CHƯƠNG 21-22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lông Vũ Ngợp Trời
Beta: Kún Huyền

Chương 21: Giày đế vải.

【 Để tự tay ta mang giày vào cho ngươi 】

Thím Xuân Cửu làm việc rất nhanh, đến ngày Tô Diệp trở lại làm việc, không những làm xong giày cho Ngu Phong, còn làm thêm cho hắn một đôi.

Thím Xuân Cửu cảm thấy hơi ngượng nói: "Đúng lúc trong nhà có vải, nên ta đã muốn làm thêm một đôi nữa, mặc dù không so được với chất liệu vải của đôi giày ngươi đang mang, nhưng nó lại có thể chịu được lực xuyên thủng, lại giữ ấm, Tiểu Diệp ngươi đừng chê!"

"Đa tạ thím." Tô Diệp cầm lấy giày vải trong giỏ trúc, tò mò nhìn trái phải.

Đế màu đen được bao bọc kỹ lưỡng, bên trong có sáu lớp ngay ngắn , mũi giày được may bằng vải mới, vải vóc đâu vào đấy, từ đường kim đến mũi chỉ đều vô cùng tỉ mỉ, so với bức ảnh hắn xem qua lúc trước  thì đôi giày này còn đẹp hơn rất nhiều.

Tuy là ngoài miệng không nói gì, nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt Tô Diệp lúc này cũng có thể biết là hắn rất thích.

Lúc này thím Xuân Cửu mới thoát khỏi cảm giác hồi hộp trong lòng.

Thời điểm Ngu Phong đưa nàng về, thím Xuân Cửu mới lặng lẽ nói: "Vốn dĩ ta sợ hắn nhìn rồi cảm thấy không vừa mắt,  ban nãy nhìn bộ dạng của hắn, ta mới yên tâm."

Ngu Phong liền vội vàng nói: "Thím đừng nên suy nghĩ nhiều, tiểu Diệp Tử không phải là người như vậy đâu."

"Cái gì mà người như vậy?" Thím Xuân Cửu cho y một cái liếc mắt, cười giỡn nói, "Nhìn bộ dạng khẩn  cấp che chở cho người ta của ngươi xem, còn không mau mau cưới người ta về đi, song nhi tốt như vậy có đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được!"

Ngu Phong gãi đầu một cái, cười ngây ngô nói: "Ta biết rồi!"

Thím Xuân Cửu cười cười, dặn dò thêm: "Được rồi, trên đường đi về cẩn thận một chút, tiểu Diệp vừa  bị bệnh, nhớ để hắn mặc nhiều thêm."

Ngu Phong vội vàng đáp ứng.

Tô Diệp để giày bên chân đi vào thử một chút,  vừa vặn không lớn không nhỏ, rất là thích hợp.

Ngu Phong cũng vui vui vẻ vẻ mà mang vào chân, thậm chí còn  vui mừng đến mức không rời mà muốn đi đôi giày này ra đường luôn.

Nhưng mà, trước lúc ra khỏi cửa y lại lặng lẽ cởi ra.

Lúc này Tô Diệp phát hiện, Ngu Phong đang lấy vải bố để quấn  giày lại, rồi nhét vào tủ ở đầu giường.

Tô Diệp nhíu mày, "Vì sao không mang? Không thích nó sao?"

"Không không không!" Ngu Phong lắc đầu liên tục, từ khi biết kiểu giày đó là do Tô Diệp vẽ ra, cả người y đều như đang ở trong một trạng thái kích động, "Ta, ta sợ dùng rồi sẽ hỏng, ha ha, sang năm mới sẽ mang!"

Tô Diệp liếc nhìn y, rồi giữ lấy người y đẩy một cái.

Ngu Phong không kịp đề phòng, bị ngã ngồi xuống giường.

Tô Diệp bắt lấy đôi giày cầm trong tay, ngồi xổm xuống, không nói lời nào mà trực tiếp mang vào chân cho y,  còn cái đôi giày cỏ trăm ngàn lỗ thủng kia, bị hắn ném từ cửa sổ ra cạnh nhà vệ sinh.

Ngu Phong cả người đều, đôi mắt lăng lăng nhìn Tô Diệp, líu cả lưỡi  nói "Tiểu, tiểu tiểu..."

"Tiểu cái gì mà tiểu?" Tô Diệp chọc vào trán của y, tức giận nói, "Còn phải nhanh đi làm bánh để bán, đi nhanh đi!"

Nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của Ngu Phong, liền bước đi ra ngoài trước.

Ở một góc khuất khác không người, Tô Diệp theo bản năng nắm chặt tay thành nắm đấm, mặt hơi nóng lên ——  cũng không biết vừa rồi hắn nghĩ gì, mà lại làm ra hành động như vậy .

Bên trong nhà lá, Ngu Phong nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của tiểu song nhi bằng ánh mắt sáng quắc, nhếch môi cười, cười như kẻ ngu si luôn rồi.

——

Không so sánh thì không có tổn thương, mặc dù đôi giày bằng lụa trước kia nhìn đẹp lại mềm mại, nhưng căn bản là không thích hợp để đi đường xa, còn bây giờ đi đôi này không chỉ vững chắc, mà còn ấm áp, mỗi khi đi một bước chân đều cảm thấy vô cùng vững vàng.

Lúc Tô Diệp đi được một đoạn dài mới phát hiện Ngu Phong còn chưa đi theo kịp.

Hắn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người kia cúi đầu, mà giơ cao chân lên, trái một bước, phải một bước, kéo theo xe ba gác cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như đang đi giữa trận mìn.

Tô Diệp nghi hoặc hỏi, "Ngươi làm đang gì vậy?"

"Trên đường ẩm ướt, ta tìm nơi khô ráo để đi, nếu không  lại làm dơ giày!" Ngu Phong cười toét miệng trả lời.

Tô Diệp không khỏi bật cười, "Nếu dơ thì có thể tẩy, nếu ngươi cứ đi như thế này, thì đến buổi trưa cũng đi không tới huyện được."

Ngu Phong vẫn đáp lại, nhưng mà bước đi lại không tăng tốc nhanh hơn.

"Ngươi cứ chậm rãi đi đi, ta đi trước một bước đây." Tô Diệp nói xong, cố ý bước nhanh đi trước.

Ngu Phong nhìn thấy thân ảnh tiểu song nhi càng ngày càng xa, lúc này mới nóng nảy, rốt cuộc cũng không chú ý đến giày nữa, đẩy xe ba gác, nhanh chóng đuổi theo  như bay.

——

Đi vào trong hộ tào  ty đôi giày mới của Tô Diệp đã tạo ra náo động không nhỏ, không chỉ có hai người Cổ Đinh và Biển Hoàn, ngay cả tôi tớ phục dịch bút mực cũng liên tục nhìn vài lần.

Cuối cùng, vẫn là Cổ Đinh không kìm nén  được tò mò mà mở miệng hỏi: "Tiểu Diệp, Cổ mỗ mặt dày hỏi một câu, đôi giày trên chân ngươi đang mang là người nhà may hay mua trong cửa hàng vậy?"

Giả Đinh vừa mới nói xong, lại bị Biển Hoàn nhìn chằm chằm.

Tuy là Giả Đinh cũng thấy hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên trì nói : "Tiểu Diệp bỏ qua cho, Cổ mỗ không có ý khác, trong nhà ta cũng có một tiểu nhi tử cũng lớn tầm tuổi ngươi..."

Tô Diệp cười lắc đầu, thoải mái duỗi chân từ dưới án thư ra, để cho bọn họ nhìn cho rõ ràng.

Tất cả mọi người trong một phòng không hẹn mà cùng nhìn sang.

Cổ Đinh không hổ là thương gia,  rốt cuộc cũng có mắt nhìn sắc bén nhất, “ Cái này... Chẳng lẽ là giày đế vải?"

Tô Diệp gật gật đầu, nhàn nhạt trả lời: "Đúng vậy."

Nhưng Biển Hoàn lại có chút không rõ, "Biển mỗ đã từng thấy qua  giày đế vải không cứng chắc còn kém xa như thế này ."

Tô Diệp thản nhiên mở miệng nói: "Dùng vải quần áo cũ xếp lại mà thành, do thím trong thôn làm giúp, chỉ là quá trình làm ra không giống nhau thôi."

Cổ Đinh cùng Biển Hoàn liếc mắt nhìn nhau, ăn ý không hỏi nhiều.

Trái lại trong phòng có một tiểu đầy tớ, không nhịn được cảm khái nói: "Nếu mẫu thân ta cũng có thể làm ra một đôi giày tốt như vậy, thì tiểu đệ ta chắc chắn cũng sẽ không gào khóc chỉ vì lạnh chân."

Tô Diệp ngừng việc trên tay,  quay đầu lại nhìn về phía người vừa nói chuyện.

Biển Hoàn thấp giọng trách mắng: “To gan!"

Tiểu đầy tớ chợt hoàn hồn, biến sắc, vội vã nằm rạp trên mặt đất, luôn miệng mà nói rằng: "Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!"

Tô Diệp để bút xuống, không hiểu nhìn về phía vị tôi tớ thiếu niên đó.

Cổ Đinh lắc đầu, bất mãn nói: “Làm giày đế vải là rất tốn vải vóc, mặc dù là biết biện pháp làm thì nhà ngươi cũng không làm được, an phận chút thôi."

Tuy rằng sắc mặt Biển Hoàn khó coi, nhưng vẫn mở miệng cầu tình, "Tiểu tử không hiểu chuyện, thuận miệng bịa ra, cũng không phải là có ý là định dò hỏi cách làm giày mong rằng Tô tiểu ca bỏ qua cho."

Lúc này Tô Diệp mới hiểu, không khỏi bật cười, “Phương pháp làm giày cũng không phải là chuyện bí mật, nếu như ngươi muốn biết, thì ta cũng có thể nói cho ngươi biết ."

Lời này vừa nói ra, không chỉ có vị tiểu đầy tớ kia, ngay cả hai người Cổ, Biển cũng kinh hãi một trận.

Tô Diệp cũng không quan tâm  người khác có phản ứng như thế nào, từ trong tủ lấy ra một miếng khăn vải hình vuông rồi dùng bút vẽ ra.

Cổ Đinh liền bảo đầy tớ trong phòng đi ra ngoài.

Tô Diệp đem kiểu giày vừa vẽ đưa cho hai người xem qua, rồi cẩn thận nói cách dán nhiều lớp chồng lên nhau, cũng cố ý nói : "Dùng vải vụn của quần áo cũ rồi dán chồng lên nhiều lớp cũng được, hồ dán cũng không hao tốn bao nhiêu."

Biển Hoàn liền tấm tắc, "Thì ra là như vậy, chẳng trách đôi giày trên chân của Tô tiểu ca lại cứng và chắc như vậy, cho dù những nhà dân nghèo khổ cũng có thể cắn răng làm đế giầy, cũng có thể làm được một đôi, không chỉ bền chắc, còn vô  cùng ấm, huynh trưởng đi còn có thể để lại cho đệ muội sau này đi tiếp, quả nhiên là vật tốt."

Cổ Đinh cân nhắc nhiều hơn một chút, hắn chỉ vào kia chiếc khăn vải vuông nhắc nhở: "Tiểu Diệp, miếng vải này là của ngươi vẽ ra, đưa ra công khai ? Nếu như đến cửa hàng bán, thế nào cũng được số này."

Hắn nói xong, khoa tay ra một con số.

Không thể không nói, Tô Diệp thật sự rất động lòng.

Nhưng mà, nghĩ đến lời nói của tiểu đầy tớ, nghĩ đến bản thân mình đã từng bất lực nằm ở trên giường, cuối cùng hắn  vẫn nhất quyết lắc đầu, nhàn nhạt trả lời: "Nếu như bán thì chắc chắn chỉ có gia đình giàu có mới mua được. Bọn họ làm sao có thể thiếu một đôi giày vải như thế này chứ?"

Cổ Đinh không khỏi tiếp lời: "Đúng vậy, nhà giàu cũng không thiếu vật tốt, nhưng  nhà nghèo ngay cả miếng da thú để bó chân cũng không có."

Biển Hoàn nghe vậy, đột nhiên đứng lên, hướng về phía Tô Diệp chấp tay cúi thấp người bái một cái, "Tô tiểu ca thật cao thượng, xin nhận của Biển mỗ một bái."

Cổ Đinh kịp phản ứng lại, cũng cúi thấp người bái hạ.

Tô Diệp vội vã đáp lễ, "Hai người làm vậy thì ta sẽ tổn thọ mất, chỉ là một đôi giày, không cần như vậy."

Nhưng Biển Hoàn thật sự nghiêm túc nói: "Này cũng không đơn giản chỉ là một đôi giày, Tiểu Diệp, ngươi có nguyện ý  theo ta cùng đi vào gặp mặt Huyện lệnh không?"

Từ trước đến nay Biển Hoàn vẫn luôn bảo thủ, lúc này mới chân chính công nhận Tô Diệp, mà ngay cả tên thân mật cũng gọi.

Nói thật, Tô Diệp không muốn đi đâu.

Từ khi Huyện thừa bị giáng xuống làm huyện úy, vị trí Huyện thừa  vẫn bỏ trống, vừa lúc gia thế của Biển Hoàn tốt, làm người chính trực, bản thân cũng có chí tiến thủ.

Ở trong lòng Tô Diệp cũng ủng hộ hắn, nhưng mà việc này cũng không đồng nghĩa với chuyện hắn sẽ nguyện ý tự mình ra mặt —— so với bất kỳ ai khác thì hắn  cũng biết rõ ràng, dòng họ Tô thị còn chưa buông tha việc tìm kiếm hắn, hắn nhất định phải khiêm tốn.

Vì vậy, Tô Diệp liền uyển chuyển cự tuyệt nói: "Vãn bối thân là song nhi, phụng mệnh tạm thời đảm nhiệm chức vụ trong hộ tào ty, thực sự là không nên xuất đầu lộ diện quá nhiều."

Không thể không nói, ở nơi này mà mượn cớ đó  để nói với Biển Hoàn thì rất dễ sử dụng, hắn cũng  không hề nghĩ ngợi nói : "Nếu như Tiểu Diệp không ngại, thì Biển mỗ sẽ thay mặt, giúp nói lại với đại nhân một chút, có được không?"

Tô Diệp đáp lại theo tình hình: "Làm phiền tiền bối."

Biển Hoàn lộ ra khuôn mặt tươi cười hiếm thấy, vô cùng cảm kích và tín nhiệm Tô Diệp.

——

Kết quả có thể tưởng tượng được, Huyện lệnh đại nhân cảm thấy rất có hứng thú đối với phương pháp làm giày đế vải.

Hơn nữa, nghe câu giải thích "Không tiện xuất đầu lộ diện" của Tô Diệp, hắn lại muốn chủ động đi đến hộ tào ty, ngay lúc hai người Cổ, Biển cẩn thận hỏi thăm cách làm giày đế vải của Tô Diệp.

Lúc này Huyện lệnh đại nhân hỏi: "Nếu như bản quan phái người đến Ngu Gia thôn để học kỹ thuật làm giày, thì có thuận tiện không?"

Không thể không nói, dò hỏi như vậy có thể nói là đã vô cùng khách khí rồi, dùng thân phận cha mẹ với thân phận người làm quan, kể cả trực tiếp ra lệnh cũng không có người nào dám phản kháng.

Tô Diệp không hề kiêu ngạo cũng không su nịnh trả lời: "Bây giờ chính là nông nhàn, vì đại nhân cống hiến hết sức lực, mấy người thím cùng với đại nương chắc chắn sẽ rất vui vẻ."

Không trách Tô Diệp tự mình quyết định, có thể mượn cơ hội này để nâng cao quan hệ cùng Huyện lệnh, đối với toàn bộ Ngu Gia thôn có thể nói là trăm điều lợi mà không một điều hại.

Thấy hắn "thức thời" như vậy, Huyện lệnh đại nhân hết sức hài lòng, hắn cười híp mắt nói : "Trong quá trình truyền thụ cần sử dụng vải vóc bột mì đều do huyện nha cung cấp, nông phụ dạy cách làm cũng có thể dựa theo tiêu chuẩn mà lĩnh tiền công của tạo lệ"(*)

(*) Tạo lệ 皁隸:  Hạng người hèn, như tuần phu lính lệ, đầy tớ…

Mặt Tô Diệp không đổi sắc cảm ơn.

Huyện lệnh đại nhân nhíu mày, tiếp tục nói: "Yên tâm, bản quan sẽ không để Ngu gia thôn chịu ủy khuất, mặc dù phương pháp công khai ở các thôn, nhưng huyện nha sẽ đến các thôn khác để công bố và thừa nhận chỉ cho một nơi làm giày, đó là Ngu Gia thôn."

Tô Diệp ngẩn người, nói tạ ơn một lần nữa.

Thành công nhìn thấy Tô Diệp thay đổi sắc mặt,  lúc này Huyện lệnh đại nhân mới hài lòng cười cười, nghênh ngang rời đi.

Giày đế vải :

Chương 22: Tìm người thông báo

【 Huyện lệnh đại nhân nhắc nhở 】

Hiệu suất làm việc của Huyện lệnh đại nhân rất cao, sắp qua ngày đã đưa người đến Ngu Gia thôn để học tay nghề.

Khi thím Xuân Cửu nghe Tô Diệp nói lại  vốn dĩ cũng không tin, lúc này tận mắt thấy người đến, vị đại nhân ở huyện nha còn đang cười híp mắt nói chuyện cùng nàng, có thể nói là thụ sủng nhược kinh(*), đương nhiên là phải dốc hết lòng truyền dạy rồi.

(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.

Cuối cùng Huyện lệnh rất cảm động và ghi nhớ nghĩa lớn của Tô Diệp, hỏi thăm qua ý kiến của hắn, sau này giày làm ra  sẽ được mệnh danh là "Giày vải của Ngu Gia thôn".

Mặc dù  Tô Diệp thấy hơi ngượng, nhưng cũng không tiện giải thích quy tắc cách làm chân chính của phương pháp này, đành phải đáp ứng .

Thời gian không đến một tháng, giày vải ở Ngu Gia thôn liền được phổ biến rộng rãi đến toàn bộ huyện Vạn Niên.

Tuy rằng không thể nhờ vào đó để kiếm tiền, nhưng so với việc phải buôn bán để kiếm tiền kiếm lời thì các thôn dân còn vui vẻ hơn nhiều, theo lời kể của  Tô Hoa đại nương thì câu chuyện chính là, "Thời điểm đi họp chợ, có người nào mà không khen Ngu Gia thôn của chúng ta? Chúng ta đi đường hay đến đâu cũng thấy có mặt mũi hơn hẳn !"

Tô Diệp nhìn thấy mọi người vui vẻ như thế, cũng trở nên tích cực hơn, nhân lúc không có việc gì làm hắn liền vẽ ra vài dây buộc, cột miệng giày…có hình dáng mới mẻ dùng da thú làm mặt giày, có cả các loại kiểu dáng hoa văn đa dạng.

Người đầu tiên phát hiện ra có cơ hội làm ăn là Cổ Đinh, hắn quấy rầy đòi hỏi dụ dỗ Tô Diệp trở thành mối làm ăn lớn để mua bán chung, hắn vô cùng phúc hậu đem phần bạc nhường cho mọi người trong thôn Ngu Gia, mặc dù bản thân kiếm được ít, nhưng lại giành được hảo cảm của Tô Diệp.

Cũng không biết vì sao, Cổ Đinh cảm thấy,  so với tiền bạc là thứ nhất thời thì hảo cảm của Tô Diệp còn quan trọng hơn nhiều lắm.

Đương nhiên, sau này thực tế sẽ có rất nhiều lần chứng minh rằng cảm giác của hắn  lúc này là vô cùng chính xác.

Do hình thức bên ngoài không ngừng phát triển đổi mới, cũng không còn thiếu tiền nên đã dùng nguyên liệu tốt, hơn nữa còn có nhóm mua bán của Cổ gia truyền bá, giày vải của Ngu Gia thôn dần dần được lan truyền từ gia đình nghèo khổ đến xã hội thượng lưu, ngay cả  nhà quan ở kinh thành cũng có bóng dáng của nó.

Đương nhiên, đây là chuyện sau này hẵng nói.

——

Huyện lệnh đại nhân  nhận được giày vải của Ngu Gia thôn cũng tán thành, không chỉ có Ngu Gia thôn nhận được lợi ích thực tế,  ngay cả Biển Hoàn thay mặt tiến vào dâng cách làm cũng toại nguyện mà được thăng chức lên làm Huyện thừa.

Qua ngày, người của Biển Hoàn đưa đến một cái lu lớn bằng sứ.

Cái lu kia có đáy nhỏ miệng lớn, cao chừng hơn nửa người, bề ngoài hơi thô, bên trong lại bóng loáng, hình dáng này chính là Tô Diệp đã nhìn thấy qua trên mạng.

Biển Hoàn lộ ra nụ cười hiếm thấy, vui vẻ hớn hở mà giới thiệu: "Lúc trước nghe đề nghị của tiểu Diệp , Biển mỗ liền bảo người nhà nung thử, bởi phôi rèn(*) lớn, nên thất bại rất nhiều lần, rốt cuộc đến ngày hôm trước cũng thành công, tiểu Diệp ngươi nhìn xem, còn được không?"

(*) Phôi: Gạch ngói, đồ sứ chưa nung.

Đương nhiên là Tô Diệp hết sức hài lòng, lễ phép hỏi: "Tiền bối cái lu này có thể  bán cho ta hay không?"

Lúc này Biển Hoàn lập tức  sừng sộ, "Nói cái gì mà bán? Lúc trước đã nói rồi, nếu có thể nung thành, liền đưa một cho tiểu Diệp một cái!"

Cổ Đinh ở bên cạnh cũng phụ hoạ theo, "Chủ ý của tiểu Diêp tốt như vậy, không thu tiền của Biển Hoàn đã là quá hào phóng rồi, làm gì còn phải trả tiền cho hắn? Ta nói, sau này những cái lu mà tiểu Diệp dùng thì Biển huynh cũng phải cung cấp miễn phí mới được!"

Vốn dĩ chỉ là câu nói đùa, Biển Hoàn lại nghiêm túc đáp ứng, "Nên như vậy ."

Tô Diệp không làm vậy, nhưng cũng không từ chối nữa.

Tính cách sảng khoái như vậy, trái lại càng tăng thêm hảo cảm cho hai vị đồng liêu.

Biển Hoàn lần thứ hai tiếc hận nói: "Đáng tiếc là song nhi, nếu là nam tử, tiền đồ sự nghiệp đương nhiên sẽ không thể đo lường được."

Cổ Đinh lại có suy nghĩ  bất đồng, "Mặc dù là song nhi thì thế nào? Biển huynh không ngại ngẫm lại, với thân phận như vậy thật sự sẽ mai một tài năng của hắn sao ?"

Biển Hoàn nghe vậy, không khỏi choáng váng.

Cổ Đinh vỗ vỗ vai hắn, ung dung mà bước đi.

Nếu như Tô Diệp nhìn thấy được cảnh này, chắc chắn sẽ không nhịn được mà cảm khái, nếu không phải là do Cổ Đinh không muốn, nói không chừng ngay cả vị trí huyện thừa sẽ ngồi thay người khác.

——

Một cái lu lớn như vậy, rõ ràng sáng loáng đặt ở trong hộ tào ty, muốn không có ai chú ý vây xem cũng rất khó.

Huyện lệnh đại nhân cẩn thận sai tâm phúc nhỏ gầy của mình là tiểu tử  Diêm Tiểu Lộ cố ý tới dò hỏi.

Tô Diệp lời ít mà ý nhiều trả lời: "Dùng để chứa nước, không cần phải ngày nào cũng đi gánh."

Diêm Tiểu Lộ từ trong thâm tâm mà gật gật đầu, "Mẹ ta cùng tiểu muội ở nhà, một người có sức lực nhỏ như vậy, nếu có cái lu như thế này thì sẽ dễ dàng hơn."

Cổ Đinh giống như vô ý mà tiếp lời, "Tiểu Lộ nha, là đại nhân sai ngươi tới hỏi sao?"

"Không phải, là do ta hiếu kỳ..." Nói xong hình như lại cảm thấy kiểu hiếu kỳ quá đơn thuần này không phù hợp với thân phận của mình, vì vậy còn cố ý bổ sung, "Nếu là đại nhân hỏi tới, ta cũng có thể đáp lời."

Cổ Đinh gật đầu, có thâm ý khác nói: "Cái lu này không chỉ có thể đựng nước, mà còn có thể đựng lương thực."

Trên mặt Diêm Tiểu Lộ lộ ra thần sắc vui vẻ, "Thật sự ? Ngươi, ngươi không nói đùa chứ?"

Cổ Đinh gõ gõ cái lu kia, nghiêm túc nói : "Ngươi  tự nhìn xem, nếu như thêm một cái nắp, nước mưa làm sao có thể vào? Thử nghĩ xem sao chuột có thể bò vào được chứ?"

Diêm Tiểu Lộ vây quanh lu lớn  ba vòng, lại xoay ngược lại ba vòng, cuối cùng không thể không thừa nhận, "Thật là như vậy!"

Cổ Đinh ôm lấy vai hắn, lặng lẽ nói rằng: "Công dụng trọng yếu như vậy, coi như đại nhân không hỏi, ngươi cũng có thể chủ động nói mà!"

Diêm Tiểu Lộ không tim không phổi cười cười, "Ta liền đi nói ngay!"

Nói xong, lại không kịp chờ đợi mà chạy đi luôn.

Cổ Đinh nhìn bóng lưng vui vẻ của tiểu thiếu niên, lộ ra nụ cười giống như hồ ly.

Vừa quay đầu, đối mặt với ánh mắt có thâm ý khác của Tô Diệp cùng Biển Hoàn.

Ý cười của Cổ Đinh càng thêm sâu, đặc biệt hào phóng mà lắc đầu nói: "Các ngươi không cần cố ý cảm tạ ta."

Tô Diệp bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trong mắt chứa đầy ý cười.

Biển Hoàn nghiêm túc nói tạ ơn.

Công dụng để trữ lương thực không phải chuyện nhỏ, nếu là qua mắt Huyện lệnh đại nhân, không quản hắn có cố ý tuyên truyền hay không, thì cũng có thể làm nâng cao tiếng tăm của lu gốm sứ Biển gia lên một tầng.

Nhưng mà, lời này lại không thể nói ra từ miệng Biển Hoàn, ngay cả Tô Diệp cũng không thể nói.

Cổ Đinh, không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất.

——

Với thời gian không kịp uống cạn tuần trà, Huyện lệnh đại nhân đã giá lâm hộ tào ty lần thứ hai.

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy lu lớn trong viện, khai môn kiến sơn địa (*) hỏi: "Lu này thật sự có thể chứa lương thực?"

(*) Khai môn kiến sơn địa: đi thẳng vào vấn đề.

Biển Hoàn chủ động đứng ra, trả lời: "Đương nhiên nhà mình có thể sử dụng, nhưng nếu như là quan kho, thì e rằng trong đó sẽ tiêu tốn số lượng lu không nhỏ."

Huyện lệnh chắc chắn cũng đã suy xét đến điểm này, rất nhan đã bình tĩnh lại.

Có điều, hắn sẽ tỉ mỉ kiểm tra qua lu lớn không thấm nước trước rồi tính sau, vẫn nói một cách khẳng định: "Tuy rằng quan kho  không thể dùng, nhưng để trong nhà người bình thường cũng được rồi, Biển Hoàn, đây là do ngươi nghĩ ra ?"

Biển Hoàn thành thực mà đáp: "Là chủ ý của Tô Diệp  Tô tiểu ca, hạ quan chỉ là chiếu theo miêu tả của hắn cho người nhà thử làm ra thôi."

Lại là Tô Diệp?

Huyện lệnh Mộ Phong không khỏi chuyển tầm nhìn sang người Tô Diệp .

Lúc này, Tô Diệp đang đứng bên cạnh án kiện,  hơi cúi đầu, đứng xuôi tay.

Trong lòng Mộ Phong rất kinh ngạc, nhất thời cũng không đoái hoài tới cấm kỵ, tỉ mỉ quan sát Tô Diệp từ đầu đến chân.

Tuy rằng quần áo trên người hắn là dạng áo gai  phổ thông, nhưng ý vị trên người lại khó có thể che dấu, không chỉ là tướng mạo tuấn mỹ, ngay cả đôi tay biết viết chữ  kia cũng không hề có dáng dấp của người nhà nông.

Hắn đã sớm biết thân phận của song nhi này không bình thường, nghĩ đến bức hoạ hôm qua được đưa tới từ kinh thành, so sánh với mặt mày đang cúi đầu của Tô Diệp, Mộ Phong khó tránh khỏi mà lại suy nghĩ nhiều hơn chút.

Hắn ho nhẹ một tiếng, cố ý nói rằng: "Phía trên ra lệnh thông cáo tìm người, nói là phủ Vĩnh An hầu ở kinh thành đang tìm tiểu thiếu gia, hỏi người ấy có đến huyện Vạn Niên chúng ta hay không, thân là quan hộ tào, mấy vị nên chú ý nhiều hơn chút!"

Tô Diệp ngẩn ra, không khỏi nhìn về phía Mộ Phong.

Hắn đang cố ý nhắc nhở mình sao?

Vì sao hắn lại làm như vậy?

Đúng lúc Tô Diệp nhìn về phía Mộ Phong, Mộ Phong cũng đang nhìn hắn.

Tô Diệp nghi hoặc, kinh ngạc, tất cả đều  rơi vào trong mắt Mộ Phong.

Hắn thở dài thườn thượt một hơi, rồi thầm nghĩ: Vị song nhi tài hoa hơn người này, e là sẽ không làm ở đây được lâu nữa.

——

Tô Diệp thật sự không muốn mạo hiểm.

Không cần biết Huyện lệnh nhắc nhở hắn như vậy là xuất phát từ mục đích gì, hắn vẫn sẽ quyết định né tránh khó khăn.

Cũng may, ba người bọn hắn cũng không phải ứng phó người điểm mão (*), tốc độ chỉnh sửa hộ sách đang nhanh hơn rất nhiều  so với dự tính, các bộ phận còn lại bên hai người Cổ, Biển cũng có thể thuận lợi hoàn thành trước năm mới.

(*) Điểm mão (thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc)


Tô Diệp đem quyết định của mình nói với Tào huyện thừa phụ trách hộ tào ty, Tào huyện thừa liền thống thống khoái khoái đồng ý, ngoại tiền công ra, còn trả một số tiền thưởng khá là phong phú.

Tô Diệp lễ phép cảm ơn.

Tào huyện thừa là người có khuôn mặt như bồ tát ngày thường vẫn luôn cười, nói tới nói lui cũng không lọt một giọt nước, "Tô tiểu ca là do đại nhân triệu đến, đi hay ở tất nhiên cũng là đại nhân tự mình quyết định... Chỉ có một điểm, bản quan hết sức để ý, nhà của tiểu ca làm bánh ngon mỹ vị như vậy, nếu sau này không được ăn, thì sẽ không tốt đâu!"

Dĩ nhiên nửa câu sau là chuyện cười,  nhưng câu trước lại là cố ý nhắc nhở Tô Diệp, tất cả những thứ này đều theo chỉ thị của Mộ Phong.

Bất luận tâm tư của  Tào Huyện thừa có ra sao, Tô Diệp vẫn thật sự là vô cùng cảm kích Mộ Phong.

Hắn nghĩ tới khoảng thời gian này ở hộ tào nghe thấy vài lời đàm tiếu, bây giờ vào thu mưa nhiều, đất đai ẩm ướt, rắn chuột nhiều vô số, Huyện lệnh đại nhân đang khiến quan phụ trách dự trữ lương thực phát sầu vì chuyện này.

Tô Diệp nhớ lại kiếp trước đã từng xem qua  phương pháp trữ lương thực này nọ trong kho quan, viết ra rất nhiều, dự định sẽ trình cho Mộ Phong, cũng coi như báo đáp vì hắn đã cố ý nhắc nhở.

Vào giờ phút này, dù thế nào Tô Diêp  cũng sẽ không nghĩ ra, việc này có ý nghĩa quan trọng tới mức nào đối với thời đại này.

Chú thích thêm về Quan kho :

Từ “Quan kho” là tên gọi chung của  hệ thống kho của quốc gia.

Nhìn chung hệ thống quan kho gồm 6 loại kho: Kho chính, kho chuyển vận, kho lớn, kho quân, kho bình thường, kho lương.

Hết Chương 21-22.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro