Chương 81. Ghen.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HẬU DỤÊ NAM PHONG LUYẾN

Chương 81..

Ghen.

Nhân Tông bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài, tuyết vẫn rơi nhẹ nhàng, mùa đông năm nay thật lạ, tuyết vẫn rơi nhẹ nhàng như thế, không có bão tuyết, cũng không khiến con người ta lạnh cóng như những năm trước.

Băng Tâm nhìn tấm lưng của hắn nói "Đang nói chuyện với người khác mà quay lưng lại như thế là không tôn trọng người, ngươi không biết?" 

Nhân Tông quay lại nói "Ta thật sự không muốn nhìn thấy gương mặt của cô, quay lại cũng không được?" 

"Thế thì đã sao? Ngươi có biết ngươi cứ như thế sẽ làm hoàng muội ta cứ khó xử áy náy, ngươi đi đâu tìm được một nghĩa muội trọng tình trọng nghĩa như muội ấy, ngươi không thể để muội ấy yên tâm sao?"

"Ta, ta phải làm sao chứ?" 

"Đừng dùng ánh mắt luyến tiếc ấy nhìn muội ấy, chứng tỏ cho muội ấy thấy ngươi từ lâu rồi đã không còn tình cảm yêu đương với muội ấy, để muội ấy yên tâm" 

"Ta..." 

"Làm không được, dở hơi" 

"Này, cô, sao cứ mắng ta như thế chứ? Ta nào giờ không nghĩ Bài Phong sẽ khó xử áy náy như thế, cho nên ta chỉ là đùa một chút với muội ấy"

"Được vậy thì tốt" 

Nhân Tông nhướng mày rồi nhíu mày nhìn Băng Tâm, đủ chua ngoa, đủ đanh đá.

Triển Chiêu và Nhân Tông rất nhanh sẽ rời đi, Bài Phong tất nhiên sẽ gặp riêng họ đàm đạo cùng nhau. Trong phòng ngủ, nàng vào trong bình phong thay y phục, vừa cởi áo khoác bên ngoài ra thì eo đã bị người ta tóm lấy, nàng cố xoay người lại mới thấy Hạo Nam ở phía sau, hắn không phải vào triều sao? Vì sao trên người hắn chỉ mặc y phục đơn giản như vậy, hắn...

"Nhìn gì vậy?" 

"Chàng buông thiếp ra, làm gì thế?"

"Giúp nàng thay y phục, nàng thích màu nào? Ngọc bích, yên chi, xanh nhạt? Lần trước hình như nàng diện màu xanh ngọc đến gặp hai người họ?" 

Ôh hay cho vị nhiếp chính vương này, những hai mươi năm dài đằng đẳng như thế mà hắn nhớ rõ nàng mặc xiêm y màu gì khi gặp lại Nhân Tông nữa.

"Chàng ghen?" 

Hạo Nam chỉ cười mà không trả lời, hắn kéo lấy chiếc áo màu tím đưa cho nàng, áo yếm bên trong cũng bị hắn cởi ra, tự tay hắn chọn màu rồi phối cho nàng, chiếc váy dài bị kéo xuống, rất thành thục, rất tỉ mỉ, Bài Phong nhíu mày không vừa ý nhưng cũng không phản đối, hắn vừa đưa áo khoác vào chưa mặc vào đã hôn xuống, Bài Phong muốn đẩy ra nhưng hai tay đã bị hắn tóm lên khóa lên đỉnh đầu, hắn đẩy nàng tựa vào vách làm nàng không phản kháng được, cứ như thế mà hôn xuống môi nàng.

Bài Phong rúc vào người hắn, suy nghĩ một lát nàng giơ tay lên định đấm hắn thì hơn chụp lại hôn lên tay nàng nói "Giận sao?" 

"Chàng cứ ghen như thế?" 

"Có sao?"

"Lúc nãy thiếp đã nhìn thấy, trong mắt chàng vốn là có" 

Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Hạo Nam nghiêng người hôn lên môi nàng, không sao tự chủ được khi nghĩ đến nàng sẽ đi gặp người nam nhân khác ngoài hắn, lúc nãy về biết được nàng có hẹn với bọn họ ở bán lương đình tự nhiên hắn cảm thấy khó chịu, về đến phòng hắn thấy nàng đi thay xiêm y hắn mới tức tối cởi bỏ triều phục mà tiến vào, hắn biết như thế là quá đáng với nàng nhưng hắn không khống chế được chính mình, chuyện gì có liên quan đến nàng là hắn mất khống chế, những tưởng đã hơn hai mươi năm chuyện gì cũng đã qua, đã nhạt nhòa nhưng hắn lầm, hắn đối với nàng tình cảm vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu, cái thuở mà nơi ấy hắn chiếm đoạt nàng và từ từ hắn vì nàng mà mê muội lạc lối, hắn đã bị trúng độc tình, đời này kiếp này là vô phương giải được, có chăng chỉ là tiếp tục uống, uống đến hết đời.

Bài Phong thoát được hắn vội mặc xiêm y vào, ngồi bên bàn trang điểm chải lại tóc, thấy nàng chật vật như vậy Hạo Nam nằm nghiêng trên giường hỏi "Có cần ta bảo Cẩm Cẩm vào giúp nàng trang điểm không? Chậc chậc... Như thế này đi gặp đại ca nhị ca nàng có vấn đề không?"

Bài Phong nhíu mày liễu xinh đẹp không thèm để ý đến hắn, vừa bới tóc lên thấy dấu bầm trên cái cổ nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, Bài Phong nhíu mày xoay lại nhìn Hạo Nam, hắn vờ như không thấy gì, nhếch môi cười như không cười nhìn phu nhân tức giận, Bài Phong cầm lấy lược ngà ném hắn nói "Là chàng cố ý?" 

"Phải thì sao, phu thê ân ái có gì lạ"

"Chàng... Chàng được lắm" 

Nàng nhấc váy đứng lên đẩy người hắn té nằm xuống, Bài Phong cúi xuống hung hăng cắn lên mặt hắn, Hạo Nam không ngờ đằm thắm nhu mì như nàng cũng chơi cái trò này.

Bài Phong cắn xong mới buông Hạo Nam ra cười nói "Xem chàng có dám vác mặt ra ngoài không?" 

"Hu hu đúng là... Nàng là chó hay mèo mà cắn người như thế chứ?" 

Bài Phong không thèm nhìn hắn kéo hộc tủ ra lấy cao dược bôi lên, như vậy mà muốn làm khó nàng, còn lâu, Hạo Nam nhướng vậy nói "Này, nàng cũng bôi cho ta" 

Bài Phong cầm lấy cao dược nhấc váy đứng lên nói "Còn lâu" 

Nàng giẫm ngạch cửa bước ra ngoài bỏ mặc phu quân ở trong phòng một mình. Thấy nàng đi hắn mới ngồi dậy bước tới gương đồng nhìn vào "Cắn như chuột cắn vậy, nhưng mà đau" 

Để như thế làm sao ra ngoài, đêm nay hắn cùng Mộ Dung Thần vào cung à, còn nữa, bảo bối nhìn thấy không phải để con cười vỡ bụng. Hạo Nam đưa tay lên dùng nội công rồi áp lên mặt, một chốc dấu cắn đã tan mất, hắn thay đổi xiêm y rồi cũng rời khỏi Biệt Viện lầu.

Nhân Tông cũng có ý ở lại kinh thành Hán Liêu cùng Mộ Dung Thần nhưng nghe những lời của Băng Tâm nên hắn quyết định rời đi, hắn không nghĩ Bài Phong sẽ đối với hắn áy náy, hắn gạt nàng nói hắn yêu thích một nữ nhi ở phiên ngoại, muốn đến đó lưu lại, Triển Chiêu không giỏi nói dối nên cũng gật gù ậm ờ, Bài Phong nghe Nhân Tông đã có người vừa mắt trong lòng vui mừng vô cùng, đôi mắt lóng lánh loé sáng như vì sao đêm, nụ cười xán lạn nở trên đôi môi anh đào xinh đẹp, cho dù nàng đã hai con rồi thì sao? Cho dù nàng đã có tuổi rồi thì sao? Trong mắt của hắn nàng vẫn là nàng Dương Bài Phong một chút dịu dàng, một chút cứng rắn lại thuần khiết như tiên tử trên trời, phải nàng thuần khiết sạch sẽ là thế, hắn đối với nàng là u mê không dứt.

Bên bờ hồ, Nhuận Ngọc ngồi tựa Tuyệt Tình cả hai với áo choàng ấm áp ngồi tựa nhau nhìn bóng cây liễu rũ nghiêng mình soi bóng dưới hồ và những hạt tuyết nhẹ nhàng rơi trên tóc hai người Trong lúc này sao thấy bình yên đến lạ thường, hạnh phúc đang ở trước mặt và nàng và hắn đang nắm chặt, Tuyệt Tình hôn lên má nàng nói "Rất nhanh ta sẽ đến đón nàng, ta sẽ mang kiệu dát vàng đến đón nàng"

"Tuyệt Tình, ta không cần những thứ xa hoa đó, ta chỉ cần chàng, chỉ cần trái tim chàng có ta, chàng biết mong ước lớn nhất của ta là gì không?" 

"Nàng nói đi" 

"Ta muốn tìm được phu quân giống như phụ vương của ta, giống như người chỉ yêu mỗi mẫu phi, yêu đến trọn đời, yêu đến đầu bạc răng long vẫn là yêu" 

Tuyệt Tình choàng tay qua người Nhuận Ngọc ôm vào nói "Chuyện đó đối với ta không khó, nàng cần ta thề không?"

"Không cần, ta..." 

Nhuận Ngọc không dám nói, nàng sợ hắn thề rồi làm không được thì...

Tuyệt Tình nói "Đời này kiếp này ta mà đối Lưu Nhuận Ngọc thay lòng nguyện cho thiên tru địa diệt, chết không toàn thân"

"Lãnh Tuyệt Tình" 

Nhuận Ngọc không kịp bụm lại cái miệng độc ác của hắn, nàng hét lên "Ai cho chàng thề? Chàng là thiên tử, chàng làm sao chỉ có mình ta? Lại nói ngộ nhỡ ta không sanh được con hoặc không có con trai chàng sẽ làm sao?"

"Có gì mà lo chứ? Ta không lo chuyện đó"

"Chàng ..." 

Hắn cười kéo Nhuận Ngọc ngã trên người hắn cả hai nằm xuống dưới tuyết, hắn nói "Nàng muốn biết nàng có sanh được con không thì đi hỏi phụ vương nàng, nàng quên tài bói toán của người sao?"

"Ta mới không hỏi" 

"Vậy ta thử đi, xem có không" 

Nhuận Ngọc liền xoay người bò dậy bụm lấy miệng Tuyệt Tình, đáng ghét, lời như thế cũng nói ra được.

Bọn trẻ yêu đương như thế lại để Tại Viễn và Băng Tâm thấy được, môi hắn nhếch lên cười ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Băng Tâm rời đi, Băng Tâm thì mắt ẩn ý cười, môi mọng thì vẫn lạnh lùng như cũ.

Cứ nghĩ nàng ít nói ít cười không quan tâm đến những người xung quanh nhưng khi nàng muốn quản thì tất nhiên quản được, Hán Liêu sanh ra được một đôi công chúa tài sắc vẹn toàn, mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.

Hạo Nam về đến Biệt Viện thì trời cũng về khuya, hắn cả người nồng nặc mùi rượu, thoát lấy áo choàng dính đầy tuyết ra, thay đổi xiêm y rồi giở chăn chui vào, lúc này Bài Phong đã ngủ say mơ hồ cảm thấy khó thở, lại ngửi thấy mùi rượu nồng nặc phả vào mặt nàng, nàng bừng tỉnh giấc đã thấy Hạo Nam cưỡi lên người nàng, Bài Phong liền đẩy hắn ngã người nằm ra giường êm.

Nàng nói trong giận dỗi "Hạo Nam, chàng lại uống say?"

"Uống một chút" 

Hắn ngang ngược kéo nàng ôm vào người hắn, hắn nói "Tưởng nàng chưa về chứ"

"Thiếp về từ lâu rồi" 

"Huynh muội nàng nói gì với nhau?"

"Chàng ghen?" 

"Ừ" 

"Thật là, nay mai gì bọn họ sẽ rời đi, đại ca nói nhìn trúng một cô nương ở phiên ngoại, muốn đến đó bám rễ" 

Nghe thế Hạo Nam mười phần rượu tỉnh năm phần, hắn quát lên hỏi "Thật sao?"

"Thật, chàng... Đại ca và thiếp chỉ là quá khứ, chàng như vậy không vừa mắt"

"Ừ" 

Hạo Nam uống say rồi rất thành thật à, cũng không có lời nói cao ngạo để che lấp sự ghen tuông của chính mình, hắn nói "Phàm là nam nhân để ý đến nàng ta đều không thích" 

"Được rồi, thiếp biết rồi, chàng mệt rồi ngủ đi" 

Băng Tâm cùng Tại Viễn chuẩn bị rời đi trở về Tuyết Sơn phái, Tuyệt Tình cũng trở về Tiêu Bang đế chuẩn bị cho hôn lễ của mình, bọn họ tất nhiên sẽ tập tụ lại buổi tiệc tiễn chân, nam nhi có nam nhi vui vẻ, nữ nhi có nữ nhi vui vẻ.

Nam Cung Thiên dẫn theo thê tử cùng đường tỷ của hắn đến nhiếp chính phủ. Do lần đầu đến, lại nói Nam Tố Như không quen đường, Nam Cung Thiên lại hời hợt để lạc nhau ở hoa viên, Tố Như là một nữ nhi đã ba mươi, nhưng do mệnh không tốt, vẫn xinh đẹp kiều diễm lại mang tiếng sát phu nên chịu cảnh phòng không.

Lay hoay đang tìm đường trở về lương đình thì đụng phải Nhân Tông đi đến, hắn lịch lãm dìu nàng đứng lên lại ân cần hỏi han, phải nói là cái tài tán tỉnh cô nương của hắn vẫn còn rất lợi hại đi, do nhìn trúng Tố Như có đôi mắt và nét mặt hao hao giống Bài Phong mà Tố Như bị hắn bám theo.

Đáng lý bọn hắn tiệc tùng được tổ chức ở Dạ Hoa lầu, hoa viên tươi mát nhường cho bọn trẻ thì Nhân Tông mò theo Tố Như đến lương đình ở bờ hồ, bám mãi không thôi, đến Triển Chiêu xuất hiện mới lôi hắn đi được, mà cái tên Triển Chiêu này, già rồi sao không xấu đi, đốn tim của Ni Ni rồi, nàng ta thì bạo dạn ra mặt khen ngợi hắn, Hinh Thi thì kề tai Nhuận Ngọc nói nhỏ "Thúc thúc của biểu muội tuấn tú quá đi" 

Và kết quả là Hinh Thi bị Tuấn Vũ véo lấy cái tai đau điến.

Hắn lôi Hinh Thi ném lên đùi mình ngồi hỏi "Chán sống rồi hả? Trước mặt ta dám khen nam nhân khác" 

Hinh Thi vểnh môi lên cãi lại nói "Có trước mặt chàng khen đâu? Mà thúc ấy là trưởng bối của chàng, chàng cũng ghen được à?" 

Tuấn Vũ dùng hai tay véo mạnh vào má Hinh Thi nói "Ai nói ta ghen? Ta lo nàng làm ta mất mặt"

Cả bọn cười xoà lên.

Tố Như đưa mắt nhìn theo bóng dáng của hai nam nhân khuất dần sau lối mòn của đá cuội, để lại hoa viên còn lại hoa tuyết vô tình rơi và hàn mai đua mình khoe sắc, nữ nhi trong lòng lại vương vấn chuyện gì mà tự mình không hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngoc#tieu