CHƯƠNG 29-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 29: 【 Tô Diệp ngươi có phải là ngốc không】

Nhìn những người kia  di chuyển đồ đạc trong phòng lung tung, Ngu Phong cắn răng, cố gắng đè nén tính tình của mình lại, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói rằng: "Không biết thảo dân phạm vào chuyện gì, làm cho khách quý làm to chuyện như vậy?

"Khách quý?" Vu Đức châm biếm một tiếng, chỉ vào xe ngựa nói rằng, "Ngươi có biết người trong xe này là người phương nào không? Nói ra lại dọa vỡ gan chó của ngươi!"

Ngu Phong không lên tiếng nữa, cố ý làm ra bộ dạng vừa hiếu kỳ vừa bị kinh hoảng.

Lần đầu tiên Tô Thanh Trúc nhìn thấy Ngu Phong như vậy, quả thực muốn vỗ tay vì kỹ xảo của y.

Mắt Vu Đức lặng lẽ xem xét xe ngựa, cố ý cất cao thanh âm, "Không ngại nói cho ngươi, bên trong ngồi chính là đương gia của Vĩnh An hầu phủ, Tô đại nhân!"

Ngu Phong biến sắc —— Vĩnh An hầu phủ? Quả nhiên là người nhà của tiểu Diệp Tử !

Vu Đức cho là y bị kinh sợ, nhất thời đắc ý vênh váo, liều mạng mà nói : "Tiểu tử, ngươi biết là song nhi của Hầu phủ cũng dám lừa gạt, còn cùng ăn cùng ở, phải bị tội gì?"

Ngu Phong còn chưa kịp lên tiếng, bên cạnh trong xe ngựa lại truyền đến một tiếng quát lớn, "Nói cẩn thận!"

Âm thanh không lớn, lại làm cho Vu Đức sợ đến mức run run một cái, liền vội vàng xoay người, luôn miệng mà nói: "Hạ quan đáng chết, hạ quan đáng chết! Mong rằng đại nhân —— "

"Câm miệng!" Trên mặt quản sự trung niên hiện rõ vẻ chán ghét.

Lúc này Vu Đức im lặng, ỉu xìu trốn đến một bên.

Bên trong hố đất bên, Tô Diệp cười nhạo trong lòng —— vốn nghĩ  rằng nội tâm Vu Đức sẽ có gì đó khôn ngoan hơn, không nghĩ tới lại ngu xuẩn như thế này!

Cùng lúc đó, Tô gia mang binh phủ đến soát toàn bộ phía trong phía ngoài  nhà lá, ngay cả đống cỏ khô cũng lục ra, nhưng không tìm được người.

Sắc mặt quản sự trung niên nhất thời kéo xuống, hàm xúc không rõ ý tứ mà nhìn về phía Vu Đức.

Mắt Vu Đức hơi xoay động,  đỏ mặt tía tai mà kêu ầm lên: “Một cái làng lớn đến như vậy, bọn họ nhất định đem người giấu vào trong thôn, người đâu —— vào thôn, đem người đều mang đi ra cho ta!"

Quản sự trung niên không  ngăn cản, rõ ràng là ngầm cho phép hành động như vậy.

Vu Đức xoa xoa  giọt mồ hôi trên trán, đang muốn dẫn người tự mình đi soát, đột nhiên bên cạnh truyền tới một thanh âm trầm ổn, "Chậm đã!"

Ngu Phong đứng ra, một đôi mắt trầm nhìn chăm chú vào mặt của hắn, mặt không có biểu tình nói : "Không cần soát, ta đi gọi người ra."

Nói xong, không chờ Vu Đức đáp lời, liền dẫn đầu đi ra ngoài trước.

Tô Thanh Trúc hung hăng mà trừng Vu Đức một cái, nhấc chân đuổi theo.

Ánh mắt của Ngu Phong mang theo uy nghiêm chưa từng có, trong nháy mắt Vu Đức  có cảm giác như bị thợ săn nhìn chằm chằm, trong lúc nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.

Quản sự trung niên tức giận nói: "Còn lo lắng cái gì? Cùng đi theo, lục soát!"

"Dạ!" Phủ viện cùng lên tiếng đáp.

Lúc này Vu Đức mới phản ứng, hoảng hoảng hốt hốt đi theo.

Vu Đức tự biết mình mất mặt mũi, lúc này liền muốn cứu về, vì vậy càng thêm hung ác mà quát: "Đem người cho ta bắt tới, không còn một mống!"

Tô gia phủ viện đương nhiên sẽ không nghe theo phân phó của hắn, nhưng lũ tay sai tranh nhau chen lấn vọt vào trong sân thôn dân.

Mặc dù có Ngu Phong cùng Tô Thanh Trúc che chở, nhưng bọn nhỏ và các nữ nhân vẫn bị những động tác thô lỗ đó kéo từ trong nhà ra ngoài.

Đương nhiên, người Ngu Gia thôn cũng không phải dễ bị ức hiếp,  nếp nhăn quần áo và dấu chân trên người những người kia chính là minh chứng tốt nhất.

Vốn dĩ Vu Đức còn muốn nhân cơ hội này giáo huấn cho Ngu Phong một chút, nhưng lại bị Ngu Phong đẩy ngã xuống đất.

Ngu Phong tàn nhẫn đạp hắn một cước, nếu không phải hôm nay không đúng thời cơ, y chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha gã như vậy đâu.

Ở trong lòng y đã nhớ món nợ mang tên Vu Đức này.

Bọn hộ vệ tìm kiếm ở khắp mọi nơi, các thôn dân thì bị Vu Đức dẫn đi về phía nhà lá.

Đoàn người đã sớm có hẹn ngầm, lúc này rối rít làm bộ dạng vừa ngây thơ vừa sợ hoảng loạn, bảy miệng tám lưỡi hô lên: "Vì sao phải bắt chúng tôi? Chúng tôi oan uổng a!"

Thậm chí còn có hài tử sợ đến mức  khóc to lên.

"Tất cả câm miệng cho bản quan!" Vu Đức hét lớn một tiếng với nhóm người.

Các thôn dân từng người trợn to hai mắt, nơm nớp lo sợ mà nhìn gã.

Ngu Phong cùng Tô Thanh Trúc chắn ở phía trước với khuôn mặt không tốt.

Thấy hiệu quả như vậy Vu Đức rất hài lòng, ngay cả Ngu Phong gã cũng tạm thời quên đi, từ bên trong vạt áo móc ra một quyển thẻ tre, giống như là tranh công đưa tới trước mặt vị quản sự trung niên, "Đại, đại nhân, đây là hộ sách của Ngu Gia thôn, ngài xem qua."

Quản sự trung niên không nhận ngay lập tức , chỉ cười như không cười mà nói rằng: "Ngươi thật là có lòng."

"Có thể có cơ hội vì đại nhân mà dốc sức, hạ quan chết cũng  không chối từ!" Vu Đức híp đôi mắt như một khe nhỏ, trên mặt mang nụ cười nịnh nọt.

Khóe môi quản gia  trung niên nhếch lên, trong mắt lướt qua một tia xem thường, lúc này mới cầm quyển sách kia trong tay.

Hắn vẫn chưa lật xem, mà chuyển hướng về xe ngựa, xin chỉ thị chính mình chủ nhân.

Bên trong xe truyền tới một chữ "Đọc".

Quản gia trung niên  khom người đáp lại, chuyển qua nhóm thôn dân đang líu ríu, lộ ra một nụ cười thậm chí có thể coi là "hiền lành", "Thiếu gia nhà ta bất hạnh lưu lạc đến đây, may mắn được các hương thân thu lưu, nếu hôm nay có thể tìm ra người, tất nhiên sẽ có trọng thưởng!"

Các thôn dân vừa nghe thế, liền bắt đầu bàn bạc.

Tô Hoa đại nương bày ra bộ dạng cảm thấy rất có hứng thú , giương giọng hỏi: "Ngươi nói một chút, thiếu gia nhà ngươi lớn lên có  dáng dấp như thế nào, chúng ta sẽ nhìn xem xem có gặp qua hay chưa!"

Quản gia trung tiên móc từ trong lồng ngực ra một cuộn tranh vuông, từ từ mở ra ở trước mắt mọi người.

Đó là một bức họa, thiếu niên đội ngọc quan,  áo bào khéo léo phức tạp , biểu cảm trên mặt đoan chính trang trọng .

Nhìn kỹ lại, dung mạo trong mắt xác thực có mười phần giống Tô Diệp, nhưng mà, khí chất quanh thân lộ ra lại hoàn toàn khác nhau.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cùng nhau lắc đầu, "Chưa từng gặp qua!"

Lông mày của quản sự trung niên cau lại, quay đầu nhìn về phía Vu Đức.

Vu Đức tức giận vô cùng, bại hoại mà quát: "Làm sao có thể chưa từng thấy? Đây rõ ràng chính là Tô Diệp, người thôn các người! Tô Diệp đâu? Các ngươi đem hắn giấu đi đâu rồi!"

Tô Thanh Trúc chủ động đứng ra, âm thanh trong trẻo, “ Tô Diệp mà ngươi nói là huynh trưởng của nhà ta, hôm nay  là cúng đầu thất(1) cho cha ta, hắn vào trong núi dâng lễ cho cha ta rồi!"

Quản sự trung niên nhìn y, không nhanh không chậm hỏi: "Khi nào hắn trở về?"

Tô Thanh Trúc tùy tiện đáp: "Cha ta chôn ở trong núi sâu, trên đường đi về phải chừng mười ngày."

"Vì sao ngươi không đi?"

"Ca ta nói, trong thôn ngoại trừ Phong ca chỉ có chúng ta là hai nam nhân, nên ta phải ở lại cùng Phong ca cùng nhau trông chừng, tránh trường hợp mấy ngày nữa lại có người dựa vào tư oán đến tìm chuyện!"

Lời này, nói rõ chính là do Vu Đức mách lẻo đâm chọc sau lưng

"Thiếu con mẹ nó, đừng ở đây giả ngu nữa!" Vu Đức lập tức nổi giận, một phát bắt được Tô Thanh Trúc, trong lời nói tràn đầy uy hiếp, "Nếu hôm nay không đem Tô Diệp giao ra đây, toàn bộ làng của các ngươi, có một người tính một người, toàn bộ cũng đừng nghĩ là sẽ dễ sống!"

Gã làm như vậy,  quản sự trung niên vẫn không ngăn cản.

Thậm chí, thời điểm Ngu Phong đang muốn tiến lên cứu  Tô Thanh Trúc, có bốn bốn tên hộ vệ đang đứng bên cạnh xe đột nhiên lao ra, đem y đè chặt xuống đất.

Hài tử còn nhỏ tuổi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, "Oa" một tiếng mà khóc lên. Lần này không hề giả vờ một chút nào, bọn họ bị giật mình thật.

Trong lúc nhất thời, trước nhà lá tràn ngập tiếng khóc của trẻ con, ngay cả một vài người lớn có tính tình nhu nhược cũng sắp rơi nước mắt.

Mặc dù Vu Đức hét lên muốn rách cổ họng, bọn nhỏ cũng không dừng lại.

Tô Diệp ở bên trong hố đất, không thể thấy chuyện gì đang xảy ra, không khỏi mà sinh ra liên tưởng xấu.

Ở trên truyền đến tiếng nói phẫn nộ của Tô Thanh Trúc, "Ca của ta không phải là người các ngươi muốn tìm, nếu các ngươi muốn gây sự, cứ việc để ta chịu là được rồi, thả Phong ca ra!"

Tô Diệp không thể kiềm chế nữa, ra sức đẩy tấm gỗ ra, chui ra từ bên trong đống cỏ khô.

"Ta ở đây, buông bọn hắn ra."

Tô Diệp lướt nhẹ qua mọi người, từng bước đi tới khu đất trống, trên người vẫn dính đầy bùn đất cùng vụn cỏ, những  vẫn không giấu nổi khí độ quanh thân.

Bọn hộ vệ không tự chủ được mà nghe theo mệnh lệnh của hắn, thả Ngu Phong ra.

Ngu Phong nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, vọt tới trước mặt hắn, khuôn mặt cấp thiết, "Tiểu Diệp Tử, tại sao ngươi..."

Tô Diệp cười với hắn cười, biểu cảm vô cùng bình tĩnh.

Tô Thanh Trúc lại tức giận đến kêu to lên, "Không chịu hảo hảo trốn đi, ngươi chạy ra ngoài làm gì? Có phải là bị ngốc không?"

Trên mặt đám người Tô Hoa đại nương cũng lộ ra thần sắc lo lắng, tận lực cứu vớt, nói: "Ngươi đứa nhỏ này, trở về khi nào, vì sao không nói một tiếng?"

Tô Diệp nhìn về phía nhóm người cười một cái để động viên,  tự mình đem ngăn cản Tô Thanh Trúc.

Vu Đức không có tính toán việc nhỏ như vậy , vô cùng phấn chấn nói rằng: "Đại nhân, chính là hắn, hắn chính là Tô Diệp!"

Hắn tưởng rằng Tô Diệp đắc tội với đại nhân vật này, liền vui vẻ nhỏ mà chờ hắn gặp vận xui lớn, không ngờ, quản sự trung niên xem xét Tô Diệp từ trên xuống dưới một phen, sau đó tiến đến trước xe ngựa, nhỏ giọng nói vài câu.

Giây lát sau, màn xe xốc lên, rốt cuộc người bên trong xe cũng lộ mặt.

Đó là một vị nam nhân trung niên để râu không cạo đi, diện mạo không tệ, lại cho người ta một loại cảm giác không thể thân cận.

Tô  Diệp nhìn người tới, không khỏi xì cười một tiếng —— giờ phút này, trong nháy mắt phần ký ức của Tô Dạ Lan đã hiện lên thật rõ ràng, người này chính là tộc trưởng Tô thị, Tô Nghiêm.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hắn sẽ làm tộc trưởng đời tiếp theo.

Không ngờ rằng, vì muốn bắt hắn lại, Tô Nghiêm lại đích thân đến đây, Tô gia thật sự làm mạnh tay!

Vu Đức chờ đến mức lo lắng, tối tối tăm tăm bỏ thêm một cây đuốc lửa, "Đại nhân, tiểu tử này không phải là người ngài muốn tìm?"

Tô Nghiêm không hề liếc mắt nhìn gã một cái, chỉ đối diện với Tô Diệp không nặng không nhẹ nói rằng: "Tiểu Lan, ở bên ngoài du ngoạn rất lâu rồi, cũng đã tận hứng, nên cùng thúc phụ về nhà."

Vừa nói một chút, Vu Đức nhất thời há hốc mồm.

Tiểu, tiểu Lan?

Thúc, thúc phụ?

Hắn hắn hắn, hắn không phải là song nhi bình thường sao? Tại sao còn có quan hệ với Vĩnh An hầu phủ?

Tương lai không xa, khi gã biết đến, Tô Diệp không chỉ có quan hệ với Hầu phủ, thậm chí lúc đó còn là Vĩnh An hầu đương nhiệm, cảnh ngộ của song phương, đã rất khác biệt rồi.

Trước mắt, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người Tô Diệp.

Trong khi mọi người đều nghĩ, thời điểm này hắn sẽ dùng bộ dạng nào để từ chối , bên tai lại truyền tới một thanh âm lạnh lùng, "Được."

Ngu Phong nhất thời kinh ngạc đến ngây người, thất thanh kêu lên: "Tiểu Diệp Tử, ngươi muốn đi về?"

Tô Nghiêm liếc mắt một cái xem xét y giống như đang ban ân, trong mắt có một tia sáng lướt qua, "Hắn là hậu nhân của Tô gia, đương nhiên phải về Tô gia."

Tô Diệp nghe vậy, bên môi mang theo một tia châm biếm, nhìn về phía Ngu Phong, nhẹ nhàng nói: "Ta không có việc gì, ngươi yên tâm."

Không đợi Ngu Phong mở miệng, Tô Diệp liền chuyển hướng Tô Nghiêm, nói gằn từng chữ  : "Nếu như bất cứ người nào của Ngu Gia thôn gặp phải bất luận sơ xuất nào, việc mà các ngươi cầu, chắc chắn sẽ không thể đạt được!"

Sắc mặt Tô Nghiêm không hề thay đổi, không chút do dự mà gật gật đầu, "Tiểu Lan yên tâm, ta Tô gia cũng không phải là tội phạm, đối xử lương dân chưa bao giờ kêu đánh kêu giết."

Tô Diệp cụp mắt xuống, lại nhìn về phía Vu Đức, "Người này hại ta quá, ngươi thay ta xử lý, tính mạng lưu lại."

"Theo ý ngươi."

Vu Đức nghe vậy, nhất thời co quắp ngã xuống đất.

Cuối cùng Tô Diệp nhìn về mọi người ở Ngu Gia thôn một cái, rồi tầm mắt trở lại trên người Ngu Phong, thấp giọng nói rằng: "Chờ ta trở về."

Ngu Phong nắm chặt tay hắn, trên mặt mang vẻ kinh hoảng.

Tô Nghiêm liếc mắt ra hiệu, bọn hộ vệ tiến lên tách  hai người ra.

"Tiểu Lan, lên xe ngựa."

Ngu Phong muốn ngăn cản, nhưng bị quản sự ngăn lại .

Hắn tiến đến bên tai Ngu Phong, nhẹ giọng nói: "Thiếu gia nhà ta trở về thành thân, mong rằng tiểu ca tự lo cho tốt."

Ngu Phong nhất thời đứng ngây ra tại chỗ.

Tô Diệp nhắm mắt lại, che khuất ẩm ướt bên trong mắt, bước đi  nặng nề trầm trọng leo lên xe ngựa, chiếm lấy vị trí thoải mái nhất mà không khách khí chút nào.

Tô Nghiêm hạ khóe miệng, vô cùng hào phóng mà chấp nhận hành động của hắn lúc này "Tiểu tùy hứng".

"Hồi phủ." Tô Nghiêm ra lệnh một tiếng.

Tùy tùng cao giọng tuân lệnh, "Chủ nhân hồi phủ, xốc lại tinh thần đi!"

Bánh xe lăn, chậm rãi tiến về phía trước.

Ở ngoài xe ngựa, truyền đến tiếng la tan nát cõi lòng của Ngu Phong, "Tiểu —— Diệp—— Tử —— "

Nước mắt Tô Diệp trào ra mãnh liệt.

(1)Đầu thất: Trong phong tục tang lễ của người xưa, “đầu thất” là chỉ ngày thứ 7 sau khi người chết tạ thế. Mọi người đều tin rằng vào ngày “đầu thất”, linh hồn người chết sẽ trở về nhà. Người nhà cần chuẩn bị một mâm cơm, sau đó trốn đi trước khi linh hồn người thân trở về (có thể trốn trong chăn, hoặc đi ngủ).

Nếu hồn nhìn thấy người nhà sẽ tưởng nhớ không muốn rời đi, từ đó ảnh hưởng tới việc đầu thai. Lại có người nói vào giờ Tý của ngày “đầu thất” người nhà nên đốt một đồ vật có giống như hình cái thang để linh hồn có thể theo chiếc thang này lên trời.

Chương 30: 【 Tô Diệp trở về Hầu phủ rồi 】

Đất phong của Vĩnh An hầu ở quận, khai khẩn ngay tại kinh thành.

Từ Vạn Niên huyện đi đến, nếu cưỡi xe ngựa thì tốn hai ngày lộ trình, còn như cưỡi ngựa thì nhanh hơn, trong vòng một ngày là có thể chạy qua lại.

Lúc đầu Tô Nghiêm còn lo lắng Tô Diệp sẽ nhân cơ hội chạy trốn, cố ý phái thủ vệ ngày đêm trông coi hắn.

Không ngờ, Tô Diệp không những không chạy, trái lại còn nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, một chút hành động khác thường cũng không có.

Vốn Tô Nghiêm  còn muốn dùng thân phận thúc cháu để tìm cách thân cận với hắn, nhưng mà, Tô Diệp vẫn luôn có bộ dạng lạnh nhạt.

Tuy rằng Tô Nghiêm bực mình, nhưng cũng không thể làm gì.

Trên thực tế, Tô Diệp còn lâu mới có được bình tĩnh như bản thân hắn biểu hiện ra , hắn sợ Ngu Phong nhất thời sẽ kích động, không để ý lời hắn khuyên can mà chạy theo kịp.

May là, đã qua  hai ngày, trong lòng hắn luôn chú ý nhìn, cũng không phát hiện thân ảnh của người nọ.

Tô Diệp vui mừng, đồng thời cũng có chút mất mát khó nói.

Sáng sớm ngày thứ ba, xe ngựa chạy vào cửa thành, quẹo vào đường lớn phía tây , Tô Nghiêm thở phào một tiếng nhẹ nhõm rất lớn.

Tô Diệp liếc mắt một cái liền nhận ra đây không phải là đường hướng đi về phủ Vĩnh An hầu .

"Ngoại trừ Hầu phủ, thì chỗ nào ta cũng không đi." Tô Diệp đẩy màn xe ra, làm bộ dáng muốn nhảy xuống.

Tô Nghiêm biến sắc, liền vội vàng kéo hắn lại, rõ ràng trong lòng giận dữ muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ khách sáo, "Tiểu Lan, từ sau khi ngươi rời đi, thúc tổ phụ(*) của ngươi lo lắng đến mức đêm không thể chợp mắt, trước kia đã phân phó, sau khi đón ngươi trở về thì đến từ đường một chuyến."

(*) Ông chú

Tô Diệp hừ cười một tiếng, không khách khí chút nào nói rằng: "Là lo lắng ta hay là lo lắng tước vị của Tô gia? Từ đường? Có phải là cảm thấy giam ta một lần rồi vẫn không đủ, còn muốn làm lại một lần?"

Sắc mặt Tô Nghiêm trở nên rất khó coi, trầm giọng trách mắng: "Làm càn! Nghe ngươi nói xem, nói cái gì vậy!"

Mặc dù Tô Diệp không chống đối nữa, nhưng cũng yếu thế một chút nào.

Tay Tô Nghiêm nắm thành quyền, đầu tiên thái độ đành phải hòa hoãn lại, nói rằng: "Được, nếu tiểu Lan muốn trở về Hầu phủ, vậy liền về hầu phủ trước thôi! ”

Phu xe đáp một tiếng, trong miệng thét thay đổi phương hướng.

——

Phủ Vĩnh An hầu, bây giờ đã rất khác so với trong ký ức của Tô Dạ Lan.

Cửa ngắn vốn có ở khắp nơi  đã bị đem phá bỏ, biến mất gần như không còn, thay vào đó chính là núi giả uốn khúc có nước chảy xuống, tường  đỏ ngói xanh, cùng với cành cây mọc lên lan tràn ở khắp nơi.

Cách màn xe Tô Diệp liếc mắt qua đánh giá, bên môi nổi lên nụ cười ý tứ hàm xúc không rõ.

—— khó trách bọn họ vội vàng muốn đem Tô Dạ Lan hứa gả cho  người khác như vậy, rõ ràng là muốn làm tu hú chiếm tổ chim khách!

Mặc dù Tô Nghiêm ngồi nghiêm chỉnh, nhìn như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế thời khắc nào cũng chú ý tới hắn.

Thoáng nhìn qua biểu tình lúc này của hắn, Tô Nghiêm nhịn không dấu vết mà nhíu nhíu mày.

—— nếu như không phải là đã biết phía sau tai của hắn có một nốt ruồi đỏ đã có từ trong thai, thật sự hắn sẽ cho rằng người trước mặt mình bây giờ là giả mạo.

Tô Nghiêm bảo người  dừng xe ngựa ở cửa hông, khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa lúc trước, "Từ trước Trúc Sênh viện còn giữ lại cho ngươi, tiểu Lan có nhớ đường đi đến đó không? Thúc phụ phải trở về sớm với thúc tổ ngươi, nên không cùng ngươi đi vào được."

"Thúc phụ nói gì vậy? Trở về nhà ta, còn để người ngoài theo sao?"

Lời nói này không hề lưu tình chút nào, rốt cuộc  khuôn mặt tươi cười của Tô Nghiêm cũng không duy trì được thêm.

Tô Diệp cũng không quản hắn, dứt khoát xuống xe ngựa, cũng không quan tâm cửa hông cửa chính, liền nhấc chân tiến vào.

Lúc này trên người hắn vẫn là bộ quần áo vải thô kia, vừa nhìn thì liền biết là trang phục ở nông thôn , không biết Tô Nghiêm quên mất hay là cố ý, hai ngày liên tiếp chưa từng mời hắn thay quần áo khác.

Ngay lúc Tô Nghiêm nói, tôi tớ đứng trước cửa liền bắt đầu nói nhỏ, ngay cả nửa câu trách cứ Tô Nghiêm cũng không nói.

Tô Diệp cười lạnh ——trên bất chính dưới tắc loạn  liền làm đi, sớm muộn gì cũng sẽ lâm vào tình cảnh chơi với lửa có ngày chết cháy.

Từ cửa hông tiến vào, vòng qua bức tường ở cổng được xây làm bình phong, xuyên qua hành lang uốn khúc, Tô Diệp men theo  ký ức đi về phía sân.

Trong số người hầu ở đầy sân này lại càng không có một khuôn mặt quen thuộc nào, từng người từng người thoạt nhìn vô cùng bận rộn, trong lúc Tô Diệp đi lại, tuy rằng không ai cản hắn, nhưng cũng không có ai làm lễ trước hắn rồi dẫn đường, do đó chỉ có một mình hắn đi ở trong sân.

Đây là ra oai  phủ đầu, Tô Diệp cho điểm tối đa.

Tình cảnh này, nếu Tô Dạ Lan thật sự còn ở đây, phỏng chừng sẽ tức đến mức ói ra máu, nhưng mà, đổi lại là hắn, thì mọi chuyện đã khác.

Thậm chí hắn còn có thể duy trì mỉm cười.

Có lẽ là cân nhắc đến chuyện  Tô Dạ Lan còn muốn ở trong phủ đến khi xuất giá, Trúc Sênh viện lại không có hành động lớn gì, chỉ là thay đổi tất cả người hầu trong ngoài phòng, vật trang trí đồ cổ quý báu ở trên giá cũng giảm bớt rất nhiều.

Tô Diệp nhìn quen nên biết tất cả, viền mắt cũng lên men.

Mặc dù chỉ là xuyên qua, nhưng mà những ký ức ấy đã cắm rễ thật sâu ở trong đầu hắn, lại có cảm giác như bản thân mình  đã trải qua một đời, muốn không thèm đếm xỉa đến, nhưng lại không thể.

Từ khi Tô Diệp bước vào sân, những người làm lập tức lui sạch sành sanh, hắn đến đây đã gần nửa canh giờ, mà ngay cả người bưng trà rót nước cũng không có.

Trong mắt Tô Diệp loé lên vẻ châm chọc, tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho bọn họ chế trụ!

Hắn cầm lấy một bình sứ cổ nhỏ màu trắng trên giá , “soạt" một tiếng liền ném xuống đất, lớn tiếng quát lên: "Người đâu? Đều đi chết ở đâu rồi!"

Thanh âm giòn giã vang lên rồi qua đi, nhưng trong viện vẫn lặng lẽ như trước.

Tô Diệp cười lạnh, trên mặt bộc lộ ra vẻ giận dữ không nhịn nổi , lớn tiếng hét lên: "Không ra đúng không? Vậy ta liền đập tiếp, chờ ta đem tất cả những đồ vật trong phòng này đập chơi, ta nghĩ người bị phạt chính là ta, mà còn có cả các ngươi!"

Lời này vừa nói ra, "Choang" một tiếng, bạch ngọc, bích ngọc vỡ thành từng mảnh từng mảnh.

Tô Diệp tiện tay nhặt lại đồ uống rượu bằng đồng , không chút do dự mà ném cái vò gốm vào trong đình.

Bên cạnh bỗng dưng có một bóng người nhào  qua, thật đúng lúc liền bị đồ uống rượu đập trúng, cho dù  đau đến nhe răng nhếch miệng, người kia vẫn tới quỳ xuống đất, vô cùng đau đớn mà khuyên nhủ: "Gia, ngừng tay, đó đều là đồ tốt nha!"

Người này là người dẫn đầu, sau đó có hai ba người hầu liên tiếp xuất hiện từ phía sau thân cây, hoặc là trong hành lang uốn khúc lao ra, rầm rầm quỳ một chỗ, tuy rằng trong miệng nhao nháo hô:  "Gia bớt giận", nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ oán hận, không có thành ý chút nào.

Tô Diệp cười lạnh, "Bớt giận? Vô duyên vô cớ vì sao ta lại nổi giận?"

Vừa nói, hắn cũng không ngừng tay, chỉ chọc lấy đồ tốt nhất mà đập.

Người cầm đầu nhìn gian phòng hỗn độn, rốt cuộc cũng không thể kiên cường được nữa, lền lăn lộn một vòng liên tục quỳ đến trước mặt Tô Diệp , gào khóc nói: "Ôi chao gia à, cầu ngài ngừng tay thôi, lưu lại một con đường sống cho các nô tài với!"

"Đường sống? Nếu ngày hôm nay cầu xin ta không ban tội chết, ta sẽ suy nghĩ thêm đường sống cho ngươi!"

Người kia vừa nghe, trong nháy mắt như một kẻ tâm phúc, đưa một ánh mắt cho người hầu ở phía sau, người hầu này lảo đảo mà xông ra ngoài, tốn khoảng  thời gian chỉ bằng mấy hơi thở, liền ôm một bình trà nóng trở về.

Mặc dù như thế, quản sự hay là chê hai chân  hắn bước chậm—— chỉ là một chút thời gian như thế, cũng đủ để Tô Diệp xé vụn hai bức tranh bằng lụa.

Mãi đến khi trà nóng được dọn lên trước mặt, Tô Diệp mới hoàn toàn tiêu tan hết cơn giận.

Quản sự chộp tay đứng ở trước mặt hắn, trong giọng nói tràn đầy sự oán giận, "Gia, nếu sau này ngài khát, trực tiếp dặn dò các tiểu tử nấu nước là được rồi cũng đừng chà đạp thứ tốt này nọ nữa, ngài chịu được, nhưng các nô tài thì không chịu nổi nha!"

Tô Diệp lặng yên nghe hắn nói xong, nhất thời  trên khuôn mặt bình tĩnh không lay động xuất hiện nụ cười.

Quản sự sững sờ, cũng cười theo.

Nhưng mà, một giây sau, hắn thấy hoa mắt, còn không kịp phản ứng lại, liền bị Tô Diệp đạp một cước  ngã lăn trên đất, mảnh vỡ dưới thán quấn lại khiến cho hắn phải gào thét lên.

“Ta muốn làm cái gì, không muốn làm cái gì, muốn làm thế nào, không muốn làm thế nào, còn chưa tới phiên ngươi dạy!"

Một cái chân của Tô Diệp đạp ở trên vai của hắn, khuỷu tay khoát lên đầu gối, nhìn từ trên cao xuống mà nói rằng: "Ngươi cho rằng ngươi là tâm phúc đang lấy lòng, thì ta sẽ không trị được ngươi sao? Chúng ta không ngại thử xem, là miệng của ngươi nhanh, hay là đao của ta nhanh!"

Nói xong , từ trên giá lấy xuống một thanh loan đao, dứt khoát để ở cổ họng của quản sự .

Quản sự sợ đến mức giơ hai tay lên, run cầm cập, "Đừng, đừng, nô tài đáng chết, là nô tài nói sai, gia tha mạng, tha mạng..."

Tô Diệp không nghe thấy lời mình muốn nghe , liền đè mũi đao xuống thêm nửa tấc.

Quản sự sợ đến mức a a kêu to, nhắm hai mắt hô: "Từ nay về sau nô tài nhất định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ chủ nhân! Chủ nhân khai ân!"

Trên mặt Tô Diệp lộ ra nụ cười thoả mãn, lúc này mới lấy loan đao ra.

Hắn được uống trà rồi, liên tục ăn hai đĩa điểm tâm, sau đó mới đuổi tất cả những người  này ra sân.

Quản sự trước khi đi, tóc tai còn bù xù mà chỉ vào trong phòng lộn xộn, nơm nớp lo sợ hỏi: "Chủ nhân, này, việc này..."

Tô Diệp phiền chán mà khoát khoát tay, "Không cần phải để ý đến, tỉnh ngủ lại nói!" Hình tượng thập phần ác bá .

"Vâng, được!" Lúc này quản sự mới chạy ra ngoài cửa giống như có người mang lửa đốt vào mông.

Đợi đến khi người đều đi sạch sẽ, Tô Diệp mới đóng cửa phòng, thở phào một cái thật dài.

Cậy mạnh tàn nhẫn mà đấu thật sự là mệt người!

Quản sự nhìn qua có bộ dạng mất mật, nhưng khi ra đến cửa viện sắc mặt liền hạ xuống.

Hắn bới víu tóc tán loạn, kêu  tuỳ tùng ở phía sau, thấp giọng phân phó một lần.

Tuỳ tùng cùng nhau gật đầu, bảo đảm đã thuộc làu, liền đi chầm chậm, đi đến từ đường báo tin.

——

Ngồi xe ngựa hai ngày liên tiếp, Tô Diệp thật sự là mệt mỏi.

Hắn cũng không chọn chỗ, kéo đệm chăn  trên giường, dính gối liền ngủ.

Thời điểm tỉnh lại, bên trong phòng một mảnh sáng ngời, Tô Diệp theo bản năng mà híp mắt  lại, lầm bầm một câu, "Ngu Phong, giờ gì rồi ?"

Trong phòng truyền tới một thanh âm đang đè nén tức giận, "Nói mê sảng cái gì!"

Phút chốc Tô Diệp mở mắt ra, nhìn hoa trướng trên đỉnh, rồi mới phản ứng được, hắn đã trở về Hầu phủ.

Đây là phòng của hắn, nhưng mà, trong lúc  hắn ngủ, thì lại có người không kiêng kị mà xông vào, lúc này hắn đang ngồi trên cái đệm uống trà của mình, đang nhìn hắn chằm chằm với vẻ mặt không tốt.

Người nào cho bọn họ mặt mũi như vậy.

Tô Diệp quét mắt qua, trong đó có một vị bắt mắt nhất, chính là Tô gia tộc trưởng có một đầu tóc trắng.

Lão tộc trưởng kéo nếp nhăn của khuôn mặt nhăn nhúm như vỏ cam, lạnh giọng quát lên: "Ban ngày liền ngủ thành như vậy, còn thể thống gì?"

Tô Diệp lườm một cái, không nhanh không chậm từ trên giường xuống, chải tóc rồi đội ngọc quan lên và mặc quần áo cho tốt, lúc này mới hời hợt nói rằng: "Mấy vị không xin phép mà vào, là có ý gì?"

"Tô Dạ Lan, ngươi có tội danh tự ý chạy trốn nhưng cũng không trách, thế ngươi lại muốn quên cái danh bất kính bất hiếu ?" Một tộc nhân cao lớn cường tráng đứng ra chỉ trích.

Tô Diệp hừ cười một tiếng, "Bất kính bất hiếu? Nếu như ta bất kính bất hiếu, có phải việc hôn nhân sẽ thất bại? Cũng tốt."

"Ngươi —— "

Tô tộc trưởng bị làm cho tức giận đến mức ngã ngửa, hắn chà chà  mộc trượng trong tay, khiển trách: "Im miệng!"

Hắn đè lửa giận xuống, chỉ vào trong phòng lộn xộn, vẻ mặt trách cứ, "Tiểu Lan, thế này là ngươi đang có ý gì?"

Tô Diệp cũng xệ mặt xuống, trầm giọng nói rằng: "Ta đập đồ của nhà ta, cần phải báo cáo cho các ngươi sao? Có phải các ngươi quên mất, nơi này là Vĩnh An hầu phủ do tiên hoàng ban xuống, không phải  là từ đường của dòng họ Tô thị!"

Đôi mắt hắn liếc từng người từng người trong phòng, thanh âm vang vọng mạnh mẽ mà nói rằng: "Bây giờ ngày nào ở trên không ban hạ ý chỉ, thì ngày ấy tước vị Hầu gia vẫn là của ta, quyền tộc to lớn hơn nữa, cũng có thể lớn hơn thiên tử sao?"

Chụp mũ lên đỉnh đầu như vậy, người nào còn dám theo tiếng?

Đặc biệt là tộc trưởng Tô gia, khuôn mặt lập tức trắng bệch, thở một hơi mà suýt chút nữa còn không thở được.

Tô Nghiêm tức giận đến mức gào  to, "Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta!"

Tô Diệp giằng co một trận, không phải là vì bọn họ đưa tới sao?

Hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội cực tốt như vậy, không quản mọi người có phản ứng ra sao, hắn vẫn không nhanh không chậm mà nói rằng:

"Không phải là các ngươi muốn gả ta vào Hoắc gia sao? Thông minh thì nên tốt với ta một chút đi, nếu như khiến ta không vui vẻ, cũng không chắc  là sẽ làm ra chuyện gì, là kết thân hay là kết thù, chính các ngươi tự suy nghĩ cho tốt đi!

"Coi như các ngươi muốn trói ta gả đi, cũng đừng nghĩ rằng sẽ khiến cho ta nhớ ân tình của các ngươi mà đối xử tốt, muốn nhận hào quang của Hoắc gia ? Nằm mơ đi!"

Lão tộc trưởng tức giận đến trợn tròn mắt, run lập cập chỉ vào Tô Diệp, cắn răng nghiến lợi nói rằng: "Ngươi giỏi giỏi lắm, tốt !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro