CHƯƠNG 011-012

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Sợi đậu phụ khô vị thịt
[ Không có tiền cũng có thể ăn thịt ]


Không biết chưởng quỹ tự bổ não cái gì về những việc chua xót mà hai người đã từng trải qua, cuối cùng hết sức rộng rãi trước sau như một mà xuất tiền mua y phục của Tô Diệp.


Tô Diệp chưa quen thuộc giá cả, nhưng từ vẻ mặt Ngu Phong cũng có thể nhận biết, phỏng chừng số tiền này đã rất nhiều rồi.


Một con lợn rừng bán được bốn xâu tiền đương nhiên là nhiều chứ!


Mặc dù có nhiều tiền như vậy, nhưng nếu muốn mua đủ bông tơ dùng cho toàn bộ miệng ăn già trẻ lớn bé trong thôn thì vẫn không đủ.


Lúc Ngu Phong đang khẽ cắn môi, lúc này y dự định đem bông tơ đổi thành sợi thô cây tê, thì Tô Diệp lần nữa làm cho y thật ngạc nhiên.


"Ào" Một tiếng vang giòn tan của mấy tờ vàng lá thật vàng lá mỏng rơi xuống trên quầy.


Không chỉ có Ngu Phong, ngay cả ánh mắt của chưởng quỹ cũng sáng lên--- Chỉ cần nhìn màu sắc cũng biết vàng này là nguyên chất, mặc dù dùng bằng nửa lượng tiền để đổi lấy, thì trên thực tế so ra cũng là thua kém.


Biểu cảm của Tô Diệp vẫn bình tĩnh trước sau như một, "Bông tơ và sợi thô cây tê mỗi thứ lấy một nửa, còn nữa người trong thôn có thói quen thích lấy vải vóc may thành quần áo mùa đông, bốn xâu tiền lại thêm những vàng lá này, có thể mua bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."


"Được rồi, hai vị chờ chút!" Chưởng quỹ vui mừng hớn hở thu vàng lá, tự mình phân phó người làm đi chuẩn bị.


Ngu Phong nắm số tiền còn sót lại, còn hai trăm đồng, vừa cảm ơn vừa xoắn xuýt, "Tiểu Diệp tử, dù thế nào cũng không thể để cho ngươi tiêu số tiền này...."


Tô Diệp nhíu mày, cố ý nói: "Ngươi muốn chia đôi số tiền rồi cùng thanh toán?"


"Không, không phải thế." Ngu Phong lắc lắc cái đầu như trống bỏi.


Tô Diệp lườm hắn một cái, "Đừng ở chỗ này lằng nhằng nữa, đẩy xe đi."


"Ôi chao!" Ngu Phong nhếch môi, lập tức phấn khởi mà bước đi.


Nhìn bóng lưng hán tử cao lớn, bên môi Tô Diệp in lên một nụ cười yếu ớt.


Hắn cũng không phải là một loại người có lòng tốt, lần này lấy ra toàn bộ gia tài, thực tế là vì báo đáp ơn cứu mạng và thu nhận của Ngu Phong.


Ngu Phong không hề từ chối, cũng không ngại hắn xài tiền bậy bạ, có thể thấy được bọn họ có quan điểm về cách tiêu xài tiền bạc tương đồng với nhau, điều này cũng khiến cho tâm trạng Tô Diệp vô cùng vui sướng.


Thời đại này không có máy cán bông, bông tơ cùng sợi tê thô đều rời rạc, chưởng quỹ đưa cho hai người bọn họ một khối vải dầu lớn, đem đồ vật đã được sắp xếp và gói kỹ lên xe ba bánh, thoáng cái đã chiếm hết chỗ.


Ngu Phong đẩy xe ba bánh, cười ha hả nói: "Sau này có thể nhờ vào hai khối vải này khi nào trời đầy mây hoặc trời mưa thì có thể phủ lên trên nóc nhà, đề phòng bị dột nước."


Nghĩ đến thời điểm mùa đông sắp tới, Tô Diệp có chút đau đầu, không có thiết bị sưởi ấm, không có điều hòa, thân thể này của hắn làm sao có thể chịu đựng được.


Từ cửa hàng vải đi ra, vừa khéo thấy một sạp hàng bán thịt.


Tô Diệp nhớ tới trong nhà không có mỡ, liền nói: "Mua một chút thị mỡ đi? Về rang khô thành mỡ."


"Được."


Trên sạp bày ra thịt mỡ thịt nạc bán riêng, ngoài ra còn có da heo được ngâm nước, rất tiện lợi cho việc buôn bán.


Tô Diệp nhớ tới lời nói trước kia của Ngu Phong, tâm tư khẽ động, liền mua một chậu lớn da heo.


Sau đó, hai người đến lò rèn mua một cái chảo sắt lớn, đặt mua thêm nhiều miếng ngói, chậu và bình, lại mua chút bắp, bột mì, cộng thêm vài vật dễ cháy để nhóm lửa, đến lúc này túi tiền trong tay chỉ còn lại hai trăm đồng.


Cho dù Tô Diệp nói muốn mua cái gì, Ngu Phong cũng chỉ quản việc bỏ tiền, không hề do dự chút nào.


Ngay cả đại nương bán vật dễ cháy cũng nói: "Vừa nhìn tiểu tử thì đã biết chắc chắn là một người thương vợ!"


Ngu Phong chỉ ha ha cười, cũng không giải thích.


Khuôn mặt của Tô Diệp cũng không hề đỏ một chút nào, tựa như không nghe thấy gì.


Dáng dấp của hắn tuấn tú, lại không cố ý giả trang thành hán tử, khi đứng chung một chỗ cùng với Ngu Phong cũng thường xuyên bị người khác hiểu làm, nếu phải giải thích nhiều lần thì có lẽ sẽ mài hỏng miệng lưỡi luôn.


Tô Diệp không hề biết rằng phong cách rộng rãi của hắn còn chặn lại không ít phiền phức.


Từ khi hắn chạy từ Hầu phủ ra, Tô gia vẫn một mực phái người tìm hắn.


Đương nhiên phía bên kia cho rằng Tô Dạ Lan ở bên ngoài đói khát trôi giạt nên sẽ không vạch trần thân phận song nhi của mình, vì vậy liền chú tâm tìm kiếm một hán tử tuổi trẻ một thân một mình, đương nhiên là không thu được kết quả gì.


Tộc trưởng của Tô thị đến chết cũng không thể ngờ, Tô Diệp không chỉ khôi phục thân phận song nhi mà còn đổi tên họ được ghi chép lại trên hộ tịch.


Mặc dù có nghe nói đến người, cũng chỉ biết đó là một người ngoài đến Ngu gia thôn, là tiểu tức phụ của Ngu Phong.


Còn nam nhân trẻ tuổi cao quý thân thể mềm mại xa hoa? Đương nhiên là không có.
----
Sau khi hai người quay về đến thôn, liền chạm mặt với đám người Tô Hoa đại nương từ bên ngoài đào rau trở về.


Các nữ nhân nhìn chậu bồn, bình, lọ trên xe của hai người liền cười trêu: "Rốt cuộc cũng có được một người chủ gia đình nha, a không, phải nói là mắt thấy cuộc sống gia đình tạm bợ lập tức hồng hồng hỏa hỏa mà lên!"


Tô Hoa đại nương chú ý tới hai cái bao lớn, tò mò hỏi: "Đây là gì? Lớn vậy."


"Là bông tơ cùng vải vóc."


"Bông tơ?" Các nữ nhân lấy làm kinh hãi, "Tại sao mua nhiều như vậy?"


Ngu Phong cười ha ha nói: "Người trong thôn nhiều, ta và tiểu Diệp tử đã thương lượng, đến mùa đông này phải làm xong cho mỗi người một bộ quần áo mới được."


Tô Hoa đại nương vừa nghe, ánh mắt ngay lập tức trợn trừng lên, "Ngươi ở đâu lại có nhiều tiền như vậy? Lại có thể mua nhiều bông như vậy!"


"Là , là của tiểu Diệp tử..." Ngu Phong cảm thấy có chút mất mặt, âm thanh nói rất nhỏ,

"Chỉ có một nửa là bông tơ, phần còn lại đều là sợi tê thô."


Tô Hoa đại nương còn muốn mắng nữa, thì đúng lúc này Tô Diệp đứng ra, nói: "Mọi thứ đã mua rồi, mấy ngày sau còn phải làm phiền các đại nương, thím mang--- Ta và Ngu Phong cũng sẽ không may vá."


Khí thế của Tô Hoa đại nương lập tức yếu đi, "Người trong thôn thì chỉ cần bỏ vào một chút bông lau, tơ liễu đã có thể vượt qua mùa đông rồi, đâu phải dùng tới số tiền này?"


Các nữ nhân sôi nổi giảng hòa.


"Là một chút tấm lòng của Ngu Phong."


"Tiền là của tiểu Diệp Tử lấy ra!"


"Lần sau cũng đừng phung phí, có tiền thì giữ lại sinh sống qua ngày."

Tô Hoa đai nương lầm bầm một câu, kéo đầu túi vải dầu lớn vào trong lòng, xoay người một cái, trong nháy mắt vành mắt liền đỏ.


Các nữ nhân ở bên cạnh cũng giúp nàng mang, nước mắt lưng tròng, trốn hai bên lặng lẽ lau sạch nước mắt vừa rơi xuống.


Tô Diệp thở dài thườn thượt một hơi.


Bên cạnh có một bàn tay to ấm áp đưa tới, chủ nhân bàn tay trước sau vẫn mang theo nụ cười, "Đi thôi, về nhà.


Tô Diệp gật đầu, ừm, về nhà.


Thừa dịp thời tiết tốt, sắc trời quang đãng, Tô Diệp đem thạch nhĩ rửa sạch từ sớm, sau đó dùng cái sọt trúc còn dư lại, đặt lên nóc nhà để phơi.

Sau khi trở về thì lật một lần, lại phơi nắng thêm từ sáng đến tối liền có thể thu lại.


Ngu Phong đi đến rừng trúc nằm ở phía Tây thôn chặt mấy cây trúc to, hai người đã thương lượng sẽ dựng một cái lều trúc nhỏ ở cạnh nhà lá, sau đó xây một lò bếp, để chảo sắt lên, làm những giá gỗ nhỏ để đặt mấy đồ vật như nồi, bát, nuôi, chậu, đó mới là nhà bếp đàng hoàng.


Ngu Phong bận rộn làm việc từ trên xuống dưới, Tô Diệp cũng không nhàn rỗi.


Vừa lúc trong lều có một cái chậu nhỏ để tắm rửa, đại khái là do chủ nhân trước để lại, hắn nhờ Ngu Phong hỗ trợ bê ra ngoài, cẩn thận cọ rửa sạch sẽ một phen, vừa vặn có thể sử dụng.


Từ sáng sớm Tô Diệp đã ngâm đậu tương rồi, vốn dĩ là muốn làm món xào, nhưng bây giờ có mua thêm da heo, hắn liền nghĩ ra ý định khác.


Lần đầu tiên Tô Diệp tận mắt nhìn thấy cái cối xay (*), mới đầu không biết dùng, Ngu Phong làm mẫu một lần, thì dần dần hắn mới bắt đầu biết cách sử dụng.

 

Những hạt đậu vàng óng theo cối nhỏ ở giữa đi xuống, nắm lấy cây gỗ trên cối xay xoay tròn xoay tròn, thành quả là sữa đậu tương màu trắng đặc chảy xuống phía dưới .


Bên cạnh để một cái bếp bùn nhỏ đang cháy hồng, phía trên đặt cái chảo sắt nhỏ mà Tô Hoa đại nương đã đưa cho bọn họ từ mấy hôm trước, lúc này đang có bọt nổi lên kêu ùng ục.


Tô Diệp đem sữa đậu tương đã xử lý tốt rót vào trong chén, chưng nước làm nóng, đồng thời rút bớt củi ra một chút, đổi thành lửa nhỏ.


Mặt trên của sữa đậu tương từ từ ngưng tụ thành một lớp màng, thấy thời gian và màu sắc không sai biệt lắm, hắn liền cầm đũa hớt lớp màng kia lên, đặt trên kệ trúc bên cạnh để hong cho khô, để yên phút chốc thì thành sợi đậu phụ khô.


Tô Diệp chỉ thấy qua quy trình ở trên web, không ngờ rằng lần đầu tiên làm thử lại rất thành công.


Song nhi đẹp mắt, cho dù là cảnh tượng nấu cơm cũng vui tai vui mắt.


Ngu Phong vừa làm việc, thỉnh thoảng hai mắt cũng nhìn hắn, trong suy nghĩ của y cảnh tượng này đẹp đến nỗi nổi bong bóng hồng.

Lúc trước Ngu Phong nói muốn vào núi săn thú là vì muốn cải thiện thức ăn cho các thôn dân. Còn có các hán tử giúp đỡ mang heo rừng về thôn kia nữa, bọn họ cũng không có thể giả vờ cho qua, mà không hề bộc lộ hành động cảm ơn gì .


Vì thế muốn đủ phần cho người cả thôn ăn, Tô Diệp và Ngu Phong thay phiên nhau, nấu đậu phụ khô, nấu đến quá nửa đêm.


Đợi đến lúc đậu phụ khô để nguội không sai biệt lắm, đúng lúc da heo trong nồi lớn cũng được hầm mềm nhũn, Tô Diệp liền lấy đậu phụ khô và thạch nhĩ đã ngâm nước đồng thời bỏ vào, thành một nồi thức ăn đặc.


Buổi sáng sớm, mọi người của Ngu gia thôn liền ngửi thấy mùi thịt nồng nặc, bọn họ còn tưởng rằng mình đang nằm mơ--- ở thời đại này, cho dù là người có tiền cũng không làm được vị thịt thơm như vậy!


Lúc sau được Ngu Phong kêu đến nhà, Liền thấy một nồi "Thịt", các thôn dân đều lộ vẻ kinh ngạc, tròng mắt cũng trừng ra ngoài.


Bọn con nít vui mừng giống như được ăn tết vậy, các lão nhân cũng cười tươi vẻ mặt đầy nếp nhăn.


Các nữ nhân vội vàng sắp xếp bàn, bới cơm, tất cả mọi thứ đều an bày xong, các nàng mới ngồi sát vào nhau thành một nhóm, miệng nhỏ, miệng to gắp thức ăn.


Trước đó Ngu Phong đã đi đưa thịt cho những huynh đệ ở thôn bên kia, cũng không cần Tô Diệp phải nói, các nữ nhân liền chủ động chừa cho hắn một bát đầy.


Tô Diệp cho người ta cảm giác hơi lạnh lùng, hắn tới thôn ở nhiều ngày cũng không có ai dám chủ động nói chuyện với hắn.


Bây giờ tâm trạng tốt hơn , thật sự nhịn không được, liền có người lấy dũng khí hỏi: "Diệp tiểu ca, đây là thịt gì? Ăn thật là mềm!"


"Đây không phải là thịt, cái này gọi là 'Đậu phụ khô', và da heo, nếu lấy chân giò hoặc thịt ba chỉ cùng hầm còn có thể ngon miệng hơn.


Thấy Tô Diệp cười nói cũng không khắt khe, trả lời lại hết sức cẩn thận tỉ mỉ, từ cách nói chuyện khiến cho các thím lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.


Có người lại hỏi: "Sợi đậu phụ khô? Là mọc từ cây trúc lớn lên sao?"


" Không phải." Tô Diệp lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Là dùng đậu tương làm."


Mọi người vừa nghe lập tức lấy làm kinh hãi.
Trong ấn tượng của bọn họ, đậu tương chỉ có thể dùng chảo rang nóng để ăn, răng nướu không tốt cũng không ăn được, chỉ làm để ăn vặt, ngay cả lương thực hợp tiêu chuẩn cũng không tính, vậy mà còn có thể làm ra thịt?


"Cái này , hình dạng này cũng không giống a!"

Có người gắp một khối sợi đậu phụ khô lên, nhìn trái nhìn phải thế nào cũng không nghĩ ra.


Tô Diệp cũng không có chê cười bọn họ, mà dùng âm thanh trong trẻo lạnh lùng, kiên nhẫn nói lại quá trình chế biến sợi đậu phụ khô một lần.


Các thôn dân nghe xong, đều sôi nổi cảm thán: "Làm như vậy, cho dù là không có tiền cũng có thể nếm được mùi thịt!"


"Đúng vậy, sau này đến dịp lễ tết chúng ta liền làm sợi đậu phụ khô này nhiều một chút để ăn, ăn cũng không khác thịt lắm, còn rất rẻ nữa!"


Nói không khoa trương chút nào, cả một đời của những thôn dân này có thể không được ăn thịt heo lấy một lần. Tô Diệp đến, giống như là mở ra cho bọn họ một cánh cổng của thế giới mới.


Trải qua chuyện này, thái độ các thôn dân đối với Tô Diệp cũng phát sinh thay đổi.


Có người nói, "Nhìn Diệp tiểu ca thì giống như không thích quan tâm đến người khác, nhưng nói tới nói lui cũng rất hòa khí mà!"


"Người ta cũng không nói 'ta không thích để ý đến người khác' mà, rốt cuộc cũng là song nhi, tính tình ngại ngùng không thích nói chuyện mà thôi."


"Đúng vậy, đúng vậy! Sau này khi nào chạm mặt, chúng ta sẽ tìm hắn trò chuyện"


Vì vậy, đợi tới khi Tô Diệp đến ruộng đào rau dại, hái nấm, dù thế nào thì vẫn có thể gặp được các đại thẩm nhiệt tình.


Tuy rằng ngẫu nhiên có chút khó có thể chống đỡ , nhưng tóm lại cũng khá vui vẻ---các bác gái còn nói cho hắn biết ở đâu có nhiều rau dại đấy!


Chương 12: Nhà lá dột mưa
[May vá một cái chăn to]


Vào buổi tối trước đó một ngày, vì chuẩn bị sợi đậu phụ khô, hai người đều ngủ không ngon.


Cũng may mà không hề uổng phí sự cực khổ , mọi người ăn vô cùng thỏa thích, nhất là bọn nhỏ, giống như đang ăn tết vậy.


Tô Diệp mệt đến ngất ngư, một ngày mới lướt qua đến chập tối, hắn liền lên giường nằm thật sớm.


Ngu Phong thu dọn xong mọi thứ, cũng theo hắn nằm một đống.


Tô Hoa đại nương ôm tới một cái chăn cho bọn họ, tuy là cũ, nhưng được giặt hồ vô cùng sạch sẽ.


Cái chăn rất hẹp, Ngu Phong luôn phủ về phía Tô Diệp. Để Ngu Phong nằm kế bên không bị đông lạnh, Tô Diệp chỉ có thể dựa vào y thật gần thật chặt.


Ngu Phong khỏe mạnh có hơi ấm, cả người ấm áp giống như cái lò lửa lớn, vì vậy đối với sự thân mật của hai người, Tô Diệp cũng không hề bài xích.


Thời điểm lúc nửa đêm, trời mưa, tiếng mưa không lớn, nhưng cũng rất mau.


Trong lều vang lên tiếng nhểu giọt lách cách, nghe tựa như gần ở bên tai.


Tô Diệp mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện một nửa giường trống không.


"Ngu Phong?" Hắn theo bản năng mà kêu tên của nam nhân.


Trong bóng tối, hán tử đáp lại một tiếng, rất nhanh đi tới mép giường, bàn tay khẽ vỗ nhẹ vào chăn, "Đừng sợ, ta ở đây."


Tô Diệp cảm nhận được khí lạnh trên ngươi y, ý thức mới hồi tỉnh lại một chút, "Tại sao không ngủ?"


"Đỉnh lều bị dột mưa, ta nhấc lương thực lên." Bóng đêm chìm vào màu đen, âm thanh của hán tử đặt biệt rõ ràng.


Tô Diệp đứng dậy, thắp đèn.


Ngu Phong vội vàng đem chăn đến đắp lên người hắn, có chút vội vàng nói: "Không cần ngồi dậy, ta cũng thu dọn xong rồi."


Tô Diệp cũng không từ chối ý tốt của y, chỉ đưa mắt nhìn về phía bên trong nhà.


Lúc trước hai người để lương thực trên đống cỏ, trên đống cỏ đặt mấy tấm ván gỗ ngang dài, lương thực được đựng trong giỏ trúc để ở phía trên.


Trên mặt đất có một bãi nước đầm đìa, gần như biến thành một cái ao nước nhỏ.


Chân của Ngu Phong giẫm trong nước bùn, giày cỏ bị bùn nhão dính thành một lớp.


Trên nóc lều vẫn còn những giọt nước đang chảy tí tách tí tách, Ngu Phong để một miếng ngói hướng về miệng bình, giọt nước rơi vào trong bình, phát ra tiếng "Tích tích."


"Ta thức dậy trễ một chút, vẫn còn có chút lương thực bị ẩm ướt rồi."Ngu Phong nhìn lương thực trong góc tường, với vẻ mặt tự trách bản thân mình.


"Ngày mai tiết trời trong thì phơi nắng, phơi cho khô lại là được." Giọng nói Tô Diệp rất bình ổn, có sức mạnh trấn an lòng người.


Ngu Phong đáp một tiếng, lộ ra nụ cười rõ ràng.


Tô Diệp cũng không tránh khỏi khẽ mỉm cười, nhìn lên cái ván gỗ kia, rồi đề nghị: "Có thể dùng tấm ván đóng một cái giá, lương thực để trong bình gốm, đặt lên trên giá."


Ngu Phong vừa nghe, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc vui mừng, "Tiểu Diệp tử thật thông minh, làm như vậy vừa không bị thấm nước, vừa không sợ có chuột đến phá!"


Cả người Tô Diệp cứng đơ, "Còn có con chuột?"


Ngu Phong gật đầu xem là chuyện đương nhiên, "Rất nhiều chuột, thường trộm đi hơn nửa phần lương thực, lúc ta ở quân doanh , đầu bếp còn đặc biệt tới bắt chuột để nướng ăn."


Tô Diệp không khỏi run lập cập, cách xa Ngu Phong một chút.


Ngu Phong cười phát ra âm thanh trong trẻo, "Tiểu Diệp tử sợ chuột?"


Mặt ngoài Tô Diệp không đáp, chỉ nhắc nhở: "Cái đó thật sự là không thể ăn, dịch chuột có thể giết chết người."


Chẳng biết nghĩ đến chuyện gì, trên mặt Ngu Phong lộ ra vẻ cô đơn, tiếp theo gật đầu một cái rồi lên tiếng: "Tướng quân cũng nói như vậy, sau này sẽ không ăn."


Lúc này Tô Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn cỏ tranh ướt dầm dề trên nóc nhà lá một chút, nói rằng: "Phải nhanh chóng dùng vải dầu che lên nóc nhà, nếu cỏ tranh ẩm ướt quá sợ rằng sẽ bị đổ xuống."


Ngu Phong ấn hắn về trên giường, "Tự ta làm được, tiểu Diệp tử chờ ở trong phòng."


Tô Diệp cầm lấy đèn dầu, không vội không hoảng mà nói: "Ta rọi cho ngươi để sáng lên một chút."


Ngu Phòng thấy hắn khăng khăng giữ nguyên ý định, đành phải nghe theo.


Nhưng trước khi ra cửa để kéo đầu tấm vải dầu ra, y đã quấn Tô Diệp một vòng thật dày


Tô Diệp tùy y làm đi làm lại, sau khi bao xong liền cầm cái sọt trúc che ngọn đèn đầu, đạp lên dấu chân in dấu của Ngu Phong đi ra bên ngoài.


Trong nháy mắt mặt giày mềm mại đã bị nước bùn thấm ướt, nhưng Tô Diệp lại không thèm đẻ ý chút nào.


Hạt mưa lạnh như băng đánh vào mặt, hắn không khỏi run cầm cập.


Ngu Phong lại khuyên, "Tiểu Diệp tử vẫn nên đi vào nhà đi!"


" Nhanh lên một chút, nhanh làm xong thì sẽ về sớm hơn, Tô Diệp bị đông lạnh đến mức khớp hàm căng lên, âm thanh cũng không quá mức rõ ràng."


Ngu Phong đành phải tăng nhanh tốc độ.


Tô Diệp ở dưới cũng không nhàn rỗi, vẫn đúng lúc đưa cỏ tranh và bùn cho y, tiết kiệm được thời gian y đỡ phải di chuyển lên xuống.


Xác định đã sửa xong, liền dùng vải dầu phủ lên, rồi đè đất lại.


Hai người phối hợp ăn ý, từ đầu đến cuối chỉ mất thời gian để uống cạn một chén trà nhỏ.


Sau khi vào nhà lại, hai người đều bị xối ước sũng thành như chuột lột, ngọn đèn dầu cũng tắt.


Ngu Phong đổi một tim đèn, ngọn đèn được đốt lên một lần nữa, nhìn trên mặt hai người đều dính bùn và nước không khỏi nở nụ cười.


Nhất là Tô Diệp, đối với hắn mà nói thì tất cả những việc này đều là trải nghiệm vô cùng mới lạ, mặc dù có chút cực nhọc, nhưng có thể chứng minh hắn ở đây đàng hoàng mà sống.


Ngu Phong từ đầu giường lấy ra một bộ quần áo khô, không keo kiệt chút nào mà đến lau tóc cho Tô Diệp.


Tô Diệp không từ chối, hắn đã bị đông cứng rồi.


Sau khi Ngu Phong chắc chắn một lần là đã lau khô, thì mới lên tiếng, "Ta muốn đi xem trong thôn một chút, tiểu Diệp tử ở nhà một mình có sợ không?"


Tô Diệp phản ứng rất nhanh, Ngu Phong đang lo lắng cho lão nhân trong thôn, hắn suy nghĩ một chút, nói : "Ta và ngươi cũng nhau đi, cũng có thể phụ một tay."


Ngu Phong trùm chăn lên cho hắn, cười ha ha nói: "Ngày mai còn phải xới đất, rải hạt giống rau, tiểu Diệp tử chịu đựng được không?"


Không cần suy nghĩ cũng biết, nếu như lại nấu đồ ăn một đêm, thân thể này tám phần mười là chịu không nổi, huống hồ, nếu lại gặp mưa, e rằng sẽ nhiễm phải phong hàn, ở thời này thiếu bác sĩ ít thuốc, liên quan đến mạng người.


Nghĩ thông suốt điều này, Tô Diệp cũng không kiên trì nữa, mà đem vải dầu đưa cho Ngu Phong khoác lên trên người y, dặn dò: "Trên đường đi cẩn thận một chút, đi sớm về sớm."


"Ừm!" Ngu Phong lớn tiếng đáp ứng, nụ cười phảng phất trên mặt khiến cho căn phòng mờ mờ cũng sáng rỡ một chút.


Tô Diệp đưa mắt nhìn y dần biến mất ở trong màn mưa, lúc này mới bọc trùm vải thật mỏng nằm lên trên giường.


Trở về chỗ nằm, dường như tiếng cười sáng ngời thoải mái của nam nhân khiến cho đêm mưa cũng không gian nan lạnh như băng như vậy nữa.


Trời mưa suốt cả đêm, chỉ là mưa vừa phải, nhưng phỏng chừng trong ruộng đồng cũng bị giội thấm.
Lúc này đúng dịp chính để cày bừa vụ mùa thu, trận mưa này tới cũng xem như là đúng lúc.


Thời điểm vừa bình minh Ngu Phong mới trở về, có lẽ là cảm thấy trên mình mang theo hàn khí, nên cố ý cách xa Tô Diệp một chút, cũng không kéo chăn, một mình mặc lớp quần áo nằm trên vách giường.


Không ngờ Tô Diệp cảm nhận được tiếng động của y, khăng khăng cố ý kéo y đến bên người. Dùng chăn mỏng đắp lên.


Hán tử lộ ra thanh âm hơi mệt mỏi, nhưng nụ cười trên mặt cũng không giảm, "Tô Hoa đại nương nói làm quần áo dư lại không ít bông tơ, qua hai ngày nữa sẽ đưa cho chúng ta may một cái chăn to, cũng đủ cho hai người đắp!"


Lúc nói lời này, thanh âm của Ngu Phong tràn đầy vui vẻ.


"Nếu còn dư lại không ít thì nên may hai cái, đỡ phải chen nhau." Tô Diệp há miệng run rẩy nói.


Cả người Ngu Phong cứng đơ, chà xát tay đem hắn ôm vào trong ngực.


Tô Diệp cũng không hề từ chối, thật sự là quá lạnh rồi!


Huống hồ, ở trong suy nghĩ của hắn vẫn không có khái niệm gì lớn về song nhi, cũng chỉ là hai nam nhân, ôm một cái thì ôm một cái thôi.


Thanh âm của Ngu Phong có phần lơ mơ, "Cũng không còn dư lại quá nhiều nữa...có lẽ chỉ đủ làm một cái."


Tô Diệp bĩu môi, dứt khoát xoay người, nhắm hai mắt lại, cảm giác buồn ngủ ập xuống.


Nhớ năm đó, mẫu thân Mạnh tử còn đặc biệt may cho mỗi người một cái chăn to, để cho y có cơ hội đắp cùng mấy học sinh nghèo đấy!


Ngu Phong nắm cánh tay thật chặt, nghe hơi thở ấm áp trên người tiểu song nhi, nhếch mép cười một cái thật to.


Hai người thương lượng, thừa dịp sau trời mưa đất đai mềm, đem trồng mấy loại rau như cây củ cải, cây rau cải bẹ xanh (*), phần đất còn dư lại thì trồng lúa mì vụ đông, chỉ cần không có thiên tai thì những thứ này cũng đủ cho người trong thôn ăn trong một mùa.

(*) Cải bẹ xanh hay cải xanh, cải canh, cải cay, giới tử.

Theo Đông y Việt Nam, cải bẹ xanh có vị cay, tính ôn, có tác dụng giải cảm hàn, thông đàm, lợi khí... Riêng hạt cải bẹ xanh, có vị cay, tính nhiệt, không độc, trị được các chứng phong hàn, ho đờm, hen, đau họng, tê dại, mụn nhọt...



Đương nhiên, trước đó phải làm sạch cỏ dại, đất đai cũng phải cày xới hai lần mới tốt.
Hai mươi mẫu đất, đối với hai người đúng là một công trình lớn.


Cũng may, nghe nói hai người muốn dọn cỏ,không cần Ngu Phong gọi đến nhờ giúp đỡ, tất cả người lớn và tiểu hài nữa trong thôn đều chạy tới giúp một tay.


Hài tử nhà nghèo đã làm quen lo liệu việc nhà từ sớm, các tiểu hán tử lớn bảy tám tuổi đã học được cách cày cuốc xới đất, ngay cả những tiểu hán tử năm sáu tuổi cũng biết đi theo người lớn dùng chày gỗ đập vỡ đất cứng.

Còn lại mấy tiểu tử ba bốn tuổi tóc buộc chỏm thì đi theo bên cạnh Tô Diệp.


Tô Diệp đang chọn loại giống ngâm, bọn tiểu tử tò mò mở to hai mắt nhìn.


Tô Diệp cũng không am hiểu cách sống chung với bọn con nít, không nói một lời mà chỉ làm việc của mình.


Hắn đem lúa mạch đặt trên sọt trúc, sàng qua sàng lại, giống lúa mạch hình bầu dục sôi cuồn cuộn ở phía trên mặt nước, trải thành một tầng

.
"Oa----"tất cả những chỏm tóc đều đồng thanh mà phát ra tiếng ngạc nhiên thán phục.


Tô Diệp sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh rất nhanh tiếp tục làm, cầm lấy lớp vỏ giống đã vỡ, nhặt loại hư ra, vứt vào trong cái gầu xúc (*) đặt ở bên cạnh.
(*) dụng cụ hốt rác


Lại là một tiếng "Oa-----"


Tô Diệp đã bình tĩnh nhiều hơn rồi.


Bất kể hắn làm cái gì, bọn tiểu tử đều sẽ mở to hai mắt, oa oa kêu to.


Các nữ nhân xa xa nhìn lại, thỉnh thoảng sẽ lộ ra ý cười


Xuân Cửu là thím bổn gia (*) của Ngu Phong, lúc này đang đứng cách chỗ y rất gần, lại không nhịn được mà nói: "Ta thấy Tô tiểu ca cũng là người yêu thích hài tử, tìm một ngày lành tổ chức việc cưới xin, sớm được ẵm em bé!"
(*) bổn gia; người trong tộc; người họ nội


Ngu Phong vừa nghe, liền vội vàng nói: "Thím cũng đừng nói lung tung, còn, còn không có đến lúc đó..."


Xuân Cửu tức giận cầm cái cuốc đâm y một cái, mắng: "Điểm này phải xem lại ngươi, thật là không có tiền đồ! Đều đã dẫn về nhà, còn không bắt đến tay được?"


Ngu Phong nhảy chân né tránh, tốt tính mà cười khà khà.


"Tẩu tử Xuân Cửu nói không sai, thôn chúng ta có một song nhi như vậy, nếu như đến một lúc nào đó bị người khác cướp đi, ta xem ngươi đi đâu mà khóc!"


"Diện mạo và khí chất của Tô tiểu ca đều rất tốt, còn khéo tay nấu đồ ăn ngon, cho dù là con trai của địa chủ cũng xứng đôi."


"Đúng rồi đó, người tiểu tử ngốc này đầu óc cũng suy nghĩ đi chứ!"


Các nữ nhân vừa vung mạnh cái cuốc mà đào, vừa thất chủy bát thiệt (*) kích thích Ngu Phong.
(*) bảy mồm tám miệng


Vẻ mặt Ngu Phong chỉ một mực cười theo, cũng không có một câu phản bác nào.


Cứ như vậy một bức tranh lao động với cảnh tượng vừa nói vừa cười, dần dần thổi tan chiến tranh tối tăm và sự lo lắng trong lòng mọi người.


Thời điểm mọi người đang bận rộn, có hai người sai nha xách theo đao xuất hiện, trong đó còn có một khuôn mặt có phần quen thuộc-----là Hộ tá ngày hôm đó đi cùng Hộ chính kiểm tra nhân số.


Trong lòng Tô Diệp không khỏi hồi hộp, phản ứng đầu tiên chính là, không phải thân phận của hắn bị bại lộ đấy chứ?


Ngu Phong cảm nhận được sự bất an của hắn, tiến lên một bước, không dấu vết che chở hắn ở phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro