Chương 78 Tính sổ chuyện cũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HẬU DỤÊ NAM PHONG LUYẾN

Chương 78..

Tính sổ chuyện cũ

Tuyệt Tình rời đi rồi cũng trở lại, nhưng người cùng hắn đến lại là Băng Tâm, di nương của hắn.

Hôm nay Tuyệt Tình đặc biệt chỉn chu lại trang phục nhưng nét mặt xanh xao thì không giấu nổi, hắn một thân hoàng kim lịch lãm bước xuống xe ngựa rồi quay lại vén màn rèm đỡ lấy Băng Tâm nhã nhặn tinh khiết với áo lụa trắng và áo choàng lông cừu.

Biết hắn đến, Nhuận Ngọc cùng Lạc Nhi đội tuyết chạy ra ngoài cổng đón hắn, vừa nhìn thấy Băng Tâm, Nhuận Ngọc đã kinh ngạc không thôi, người này là hoàng tỷ của mẫu thân, hai người quả là giống nhau như hai giọt nước nhưng ở Băng Tâm Nhuận Ngọc lại cảm nhận được khí chất lạnh lẽo đến từ nàng mà ở mẫu phi của nàng không bao giờ có.

Bài Phong là một nữ nhi cứng rắn nhưng nhân hậu và ấm áp, đối với người dưới cũng rất nhân từ hoà đồng, ở nàng và Băng Tâm chỉ giống nhau khuôn mặt, còn thần thái và khí chất mỗi người một vẻ.

Tuyệt Tình lùi lại sau để Băng Tâm bước vào trước, Tuyệt Tình đối với Băng Tâm là một lòng kính trọng, nàng ta bước đến nhìn Nhuận Ngọc hỏi "Con là Nhuận Ngọc?" 

"Vâng, dạ vâng, người là di nương của Tuyệt Tình?"

Băng Tâm nhếch nhẹ môi cười như không cười nói "Ta là hoàng tỷ của mẫu phi con"

"Vâng" 

Nhuận Ngọc nhíu mày nhìn phía sau chỉ thấy vài nữ hầu cũng mặc bạch y mà không thấy phụ thân của Tuyệt Tình, Nhuận Ngọc hỏi "Phụ thân của chàng?" Vừa hỏi vừa giương mắt nhìn về phía Tuyệt Tình.

"Đừng tìm, hắn không đến, chúng ta vào trong đi" Băng Tâm liền ra miệng.

"Vâng" Nhuận Ngọc đành nghe theo, thật sự dì rất bức người à.

Nhuận Ngọc lắc đầu không hiểu, Tuyệt Tình bước nhanh đến nhẹ nắm lấy tay Nhuận Ngọc, nàng quay lại nhìn hắn, Tuyệt Tình nói nhỏ "Xin lỗi, Nhuận Ngọc"

Nàng gượng cười nói "Không có gì, Tuyệt Tình chàng... " 

"Vào trong đi Nhuận Ngọc"

Tuyệt Tình cắt lời Nhuận Ngọc, không để nàng nói hết câu.

Lạc Nhi thì khôn khéo hướng dẫn Băng Tâm đi vào đại sảnh, một đường đi vào đã nhận hết sự kinh ngạc này đến sự kinh ngạc khác của những người trong phủ, nữ nhân này từ phương nào đến sao lại giống vương phi đến như vậy?

Bước đến đại sảnh, Hạo Nam đang nói chuyện với Bài Phong thì thấy Băng Tâm bước vào Hạo Nam có muôn phần kinh ngạc khi nhìn, nàng ta là Hạ Băng Tâm, năm xưa cùng Bài Phong lẫn lộn ở Nam Hán rồi dùng Ngũ Linh Kỳ để Bài Phong phá Thiên Ma trận, sự xuất hiện của nàng ta khiến Tại Viễn từ chiến thắng trở thành chiến bại, vốn dĩ đã nghe Bài Phong nói về Băng Tâm nhưng Hạo Nam gặp được cũng vô cùng thảng thốt nhưng hắn sẽ không sao lầm lẫn giữa hai người với nhau bởi trên đời này Bài Phong chỉ có một, là thê tử của hắn.

Bài Phong thấy Băng Tâm bước đến, nàng vội đứng dậy bước đến gần Băng Tâm, nàng nhẹ nắm tay Băng Tâm mừng rỡ nói "Hoàng tỷ, cuối cùng cũng gặp được người" 

"Hoàng muội, muội vẫn khỏe?" 

"Ân, muội vẫn khỏe" 

Băng Tâm hướng Hạo Nam nói "Nhiếp chính vương, ta hôm nay thay mặt phụ thân của Tại Thành đến gặp ngài" 

Hạo Nam rất nhanh thu hồi lại sự kinh ngạc hướng Băng Tâm nói "Đại công chúa, mời thượng tọa" 

Bài Phong trở về chỗ ngồi, Tuyệt Tình và Nhuận Ngọc cũng vào chỗ ngồi.

Hạo Nam liền nói "Rất hân hạnh được gặp người" 

"Nhiếp chính vương đừng khách khí, ta đến đây cũng bởi vì Tại Thành, chuyện hôn ước của Tại Thành và Nhuận Ngọc cũng mong người thông qua để bọn trẻ được về với nhau" 

"Đại công chúa, người đến đây để thăm hoàng muội thì được, người thay mặt phụ thân của vị đế vương này thì không được"

Hạo Nam không khách khí mà đáp lại lời của Băng Tâm.

Bài Phong liền kéo tay áo của Hạo Nam, Hạo Nam nhìn nàng cười cười rồi nhìn biểu hiện của Băng Tâm, Băng Tâm liền nói "Tại Thành từ nhỏ là một tay di nương như ta nuôi dưỡng, ta đứng ra nói chuyện hôn sự cho con có chỗ nào không thích hợp, chỗ nào sai?". 

"Người không sai, nếu người đi cùng người là Mạc Tại Viễn thì không có gì để nói, từ đầu ta đã nói với hắn, chỉ cần phụ thân hắn đến thì có thể bàn..." 

Hạo Nam hướng Tuyệt Tình hỏi "Ta nói có đúng không Tiêu Bang đế?"

Tuyệt Tình không biết nói sao bởi Hạo Nam không nói sai, là hắn không làm được theo yêu cầu của người.

Băng Tâm lạnh lùng hướng Bài Phong hỏi "Hoàng muội cũng nghĩ vậy? Không cho hoàng tỷ này chút mặt mũi?" 

"Hoàng tỷ, muội không có, muội cũng rất thích Tại Thành vậy nhưng chuyện này... "

Đủ chanh chua, Hạo Nam làm khó Tại Thành, Băng Tâm lại muốn khó dễ Bài Phong, ăn miếng trả miếng đây.

Băng Tâm nhìn Hạo Nam hỏi "Ý nhiếp chính vương là hôm nay phu quân ta không đến là không được?" 

"Đúng" 

"Người nhất định phải tìm hắn có mục đích gì?" 

"Cung chủ người sợ à? Sợ ta giết hắn?"

"Nếu không vì sao cứ khăng khăng muốn gặp hắn? Hơn hai mươi hắn chưa từng rời khỏi Tuyết Sơn phái, vì sao phải khó dễ một người đã sống ẩn thân?"

"Lạ à nha, hắn không phải xuất hiện ở kinh thành Nam Hán để tiễn nữ nhi xuất giá đó sao? Không xuất hiện! không xuống núi!"

Băng Tâm nghe mà cứng miệng, chuyện nàng và Tại Viễn âm thầm ra ngoài Hạo Nam cũng biết, tên này đúng là không tầm thường, Bài Phong thấy không khí căng thẳng như vậy liền nói "Hạo Nam, chàng có thể dung túng một chút không? Hoàng tỷ không dễ gì mà đến, nay người xuất hiện vì Tại Thành không lẽ không đủ chứng minh lòng thành của tỷ ấy, chàng cứ muốn khó dễ thiếp chàng mới hài lòng" 

"Bài Phong, đây là một chuyện khác, nàng cũng đừng khó dễ ta có được không?"

Bài Phong nghe thế đành im lặng, Hạo Nam liền nói "Được, ta giao quyền quyết định cho Nhuận Ngọc" 

Hắn hướng Nhuận Ngọc hỏi "Con nghĩ thế nào?" 

Nhuận Ngọc liền đứng lên, nàng nhìn Tuyệt Tình lắc đầu như xin lỗi, nàng hướng Băng Tâm nói "Dì, chuyện này con không đồng ý" 

"Nhuận Ngọc nàng, khụ khụ..." 

Tuyệt Tình không ngừng ho khan, Băng Tâm ra dấu cho nữ tỳ mang thuốc đến cho Tuyệt Tình, Nhuận Ngọc định hỏi hắn bị gì thì Băng Tâm nói "Con nói tiếp đi"

"Con ... Con theo ý của phụ vương, bởi..."

"Bởi con quá vô tình!" 

"Đại công chúa" Hạo Nam gầm lên.

Băng Tâm cũng đứng lên liếc Hạo Nam một cái rồi nhìn Nhuận Ngọc nói "Con là cháu ta, Tại Thành là con ta dưỡng nuôi từ nhỏ, ta thương hắn như con ruột, hắn có chỗ nào không xứng với con? Cũng bởi vì phụ vương con giúp hắn một lần mà suốt đời này hắn phải chịu sự đàn áp của phụ vương con?"

Tuyệt Tình đứng lên nói "Di nương, đừng nói như thế, Nhuận Ngọc không có lỗi"

"Tại Thành, Nhuận Ngọc không có lỗi, là lỗi ở con ư?" 

"Hoàng tỷ, đừng nóng giận, có chuyện gì từ từ nói" 

Tuyệt Tình lại ho lên không ngừng, Nhuận Ngọc liền xoay qua đỡ hắn hỏi "Chàng sao vậy? Để ta xem" 

Tuyệt Tình lui lại ngồi lại ghế, Nhuận Ngọc cũng ngồi xuống cạnh hắn, nàng muốn giúp hắn xem nhưng hắn bảo không sao.

Băng Tâm hướng Bài Phong nói "Băng Nhi, làm người cũng đừng nên quá đáng, Tại Thành có lỗi là lỗi hắn không nên yêu Nhuận Ngọc" 

"Quá ra dì của Nhuận Ngọc lại xem cháu gái mình như thế"  Hạo Nam không chịu được sự chỉ trích của Băng Tâm cũng buông lời.

"Nhiếp chính vương, ta nói không phải sao? Ta xưa nay sống ẩn, không thích tranh đua với người nhưng không có nghĩa là ta cứ như thế câm nín, Tại Thành không có sự giúp đỡ của ngài nó vẫn có thể ngồi lên ngai vị, ta thà nó đi một con đường khó còn hơn chịu sự giúp đỡ uy hiếp của ngài, chỉ vì muốn Tại Viễn đến đây để cho người vừa lòng, Tại Thành đã quỳ dưới tuyết mấy ngày mấy đêm để cầu phụ thân hắn xuống núi, vì sao Lưu gia các người lại vô tình như thế?" 

Nghe thế Nhuận Ngọc mới hiểu ra mọi chuyện, lại là nàng, một lần rồi một lần đẩy hắn vào con đường cùng, nàng chỉ biết lặng yên trong lúc này, không nói cũng không phản ứng gì.

Hạo Nam có phần không đành lòng nhưng hắn sẽ không chịu thua, hắn nói "Nói như thế không phải ta vô tình mà là phụ thân hắn vô nhân, hắn đã không giúp con hắn..." 

"Ai nói ta không giúp? Ta đã đến đây" 

Tại Viễn một thân bạch y đội tuyết bước vào làm cả đại sảnh mọi người đều bất ngờ. Hạo Nam thấy hắn thì nhếch nửa môi cười, thì ra hắn cũng dám đến ư?

Băng Tâm xoay lại ngạc nhiên hỏi "Thẩm Lãng, sao chàng..." 

"Ta không đến nhiếp chính vương sẽ như vậy để bọn trẻ thành đôi" 

"Phụ thân" 

Tuyệt Tình đứng dậy bước đến, Nhuận Ngọc cũng bước theo hắn, Tại Viễn nhìn Tuyệt Tình rồi liếc sang Nhuận Ngọc khẽ cười nói "Xinh đẹp như thế, thảo nào mạng con cũng không cần" 

"Nhuận Ngọc ra mắt dượng"

"Ừ, ngoan, Băng Nhi của ta sanh ra nữ nhi phải như thế chứ"

"Mạc Tại Viễn, ngươi nói gì?" 

"Ta nói sai sao? Băng Nhi chiếu theo lẽ thường là em vợ của ta không phải sao?"

"Ngươi..." 

"Lưu Hạo Nam, ngươi muốn ta đến, ta đã đến, ngươi còn muốn gì? Muốn ta nhận tội năm xưa dùng Thiên Ma trận bao vây ngươi?" 

"Không cần, đó là chuyện thường, ai cũng muốn xưng bá thiên hạ, ta không trách ngươi, ngươi không có giả tâm ta mới khinh ngươi"

"Như thế người nhất định buộc ta đến là vì cái gì?"

Hạo Nam nhếch một bên môi cười hiểm rồi liếc nhìn Băng Tâm, đáng ghét, giống phu nhân ta đến như vậy lại là thê tử của hắn, nhìn cũng không ưa được cái tên Tại Viễn này, hắn đừng có mà ôm ấp thê tử mình mà tim tưởng nhớ phu nhân của ta.

Hạo Nam nói "Năm xưa ngươi như thế nào ép uổng vương phi của ta gả cho ngươi, ngươi chắc hẳn còn nhớ?" 

Nhuận Ngọc thở dài, Tuyệt Tình nghe cũng cảm thán không thôi, thì ra là chuyện này, nhiếp chính vương này, thù xâm lăng không tính, chỉ tính thù riêng.

Chuyện năm xưa Băng Tâm cũng biết, năm đó nếu nàng không cùng Quế Anh xông vào không biết Tại Viễn sẽ làm gì Băng Nhi, hắn là nói muốn dụ nàng xuất hiện nhưng nếu nàng thật sự không xuất hiện hắn sẽ ra tay với Băng Nhi không Băng Tâm tự mình cũng không dám chắc.

Bài Phong nghe mà trong lòng không ngừng dao động, nàng đưa mắt nhìn Tại Viễn, Tại Viễn cũng hướng nàng nhìn, trong đôi mắt ấy chứa đựng sự áy náy, hắn biết, năm xưa là hắn có lỗi với Băng Nhi, còn có...

Bài Phong không dám nhìn hắn nữa, nàng nắm lấy tay Hạo Nam nói "Chàng đừng hiểu lầm, Tại Viễn không có làm gì thiếp, hắn chỉ muốn ép hoàng tỷ lộ mặt thôi, làm gì có chuyện ép hôn chứ" 

"Nàng nói dối, nếu không có sao nàng lại mặc tang phục bên trong hỉ phục ?" 

Dưới câu hỏi đó Tại Viễn nhíu mày, hắn nhớ rất rõ, Băng Nhi đã cởi bỏ hỉ phục trước mặt hắn, là tang phục là nàng chuẩn bị đi tìm cái chết để giữ trung trinh với phu quân mình.

Trong lúc này Băng Tâm cũng hít một hơi thở thật sâu còn Bài Phong cố điềm tĩnh mỉm cười nhìn Hạo Nam nói "Lúc đó là thiếp hiểu lầm hắn, sau này thiếp mới biết, chàng đừng suy nghĩ lung tung, hoàng tỷ và tỷ phu tình cảm tốt đến như thế, chàng đừng ép thiếp làm kẻ thứ ba chứ?" 

"Nói linh tinh, nàng làm gì mà là kẻ thứ ba chứ?" 

Tại Viễn hướng Bài Phong nói "Băng Nhi, là ta trước kia có lỗi với muội tử, tỷ phu ở đây chắp tay tạ lỗi cùng muội tử" 

Băng Tâm cũng bước đến đứng cạnh Tại Viễn hướng Bài Phong nói "Băng Nhi, là lỗi của hoàng tỷ đã luyên lụy muội" 

Ôi trời ơi, không biết các bậc tiền bối đang nói cái gì mà nhai nhai hoài thế, Nhuận Ngọc cùng Tuyệt Tình cảm thấy mình hình như bị bỏ rơi rồi thì phải, một lúc sau hai người họ cũng không để ý nghe bọn họ đánh ghen mắng yêu nữa, Nhuận Ngọc thì chăm sóc cho Tuyệt Tình, cái tên này hễ gặp nàng là có bệnh là sao chứ? Làm cho dì mắng nàng một trận.

Thấy Nhuận Ngọc lo lắng cho mình Tuyệt Tình kề tai nói nhỏ "Không phải nói không gả cho ta?" 

"Ừ, không gả, ta là đại phu, chăm sóc cho chàng là trách nhiệm của ta" 

Nhuận Ngọc lén nhìn bốn người họ rồi nói "Tuyệt Tình đi, đi về phòng dược, ta để cho chàng ngâm thuốc giải cảm" 

"Đi như vậy có được?" 

"Không sao, đi" 

Cả hai lẳng lặng thoái lui, ra ngoài Nhuận Ngọc bảo với tỳ nữ nàng đưa Tuyệt Tình đi trị bệnh. Thế là cả hai không thèm để ý đến những người già nua, tự mình chuồn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngoc#tieu