CHƯƠNG 25-26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor : Lông Vũ Ngợp Trời
Beta: Kún Huyền

Chương 25: Tiểu Ngưu bị bệnh nặng

(*) Tiểu ngưu ở đây là chỉ con trâu con,  còn nhỏ gọi là con nghé con

【 Cảm thấy đồng bệnh tương liên (*)  】

(*) cùng cảnh ngộ thì thông cảm nhau

Hộ khẩu của Tô Diệp đã được chứng thực, người vui vẻ nhất chính là Ngu Phong.

Y tràn đầy phấn khởi mà nói: "Hôm nay may mắn đến ngày họp chợ lớn, tiểu Diệp Tử có muốn hay đi dạo hay không?"

Khi nào đi y phải cố ý mang thêm nhiều tiền một chút, nếu Tô Diệp  nhìn thấy yêu thích cái gì, liền cho hắn mua.

Tô Diệp còn chưa kịp mở miệng, Tô Thanh Trúc liền giành nói trước: "Đương nhiên muốn đi! Phong ca không phải nói nước sốt đậu hũ kia ăn ngon lắm sao ? Nhân tiện, trở về chúng ta mua chút da heo làm ăn!"

Ngu Phong gõ gõ đầu của hắn, cười: "Khẩu khí không nhỏ, ngươi mang theo bao nhiêu tiền?"

Tô Thanh Trúc hào khí mười phần mà vỗ ngực một cái, "Toàn bộ tài sản tất cả đều ở nơi này!"

Lông mày Ngu Phong nhíu lại, "Đại nương có biết không?"

Tô Thanh Trúc ánh mắt lấp loé, mím môi không lên tiếng.

Không cần hỏi nhiều nữa, tất nhiên là không biết.

Ngu Phong làm vẻ mặt hung dữ, muốn giáo huấn hắn một chút, đúng lúc này Tô Diệp  lại nói: "Đi thôi, nếu đến trễ chợ sẽ tan mất."

Biểu cảm trên khuôn mặt Ngu Phong lập tức thay đổi ngay, lấy lòng nói: "Đi đến chợ có nhiều người, sau khi đến đó tiểu Diệp Tử theo sát ta, không nên chen lấn sẽ bị lạc."

Tô Diệp đáp một tiếng, tự tiếu phi tiếu xem xét mắt Tô Thanh Trúc, trên khuôn mặt tuấn dật lộ ra vẻ bỡn cợt.

Tiểu thiếu niên le lưỡi một cái, thầm xoa xoa tay mà nói lầm bầm: "Đừng hy vọng ta sẽ cảm kích ngươi..."

Tô Diệp nhíu mày, làm không nghe thấy.

Ngu Phong trừng mắt liếc nhìn tiểu song nhi kia một cái, xoay đầu lại, tràn đầy phấn khởi mà cùng Tô Diệp nói chuyện thú vị về chợ.

——

Họp chợ  huyện Vạn Niên vốn là luân phiên tổ chức ở các con phố chính trong thành,  mười ngày tụ hội một cái chợ lớn, năm ngày một cái chợ nhỏ, náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng đi lại gặp khó khăn, hơn nữa các loại vấn đề vệ sinh, các gia đình và thương hộ bày sạp sát đường thường là người có mồm mép.

Bây giờ Huyện lệnh mới nhậm chức là Mộ Phong, sau khi đến, liền đem  đất trống ở trước miếu thổ địa đổi thành chợ, mỗi khi khai trương đều sẽ phái tạo lệ đi vào duy trì trật tự, chủ động xử lý người gây sự  không hề nương tay chút nào, qua mấy lần, đừng nói gây sự, ngay cả một tên trộm vặt móc túi cũng hiếm thấy.

"Nếu như vậy, sau này vị trí chợ đó đã cố định luôn?" Tô Diệp tò mò hỏi.

Ngu Phong gật gật đầu, "Không chỉ có như vậy, sau khi tan chợ còn có người đặc biệt đến dọn dẹp những vật dơ bẩn, chi phí tiền công từ thu được thì chia đều từ trong  ra ngoài , như thế thì trước cửa cũng khó dơ dáy bẩn thỉu không ai oán giận nữa."

Mấy tin bát quái này là y nghe được của nhóm tiểu thương lúc bày sạp ở huyện nha nói,  nhìn thấy hai tiểu song nhi nghe rất có hứng thú, y liền cảm thấy được vô cùng đắc ý.

Tự trong lòng thở dài Tô Thanh Trúc nói: "Trái lại Huyện lệnh mới đến thật lợi hại, có phải là loại người mọc ra râu mép nhỏ,  bước đi bát tự bước(*)?

(*) Bát tự bước : Lúc  đi đường hai mũi chân hướng vào phía trong hoặc hướng ra phía ngoài thành hình chữ bát (八), bộ dạng nhàn nhã tự đắc.

Nhớ tới khí chất tiêu sái của Mộ Phong , Tô Diệp có thâm ý khác nói : "Sau này ngươi gặp qua thì  sẽ biết."

Tô Thanh Trúc bĩu môi, làm ra bộ dạng không thèm để ý, "Không nói thì thôi!"

Nhưng mà... Vẫn thật sự rất tò mò thì phải làm sao bây giờ?

——

Từ huyện nha đi theo hướng tây, quẹo qua ba con đường, liền có thể nhìn thấy đám người rộn rộn ràng ràng.

Nơi bán đồ ăn ở cửa phía nam, ba người từ cửa hướng tây mà đi vào, cần phải đi tiếp qua chợ mua bán gia súc thì mới có thể đến đó.

Gia súc trên chợ nhiều dơ bẩn, Ngu Phong lo lắng Tô Diệp không thích ứng, liền che chở hắn, cố ý đi nhanh hơn một chút.

Không ngờ, khi nhìn mấy con  lợn nhỏ dê nhỏ đang sống sờ sờ kia, Tô Diệp lại hiếm thấy bỏ đi vẻ lạnh lùng bên ngoài hằng ngày, lộ ra đầy sự hiếu kỳ.

Ngu Phong theo bản năng mà thả chậm bước chân, "Tiểu Diệp Tử yêu thích nó?"

Tô Diệp lắc đầu , đôi mắt nhìn trái nhìn phải không rời, như thực tâm trả lời: "Từ trước ta chưa từng thấy qua."

Ngu Phong cùng Tô Thanh Trúc đều cảm thấy hơi bất ngờ.

Không biết hai người não bổ cái gì trong đầu, Ngu Phong nghiêm túc nói : "Nếu như rất thích, hôm nay chúng ta liền mua về, yên tâm, ta mang rất nhiều tiền."

Ngay cả Tô Thanh Trúc cũng đồng tình nhìn về phía Tô Diệp, kỳ quái nói : "Đại Hắc nhà ta mới vừa đẻ  con, chưa đủ tháng, xem ngươi đáng thương đến mức như thế... Không cho ghét bỏ!"

Nói xong lời cuối cùng, tiểu song nhi đỏ mặt, cố ý làm ra bộ dạng dữ dằn.

Tô Diệp nhìn về phía hai người gật gật đầu, tuy rằng trên mặt vẫn là vẻ nhàn nhạt, nhưng lúc này trong lòng lại tuôn ra một dòng nước ấm.

Lúc này bên cạnh truyền đến một trận huyên náo.

Một giọng nữ cao vút kêu la ầm lên: "Ta thấy con nghé (trâu con) này sắp chết rồi, ngươi còn kéo đi ra bán, đây không phải là lòng dạ hiểm độc sao!"

"Nói càn gì thế? Không hận không oán làm gì nguyền rủa  nghé nhà ta chết?" Hán tử bán trâu mạnh miệng giải thích.

Nữ nhân kia cũng không chút yếu thế, "Đã tiêu chảy rồi, đây không phải là sắp chết  thì là thế nào ?"

Có  người trong nghề hiểu việc, cũng lắc đầu tiếc rẻ nói rằng: "Con ngươi của nghé này đã vẩn đục, phát sốt, phía dưới bị kiết lỵ quả thật là... Không được tốt nha!"

Hán tử nghe vậy, lập tức tỏ ra ngang ngược nói, "Đi đi đi, bớt ở chỗ này nói hưu nói vượn, đừng chậm trễ lão tử bán nghé —— nghé, nghé khỏe mạnh đây, mười xâu tiền đồng tiền bán ngay!"

Mọi người vừa nghe, đều nhíu mày lại.

Quy tắc của chợ, những món đồ hay con vật  lớn thành giao đều là lén lút thương lượng giá cả, cũng không ai hô giá tiền ra ngoài, hán tử này không chỉ có bán trâu bị bệnh , lại còn công khai lắc lư ra giá trên trời như vậy, sớm đã có người không ưa, lặng lẽ đi báo cho chăn nuôi ty rồi.

Tô Diệp không chớp mắt chăm chú nhìn vào đầu con nghé bị bệnh kia.

Nghé con da lông màu vàng bị rạn ra, nhìn bộ dạng còn chưa đủ tháng, gầy đến đáng thương, một đôi mắt thật to như muốn lồi ra .

Hình như nó chưa từng thấy nhiều người như vậy, vẫn luôn sợ và rụt lại phía sau, gầy gò đến mức da bọc xương thân thể nhỏ bé như đang khẽ run .

Có lẽ là có mấy phần linh khí, tiểu tử cảm nhận được Tô Diệp đang nhìn kỹ nó, lắc lắc đầu nhìn sang.

Đối diện với đôi mắt có hơi nước lưng tròng kia, trong lòng Tô Diệp run lên, hắn nhìn thấy rõ ràng, dục vọng sống nồng đậm trong đôi mắt kia.

Không biết vì sao mà Tô Diệp nhớ lại kiếp trước, sự bất lực của đứa trẻ nhỏ nằm ở trên giường đó.

"Ta muốn mua nó." Đầu óc còn chưa tỉnh lại,  miệng đã nói ra lời ấy.

Tô Thanh Trúc lập tức nhảy ra phản đối, "Ngươi có phải là ngốc không ? Không nghe người ta nói sao, nó sắp không sống nổi."

Tô Diệp không nói lời nào, tầm mắt như trước đặt ở trên mình con nghé con .

Tiểu tử cũng xuyên thấu qua lớp lớp đoàn người, tò mò nhìn hắn.

Tô Thanh Trúc lườm một cái, không khách khí nói rằng: "Cái tên này vừa nhìn liền biết đã bị bệnh đến không rõ, chủ nhân của hắn tám phần mười là không trị hết mới lôi ra tiền lời, ngươi nếu như mua nó, nhất định là vứt tiền."

Ngu Phong thái độ không cứng rắn như Tô Thanh Trúc, nhưng mà ý phản đối cũng hết sức rõ ràng, "Tiểu Diệp, nếu như ngươi  thích nghé, chúng ta đổi một con khác tốt hơn được không?"

Hắn cũng không đau lòng bạc, chỉ là lo lắng vạn nhất này con nghé con chết thật, Tô Diệp sẽ thương tâm.

Tô Diệp nhưng là lắc lắc đầu, kiên định nói: "Chính là nó, ta muốn mua về."

Ngu Phong kiên nhẫn dỗ, "Tiểu Diệp..."

Tô Diệp nói  một câu làm cho mọi người kinh ngạc "Ta sẽ trị hết bệnh cho con nghé, ta có thể trị hết cho nó." .

Không chỉ là Ngu Phong, ngay cả nhóm người  thờ ơ ngoài cuộc cũng ngây ngẩn cả người.

Tầm mắt của mọi người đều đặt ở vào trên người Tô Diệp , không hẹn mà cùng lộ ra vẻ ngạc nhiên —— nhìn dáng dấp của Tô Diệp, nhìn thế nào cũng không giống người sẽ chữa bệnh cho trâu được.

Chương 26: Tổ hợp ba người giả điên

【 Nhặt được một cái tiện nghi 】

Ngoại trừ Ngu Phong, cũng không có ai tin tưởng Tô Diệp.

Ở thời đại này, ngay cả người bị bệnh vừa phải cũng có thể trị không hết, nói chi là động vật, đến cả các quan ở chăn nuôi ty cũng không dám nói thẳng ra lời này.

Tô Diệp vô cùng bình tĩnh, trên thực tế, sở dĩ hắn kiên trì, ngoại trừ chuyện cảm thấy cùng cảnh ngộ mà thông cảm với con nghé con này, còn một nguyên nhân khác là loại bệnh này hắn từng thấy, hơn nữa có bảy phần mười nắm chắc là có thể trị hết.

Thời điểm ở kiếp trước hắn thích xem nhất à kênh CCTV7, một trong đó có một chuyên mục làm giàu từng nói qua một loại bệnh nghé con thường bị, vô cùng tương tự với tình trạng mà bây giờ hắn thấy.

Vì nghiệm chứng ý nghĩ của mình, Tô Diệp tiến lên vài bước, đối diện với người bán trâu nói: "Xin hỏi, khi mắc bệnh triệu chứng ban đầu của con ghé này có phải là phát sốt hay không, soi mũi thì thấy bị khô?"

Người bán trâu ngăm đen gầy gò trừng mắt, đỏ mặt tía tai mà hét lên: "Bớt ở chỗ này nói hưu nói vượn đi, chỉ là  trâu nhà ta ăn nhầm cây ba đậu mà thôi, qua ngày mai là tốt rồi, con mắt nào của ngươi nhìn thấy nó bị bệnh?"



Trong đám người truyền đến một trận than thở, nhưng cũng không có ai nói chuyện, mọi người đều  tò mò nhìn xem tiểu ca này ứng phó sao cho tốt.

Người có lý thì không to tiếng.

Tô Diệp không ầm ĩ không cãi cọ ồn ào, mà vô cùng bình tĩnh bắt tay vào giả định, lạnh nhạt nói: " 'Vương pháp cấm giết trâu, nếu người giết biết mà còn vi phạm lệnh cấm giết chết, mặc dù là sinh bệnh chết, chủ của con trâu cũng phải ăn hèo, phạt tiền bạc, không phải là ngươi không biết chuyện này đấy chứ?"

Hán tử gầy gò vừa nghe liền trợn tròn mắt, hắn thật  sự không biết.

Tô Diệp hơi nhíu mày, xem ra, con trâu này của gã cũng không bình thường, nếu không thì, báo cho chăn nuôi ty trước. Đương nhiên, cũng không loại trừ trường hợp có người cố ý giấu diếm mà không báo.

Ánh mắt của Hán tử lấp loé mập mờ, cuối cùng không còn hung hăng như trước.

Tô Diệp mở miệng lần nữa, "Ta vừa mới nghe có người đã đi mời đại nhân của chăn nuôi ty, ngươi vẫn còn muốn giấu diếm?"

Mặc dù hắn chỉ mặc loại áo gai loại phổ thông,  nhưng giữa hai lông mày lại có một luồng quý khí(*) , làm cho người kia không dám nhìn thẳng.

(*) Là khí chất cao quý , sang trọng

Người Ngu Phong cao to lực lưỡng, ở bên cạnh Tô Diệp bảo hộ, trầm giọng uy hiếp, "Nói mau! Không thì phải kéo ngươi đi nha môn thật đấy!"

Người bán trâu  sợ đến mức run run, lúc này mới bất đắc dĩ rầm rì nói: "Vâng, đúng thì thế nào? Nhưng chỉ là nhất thời tham ăn, ăn nhầm cây ba đậu thôi..."

Tô Diệp rũ mắt xuống, lười so đo cùng gã, tiếp tục hỏi: "Con trâu này có phải hay dùng chân sau đá vào bụng không?"

Hán tử kinh cả, lỡ lời hô: "Làm sao ngươi biết? !"

Mắc bệnh sốt,  bệnh trạng sau đó chính là đi tả, tống ra phân loãng, có kèm đau bụng, nên con trâu dùng móng đá vào bụng, đại loại giống như là người đang xoa bụng.

Sau khi xác nhận ra chứng bệnh, Tô Diệp càng thêm tự tin, "Đưa nó bán cho ta, ngươi  có thể không bị phạt."

"Được, ta bán mười xâu tiền!"

Tô Diệp mím môi môi, không nói gì.

Nhưng Tô Thanh Trúc thì trừng hai mắt nhảy ra, giương giọng hô: "Mười xâu tiền? Sao ngươi không đi cướp luôn đi! Con nghé con  khỏe mạnh còn không đáng để ra cái giá này, chứ không nói đến chuyện con này của ngươi còn đang bị bệnh!"

Hán tử kia liếc mắt nhìn Tô Diệp  một cái, phát hiện đối phương vẫn chuyên tâm  quan sát đến tình hình của con nghé, vì vậy kiên trì nói: "Mười xâu tiền, thích mua thì mua, không mua dẹp đi!"

Tô Thanh Trúc một nghẹn, lôi kéo Tô Diệp muốn đi, "Không mua, không đáng!"

Tô Diệp bị y kéo lảo đảo một cái, nhưng cũng không muốn đi.

Hán tử kéo khóe miệng, đắc ý hô: "Bán nghé con, bán nghé con đây , một con mười xâu tiền, qua thôn này nữa là không còn cái tiệm này rồi!"

Tô Thanh Trúc hướng về phía Tô Diệp ác thanh ác khí nói rằng: "Không cho mua, có nghe không? Cho dù có tiền cũng không thể bị lừa gạt như thế!"

Tô Diệp bất đắc dĩ cười cười.

Những người vốn chỉ xem náo nhiệt cũng ào ào khuyên nhủ  "Nhìn con nghé này là thấy không được rồi , tiểu ca cũng đừng chịu thiệt để bị lừa."

Hán tử bán trâu lại gấp gáp, mặc kệ con trâu, cầm roi đi về phía  đám người quát lên , "Cút ngay, thiếu việc rồi xen vào việc của người khác!"

Xong rồi còn đánh một roi vào con nghé, con nghé con đau đến thân thể nhỏ run lên, đáng thương kêu lên "Ùm bò ò ò".

Đồng tử Tô Diệp co rụt lại, tiến lên đạp một cước làm cho hán tử ngã ngửa.

Đám người đều xôn xao.

"Ha, ngươi chỉ thế này mà còn dám động thủ?"

Vốn dĩ hán tử kia chỉ là du côn vô lại, không hiểu luật pháp, đánh nhau cũng  không sợ, chỉ thấy hắn nhảy lên một cái như con cá chép, hướng về phía Tô Diệp giáng xuống.

Không ngờ, quả đấm của hắn còn chưa tới, liền bị Ngu Phong bay lên cho một cước, lần thứ hai lăn nhào trên đất.

Hán tử tự biết đụng phải người không dễ ăn, không dám tiếp tục động thủ nữa, trái lại ôm bụng kêu gào, "Người đâu a, mọi người mau đến xem xem a, không có tiền mua trâu liền ra tay đánh người a!"

Tô Thanh Trúc xách thắt lưng của gã cũng rống lên, "Nếu không đánh trâu của ca ca ta  , thì ca ca của ta sao đánh nhau ngươi?"

Lúc này, Tô Diệp chạy tới bên cạnh con nghé, đau lòng vuốt đầu nó. Nghé con quả nhiên là một con vật có  linh tính, cái đầu gầy nhỏ chui vào trong lồng ngực của hắn, trong đôi mắt tròn còn có nước mắt đang lưng tròng.

Trong nháy mắt, mắt  Tô Diệp đỏ bừng.

Hán tử kia nhìn thấy, nhất thời bắt đầu ồn ào, “Gây lộn xộn,đụng chạm phá hủy đồ thì phải bồi thường, !"

Ngu Phong làm dáng vẻ còn muốn đánh, hán tử sợ đến cái cổ co rụt lại, cái mông cà cà lui về phía sau.

Tô Thanh Trúc liếc mắt nhìn về phía bên kia, ánh mắt lộ ra mấy phần không đành lòng.

Y cắn răng, tức giận nói rằng: "Năm xâu tiền, con nghe này chúng ta dẫn đi."

Hán tử nhìn ra Tô Diệp rất thích nghé con kia, kiên trì không xuống giá.

Ngu Phong đi tới bên cạnh Tô Diệp, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Diệp Tử, đừng lo lắng, chúng ta sẽ đem nó mua lại."

Tô Diệp mím mím môi, nói ra sự thật: “Mặc dù ta sẽ trị bệnh cho nó, nhưng lại cũng không hoàn toàn chắc chắn."

Ngu Phong xoa xoa đầu hắn, lộ ra một nụ cười thẳng thắn, "Cũng không thể nhìn nó chết được."

Tô Diệp nhìn y cười khiến người khác an tâm, xưa nay chưa thấy y xuống tay đánh ai.

Quyết định là sẽ mua xong, Ngu Phong lại có chút khó khăn —— tiền trên người y lại không đủ.

Tô Thanh Trúc sờ sờ túi tiền trong lồng ngực, cũng đau lòng không kém, nhưng mà vẫn dứt khoát nói rằng: "Ta chỗ này còn có một ít, góp  một chút cũng tốt."

Ngu Phong có chút ngượng ngùng, y biết Tô Thanh Trúc mang nhiều tiền đi như vậy vốn là dùng để mua bút mực  cho tiểu Đậu tử.

Đúng lúc  này, Tô Diệp đột nhiên nói rằng: "Chúng ta đi thôi!"

Không chỉ có người bán trâu, ngay cả Ngu Phong và  Tô Thanh Trúc đều hung hăng lấy làm kinh hãi.

Tô Thanh Trúc  không suy nghĩ liền nói: "Ngươi có phải bị bệnh hay không? Nói mua cũng là ngươi, không mua cũng là ngươi."

Tô Diệp lạnh lùng liếc hắn một cái, tuy rằng không nói gì, nhưng lại khiến cho Tô Thanh Trúc theo bản năng mà rụt cổ một cái.

Tô Diệp xoay người rời đi, trong nháy mắt vừa rồi, đúng là hắn có chút tức giận, nói hai chữ "có bệnh", đối với hắn mà nói nhất định là không phải đùa giỡn đơn giản như vậy.

Ngu Phong trừng mắt với Tô Thanh Trúc  một cái, nhấc chân đuổi theo Tô Diệp, thấp giọng dụ dỗ nói: "Tiểu Diệp Tử đừng để trong lòng, tiểu tử này chính là muốn ăn đòn."

Tô Thanh Trúc cúi xuống đầu theo ở phía sau, nhỏ giọng lầm bầm, "Ta chính là thuận miệng nói... Không mua trâu à ? Nhìn thật đáng thương..."

Đương nhiên là muốn mua, nhưng cũng không phải dùng cả mười xâu tiền để mua.

Tô Diệp cố ý làm ra bộ dạng không có tiền mà muốn mua, đi hai bước, quay đầu lại nhìn, lắc đầu một cái, quay đầu tiếp tục đi.

Mắt thấy ba người sắp đi xa, người bán trâu lập tức cuống lên, "Ôi chao, các ngươi còn muốn có mua hay không, bán rẻ hời cho này !"

Tô Diệp lặng lẽ nhếch miệng, trên mặt vẫn  bất động thanh sắc.

Nhưng Tô Thanh Trúc lại không kiên nhẫn, vội vã dừng lại hỏi: " Rẻ là bao nhiêu?"

Trên mặt Hán tử kia vui vẻ, "Tám xâu!"

Tô Thanh Trúc lườm một cái,  giòn tiếng mà hô: "Năm xâu , thích thì bán  bán, không bán dẹp đi!"

Y đem lời này trả lại, chỉ cảm thấy một trận mừng thầm.

Hán tử kia tức giận đến đỏ mặt tía tai, không dám nói không bán, rồi lại không nỡ lòng nhả ra.

Tô Diệp thoáng nhìn cách đó không xa có một già một trẻ đang bước nhanh tới đây, bất thình lình nói rằng: "Ba xâu, trên người chúng ta chỉ có chừng đó, có bán hay thì không tùy ngươi vậy!"

Hán tử kia phút chốc trợn to mắt, thất thanh hô: "Ba xâu? Sao ngươi không đi cướp đi!"

Tô Thanh Trúc ôm bụng, "Ha ha ha ha" mà nở nụ cười —— lời thoại của bọn họ đã hoán đổi cho nhau

Tô Diệp nhàn nhạt cười, cũng không nói lời nào.

Lúc này, một người trẻ tuổi có khuôn mặt nghiêm túc đi tới gần, thét: "Vu đại nhân đến, những người không có liên quan mau chóng tránh ra!"

Mọi người nghe đến "Đại nhân" hai chữ, rối rít tránh ra.

Có người nhận ra lão giả, nhỏ giọng nói rằng: "Là Vu đại nhân ở chăn nuôi ty, Vu đại nhân đích thân tới đó !"

Vừa vặn Tô Diệp cũng đã từng gặp người này, bên trong huyện nha, hộ tào ty và chăn nuôi ty có hai cái sân cạnh nhau.

Lão giả không nhiều lời, đi thẳng đến chỗ của con nghé.

Dáng dấp hung hăng của người bán trâu còn đâu? Khúm núm mà đáp một tiếng, há miệng run rẩy trốn qua một bên.

Vu lão đại nhân đẩy miệng nghé con nhìn một chút, lại không chê một chút nào mà nhìn đằng dưới một chút, rồi lắc đầu liên tục.

Đồng tử Tô Thanh Trúc hơi chuyển động, chỉ vào người bán trâu nói rằng: "Đại nhân, người này nuôi trâu chết rồi, có phải là muốn giết nó không?"

Quan sai  trẻ tuổi liếc mắt nhìn gã bán trâu một cái, trừng mắt dựng thẳng hỏi: "Ngươi là người bán trâu ở nơi này ?"

Gã bán trâu đầu gật như trống bỏi, gào khóc giải thích: "Đại nhân, oan uổng a, trâu này của tiểu nhân là mua được ở nhà Lương lão đầu trong thôn, lúc mua thì đã bị bệnh rồi nha!"

Vu lão đại nhân nhíu nhíu mày, uy nghiêm hỏi: "Ngươi là người của Lương gia trang ?"

Gã bán trâu gật đầu liên tục.

"Là mua hay là trộm?"

Gã bán trâu rụt cổ lại trả lời : "Mua, mua!"

Chỉ có điều, là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để nửa cướp nửa mua thôi, muốn kiếm lời từ chút tiền chênh lệch ở trong đó... Ai có thể ngờ rằng, coi tiền như rác mà không đối đãi, thì làm sao gặp phải chuyện như thế này?

Tô Thanh Trúc liền nhân cơ hội thêm một chút lửa , "Đại nhân, bất kể trâu có phải là gã mua hay không,  là gã đã nuôi làm trâu sắp chết rồi, nếu muốn phạt tất nhiên phải phạt gã!"

Vu lão đại nhân liếc nhìn về phía Tô Thanh Trúc , thấy chỉ là một  tiểu thiếu niên, liền không trách cứ y nhỡ lời.

Nhưng sai dịch trẻ tuổi lại  hung hăng mà lườm y một cái.

Tô Thanh Trúc không chút nào yếu thế mà trừng mắt lại, làm cho sai dịch bị sững sờ.

Gã bán trâu đã sớm hoảng hồn, hắn tùy tiện nhìn trong đám người, lơ đãng nhìn thấy thân ảnh của Tô Diệp, giống như nắm lấy nhánh cỏ rơm cứu mạng , hét lên: "Người này,  chính là người này hắn nói mua trâu của ta, đại nhân, ta đây chỉ bán cho hắn!"

Vu lão đại nhân không đồng ý mà nhíu nhíu mày.

Sai dịch  trẻ tuổi ôm cánh tay, bị chọc tức tới mức bật cười, "Con trâu này của ngươi nhìn thì biết là sắp chết rồi, lúc này mới nhớ tới bán cho người khác, có kẻ ngu si nào mà chịu mua?"

Vốn là Tô Diệp vừa mới mở miệng định nói muốn mua, nghe nói như thế, liền ngậm miệng lại.

Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy động tác đó gã bán trâu cũng không có bỏ qua, ánh mắt sáng lên, gấp gáp mà  thét lên nói rằng: "Bán cho ngươi, ba xâu tiền!"

Lông mày Tô Diệp khẽ nhếch, cũng không nói gì.

Trong đầu Tô Thanh Trúc  lóe lên suy nghĩ tốt, làm bộ nói rằng: "Đây không phải là ngươi có ý định hại chúng tôi sao? Chúng tôi  sẽ không mạo hiểm lấy ba xâu tiền ra mà mua."

Y cố ý nhấn mạnh giọng ở "Ba xâu tiền" tăng thêm khẩu khí.

Gã bán trâu cắn răng, đau lòng mà nói rằng: "Hai, hai xâu bán!"

Tô Thanh Trúc xùy một tiếng, "Rốt cuộc là hai xâu vẫn là hai xâu sẽ bán?"

"Hai xâu bán!"

"Không mua!"

Gã bán trâu nghẹn một cái, tức chết đi được.

Ánh mắt hắn đỏ bừng, mài răng bỏ ra hai chữ, "Hai xâu ! Không thể bớt nữa!"

Tô Thanh Trúc cười đến thoải mái, còn muốn nói nữa, liền nghe Tô Diệp trong veo thanh thót mà gọi một tiếng, "Thanh Trúc."

Không biết tại sao, Tô Thanh Trúc cả người đầy kiêu ngạo xèo mà một hơi liền tắt.

Ngu Phong cùng Tô Thanh Trúc hai người góp lại, vừa kiếm ra hai xâu tiền đưa cho gã bán trâu.

Sau khi gã bán trâu lấy được tiền, không có một âm thanh hay một tiếng động liền chạy nhanh đi như một làn khói.

Để lại ba người Tô Diệp cùng hai vị quan sai hai mặt nhìn nhau.

Vu lão đại nhân thở dài, nói rằng: "Con nghé này vẫn còn nhỏ, tạm thời không thể ghi vào sổ, tiểu ca có thể thì hãy chữa hết sức mình, nếu không chữa được... Cũng không sao."

Nghĩ đến chuyện lúc trước  Vu đại nhân đã nghe qua, chỉ có thể mở ra một con đường cho Tô Diệp.

"Đa tạ Đại nhân." Tô Diệp chắp tay thành quyền, trịnh trọng vái chào.

Vu đại nhân còn bán lễ, lại liếc mắt nhìn con nghé một cái, lắc đầu rời đi.

Mọi người thấy không còn náo nhiệt có thể xem nữa, cũng dồn dập tản đi, trước khi đi còn không quên lưu lại một câu, "Thật khờ..."

Tô Diệp không quan tâm đến phản ứng của người khác, bàn tay  trắng nhẹ nhàng vỗ vào mình con nghé con, trong mắt tràn đầy trìu mến.

Ngu Phong nhìn dáng dấp của hắn, cũng nở nụ cười tự đáy lòng.

Tô Thanh Trúc lại suy sụp hạ vai, bất mãn oán giận mà  nói: "Lần này coi như ổn rồi, tiền trên người chúng ta đã bỏ ra hơn nửa để mua nghé con, còn dư lại thì mua thuốc cho nghé con..."

Tô Diệp giống như đang lầm bầm lầu bầu nói rằng: "Có thể sống hay không, xem tạo hóa của nó."

Hắn vỗ về  đầu nghé con, nghiêm trang nói rằng: "Nhất định phải sống sót nha!"

Tô Thanh Trúc bĩu môi, nói lầm bầm: "Nói ngươi ngốc hóa ra là ngốc thật, cư nhiên đi nói chuyện cùng trâu..."

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng  trong mắt lại không giấu được sự lo lắng.

(*) Cây ba đậu vì hạt của nó giống hạt đậu và xuất xứ từ vùng Ba Thục (Tứ Xuyên, Trung Quốc).

Công dụng :

Hạt dùng chữa hàn tích đình trệ, bụng đầy trướng, táo bón, đại tiện bí kết (tắc nghẽn ruột) ho nhiều đờm loãng, đau tức ngực, bạch hầu và sốt rét.

Rễ dùng trị thấp khớp dạng thống phong, bọc máu, đòn ngã, rắn cắn.

Lá dùng bên ngoài khi bị phát cước hoặc làm thuốc sát trùng

Hết Chương 25-26.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro