Part 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nắm tay cửa phòng bệnh khẽ chuyển động, Kim Minjeong giật mình nhìn về phía cửa. Ngay sau đó, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người đi vào không ai khác chính là Yu Jimin.
Kim Minjeong kinh ngạc: "Tôi sao lại ở chỗ này?"
Yu Jimin mặt trầm xuống nhìn lướt qua người nàng, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện giường bệnh.

Im lặng một lát, Yu Jimin nhìn về phía giường bệnh Kim Minjeong nói.
"Đây chính là âm mưu của cô phải không?"

Gionjg nói của Yu Jimin dường như còn mang theo gió lạnh mùa đông.

"Sao cơ?" Kim Minjeong ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì thì cô tiếp tục nói.

"Cô mang thai ba tuần rồi".

Lời nói ma quỷ ấy khiến cả người Kim Minjeong đều choáng váng.
"Bác sĩ nói cô ăn uống không đầy đủ nên mới kiệt sức dẫn đến ngất đi." Yu Jimin tiện đà lãnh đạm nói: "Kim Minjeong, cô cũng lợi hại thật đấy!"

Đối với lời nói của Yu Jimin về nguyên nhân nàng ngất đi, Kim Minjeong một chữ cũng không nghe lọt, hiện tại trong đầu nàng vẫn quẩn quanh ba chữ -- nàng mang thai.

Tại sao không phải là viêm dạ dày cấp tính, mà ại là MANG THAI!

"Cho nên Kim Minjeong, rốt cuộc cô muốn làm gì..." Yu Jimin hơi dừng một chút.

Trên giường bệnh, hốc mắt Kim Minjeong đã sớm đỏ hoe.
Nước mắt như thuỷ triều dữ dội, không ngừng trượt dài xuống gò má .

Và chắc chắn không phải là sung sướng đến phát khóc.
Vốn dĩ Yu Jimin còn muốn chất vấn nhưng khi nhìn thấy Kim Minjeong khóc, cô cũng không có tâm trạng nói ra mà bực bội.

"Đây không phải là chuyện cô muốn sao. Cô khóc cái gì?"
Kim Minjeong nhìn về phía Yu Jimin, hoảng hốt lo sợ hỏi: "Tại sao tôi lại mang thai? Tôi đã uống thuốc tránh thai rồi mà"


Nàng mới thuận lợi thành công ly hôn, tuy rằng chưa công bố với mọi người nhưng tốt xấu gì cũng khôi phục được trạng thái độc thân hoàng kim.

Nhưng hiện tại người ta lại nói với nàng rằng nàng mang thai!

Mà ba của đứa nhỏ chính là Yu Jimin!

Phản ứng của Kim Minjeong làm cho những hoài nghi của Yu Jimin có phần dao động.
Lúc trước cô có hoài nghi chuyện phát sinh lần trước có liên quan đến Kim Minjeong, là nàng và mẹ cô liên thủ với nhau khiễn hai người xảy ra quan hệ. Nhưng hiện tại, sau khi thấy phản ứng của Kim Minjeong cô thật sự phải suy ngẫm lại.

Nếu thật sự như những gì cô nghĩ, tại sao nàng lại thoải mái ly hôn với cô. Hơn nữa cho dù xảy ra quan hệ, Kim Minjeong làm sao có thể bảo đảm một trăm phần trăm sẽ mang thai đứa con của Yu Jimin cô?
Chuyện này có lẽ thật sự chính là ngoài ý muốn.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn này thật khiến người ta đau đầu.
"Yu Jimin..." Kim Minjeong xoa tay lung tung trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn Yu Jimin, trong ánh mắt mang theo hi vọng.
"Có thể là bác sĩ có sai xót gì hay không? Có lẽ tôi có bệnh gì đó mới đưa ra những kết quả hiểu lầm. Cũng không phải là tôi mang thai, có phải đúng như vậy hay không?"
"Kiểm tra hai lần rồi, bác sĩ đều nói cô 100% đã mang thai."

Tiếng nói Yu Jimin vừa dứt, Kim Minjeong bỗng nhiên bật tiếng khóc.


Kim Minjeong nhiều năm như vậy nàng cũng chưa từng sụp đổ như thế này. Ngay cả khi xuyên vào tiểu thuyết và đoán có khả năng không thể trờ về, nàng cũng không cảm thấy toàn bộ thế giới sắp sụp đổ như vậy.


***
Yu Jimin còn nghĩ hai người trưởng thành có thể cùng nhau tìm ra hướng giải quyết vấn đề. Nhưng Kim Minjeong đang khóc trước mặt cô căn bản là không có khả năng nói chuyện với nhau.


Vốn là tâm phiền ý loạn, nghe thấy âm thanh tiếng khóc ấy.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Yu Jimin vô cùng xấu xí, tâm tình bực bội quát : "Cô câm miệng!"

Dường như đã bị những lời nói có lực sát thương của Yu Jimin làm kinh sợ, Kim Minjeong liền ngừng khóc.

Yu Jimin liền đau đầu xoa huyệt thái dương: "Chuyện cô mang thai, trước tiên chờ tôi hai ngày, cô ở lại nằm viện quan sát. Chờ tôi suy nghĩ cẩn thận sẽ đến tìm cô."

Tin tức mang thai đối với Kim Minjeong có lẽ quá lớn, khiến nàng sụp đổ. Còn đối với Yu Jimin đáng lẽ ra chuyện ly hôn vô cùng dơn giản nhưng hiện tại mọi chuyện dần không nằm trong tầm kiểm soát của cô nữa.

Yu Jimin cầm áo ở trên sofa đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi Yu Jimin đi rồi, Kim Minjeong không còn sức lực, bất lực nhìn lên trần nhà. Ngẫm lại thấy thật buồn cười, ông trời giúp nàng thành công bước ra cánh cửa hôn nhân, lại mở cho nàng một cánh cửa khác.

Ai biết được chính là một đống phiền toái!
Cố tình vào giờ phút này lại nhét trong bụng nàng một đứa trẻ.

Nhớ lại nửa năm trước, Kim Minjeong với Hanni còn từng cùng nhau nói đùa: Yu Jimin với Kim Minji gen tốt như vậy. Nếu mỗi người trộm mang thai rồi sau đó chạy lấy người, hai đứa trẻ đươc sinh ra sẽ được liên hôn từ bé.
Đương nhiên điều này cũng chỉ là nói miệng mà thôi, dù sao Kim Minjeong vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa.

Cho nên tuyệt đối sẽ không dại gì mang bầu chạy. Tuy nhiên bản thân vẫn không trốn được vận mệnh.
Kim Minjeong thật sự không phải mồm quạ đen đâu!!!
Không biết đã nằm bao lâu, một lúc sau ngoài phòng bệnh có tiếng động, theo sau đó truyền đến âm thanh của Hanni.
"Kim Minjeong, Kim Minjeong... Cậu tỉnh lại chưa?"
"Tỉnh rồi." Hai chữ này Kim Minjeong thốt lên vô cùng khó khăn.
Vừa nghe được hai chữ này, Hanni lập tức đẩy cửa phòng ra. Nhìn Kim Minjeong đang nằm trên giường, ánh mắt dừng lại trên bụng bằng phẳng của nàng, thật cẩn thẩn hỏi: " cậu thật sự đã mang thai sao?"

Hôm nay buổi sáng sau khi Hanni tỉnh rượu, lại phát hiện mình đang nằm trong phòng Kim Minji. Thiếu chút nữa đã bị dọa sợ, hai người còn chưa kết hôn, Kim Minji đã mang cô về nhà.

Vừa thấy đã không phải người đứng đắn gì, nổi giận đùng đùng đi tìm Kim Minji tính sổ. Kết quả Kim Minji nói một câu: "Cô vẫn nên quan tâm người bạn kia của đi" khiến Hanni mông lung một vòng.
Sau một hồi truy hỏi mới biết được chuyện Kim Minjeong mang thai.
Sau khi nghe rõ là ai mang thai, nhìn biểu cảm phấn khích trên mặt Kim Minji, cô còn tưởng là mình mang thai.

Quay đầu nhìn về phía Hanni, Kim Minjeong dùng đôi mắt nhân sinh không còn gì luyến tiếc nhìn cô nàng.
"Nhìn tâm trạngcủa tớ cậu không rõ sao?"
***
Hanni đi tới bên giường, đem túi xách ném lên sofa. Cũng không còn sức lực nằm vật xuống bên cạnh Kim Minjeong, nhìn trần nhà.
"Hiện tại phải làm sao bây giờ, Kim Minjeong?"
Ai cũng không thể tưởng tượng ra chuyện ngoài ý muốn này, không hẹn mà đến.
"Tớ cũng đâu biết, đây là lần đầu tiên mang thai cũng không có kinh nghiệm gì."
"Đến giờ phút này cậu đừng nói giỡn nữa..."
"Tớ đây còn có thể làm gì bây giờ? Tớ hoảng muốn chết, vừa nãy cũng đã ở trước mặt Yu Jimin khóc một hồi."
Nói đến Yu Jimin, Hanni chần chờ nửa ngày mới hỏi: "Vậy người chồng trước của cậu có thái độ gì?"
Kim Minjeong lắc lắc đầu, mũi lại bắt đầu ê ẩm.

"Hanni, nói thật tớ rất hoảng loạn, thật đáng sợ."
Phải làm một người mẹ, Kim Minjeong căn bản là không biết phải làm thế nào. Nàng chấp nhận được sự thật, sau đó vuốt ve bụng nhỏ.


Mặc dù chưa từng làm mẹ, nhưng Kim Minjeong cũng biết một người mẹ phải học hỏi rất nhiều. Cũng không biết Yu Jimin có cho nàng cơ hội được làm mẹ hay không?


Có lẽ, Yu Jimin sẽ cho người bỏ đứa trẻ này đi, dù sao hai người bọn họ đã ly hôn, hơn nữa cô lại rất chán ghét mình. Cho dù nàng có đem đứa nhỏ giữ lại, sau khi sinh hạ xong khẳng định Yu Jimin sẽ đoạt quyền nuôi đứa bé đem trở về Yu gia. 

Đây đều là những môtip kinh điển trong tiểu thuyết hay nói, không phải sao?
"Kim Minjeong, tớ hỏi cậu. Đứa nhỏ này cậu có muốn giữ lại không?"
Nghe vậy, Kim Minjeong lại thất thần. Nàng nhớ lại hồi ức năm 16 tuổi, khi nghe tin ba mẹ gặp tai nạn qua đời, nàng cảm giác như cả thế giới đều sụp đổ.

Trong quãng thời gian ấy,chỉ còn một mình trên cõi đời, một mình ăn cơm, một mình đối diện với cuộc sống. Giống như toàn bộ thế giới đều quay lưng lại với nàng.

Nghĩ tới đứa nhỏ này sinh ra có khả năng sống cùng nàng hơn nửa đời người, nàng cảm thấy mang thai cũng không có đáng sợ như tưởng tượng.
"Cậu trầm mặc có phải là muốn lưu lại đứa nhỏ sao? Liệu Yu Jimin có thể đồng ý sao? Kể cả hắn có đồng ý, sau khi sinh đứa nhỏ ra Yu gia sẽ bỏ qua sao?"
Điều Hanni lo lắng cũng là điều Kim Minjeong nghĩ đến.
"Tớ sẽ chạy trốn"

Hanni than một tiếng: "Chạy trốn theo kiểu của cậu là không có khả năng. Có khi cậu vừa chuẩn bị chạy ra khỏi Seoul, người nhà Yu gia đã bắt cậu lại. Cậu vẫn nên tìm Yu Jimin thưởng lượng một chút đi."

Kim Minjeong nâng tay đặt lên hai mắt của mình, giọng nói nghẹn ngào hơi lạc đi: "Đau đầu, đau não quá. Tại sao mọi rắc rối cứ ập tới mình vậy?"

Hanni đồng ý gật đầu: "Cậu đen thật."

"Hanni, cậu còn sát muối vào lòng tớ!."

Thời điểm Kim Minjeong và Hanni còn đang thương lượng nên đàm phán với Yu Jimin thế nào. Y tá đã tiến vào, nói là muốn kiểm tra thân thể của Kim Minjeong.

Kim Minjeong hoàn toàn không có tâm tình đi làm kiểm tra.

Kim Minjeong mới vừa mở cửa phòng bệnh đi ra, lúc này ở một đầu hành lang khác một bác sĩ đại khái khoảng năm mươi tuổi từ một căn phòng bước ra.

Khi nhìn thấy Kim Minjeong mặc đồng phục bệnh tiến vào phòng, sửng sốt một chút.
"Sao có cảm giác giống cháu dâu của Yu lão gia nhỉ?"

"bác sĩ Kang, chị nhìn đi đâu vậy?" Nữ bác sĩ trung niên bên cạnh mặc áo dài trắng hỏi.

"Hình như tôi vừa gặp một người quen, nơi này là khoa phụ sản đúng không?"

Nữ bác sĩ nở nụ cười một tiếng: "Tôi chính là chính là người phụ trách của khoa này, người vừa mới rời đi chính là người ở khoa phụ sản. Làm sao vậy?"

Khoa phụ sản, chẳng lẽ cháu dâu của lão Yu có bệnh xấu gì? 

Bên cạnh thế mà lại không có người đi cùng?

Bác sĩ Kang chính là bác sĩ riêng của Yu gia.

Nhưng bệnh viện này không phải là nơi bà đến làm việc, chẳng qua là bà tới để thăm một người bạn.

"Phòng kia bình thường đều dùng cho những người phụ nữ mang thai."

Mang thai?

Lúc nghe thấy hai chữ này, bác sĩ Kang ngẩn người, theo sau đó lộ ra ý cười .

"Có thể giúp tôi kiểm tra xem cô gái kia có phải họ Kim, tên là Kim Minjeong không. Tôi muốn biết là cô ấy có phải mang thai hay không?"

"Cháu dâu của chị sao?"

bác sĩ Kang lắc đầu: "Không phải, là cháu dâu của một người bạn của tôi. Mấy ngày hôm nay gia đình họ xảy ra chuyện không hay, người bạn đó của tôi khí huyết không thông nên phát bệnh. Nếu ông ấy biết mình sắp được ôm chắt nhất định sẽ rất vui."

"Được, vậy tôi đi xem giúp chị. Nhưng trừ bỏ chuyện mang thai ra những cái khác tôi không thể tiết lộ, đây là chuyện riêng tư của bệnh nhân."

"Vậy tôi cảm ơn trước." bác sĩ Kang khách khí cười.


Kim Minjeong khẳng định không thể tưởng tượng được chuyện mang thai nàng không muốn cho Yu gia biết, nhưng chỉ trong vòng một buổi sáng, cả Yu gia đều biết truyện nàng mang thai.

mlem....mlem.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro