Chương 1. Ngũ cô nương của Lâm gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Thanh Nhiễm ước chừng dùng một tháng thời gian mới đại khái cảm nhận rõ chính mình đến tột cùng là xuyên tới địa phương nào, từ một ngày chỉ có thể thanh tỉnh hai canh giờ cho tới bây giờ tốt xấu cũng có thể hảo hảo trợn mắt xem thế giới, Lâm Thanh Nhiễm nhớ tới tình cảnh một tháng này, thật là chua xót mà.

Ngày mười tám tháng tư hôm nay là tiệc rượu đầy tháng của Lâm Thanh Nhiễm. Là ngũ tiểu thư nhà Hàn Lâm viện đại học sĩ, tiệc đầy tháng của Lâm Thanh Nhiễm chắc chắn là khách đầy nhà, bất quá đấy cũng chưa phải chuyện của nàng, vì lúc này nàng đang bị chính mẫu thân của mình ôm vào trong ngực, được bốn tỷ tỷ vây xem.

Lâm gia đại cô nương Lâm Thanh Nghi nhìn muội muội trong ngực mẫu thân, duỗi tay cẩn thận sờ mặt nàng, một bên, nhị cô nương cũng chen lên nhìn rồi quay lại nói với tứ cô nương ở sau lưng: "Tứ muội, ngũ muội nhìn còn xinh hơn muội nữa."

Lâm gia tứ cô nương Lâm Thanh Vận mới ba tuổi, nàng sợ hãi tránh ở phía sau đại tỷ, nhìn thoáng qua muội muội trong lòng Lâm phu nhân, thanh âm mềm mềm, tán đồng nói: "Ân, đúng là so với muội còn xinh hơn."

Đại cô nương cười, đem muội muội ôm đến bên cạnh mình: "Khi muội mới bằng ngũ muội bây giờ, làm sao biết chính mình như thế nào?"

Tứ cô nương nghĩ nghĩ, nhìn thoáng qua Lâm phu nhân và nhị tỷ tỷ, lẩm bẩm nói: "Nhị tỷ nói vậy mà."

Nhị cô nương hướng nàng le lưỡi, nghịch ngơm nói: "Chẳng lẽ tỷ nói muội liên tin?"

Lâm Thanh Nhiễm đang nỗ lực nghe các nàng nói chuyện, mụ mụ bên cạnh Lâm Phu Nhân bỗng lên tiếng: "Tiểu thư, ngài xem, ngũ tiểu thư dường như có thể nghe hiểu chúng ta nói gì đó."

Lâm Thanh Nhiễm quay đầu nhìn theo hướng tiếng nói, Lâm phu nhân cười, nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, ôn nhu nói: "Thật đúng là có thể nghe hiểu."

Ngoài phòng có người vào thông báo, bên ngoài đã chuẩn bị thoả đáng.

Lâm phu nhân Lục thị bế tiểu nữ nhi lên, liền cùng bốn đại nữ nhi đi ra ngoài sảnh, nơi làm tiệc đầy tháng.

Ở tiền thính trong một lát, trên cổ Lâm Thanh Nhiễm đã treo đầy bao lì xì bảy màu, Lâm phu nhân chính là ôm nàng đi ngang qua sân khấu, thấy nàng có vẻ buồn ngủm liền ôm nàng trở về nghỉ ngơi.

Lúc này, bên cạnh hành lang có tiếng nói chuyện, Lâm Thanh Nhiễm chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của nương khẽ biến sắc, nàng nỗ lực muốn ngẩng đầu nhìn qua nhưng đáng tiếc nhìn không tới.

Bất quá, nàng cũng không phải chờ lâu, mấy người đang nói chuyện thực mau xuất hiện bên cạnh nàng. Một phụ nhân, nhìn có vẻ lớn tuổi hơn Lâm phu nhân, đang đỡ tay một lão phụ nhân, nghe ý người khác thì lão phụ nhân này hình như là tổ mẫu của nàng.

Lâm Thanh Nhiễm nghĩ nghĩ, liền tận lực bày ra một khuôn mặt tươi cười, lại không ngờ thân tổ mẫu lại tỏ vẻ ghét bỏ chính mình, không sai đâu, Lâm Thanh Nhiễm có thể nhìn thấy ghét bỏ rõ ràng nơi đáy mắt nàng.

Lâm Thanh Nhiễm còn nghe được thanh âm không nặng không nhẹ của lão phụ nhân: "Có cái gì mà cao hứng, lại là một khuê nữ, sinh đến đứa thứ năm rồi mà cũng không ra được nhi tử."

Tức khắc, Lâm Thanh Nhiễm không vui, nàng vừa mới xuyên qua một tháng liền đã gặp được tư tưởng trọng nam khinh nữ. Trước khi nàng xuyên qua, tuy là gia cảnh bình thường, nhưng tốt xấu không ai ghét bỏ nàng vì nàng là nữ, tới đây rồi mới thấy tổ mẫu này thật hung tàn.

Lâm Thanh Nhiễm rất có cốt khí, quay đầu đi không nhìn nàng nữa, một bên, đại bá mẫu hãy còn an ủi: "Có nhi tử còn phải xem duyên phận, đệ muội tốt xấu cũng có đến năm tiểu áo bông tri kỷ mà."

Lão phụ nhân Lưu thị nghe khuyên càng thêm tức giận: "Tri kỷ cái gì, có thể tri kỷ bằng nhi tử sao?" Nói đến điểm này, còn không kiêng kỵ gì Lâm phu nhân Lục thị. Cũng may gặp là lúc nương con các nàng đang chuẩn bị rời đi, không có nhiều người xung quanh, không thì náo nhiệt như vậy sẽ nhận đến bao lớn chê cười.

Lục thị mắt lạnh nhìn đại tẩu Trần thị, việc này cũng khiến cho Lưu thị không chấp nhận nổi, nhìn bốn cô nương đứng quanh Lục thị, xoay qua nói thẳng: "Lần này xem ngươi còn muốn ngăn đón như thế nào, thành thân mười năm còn không vì Lâm gia chúng ta tích thêm hương khói." Người nàng cũng đã tìm tốt, lần này thế nào cũng phải làm nhi tử nạp thiếp, giúp nàng sinh tôn tử.

Lục thị nghe bà bà nói như vậy, ngay sau đó liền cười, chân thành nói: "Nương, con đâu có ngăn cản gì đâu."

"Hừ." Lưu thị nhìn Lâm Thanh Nhiễm trong lòng Lục thị liếc một cái, phảng phất như nàng không phải nam hài là tội ác tày trời, "Nói thì dễ, lúc này ta tới liền sẽ không đi nữa, xem ngươi tác quái như thế nào!"

Nói xong, liền nghênh ngang mà đi ...

Lâm Thanh Nhiễm bị ôm trở về phòng, nàng nỗ lực muốn nhìn phản ứng của nương xinh đẹp. Vừa rồi tổ mẫu nói như vậy, còn không phải giống phim truyền hình Trung Quốc, muốn buộc nhi tử nạp thiếp sao.

Bất quá nàng, lòng có dư mà lực không đủ, đến cuối cùng hừ nhẹ một tiếng để hấp dẫn sự chú ý của Lục thị. Lục thị cuí đầu ôn nhu nhìn nàng, duỗi tay chạm nhẹ lên mũi của nàng: "Ngũ nhi của nương là xinh đẹp nhất."

Lâm Thanh Nhiễm trong lòng chấn động, ánh mắt kia của Lục thị hoà tan chính nàng, trước khi xuyên qua, cha mẹ nàng vì tai nạn xe cộ đã mất từ khi nàng còn rất nhỏ, nàng đi theo bà ngoại sống ở nhà cậu, được cậu nuôi lớn. Cậu và bà ngoại đều rất đau nàng, nhưng ăn nhờ ở đậu, thái độ mợ không nóng không lạnh, biểu muội thường xa lánh làm nàng cảm giác vẫn như một người ngoài.

Hiện giờ, trong hoàn cảnh như vậy, nhìn ánh mắt Lục thị nhìn nàng, một người từ nhỏ không được trải nghiệm tình thương của mẹ như Lâm Thanh Nhiễm cảm thấy thực ấm áp.

Nàng còn chưa biết nói, vì thế nàng giật giật thân mình dựa vào lòng ngực Lục thị, Vương mụ mụ phía sau Lục thị nhìn nàng như vậy, giọng nói có chút tiếc nuối: "Ngũ tiểu thư thật bám nương."

"Mặc kệ là nam hay nữ, đều là hài tử của ta, có gì mà đáng tiếc." Nói xong, mặt Lục thị có chút lạnh, "Nàng muốn lão gia nạp thiếp, ta chưa bao giờ ngăn trở." Cửa lớn Lâm gia luôn rộng mở, liền bà bà muốn nạp tám hay mười cái thiếp, nhét đầy Lâm gia, nàng, Lục Đình đều sẽ không nói nửa chữ.

Vương mụ mụ thở dài một hơi, tiểu thư tính tình này, sau khi xuất gia mấy năm còn dữ dội hơn trước khi xuất giá, còn không phải là do cô gia nuông chiều quen ...

Ban đêm, Lâm Thanh Nhiễm vốn tưởng cố chờ phụ thân qua đây, nhưng không chịu nổi buồn ngủ. Trời mới tối không lâu nàng liền ngủ rồi, cho nên nàng cũng bỏ lỡ cơ hội nhìn một màn phụ thân anh minh thần võ dỗ nương tử.

Lâm đại học sĩ Lâm Vắc Tích là một người có học thức uyên bác, hắn không phải thế gia đệ tử mà là từ tầng dưới chót bò lên. Hắn chính là con nhà người ta trong miệng người đời, mười tuổi trúng đồng sinh, mười ba tuổi trúng cử nhân, mười bốn tuổi vào kinh đậu thám hoa, sau đó một đường bình bộ thanh vân, được thánh quyến, thăng quan phát đạt.

Lâm Văn Tích sinh ra ở nông thôn, một tiểu xó xỉnh địa phương, Lâm lão phu nhân tuổi còn trẻ đã tang phu, cực cực khổ khổ nuôi lớn hai nhi tử, đập nồi bán sắt cho Lâm Văn Tích đi học, hắn cũng tranh đua, một đường hướng lên trên.

Sau khi trúng đồng sinh, tình huống khá lên rất nhiều, ở quê có nhiều người chi trợ hắn, trông cậy tương lai hắn phát đạt sẽ báo đáp, cho nên hắn mới có cơ hội tiếp tục đọc sách trúng cử nhân, tiện đà vào kinh. Theo lý mà nói, hắn chính là vai chính trong chuyện xưa, nho nhã, có học thức, làm người đạm nhiên, rất có tính khích lệ.

Nhưng khi Lâm Văn Tích ở trước mặt Lục thị, tất cả những đức tính kể trên đều có thể trực tiếp xem nhẹ để qua một bên, Lâm đại học sĩ được hoàng thượng thưởng thức chính là một thê nô tiêu chuẩn. Hơn nữa, hắn coi đấy là vinh hạnh.

Hai vợ chồng cảm tình rất tốt, từ việc bọn họ thành thân mười năm, có năm hài tử là có thể thấy được. Năm đó, khi Lâm Văn Tích vẫn là một mao đầu tiểu tử từ xó xỉnh rừng núi ra tới, vừa mới có cơ hội bộc lộ tài năng trên quan trường, liền dám mạo hiểm sinh mệnh để theo đuổi nữ nhi duy nhất, Lục Đình, của Lục Đại tướng quân. Truyện xưa này đến nay vẫn còn có người kể.

Lâm lão phu nhân Lưu thị có hai nhi tử như vậy, lúc trước, thời điểm đón dâu, thực ra lão phu nhân còn rất cao hứng, leo lên được nhà cao cửa rộng. Chỉ là mấy năm sau, Lục thị cứ sinh hết nữ nhi này đến nữ nhi khác, kể từ thời điểm Tam nữ nhi ra đời, Lưu thị liền bất mãn bắt đầu nghĩ biện pháp nhét người vào hậu viện Lâm Văn Tích. Lục Đình cũng trực tiếp nhận người, chẳng qua những người này, một người Lâm Văn Tích cũng không động đến, không bao lâu sau đều đuổi đi.

Hiện giờ, ngũ cô nương được sinh ra, Lưu thị lại tiếp tục, khố nhất chính là Lâm Văn Tích, phải vội vã tới giải thích cùng nương tử.

Đã nói nửa ngày, Lục thị vẫn nhàn nhạt như vậy, Lâm Văn Tích ghét sát vào nàng liền đẩy hắn ra, ngữ khí cũng thực lãnh đạm: "Không quá ba ngày, nương liền cho chàng nạp thiếp, từ giờ chàng ngủ thư phòng đi."

Lâm Văn Tích lại ghé sát vào, "Ta sẽ giải thích với nương, nàng yên tâm đi, tức làm gì, làm hòng thân mình thì làm sao, ai nói là ta thích nhi tử, ta là thích nữ nhi, nhà của chúng ta tương lại có đến năm cô nương như hoa như ngọc, khiến khối người hâm mộ chết đi được. Tương lai muốn cầu hôn ta còn phải xem chán."

Lục thị bị ngữ khí của hắn chọc cười nhưng vẫn xụ mặt, "Ai tức?"

"không tức, không tức, chính là có nhét vào ta cũng sẽ không đi, nàng cũng biết còn gì."

Lâm Văn Tích thấy nàng rốt cuộc có ý cười, tự nhiên là thuận tay liền đem nàng ôm vào lòng ngực.

"Nương nói muốn ở lại đây một đoạn thời gian, đến khi chàng sinh nhi tử mới thôi."

Nhiều năm làm phu thê, Lục thị không phải không biết tướng công của mình là dạng người gì, chính là bà bà suốt ngày hướng hậu viện nhét người, ai có thể thoải mái được.

Lâm Văn Tích nhăn mày lại "Nương có thể bỏ được nhà đại ca sao?"

Lục thị hừ một tiếng, nhân tiện nhéo hắn một phen, "Như thế nào là không thể, đây chính là coi trọng việc hương khói cho chàng."

"Ta sẽ đi nói, nàng an tâm." Lâm Văn Tích tê một tiếng, thăm dò nhìn thoáng qua Lâm Thanh Nhiễm đang ngủ an ổn trong nôi, "Đình Nhi, tiểu ngủ của chúng ta nhỏ hơn so với Tứ hoàng tử hai tuổi."

"Nghĩ cùng đừng nghĩ!" Lục thị lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, "Đừng nói Tứ hoàng tử, dù là đương kim Thái tử tới cũng đừng nghĩ cưới cô nương Lâm gia nhà chúng ta, thánh thượng nếu là có ý này, chàng vẫn nhân lúc còn sớm mà từ chối đi, đến lúc đó, liền tính thánh chỉ hạ xuống, chúng ta cũng không nghe."

"Ta chỉ nói thôi mà, thánh thượng mà đề ra, ta khẳng định sẽ từ chối." Lâm Văn Tích nhanh miệng đảm bảo, "Chỉ là bên phía Thục phi, nếu là tìm nàng, chính nàng cũng kiềm chế một chút."

Trong lúc ngủ mơ, Lâm Thanh Nhiễm làm sao biết được, suýt nữa mình đã bước lên con đường làm hoàng phi, lại được phụ mẫu kéo trở về...

Cuối cùng, phụ mẫu xử lý việc tổ mẫu nhét thiếp thất như thế nào Lâm Thanh Nhiễm không biết, làm trẻ con, sinh hoạt của nàng rất đơn giản. Ăn, ngủ, ngủ, ăn, thời điểm tỉnh táo nhìn thấy nhiều nhất là mẫu thân cùng các tỷ tỷ, cơ hồ mỗi ngày, buổi tối, phụ thân sẽ qua xem nàng, sinh hoạt như vậy nhoáng qua mấy năm, Lẫm Thanh Nhiễm đã ba tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro