Chương 4 :Chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong vòng vài ngày ngắn ngũi tất cả tướng lẫn binh của Lãnh Ngạo đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến . Tối hai đêm trước ngày hẹn chiến. Toàn bộ tướng lĩnh của Lãnh Ngạo tập trung tại phòng họp lần nữa.

     "Đã chuẩn bị xong chưa.? "Lãnh Ngạo ngồi ở ghế thống lĩnh hỏi

      "Đã sẵn sàng thưa chủ nhân "
Đồng thanh đáp.

      "Vậy thì chiến thôi.!"Lãnh Ngạo đứng dậy nhìn họ nói đầy nghiêm nghị
      "Tuân lệnh "

Tất cả đồng đứng lên và đi thực hiện công việc của mình nhanh chóng. Thời gian nhanh chóng trôi đi 1 lát sau một đàn chim gần 10 con bay đi từ cổng thành Nhã Đạo về hướng đóng quân của giặc. Đêm đen càng thích hợp cho việc đánh úp. Lãnh Ngạo đứng trên cổng thành đợi chờ thời gian. Lúc này, trong lều của Tất Na Tác Na Liếc đang tập hợp đủ các chủ chốt của quân Tất Na.

    "Trong thời gian này, chúng ta cần năng cao cảnh giác đến mức cao nhất. Họ có thể ra chiến bất cứ lúc nào. Nhưng đợi chờ như vậy cũng không phải là cách, ta cần tấn công trước để chiếm thế chủ động " Một quân sư của Tất Na Tác Na Liếc hùng hồn nói.
Mọi người trong phòng liền đồng tình với ý kiến ấy.

     "Đúng vậy thưa Khã Hãn. Ta nên đánh trước " Một vị tướng khác

     "Ta biết. Chuẩn bị tất cả ngày mai chúng ta sẽ tấn công đội quân Sát Thần của địch "

   " Khả Hãn anh minh ".....đồng loạt quỳ một chân hô hào nhưng cùng lúc này

Ùnh.. Ầm ầm.... Cháy... Cháy rồi.... Mau dập lửa.....Những tiếng nổ nối tiếp nhau diễn ra.... Những đám cháy nối tiếp nhau bùng lên dữ dội . Na Liếc và tướng lĩnh của hắn hoàn toàn sũng sờ trước khung cảnh này .

      "Lửa từ đâu ra. Không phải đã có Bạch Dịch rồi sao? "Na Liếc gầm lên

      "Thần cũng không biết..... Trong khi bọn thần đang canh gác bỗng nhiên lửa bốc cháy sau đó các..các... Cái gì đó bị ném từ bên ngoài vào và phát nổ.... Nên mới ra tình trạng này. " Một binh sĩ kinh hoàng báo cáo...

       "Lập tức cứu hỏa ".

Các binh sĩ liền nhanh chóng tản ra lấy nước nhưng lửa lại rất lớn trong doanh trại nước sinh hoạt hoàn toàn không thể dập tắt, chỉ có thể lấy nước ở dòng sông gần đó. Nhưng khi vừa bước ra bên ngoài liền choáng váng trước đội quân hùng dũng với cờ sí bay phấp phới in hình Lang vương và dòng chữ 'Sát Thần ' chói mắt. Họ hoàn toàn bị bao vây. Và cô gái trên lưng bạch mã càng làm người ta khiếp sợ, với huyết y rực rỡ Lãnh Ngạo như một vị chúa tể nắm trong tay quyền sinh sát đang hiên ngang nhìn về đội quan ngập trong biển lửa trước mắt. Tên lính chặt vật bẩm báo, sau vài phút Tất Na Tác Na Liếc và tướng sĩ đã bị hun khói chạy ra  há hốc và tỉnh ngộ. Họ biết bây giờ họ như baba trong rọ chờ người sâu xé.

     "Thật làm người khác kinh hãi. Sát Thần của Ngạo Vương đúng là cho người khác mở rộng tầm mắt '(Ngạo Vương là tước hiệu của Lãnh Ngạo do tác giả quên viết) Na Liếc như cười như không, bình tĩnh mở miệng. Hắn biết bây giờ đã không còn khả năng chống cự chỉ có thể nhận mệnh chịu thua. Dù không cam lòng nhưng không thể phản khán
 
      "Ta đã nói người đứng thua quá nhanh. Ta còn chưa chơi đủ,nhưng thật đáng thất vọng... " Ngạo nhếch môi cười, nhưng lời nói đầy sắc bén

      "Khiến Ngạo vương thất vọng thật là lỗi của ta. Chỉ có thể nhận tài nghệ không bằng người "Na Liếc tự giễu cười
      
      "Người có hai lựa chọn. Một là quy thuận ta, đem tất cả binh sĩ gia nhập quân của ta tuân lệnh tuyệt đối. Còn hai thì ngươi chắc không muốn nghe "
       "Đã là kẻ thua cuộc sao có quyền phản kháng ta chấp nhận quy hàng "
 
       "Tốt. Trình Sâm, Khốc Sầm Ngưu chuẩn bị chu đáo cho họ và huấn luyện họ lại. Ta không thích kẻ nuôi lòng thù hận. Còn ngươi Na Liếc, ngươi cũng có hai lựa chọn. Một là trở thành hậu cận của ta. Hai là chết "

     "....  ......haiz. .Tuân lệnh chủ nhân "
Hắn đã không có quyền lựa chọn nữa rồi.

     "Tốt. Tên của ngươi thật dài dòng, về sao cứ gọi là Thương đi.. Vô Tình chuẩn bị cho hắn.  Tất cả rút quân về thành "

      "Tuân lệnh chủ nhân.  Rút " Tiếng hét vang vọng như sấm. Đoàn người nhanh chóng rút quân . Trận đánh mà hoàn toàn không tốn một binh một tốt nào. Binh sĩ lẫn tướng lại càng tin phục chủ nhân của mình. Nhìn thấy tình cảnh như vậy Thương dường như được giải thoát không còn vướng bận điều gì, hắn cũng rất mong chờ nhìn về phía chủ nhân của hắn. "Chủ nhân, người đã thu ta thì ta sẽ không cho người thoát khỏi ta đâu .Từ lần đầu tiên hắn đã mê luyến cô lấy rồi, như sức hút vô hình cuốn hắn và kìm chặt hắn vào sự khao khác vô hạn với Lãnh Ngạo. Có lẽ đó là yêu "

/////////////////      /= còn tiếp=/    /////////////
Ba nam sủng của nữ chính có tên là
----Vô --Tình --Thương ------
Hơi kì lạ một xíu. Bạn đọc đừng chấp nhất '-'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro