Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ Tán Cẩm tiếp tục đứng trên võ đài chờ đợi khiêu chiến từ người khác đầy cuồng vọng.  Nàng ta khinh thường nhìn những người sắp lên võ đài mà nhạo báng. 

     " Phế vật thì chỉ nên từ phía dưới như cẩu mà nhìn lên người phía trên.  Ta khuyên các ngươi không nên tự tìm chết "

Khiến cho cả quãng trường căm phẫn, tức giận, nàng ta thật ngông cuồng,  họ chỉ muốn lên tấu cho nàng một trận cho hả nỗi nhục hôm nay. 

Phó tướng quân Mai Lan Liễu dưới trướng Đại tướng quân Doãn Tâm thuộc Thanh Long quốc bất bình phi người lên lôi đài, đứng đối diện với Vũ Tán Cẩm giơ thương khiêu chiến. 

Vũ Tán Cẩm cười nhạo khinh thường. 
" Ngươi muốn đấu với ta.  Có bao nhiêu bản lĩnh cứ lấy ra hết,  nếu không........ Sẽ không còn cơ hội đâu.. Hahaha"   giọng cười ngạo mạn the thé vang lên làm lòng người càng thêm tức giận, muốn tấu một trận.

Mai Lan Liễu cũng giận dữ vung thương đâm về phía Vũ Tán Cẩm không một chút chờ đợi.  Đầu thương bọc sắt bén nhọn, như tên lao khỏi cung mà tiến thẳng về phía trước. 

Vũ Tán Cẩm tuy ngạo mạn nhưng bản lĩnh của nàng ta là không thể bác bỏ được.  Thanh kiếm sắc bén trong tay nàng ta đã chờ đợi từ lâu, tay thoáng động, kiếm đã vung lên va chạm với trường thương phát ra thanh âm bén nhọn.

Trường thương trong tay Mai tướng quân vẫn tiếp tục ra chiêu sát.  Nhắm vào những nơi chí mạng mà đâm. 

Vũ Tán Cẩm vẫn bình thãn đỡ chiêu,  thủ thế phòng mà không tiến. 

Trận đấu diễn ra nhanh chóng, trong chốc lát đã trên trăm chiêu.  Vũ Tán Cẩm vẫn chỉ đỡ chiêu không phản. 

Mai tướng quân đã thấm mệt,  nhưng sự tức giận lại tràn lan trong cô ấy."  Ả họ Vũ kia chính là đương ta như cẩu mà trêu sao " nàng ấy nóng nảy vung thương liên tục mà không để ý rằng,  không biết từ lúc nào mà tay nàng ta đã run rẩy,  mắt đờ đẫn như sắp ngủ,  mỗi chiêu thức cũng chỉ hữu khí vô lực.

Xẹt !Ư! 
Thanh kiếm trong tay Vũ Tán Cẩm đã đâm xuyên qua vị trí nơi trái tim của Mai Lan Liễu,  khiến tất cả mọi người đứng bật dậy kinh hãi. 

     "Nàng ta bị điên rồi sao.  Dám giết tướng quân nước khác " Người qua đường Giáp. 

     " Đúng vậy.  Tướng quân được cử đi không tài cũng giỏi.  Địa vị sẽ không thấp.  Vũ đại nhân lại..... " Người qua đường Ất

     "Hậu quả,....... Điên rồi.  Điên rồi. " Người qua đường Bính.

Cả quãng trường kinh hoàn sững sốt.  Nữ đế Lãnh Dương Hiên cũng tức giận nói

      "Vũ khanh đây là muốn làm gì,  cuộc thi đấu võ chỉ để mọi người giao lưu võ thuật với nhau.  Khanh lại giết Mai tướng quân,  có từng nghĩ đến hậu quả? "

Vũ Tán Cẩm vẫn bình thãn cung kính đáp. 
" Nữ hoàng anh minh.  Đao kiếm vốn dĩ không có mắt, nơi võ đài đã dám lên thì sao lại không dám nhận lấy hậu quả của việc thua cuộc.  Hơn nữa, thần chỉ thủ mà không hề tiến công,  nhưng Mai tướng quân lại liên tục ra chiêu sát,  thần cũng chỉ phòng vệ mà thôi.  Xin nữ hoàng minh xét.  "

Mọi người đồng loạt im lặng,  ác nhân cáo trạng trước,  nàng ta lại nói mình vô tội,  tất cả là do Mai tướng quân tự làm tự chịu,  tuy tình thế trên võ đài là như vậy. Nhưng mắt sáng ai cũng nhìn thấy, Mai tướng quân chưa từng chiếm thế thượng phong,  sao có thể bức Vũ Tán Cẩm vào đường cùng mà phản công được. 

Tuy bất bình nhưng không ai đứng ra phản bác,  họ biết điều này sẽ không có lợi. 

Tam hoàng tử Hạo Thiên của Thanh Long quốc bất ngờ đứng dậy, thi lễ nói
  " Đã là thi đấu võ đài,  việc mất mạng là không thể tránh khỏi.  Thanh Long quốc cũng không dám để việc này trong lòng.  Nữ đế không cần phải để tâm,  thi đấu vẫn nên tiếp tục diễn ra thôi "

Câu này của Hạo Thiên hoàng tử đúng là lúc người đang buồn ngủ mà đưa gối đầu khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.  Dù sao Vũ Tán Cẩm cũng là người của Hiền Vũ quốc,  nếu làm lớn chuyện thì Hiền Vũ quốc vẫn đuối lý.  Nếu Thanh Long quốc đã chịu bỏ qua thì không ai sẽ muốn nó ầm ĩ hơn. 

Thi đấu được tiếp tục. 

Các trận đấu tiếp theo vẫn kết quả cũ , người lên võ đài thi đấu đều chết thảm dưới kiếm của Vũ Tán Cẩm . Khiến cả quãng trường bất bình, nổi giận.  Nàng ta chính là không để ai vào mắt mình nữa rồi. 

Sau khi lại giết thêm một người nữa,  Vũ Tán Cẩm đứng trên võ đài nhìn thẳng về nơi Lãnh Ngạo đang an tọa mà khiêu khích. 

     "Ngạo Vương có bằng lòng tiếp nhận lời khiêu chiến của ta mà lên võ đài hay không?   Thần đã muốn đấu một trận với người từ rất lâu.  Mong người đừng cô phụ tấm lòng này của hạ thần.  "

Cả quãng trường sôi sục lên,  tất cả mọi người đều muốn có người giáo huấn nàng ta một trận,  nhưng họ sức yếu thế cô sao đối kháng được với đại tướng đương triều.  Nhưng nếu là Ngạo Vương thì chắc chắn sẽ được.  Tất cả ánh mắt tập trung hết về phía người đang thãn nhiên, lười biếng thưởng tửu kia.  Trên người Lãnh Ngạo như tỏa ra một khí thế đế vương,  một sự an tâm như vờn quanh tâm trí mỗi một người trong quãng trường,  dù nàng ấy vẫn chưa làm gì. 

Khí chất cao quý không người có thể sánh kịp. 

Lãnh Ngạo từ từ buông tửu ly trên tay xuống,  nhàn nhạt nhìn về phía Vũ Tán Cẩm.  Chỉ một cái nhìn đơn giản như vậy,  không hiểu tại sao lại khiến Vũ Tán Cẩm run lên,  như là ánh mắt của loài lang đang ngắm nghía con mồi làm chúng không tự giác mà không thể cử động trở thành miếng mòi thơm ngon vào miệng của sói. 

     "Nếu Vũ Đại Nhân đã muốn,  ta cũng không thể chối từ "

Lãnh Ngạo từ từ đứng lên,  đi về phía võ đài.  Ánh mắt của mọi người vẫn tập trung vào người con gái uy vũ và khuynh thành đó.  Tuy họ đều biết chiến tích vang dội của Lãnh Ngạo nhưng khi nhìn vào khuôn mặt ấy,  tất cả những thứ kia chỉ là phù du.  Ai cũng lo sợ bất kỳ một vết thương nhỏ nào sẽ xuất hiện trên người nàng ấy,  vì đó là không thể. 


////////////////////   /=còn tiếp =/  ////////////////////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro