1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau này chúng ta cái gì cũng có, chỉ là không có "chúng ta"

--

kết thúc bài phát biểu của mình, watanabe haruto khoan thai bước xuống chỗ ngồi trong ánh đèn rực rỡ và con mắt ngưỡng mộ của biết bao người. cậu là ảnh đế trẻ nhất trong làng điện ảnh hàn quốc nhận được giải thưởng rồng xanh khi mới 26 tuổi đã khiến giới giải trí một phen náo loạn, còn công ty thì tự hào khi cho haruto lấn sân sang mảng diễn viên là một quyết định hết sức đúng đắn. nếu nói về thần tượng người nước ngoài thành công nhất trong nền công nghiệp giải trí đại hàn dân quốc chắc chắn haruto sẽ là cái tên được đề cử nhiều nhất.

cậu ngồi dưới sân khấu nhìn lễ trao giải tiếp tục xen lẫn những màn ca hát văn nghệ. thật ra lúc đầu ban tổ chức có gợi ý cậu tham gia trình diễn nhưng haruto từ chối, dù sao nhiều năm không đứng trên sân khấu, cậu cảm thấy bản thân chưa sẵn sàng bắt đầu lại lần nữa.

"chúc mừng em trai thân yêu của anh, nhất em rồi nhé, trở thành ảnh đế trẻ nhất hàn quốc cơ đấy, mau khao anh một chầu đi"

điện thoại rung nhẹ, là tin nhắn đến từ park jihoon. tuy treasure đã giải tán được vài năm nhưng bất kì thành tựu nào của anh em jihoon đều theo dõi đầy đủ, cũng không quên là người đầu tiên gửi lời chúc mừng cùng vài câu trêu chọc. haruto bật cười gõ câu cảm ơn, bảo anh mình đang trong hội trường không tiện nói, nhất định sau sẽ đãi mọi người. sau đó lần lượt là tin nhắn của các anh em khác gửi đến, tâm tình có, cợt nhả có, vui vui vẻ vẻ chúc mừng thành tựu lớn của haruto. cậu chợt thấy cảm giác ngày xưa ùa về như lúc treasure còn hoạt động cùng nhau, ồn ào nhắng nhít lên hết cả, không bao giờ có phút nào im lặng.

cậu nghiêng đầu chưa vội trả lời hết tin nhắn, tay gõ trên thanh tìm kiếm, một số liên lạc quen thuộc hiện ra:

"anh, em nhận được giải rồng xanh rồi"

sau khi kết thúc buổi lễ trao giải, haruto bước ra xe. so junghwan đã chờ sẵn ở ghế lái, giúp cậu cất cẩn thận giải thưởng xuống ghế sau. xe nổ máy, junghwan hạ cửa kính xuống phân nửa, cơn gió mát lạnh buổi đêm ùa vào xua đi cái ngột ngạt bên trong.

"chúc mừng anh nhé, anh giỏi thật đấy", so junghwan vừa lái xe vừa ngân nga mấy bài hát cũ khi trước của nhóm. junghwan vươn tay bật nhạc trong xe, My Treasure phát lên một cách tự nhiên, xua đi mệt mỏi và tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ.

"đâu có", haruto lơ đễnh nhìn ra bên ngoài. trời về đêm ánh sao trộn lẫn với ánh đèn điện từ các toà nhà cao tầng, con đường đã thôi đông nghịt, chỉ lác đác vài ba người khiến không khí dễ thở hơn rất nhiều. cậu vươn tay vào hộc tủ trong xe định rút một điếu thuốc, nghĩ thế nào lại thôi. tất cả đều không thoát được tầm mắt junghwan ngồi bên cạnh.

"thế có định tổ chức ăn mừng không, mai không có lịch trình, em liên lạc với mọi người luôn?"

"có chứ, cứ đặt chỗ ở đấy là được", tuy không nói rõ nhưng bọn họ đã ăn ở đấy từ predebut, sau đó nghiễm nhiên trở thành chỗ tụ tập chính, không muốn đi đâu thì cứ thẳng tiến quán quen là được.

so junghwan gật đầu. My Treasure đã phát hết, bài tiếp theo là Beautiful của Crush. haruto nhíu mày, cũng chẳng có ý định chuyển bài, miệng lẩm nhẩm gì đó không phải lời bài hát, cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt. dù sao thì cũng nghe đến mòn tai thuộc từng lời, từng cái nhấn nhá của người ấy, dù ai hát thì cũng không quan trọng với cậu nữa.

màn đêm dần phủ lên từng bóng người trong thành phố seoul hoa lệ. haruto ngả người nhắm hờ mắt, định bụng kì nghỉ tiếp theo sẽ về fukuoka một chuyến, lâu lắm rồi không về nhà.

--
một góc quán gà rán và thịt nướng xếp một dãy bàn dài, khách cũng không có ai ngoại trừ những vị đặt bàn trước và ông bà chủ quán. tuy đã lâu nhưng ông bà chủ vẫn nhớ rõ khuôn mặt và nết ăn của từng đứa, còn chuẩn bị những món chúng yêu thích, vui vẻ dọn ra không gian vừa riêng tư vừa ấm cúng.

"chúc mừng ảnh đế trẻ nhất hàn quốc của chúng ta", 8 cái miệng đồng loạt hô vang, tiếng ly va chạm nghe giòn giã vui tai.

"cảm ơn cảm ơn, là em may mắn, may mắn"

ngoài trời se se lạnh nhưng không khí trong quán vô cùng ấm áp, một phần vì cả nhóm quây quần bên nhau, một phần vì khói thịt nướng bốc lên thơm phức, khiến lòng người không tự chủ được mà cảm thán dâng trào. mọi người cười nói vui vẻ, cảm giác cứ như đang quay lại những năm tháng cuồng nhiệt dưới cùng một cái tên, mấy năm xa cách bỗng chốc chỉ như một cái chớp mắt, gặp nhau là có thể tay bắt mặt mừng, kể đủ chuyện trên trời dưới đất như những ngày còn thiếu niên.

hyunsuk râu ria lún phún vì "đóng cọc" trong studio lâu ngày chưa cạo, tay không ngừng xoa đầu mấy đứa em, mắt đã rơm rớm nước bị jihoon chọc quê nên môi khẽ dẩu ra. tuy có bao nhiêu năm trôi qua mấy đứa vẫn là những đứa trẻ trong mắt anh, anh nguyện dùng tấm thân nhỏ bé này che chở cho đám nhí nhố này cả đời.

nhưng hình như vì quá nhỏ bé, nên không thể bảo bọc hết nhân gian...

"ai gu các em của anh, nhớ mấy đứa quá"

"sao tự dưng anh tâm trạng thế, mau uống đi, bận đến mức râu cũng không thèm cạo sao?"

"ừm dạo này hậu bối sắp comeback nên công việc cứ đổ dồn, anh lo việc sáng tác cho album mới của mấy đứa nhỏ, cũng tranh thủ viết nhạc phim mới cho haruto nè"

"à đúng rồi haruto", jeongwoo chồm người từ phía bên kia bàn, "tao xem phim cái đoạn mày đánh nhau bá cháy vãi, quả không hổ là đội trưởng T5"

haruto lúc này đã ngà ngà say, nghe bạn nói cũng chỉ cười hề hề đáp lại. junghwan ngồi bên cạnh anh không uống rượu chỉ uống nước ngọt, cười đùa vui vẻ nhưng vẫn liếc mắt để ý haruto phòng khi tân ảnh đế này uống say làm loạn. điện thoại jaehyuk bỗng đổ chuông, ngay khi nhìn màn hình đã vui vẻ reo vang:

"asahi của chúng ta gọi này, ai gu"

asahi gọi video từ paris, còn quay cảnh tháp eiffel tráng lệ và cảnh tượng "kinh đô ánh sáng" trong ánh chiều tà. vì trái múi giờ nên bên kia asahi vừa mới phối nhạc xong bước ra khỏi studio, nhìn đồng hồ thì ước chừng bên này đang ăn tối nên mới cố ý gọi đến, không ngờ lại có thể gặp được cả đám quây quần chúc mừng haruto đoạt giải rồng xanh. hôm qua anh xem tin tức cũng nhắn tin chúc mừng rồi nhưng giờ bỗng dưng muốn bắt chuyến bay về ngay hàn quốc gặp mọi người quá.

"asahi nè chừng nào em mới chịu về hả? jaehyuk bảo nó nhớ em gần chết rồi, muốn cùng em đi ăn phở ở căn tin công ty đó", jihoon gào qua điện thoại, jaehyuk vì không ngồi gần nên không cản kịp.

"gì chứ, hôm qua chẳng phải em vừa gọi video cho cậu ấy sao?", asahi nghiêng đầu cười, để lộ hai má lúm đáng yêu. jaehyuk chọc chọc vào màn hình cảm thán, jihoon quay sang jaehyuk bảo "em đúng là cún con nhớ hơi người" khiến cả hội bụm miệng cười.

trò chuyện được một lúc thì đến lượt điện thoại jihoon reo vang, là mashiho và yoshi ở nhật bản gọi. cả hai đang đi ăn cùng nhau, dù không thể đến nhưng junghwan vẫn liên lạc bảo rằng gọi nói chuyện với cả hội cho vui cũng được, ăn online cũng không vấn đề, chủ yếu lâu ngày không gặp, nhân dịp giải thưởng lớn thì cho thấy mặt nhau một bữa đi.

11 cái miệng đồng loạt cất tiếng, ồn ào không thể tả. tuy bây giờ mỗi người đều có sự nghiệp riêng của mình nhưng gặp nhau thì cảm giác vẫn như treasure ngày nào, nhưng suy cho cùng vẫn là đã trưởng thành, đã dầm mình trong vô hạn khắc nghiệt của thời gian, cũng chịu bao đau thương gai góc, rồi rẽ bước theo những ngã đường khác nhau. jihoon tính tình cởi mở vui vẻ trở thành mc hàng đầu trong giới, ngoài ra thỉnh thoảng vẫn ra album solo tri ân người hâm mộ, tiếp tục sự nghiệp ca hát. hyunsuk lui về sau làm producer của yg, ngày ngày miệt mài trong studio, dạo này vì công việc quá nhiều mà chứng nghiện cà phê lại tái phát. yoshi về quê nhà bình bình lặng lặng trở thành một giáo viên mầm non như ước mơ thuở bé, cũng tiện chăm sóc mẹ vì chị gái đi lấy chồng xa. mashiho mở một trung tâm dạy nhảy ở nhật, huấn luyện ra trò lắm, lần trước nghe nói còn thắng lớn ở giải khu vực, giờ đang dốc sức tập luyện cho giải quốc tế. asahi thực hiện được ước mơ có studio ở paris, lâu lâu còn chu du ngắm cảnh đẹp ở nhiều nơi rồi chụp ảnh làm triển lãm, khẳng định chất nghệ sĩ của bản thân. jaehyuk trở thành người mẫu nổi bật của các thương hiệu lớn, giới thời trang không ai không biết. jeongwoo và yedam tiếp tục sự nghiệp âm nhạc nghiêm túc, giờ đã có chỗ đứng vững chắc trong nghề lẫn trên các bảng xếp hạng, là cái tên khiến người ta mong chờ mỗi đợt comeback. doyoung thỉnh thoảng đóng phim và ca hát, nghe bảo còn đang muốn ra nước ngoài du học. haruto rời bỏ sân khấu tập trung cho diễn xuất, mà junghwan không biết lý do gì tình nguyện theo cậu làm quản lý, haruto cũng không có gì phải phản đối.

kim junkyu, vẫn là thành viên treasure...

"cô ơi cho con một gà sốt chua ngọt, thêm một chai sprite nữa ạ"

"có ngay"

jihoon đón lấy dĩa gà thơm lừng còn nóng hổi vì vừa rán xong. anh nhìn chỗ trống bên cạnh mình, vui vẻ bỏ vào bát một miếng gà, rót sprite vào ly trống. xong xuôi cũng gắp gà vào bát mình và những người còn lại, giơ ly lên:

"nào mời mọi người, hôm nay không say không về"

"không say không về!", tất cả cùng hô to, ngay cả asahi đang đi trên đường và yoshi cùng mashiho đang ăn cơm cũng đồng thanh theo. haruto nhìn theo động tác của jihoon mà nở một nụ cười méo mó, nhắm mắt uống cạn một hơi hết so-maek* trong ly.

*so-maek: rượu soju pha với bia theo tỉ lệ 3:7.

--

junghwan chật vật đỡ haruto đã say mèm từ trong xe vào nhà, ấn mật khẩu mở cửa từ bao lâu rồi vẫn chẳng chịu đổi, mấy lần xém bị sasaeng fan biết được hú hồn hú vía. căn nhà trống trải chẳng có gì ngoài mấy đồ dùng thiết yếu, nhìn không hề ra vẻ ảnh đế tiền cát xê mấy trăm triệu won. so junghwan lắc đầu đẩy cánh cửa phòng ngủ, trực tiếp vật ông anh chẳng hơn mình bao nhiêu lên giường, đắp chăn gọn gàng rồi mới vươn vai thở phào một hơi. nhìn khắp căn phòng, cậu khẽ thở dài. trên tường là ảnh nhóm, trên bàn cạnh phòng ngủ là ảnh đôi với anh junkyu đợt summer camp 2021, trên giường là bonbon và ruru đủ size lớn nhỏ. cậu ra ngoài phòng bếp mở cửa tủ lạnh, ngoài nước lọc thì chỉ có sprite. trên bàn phòng khách cũng có khung ảnh nhỏ màu trắng hình anh trai chúm chím miệng trông đến là đáng yêu. junghwan bước tới, nâng niu cầm lên vuốt thật nhẹ như sợ hình ảnh ấy sẽ chợt vỡ tan, lầm bầm:

"anh junkyu, em nhớ anh lắm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro