CHƯƠNG 23-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Lông Vũ Ngợp Trời
Beta: Kún Huyền

Chương 23: Thêm một người huynh đệ

   【 Thái độ của người trong thôn 】

Hôm nay Tô Diệp đem về một cái túi vải nặng trình trịch đặt lên giường —— đây là tiền công và tiền khen thưởng của Tào Huyện thừa đưa cho hắn.

Ngu Phong đỡ lấy khung cửa, đang khom người để đổi giày —— hắn chỉ rất lo giày mới này  mang sẽ bị hỏng, mỗi lần về nhà đều phải cởi ra, đổi thành giày cỏ.

Tô Diệp bất thình lình nói rằng: "Ngày mai ta sẽ không đi huyện nha nữa."

Ngu Phong sững sờ, kéo lê giày đi tới bên giường, lo lắng hỏi: "Tô Diệp Tử ngươi cảm thấy không thoải mái sao?"

Tô Diệp biết y đã hiểu sai ý của mình, lắc đầu một cái, giải thích: "Ta nói là, sau này ta cũng sẽ không đi làm, việc công văn bây giờ đã xong rồi."

"Không phải nói là làm tới cuối năm sao?" Ngu Phong vẫn có chút không yên lòng, tính thăm dò hỏi, “Hay là... Bị ủy khuất gì?"

Tô Diệp dừng một chút rồi nói "Không có.", vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, "Ngươi ngồi xuống trước đã."

Ngu Phong nghe theo lời  ngồi xuống, tầm mắt trước sau vẫn ở  trên mặt Tô Diệp.

Sắc mặt Tô Diệp có phần  nghiêm túc, Ngu Phong không khỏi khẩn trương theo, "Tô Diệp Tử, ngươi làm sao?"

Tô Diệp thở ra một cái, thẳng thắn nói: "Ngu Phong, lúc trước ta có phải đã từng nói qua với ngươi là, ta là bị người trong nhà đuổi ra?"

Ngu Phong sững sờ gật gật đầu.

Mắt Tô Diệp hơi rủ xuống trong con ngươi chợt lóe một tia hổ thẹn, "Xin lỗi, ta lừa ngươi..."

Không đợi Tô Diệp nói xong, Ngu Phong vội vã đáp: "Không sao, tiểu Diệp Tử, ngươi không cần xin lỗi."

Tô Diệp đối diện tầm mắt của y, nghiêm túc nói rằng: "Ta từ trong nhà chạy đến, bây giờ người trong nhà của ta đang tìm ta, ta sợ rằng không thể ở lại đây được nữa."

Ngu Phong vừa nghe xong, hoàn toàn sững sờ , trong giọng nói mang theo rõ ràng kinh hoảng, "Tô Diệp Tử, không ở đây thì ngươi muốn đi đâu ?"

Tô Diệp sắc mặt có chút không tốt, trầm giọng nói : "Ta cũng không biết."

"Vậy thì hãy ở nơi này!" Ngu Phong một phát bắt được tay Tô Diệp, nhanh chóng đáp, "Nếu không có chỗ để đi, thì không cần phải rời đi."

Tô Diệp mím mím môi, do dự một chút, cuối cùng cũng không có rút tay về, "Ngu Phong, đa tạ ngươi thời điểm lúc ta gian nan nhất đã thu lưu ta, bây giờ bất đắc dĩ bị bức ép, phần ân tình này chỉ có thể để sau này sẽ trả lại."

Ngu Phong nắm thật chặt ngón tay, cau mày hỏi: "Tại sao không thể không đi? Người nhà ngươi rất lợi hại sao?"

"Cũng giống vậy, so với Huyện lệnh còn lợi hại hơn."

"So với tướng quân còn lợi hại hơn?"

Tô Diệp bình tĩnh mà lắc lắc đầu, nghiêm trang nói: "Người nhà họ Tô chỉ có tước vị, không có thực quyền."

Ngu Phong thả lỏng ra nửa sức lực , nhưng mà, đến cùng vẫn không thể buông bỏ phần khí lực một cách triệt để, Tô Diệp bổ sung thêm: "Một phe khác lại là có công chi thần,(*) đại khái... Rất lợi hại."

(*) Có công chi thần: người có công.

Nhắc tới vị đối tượng đính hôn kia , Tô Diệp mới đột nhiên phản ứng lại, lúc trước mục đích Hoắc Đạt đến Vạn Niên huyện, tám phần mười chính là vì tìm kiếm nguyên thân—— Tô Dạ Lan.

Trên thực tế, khi hai người còn bé từng thấy nhau , thậm chí từng tuỳ cùng nhau  ở một chỗ mà đọc sách, cùng một thầy dạy, chỉ là bây giờ từng người đều đã thay đổi, hơn nữa ngày ấy mặt của Tô Diệp đầy bụi bặm, một thân bố y, đối phương không nhận ra được cũng không gì lạ.

(*) Bố y: Quần áo vải bình dân.

Tóm lại quan trọng là Tô Diệp không muốn liên lụy Ngu Phong và người trong thôn.

Rõ ràng Ngu Phong không nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, khẳng định như chặt đinh chém sắt mà nói : "Tô Diệp Tử đừng sợ, ngươi cứ thoải mái mà ở lại trong thôn, ta nhất định sẽ không để cho người nào mang ngươi đi!"

Tô Diệp thở dài, nói trắng ra : "Ngu Phong, coi như ngươi không ngại, người trong thôn thì sao ? Đối phương có quyền thế, vạn nhất truy cứu tới..."

Ngu Phong đứng bật người lên, "Ta đây đi nói chuyện cùng bọn họ, nếu như bọn họ không đồng ý, ta, ta liền mang ngươi đi!"

Tô Diệp có chút giật mình, hắn thực sự không nghĩ tới Ngu Phong sẽ nói ra những lời này. Theo bản năng hắn kéo  ống tay của Ngu Phong, trong nhất thời cũng không biết nói lời gì.

Còn Ngu Phong thì nghiêm trang bảo đảm."Tô Diệp Tử yên tâm, nhóm thím đại nương trong Ngu Gia thôn nhìn ta lớn lên, dù có chuyện gì đi nữa thì các nàng cũng sẽ không bán ngươi."

Tô Diệp nhíu mày, có chút bực mình —— hắn cũng không có nghĩ như vậy.

Phát hiện Ngu Phong ra cảm xúc tiểu song nhi, vội vã hạ mềm ngữ khí xuống , "Tô Diệp Tử, xin lỗi, ta —— "

Tô Diệp lắc lắc đầu, âm thanh lạnh lùng, đánh gãy cậu nói của y, "Lúc này cũng quá muộn rồi, có gì ngày mai rồi nói tiếp."

Ngu Phong tự biết mình nói sai, làm sao còn dám phản bác? Vui vẻ mà vội vã đi chuẩn bị cơm tối, nấu nước trải giường chiếu.

Tối hôm đó, gió  bắc thét gào đến hơn nửa đêm, bên trong nhà lá rất lạnh, mặc dù trên người có bông tơ che kín, bên người còn có một cái lò lửa lớn, Tô Diệp  vẫn không ngủ được.

Hắn suy nghĩ rất nhiều.

Thực sự mà nói, thời gian qua vừa mới quen biết mọi người và cuộc sống ở đây, hắn cũng không muốn rời khỏi Ngu Gia thôn.

Rời khỏi Ngu Gia thôn thì hắn có thể đi nơi nào ? Nơi đây không phải là ở thời hiện đại, có tiền thì có thể mua được nhà ở. Trạch viện trong thôn đời đời truyền thừa lại, không phải có chuyện lớn như nhà tan cửa nát thì cũng sẽ không dễ dàng bán lấy tiền.

Huống chi, không ai đảm bảo được, bất cứ ngôi làng cũng sẽ không có quy tắc, dễ dàng tiếp nhận một người không rõ ràng đến ở.

Nếu như Tô Diệp nhất quyết muốn rời đi, khả năng lớn nhất chính là trốn đến trong núi làm dân lưu lạc. Với thân thể nhỏ bé của Tô Diệp bây giờ, khả năng tiếp tục sống sót là cực kỳ nhỏ.

Vì vậy, lúc Ngu Phong nói muốn tìm người trong thôn để thương lượng, dù như thế nào hắn cũng không thể nói ra được lời cự tuyệt.

Đến quá nửa đêm, Tô Diệp mới mơ mơ màng màng ngủ.

Nghe tiếng hít thở chậm rãi lại của hắn, thân thể cứng đơ của Ngu Phong hơn nửa đêm lúc này mới thanh tĩnh lại.

Hắn muốn cọ một chút quá, tiểu tâm dực dực(*) ôm người.

(*) Tiểu tâm dực dực: Cẩn thận, cẩn trọng, tỉ mỉ

Tô Diệp cau mày, ngủ không được yên ổn.

Ngu Phong nắm chặt cánh tay, ánh mắt kiên định hơn —— tiểu Diệp Tử yên tâm, chỉ cần có ta ở đây, bất luận người nào cũng đừng nghĩ đến việc có thể bắt nạt ngươi!

——

Quá trình "thương lượng" diễn ra ngoài sức tưởng tượng của Tô Diệp.

Ngu Phong chỉ nhắc tới một câu, "Tô Diệp Tử từ trong nhà mà chạy đến đây, bây giờ người trong dòng họ đang tìm kiếm hắn, vì không liên lụy đến người trong thôn, nên hắn muốn rời khỏi Ngu Gia thôn."

Sau đó như muốn nổ tung ngay lập tức.

Người không đồng ý đầu tiên là Tô Hoa đại nương :  "Không thể được! Ngươi là một song nhi, không thân không thích, thì đi nơi nào ?"

Ngày thứ thím Xuân Cửu  cũng là người hiền lành, thời khắc mấu chốt này lại hết sức cứng rắn nói , "Đừng xem chúng ta là đàn bà, nhưng cũng không phải là loại không biết nghĩa khí là gì, Tiểu Diệp mang đến cho chúng ta nghề nghiệp để sống tạm, bây giờ hắn có chuyện, chúng ta không thể không quản!"

Những thôn dân khác cũng nhao nháo mà nói theo, đại khái là  nói "Không sợ liên lụy" “Nếu quá mức thì trốn vào trong núi" , căn bản không ai có ý kiến phản đối hết.

Chỉ có Tô Thanh Trúc, ở một bên vẫn luôn khoanh tay  cau mày nhìn.

Ngu Phong làm trưởng thôn, nên làm theo phép hỏi: "Tiểu Trúc tử, bây giờ ngươi cũng là người trong thôn, ý của ngươi như thế nào,  có muốn nói gì không."

Ánh mắt như ánh đuốc của Tô Thanh Trúc phóng tới trên mặt Tô Diệp, cất giọng nói: "Ta chỉ muốn biết, vì sao ngươi phải trốn nhà? Vì sao người  trong họ nhất định muốn bắt người lại?"

Lời này vừa nói ra, ngay cả Ngu Phong cũng không khỏi choáng váng, cái gọi là quan tâm quá thì sẽ bị loạn, y một lòng chỉ quan tâm đến việc không cho Tô Diệp rời đi, thậm chí quên hỏi nguyên nhân hắn phải trốn nhà.

Tô Diệp đối diện với ánh mắt của y, thần sắc đặc biệt bình tĩnh, "Bởi vì đào hôn."

Trong nháy mắt, chỉ cần bốn chữ đơn giản đã khiến cho cả đám người yên tĩnh hẳn.

Ngu Phong càng thêm trố mắt —— tiểu Diệp Tử như vậy mà đã có hôn ước rồi? !

Tô Hoa đại nương dậm chân mà hô lên: "Phong Tử, nhanh chóng, đem Tiểu Diệp trốn đi, đừng cho nhà người nhà hắn tìm được người !"

Thím Xuân Cửu cũng gấp gáp nói theo: "Đúng đúng đúng, Phong Tử thật vất vả mới tìm được tức phụ, không thể để cho người ta đoạt đi!"

Các nữ nhân đều loạn cả lên, biểu tình trên mặt của từng người còn nghiêm túc hơn so với việc lúc nãy Ngu Phong nói mọi người sẽ bị liên lụy.

Tô Hoa đại nương nghiêm trang dặn, "Đừng vào trong huyện nữa, trước tiên chịu khó né tránh rồi bàn tiếp!"

Thím Xuân Cửu  cũng đang nói với nhóm nữ nhân , "Sau này trong nha môn có người lại đây thu giày  miệng phải nghiêm chút, cũng đừng để lộ gì."

Các nữ nhân người nào cũng có biểu tình nghiêm túc, nhanh chóng đáp lại.

Tô Thanh Trúc bĩu môi, "Kết hôn cũng không phải chuyện xấu, đã có người tìm hắn liền để hắn về nhà thôi!"

Tô Hoa đại nương mặt hung dữ quở mắng, : "Nếu như là chuyện tốt Tiểu Diệp còn cần phải chạy? Không chừng sẽ là lão già tám mươi vớ va vớ vẩn đây! Hơn thế, nếu Tiểu Diệp đi, thì Phong ca của ngươi phải làm sao bây giờ?"

“Ở gần xung quanh này nhiều làng như vậy, nữ nhân nhiều như vậy, Phong ca có phòng ở, lớn lên khỏe mạnh, cần gì phải vội vàng mà đi lấy vợ?" Tô Thanh Trúc nói như chuyện đương nhiên.

Tô Hoa đại nương lườm hắn một cái, "Không ít để vội gả, nhưng người nào có thể so được với Tiểu Diệp?"

Tô Thanh Trúc liếc mắt xem Tô Diệp một cái, trên mặt ghét bỏ, "Hắn có cái gì tốt? Trắng, yếu như vậy, một cơn gió thổi thì có thể ngã rồi, còn không bằng ta đây!"

Tô Hoa đại nương vỗ vào lưng của hắn một cái, phát ra tiếng vang thật lớn, Tô Hoa đại nương giọng càng to lớn hơn, "Chỉ ngươi? Cả ngày chọc mèo đùa với chó, giống như con khỉ hoang, một nửa của Tiểu Diệp cũng không sánh nổi!"

Tô Thanh Trúc nhảy chân trốn sang bên cạnh, vẻ mặt không phục.

Bề ngoài Tô Diệp bình tĩnh, nội tâm cự tuyệt lại nổi lên sóng lớn, hắn không nghĩ tới thái độ của các thôn dân sẽ như thế này, không có hoài nghi, không có bất đồng ý kiến, khiến người ta khó mà tin nổi.

Vì vậy, hắn cũng không giấu giếm nữa, nhất ngũ nhất thập(*) đem thân thế cùng nguyên nhân đào hôn nguyên thân nói ra hết một lần.

(*)Nhất ngũ nhất thập: Đầu đuôi gốc ngọn.

Tô Hoa đại nương khoát khoát tay, nói : "Nữ nhân nhà chúng ta không biết Vĩnh An hầu gì, nơi này trời cao hoàng đế xa, nhờ phúc của Tiểu Diệp chúng ta mới có thể nhìn thấy một hai vị tuần phu lính lệ. Đừng nói đến chuyện ngươi không giết người phóng hỏa, coi như thật thì chúng ta cũng sẽ không lắm miệng đi nói!"

Tô Diệp che khuất nước mắt trong mắt, sâu sắc vái chào, "Đại nương, thím, Tô Diệp ở đây bái tạ!"

Mọi người rối rít xua tay, "Không cần, không cần!"

Xuân Cửu thím mỉm cười nói: “ Nếu Tiểu Diệp  không ngại, cứ việc an tâm ở lại, mặc kệ hắn quan to lớn hơn nữa, có thể nào lại chạy vào trong làng nhỏ của chúng ta giở giọng gây xích mích với mọi người hay sao?"

"Nếu thật sự có một ngày như vậy, thì chạy vào trong rừng, đến lão hoàng đế cũng đừng nghĩ đến việc tìm ra!"

Nói tới đây, lúc này bầu không khí mới được thả lỏng hơn.

Đến cùng Tô Hoa đại nương vẫn là người từng trải có kinh nghiệm phong phú, nàng trầm ngâm chốc lát, rồi đề nghị: “Ngày mai ta nhanh chóng dẫn đứa cháu này muốn đến huyện lý nhập hộ khẩu, không bằng Tiểu Diệp cũng đi đăng ký luôn đi, nếu có người hỏi tới, chỉ cần nói là huynh đệ, là ta dẫn từ trên núi xuống!"

Tân hoàng đăng cơ, triều đình ủng hộ người dân lưu lạc trở về quê quán, nên chuyện xét duyệt cũng không quá nghiêm ngặt.

Tô Diệp mới ý thức được, nơi này không phải hiện đại, không có các tin tức trên mạng, thay đổi tên, thì ai có thể tra ra hắn?

Ngu Phong cũng hưng phấn gật đầu liên tục, "Như vậy là tốt nhất, mặc dù có người biết thôn chúng ta nhiều người hơn, nhưng tất nhiên sẽ không nghi ngờ!"

"Cô cô ,cô cô, ta mới không cần làm huynh đệ với hắn!" Tô Thanh Trúc  kéo tay áo Tô Hoa đại nương , vội vàng muốn biểu đạt ý định từ chối.

Tô Hoa đại nương liếc hắn một cái, quay đầu liền nóng lòng mà tính toán, hoàn toàn không để ý tới lời nói của y.

Tô Thanh Trúc đành phải đem mũi nhọn này nhắm vào Tô Diệp, tức giận nhìn hắn chằm chằm, "Ta khuyên ngươi tốt nhất nên từ chối đi !"

Tô Diệp nhíu nhíu mày, không chỉ không có một chút không muốn nào, trái lại nhìn về phía hắn cười cười, ở trong mắt hắn, song nhi trước mắt này chỉ là một tiểu thiếu niên đang mắc phải “trung nhị bệnh”(*) mà thôi.

Không ngoài dự đoán, nhất thời Tô Thanh Trúc trợn mắt, vẻ mặt đầy khó tin, rốt cuộc cũng không còn vẻ mặt khiêu khích như trước.

Ý cười trên mặt Tô Diệp càng thêm sâu, tâm trạng vốn nặng nề bỗng dưng nhẹ đi.

Vào lúc này, hắn chân chân chính chính nảy sinh lòng trung thành đối với Ngu Gia thôn.

(*) Trung nhị bệnh một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 (13-16 tuổi) Trung học cơ sở (hay sơ trung - hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói "bệnh" trong "Trung nhị bệnh" thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.

Tại Việt Nam còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".

Chương 24: Bị người theo dõi  

【 Vào dâng lên bức vẽ thiết kế quan kho 】

Ngày hôm sau, Tô Diệp cùng Ngu Phong, Tô Thanh Trúc cùng nhau đến huyện nha một lần nữa để đăng ký lại hộ khẩu, quê quán.

Ở tình huống bình thường, làm như thế này là chuyện không được phép, chẳng qua là, dù sao Tô Diệp cũng coi như có một nửa liên quan đến đơn vị, chỉ cần Huyện lệnh đồng ý, sẽ không ai nói gì được.

Nhưng Tô Thanh Trúc thập phần không muốn, dọc theo đường đi đều phồng mặt lên.

Nhưng mà, bất kể là Ngu Phong hay Tô Diệp, cũng không có để ý đến thái độ của y, điều này làm cho Tô Thanh Trúc càng nghẹn một hơi.

Vừa tới cửa nha môn, Ngu Phong liền bị mọi người vây lại , phần lớn là khách quen lúc trước.

Nhóm người ào ào tới hỏi: "Nghe nói sau này  tiểu ca không đến bán bánh ? Thật hay giả vậy ?"

Ngu Phong gật đầu cười, giương giọng trả lời: "Trước đó vài ngày nhờ sự chăm sóc giúp đỡ của mọi người , tiểu đệ vô cùng cảm kích. Chỉ là trời càng ngày càng lạnh, trong nhà cần phải dọn dẹp một chút cho tốt, trong khoảng thời gian này tạm thời sẽ dừng tới."

Nói đến đây cũng không phải tất cả lời nói đều là mượn cớ, tối hôm qua y đã cùng Tô Diệp bàn bạc xong, tranh thủ trước khi tuyết rơi  vào núi mấy chuyến, tìm da thú, đem nhà lá sửa chữa lại một chút.

Mọi người nghe nói y không đến, không hẹn mà cùng phát ra âm thanh tiếc hận, còn có người thật sự sốt ruột, "Sau đó muốn ăn bánh nhà ngươi có thể mua?"

"Đúng vậy nha, tiểu tử nhà ta nháo lên thì khẩu vị sẽ không tốt, chỉ có bánh của ngươi thì có thể ăn nhiều mấy cái."

"Mẹ ta ăn cũng thấy hợp khẩu vị, đặc biệt là món tương nấm kia, hôm qua còn dặn ta trở lại thì mua nhiều chút."

"Ai, nói thế nào không bán thì vẫn là không bán..."

Mọi người sôi nổi nói xong, Tô Diệp lại nhíu nhíu mày sâu xa nhíu đến mức không thể nhận ra —— hôm qua hắn mới ra quyết định, hôm nay liền có người biết, nếu như nói không phải có người cố ý tiết lộ ra, hắn không tin.

"Được rồi cũng không phải là sẽ không tới nữa, đến lúc đó còn trông cậy vào các vị chiếu cố việc buôn bán thêm." Ý cười trên mặt Ngu Phong không giảm, cởi mở nói lời khách khí.

Mọi người đều đáp lại, nói một mạch đáng tiếc.

Đặc biệt là tiểu ca bán mì nước hắn là người hiền lành, mấy ngày nay tiếp xúc nhiều nên có cảm tình, hơn nữa cũng có chút giao tình với Ngu Phong,  không nhịn được than thở: "Ngươi bán món kia ngon đến như vậy, nghỉ thật là đáng tiếc..."

Ngu Phong vỗ vỗ vai hắn, chỉ cười cười, không nhiều lời.

Đợi đến khi ba người đi tới chỗ yên tĩnh, rốt cuộc Tô Thanh Trúc không  nhịn được, luôn miệng hỏi: "Phong ca làm bánh gì để bán? Vì sao mọi người lại để bụng như thế?"

"Bánh xuân, lấy đồ ăn cuốn vào rồi ăn, ngày khác làm cho ngươi ăn." Ngu Phong cười nói.

Tô Thanh Trúc cao hứng gật gật đầu, trong mắt phát ra một tia ánh sáng sùng bái , "Nhất định là ăn ngon! Phong ca thật là lợi hại, còn có thể làm bánh!"

Ngu Phong nhìn về phía Tô Diệp, ánh mắt không tự chủ nhu hoà, "Là tiểu Diệp Tử dạy ta làm, người lợi hại chính là hắn."

Tô Thanh Trúc nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía Tô Diệp,  dù nghĩ thế nào y cũng không thể nghĩ đến, vị song nhi lãnh lãnh đạm đạm, như tiên này lại còn biết làm cơm!

Ngu Phong không keo kiệt lời khen ngợi người của mình chút nào, "Không chỉ là bánh, tiểu Diệp Tử còn có thể làm nước sốt sợi đậu phụ khô, xào tương nấm, hầm canh bí đỏ, rõ ràng đó là thức ăn chay nhưng hắn lại có thể làm ra mùi vị y như thịt !"

Y dừng một chút, sau đó cố ý nói thêm: "Sau này ngươi chính là đệ đệ của Tô Diệp, nhất định phải đối xử tốt và nghe lời của hắn, không thể lại giống như dã tiểu tử, nếu tiểu Diệp Tử vui vẻ, có thể sẽ làm cho ngươi ăn."

"Ai hiếm lạ chứ!" Tô Thanh Trúc vênh cằm lên, biểu hiện ra một bộ dạng kiêu ngạo, nhưng mà, một đôi mắt đen nhánh có ánh mắt sáng ngời lại lặng lẽ hướng về phía Tô Diệp bên kia ngắm a ngắm.

Cái tên này thật sự biết  làm nhiều món ăn ngon như vậy?

Nếu như mình học xong, có phải là cũng có thể tới đây bán?

Nếu như có thể kiếm nhiều tiền một chút, là có thể đưa tiểu đậu tử đi học...

Tô Thanh Trúc  âm thầm tính toán nhỏ nhặt trong lòng.

——

Bọn người Tô Diệp đến không khéo, đúng lúc này Mộ Phong lại không ở trong huyện nha.

Bởi vì  có mối quan hệ hảo hữu rất tốt của Tô Diệp với hai người Biển, Cố, không chỉ có sai người  đưa bọn họ đến phòng giải khát, mà cả hai còn ở lại tiếp đãi.

Cổ Đinh nâng chung trà lên, không nhanh không chậm giải thích: "Nếu như riêng là vị tiểu ca này về quê,  hộ tào ty liền có thể làm chủ công văn, nhưng mà, nếu có thêm Tiểu Diệp đổi quê quán, chuyện này lại không đơn giản như vậy."

Ý tứ của Cổ Đinh, Tô Diệp rõ ràng.

Tân hoàng ủng hộ dân lưu lạc về quê mình, vì thế ban bố một loạt cách thức để ban thưởng, ví như giảm miễn thu thuế lao dịch, phân phát ruộng đất.. v..v.

Tương ứng, vì phòng ngừa một số người  dân lưu lạc đánh cờ hiệu (*)tâm tư lung lay tới đổi quê quán, thì ở phương diện này triều đình kiểm soát  vô cùng nghiêm ngặt, nếu như không có Huyện thừa dùng người đảm bảo, không ai có thể làm được.

(*) Đánh cờ hiệu; chiêu bài (thời xưa dùng làm cờ hiệu, nay dùng ví với với việc mượn danh nghĩa nào đó làm điều xấu)

"Hôm nay Huyện lệnh đại nhân có thể trở lại hay không ? Chúng tôi có thể chờ!" Ngu Phong vội vàng hỏi.

Tô Diệp vỗ vỗ hắn tay, an ủi: "Không cần nóng ruột, hôm nay không được, ngày mai trở lại cũng giống vậy thôi."

Ngu Phong làm sao có thể không vội? Từ khi biết Tô Diệp là đi cửa sau để đào hôn, tim y giống như bị cào loạn, chỉ lo người nhà họ Tô đột nhiên xuất hiện, rồi đem Tô Diệp đoạt lại đi kết hôn.

Cổ Đinh không dấu vết liếc mắt nhìn Biển Hoàn một cái, mím mím môi, cuối cùng cũng không mở miệng.

Biển Hoàn thả chén trà xuống, chủ động nói: "Nếu Tiểu Diệp không  ghét bỏ, Biển mỗ nguyện tận sức mọn."

Lời này vừa nói ra, tâm lý Cổ Đinh có chút chấn động nho nhỏ —— hắn vốn cho là, với tính cách cứng nhắc của Biển Hoàn sẽ không chủ động kéo chuyện.

Ánh mắt Ngu Phong sáng lên, theo bản năng mà bắt lấy tay Tô Diệp.

Trái lại lúc này Tô Diệp lại có chút do dự.

Bây giờ Biển Hoàn  đã được thăng làm Huyện thừa, liền quản lý hộ tào ty, lưu dân về quê  nếu có hắn làm bảo đảm, thì không cần thông qua Huyện lệnh.

Nhưng mà, có thể hay không và có làm hay không lại là hai việc khác nhau, hôm nay hắn  thay mình bảo đảm, nếu có một ngày tầng lớp thân phận của Tô Dạ Lan bị vạch trần rõ ràng, vị trí của Biển Hoàn sẽ bị liên lụy.

Qua tay Huyện lệnh lại là hai chuyện khác nhau.

Trong thâm tâm của Tô Diệp  vô cùng cảm kích, nhưng mà hắn vẫn thẳng thắn nói: "Không dối gạt hai vị tiền bối, sở dĩ vãn bối muốn đổi quê quán, là bởi vì nguyên quán có chút phiền phức, vãn bối cảm kích tâm ý của tiền bối đã giúp đỡ, nhưng không thể liên lụy đến tiền bối."

Biển Hoàn vung vung tay, "Tiểu Diệp cũng coi như là có ơn đối với Biển mỗ, chút chuyện này Biển mỗ còn không có can đảm làm sao. Theo Biển mỗ biết, lần này đại nhân đi đến quận phủ, chỉ sợ là không dưới mười ngày nửa tháng thì không về được, các ngươi có thể chờ nổi không?"

Tô Diệp vừa nghe, không khỏi nhếch môi, thật sự là có chút làm khó dễ.

Ngu Phong kéo hắn tay, lại nhìn Biển Hoàn một chút, trên mặt mang vẻ thân thiết không hề che giấu.

Tô Thanh Trúc ngồi vững chãi ở trên cái đệm, một đôi mắt đen lay láy mắt tò mò nhìn tới nhìn lui, giống như chuyện này không có quan hệ gì với y hết.

Cổ Đinh đột nhiên cười, có ý tứ mà nói: "Trái lại ta nhìn thấy vị tiểu ca này và Tiểu Diệp lớn lên là thập phần giống nhau, nếu như nói không phải huynh đệ sợ rằng cũng không ai tin."

Ba người còn lại nghe vậy, không hẹn mà cùng nhìn sang.

Đặc biệt là Biển Hoàn, đầu tiên tầm mắt hắn   đặt ở trên người Tô Thanh Trúc, so sánh trái phải một chút, đúng thật, hai người đều có lông mi dài, mắt to, dáng người cao gầy, điểm khác biệt lớn nhất chính là Tô Diệp trắng và ốm hơn một chút.

Biển Hoàn không khỏi cười, "Lần này Tiểu Diệp không cần lo lắng, việc này cứ để Biển mỗ giúp là được rồi!"

Cả người Tô Diệp sững sờ, hắn đột nhiên phản ứng lại, vì sao thời điểm lần đầu gặp  Tô Thanh Trúc hắn đã cảm thấy vô cùng thân thiết —— dáng dấp của Tô Thanh Trúc và ca ca hắn khi còn bé có tám phần giống nhau!

Tô Thanh Trúc như bị kinh sợ, cả người bị kích thích đến mức muốn bùng nổ, cũng không quản là có không có người ngoài ở đây, kéo cổ họng  hét lên: "Là hắn trắng trẻo non nớt yếu như gà, ta và hắn giống nhau? Có thể dẹp đi đi không!"

Cổ Đinh lại rất tán thành mà gật gật đầu, "Đúng, không giống không giống, tính tình thế này là chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm."

Người cả phòng đều cười theo.

Chỉ có Tô Thanh Trúc, trừng hai mắt ngồi ở chỗ đó, như  con ếch nhỏ màu xanh tức giận.

Tô Diệp mỉm cười nhìn, cảm giác đến vô cùng đáng yêu.

——

Có sự hỗ trợ của Biển Hoàn, chuyện này được làm xong rất nhanh.

Trước khi đi, Tô Diệp giao cho Biên Hoàn một mảnh vải lụa, nhờ hắn chuyển cho Huyện lệnh, cũng khiêm tốn nói : "Trước đó, còn xin tiền bối giữ kỹ."

Biển Hoàn cảm thấy nghi ngờ, mắt nhìn xuống hình vẽ không có khả năng nào để thưởng thức, càng xem càng hoảng sợ, "Này, chuyện này..."

Tô Diệp nhìn hắn, cười mà không nói.

Tay Biển Hoàn run run đem vải lụa khép lại, hai tay trình lên trước mặt Tô Diệp, trịnh trọng nói: "Việc này có quan hệ trọng đại, Tiểu Diệp nên tự mình  vào dâng lên , Biển mỗ không thể tham công lớn này."

Tô Diệp đẩy tay của hắn trở lại, bình tĩnh nói: "Ta chỉ là một song nhi, công lao có to lớn hơn nữa sợ lĩnh cũng không gánh nổi, còn nữa, bây giờ ta mới vừa thay đổi quê quán, nên khiêm tốn làm việc, tiền bối chỉ coi là hỗ trợ."

Biển Hoàn cùng Cổ Đinh liếc mắt nhìn nhau, rất do dự.

Cổ Đinh mặt nghiêm túc, khuyên nhủ: "Chắc chắn Tiểu Diệp đã suy nghĩ kỹ càng, Biển huynh liền đáp ứng đi!"

Biển Hoàn suy nghĩ một phen, cuối cùng cũng nói: "Biển mỗ chỉ phụ trách chuyển giao cho đại nhân, tấm này vải này là do Tiểu Diệp vẽ ra, đến lúc đó Biển mỗ tất nhiên sẽ nói rõ sự thật."

Tô Diệp cười cười, cũng không để ý.

Lúc này hắn lại  đặt chú ý ở trên hai mảnh sách  thẻ trẻ (*) kia.

(*) thẻ tre (thời xưa dùng để viết)

Trên một mảnh có viết là "Huyện Vạn Niên Đông Hoa, thôn Ngu Gia — hộ nông Tô Diệp, năm nay mười tám tuổi cao bảy thước(*) năm tấc (**), mặt trắng không râu, là song nhi", trên một mảnh khác ghi họ tên là "Tô Thanh Trúc", chiều cao diện mạo cũng là "Cao bảy thước năm tấc, đen".

(*)Xích : thước Trung Quốc (đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét)

(**) tấc (đơn vị đo chiều dài, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ)

Hộ tịch của hai người nối liền cùng nhau, thể hiện là lưu dân về quê , quan hệ là huynh đệ sinh đôi.

Mãi đến tận lúc ra cửa hộ tào ty, Tô Thanh Trúc vẫn còn tức giận bất bình, "Hai người đều là bảy thước năm tấc? Làm sao có thể ? Rõ ràng cao hơn hắn! Còn nữa, tại sao ta lại là đệ đệ? Nhìn như thế nào ta cũng giống ca ca!"

Ngu Phong  nắmhai mảnh sách thẻ tre thật chặt, tâm lý như tảng đá lớn đè nặng rốt cuộc cũng rơi xuống.

Tô Diệp trước sau mỉm cười, nói không vui vẻ là giả.

Ngu Phong nhớ tới chuyện vừa rồi, không nhịn được hỏi: "Tô Diệp Tử, trên mảnh vải lụa kia là vẽ cái gì vậy? Vì sao sau khi xem  Huyện thừa đại nhân lại kích động như vậy?"

Tô Diệp không có giấu hắn, nói ra thực sự: "Là tranh thiết kế quan kho, gần đây Huyện lệnh đại nhân vì việc này mà phát sầu, ta đem đồ vật kia cho hắn, cũng coi như trả lại nợ ân tình vì lời nhắc nhở của hắn."

Ngu Phong trịnh trọng gật đầu, làm ra bộ dạng hiểu rồi.

Tô Thanh Trúc chen miệng vào nói giống như khiêu khích: "Nhá, ngươi còn có thể vẽ quan kho cơ đấy, ghê gớm nha!"

Trên thực tế, hai người bọn họ căn bản không biết đến  "Quan kho" là vật gì.

Tô Diệp hiểu ý không khỏi bật cười.

Ngu Phong nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa, ánh mắt long lanh của hắn, thì trưng ra một bộ dạng ngơ ngác ngây ngốc .

Còn Tô Thanh Trúc thì khó có thể tin nhìn hắn —— này, người này... Rõ ràng là đang giễu cợt hắn, sao còn cười cái gì mà cười? !

Nhìn bộ dạng ăn quả đắng của tiểu song nhi, Tô Diệp cười đến càng vui vẻ hơn.

Cứ như vậy, ba người "hòa hòa thuận thuận" mà rời khỏi huyện nha.

Bọn họ cũng không  phát hiện, phía sau gò đá, một người có sắc mặt xanh đen  đang có mưu kế theo dõi , với một đôi mắt có ánh mắt như là ngâm độc nhìn theo ba người.

Tao lệ có vẻ mặt gian giảo lấy lòng nói: "Thủ lĩnh, có cần  tiểu nhân đi theo sau hay không, tìm cơ hội giáo huấn bọn họ một chút?"

Vu Đức chính là người đã bị giáng xuống làm huyện úy, lỗ mũi hắn hừ lạnh một tiếng, tàn bạo nói nói: "Thời điểm này cái song nhi đáng chết kia lai có huynh đệ? Việc này không đơn giản, điều tra!"

Tạo lệ vội vã đáp lại, "Dạ!"

Chú thích thêm về chiều cao của Tô Diệp :
 
Bối cảnh trong truyện là  1 thời không có trong lịch sử, nhưng đầu truyện tác giả có nói sẽ lấy tư liệu ở thời nhà Hán nên mình cũng sẽ lấy số liệu ở thời kỳ đó.

Thời đó 1 thước chỉ bằng :
21,35~23,75 cm
Nên tính ra nhân vật Tô Diệp cao tầm 1m69 -1m78.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro