Đánh ta à. Đến đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Thật là một câu chuyện thú vị. Không biết ngươi có cảm nhận gì về câu chuyện mà nam sủng của ta vừa kể không Tất Na Tác Na Liếc "Lãnh Ngạo hờ hững dựa vào khung cửa sổ của xe ngựa nhìn về cành cây có một chàng trai đang nằm nhắm mắt như ngủ kia.
Với trang phục hắc y nhưng vẫn thấy rõ ràng màu da đồng thau rắn rỗi. Chiếc mũi cao vút và mái tóc ngắn đen huyền của mình. Đẹp như vị thành Hi Lạp cổ. Hắn vẫn điềm đạm từ từ mở mắt, đôi mắt màu hổ phách rực rỡ và sắc bén như một vua của loài chim đại bàng không ngại bất cứ con mồi nào. Khẽ nhếch đôi môi mõng Tất Na Tác Na Liết nhìn về phía Lãnh Ngạo. Vô,Tình liền cảnh giác nhìn về đó đầy phòng bị. Họ hoàn toàn không cảm nhận được có người. Khiến cả hai hết sức kinh hoảng. Vì chỉ có võ công cao hơn cả hai người bọn họ mới khiến họ hoàn toàn không phát giác được có người ở đây
      -"Cũng rất là mới mẻ. Không ngờ câu chuyện của ta lại được công chúa đấy để mắt đến. Thật vinh hạnh cho ta đây! "
  
       -"Đó là một câu chuyện hay đấy chứ. Ta thật mong chờ đại bàng và lang vương nếu đấu với nhau thì ai sẽ thắng đấy. Ta không ngại thử danh hiệu lang này đâu "

       -"Hahaha. Ta cũng rất mong chờ. Không biết Lang vương sẽ cho ta thấy được bất ngờ gì? "
       -"Thú vị. Ta mong ngươi đừng thất bại quá sớm. Ta muốn chơi vui một chút lâu "
      -"Được"

      -"Chúng ta về thôi. Xem phong cảnh bao nhiêu được rồi "
      "Vâng "
Nhìn chiếc xe ngựa lộc cộc đi xa .Tất Na Tác Na Liếc khẽ nhếch môi "Thật là một cô bé kì lạ,chỉ mới 8 tuổi mà cử chỉ hoàn toàn có phong phạm của bậc đế vương. Cả võ công cũng khiến người khác kinh ngạc, với võ công của ta mà lại có thể phát giác được ta tồn tại. Sự bình tĩnh và uy nghiêm đó, thật không phải vật trong ao. Muốn đánh ta thua à....... Hahaha.....Đến đây. Ta mõi mắt mong chờ "
Vụt. Người liền biến mất ,cành lá chỉ khẽ xao động như có trận gió thoảng thổi qua. Mọi thứ trở về yên bình.

Trong thành Nhã Đạo, tất cả chủ tướng  đã tập hợp đầy đủ. Họ đang bàn cách tất công quân địch vì đã đến thời gian hẹn ước chỉ còn 10 ngày mà thống lĩnh của họ Lãnh Ngạo vẫn chưa ra quyết định đánh như thế nào chỉ án binh bất động khiến ai cũng nóng lòng, bất ổn

     -"Chủ nhân, ta nên đánh thế nào? Hạn chỉ còn 10 ngày nếu không chuẩn bị thì sẽ rất nguy hiểm "Tình suy nghĩ cặn kẽ nói. Đó chính là tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây. Họ rất muốn biết sẽ đánh như thế nào  .
        -"Trong thời gian ta cho các ngươi tìm hiểu tình hình. Đã tìm được gì? "Vẫn giọng điệu bình tĩnh, hờ hững lười biếng và uy nghiêm nhìn về phía các tướng của mình hỏi.
         -"Thuộc hạ đã theo dõi kĩ. Quân lương của địch không quá nhiều. Ước tính chỉ cầm cự được trong nữa năm nữa,binh lính thì không hơn chúng ta bao nhiêu chỉ gần 3 vạn nhưng điều là lính tinh nhuệ luôn chinh chiến xa trường, kinh nghiệm rất đáng lo ngại. Họ chia lính thành 5 top cang giữ nghiêm ngặt không kẽ hở nếu trực diện tấn công thì không phải cách tốt "Trình Sâm nói

        -"Rất chỉnh chu.Nơi chúng đóng binh địa hình thế nào ?"

       -"Là một nơi khá bằng phẳng, cây cối xung quanh đã bị đốn để làm trại xung quanh rộng rãi có một con sông dài từ nơi đó nối thẳng đến khu rừng phía nam là một nơi dễ công phá. Trở ngại lớn nhất chỉ là họ rãi chất độc Mạn La Điệp ở xung quanh, độc tính tuy không mạnh nhưng khiến người khác khó thở ,ho và ngứa ngáy. Cách giải duy nhất chỉ có dùng cây Túc Bạch hơ qua lửa ăn vào. Thần đã mua một lượng lớn đủ cho binh lính sử dụng. Nhưng muốn đốt lửa ở trại của giậc rất khó vì họ còn rải thêm Băng Dịch có khả năng dập tắt lửa nhanh chóng, mà Túc Bạch chỉ chữa được độc khi đã tiếp xúc với độc không có tác dụng phòng ngừa. "Tiêu Nghiên Vũ trầm giọng báo.
     -"Không đốt được lửa?....Từ bên ngoài nhưng đốt từ bên trong thì được phải không "
   
      -".....Đúng là vậy thật. Nhưng cách đó còn khó hơn làm sao có thể đốt từ bên trong được ?"
       -"Đúng là đại bàng của thảo nguyên Tất Na Tác Na Liếc suy nghĩ thật chu đáo nên mới dám dựng trại ở nơi bằng phẳng như vậy. Hừ! "Vô bực tức nói
        -"Đại bàng...... Nếu dùng đại bàng thì đốt lửa là chuyện có thể "Lãnh Ngạo khẽ cười.
       -"Đại bàng thì có tác dụng gì ?" mọi người khó hiểu
       -"Nếu ta bắt nhốt một lượng đại bàng và một số loài khác và cho bỏ đói.... Sau đó buộc chân chúng vài thứ. Nếu đói chúng sẽ đi đâu? "
        -"Tìm ăn. A.... Ta hiểu rồi....xung quanh đây thức ăn chỉ có thể là quân lương của giậc.. Vậy thì.... " Khốc Sầm Ngưu hét lên

    Mọi người lập tức ngộ ra. "Hahaha lần này thêu chín các ngươi " tiếng cười vang lên.
    -"Còn không mau chuẩn bị " Nhìn bọn họ ngu ngốc làm Lãnh Ngạo cười ra một tiếng
    -"Tuân lệnh chủ nhân "

//////////////////   /=còn tiếp=/   //////////////////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro