chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Izuna được đặt trong đền với một chiếc đệm mềm gối đầu.

  Madara không mất nhiều thời gian để tìm thấy em trai mình. Cậu khi ấy đang nằm trước những bậc thang gỗ với bàn tay dang ra chỉ cách rào chắn một sợi tóc.

  May mắn thay, Madadra sống ở đây đã lâu nên nhanh chóng tìm được thảm, dụng cụ chữa bệnh, khử trùng.

  Madara làm ướt một chiếc khăn và lau vết bẩn trên mặt em trai mình.

  Ngọn lửa lách tách phủ lên mọi người một lớp màu đỏ cam.

  Tobirama đứng thẳng lên và hỏi: "Lần này khi ta tiến vào ảo ảnh có chuyện gì xảy ra?"

  Madara cúi đầu, không ngừng di chuyển tay một lúc sau mới nói: “Izuna nói với tôi rằng bên ngoài có thứ gì đó động đậy, em ấy muốn đi xem.”

  "Bên ngoài……"

  “Quỷ khí càng ngày càng mạnh.” Madara nói: “Nếu không ngăn cản, chẳng bao lâu nữa toàn bộ Hỏa quốc sẽ biến thành quỷ giới, ngay cả người bình thường cũng không thể trốn thoát. "

   Hắn phát hiện ra nó ngay khi bước ra khỏi rào chắn. So với khi bước vào Hoả Quốc, quỷ khí bây giờ đã tăng hơn gấp đôi, chỉ mới có vài giờ trôi qua.

  Nhiều quỷ quái xuất hiện hơn trước.

  Toàn bộ Hoả Quốc gần như đã trở thành một đại dương rộng lớn được hình thành do quỷ khí tụ tập, chỉ còn lại một số nơi không bị ảnh hưởng nhờ các rào chắn, giống như những chiếc thuyền nhỏ trôi trên đại dương.

  Tất nhiên, Hỏa Quốc rộng lớn có nhiều hơn một đền thờ và kết giới. Nhưng Madara cũng phát hiện ra rằng kết giới mà hắn dựng lên đang bị quỷ khí bào mòn nhanh chóng.

  ...Là âm dương sư vĩ đại, người đứng dầu từ một nghìn năm trước và là người đứng đầu trong thiên niên kỷ này, ngay cả kết giới thanh tẩy mà hắn thiết lập cũng như thế này. Các âm dương sư khác thậm chí còn gặp nguy hiểm hơn.

  Chỉ mới được nửa tháng thôi.

  Hoar quốc giở đã hoàn toàn chìm vào quỷ khí, nếu không có tin nhắn của Izuna,hắn thậm chí sẽ không cảm thấy có gì không ổn.

  Izuna sống sót nhờ tấm bùa hộ mệnh mà hắn đưa, vậy những Âm dương sư khác đã ở Hỏa Quốc... có thể đã...

  "...Ta vốn tưởng rằng chỉ cần mục tiêu của Quỷ Vương là ngươi, những người khác tạm thời sẽ được an toàn. Nhưng hiện tại xem ra, ngay cả sức mạnh hắn tỏa ra cũng đủ để biến người bình thường thành bán quỷ."

   Hắn đặt chiếc khăn xuống, nhìn Izuna đang bất tỉnh.

  Mái tóc của Izuna lộn xộn, tóc trên trán xõa xuống và một ít dính vào má. Đôi mắt cậu nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi cũng không còn chút máu, toàn bộ khuôn mặt thậm chí còn lộ ra vẻ nhợt nhạt. Trán cậu đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt không ngừng trợn ngược dưới mí mắt, như thể cậu đang mắc kẹt trong một cơn ác mộng sâu thẳm.

  Madara đưa tay chạm vào mắt em trai mình, sau một lúc, trạng thái của em trai dần ổn định, hơi thở cũng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.


“...Dựa vào những dấu vết còn sót lại, có thể thấy đây là một thủ đoạn đánh dấu lên người nạn nhân từ trước, khiến họ tự động bị tấn công khi xuất hiện. Nhưng dù sao đi nữa, anh ta chắc chắn đã phát hiện ra nơi này.”

  Không ai nói gì, và sự im lặng bao trùm ngôi đền.

  Sau một lúc, Tobirama trầm ngâm nói.

  “Vậy lý do khiến Cửu Vĩ nổi điên là…”

  Madara liếc nhìn anh, chậm rãi gật đầu, rồi lắc đầu.

  "Cậu có hiểu thần là gì không?"

  Tobirama không ngờ Madara lại hỏi vấn đề này, sau một hồi kinh ngạc, Madara tiếp tục nói: “Thần linh không tồn tại thiện ác. Tuy nhiên, với thân xác hữu hạn của con người, chúng ta thường không thể chống lại những hành động vô tình, ngẫu nhiên của thần linh.”

  “Nếu phong ấn vị thần vào một nơi nào đó và thờ phụng, thần linh sẽ không thể rời khỏi nơi bị phong ấn đó nữa... tức là ngôi đền.”

  Hồ ly chín đuôi nằm yên lặng trên đôi chân trước của mình, bộ lông điêu khắc bằng gỗ của nó rõ từng sợi, dưới ánh lửa vô hình, tạo nên một bóng đen khổng lồ trên tường.

  "Và nhiệm vụ ban đầu của âm dương sư là... phong ấn các vị thần."

  "Đây là nơi Cửu vĩ bị phong ấn."

  Madara thì thầm: "Vừa rồi có thứ gì đó có thể đe dọa nó đến gần. Đây được coi là hành động xâm phạm lãnh thổ của nó nên nó muốn phá bỏ phong ấn và trục xuất người đến."

  “Ngay cả khi không phải là bản thể thật, chỉ là một phần sức mạnh nhỏ bé được tỏa ra, Cửu Vĩ đã có phản ứng dữ dội như vậy… Nó mạnh hơn nhiều so với những gì ta dự đoán. Không, ngay cả trong quá khứ, ta cũng chưa từng thấy một quỷ vương nào có thể một mình làm sụp đổ cả một quốc gia.”

   Hắn còn định nói gì nữa, nhưng vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

  Izuna lẽ ra phải bình ổn hơn rất nhiều lại vùng vẫy trong giấc mơ. Sắc mặt cậu tối sầm, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng dữ dội. Một lúc sau, vết thương trên má lẽ ra đã lành lại bắt đầu trào ra máu đỏ sậm.

  Madara một tay đặt lên vai Izuna, tay kia nhẹ nhàng ấn vào vết sẹo trên mặt cậu, rồi nhắm mắt lại.

  Sau vài hơi thở, hắn đột nhiên rút tay ra, mở mắt ra, lạnh lùng nói: “Quỷ khí tiến vào cơ thể.”

   Hắn mở chăn ra và nắm lấy bàn tay yếu ớt của em trai mình, dưới ánh sáng của ánh đèn, hắn có thể nhìn thấy đầu ngón tay có màu xanh đen, màu sắc khủng khiếp thậm chí còn lan ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

  "Là vết thương này..."

  Linh lực màu xanh lá cây toả trong tay hắn và bao bọc vết thương trên má em trai.

  Sắc mặt Izuna thoáng nhẹ nhõm, nhưng ngay khi Madara rời đi, không bao lâu sau cậu lại đau đớn trở lại.

  “……đáng ghét…”

  Đầu óc Madara quay cuồng nhanh chóng. Hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy trước đây. Tuy nhiên, để loại bỏ quỷ khí ra khỏi cơ thể, ngoài việc sử dụng nghi lễ, người ta chỉ có thể dùng linh lực cạo sạch nó một cách cẩn thận, nhưng dù dùng phương pháp nào cũng cần có thời gian.

  Thứ họ thiếu nhất bây giờ là thời gian.

  "……Madara."

  Lúc này, Tobirama lên tiếng.

  Madara thoát khỏi suy nghĩ hỗn loạn trong chốc lát, hắn nhìn Tobirama, người này cũng nhìn thẳng vào hắn, bình tĩnh nói: "Đưa cuộn giấy cho ta."

  Madara cau mày: "Cuộn giấy? Bạn muốn..."

  Dừng một chút, hắn ý thức được Tobirama muốn làm gì, lập tức nói: "Ngươi có thể chết."

  “Izuna cũng sẽ chết.”

  Tobirama nói.

  Madara im lặng, hắn nắm lấy tay Izuna, hắn có thể nhìn thấy đầu ngón tay của em trai mình càng ngày càng đen hơn, đầu móng tay cũng dài ra hơn. sẽ ăn sâu vào xương tuỷ và em ấy sẽ không bao giờ có thể phục hồi được.

  Không khí dường như đóng băng trong sự im lặng.

  Một lúc sau,hắn nhắm mắt lại, đưa thứ gì đó từ trong tay.

  "Cầm lấy cái này... cầm lấy."

  Tobirama nhìn qua và thấy đó là một hạt châu đã vỡ, trên đó lờ mờ có vết máu đen nặng nề.

  Tim anh rung động, và vì lý do nào đó anh cảm thấy một cảm giác quen thuộc mạnh mẽ, giống như một cơn rùng mình, bò lên lưng anh từ nơi ngón tay anh chạm vào.

  “Trên đó có một phong ấn do tôi khắc.”

  Madara vừa nói thế.

  "Nó được khắc vào thời hoàng kim của tôi, sau này ngay cả tôi cũng không thể phá vỡ được. Cho dù Quỷ Vương đến, nó cũng có thể chịu đựng được một thời gian..."

  "Nếu không thể làm gì khác, nó có thể cứu mạng cậu."

  Đầu ngón tay của Tobirama run rẩy, cậu không để ý đến cảm giác kỳ lạ mà nói: "Tôi hiểu."

  Madara lại lấy cuộn giấy ra và đưa cho cậu.

  "Chỉ cần cậu giải trừ phong ấn, nó sẽ tự động phiên âm xuất hiện thần chú."

  “Về việc mở phong ấn nào——”

  "Tôi đã nghĩ về nó rồi."

  Tobirama ngắt lời Madara và mở cuốn sách bị phong ấn.

  "Chính là nó..."

  Cậu nhìn những hình ảnh minh họa sinh động phía trên rồi đọc chậm rãi.

  "Hà Lâm Phục."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro