Chương 7: Dõi theo lục cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Dõi theo lục cung Người dịch: Diệu LinhBeta:Trang Thu Lam Kỳ không nhận ra tên thái giám già đang nói, nhưng nhận ra người bên cạnh, chính là tổng quản phụ trách tất cả các thái giám và cung nữ trong cung, người được xem như cánh tay phải đắc lực của hoàng thượng, Lý đại tổng quản. "Lý công công, ngài xem....bọn thuộc hạ này cần phải xem xét lại và dạy cho chúng một bài học, ngài hãy ngồi xuống bên cạnh và nghỉ ngơi, thuộc hạ sẽ đưa ngài thuốc trước.". Lão thái giám này nói một cách tập trung, lui qua một bên trả lời: "Một lát nữa ngài muốn biết gì,đưa tên tiểu thái giám kia lại đây, sao lại dám để ngài tự mình đến đó chứ." Lý tổng quản ngồi xuống, cau mày nhìn Lam Kỳ đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Hoàng cung chính là nơi khoan dung nhất cho những loại nam đạo nữ xương ( đàn ông trộm cắp , đàn bà bán dâm – thành ngữ ), tiểu nha đầu này từ đâu tới ?" Lão thái giám kia dường như vẫn còn tâm ý riêng, vội vàng phụ họa bên cạnh: "Tiểu cung nữ này nhìn kĩ thấy không quen, chắc không phải là từ y viện, ngài xem nên xử lí thế nào thì tốt ?" "Lý công công, nô tỳ cầu xin ngài..." Lam Kỳ quá mức hoảng sợ nhưng rồi bình tĩnh, quỳ xuống trước chân của Lý tổng quản, thật thà kể về tất cả mọi việc xảy ra trong Chung Tuý cung, cũng cầu xin Lý tổng quản cho phép cô đưa thuốc này cho Bố Đáp ứng, rồi quay lại sẵn sàng chịu bất cứ hình phạt nào . "Trong cung này, ta chưa thấy tên thuộc hạ nào như ngươi, quả là một điều tốt." Lý công công cười lạnh một tiếng rồi thở dài: "Nha đầu này thật tốt số, bữa tối nay Thái Hoàng Thái hậu cũng hỏi về tiểu công chúa, ngươi nói xem nếu điều gì xảy ra với mẹ ruột tiểu công chúa và phải điều tra xem là tên thuộc hạ nào bị bỏ rơi, không ai phải chờ đợi để bị trừng phạt." "Công công..." Lam Kỳ thấy có hi vọng. Lý công công nói với lão thái: "Tối nay trước tiên đưa cô ta về, sớm mai ngươi chỉ đạo người mời thái y đến cung Chung Tuý, Chiêu phi nương nương ở đó còn có người đến trò chuyện." "Đa tạ Lý tổng quản, đa tạ công công...", Lan Kỳ cảm tạ hết lần này đến lần khác, Lý tổng quản sốt ruột xua tay, còn lão thái giám vội vã đuổi tất cả ra ngoài. Trên đường tối trở về, tiểu thái giám kia khóc lóc: "Ngươi có thể giết ta luôn đi, dù sao chủ nhân chắc chắn cũng sẽ giết ta." Lam Kỳ cảm thấy rất có lỗi, sau khi trở về Chung Tuý cung liền lấy thuốc đun cho chủ nhân, sau đó lấy hết số bạc tiết kiệm được hàng tháng đưa cho hắn ta: " Tiểu công công ta xin lỗi ngươi, đợi khi chủ nhân của chúng ta khỏe rồi, sẽ đa tạ ngươi lần nữa.". Tiểu thái giám kia khóc lóc với khuôn mặt buồn bã, lấy bạc rồi bỏ đi. Loạn cả đêm, cuối cùng Bố Đáp ứng cũng thấy sức khỏe ổn hơn một chút. Ngay sáng sớm hôm sau, có một vị thái y tới, Vương ma ma ngủ như chết đêm qua căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra, như thường lệ không có Chiêu Phi nương nương chỉ đạo, thái y viện không biết ai đến, cũng không biết ai gọi người đến, hỏi Phán Hạ và Lam Kỳ ,cả hai người đều giả vờ không biết gì hết. Ngay sau đó Chiêu phi nương nương cho người đến hỏi thăm, một lát sau Vinh Quý nhân cùng Huệ Quý nhân cũng đến, Chung Tuý cung vốn bị bỏ bê đến lạnh lẽo bấy lâu, qua một đêm bỗng trở thành tâm điểm, cuối cùng ngay cả Thái Hoàng Thái hậu và Thái hậu nghe tin,cũng sai ma ma mang đến tặng Bố Đáp ứng một ít thuốc bổ. Tô Ma Lạt ma ma tới thăm Bố Đáp ứng, nhẹ nhàng nói với nàng: " Buổi sáng a ca ôm tiểu công chúa đến khoe Thái Hoàng Thái hậu, lão tổ thấy rất thích thú, nghe nói rằng người bị bệnh, liền cho nô tỳ tới xem sao. Nhắn tới Đáp ứng một câu, khi trước người đã sai lầm, sinh ra tiểu công chúa chính là một công lao to lớn, đợi ngày tốt lành trong tháng 12 âm lịch,sẽ đưa Kim Phong trở về bên người. Vì vậy, người phải thật khỏe mạnh". Bố Đáp ứng nghe nói vậy,hai mắt lại đẫm lệ. Khi Tô Ma Lạt ma ma hỏi ai đang đợi đằng trước Vương ma ma thì Lam Kỳ đứng trước mặt họ khó khăn nói : "Nô tỳ đang đợi Đáp ứng, ma ma có gì xin được chỉ dẫn." Tô Ma Lạt hỏi một vài câu, Vương ma ma hạ thấp lông mày bướng bỉnh, đi ra khỏi cửa, Phán Hạ cay đắng nói: " Bà ta chọn được mấy món hời , cũng không thèm nể mặt chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro