Part 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Kim Minjeong làm kiểm tra xong, bác sĩ dặn dò ăn không đúng giờ, ngủ không đủ giấc có thể khiến đứa trẻ sinh ra bị thiếu dinh dưỡng. Cho nên tất cả những thói quen xấu này cần phải được loại bỏ.

Kim Minjeong đã chuẩn bị tâm lý tốt để giữ lại cái thai này, nên cũng tính toán sẽ thay đổi thói quen của bản thân.

Vừa trở lại phòng bệnh, liền nhìn thấy khuôn mặt bị dọa của Hanni, liền hỏi: "Sao vậy?"

Kim Minjeong nhìn theo tầm mắt của cô , đi đến bên giường cầm lấy di động mở khóa, liền thấy năm cuộc gọi nhỡ liền phát hoảng.

Tất cả năm cuộc gọi nhỡ đều là Yu Jimin gọi tới!

"Lúc nãy di động của cậu có người gọi đến, thấy tên hiện đến là 'giám đốc Yu'. Tớ nhất thời chưa phản ứng kịp liền bắt máy hỏi ai gọi đấy, thì thấy đối phương mở miệng trực tiếp hỏi cậu ở đâu. Tớ hỏi lại hắn là ai, hắn liền nói là chồng trước của cậu. Tớ sợ tới mức ném điện thoại về phía giường,".
Kim Minjeong nghe được mọi chuyện, tâm liền hoảng.
"Người chồng trước này của cậu tựa như có việc gấp gì đó muốn tìm cậu. Giác quan thứ sáu của tớ mách bảo đây không phải là chuyện tốt lành gì."
Hanni vừa nói xong câu, điện thoại trong tay Kim Minjeong giống như tiếng gọi lúc nửa đêm, nháy mắt vang lên.

Kim Minjeong sợ tới mức không dám bắt máy, trực tiếp ném lại phía giường.
Hai người đều liếc nhìn nhau một cách dè dặt cẩn trọng. Chỉ thấy điện thoại hiện lên ba chữ 'giám đốc Yu.'

Kim Minjeong nuốt nước miếng, nhìn di động khẩn trương hỏi: "Theo cậu nói hắn tìm tớ gấp như vậy làm gì?"
"Tớ làm sao mà biết được cơ chứ. Ngay cả Kim Minji mà tớ còn không sợ, nhưng người chồng trước này của cậu lại khiến tớ dè chừng như vậy. Chỉ cần một ánh mắt của hắn cũng khiến xương cốt tớ rã rời"
Đối với quan điểm này, Kim Minjeong tỏ vẻ vô cùng đồng ý.
"Không phải một mình cậu thấy như vậy, tớ có thể đồng cảm với cậu."
Nghĩ nghĩ, lại tiếp tục nói: "Yu Jimin khiến cho người khác cảm giác lạnh như tảng băng ngàn năm ở Bắc Cực, lại ngang ngược độc tài không coi ai ra gì. Đừng nói là cậu, đến cả tớ cũng sợ, nếu không... Tớ và cậu cùng nhau xuất viện? Hanni cậu nói..." Nói đến một nửa, nhìn đến biểu cảm của Hanni, nàng liền ngừng lại.
Kim Minjeong hỏi: "Cậu sao thế..."

Kim Minjeong tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, biểu tình đột nhiên biến đổi, thanh âm cũng im bặt. Nhìn biểu cảm của Hanni, nàng rất rõ ràng.
- --Yu Jimin đang ở sau lưng nãng!

Yu Jimin tắt điện thoại đang gọi đi, đem bỏ vào trong túi. Từ cửa đi vào, ngồi xuống ghế sofa, hai chân vắt hình chữ thập, ngữ khí thản nhiên nói: "Độc tài, ngang ngược, không coi ai ra gì? Cô hiểu tôi thật đấy! Kim Minjeong!"

Giongj nói của Yu Jimin không nhanh không chậm, nhưng thanh âm lại trầm khàn nhuư tử thần muons lấy mạng người.

Kim Minjeong xém chút bị doạ sợ, cố hít sâu một hơi, làm cho chính mình phải bình tĩnh xuống, không được hoảng hốt. Xoay người nhìn về phía Yu Jimin, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng.
" giám đốc Yu, có chuyện gì gấp gáp tìm tôi sao?"
Kim Minjeong có ý đồ đánh trổng lảng sang chuyện khác.
Yu Jimin ánh mắt dừng trên bụng của Kim Minjeong, có lẽ do khẩn trương, Kim Minjeong theo bản năng lấy tay đặt trên bụng. Mà Yu Jimin cũng chứ ý tới động tác nhỏ này của Kim Minjeong.
"Cô Hanni, phiền cô đi ra ngoài một chút. Tôi và Kim Minjeong có một số việc muốn bàn bạc, cô ở đây chúng tôi không tiện."
Hanni nhìn Kim Minjeong, hai người cùng trao đổi ánh mắt.
- -- Không, đừng đi, tớ sợ.
- -- Tớ còn sợ hơn cậu!
Hanni đi ra ngoài không một chút do dự, không hề có chút lưu luyến để Kim Minjeong ở lại một mình Kim Minjeong đối diện với nhân vật phản diện khủng bố kia.

Kim Minjeong lo sợ bất an nhìn về phía Yu Jimin, càng lo sợ về chuyện cô muốn nói chuyện với nàng. Nếu muốn nang bỏ đứa trẻ này liệu nàng phải ứng phó như thế nào?


"Chuyện cô mang thai ông nội đã biết." Yu Jimin ngữ khí tựa hồ rất bình tĩnh.
Nhưng trong ánh mắt ẩn chứa mang theo sự phiền chán.
"Cái gì..." Giọng Kim Minjeong run rẩy.
Yu Jimin hít một hơi, dường như đang áp chế cảm xúc phiền chán.
" bác sĩ Kang đã nhìn thấy cô ở bệnh viện."
Kim Minjeong sững sờ: "Tôi rõ ràng không..."
Ngày hôm qua Yu lão gia còn thúc giục nhanh chóng mang thai, hôm này liền nhận được "tin tức tốt" như vậy. Kim Minjeong có thể tưởng tượng được ông nội Yu hiện giờ vui mừng cỡ nào.

Yu Jimin lấy tay đỡ trán, tăng ca suốt đêm cũng không làm cô đau đầu như vậy.

"Đứa nhỏ giữ lại, tình huống này không còn lựa chọn tốt hơn."
Yu lão gia còn chưa biết rõ tình huống hiện tại hai người đã ly hôn, có lẽ nàng vẫn còn có thể lựa chọn con đường sống. Nhưng một khi ông biết, mọi chuyện nàng không dám chắc chắn mình có thể đảm bảo tính mạng bản thân.
Ông nội Yu thực sự không thể chịu được đả kích lớn như vậy.
...
Lặng im một lát, Kim Minjeong che bụng lui về phía sau vài bước, ánh mắt lộ ra tia cảnh giác.
"Muốn giữ lại đứa trẻ này, vậy chị phải đáp ứng với tôi, từ khi đứa nhỏ được sinh ra cho đến sau này nó trưởng thành đều phải do tôi nuôi nấng. Bằng không tôi sẽ nói chuyện chúng ta đã ly hôn với mọi người." Kim Minjeong dùng lý do "ly hôn" để uy hiếp Yu Jimin, đây chính là lợi thế duy nhất của nàng.

"cô đang uy hiếp tôi?" Yu Jimin hơi hơi híp mi, lập tức cười nhạo một tiếng: "Tôi còn tưởng cô đang nuôi dưỡng giấc mơ làm bà Yu một lần nữa "


Bà Yu? Có cho nàng 100 tỷ won nàng cũng không dám làm bà Yu một lần nào nữa đâu!
"Từ khi ly hôn, tôi chưa bao giờ có ý định sẽ phục hôn. Nếu chị không tin, chúng ta có thể ký kết hiệp nghị. Nếu muốn tôi sinh hạ đứa nhỏ phải đáp ứng như lời tôi nói, phải để tôi nuôi dưỡng." Ánh mắt Kim Minjeong vô cùng kiên định.

Đối với một gia đình giàu có như Yu gia thì việc cướp quyền nuôi con cháu là điều hết sức dễ dàng, bởi vậy nàng rất sợ sinh con ra, bọn họ sẽ chia cắt mẹ con nàng.

Lời nói của Kim Minjeong khiến cho Yu Jimin sững sờ. Mắt nhẹ nhàng co lại, im lặng không nói.

Từ đêm qua cho đến buổi sáng hôm nay, cô chưa chợp mắt một phút giây nào. Ban ngày lại tới công ty, không có chuyện gì là không làm, nhưng chuyện cô đau đấu nhất chính là nên xem xét xử lý chuyện ly hôn của bọn họ và cả đứa trẻ như thế nào.


Tại sao cô lại nhiều phiền toái như vậy?
Không bằng cứ khôi phục mọi chuyện như lúc trước khi hai người ly hôn, chuyện nào vào chuyện đấy, hai người cũng không dính dáng gì đến chuyện của nhau.


Nhưng bất thình lình chính là Kim Minjeong muốn ly hôn.

Một hồi lâu sau, Yu Jimin đặt câu hỏi: "Cô xác định là có thể nuôi dưỡng tốt một đứa trẻ với số tiền ít ỏi của mình?"

Kim Minjeong có bao nhiêu tiền trong tài khoản, Yu Jimin rõ như lòng bàn tay.
"Tiền có thể mua được nhiều thứ nhưng tuổi thơ và hạnh phúc của một đứa trẻ thì không mua được bằng tiền, tôi hi vọng có thể đem lại cho con một tuổi thơ bình thường như bao đứa trẻ bình thường khác."

Ở Yu gia có một người ba lạnh lùng như Yu Jimin, Kim Minjeong rất khó tưởng tượng đứa nhỏ sẽ sống như thế nào.

Càng sợ sau này đứa trẻ lớn lên giống Yu Jimin, tính cách lạnh lùng, chỉ biết đến công việc giống như một con robot.
"Cô không hối hận?"

Kim Minjeong trịnh trọng gật đầu: "Không hối hận."

"Vậy được, đây là lựa chọn của cô. Tôi sẽ giúp cô giải quyết rắc rối của Yu gia, nhưng đồng thời cô cũng nên từ bỏ ý định muốn mang đứa nhỏ cao chạy xa bay trong đầu đi. Đứa nhỏ sẽ cho cô nuôi nấng, không có nghĩa là tôi sẽ mặc kệ ngồi xem. Nếu cô bức ép ông nội với mẹ của tôi, cô đừng trách tôi sẽ làm gì cô đâu."

Kết cục rất rõ ràng, nếu đem đưa nhỏ cao chạy xa bay, nàng cũng chẳng thể nào nhìn thấy ánh mặt trời nữa.


"Bụp bụp bụp!"

Bỗng nhiên từ cửa truyền đến tiếng đập cửa, đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người với nhau.

Gõ được vài giây, Hanni bỗng nhiên đẩy cửa ra, vẻ mặt sốt ruột: "Kim Minjeong, mẹ chồng trước của cậu sắp đến đây!"
Kim Minjeong cả kinh, trực tiếp nhìn về phía Yu Jimin: "Hiện tại phải làm sao bây giờ?"

so với Yu Jimin, trước mặt người mẹ chồng trước này nàng luôn dễ dàng lộ ra sơ hở.
Mẹ Yu chính là hình mẫu người phụ nữ trên màn ảnh phim Hàn, tác phong mạnh mẽ. Ánh mắt của bà giống như có thể nhìn thấu tâm can người khác, khiến cho người ta không thể không hoảng hốt.
Yu Jimin liếc mắt nhìn nàng: "bình tĩnh đi"

Bĩnh tĩnh, bình tĩnh cái rắm.


Có lẽ do tiếng bước chân của yu phu nhân quá rõ ràng, lỗ tai Hanni giật giật, nháy mắt liền tiến vào, cầm lấy túi xách bước nhanh ra đến ngoài cửa.
"Kim Minjeong, chút nữa tớ liên lạc với cậu."

Ném lại những lời này, Hanni liền chạy mất người.
Kim Minjeong: "......"

Hanni ra đến cửa liền gặp mẹ chồng trước của Kim Minjeong, rất lễ phép chào hỏi: "Bác Yu cũng đến thăm Minjeong ạ? Cháu có việc cháu xin phép đi trước ạ?"

Nghe thấy lời này, Kim Minjeong thật sự rất cân nhắc có nên cùng Hanni tuyệt giao không? Hiện tại vậy mà người chồng trước Yu Jimin này so với bạn thân nàng còn đáng tin hơn!

Yu phu nhân xuất hiện ngoài phòng bệnh,trên người mặc một chiếc đầm màu xanh rêu cùng đôi khuyên tai làm lbằng ngọc, ăn mặc tuy đơn giản nhưng nhìn qua lại rất đoan trang, cao quý .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro