Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãnh Ngạo bước lên võ đài. 

Dáng người thanh mảnh, yếu ớt như hoa trước gió,  làn da trắng nõn,  môi đào vẫn giữ nụ cười mỉm, và bộ xích y đỏ rực càng làm tăng thêm sự khuynh thành,  kiêu ngạo của nàng.  Dù thân cao trên 5 thước , nhưng vóc người của nàng ấy đi so với Vũ Tán Cẩm thì cũng thấy rõ sự chênh lệch. Vóc người của Lãnh Ngạo nếu đặt vào đám nữ nhân trong thời đại này thì đúng là quá nhỏ bé. 

(5 thước = 1m65cm )

Đứng đối diện với Lãnh Ngạo,  Vũ Tán Cẩm thậm chí còn phải hơi cúi thấp đầu . Nhưng sẽ không có một ai dám khinh thường con người này cả,  vì nàng ấy là đặc biệt và duy nhất.

       " Ngạo Vương đúng là bất phàm,  dù dáng người nhỏ bé nhưng tâm không nhỏ.  Được so tài với ngài đúng là vinh dự của ta. "

Vũ Tán Cẩm vẫn tỏ thái độ tôn trọng vì nàng ta vẫn chưa biết người trước mặt này sâu rộng bao nhiêu. 

   "Ta chờ "  vẫn giọng nói lãnh đạm,  lười biếng và cao quý.  Tất cả như từ trong xương toát ra,  không thể lẫn bất cứ một điều gì khác,  nàng ấy vốn dĩ là vương. 

Nghe hai từ ấy từ miệng Lãnh Ngạo khiến Vũ Tán Cẩm nổi giận,  nàng ta cảm thấy như mình bị coi thường, sỉ nhục mà không thể phản kháng,  như thể nó vốn dĩ là như vậy,  nàng ta không thể nào vượt qua Ngạo Vương được.  Cảm giác này khiến Vũ Tán Cẩm như phát điên,  cầm chắc kiếm trong tay, bày ra những chiêu thức ngoan độc nhắm thẳng về phía Lãnh Ngạo. 

Trái với sự điên cuồng ra chiêu của Vũ Tán Cẩm. Lãnh Ngạo chỉ cầm trong tay một đoản đao ngắn, đen huyền.  Nếu không nhìn kĩ,  thì người khác chỉ cảm thấy đoản đao trong tay Lãnh Ngạo là một thanh sắt cùn,  chỉ có màu đen như một món đồ rèn hỏng.  Nhưng nếu được cầm trong tay,  mới cảm thấy sự lạnh lẽo, sắt bén và huyền bí của nó. Ở chuôi đao được khắc lên chữ Ngạo đầy khí phác cùng với một đóa hoa anh túc đầy mị hoặc,  khiến ai nhìn thấy cũng muốn chạm tay vào một lần,  nhưng không ai biết được,  bên trong đóa hoa khiến người khác tò mò kia là chất độc chết người không ai muốn thử.  Đoản đao này chính là tự tay Lãnh Ngạo rèn ra mà thành và cũng chỉ duy nhất một mình nàng ấy sử dụng được . Nếu ngu ngốc mà chạm tay vào nó,  thì hậu quả chỉ có một đường bị độc hành hạ không ra người đến chết. 

Đoản đao tuy ngắn nhưng lại phát huy tất cả tác dụng của nó trong tay Lãnh Ngạo.  Mọi chiêu thức đều nhắm vào chỗ hiểm được nó chặn ngang mà không một chút sức mẻ. 

Điều này càng khiến Vũ Tán Cẩm điên cuồng hơn.  Kiếm trong tay vung lên càng nhanh chóng, ác liệt.  Đồng thời tay trái cũng lén lút lấy ra một ít thứ nắm chặt trong tay.  Đôi mắt oán độc, nheo lại đợi chờ thời cơ. 

Lãnh Ngạo vẫn dễ dàng tránh thoát đi các chiêu thức thâm độc.  Nhìn thấy được thứ trong tay Vũ Tán Cẩm.  Môi khẽ nhếch nhẹ, nhìn về phía Vũ Tán Cẩm nói bằng khẩu hình. 

  "Kết thúc "

Vũ Tán Cẩm trợn tròn mắt, run lên.  Liền vung thứ trong tay về phía Lãnh Ngạo.

Thứ bột màu đỏ bắt mắt,  làm người ta tò mò và sợ hãi.  Cả quãng trường đột ngột đứng dậy,kinh hoàng sợ hãi, tức giận muốn giết người. 

Vũ Tán Cẩm thì cười phá lên,  cắm thanh kiếm xuống mà run rẩy, hét to. 

    " Haha Ta thắng Haha..... Ha "

Thanh âm chết lặng,  Vũ Tán Cẩm đứng bất động trợn mắt nhìn đoản đao đã cắt ngang cổ mình. 

Lãnh Ngạo vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo đứng ở đấy,  nàng ấy hoàn toàn không bị một chút ảnh hưởng từ thuốc độc mà bình thãn cắt ngang cổ đối thủ.  Kể cả ánh mắt cũng không nhìn,  chỉ lấy từ tay áo ra một cái khăn màu trắng thêu hoa chà lau đoản đao của mình. 

Vũ Tán Cẩm ngã uỳnh xuống võ đài,  đến khi chết nàng ta vẫn còn sững sờ, mắt mở to kinh ngạc. Chết không nhắm mắt. 

Tất cả mọi người bất động trong chốc lát, liền hò rêu hô hào đầy kính nể tôn trọng. 

    "Ngạo Vương,  Chiến thần anh  dũng."

Làm cho không khí sôi sục lên,  có người vui mừng, có người tức giận. 

Người chủ trì liền tuyên bố trận đấu này Ngạo Vương chiến thắng,  tiếp tục chờ đợi khiêu chiến. Mới bình ổn được sự sôi trào trong lòng mỗi một người ở đây. 

Cuộc đấu lại tiếp tục. 


////////////////    /= còn tiếp =/ /////////////////

Xin lỗi các bạn đọc,  tác giả bị sự nghiệp giáo dục quấn thân nên độ dài và tốc độ ra chương bị hạn chế.  Mong mọi người bỏ qua. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro