12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cả hai nhìn nhau hoang mang, cuối cùng cậu rời đi trước trong khi haruto đã không yên tâm mà gọi junkyu ngay lập tức.

dĩ nhiên, tiếng truyền đến chỉ là âm thanh bíp ngân dài. em đang lang thang đâu đó chẳng biết lối về, đâu còn tâm trạng quan tâm đến thế giới nữa.

lòng hắn như lửa đốt, hắn tin rằng đã có thứ tác động nên mới khiến junkyu như vậy, lại còn gọi không nghe máy thì sao có thể ngồi yên đây?

cấp tốc lấy đồ chuẩn bị về nhà tìm em thì thư ký đã chạy tới chặn hắn lại.

"khoan đã sếp ơi! chiều nay chúng ta có cuộc gặp quan trọng với đối tác lớn, nếu không đi từ bây giờ sẽ không kịp mất!"

"rời lịch lại cho tôi, có việc quan trọng hơn bây giờ!"

"không được đâu! nếu bên đó biết chắc chắn sẽ giận lắm ạ."

"vậy cử người khác đi thay đi!"

"dạ ngay từ đầu đã hẹn đích thân đến thì bắt buộc phải đến thôi ạ!"

cô vừa lo vừa sợ làm hắn phật lòng, nhưng mà thật sự là cuộc hẹn này không thể hủy được.

haruto vò đầu bứt tai cố gắng suy nghĩ ra cách giải quyết. tại sao lại phải là ngay lúc này chứ?

cuối cùng hắn cũng phải chấp nhận nhanh chóng lên xe rồi tới điểm hẹn.

"junkyu, có chuyện
gì sao?"

hắn nhắn cho em một câu như vậy nhưng thực sự trong lòng đang không nguôi. em của hắn, có việc gì rồi chứ?

linh cảm sôi sục là chuyện không hay, suốt đường đi lòng hắn bồn chồn không ngớt. chỉ mong sao nhanh chóng rời khỏi đây một cách tốt nhất.

em đi mãi trên đường cuối cùng cũng thấy mệt.

'anh ơi, cho em về lại một chút nơi mà em đã coi là nhà nhé...?'

nước mắt em đã rơi từ bao giờ, chỉ biết lấy tay áo vội lau đi. em không muốn khóc, em không cho phép bản thân mình được khóc nữa!

em chạy nhanh về nhà, vào nhà vệ sinh. dòng nước mát làm em tỉnh táo hơn đôi chút.

'ít nhất anh sẽ không nhận ra là em đã khóc đúng không?'

em không còn cảm nhận được gì nữa rồi. những nỗi đau quá lớn liên tục đè nặng, những vết thương ngày một nhiều vẫn chằng chịt chồng lên nhau.

junkyu muốn buông bỏ.

có lẽ, em sẽ tìm được một hạnh phúc tốt hơn nhỉ? nhưng anh ơi em còn phải chờ đến bao giờ nữa đây? em đã tự nhủ rằng mọi thứ sẽ luôn ủng hộ mình nếu tiếp tục trông chờ vào một tương lai tươi sáng,nhưng hình như trong ngày hôm nay... em lại mất đi đôi cánh một lần nữa rồi.

cảm giác khi bao công sức, cố gắng và khổ đau đã dựng nên thành những bậc thang đưa em lên, đôi cánh là niềm hy vọng và hằng ao ước giúp em bay đến miền hạnh phúc.

vậy mà chốc lát, một mũi tên từ đâu bay đến, xuyên thẳng qua đôi cánh trắng ấy, một bước rơi xuống vực sâu.

anh ơi dưới này tối lắm, em sợ... em không muốn ở đây đâu...

bó gối ngồi khóc trong căn phòng không một tia sáng.

'em hứa mà, cho em khóc một lần cuối thôi.'

haruto hoàn toàn chẳng nghe được bất cứ lời nào trong suốt khi bàn về công việc. trong đầu hắn chỉ là hình ảnh junkyu đang ở nhà, đợi hắn về. hắn nhớ em, hắn lo quá. làm ơn, đừng có mệnh hệ gì em nhé?

'xin em, đợi anh...'

em ngưng khóc rồi, trên môi lại lần nữa xuất hiện nụ cười đó. không phải, đó là một lớp mặt nạ mà em đã cố vứt bỏ biết bao lần.

"chí ít trước khi rời cuộc chơi, cũng phải thành tay chơi lần cuối chứ nhỉ?"

em ích kỷ? phải rồi, em không đủ sức nghĩ cho ai nữa đâu, hãy trả lại junkyu như khi trước được chứ?

dù là khổ sở, nhưng sẽ không có ai làm em đau thêm nữa, vì thế giới chỉ có mình em thôi.

"chính anh là người rủ tôi vào cuộc chơi này, vậy giờ hãy để tôi kết thúc nó."

tuy vậy, đáy mắt em vẫn ánh lên nỗi buồn bã sâu thẳm mà chẳng ai thấu được, chỉ biết thở dài.

giá như ngay từ đầu hai ta không gặp nhau...

mặc vào bộ đồ hàng hiệu em mua khi lần đầu dùng thẻ của hắn, junkyu bất giác cười khi nhớ lại bộ dạng ngạc nhiên của haruto lúc đó.

-"em hay mặc đồ như vậy sao?"

-"phải rồi đó, em là tay chơi chính hiệu đấy!"

chắc rằng hắn chả ưa gì bộ cánh ấy nhưng ít nhất hắn đã cười vì en rất thích nó. thì ra ấm áp của hắn vẫn luôn dành cho em từ ngày đầu tiên.

'em không muốn anh dành ánh mắt dịu dàng đó cho bất kỳ ai, ngay cả em.'

bắt xe đến quán bar quen thuộc mà đã lâu junkyu chẳng có cơ hội quay lại. bỗng chốc khoé mắt junkyu đỏ hoe.

'em chẳng muốn bên anh nữa, nhưng cũng chẳng còn tha thiết cuộc sống trước kia này.'

em giờ là người có tiền, là người của giới thượng lưu. vậy mà nhìn tấm thẻ trên tay, chỉ hận mình tại sao vẫn lợi dụng dựa dẫm vào hắn như vậy.

phút chốc em nhận ra haruto không chỉ thay đổi cảm xúc và tình yêu của em, hắn còn khiến em thay đổi cả nếp sống lẫn suy nghĩ.

em không rời được cuộc chơi đâu, vì vốn em vẫn là của hắn, sinh mạng này cũng là của hắn. có đi hay ở, cũng là do hắn quyết định.

em uống vài ly rồi ngồi trầm ngâm suy nghĩ ở đó. cứ thế mà chẳng quan tâm đến thời gian hay bất cứ ai xung quanh.

11 giờ hơn, hắn đã về nhà nhưng quả nhiên em không ở đây. trên bàn có mẩu giấy nhỏ viết ngắn gọn.

'anh đừng tìm em nhé. số tiền kia, nhất định em sẽ trả.

thật điên rồ khi em hứa trả nợ mà vẫn dùng thẻ của anh, nhưng ngày mai em sẽ đem về chỗ cũ.

em yêu anh.'

em là muốn trả lại nợ? vậy còn nợ tình, nợ nghĩa thì sao? bấy lâu nay trong lòng em chúng ta vẫn chỉ là người dưng với một bản cam kết đôi bên có lợi à? sau tất cả thì em chỉ muốn chối bỏ và trả lại ơn nợ vật chất để đôi chúng ta xa lạ sao?

bao giờ em mới chịu hiểu rằng hắn vì yêu em nên mới làm như vậy? mới có thể chấp nhận mọi điều dù xấu, dù tốt của junkyu, luôn bao che, luôn nhắm mắt bỏ qua tất cả.

vì một khi yêu ai, con người ta sẽ tự khiến hình ảnh của người ấy trong mắt bản thân trở nên hoàn hảo.

tức tốc lên xe đi tìm em, giữa đêm khuya vắng lặng, làm sao hắn yên tâm được.

lái xe qua khắp các góc phố, con đường. bóng dáng quen thuộc kia sao giờ lại xa khuất tâm tay tới nhường này?

'đừng bỏ anh lại mà...'

junkyu hơi gục trước khi một tên nào đó bước đến. có lẽ là người đàng hoàng, dù sao cũng không phải giống dạng vô học hay có ý xấu.

"em có tâm sự sao? có thể kể với tôi chứ?"

junkyu xua tay, chuyện này giờ xin cho vào dĩ vãng, em không muốn nhắc lại.

"chuyện cũ thôi, không có gì để nói cả."

"vậy tôi có thể mời em một ly?"

em gật đầu, một ly thôi sau đó em cũng sẽ ra về. mà về đâu cơ chứ...?

nốc cạn ly rượu rồi định đứng lên, gã níu tay em lại kéo ngã vào lòng trước khi junkyu kịp hoảng hồn đẩy ra.

thời gian như ngừng trôi khi em nhìn vào đôi mắt gã một chút. dưới ánh đèn mờ tím và men rượu trong người, em chớp mắt vài cái để tính táo hơn.

"haruto...?"

là hắn đúng không? hay đây là mơ? gã khó hiểu nhìn đôi bàn tay em đang sờ lên từng đường nét trên khuôn mặt mình rồi nước mắt lại rơi lã chã.

em kiễng chân định hôn lên đôi môi gã.

'thì ra em vẫn nhớ anh.'

khoan, ai vậy? đừng kéo em đi, đừng bắt em rời xa hắn lần nữa. cảm giác đau nhói ở cổ tay khiến em giật mình. thân ảnh quen thuộc đang lôi em đi trong sự ngỡ ngàng của junkyu. lần nữa, em cố tỉnh táo để hiểu ra mọi chuyện.

"h-haruto?"

"phải! junkyu, tôi không quản là em muốn làm gì thì làm sao!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro