CHƯƠNG 31-32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31: 【 Tướng quân trong truyền thuyết  】

Tô Diệp ra tay trước trừng trị người đại náo một trận, xét cho cùng người của họ Tô  cũng muốn ổn định việc kết hôn trước, giờ để cho bọn họ nhìn thấy thái độ của hắn, cũng không dám "gả" hắn ra ngoài quá sớm.

Về phần tước vị , không chỉ người trong tộc không dám làm lớn, mà ngay cả Tô Diệp cũng không dám.

Trong pháp luật triều đại này vẫn có những quy định được lập ra, dựa theo thông lệ cũ trước đây, mặc dù không quy định rõ ràng chuyện song nhi mạo nhận thay đổi thành nam tử lập tước sẽ phải chịu dạng hình phạt nào, nhưng khó có thể bảo đảm được tân hoàng sẽ không nắm lấy nhược điểm này mà hủy diệt Vĩnh An hầu phủ.

Mặc dù chán ghét, nhưng Tô  Diệp lại không thể không thừa nhận, ở thời đại này, dòng họ Tô thị có cùng gốc rễ cùng cội nguồn với nhau, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, nếu thật sự có chuyện, bất cứ ai cũng không  chạy thoát được.

Hắn cũng không muốn lấy tính mạng ra để làm tiền đặt cược.

Cũng may, một chiêu này của hắn tốt hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng.

Lão tộc trưởng yếu thế hơn nên bị tức chết, còn những người khác vừa kinh hãi vừa sợ, hoàn toàn không ngờ sự việc lại diễn ra như thế.

Trước khi tới bọn họ đã thương lượng xong là sẽ bắt hắn về từ đường, cân nhắc gộp tất cả tội lại rồi phạt, chờ một thời gian sẽ mau chóng gả, nhưng ai ngờ không những không thực hiện được kế hoạch, mà trái lại còn khiến cho Tô Diệp được rất nhiều chỗ tốt.

Trúc Sênh viện không còn người nào dám thất lễ với hắn, trưởng bối trong tộc cũng không dám bày ra dáng vẻ kiêu ngạo lại đây tỏ vẻ chán ngán hắn.

Ngày ấy, nhìn từng người từng người trong tộc mặt đỏ bừng phẩy tay áo bỏ đi, bỗng dưng trong lòng Tô Diệp thả lỏng.

Hắn theo bản năng mà xoa ngực, hơi kinh ngạc —— cảm giác đó, giống như có một hơi đè nặng lên tâm lý đột nhiên lại được giải tỏa, thật sự thoải mái khoan khoái không diễn tả được.

Tô Diệp biết, đây là cảm xúc còn sót lại của Tô Dạ Lan .

Từ khi Vĩnh An hầu qua đời, hắn bị những người này khi dễ bắt nạt, có lẽ cách làm của Tô Diệp đã làm cho hắn xả được cơn giận.

Đêm hôm ấy, Tô Diệp nằm mơ.

Vách tường trắng như tuyết, ga trải giường màu lam, đầu giường để các loại máy móc, một cái ống thật dài nhỏ từ trên giá buông xuống, đâm vào một cái tay tái nhợt, một vị phu nhân trung niên xinh đẹp  ở bên giường, hình như là đang ngủ.

Tình cảnh này, Tô  Diệp không thể không quen, đây là một phòng bệnh, là nơi hắn sinh hoạt hơn hai mươi năm .

Nhìn thấy tình cảnh, lại làm cho hắn cảm thấy kinh hãi.

Hắn nhìn thấy  "Tô Diệp" ở trên giường mở mắt ra, liếc nhìn  bình truyền dịch một chút, sau đó xoay lưng đưa tay qua, nhấn chuông bấm ở đầu giường.

Bên trong truyền đến âm thanh lớn, y tá ngắn gọn dò hỏi, "Cần đổi dịch sao?"

"Tô Diệp" nhẹ nhàng ừ một tiếng, cẩn thận nhìn về phía vị phu nhân bên giường, kia là mẹ của hắn.

Mẹ Tô nghe đến động tĩnh, nhanh chóng tỉnh lại, trên mặt "Tô Diệp" lại lộ ra vẻ ảo não, hắn lôi kéo tay mẹ Tô, khéo léo nói rằng: "Hài nhi bất hiếu, quấy rầy mẫu thân, mẫu thân ngủ tiếp đi."

Mẹ Tô vừa mở mắt nhìn thấy bộ dạng của con trai khả ái như thế, không khỏi mà nở nụ cười, "Chợp mắt một phút chốc cho có tinh thần, buổi tối ngủ tiếp."

“Vậy thì hài nhi cũng thức." "Tô Diệp" nói, liền chống lên giường ngồi dậy.

Mẹ Tô theo bản năng mà muốn tiến lên  đỡ, bàn tay đến nửa đường liền ngừng lại.

Nụ cười trên mặt "Tô Diệp"  trên mặt càng tươi, "Mẫu thân quên mất sao, hài nhi đã khỏe rồi."

Tô Diệp tung bay ở giữa không trung, càng nhìn càng giật mình.

Tiếng y tá mở cửa khiến cho cả người hắn chấn động mãnh liệt, liền giật mình tỉnh lại.

Trong đêm tối, Tô Diệp nhìn trong gian phòng được bày trí theo phong cách cổ kính, trái tim bùm bùm nhảy lên.

Cảnh tượng trong mở chân thực như vậy, tựa như trong cõi u minh cố ý cho hắn nhìn thấy.

Tô Diệp kia không phải hắn, lúc trước hắn ngoan ngoãn và dịu ngoan đều là giả, mà cái người kia lại rất chân thật.

Hắn cũng sẽ không gọi mẹ Tô là "Mẫu thân", càng sẽ không tự xưng là "Hài nhi ".

Quan trọng nhất là, hắn nghe được chữ “khỏe” của người kia.

Bệnh của hắn... Tốt hơn chưa?

Trong lòng Tô Diệp trở nên kích động, đã có lúc, hắn hy vọng có thể nghe thấy câu ấy đến dường nào!

Tô Diệp nghĩ đến một khả năng, nhưng mà lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Trong đầu hắn rối như tơ vò, bắt mình nằm lại trên giường, hi vọng trở lại trong mơ lần nữa.

Nhưng mà, sau đó thật sự ngủ say, hắn cũng không có giấc mộng nào tương tự.

——

Tô Diệp ở trong Hầu phủ, mỗi ngày ngoại trừ ăn ăn ngủ ngủ, chính là đi loanh quanh ở trong tiểu viện của mình.

Nhìn thì thấy hắn đang rất thanh nhàn, nhưng thực tế trong lòng cũng gấp.

Hắn nhớ Ngu Phong, nhớ Tô Thanh Trúc, nhớ con nghé con mà hắn mới vừa mua được, nghĩ đến từng cành cây ngọn cỏ trong Ngu Gia thôn

Ngay cả chính hắn cũng không ngờ, mình lại có tình cảm sâu nặng đối với nơi đó như vậy.

Hắn sợ Ngu Phong kích động, hắn cũng sợ người nhà họ Tô làm việc bất lợi, khiến cho Vu Đức có cơ hội bắt nạt người trong thôn.

Không thể không nói, lo lắng của hắn cũng không phải là dư thừa.

Ngày ấy, từ khi hắn đi rồi, Ngu Phong suýt nữa mất lý trí, còn chạy đuổi theo xe ngựa một đoạn rất dài, nhất định phải đem Tô Diệp cứu lại.

Mười mấy hộ vệ được quản sự ra hiệu xông lên ngăn y lại.

Ngu Phong đỏ mắt, lớn tiếng mắng: “Cút cho lão tử ! Cút!"

Vừa mắng vừa động thủ.

Trên người y có công phu, khí lực lại lớn, kết quả là bọn hộ vệ  thật sự đã trúng vài quyền, lửa giận cũng bị kích ra.

Không biết ai hét lớn một tiếng, "Tất cả đều lên cho lão tử, đánh chết không phải bàn!"

Tất cả mười mấy tên hộ vệ đều ra trận, bao vây Ngu Phong.

Tô Thanh Trúc nhất thời nóng nảy, nhặt cây sào tre lên rồi xông tới. Từ trước đến giờ y không hề coi mình là song nhi, bắt đầu đánh nhau cũng không hàm hồ chút nào.

Tô Hoa đại nương và mấy người khác cũng gấp theo, chỉ lo hai người có mệnh hệ gì, mọi người không để ý đến quyền cước của bọn hộ vệ, xông lên liều mạng ngăn cản.

Thím Xuân Cửu vẫn duy trì mấy phần bình tĩnh, chạy đến trước mặt quản sự cầu xin: "Cầu ngài đừng để bọn họ đánh nhau, Tiểu Diệp vừa mới đi, nếu để cho hắn biết được, đương nhiên sẽ không yên lòng!"

Thím Xuân Cửu  nói như vậy xác thực là nói đến điểm mấu chốt, quản sự trung niên kia lặng im trong chốc lát, rồi mới lên tiếng tiếng hô, "Dừng lại!"

Dù không cam tâm, bọn hộ vệ vẫn dồn dập ngừng tay.

Hai người Ngu Phong cùng Tô Thanh Trúc lao ra từ trong vòng vây, máu mũi giàn giụa, mặt sưng phù như đầu heo.

Đương nhiên, đối phương cũng không tốt hơn, đặc biệt là mấy tên bị Ngu Phong đè lên,  thậm chí lúc đi còn phải nhờ người khác dìu.

Một trận đánh này, lửa giận của Ngu Phong cũng giảm đi hơn nửa, hắn dần dần tỉnh táo lại, nhớ lại lời nói của Tô Diệp trước khi đi.

Tô Diệp nói, bảo y hảo hảo ở lại Ngu Gia thôn, cẩn thận Vu Đức trả thù, càng phải cẩn thận thủ đoạn của Tô gia, nếu thật sự là có chuyện gì, liền đến thẳng lệ quận tìm hắn.

Trong lòng của Ngu Phong lạnh như băng dần dần lại nóng lên như lửa, đến thẳng đãi quận, tiểu Diệp Tử ở  lệ quận, y nhất định sẽ đi tìm hắn!

Như Tô Diệp nói, trước mắt, cần nhất là phải  ứng phó với chuyện có lẽ Vu Đức sẽ trả thù .

Vốn dĩ Vu Đức tưởng rằng lập được công lao, không ngờ đã đụng đến tổ ong vò vẽ.

Tô Diệp nhẹ nhàng nói một câu, không chỉ  đánh nát mộng đẹp thăng quan tiến tước của hắn, ngay cả  tên tuổi huyện úy cũng không gánh nổi nữa rồi.

Vu Đức hận và căm thù Tô Diệp, cũng hận  và căm thù cả Ngu Gia thôn.

Hắn đem tất cả hận ý tràn ngập này đổ lên người thôn dân, ba ngày sau mang theo tạo lệ đến gây sự, thậm chí suýt nữa đã đốt rụi phường(*) chế giày.

(*)  phường thợ thủ công (khu tập trung của một ngành hoặc một nghề)

Tuy rằng Tô Nghiêm đã đồng ý với Tô Diệp là sẽ trừng trị Vu Đức, nhưng lại làm ngay lập tức.

Hắn cáu giận với thôn dân  vì đã giấu diếm Tô Diêp lâu như vậy, bởi vậy liền để tư tâm, mượn Vu Đức tay hảo hảo giáo huấn bọn họ một chút.

Nhưng mà, hắn không ngờ rằng, mặc dù Ngu Gia thôn nhiều nữ nhân, nhưng cũng không hề yếu thế chút nào, các nàng đều  giơ sào tre gậy gỗ lên, chống lại bọn tạo lệ .

Tô Nghiêm lo lắng làm lớn  chuyện hơn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Tô Diệp, truyền tới sẽ làm lỡ việc kết hôn của hắn, vậy nên mới chịu xử lý Vu Đức.

Mất đi chức tước, Vu Đức không còn thế lực và chỗ đứng để hoành hành bá đạo trong huyện nha nữa.

——

Ngu Phong an bài mọi chuyện trong thôn xong, liền mang theo toàn bộ gia sản trên người đi thẳng đến lệ quận.

Phủ Vĩnh An hầu cũng không khó tìm, sau khi nghe ngóng thoáng qua ở trên đường cũng đủ để biết.

Quả nhiên cửa lớn của Hầu phủ đầy khí thế, tám bậc thang tượng trưng cho địa vị siêu phàm  nhất phẩm quân hầu của Tô Ương.

Vĩnh An hầu Tô Ương, có quân công nên được phong hầu, chứ không có nửa xu liên quan gì đến dòng họ Tô thị.

Thậm chí có thể nói, không có Tô Ương che chở, thì không có Tô gia bây giờ.

Khi Tô Ương còn sống đã tìm mọi cách để phối hợp với người trong tộc, không biết ông ấy có nghĩ đến việc này hay không, sau khi ông chết đi người thân của ông sẽ phải chịu đủ kiểu ức hiếp của bọn họ.

Nói cho cùng, cũng chỉ là vì phủ đệ, vì tước vị, vì cái danh tiếng không nhìn thấy mà cũng chẳng ăn được ấy!

Ngu Phong đứng ở trước cửa lớn, tâm tình kích động bùm bùm nhảy —— y sắp gặp được tiểu Diệp Tử rồi! Y muốn mang hắn về nhà!

Y cũng không tùy tiện đi vào, mà như người đi qua đường bình thường, mang theo ánh mắt sùng bái, kính nể tò mà nhìn.

Người gác cổng ở hầu phủ chưa từng gặp Ngu Phong, tất nhiên cũng sẽ không để hắn trong mắt, thời điểm trước khi phủ Vĩnh An hầu được phong quang, có ai đi qua trước cửa mà không lộ vẻ mặt như thế chứ?

Mặc dù bây giờ không lớn bằng lúc trước, nhưng nhà như thế cũng tốt hơn so với người bình thường không phải một bậc hay nửa bậc thôi đâu.

Ở trong mắt bọn họ, Ngu Phong chính là một tiểu tử ở nông thôn chưa từng va chạm xã hội, mặc dù đứng ở trước cửa lâu hơn chút, nhưng cũng không khiến bọn họ coi trọng.

Trên mặt Ngu Phong có vẻ ngây dại, tâm trạng lại cực kì bình tĩnh.

Hắn ở gần Hầu phủ bồi hồi mấy ngày, đoán chắc canh giờ phòng gác cổng thay ca, thủ vệ trong phủ lỏng lẻo, thậm chí, từ trong câu chuyện mà người phòng gác cổng nói, hắn còn biết Tô Diệp đang nơi ở nào.

Trúc Sênh viện, bên trong viện có trồng tre trúc sao?

Phía động của làng cũng có một mảnh rừng trúc, lúc trước Tô Diêp có nói qua, mùa xuân mưa xuống, sẽ vào trong rừng đào măng tre.

Ngu Phong dựa vào một góc bẩn thỉu, máy móc tính, còn miệng thì nhai lương khô.

Nhìn tường phủ cao cao, y nhẹ nhàng lên tiếng nỉ non, "Tiểu Diệp Tử, ngươi còn chưa đi đào măng non với ta, làm sao có thể gả cho người khác?"

Trúc Sênh viện.

Hai ngày này, cảm xúc của Tô Diệp có chút nôn nóng.

Từ sau khi hắn nháo, tất cả người trong viện đều rút lui, sai khiến đổi mấy người hầu cao to, ngày thường hầu hạ hắn ăn uống, còn lại thì hỏi chuyện gì cũng không biết.

Hắn cũng từng cố gắng hỏi thăm về tin tức của Ngu Gia thôn từ Tô Nghiêm, thậm chí còn muốn gặp Ngu Phong, có lẽ người trong  dòng họ Tô gia đã khẳng định hắn và Ngu Phong có quan hệ không minh bạch, nên không chịu để cho bọn họ gặp mặt?

Hôm đó, hắn nằm trên giường, một lúc lâu cũng không thể ngủ nổi.

Trong bóng đêm yên tĩnh, đột nhiên truyền đến một tiếng còi thanh thúy

Tô Diệp bật dậy, ngồi trên giường  —— là còi trúc

Làn điệu quen thuộc vang lên bên tai, trên mặt Tô Diệp đều là vẻ kinh hỉ.

Thời gian vừa mới tới ở trong thôn, Ngu Phong nhàn rỗi không chuyện gì liền thích gọt còi trúc, y thích thổi giai điệu này nhất!

Lúc đó, Ngu Phong nói y học được cách thổi còi khi ở trong doanh trại, toàn bộ trại không có ai có thể thổi tốt hơn y, bởi vì vậy mà tướng quân còn thưởng cho y một miếng thịt lớn.

Là Ngu Phong đến tìm hắn sao?

Tô Diệp kích động ngồi dậy, qua loa phủ thêm ngoại bào liền chạy ra ngoài.

Nhưng mà, khi hắn vọt tới trong đình, vừa muốn tìm vị trí của Ngu Phong, thì tiếng  còi đang lưu loát bỗng dưng dừng lại rồi im bặt.

Tường ngoài phủ .

Ánh trăng lên, Ngu Phong thấy rõ  thân ảnh bên tường đang cười tủm tỉm ôm lấy cánh tay, biểu cảm kinh ngạc trên khuôn mặt nhất thời chuyển thành mừng như điên.

"Tướng quân? !"

Chương 32: 【 Nam nhân kia thật là xui xẻo 】

"Tướng quân! Sao ngài lại đến đây? Không phải ngài đang ở Lương Châu sao?" Ngu Phong vọt tới trước mặt thanh niên, hưng phấn giống một đứa bé.

"Trở về chứ, có thể ở đó cả đời hay sao?" Hoắc Đạt vừa nhấc chân lên, ở trên người Ngu Phong liền in một dấu chân giày lớn , "Mới mấy ngày không gặp, lại còn học được câu “ngài”, người nào dạy đấy ?"

Ngu Phong gãi đầu, trên mặt lộ ra nụ cười lớn.

Nụ cười quen thuộc dường như  khiến cho Hoắc Đạt nhớ về năm tháng đã qua, khi đó, quan hệ của hắn và  Ngu Phong cũng không đơn giản là cấp trên cấp dưới, Ngu Phong đã từng cản đao thay hắn, còn hắn đã từng cứu mạng Ngu Phong.

Hoắc Đạt quan sát Ngu Phong từ trên xuống dưới một phen, khá là ghét bỏ nói rằng: " Cho ngươi  ở lại theo ta, ngươi không chịu mà phải quay về, bây giờ nhìn ngươi xem lăn lộn nơi nào thế!"

Ngu Phong kéo kéo quần áo nhăn nhúm, cười ha hả nói sang chuyện khác, "Tướng quân, đã trễ thế này, sao ngươi không nghỉ ngơi?"

"Không gọi ‘'ngài' nữa sao?" Hoắc Đạt lườm y một cái, "Ta còn chưa hỏi ngươi đấy, thế mà ngươi lại còn hỏi ngược ta trước là sao. Nói, không phải nhà ngươi ở huyện Vạn Niên à, ban đêm, vì sao lén lén lút lút ở chỗ này?"

Nói đến chuyện này, cảm xúc vốn có của Ngu Phong bị suy sụp đi mấy phần, "Ta tới đây tìm một người."

Hai người sớm chiều ở chung trọn ba năm, Hoắc Đạt chỉ cần liếc mắt là đã nhìn ra trong lòng y có chuyện.

Nhưng mà, không chờ hắn hỏi, Ngu Phong lại trở nên vui vẻ, "Vì sao Tướng quân cũng ở quận phủ?"

Hoắc Đạt đè nghi ngờ trong lòng xuống, chỉ tay về phía con phố gần đó, "Ta ở chỗ kia, vốn dĩ đang muốn ngủ, nhưng nghe thấy tiếng có người thổi còi, nên ra xem một chút."

Ngu Phong ngượng ngùng gãi đầu một cái, “Ta đợi người một mình nên buồn chán, thổi chơi thôi... "

Lông mày Hoắc Đạt nhướn lên, nặng nề cho y một cước, “Thổi còi để truyền tin từ  khi nào thành đồ cho ngươi thổi chơi, a? May mắn hôm nay là ta đến, nếu như đổi lại người khác, không biết thì sẽ coi ngươi thành mật thám!"

Ngu Phong tự biết đuối lý, cúi xuống đàng hoàng chịu trúng một cước —— nếu không phải muốn tìm được Tô Diệp sớm hơn một chút, đương nhiên y sẽ không mạo hiểm như vậy.

Mấy ngày nay Ngu Phong trải qua không hề thoải mái, ban ngày y muốn lặng lẽ quan sát cách bố trí canh phòng của Hầu phủ, đến buổi tối không chỉ muốn tránh né hộ vệ tuần tra ban đêm, còn muốn đổi vị trí để thổi còi.

Cho dù biết hi vọng xa vời, Ngu Phong vẫn ngóng trông Tô Diệp có thể nghe thấy rồi đến.

Hôm nay, hắn đánh liều đánh bạ đi đến ngoài sân Trúc Sênh viện, mắt thấy liền muốn dẫn Tô Diệp ra, không ngờ rằng, Hoắc Đạt đột nhiên xuất hiện.

Nếu như Ngu Phong biết hôm nay đã bỏ lỡ, không biết y có cảm thấy kinh hỉ khi nhìn nhìn thấy Hoắc Đạt có mất giá rất nhiều hay không .

——

Hoắc Đạt dẫn Ngu Phong về nhà.

Đó là một tiểu viện có hai đường vào, bố trí trống trải, phong cách phóng khoáng, giống  như cách làm người của hắn.

Nếu là người khác thấy, có lẽ còn muốn nói câu keo kiệt, nhưng Ngu Phong lại cảm thấy nơi này mạnh hơn lều quân ở Tây Bắc rất nhiều.

Tuy rằng đã gần đến nửa đêm, đèn đuốc trong viện vẫn sáng trưng.

Hoắc Đạt vừa mới đẩy cửa ra, liền có một người thanh niên nhỏ gầy  vọt ra, "Tướng quân ngài trở về rồi, nếu không về nữa, ta cùng Chùy tử còn định đi ra tìm!"

Trên khuôn mặt oai hùng của Hoắc Đạt treo lên nụ cười, "Gia cũng không phải hoàng hoa đại khuê nữ, đáng giá để các ngươi  lo lắng như thế?"

Thanh niên nhíu nhíu mặt, nói lầm bầm: " Do nghe thấy tiếng còi không hiểu tại sao trong lòng lại cảm thấy hoảng loạn..."

Hoắc Đạt cong ngón tay lên, búng nhẹ vào đầu hắn, "Chít chít méo  giống như cái gì, mở mắt ra nhìn xem, đây là người nào?"

Thanh niên giương mắt nhìn, trong nháy mắt biểu cảm trên mặt và mắt đều sáng lên, "Phong Tử? !"

Ngu Phong nhìn thấy người quen, cũng hết sức kích động, "Bí Đao, ngươi theo tướng quân từ bao giờ thế?"

"Ân, sau khi ngươi đi tướng quân liền điều ta tới !" Bí Đao vui vẻ nói.

Trong thời gian nói chuyện, người ở sân sau  cũng chạy tới.

Người kia vừa thấy Ngu Phong, liền đi tới nện cho y một quyền thật mạnh, "Tiểu tử ngươi, mấy ngày trước đây tướng quân còn nói có được thời gian rảnh rỗi sẽ vào trong thôn thăm ngươi, mà chính ngươi lại tới trước!"

Ngu Phong bị hắn đập vào ngực ngứa ngáy, trầm tiếng nói rằng: "Cái tật xấu khi  gặp người liền đập (Chùy) của ngươi đến khi nào mới có thể thay đổi?"

"Nếu như ta sửa lại, chẳng phải sẽ uổng phí biệt danh mà các ngươi đã đặt cho ta sao!"

Bốn người cùng cười.

Nhà bếp sắp xếp một bàn thức ăn ngon, rượu ngon năm xưa, huynh đệ mấy người đều nhớ lại những chuyện xưa cũ.

Nhìn thấy dáng dấp Ngu Phong ăn như hùm như sói, trong lòng Hoắc Đạt  và ba người cảm giác hơi khó chịu.

Chùy Tử vỗ vỗ bờ vai hắn, trầm giọng nói: "Phong Tử, nếu không được thì trở lại, bằng bản lĩnh này của ngươi, hảo hảo làm cùng tướng quân, sẽ mạnh hơn so với chuyện làm ruộng kiếm ăn chứ."

"Không phải mạnh, mà là, mà là...mạnh hơn rất nhiều!" Từ trước đến giờ tửu lượng của Bí Đao đều không tốt, uống hai, ba chén xuống đã thấy say men.

Ngu Phong cười cười, vừa nhét bánh màn thầu vào miệng, vừa ngậm mơ màng mà nói rằng: "Thời gian hiện tại ta trải qua cũng không tệ, các ngươi đừng lo lắng."

Chùy tử  trừng mắt lên, hận tiếc rèn sắt không thành thép quát: "Không tệ sao ngươi giống như quỷ chết đói ? Có phải là ngay cả cơm cũng ăn không đủ no?"

Biểu tình trên mặt Hoắc Đạt cũng không thể nói rõ là tốt, mắt Bí Đao càng thêm đỏ.

Ngu Phong ngẩn người, lúc này mới phản ứng được, bọn họ đang hiểu lầm.

Hắn nuốt miếng cơm trong miệng xuống, cười ha hả giải thích: "Gần đây đang tìm người, lo lắng  đến mức không ăn được, thật sự đói bụng. Hơn nữa hôm nay thấy các ngươi, ta có cảm giác như được trở về trong doanh trại, không ăn nhanh một chút sẽ không còn!"

Ba người nửa tin nửa ngờ, "Thật ?"

"Thật." Ngu Phong sợ bọn họ không tin, thẳng thắn cầm cái sọt bên cạnh rồi đổ ra, từ dưới đáy bới ra chỉnh chỉnh ba xâu tiền đồng treo nặng trình trịch.

"Đây là tiền lời do mấy ngày trước đây bán đồ ăn, trong nhà mới thêm một con nghé con, trong thôn còn có nghề làm giày, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt."

Ba xâu tiền, đối với  nam nhân đơn thân như Ngu Phong đủ tiêu xài trong một năm, thật sự không tính là thiếu, chớ nói chi tới chuyện còn có một con trâu.

Chùy tử và Bí Đao liếc mắt nhìn nhau,lúc này mới yên tâm.

Bầu không khí lại sinh động lên lần nữa.

Hoắc Đạt nhấp một ngụm rượu, thuận miệng hỏi: "Vừa rồi ở trên đường nghe ngươi nói đang tìm người, tìm người nào? Nói một chút coi, nói không chừng ta cũng quen biết."

Nghĩ đến Tô Diệp, tâm tình Ngu Phong lại thấp xuống, "Hắn gọi Tô Diệp, là song nhi."

Hoắc Đạt khó giải thích được cảm thấy được danh tự này có chút quen tai, lại không nhớ ra được rốt cuộc đã nghe qua ở đâu.

Chùy tử đột nhiên lại gần, ôm lấy vai Ngu Phong, cười bỡn cợt, "Ngươi tìm song nhi? Chẳng lẽ là em dâu hay sao?"

Ngu Phong sững sờ, theo bản năng mà nói rằng: "Không, không phải, hắn đã đính hôn, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ kết hôn..."

Nói đến chỗ này, trái tim  của Ngu Phong liền giống như bị người ta cầm  siết trong tay nắn bóp, khó chịu từng đợt.

Hoắc Đạt cười, "Nhìn điệu bộ này của ngươi xem, hay là đến đoạt dâu đi?"

Ngu Phong bỗng chốc ngẩng đầu lên, sắc mặt phức tạp nhìn về phía Hoắc Đạt.

Hoắc Đạt nhíu mày, "Thật sự đúng như ta vừa nói à?"

Ngu Phong cầm quyền, kiên định nói: "Tiểu Diệp Tử không muốn thành thân, nên từ trong nhà trốn ra ngoài, ta không thể trơ mắt mà nhìn..."

"Cho nên ngươi liền đem người lừa gạt về nhà, chuyện tốt thành công?"

"Không có, giữa chúng ta không hề làm gì quá phận cả, tiểu Diệp Tử hắn... Hắn rất tốt." Ngu Phong có chút vội vàng minh chứng  rằng Tô Diệp thanh bạch.

Hoắc Đạt âm thầm thở dài, huynh đệ này của hắn, sợ là gặp khó khăn.

Chùy tử vỗ đùi, lớn tiếng nói: "Không phải chỉ là một  song nhi thôi sao, kể cả mười tám người, mấy ca cũng có thể trợ giúp ngươi đoạt lại!"

Ngu Phong nghe, mắt mang theo mong đợi nhìn về phía Hoắc Đạt.

Ở trong lòng y, sự tồn tại của Hoắc Đạt giống như một chiến thần, nếu như có hắn chịu hỗ trợ, y nhất định sẽ có thể cứu Tô Diệp ra.

Hoắc Đạt không liều mạng mà khoe khoang khoác lác giống Chùy tử, mà nghiêm trang hỏi: “Ngươi xác định người kia cũng có ý với ngươi?"

Trong nháy mắt vẻ mặt Ngu Phong lại xấu đi, cả người lại giống như con chó lớn  không cướp được đầu xương, từ đằng trước đến cái đuôi đều ủ rũ.

Hoắc Đạt “chà chà” hai tiếng, cười nhạo nói: "Thì ra chỉ là mong muốn đơn phương của ngươi! Như vậy thôi mà cũng dám đi cướp người?"

Ngu Phong nắm thành quyền, vô cùng khẳng định nói rằng: "Tuy rằng trong lòng tiểu Diệp Tử tạm thời không có ta, nhưng, hắn không muốn kết hôn cùng nam nhân kia cũng là sự thật, chính miệng hắn đã nói với ta là sẽ trở lại Ngu Gia thôn!"

" 'Nam nhân kia' thật sự xui xẻo." Bí Đao đầy là đồng tình mà lên tiếng.

Trong lòng Hoắc Đạt yên lặng thắp cho “nan nhân kia” một ngọn nến, rồi  đánh nhịp nói: "Ngày mai sẽ gặp người kia trước, nếu như người kia muốn đi theo ngươi, thì dễ nói chuyện, nếu như không muốn, ngươi cũng đừng dây dưa, có thể làm được không?"

"Có thể!" Ngu Phong như chặt đinh chém sắt mà đáp lại.

——

Đương nhiên lúc  Ngu Phong nói muốn tìm song nhi tên là "Tô Diệp", Hoắc Đạt cảm thấy không có một chút quan hệ gì với mình cả.

Thậm chí, trong thời điểm Ngu Phong dẫn theo hắn đi đến bức tường  phủ Vĩnh An hầu, Hoắc Đạt vẫn không để tâm. Hắn chủ yếu nghĩ rằng có lẽ  đối phương cùng lắm chỉ là một người hầu sống trong Hầu phủ , bởi không nghĩ đến việc tái giá với nô tài, nên mới chạy trốn hôn sự.

Chỉ vào tường viện cao cao trước mặt, Ngu Phong thấp giọng nói: "Tướng quân, ta tìm hiểu hết rồi, nơi này  là vị trí phòng giữ yếu kém nhất, bên kia tường là một mảnh rừng trúc, bây giờ chính là ngày đông, trong rừng hiếm có người đến, dễ dàng ẩn thân."

Hoắc Đạt nghe vậy, cười chửi một câu, "Lão tử nhọc nhằn khổ sở dạy ngươi ba năm, chính là để cho ngươi dùng để làm việc này ?"

Ngu Phong cười hì hì, "Đây không phải là đúng lúc dùng tới thôi..."

Hoắc Đạt nâng tay lên, làm bộ muốn đánh.

"Tướng quân, chính sự quan trọng." Ngu Phong cười lấy lòng.

Hoắc Đạt không để ý tới y, nhấc chân liền đi.

Ngu Phong nhất thời há hốc mồm —— đây là tướng quân đang đùa giỡn sao ?

Hoắc Đạt đi ra một đoạn dài, mới xoay người lại kêu lên: "Còn không mau đuổi kịp!"

Ngu Phong nhìn tường viện, có chút không tình nguyện, "Tướng quân, ta phải đi vào..."

Hoắc Đạt cười như không cười nói rằng: "Nếu muốn tiến vào, vậy hãy cùng ở trên."

Ba năm huấn luyện cũng không phải không có ích gì, đầu óc Ngu Phong còn chưa quay lại, hai chân đã theo bản năng mà bước tới.

Lúc này Hoắc Đạt mới hài lòng nở nụ cười, "Yên tâm, nếu bổn tướng quân đã dám đồng ý với ngươi, nhất định có thể  giúp cho ngươi thuận thuận lợi lợi đưa em dâu trở về!"

Chỗ khác không dám nói, nhưng Vĩnh An hầu phủ, hắn thật sự có thể bảo đảm.

Về phần nam nhân kia... Nếu tiểu song nhi nhà này không muốn gả cho hắn, hắn liền tự nhận xui xẻo thôi!

Đúng là có thể mượn cơ hội này gặp gỡ gia hỏa kiêu ngạo kia, mấy năm không gặp, không biết hắn tính tình có khá hơn chút nào không.

Nghĩ đến tiểu thiếu niên trong ký ức, trên mặt Hoắc Đạt nở nụ cười không tự chủ.

——

Từ giờ khắc Hoắc Đạt bắt đầu  bước vào cửa lớn Hầu phủ, phụ đệ to lớn này liền đắm chìm trong một bầu không khí quỷ dị .

Ai cũng không nghĩ tới, không có bái thiếp, trong tình huống không được báo trước, cô gia tương lai lại đích thân tới cửa.

Hoắc Đạt trước mặt là tâm phúc của tân đế, từ trên xuống dưới Vĩnh An hầu phủ đã sớm có chung nhận thức, chỉ khi dựa vào hắn, dòng họ Tô thị mới có cơ hội miễn đi một đại nạn.

Hoắc Đạt đến phủ nhận đãi ngộ còn tốt hơn chủ nhân là Tô Diệp, không chỉ có đại quản gia tiếp đãi, nhị quản gia còn  tự mình bưng trà rót nước, khiến cho nha hoàn cũng phải linh hoạt lên.

Sớm có người từ cửa nách lén lút đi ra ngoài, truyền tin sang đến từ đường.

Ngu Phong hung hăng nháy mắt với Hoắc Đạt.

Hoắc Đạt tỏ vẻ đã bắt đầu được rồi, rồi mới lên tiếng: "Ta nghe nói Dạ Lan gần đây vẫn luôn ở trong phủ, chưa bao giờ ra khỏi cửa, thật sự bị bệnh sao?"

Đại quản gia lo sợ mặt mày tái mét mà trả lời: "Hồi tướng quân, thân thể gia nhà ta coi như khoẻ mạnh, chỉ là sau khi lão gia qua đời, hắn liền không muốn xuất môn đi lại."

Đây là lý do mà người trong tộc đã nghĩ kỹ   để giải thích cho quãng thời gian Tô Diệp mất tích, đại quản gia đọc làu làu, không nghĩ tới có một ngày  thật sự hữu dụng.

"Ai, nghĩ đến là nhớ thế thúc." Nhớ tới vị quân Hầu nhất phẩm cao to oai hùng kia, Hoắc Đạt không khỏi thổn thức.

Hắn cầm lấy cái ly nhỏ thoáng đụng miệng, tiện đà nói, "Hôm nay bổn tướng quân đến đây chính là muốn xem Dạ Lan một chút, thuận tiện cũng có chuyện muốn nói cùng hắn, làm phiền ngươi dẫn đường cho."

Hoắc Đạt nói, tầm mắt vô tình hay cố ý  nhìn đến Ngu Phong, trên mặt mang theo nụ cười  bỡn cợt.

Trong mắt Ngu Phong tràn đầy mong đợi.

Đại quản gia nghe lời này, mồ hôi  miễn cưỡng nghẹn trên trán lại túa ra.

Vào thời điểm mới tới đây Tô Diệp đã bộc lộ một chiêu khiến cho bọn hắn bị dọa sợ, nếu hôm nay lại ồn ào nữa, chọc giận Hoắc Đạt, cả nhà trên dưới sẽ phải chôn cùng.

Vào giờ phút này, Đại quản gia chỉ mong bên kia từ đường phái người lại đây nhanh một chút, đem củ khoai nóng bỏng tay này nhận lấy từ trong tay hắn đi.

Rõ ràng trời cao không nghe thấy lời cầu khẩn của đại quản gia, khoảng cách ba người tới Trúc Sênh viện càng ngày càng gần.

Đại quản gia đã phái người bẩm báo với Tô Diệp từ sớm, đồng thời đồng ý vô số chỗ tốt dành cho hắn.

Tô Diệp chiếm được tiện nghi, đương nhiên cũng vui vẻ trả giá một ít, tỷ như lúc này, hắn đi ra từ rất sớm, ở trước cửa viện chờ đợi người đến.

Hoắc Đạt là người từng có ân giúp đỡ hắn, giao thiệp lần đó với những chuyện từng trải qua khiến hắn cảm thấy đối phương không phải là một người khó nói chuyện, bởi vậy, hắn liền ôm mấy phần tư tâm, muốn đàm luận cùng Hoắc Đạt.

Nhưng mà, lời khách sáo còn chưa nói ra, đột nhiên Tô Diệp  nghe thấy một tiếng hô hoán quen thuộc, "Tiểu Diệp Tử? !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro