chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ánh sáng vàng khổng lồ khiến mọi người nhắm mắt lại trong giây lát.

  Uchiha Izuna cũng không phải là ngoại lệ.

  Những ngọn lửa ở bốn góc  sân của Đền Uchiha tạo thành một hàng rào phong ấn có thể cách ly sát thương từ trong ra ngoài, tuy nhiên, ánh sáng, âm thanh, v.v. vẫn có thể được truyền đi hoàn toàn.

  Cậu chớp mắt, sau ánh sáng vàng, một chiếc vạc sắt xuất hiện trên sân.

  Tay áo của Madara bị xắn lên, tóc trên trán được thổi ngược về phía sau, nhưng mắt hắn không chớp, trong con ngươi đen thẫm đầy máu. Xoay tay lại, lá bùa xuất hiện giữa các ngón tay của anh trai.

  Mọi hành động diễn ra trong tích tắc.

  Lá bùa bay lên từ không trung giữa các ngón tay của anh, lơ lửng trong không trung và biến thành rào cản giữa Tobirama và chiếc vạc sắt.

  Sau đó Madara nhanh chóng bước tới và nắm lấy vai Tobirama.

  Tobirama cúi đầu không nhúc nhích, chỉ chậm rãi co chân lại, sau đó quỳ xuống.

  Madara cau mày và cẩn thận quan sát trong vài giây. Khi anh trai hạ người xuống, linh lực tích tụ trong tay hắn.

   Izuna biết tình huống này cũng giống như lần trước.

   Cậu thở dài trong lòng rồi dựa lưng vào tường, quan sát hành động bên trong.

  Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.

   Cậu và Tobirama quen nhau từ hồi cấp hai, và họ có thể coi là bạn thuở nhỏ. Ngoài việc chia sẻ ký ức mơ hồ về kiếp trước của mình với những người khác, cậu hoàn toàn đến từ thế giới này, và cậu cũng bị hạn chế bởi sự phát triển về thể chất như người thường. Nói chung, cậu vẫn là một đứa trẻ và không trưởng thành hơn những người khác là bao.

  Khuôn mặt của những người thân trong gia đình cậu ở kiếp trước đều đã mờ mịt, cha mẹ cậu ở kiếp này đều đã chết trẻ, có thể nói cậu được anh trai mình là Madara nuôi dưỡng. Nhưng cũng vì ký ức về kiếp trước đã tạo cho cậu lòng tự trọng non nớt và sự kiêu ngạo khi trưởng thành, trong nhiều năm qua, cậu luôn tìm kiếm sự độc lập và không còn dựa vào đôi cánh của anh trai mình nữa. Ngay cả trong thế giới âm dương sư nơi tài năng đang cạn kiệt, khả năng của cậu vẫn nằm trong top đầu.

  Đây cũng chính là lý do cậu chọn học tập và sống một mình tại đây.

   Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kết bạn với những người ở đây.

  Đi học và sau giờ học, nghiên cứu các câu thần chú và bùa chú xa xưa bở đền thờ; cùng nhau làm bài tập về nhà, cùng nhau ăn uống và thăm nhà nhau.

   Cậu cứ ngỡ cuộc sống yên bình này sẽ kéo dài ít nhất cho đến khi tốt nghiệp cấp 3. Sau khi rời thị trấn nhỏ này, họ sẽ chia tay nhau, chỉ để lại vài lời trao đổi trên phần mềm nhắn tin.

  Nhưng cậu không ngờ rằng chỉ chưa đầy nửa tháng...

  Những suy nghĩ bị gián đoạn.

  Tim Izuna chợt đập thình thịch, cậu chợt quay đầu nhìn ra ngoài.

  Đôi đồng tử đỏ thẫm phản chiếu những ngôi sao trên bầu trời đêm, ngoài luồng quỷ khí bốc lên trên bầu trời, màn đêm ở Hỏa Quốc vẫn thịnh vượng và rực rỡ hơn bao giờ hết.

  Không có gì có vẻ sai.

  Nhưng đó là cái sai lớn nhất.

  Cảm ứng hét lên một tín hiệu nguy hiểm trong đầu cậu, cậu cau mày, ra hiệu cho anh trai mình trong kết giới rồi bước vào điện thờ.

  Bức tượng cáo khổng lồ vẫn còn nằm trên bàn thờ. Nhưng Izuna có thể cảm nhận được rằng qua tấm vải trắng trên mặt, đôi mắt nó hướng về thế giới bên ngoài ngôi đền.

   Cậu nhẹ nhàng vuốt ve những ngón chân của bức tượng thần bằng gỗ.

  “Ngươi cũng cảm thấy điều đó phải không?”

   Cậu nhắm mắt lại và bước ra ngoài.

  Nếu đi bộ từ chân núi qua cổng torii đến hàng rào của ngôi đền là thanh lọc bản thân hết lần này đến lần khác thì khi rời đi, giống như quay trở lại thế giới bẩn thỉu, ngay cả hơi thở cũng hơi nặng nề và đục ngầu.

  Đế giày của Izuna giẫm lên những bậc gỗ phủ đầy cỏ dại, cỏ ven đường thỉnh thoảng phát ra tiếng xào xạc, những con côn trùng, loài chim không quen biết leo lên thân cây phát ra những tiếng kêu đều đặn và nhỏ nhẹ.

  Bước xuống bậc thang gỗ cuối cùng, chân cậu chạm đất.

   Căng thẳng trong lòng Izuna dâng cao.

  Nơi này không có đèn đường, nhưng lẽ ra phải có vầng trăng sáng treo trên cao, chiếu sáng tầm mắt của cậu. Tuy nhiên, vào lúc này, ánh trăng mờ đi rất nhiều, cách xa mấy bước cũng gần như không thể nhìn rõ.

  Sau khi đi xuống những bậc thang gỗ, có một con đường mòn thoai thoải. Bên dưới là nơi người dân sinh sống, có thể nhìn thấy khung cảnh đường phố phồn hoa ở trung tâm thành phố từ xa.

  Con đường không dài, chỉ cần đi vài bước là có thể đến đích.

  Tuy nhiên, cậu bước đi càng lúc càng chậm và cuối cùng dừng lại.

  Cảm ứng càng lúc càng gào thét mãnh liệt, thậm chí khiến tim đập kịch liệt, khiến lồng ngực đau nhức.

  Izuna im lặng một lúc rồi dứt khoát quay người bước trở lại.

  Gió không biết từ đâu thổi tới, thổi mạnh và thổi bay tóc cậu qua thái dương.

  Tất cả những cái cây xung quanh đều xào xạc trong giây lát. Cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh phía sau và tăng tốc độ.

  Tuy nhiên, âm thanh sắc bén xuyên qua không khí đi kèm với âm thanh của gió. Khi cậu nhìn lại, cậu thấy một cơn gió mạnh như vô số lưỡi kiếm và lao về phía mình!

  Izuna giật mình, vội vàng giơ tay chặn lại; cơn gió dữ dội khiến cậu gần như đứng không vững, lưỡi đao sắc như dao cạo, vừa chạm vào sẽ xuất hiện một vết chém.

  Trên người Izuna bỗng sáng lên một lớp hào quang bảo vệ. Những chiếc lá sắc nhọn đâm tới, toàn bộ đều va vào lớp hào quang đó, lập tức mất hết sức mạnh, rơi lả tả xuống. Tiếng va chạm nghe như kim loại va vào đá, vô cùng vang dội. Lớp hào quang bảo vệ chớp nháy liên tục, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã xuất hiện nhiều vết nứt.

  Izuna toát mồ hôi lạnh.

  'Mình không thể đánh bại hắn.'

  Ý nghĩ như vậy hiện lên trong đầu, cậu không chút do dự, tăng tốc chạy lên núi.

  Chưa đến bước đường cùng, cậu sẽ không dễ dàng chết như vậy.

  Có vô số rào cản ở phía trước của Điện thờ Sasuke. Ngay cả Quỷ vương cũng không thể dễ dàng vượt qua chúng nếu không được mời.Trước đền thờ Uchiha có vô số tầng lớp kết giới, ngay cả quỷ vương, nếu không được mời, cũng khó lòng phá vỡ.

  Xung quanh là rừng, nhưng chẳng nghe thấy tiếng chim kêu hay tiếng côn trùng nào cả. Trong không khí chỉ có tiếng cành lá xào xạc, hòa lẫn với tiếng gió rít.

  Tiếng bước chân vội vã vang vọng trong thế giới tưởng chừng rộng lớn, như thể một mảnh đất biệt lập bị tách ra. Hơi thở của Izuna trở nên dồn dập. Cậu nghiến răng tăng tốc.

  Keng!

  Kết giới lóe lên, một chiếc lá xanh từ từ rơi xuống đất. Rắc, lại có một tia sáng khác, âm thanh vỡ vụn rung chuyển  màng nhĩ cậu.

  Hơi thở của cậu trở nên nặng nề, tim đập thình thịch

  Izuna đột nhiên quay người lại, giữa ngón tay xuất hiện một lá bùa, cậu dùng hết sức lực ném nó đi——

  Thời gian lúc này dường như chậm lại, từng giây đều bị kéo dài ra.

  Đôi mắt cậu run rẩy, rào chắn bị phá vỡ biến thành hàng triệu mảnh vỡ nhỏ, phản chiếu trong con ngươi đen.

  Giây tiếp theo, thời gian trở lại bình thường.

  Cậu nghiêng đầu sang một bên, chiếc lá sắc bén quẹt qua má, đồng thời cắt đứt vài lọn tóc.

  Máu chảy ra từ vết thương nhỏ trên má và chảy xuống cằm.

  "đáng ghét..."

  Lá bùa được ném ra bốc cháy trong không khí loãng, trong chốc lát, một tiếng nổ lớn và sương mù dày đặc bao trùm.

  Rào cản đã bị phá vỡ, và không có người khác bảo vệ.

  Nhưng lá bùa vừa ném ra có lẽ vẫn có thể cầm chân được một lúc.

  Izuna không lãng phí chút thời gian nào, tiếp tục hướng về phía cổng Torii.

  Sương mù dày đặc trong không khí và đọng lại rất lâu.

  Cậu chợt cảm thấy chân mình yếu ớt và suýt ngã sang một bên.

  Chuyện gì đang xảy ra vậy...

   Cậu như có cả ngàn cân treo dưới chân, nặng nề vô cùng. Dù cố gắng thế nào, cũng không thể di chuyển thêm một bước.

   Cậu ngẩng đầu lên. Trước mặt, trong rừng cây có vô số bóng đen, âm u mà run rẩy.

   Có chuyện không ổn.

  Ngay lập tức nhiệt độ giảm đi rất nhiều.

  Lạnh quá...

   Cảm tưởng như sắp bị đông cứng.

  Không thể... ngồi yên chờ chết...

   Cậu cố gắng tiến về phía trước, nhưng đôi chân cậu không chịu nghe lời.

  Izuna trượt chân nặng nề ngã xuống đất.

  Bùn và bụi vấy bẩn một bên mặt, máu trên má chảy xuống, từng chút một đông lại.

  Đó không phải là ảo ảnh...

  Một cảm giác lạnh buốt bất chợt ập đến, như thể có một xô nước đá dội thẳng vào người, hoặc như có một luồng khí lạnh từ sâu trong xương tủy tràn ra, khiến cậu lạnh đến tê cóng.

  Sức lực tiêu hao nhanh chóng.

  Tầm nhìn của cậu dần dần trở nên mờ nhạt và méo mó.

  Cậu muốn tiến về phía trước, nhưng cậu chỉ di chuyển được bàn chân một chút.

  Cơ thể... không thể cử động được.

  Rào chắn dẫn tới Đền thờ Uchiha đang ở ngay trước mắt.

  Chỉ cần có thể chạm vào...

   Uchiha Izuna dùng hết sức lực giơ tay lên, muốn đến gần hơn, rồi lại gần hơn nữa.

  '...Mình phải thông báo cho anh trai ...'

  Cạch.

  Tay cậu rơi xuống và không bao giờ có thể nhấc lên ​​nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro