn với những chai soju đã rỗng, nước mắt anh chẳng thể ngăn nổi cứ lặng lẽ rơi. Đôi khi anh chẳng làm chủ được cảm xúc mà bùng nổ, tiếng thuỷ tinh vỡ, mùi máu tanh nồng, và đón chào anh vào buổi sáng hôm sau là những cơn đau đầu nối tiếp, thuốc sát trùng và những miếng urgo đầy màu sắc trên làn da trắng nhợt nhạt.

Đông qua, xuân đến, ấy vậy mà trái tim anh vẫn chưa thể nguôi ngoai. Bạn bè nói vì trong mối quan hệ này ngay từ đầu Yedam đã là người thua cuộc. Vì anh là người yêu nhiều hơn vậy nên khi cậu nói lời chia tay anh mới khổ sở nhiều đến vậy. Yedam cảm thấy nực cười, trong tình yêu mà còn so đo đong đếm thiệt hơn ư. Không phải chỉ đơn giản là yêu và không yêu sao? Yedam vẫn có những ngày không kìm được tìm đến rượu như hôm nay, và nực cười là cậu batender của quán lại gọi đến đúng người mà anh không ngờ nhất. Nhưng biết sao được khi dãy số ở mục ưu tiên trong máy anh từ đó giờ vẫn không đổi, vẫn luôn là số điện thoại của Haruto.

Qua một khoảng lặng, Yedam nghe tiếng Haruto đều đều.

- Em sẽ đi xem mắt.

Yedam chưa biết nên đáp lại thế nào cho đúng đã thấy cậu tiếp tục.

- Anh cũng nên bắt đầu một mối quan hệ mới đi.

Yedam cảm thấy mặt mình nóng lên, anh tức giận, mẹ kiếp, cậu ấy đá anh, để anh vùng vẫy trong mớ cảm xúc của chính mình, bây giờ còn bày ra vẻ mặt khuyên bảo anh nên quên đi, nên bắt đầu lại. Trong thoáng chốc, Yedam thấy người ngồi kia thật xa lạ, chẳng phải Haruto mà anh yêu, chẳng phải người từng hứa hẹn không bao giờ buông tay anh dù cho có chuyện gì đi chăng nữa. Hoá ra hết yêu có thể làm người ta thay đổi nhiều đến thế. Hoặc là vốn dĩ mọi thứ vẫn vậy, chỉ là đôi mắt anh lúc này không còn bị che mờ bởi thứ gọi là tình yêu nữa thôi.

Yedam chọn im lặng thay cho câu trả lời, vì nếu anh cất lời thì anh không biết mình có thốt ra những điều xấu xa nhất không. Sau cùng, anh vẫn luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất đến cho Haruto.

Sau đêm đó, Yedam không gặp lại Haruto nữa. Dù rằng cả hai ở chung một thành phố, nhưng bây giờ lại chẳng có lý do gì để gặp nhau, và hẳn nhiên, vô tình lại càng không. Yedam đã nguôi ngoai phần nào sau chia tay. Anh chọn sống lành mạnh hơn. Từ bỏ một vài thói quen cũ, đôi khi một vài điều nhỏ nhặt vẫn nhắc anh về Haruto, nhưng có vẻ trái tim anh không còn nhức nhối nhiều nữa, hoặc là do anh tự huyễn hoặc lý trí mình như vậy.

Haruto có người yêu mới, từ sau lần cậu nói sẽ đi xem mắt cũng đã gần 2 tháng. Yedam biết điều này do bài viết mà cậu được gắn thẻ, có vẻ là từ cậu người yêu mới của Haruto trên SNS. Haruto vẫn giữ thói quen không update gì trên tài khoản của mình, cậu từng nói là khá phiền phức. Yedam nhấn vào tài khoản quen thuộc mà chính anh là người đã dùng máy cậu để lập, trên đó có một bài đăng duy nhất cách đây 2 ngày. Hình ảnh 2 cậu trai chụm đầu vào nhau cười tươi dưới ánh mặt trời rực rỡ cùng dòng mô tả "du lịch cùng em". Yedam nghe lòng mình chua xót, nhớ lại những lần anh hào hứng lên kế hoạch đi du lịch cùng cậu nhưng luôn bị cậu gạt đi vì công việc, rồi hứa hẹn bù đắp cho anh nhưng cuối cùng vẫn là thất hứa. Anh thấy mắt mình cay cay, vội đưa tay lên quẹt đi giọt nước mắt trực trào. Buồn gì chứ, dù sao cũng đã chia tay rồi.

Tự nhủ lòng như vậy, nhưng Yedam lại chẳng ngăn nổi bản thân chìm vào men say. Yedam nuốt xuống một ngụm rượu đắng ngắt, đôi mắt mơ màng nhìn thấy hình ảnh hai chàng trai đứng đối diện nhau dưới tán cây anh đào rực hồng ngày xuân năm ấy.

....
Cậu trai thấp hơn đưa tay níu vạt áo người còn lại, khẽ thì thầm "anh thích em", nhận lại một cái nhìn hoang mang, cùng câu từ chối "Anh Yedam, anh chưa hiểu hết con người em đâu, nếu hiểu rồi, anh sẽ không còn thích em nữa đâu." Nói rồi cậu ấy quay lưng bước đi, bỏ lại anh đứng đấy. Nhưng Yedam đâu dễ bỏ cuộc đến thế, anh nhờ vào các mối quan hệ của mình, dò hỏi được nhiều hơn thông tin về Haruto. Hoá ra hoàn cảnh của cậu ấy thật đáng thương, từ nhỏ đã cô độc, vậy nên cậu ấy không biết cách yêu thương người khác, lại càng nghi ngờ khi nhận được yêu thương từ người khác. Yedam biết được, lại thương cậu nhiều hơn, không phải thương hại mà là một loại cảm xúc bắt nguồn từ tận sâu trái tim, muốn bù đắp cho những tổn thương mà cậu ấy đã phải trải qua, muốn xoa dịu những vết sẹo mà cậu ấy luôn giấu kín.

Những ngày tháng sau đó, người ta thấy bên cạnh Haruto mặt mày lạnh tanh luôn xuất hiện một Bang Yedam tươi tắn như ánh mặt trời. Anh tìm mọi lý do để gần cậu thêm một chút. Trừ những lúc bận học và làm thêm đều sẽ tới tìm cậu, đôi khi chỉ ngồi một bên ngắm cậu bận rộn với công việc làm thêm. Hay vụng trộm theo sau bước chân cậu mỗi giờ về. Yedam vừa lén lút vừa công khai từng bước tiến lại gần trái tim Haruto, để rồi đến một ngày đông năm ấy, trái tim anh vỡ oà trong hạnh phúc khi nhận được cái gật đầu của cậu, trả lời cho câu hỏi "Tất cả những đau buồn, mệt mỏi của em có thể trao nó cho anh không? Để anh có thể chia sẻ cùng em có được không?"

Lần đầu tiên ở bên một người, Haruto vụng về trong việc thể hiện tình cảm, là Yedam từng chút từng chút dạy cậu cách trao yêu thương, dạy cậu mở lòng đón nhận yêu thương. Mà trong thời gian ấy, cậu cũng vô tình làm tổn thương anh không ít lần. Nhưng Yedam chấp nhận thương tổn, chỉ cần là Haruto chịu mở lòng cùng anh, cùng anh ở một chỗ, như vậy đối với anh là quá đủ rồi.

...
Yedam lại say, khi tỉnh lại, anh thấy mình đang ngồi trong chiếc xe ô tô có phần quen thuộc lại xa lạ. Vẫn là chiếc ghế phụ quen thuộc, nhưng có vẻ đã được điều chỉnh cho phù hợp với người khác, Yedam duỗi chân ra có chút khó chịu, đầu gối đập vào thành xe đau điếng. À thì, cũng không đau đớn bằng trái tim anh lúc này. Yedam đưa mắt nhìn người đang lái xe, không nhịn được cảm giác chua xót nơi trái tim. Lại nghiêng đầu, mang ánh mắt đặt lên khung cửa, bên ngoài chỉ là một màu đen kịt, ánh đèn vàng nhàn nhạt trong xe làm ánh lên một bóng dáng mờ ảo trên ô kính, mà Yedam lại cứ say mê nhìn.

Người kia biết anh đã tỉnh táo được đôi phần, giọng trầm lại nhàn nhạt cất lên:

- Đây sẽ là lần cuối em đón anh, em có người yêu mới rồi, cậu ấy sẽ thấy không thoải mái.

Haruto dừng một chút, lại nói thêm:

-Anh cũng đừng say xỉn mãi nữa.

Yedam bật cười, một nụ cười mỉa mai chính mình. Dịu dàng của cậu ấy, sự dịu dàng mà anh giành cả thanh xuân để từng lớp, từng lớp gỡ ra, bây giờ lại không dành cho anh nữa. Câu nói này như một lời tuyên án cuối cùng, chính thức giết chết đoạn tình cảm mà anh luôn trân quý. Yedam vẫn dán mắt lên cửa kính. Một lúc lâu sau ngăn giọng mình không còn nghẹn ngào mà đáp lại.

- Ừ, anh biết rồi.

Sau cùng, đến thương hại anh một chút, cậu ấy cũng không muốn nữa.

Đến trước cổng nhà, Yedam lúc này cũng đã thanh tỉnh nhiều phần, anh hít một hơi thật sâu, sau đó quay sang nhìn Haruto. Cậu ấy cũng nhìn anh, đã thật lâu rồi hai ánh mắt mới chạm nhau, chỉ là tình cảnh lúc này cũng đã khác. Yedam khẽ mỉm cười.

- Cảm ơn em, vì đã đón anh lần này. Cũng vì tất cả quãng thời gian qua. Em nhất định phải hạnh phúc nhé.

Nói rồi chẳng để Haruto đáp lời, anh mở cửa bước ra, rồi đóng cửa. Bỏ lại sau lưng một tiếng "cạch" giống như một dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa hai người họ, mãi mãi không thể cứu vãn. Yedam không quay lưng lại, một mạch đi vào nhà, nên anh chẳng biết được ánh mắt phức tạp vẫn dán lên bóng lưng anh đến khi khuất sau khung cửa. Trước khi nổ máy rời đi, Haruto chỉ khẽ thở dài, thì thầm một câu mà Yedam sẽ chẳng nghe thấy.

- Anh cũng phải hạnh phúc nhé.

Yedam vào trong nhà, việc đầu tiên anh làm là mở điện thoại, từ mục ưu tiên xoá đi dãy số mà anh đã thuộc lòng. Câu hỏi trên màn hình như muốn nhắc nhở anh "Bạn có chắc chắn muốn xoá số điện thoại ưu tiên?". Ngón tay anh do dự vài giây, rồi dứt khoát ấn vào nút "chấp nhận". Và Yedam chẳng chịu nổi nữa mà oà khóc nức nở, trân quý của anh, tuổi trẻ của anh, cậu ấy thực sự không cần anh nữa rồi.

...
Có một điều mà Yedam sẽ chẳng bao giờ biết, đó là lý do thực sự mà Haruto muốn chia tay anh. Chẳng phải là cái lý do ngớ ngẩn mà cậu bịa ra do hết yêu nọ. Nếu hỏi Haruto cậu có còn yêu Yedam không? Dù nói ra thì thật có lỗi với người yêu hiện tại, nhưng câu trả lời sẽ luôn là có. Mà hơn cả yêu, tình cảm cậu dành cho anh nếu định nghĩa bằng một chữ  "thương" vẫn cảm thấy chưa đủ. Nhưng cũng vì vậy mà cậu lại muốn chia tay anh. Tình yêu của Yedam dành cho cậu quá lớn, khiến Haruto cảm thấy mình không đủ tốt để cho anh một cuộc sống tốt đẹp. Những tổn thương cậu đem lại cho anh khiến cậu đau đớn hơn anh gấp 10 lần. Vậy nên cậu quyết định buông tay, anh xứng đáng với một người tốt hơn, một người không chằng chịt những vết sẹo xấu xí nơi trái tim như cậu. Một người sẽ dịu dàng với anh, sẽ yêu thương anh, sẽ cho anh nhiều hơn những lời hứa chưa một lần thực hiện. Buông tay là để mong anh hạnh phúc, nhưng liệu cậu có biết rằng, hạnh phúc của Bang Yedam sau cùng chỉ gói gọn trong một cái tên Watanabae Haruto.

-End-
20220628

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro