Chương 7:Tỷ Tỷ không cần dùng đại lễ đón ta.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành Phong Kha
Đây là thành cuối cùng để tới đế đô . Trước khi tới được thành Phong Kha chính là cách rừng Lâm Minh (cánh rừng Lãnh Ngạo huấn luyện lúc trước)
Quân lính của Lãnh Ngạo đang nghỉ tạm ở một khu đất trống trong rừng.Khốc Sầm Ngưu và tiểu đội của mình phụ trách tìm kiếm thức ăn. (đi săn)

Trình Sâm và Phong Hành Khắc bố trí và canh gác xung quanh.
Vô Tình Thương =thì xum xê xung quanh Lãnh Ngạo, người rót nước, bưng trà, bưng trái cây.....
Một khung cảnh đẹp đẽ đầy màu sắc nhưng ở trên những cây cao to phía trước, trong lùm cây những bóng đen lại đang lấp ló chuẩn bị vò con mồi.

       "Chuột đâu mà nhiều thế nhỉ? Ngạo à, chưa về tới kinh thành mà chúng ta đã phải đánh tới đánh lui liên tục thế nào. Bàn tay trắng nõn,mịn màng này của ta cũng vì bắt hết từ chuột tới chim mà chai sạn đi rồi. Ngạo phải chịu trách nhiệm với ta "
Thương vừa nói xong liền chuẩn bị nhào vào Lãnh Ngạo, nhưng hai cách tay khác nhanh chóng xuất chưởng về phía hắn, khiến Thương không cách nào tiến tới. (có ai nhớ là da của Thương màu gì không?)
 
       "Cút" Vô Tình đồng thanh hét lên

'Từ sau khi Ngạo chứa chấp tên này,bộ mặt vô sỉ của hắn liền lộ rõ ra. Lúc nào cũng trang đáng thương trước mặt thê chủ, giành thê chủ với chúng ta. ' Hai ánh mắt như dao găm ghim về phía Thương, nhưng Thương chẳng để tâm gì mấy, lúc nào cũng vậy hắn đã quen bị những cây dao không có tính sát thương này ghim rồi.
Lại tiếp tục định nhào vào Lãnh Ngạo. Hai cánh tay ấy vẫn chắn trước mặt hắn. Thương liền giơ tay lên chuẩn bị đánh về phía Vô Tình .'Võ công của Thương vẫn cao hơn Vô Tình một chút, nếu đánh nhau thật thì cả Vô và Tình cùng chống lại thì cũng ở thế giằng co'

Lãnh Ngạo đang nhắm mắt dưỡng thần đành mở miệng nói

       "Yên lặng được chưa? " tuy là cây hỏi nhưng ai dám trả lời là chưa chứ.
Tất cả liền tự giác ngậm miệng lại rồi ngồi xuống.

       "Vô Tình đi giải quyết bọn chúng đi. "

        "Hảo " Vô Tình liền dùng khinh công đi đến chỗ đám người đang thoắt ẩn thoắt hiện đó. Thương liền bay đến chỗ Lãnh Ngạo, chỉ còn cách Ngạo gần một cách tay thì.

       "Ngồi yên ở đó " vẫn lười mở mắt nói.

.......một khắc sau(15 phút).........

Vô và Tình trở về cầm trên tay một lệnh bài khắc một chữ Phi.  Tổ chức của Lãnh Phi Nguyệt chính là Vũ Phi. Mỗi người trong tổ chức điều có một lệnh bài mang chữ Phi làm kí hiệu. Nhưng đi giết người mà lại mang theo kí hiệu..... Tuy không phải ai cũng biết những người đứng sau mỗi tổ chức, nhưng không có nghĩ Lãnh Ngạo không biết. Lãnh Phi Nguyệt chính là quá xem trọng bản thân mình. 'Thật là ngu ngốc, tỷ tỷ à ngươi đừng làm ta chán như vậy chứ '

       "Xuất phát về đế đô "

Đoàn quân liền thống nhất tiền về đo thành.

............Đế đô......... ..............   

Phủ Hiền Vương. Lãnh Phi Nguyệt nhìn tin tình báo trong tay mà giận quá hóa cười.

   "Lãnh Ngạo, muội muội tốt, ngươi không nên trở về đây"xé nát tình báo trong tay Lãnh Phi Nguyệt thả con bồ câu đi.

Trước cổng thành, sau hai tháng trời cuối cùng Ngạo Vương cũng về tới đô thành, trước cổng thành văn võ bá quan ,Lâm phu và nữ đế đã chờ sẵn. Ở phía xa đã loáng thoáng thấy một đội quân người ngựa đang tiến tới. Đi đầu chính là một Ngạo Vương anh dũng thiện chiến với huyết chiến bào đỏ rực ,phía sau là đội quân trăm trận trăm thắng, "Sát thần" chính là đội quân khiến cả vùng biên cương nghe tên đã sợ vỡ mật. Phong cảnh này giống như ngày bắt Lãnh Ngạo rời đi 5 năm trước, chỉ khác là cảnh xưa sao bằng nay, lúc đi thì bọn họ khinh thường chế nhạo, khi về thì tất cung tất kính, hèn mọn lấy lòng. Phong thủy luân chuyển, vạn sự khó lường.
Lãnh Ngạo đi tới trước nữ đế, xuống ngựa cùng với cả đội quân hành lễ trước nữ đế .

         "Tham kiến nữ đế ,nữ đế vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế "

        "Bình thân, Ngạo nhi con cuối cùng cũng đã trở về,thật tốt, thật tốt quá " nữ đế liền ôm chầm lấy Lãnh Ngạo trước văn võ bá quan và Hiền Vương Lãnh Phi Nguyệt ,điều này minh chứng cho điều gì, mỗi người đều có một suy nghĩ không ai biết được. Một lát sau, nữ đế buông tay

        "Hài tử ngoan, cùng mẫu thân về nhà nào " liền nắm tay Lãnh Ngạo định vào thành.
   
       "Mẫu hoàng, muội muội mới từ biên ải về vẫn chưa gặp Lâm phu, người hãy để muội muội gặp Lâm phu đi "Lãnh Phi Nguyệt sao có thể để nữ đế dắt tay Lãnh Ngạo vào thành được cơ chứ, đó chẳng khác nào minh chứng cho ngôi vị nữ đế là dành cho Lãnh Ngạo cơ chứ. Tuyệt đối không thể.

Nữ đế liền nhìn về phía Lãnh Phi Nguyệt. Bà ta sao có thể không biết đứa con gái này nghĩ gì cơ chứ, nhưng bây giờ chưa phải lúc,vì vậy liền quay lại nhìn Lãnh Ngạo

        "Vậy con hãy đi gặp phụ thân mình đi "

        "Vâng thưa mẫu hoàng "

Nhưng Lãnh Ngạo vẫn chưa đi vội mà đi về phía Lãnh Phi Nguyệt cười nói.

      "Tỷ tỷ, lâu ngày không gặp thật làm ta nhớ mong không dứt "

      "Đúng vậy, nhớ lúc xưa muội chỉ là một cô bé ngây thơ dễ thương, bây giờ đã xinh đẹp bất phàm như vậy. Tỷ tỷ đây rất vui mừng "

Lãnh Ngạo vẫn giữ nụ cười thiện cảm. Bỗng một viên đá nhỏ vụt qua đầu gối của Lãnh Phi Nguyệt khiến cô ta quỳ xuống.

         "Ây. Tỷ tỷ, ta biết người thật lòng vui mừng nhưng không cần dùng đại lễ như vậy đón ta. "

         "Ngươi....... "Lãnh Phi Nguyệt đầy sát khí nhìn về phía Lãnh Ngạo nhưng chưa kịp nói gì thì Lãnh Ngạo tiếp lời.

       "Được rồi, ta không tiếp tỷ tỷ nữa, phụ thân vẫn đang đợi ta. Tỷ tỷ không cần hành lễ nữa " nói xong đi về phía Lâm phu đang đứng ở trước mà cười với người. Lâm Doanh không cầm được nước mắt mà khóc lớn ôm lấy Ngạo.

    "Ngạo nhi ngoan, con cuối cùng đã trở về ".

     "Phụ thân, đừng lo nữa, ta sẽ không để người lo lắng thêm nữa ".nhìn đứa con bé bổng nay đã xinh đẹp khí phách như vậy. Nước mắt không tự chủ trào ra

      "Được rồi. Vào thành " Nữ đế ra lệnh. Mọi người liền bắt đầu vào thành. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình nhưng vẫn im lặng đi theo.

///////////////////   /=còn tiếp= /  ////////////////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro