văn án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ ba trong tuần, Doãn Tại Hách hẹn Phác Trình Vũ ra quán quen uống rượu.

Phác Trình Vũ day mi tâm, cũng quá lười để hỏi chuyện ông anh họ nối khố của mình. Cái mặt bí xị của Doãn Tại Hách có một trăm lẻ một phần trăm là bị vị ở nhà kia đuổi đi không cho chung đụng. Cái mặt sầu não xấu xí đó nhìn phiền chết đi được, nên kiểu gì cậu cũng phải hỏi han để bớt phải nhìn thêm một khắc nào nữa.

"Anh lại chọc giận anh dâu cái gì nữa?"

"Thì hôm qua đi dự tiệc tối nhà Điền lão, uống có chút quá chén thôi..."

Phác Trình Vũ quá hiểu anh mình. Chuyện chắc chắn không thể nào chỉ ở mức dừng uống quá chén. Nếu không người ít ghen tuông bậy bạ như anh dâu cậu, à không, phải nói là anh dâu tương lai mới đúng, thì ảnh cũng không có quá đáng tới mức đá tung mông ra khỏi phòng.

"Rồi?"

"Thì anh về nhà trễ..."

"Và?"

"...trên người có mùi nước hoa lạ."

Khỏi nói Trình Vũ cũng tưởng tượng ra được cảnh ông anh họ của mình bị mấy cô tiểu thư khuê cát phấn son thơm phức ve vãn dù biết Doãn đại thiếu gia đã có hôn phu từ lâu. 

"Mà thật ra anh cũng năn nỉ được Tiểu Triêu rồi."

"Vậy sao cái mặt anh còn như cái bánh bao chiều vậy?"

"Cậu có biết anh gặp lại ai trong đêm tiệc hôm qua không?"

"Ai?" Phác Trình Vũ tay mân mê ly rượu, lơ đãng hỏi lại.

Doãn Tại Hách thu lại vẻ mặt ảo não, ngồi thẳng dậy, chân mày nhíu lại ra chiều nghiêm túc.

"Ôn Đẩu, Độ Ôn Đẩu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro