C67. Khởi phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thê tử Chúc thị của Mạnh Khái Thái là con gái của chủ sự Hộ bộ lục phẩm, lần này cùng trượng phu quay về kinh thì tạm thời ở nhà mẹ đẻ, xem như thăm hỏi.

Số người của Chúc gia cũng đơn giản, Chúc thị chỉ có một con gái. Chúc mẫu thì thân thể không tốt lắm, lúc   Chúc thị chưa gả thì đã thay mẫu thân xử lý sự vụ lớn nhỏ, sau khi xuất giá thì toàn bộ đều dựa vào quản gia, hiện giờ nàng trở về cũng có thể giúp cho mẹ đẻ của mình một ít việc vặt.

Nha hoàn bên người của nàng là Bình Tâm nói: “Tiểu thư, bên ngoài có khách đến, nói là người thân của cô gia.”

Chúc thị nghe xong cảm thấy có một chút kỳ quái, trượng phu của nàng là người Biện Châu, chưa từng nghe nói có người thân ở kinh thành. Nhưng người ta đã cố ý đến cửa thì cũng không thể không tiếp, nói: “Theo ta đi xem thử.”

Khách đã được mời vào phòng, Chúc thị nhìn thấy người tới là một vị cô nương khoảng hơn hai mươi tuổi, dung mạo bình thường, ăn mặc đơn giản, nhưng trên vải có thêu ám hoa vân văn, phía sau còn có người hầu, giống giống người bình thường thì liền thay đổi thái độ trịnh trọng hơn, nói: “Không biết vị cô nương này đến đây là có việc gì?”

Nữ tử kia nói: “Nói vậy, người chính là phu nhân của Mạnh Khái Thái Mạnh đại nhân có đúng không?”

“Đúng vậy, không biết quý phủ của cô nương là?”

Nữ tử kia cúi người hành lễ, nói: “Nô tỳ Nhiễm Đông, phu nhân nhà chúng tôi chính là biểu muội của Mạnh đại nhân, nghe nói Mạnh đại nhân vào kinh thuật chức*, cho nên phái nô tỳ đến đây đưa chút lễ mọn, thay thế tâm ý, xin Thiếu nãi nãi nhận lấy…”

*Thuật chức: báo cáo công tác.

Chúc thị lúc này mới nhớ đến trượng phu từng đôi lần đề cập qua có người cô ở trong kinh, nhưng cụ thể chi tiết thế nào thì cũng không biết nhiều. Chỉ là nếu tùy tiện nhận lễ vật, nếu có chuyện gì cũng không tốt, tức thì liền nói: “Tướng công của ta không có ở nhà, ta chỉ là một nữ tử cũng không thể làm chủ được, hay là đợi tướng công trở về sẽ đến vấn an biểu muội.”

Nhiễm Đông thấy bộ dáng cẩn thận của Chúc thị, nói: “Biểu thiếu nãi nãi không cần phải lưỡng lự đâu, phu nhân nhà ta là bà con cô cậu chí thân, chỉ vì năm đó hai nhà cách xa cho nên mới ít lui tới. Nếu Thiếu nãi nãi không yên tâm, nô tỳ sẽ tự tay viết một phong thư nhờ người chuyển cho đại nhân, vừa thấy đại nhân sẽ biết ngay.”

“Vậy thì cũng được, ngươi chuyển cho ta, đợi tướng công về ta sẽ chuyển cho chàng.” Chúc thị tiếp nhận, dán miệng phong thư lại, rất thận trọng.

Mạnh Khải Thái ra ngoài tiếp bạn cũ đồng bảng* trở về, Chúc thị đem tín hàm giao cho hắn, sau khi nhìn một lúc, hắn nói: “Người tới đây có bộ dáng thế nào?”

*Cáo thị thời xưa, ý chỉ bạn chung danh sách đỗ quan với Mạnh Khải Thái.

“Là một vị cô nương, hơn hai mươi tuổi, bộ dáng cũng bình thường nhưng cử chỉ lại rất có khí phái.” Chúc thị nhớ lại, nói: “Tướng công, ta chưa bao giờ nghe chàng đề cập qua có một vị biểu muội này. Thấy nha hoàn của nàng ta như thế, nghĩ bản thân cũng sẽ bất phàm.”

“Việc này nói đến cũng dài, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì rõ ràng, còn phải nghe bác ta lúc ấy nói…” Mạnh Khả Thái êm tai nói với thê tử.

Trong hành cung, Chu Nghi Tu nghe Nhiễm Đông quay về bẩm báo, gật đầu nói: “Biểu ca quả thật đã cưới một thê thử tốt, làm việc cũng ổn trọng, không phải người lỗ mãng.”

“Nương nương, vậy nô tỳ có cần đến đó nữa không?”

“Ngay cả ngươi không đi, nghĩ là biểu ca sẽ nghĩ mọi cách để biết về bản cung. Thê tử của biểu ca là người trong kinh thành, sao lại không biết chuyện trong kinh được? Chờ hai ngày nữa ngươi hãy đi, không cần quá nhanh đâu.” Chu Nghi Tu phân phó.

Nhiễm Đông lui ra, Chu Nghi Tu nói: “Cái thai của Tào Tiệp dư do ai phụ trách?”

Tiễn Thu nói: “Là Giang Thận.”

Chu Nghi Tu nghe vậy nhíu mày, nói: “Sao lại là hắn?” Giang Thận là người của Hoa phi, trước kia phụ trách thai của Phương tần.

“Còn không phải do Hoa phi thổi gió hay sao, Hoàng thượng đồng ý ngay. Nương nương, đã nhiều ngày nay Hoàng thượng đều ở chỗ của Hoa phi, nàng ta lại đắc ý lên rồi.” Tiễn Thu khinh thường, nói.

“Xem ra lời nói ngày ấy của Hoa phi làm cho Hoàng thượng áy náy rồi.” Chu Nghi Tu nói: “Chỗ Tào Tiệp dư có động tĩnh gì không?”

Tiễn Thu đáp: “Tào Tiệp dư là người tinh tế, nàng ta cũng đề phòng Giang Thận, Phương tần chính là vết xe đổ. Hoa phi đã là phế nhân, Hoàng thượng cho dù có cho nhiều ân sủng cũng không thể mang thai được, cho nên lòng luôn có ý muốn làm đoạt con của người khác.”

“Tào Tiệp dư không nói nhiều lắm, nhưng trong lòng đã quá rõ ràng. Hoa phi muốn làm chuyện gì trên người của nàng ta chỉ sợ ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, ngươi đi kêu Văn Thái y chú ý đi, nếu Giang Thận dám giở trò gì, bản cung sẽ róc xương của hắn.” Mắt Chu Nghi Tu lóe sáng, ngữ khí cứng rắn.

Chúc thị nghe lời trượng phu xong thì từ từ đứng dậy, oán giận nói: “Sao chàng không nói sớm cho thiếp biết chuyện này chứ.”

Mạnh Khải Thái nói: “Biểu muội là thứ xuất, việc gì cũng phải nhẹ nhàng một chút. Thêm nữa hôn sự của biểu muội cũng không như ý lắm, gần đây mới hết khổ*. Ta cũng mới vừa hay tin nhà chồng của biểu muội vừa đem biểu muội phù chính, cuối cùng sương mù cũng tan. Ngày khác chúng ta sẽ đi vấn an biểu muội, tổ phụ tổ mẫu cùng phụ thân cũng ngày đêm vướng bận biểu muội.”

*Ở những chương đầu, khi Chu Nghi Tu vừa lên ngôi Hậu có sai Nhiễm Đông đi tìm đến nhà mẹ đẻ của mình là Mạnh gia, nói rằng nàng chỉ được gả cho nhà bình thường, nhưng hiện tại mọi sự đều ổn rồi, cho Mạnh lão gia yên tâm, chứ không nói mình là Hoàng hậu của Đại Chu. Do chương này không phải mình dịch nên mình cũng không nhớ cụ thể là chương nào…

Chúc thị nghe vậy không khỏi cười nhạo một tiếng, nói: “Nhà chồng của nàng ta chỉ sợ người bình thường không phải có thể vào được.”

“Vì sao phu nhân lại nói như thế? Nhà chồng của biểu muội trong kinh nhà cao cửa rộng, quan lại không giả, quy củ nghiêm cũng có tình lý. Nhưng nếu ngay cả đến nhà thăm hỏi cũng không cho thì đúng là quá mức rồi.” Mạnh Khải Thái không hiểu, nhìn về phía thê tử.

“Thiếp hỏi chàng, biểu muội của chàng họ Chu, cha là Tổng đốc Sơn Đông có đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Vậy chàng có biết, đương kim Thái hậu cùng Hoàng hậu đều họ Chu không?”

Mạnh Khải Thái không cho là đúng, “Điều này tất nhiên ta biết, nhưng thiên hạ không thiếu người họ Chu mà?”

Chúc thị khó thở, nói: “Chàng đúng là đầu gỗ mà, đọc sách đến choáng váng rồi. Vậy chàng có biết Chu gia một nhà có đến hai vị Hoàng hậu?”

“Có nghe qua.”

Chúc thị thay hắn giải thích nghi hoặc: “Trước khi thiếp được gả chàng từng nghe mẹ nói, đương kim Hoàng thượng trước sau đều cưới hai vị Hoàng hậu là cháu họ của Thái hậu, họ là thân tỷ muội. Ban đầu vốn định lập người muội muội làm Hậu, nhưng không biết vì sao sau đó lại sửa thành lập người tỷ tỷ làm Hoàng hậu, muội muội chỉ được phong Quý phi. Sau người tỷ tỷ đó mưu hại hoàng tử mới sinh của người muội muội mà bị phế truất, muội muội được lập làm Kế hậu, hơn nữa phụ thân của nàng ta là Tổng đốc Sơn Đông. Nếu như chàng nói, thì sao có thể có hai vị Tổng đốc Sơn Đông mang họ Chu được? Cũng không phải người đó là biểu muội của chàng sao?”

Mạnh Khải Thái nghe lời thê tử nói xong, lòng cũng sinh hoài nghi, nói: “Nghe nàng nói như vậy, hay Nghi Tu chính là Hoàng hậu?”

“Nhất định như vậy, chàng nói người biểu muội của chàng bị đích mẫu hại cho thất bại, từ chính thất bị đẩy xuống làm thiếp. Biểu muội còn nói nhà chồng của nàng ấy rất nhiều quy củ, không thể dễ dàng ra khỏi cửa, chàng cũng chưa bao giờ gặp qua nàng ấy. Huống hồ, phụ thân của biểu muội chàng năm đó là bởi vì trong tộc có phi tử nương nương mới thân chức rất nhanh, đương kim Thái hậu vốn là Lâm phi củ Tiên hoàng kia mà. Thái hậu vốn dĩ là nữ quan trong cung, sau lại được sủng ái mới kế thừa đại bảo mà thành Thái hậu.” Chúc thị nói: “Chàng có chỗ dựa vững chắc như vậy, về sau muốn gia quan tiến tước còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?”

“Mười năm khổ học, làm sao có thể dựa vào một nữ nhân để mong cầu sự thịnh vượng chứ, nói ra điều này chỉ sợ dọa người khác.” Mạnh Khải Thái không có hảo cảm với Chu gia, ngay cả Nghi Tu đang là Hoàng hậu cũng không bằng lòng leo lên.

Chúc thị nói: “Cũng không phải bắt chàng vội vàng nịnh bợ, tục ngữ nói ‘trong triều có người dễ làm việc’, biểu muội của chàng là Hoàng hậu, quan trường của chàng cũng có thể đi đường vòng một chút, càng trôi chảy hơn.”

“Hậu cung không được tham gia vào chính sự, mặc dù muội ấy là Hoàng hậu cũng không thể can dự. Chuyện này nàng biết ta biết, đừng để người ngoài biết tránh sinh thêm thị phi, làm biểu muội thêm phiền.” Mạnh Khải Thái cảnh cáo thê tử.”

“Chàng thật sự xem thiếp là người đi nịnh nọt người khác mà xem nhẹ thiếp sao?” Chúc thị không hờn giận, nói: “Thiếp chỉ không nghĩ chàng ngốc như vậy, ngay cả chi tiết về người trong nhà cũng không hiểu được. Nếu chàng không muốn, về sau nếu biểu muội của chàng có phái người tới, thiếp cũng sẽ đuổi đi.”

“Nếu làm như vậy, chỉ e là phạm vào tội bất kính với Hoàng hậu.” Bị thê tử chọc cười, Mạnh Khải Thái cười nói.

Chúc thị nhịn không được cười rộ lên, nói: “Nói vậy là đúng rồi, đã có thân quý sau này làm việc càng nên cẩn thận một chút.”

Huynh trưởng của Hoa phi tuy rằng bị Huyền Lăng khiển trách, nhưng bản thân Hoa phi lại được sủng ái như trước, duy chỉ có một tiếc nuối chính là không thể có con. Ngay cả Tề Nguyệt Tân cũng đã có Dư Liêm, nàng ta không khỏi lo lắng.

Tào Cầm Mặc luôn luôn không muốn mua màn cho Hoa phi, nàng ta là Tòng tam phẩm Tiệp dư, không đáng đi lấy lòng Hoa phi, lại có núi lớn là Hoàng hậu phía trước Hoa phi thông qua Huyền Lăng để cài Giang Thận đến an thai cho Tào Cầm Mặc, tâm tư gì nàng cũng đều biết cả.

Phương tần hồ đồ cho nên bị rong huyết, rõ ràng khi đó Hoàng thượng cũng nói giữ nhỏ bỏ lớn, ai cũng hiểu được sự tình bên trong. Ai biểu đứa con của Phương tần không chọn đúng giờ ra mà mang tật xấu, kế hoạch đoạt con của Hoa phi đầu voi đuôi chuột, để cho Tề Nguyệt Tân chiếm được lợi ích. Hiện giờ Tào Cầm Mặc đang có thai, nàng còn muốn lên ngôi Quý tần, mà không phải chỉ lấy lễ Quý tần nhập thổ đâu.

Tên Giang Thận kia, Tào Cầm Mặc tuyệt đối không yên tâm dùng. Mỗi lần tỉnh mạch xong, khai phương thuốc gì cũng sẽ lặng lẽ sai người tìm người khác xem, sợ xảy ra sai lầm gì. Mà chuyện mờ ám này tuyệt nhiên sẽ không thể lọt qua khỏi mắt của Chu Nghi Tu.

Hôm nay thỉnh an, Chu Nghi Tu quan tâm Tào Cầm Mặc, nói: “Khí sắc của Tào Tiệp dư không tồi, buổi tối có ngủ ngon không?”

Tào Cầm Mặc trả lời: “Tạ ơn nương nương quan tâm, tần thiếp tốt lắm.”

“Vậy bản cung cũng an tâm, lần đầu muội mang thai nên cẩn thận thêm một chút, Giang Thái y có tẫn trách?” Vẻ mặt Chu Nghi Tu ôn hoà, nói.

“Giang Thái y do Hoa phi nương nương đề cử tất nhiên rất tốt, tần thiếp…” Lời nói còn chưa xong, Tào Cầm Mặc nhịn không được buồn nôn…

Âm Tụ vội vàng mang đồ tới chứa, Hội Xuân lại bưng trà cho nàng súc miệng, một lượt rối ren, sắc mặt Tào Cầm Mặc có chút trắng bệch, nói: “Tần thiếp thất lễ rồi, mong rằng nương nương hãy thứ tội.”

“Bản cung không trách muội, muội cũng không cần để tâm đâu.” Chu Nghi Tu nói: “Không phải đã qua ba tháng rồi sao, sao lại nôn ọe còn nghiêm trọng hơn vậy?”

“Có lẽ Tào Tiệp dư thể chất hư nhược, phản ứng nôn ọe này nên dài hơn người khác một chút.” Hoa phi tỏ ra không liên quan đến mình, nói.

“Vẫn nên mời thái y đến xem một chút đi, dù sao cũng là long thai, không thể để sơ sẩy được.” Lữ Doanh Phong nói một câu.

Chu Nghi Tu gật đầu, nói: “Tiễn Thu, đi mời Văn đại nhân đến đây.”

“Nương nương, như vậy không tốt đâu, vẫn nên mời Giang Thái y đến thì tốt hơn.” Tào Cầm Mặc nhìn Hoa ph, nhẹ giọng nói.

“Có gì đâu, đều là thái y cả, tìm người nào mà không được chứ.” Chu Nghi Tu phất tay, Tiễn Thu nhanh chóng đi ra khỏi điện.

Sau khi Văn Thế Thanh bắt mạch, nói: “Hồi bẩm nương nương, mạch đập của Tiệp dư bình thường, nhưng thai nhi trong bụng hấp thụ dinh dưỡng rất nhanh, cho nên mới xuất hiện tình trạng không khoẻ.”

Chu Nghi Tu nghe xong, nói: “Làm phiền đại nhân.” Quay đầu sang Tào Cầm Mặc, nói: “Muội cũng nghe lời Văn Thái y rồi đó, long thai nhi hấp thụ quá nhanh, bồi bổ quá mức, nếu không điều chỉnh thì khi sinh sản khí lực không đủ ngược lại sẽ tự hại mình.”

“Tần thiếp nhớ kỹ.” Tào Cầm Mặc đáp.

“Giang Thái y trẻ tuổi, lại vừa được điều đến không bao lâu, làm việc không biết nặng nhẹ. Một mặt thúc giục bổ nhưng lại không nghĩ thân thể Tiệp dư không chịu nổi sao?” Túc phi Cam thị nói.

“Ông ta cũng suy nghĩ cho long thai thôi, nếu thai nhi dinh dưỡng không đủ thì ông ta cũng không chịu trách nhiệm nổi.” Hoa phi nói.

Cam thị liếc nàng một cái, nói: “Bản cung cũng quên rằng Giang Thái y là do Hoa phi đề cử với Hoàng thượng, khó trách muội vội vã nói tốt thay ông ta.”

Chu Nghi Tu lên tiếng: “Được rồi, mọi người đều có lòng tốt đừng tranh chấp với nhau. Tào Tiệp dư, sau này do muội quyết định, nên ăn thì ăn, không muốn ăn thì không ăn. Thân thể là của bản thân mình, muội đã hiểu chưa?”

“Dạ, tần thiếp đã nhớ kỹ.” Tào Cầm Mặc nghe xong lời này lập tức hành lễ.

Chu Nghi Tu thấy khẩu khí chậm rãi của nàng, thầm nghĩ Tào Cầm Mặc thật biết cách từng bước gài bẫy cho người, nửa điểm nhược điểm cũng không có. Có Hoàng hậu lên tiếng, Hoa phi cũng không làm gì được nàng.

Trở lại nội thất, Chu Nghi Tu nằm nghiêng trên tháp, Tiễn Thu tiến vào, nói: “Nương nương, Hoàng thượng có sai người đem đến Bạch tuyết hào*, nghe nói là cống phẩm Bách Di, trời nóng như vậy uống là tốt nhất.”

*Bạch tuyết hào: tên một loại trà.

“Đúng lúc bản cung cảm thấy miệng của mình khô, nghĩ muốn uống một chút trà, ngươi đi đem một cái bình đến đây.” Chu Nghi Tu phân phó.

“Nô tỳ chưa nhìn qua lá trà như vậy bao giờ, không ngày lá trà xanh mượt ngày thường.” Tiễn Thu vừa châm trà vừa nói.

Chu Nghi Tu cười, nói: “Loại trà này sinh trưởng ở Tuyết sơn, giống với cánh hoa cúc trắng, trắng noãn như tuyết cho nên lại gọi là ‘Tuyết trà’, khó được chính là không có biện pháp trồng nhân công, chỉ có thể để trưởng thành từ thiên nhiên, cho nên càng hiếm thấy.”

“Kiến thức nương nương uyên bác, nô tỳ thụ giáo.” Tiễn Thu nói: “Lá trà quý như vậy, sợ là trong cung chỉ có chỗ của Thái hậu và nương nương mới có.”

“Trà này xuất xứ từ Bách Di, trước đây Thư quý thái phi rất thích uống, không biết Thái hậu có nhớ tới cố nhân hay không…” Chu Nghi Tu uống một ngụm, từ đắng chuyển ngọt, hiểu được vô tận…

“Vốn dĩ Thư quý thái phi là người Bách Di, bà ấy thích trà này cũng không có gì kỳ lạ, trước kia Thái hậu cùng Thư quý thái phi cũng xem như có giao tình hời hợt, nhất định đã từng uống qua loại trà này ở chỗ của bà ấy rồi.” Tiễn Thu nói.

“Đúng vậy, cảnh còn người mất…” Chu Nghi Tu nói õng, hiện lên một tia chớp trong đầu, nói: “Ngươi đi gọi Nhiễm Đông tới đây ngay cho bản cung.”

Giây lát, Nhiễm Đông bước vào, nói: “Nương nương có gì phân phó.”

“Ngươi đi thay bản cung hỏi thăm một chút, quan viên của Lại bộ phụ trách kiểm tra đánh giá lần này, có thị lang tên là Chân Viễn Đạo hay không?”

“Chân Viễn Đạo?” Nhiễm Đông không khỏi buồn bực, người này cùng với Chu Nghi Tu cũng không thân quen, vô duyên vô cớ đi hỏi thăm hắn làm gì. Nhưng Chu Nghi Tu kêu nàng làm cái gì, nàng tất nhiên cũng sẽ đi là, sau khi trở về liền nghĩ biện pháp để hỏi thăm.

Mạnh Khải Thái ở nhà mấy ngày liền chờ đợi thì không thấy có người đến nữa, hắn ở lại nhiều ngày, Lại bộ đã hạ công văn thăng chức, có thể khởi hành rời khỏi kinh thành rồi.

Sau giờ Ngọ, Chúc thị tìm hắn nói cô nương lần trước lại đến nữa. Mạnh Khải Thái lập tức đến nghe, nô tỳ hai bên đều bị Chúc thị đuổi ra bên ngoài, ngoại trừ hai vợ chồng hắn cũng chỉ có khách đến thăm. Mạnh Khải Thái liếc mắt một cái liền nhận ra Nhiễm Đông, vì đã biết thân phận thật sự của Chu Nghi Tu, cho nên thái độ đối với Nhiễm Đông cũng không giống ngày trước.

Nhiễm Đông là người khôn khéo, thấy thế liền biết lời nói của chủ tử đã đúng, người nhà họ Mạnh đã biết thân phận thật sự của Chu Nghi Tu, tức thì liền nói: “Đại nhân khách khí rồi, nô tỳ chỉ là thị nữ hầu hạ bình thường của Hoàng hậu nương nương, không dám nhận thịnh tình của đại nhân. Vả lại nương nương cũng không thích thân phận bị nói toạc ra, mong rằng đại nhân hiểu được.”

“Vậy hạ quan xưng hô với nương nương một tiếng ‘biểu muội’, không biết biểu muội có phân phó điều gì để cô nương nhắn lại hay không?” Mạnh Khải Thái nghiêm mặt nói.

Nhiễm Đông lễ phép cười, nói: “Chủ tử sai nô tỳ chuyển cáo với đại nhân một tiếng, đã tới thời điểm đại nhân thăng quan hơn nữa rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro