Chương 61. Biên tu Hàn Lâm Viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thực mau đến tháng 5, hài tử đầy tháng, tam phòng lấy nhũ danh gọi nàng là Lan tỷ nhi, tiệc đầy tháng Thiệu gia cũng làm đơn giản một chút. Đảo mắt thời gian, trời nóng lên, tháng 7 qua đi, việc giữ đạo hiếu của bọn Lâm Thanh Nhiễm cũng xem như kết thúc.

Cả Thiệu phủ chỉ còn Đại lão gia và Nhị lão gia là vẫn còn trong hiếu kỳ, trên thực tế cũng không có nơi nào náo nhiệt để đi cả, chẳng qua Lâm Thanh Nhiễm rốt cục là có thể đi ra khỏi cửa. Đầu tháng 8, việc thứ nhất nàng làm là đi dạo qua các cửa hàng của mình một vòng.

Lúc trước dùng bạc bán ba gian cửa hàng để mua hai gian cửa hàng mới đều theo yêu cầu của nàng sửa sang, cũng đã khai trương hơn nửa năm, sinh ý còn tính là ổn định. Thiệu Tử Ngọc đi Hàn Lâm Viện không thể tới cùng nàng, Lâm Thanh Nhiễm trước khi quay về Thiệu phủ liền đi vòng một chuyến tới Dưỡng Thiện Phường, một mình ngồi trên tầng lầu, nghỉ ngơi tốt một canh giờ, đến chạng vạng mới quay về Thiệu phủ.

Thiệu Tử Ngọc về còn muộn hơn so với nàng, phu thê hai người dùng quá cơm xong, Thiệu Tử Ngọc kể chuyện hôm nay theo nhạc phụ đi Hàn Lâm viện cho nàng nghe, tiện đà sờ sờ mặt Lâm Thanh Nhiễm, "Về sau sẽ không có nhiều thời gian bồi nàng, ta không phải đi qua con đường khoa cử mà vào Hàn Lâm Viện nên phải dụng tâm hơn so với người khác."

"Việc trong nhà chàng không cần lo lắng." Lâm Thanh Nhiễm vẫn thực bận tậm việc hắn ở Hàn Lâm Viện, "Về sau, chàng định tính như thế nào?"

"Trước cứ nhậm chức ở đây 1 năm, nếu có cơ hội ngoại nhậm, ta liền mang nàng đi ngoại nhậm." Thiệu Tử Ngọc biết nàng không muốn ở lại Thiệu gia, tuy rằng rất nhiều việc cũng chẳng liên quan gì đến ngũ phòng, nhưng không thể phân gia, thì ra ngoài ở cũng tốt.

Chờ Thiệu gia các phòng biết việc này, đã qua được hai ngày, Thiệu Tử Ngọc cũng chuẩn bị hưu mộc lần đầu kể từ khi chính thức nhậm chức ở Hàn Lâm Viện.

Các phòng đều thực kinh ngác, một người không nói câu nào thì lại được nhậm chức tại Hàn Lâm Viện, cũng không phải ai cũng được làm quan, không quan tâm đến người nhà cũng chẳng quan tâm việc gì, người như thế có thể làm quan tốt sao?

Làm trưởng bối, đại phòng bên kia vẫn tới tỏ ý quan tâm một chút, gọi Lâm Thanh Nhiễm cùng Thiệu Tử Ngọc sang, Thiệu gia Đại lão gia nhìn Thiệu Tử Ngọc, nhíu mày, "Tử Ngọc, Thiệu gia cũng không phải nuôi không nổi con, hà tất gì mà lại muốn làm quan." Quan trọng nhất là, việc nhậm chức này cũng không phải do Thiệu gia an bài mà là do nhạc phụ của cháu trai an bài, này có khác gì đánh vào mặt Thiệu gia, người nhà mình không giúp đỡ được lại còn phải nhờ người khác hỗ trợ sao?

"Cũng không thể cà đời đều dựa vào Thiệu gia nuôi đươc." Trên mặt Thiệu Tử Ngọc biểu tình lãnh đạm như cũ, lời vừa ra khỏi miệng càng hiện lên lãnh đạm.

Kim thị tương đối kinh ngạc, nhiều năm như vậy, nàng thực sự chưa thấy cháu trai ở trước mặt nàng nói một lời, hiện giờ nói một câu, Kim thị còn tưởng chính mình nghe nhầm, nhìn biểu tình của hắn vẫn không thay đổi chút nào.

Lâm Thanh Nhiễm đứng bên cạnh, thay trượng phu giải thích "Đại bá, tướng công cũng là muốn tự làm tự ăn, rốt cuộc cũng không thể để miệng ăn núi lở, chúng con sau này có hài tử, cũng cần làm gương cho hài tử, không thể để con cái thấy chính cha mình cái gì đều không làm mà sống dựa hoàn toàn vào gia đình được."

"Đi Hàn Lâm Viện làm cái gì?" Thiệu đại lão gia nhìn hắn liền hỏi một câu "Ngươi không thích nói chuyện, làm quan sao có thể tránh giao tiếp xã giao, ngươi là muốn tiếp tục như thế nào?"

"Trước cứ bắt đầu từ biên tu, con sẽ tận lực thay đổi." Thiệu Tử Ngọc nói ngắn gọn, trên mặt cũng không vì lời Thiệu đại lão gia nói mà thay đổi sắc mặt, hắn là tới thông báo mà không phải tới trung cầu ý kiến.

"Thanh Nhiễm a, nếu là do phụ thân con an bài, đại học sĩ làm sao có thể an bài chức biên tu, đây chẳng qua là quan thất phẩm, tốt xấu gì Tử Ngọc cũng là người Thiệu hầu phủ." Kim thị vừa nghe đến biên tu, trong lời nói ẩn ẩn có ý xem thường, mặc dù là mua quan, tốt xấu gì cũng mua loại ngũ lục phẩm, chọn công việc béo bở chút "Biên tu bổng lộc một tháng còn không đến 10 lượng bạc." Thiệu gia cho bọn họ tiền tháng đều đến 25 lượng, chút lương bổng biên tu đấy có thể nuôi sống nổi ai.

"Có năng lực như thế nào thì làm công việc như thế ấy." Thiệu Tử ngọc vững vàng nói "Việc này Đại bá mẫu không cần lo lắng."

Có thể nghe tiểu ngũ nói chuyện quả thực là chuyện lạ, Kim thị nhìn đôi phu thê này, chẳng lẽ thành thân, Lâm gia cô nương có năng lực lớn như vậy, thay đổi đứa nhỏ này, không còn trầm mặc, thậm chí muốn đi làm quan.

"Tử Ngọc a, con phải suy xét rõ ràng, con không muốc ngốc tại trong nhà, muốn đi làm quan, đại bá có thể tìm một vị trí thích hợp hơn cho con, so với biên tu Hàn Lâm Viện tốt hơn nưã." Thiệu gia Đại lão gia khuyên nhủ, ý là không muốn Thiệu Tử Ngọc nhờ người khác hỗ trợ, hơn nữa chức quan cũng không cao.

"Cứ để như vậy đi, chất nhi muốn từ chức này bắt đầu." Thiệu Tử ngọc khẳng định.

"Đa tạ đại bá quan tâm, chất nhi ý đã quyết."

"Nếu con đã quyết, đại bá cũng không ngăn được, nếu gặp phải vấn đề gì khó, con có thể tới tìm đại ca, hắn cũng làm ở Hàn Lâm Viện hơn hai năm, có thể hỏi hắn." Thiệu đại lão gia đành phải nhả ra.

Từ đại phòng rời đi, ngay sau đó chính là qua bên nhị lão gia, quan tâm thực sự hay ra vẻ, chỉ cần nhìn qua đều có thể dễ dàng nhận ra. Thiệu nhị lão gia vừa nghe bắt đầu làm từ biên tu, liền gật gật đầu nói an bài như vậy tốt "Nhạc phụ con, Lâm đại học sĩ, chính là dốc sức làm ở Hàn Lâm Viện hơn hai mấy năm, hiện giờ còn là chưởng quản nới đó, hắn an bài như vậy chắc chắn có đạo lý. Ở Hàn Lâm Viện một chút thời gian, nếu con muốn đi hướng lục bộ làm sai sự khác đều sẽ dễ dàng."

Bởi về để tang, Thiệu nhị lão gia gầy ốm không ít, nguyên bản gương mặt nghiêm túc trồng hiện giờ càng nghiêm đến doạ người.

Hà thị trừng mắt liếc hắn một cái, Thiệu nhị lão gia ý thức được chính mình quá nghiêm túc, cố gắng hoàn hoãn biểu tình, sắc mặt gượng gạo, nhìn bọn họ "Các con chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là được rồi, việc trong nhà các con không cần nhọc lòng, hai đứa con chỉ cần sống thanh thẩn ổn định là được." Chuyện của trưởng bối, cũng không cần bọn hộ trộn lẫn đi vào, càng không cần bọn họ phải làm gì.

Ngũ phòng cách tước vị này quá xa, huống chi Ngũ lão gia đã qua đời, chẳng ai sẽ có địch ý lớn với những người không có khả năng uy hiếp, tính công kích cũng sẽ không mạnh như vậy, cho nên mặc dù Đại lão gia và Nhị lão gia tranh nhau chức vị, Đại lão gia vẫn sẽ quan tâm tới chuyện của Ngũ phòng.

Hà thị lôi kéo Lâm Thanh Nhiễm sang cách vách nói chuyện, để lại trượng phu cùng chất nhi.

Sau khi ngồi xuống, Hà thị nhìn Lâm Thanh Nhiễm nói "Con à, ta và Nhị bá con còn phải cảm ơn con, có thể làm Tử Ngọc thay đổi nhiều như vậy, rốt cuộc nguyện ý đi ra khỏi cửa, nguyện ý đi tiếp xúc với người khác." Tuy rằng vẫn không nói quá nhiều nhưng những thay đổi này đều là thay đổi tốt.

"Nhị bá mẫu, thực ra con cũng không làm gì cả." Lâm Thanh Nhiệm từ khi quen biết Thiệu Tử Ngọc đều thấy hắn nói chuyện cũng không ít, nếu nói là công lao của nàng, nàng thực không dám nhận.

"Khiêm tốn cái gì, biên hoá của Tử Ngọc chúng ta đều nhìn thấy rõ ràng, Nhị bá con nói không có sai, các con sống yên ổn là tốt rồi." Hà thị lúc trước đối với việc Thiệu hầu gia cầu tứ hôn còn không để tâm, sau khi tiếp xúc cùng Lâm phu nhân, hỏi thăm tình huống ngũ cô nương Lâm gia mới cảm thấy, Thiệu hầu gia cuối cùng là làm đúng rồi.

Đi khỏi nhị phòng, tam phòng, tứ phòng cũng không thấy hỏi đến việc này, nhưng thực ra trước ngày Thiệu Tử Ngọc nhậm chức, Thiệu Tử Minh có tới tìm hắn uống rượu nói chuyện phiếm.

Trong đình nhỏ của Trầm Hương viện, Lâm Thanh Nhiễm sai người chuẩn bị rượu và thức ăn, bọn họ ăn hơn nửa canh giờ, nàng có đến nhìn qua, sau đó vẫn luôn lưu lại trong phòng của mình, đến Tư Kỳ tới nói Tứ gia uống say.

Lâm Thanh Nhiễm phái người đi nói với tứ tẩu một tiếng, dẫn người đi tới hoa viên nhỏ, Thiệu Tử Ngọc còn không có say, Thiệu Tử Minh lại ôm chén ghé vào một bên, say khướt, trong miệng còn nói "Tứ ca ngươi đều không thích đi làm quan, ngươi không cần phải đi."

Lâm Thanh Nhiễm nhìn thoáng qua cái bàn, mới uống có vài chung, phân phó "Đỡ Tứ gia đi nhà kề nghỉ ngơi chờ Tứ phu nhân cho người đến đón." Người đã say, hai nha hoàn đều đỡ không nổi, Lâm THanh Nhiễm liền tìm hai bà tử tới đỡ Tử Minh rời đi, cũng không quản hắn vui hay không. Chờ đến khi đưa người mê sảng đi rồi, Lâm Thanh Nhiễm đi qua, vỗ Thiệu Tử Ngọc vai "Say thật, ta đi nhé!"

Mới vừa xoay người, hắn đã bắt được tay nàng, Thiệu Tử NGọc đem nàng kéo vào bên cạnh ngồi xuống, thân mình cong queo dựa vào vai nàng, thanh âm có vài phần lấy lòng "Nàng còn không tới, ta liền say thật."

"Say còn không ngăn Tứ ca." Lâm Thanh Nhiễm thừa dịp hắn không có sức lực, nhéo eo hắn một cái "Ta đã nhắc nhở chàng, chàng còn uống nhiều như vậy, mai định không đi Hàn Lâm Viện sao?"

Thiệu Tử ngọc không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy nàng nhéo như thế thật ngữa, vội giữ tay nàng lại, đem nàng ôm vào lòng ngực, ngầng đầu nhìn ánh trăng mới lên "Trăng lên rồi, nương tử, chúng ta về phòng đi."

Lâm Thanh Nhiễm dở khóc dở cười, nửa say nửa tỉnh, hắn chính là muốn chơi xấu mà. Lâm Thanh Nhiễm đỡ hắn về phòng, lên giường nằm, nhìn hắn một chút sức lực cũng không có, nằm chờ nàng giúp hắn lau mặt, lau thân, giúp hắn uống canh giải rượu.

Nàng thay áo ngủ lên giường nằm, người vừa rồi còn giả vờ không lên tiếng nằm im liền bỗng dưng linh hoạt, đem nàng ôm vào lòng, ghé vào bên tai nàng hiếu kỳ hỏi nàng về thời kỳ nguy hiểm mà nàng nhắc đến lần trước khi còn trong hiếu kỳ.

Người có chút men say, nói chuyện liền lớn mật hơn, Lâm Thanh Nhiễm tai đỏ lên, những ngày đó đều làm cái gì, hắn nghĩ tới mà thấy vui hớn hở.

"Chàng còn nói!" Lâm Thanh Nhiễm gào to một tiếng "Chàng còn giả say là thiếp liền tức giận đấy."

"Ta không say." Thiệu Tử Ngọc xoay người một cái liền đè nàng dưới thân, từ trên cao nhìn xuống nàng, biểu tình bỗng dưng thật nghiêm túc "Thanh Nhiễm, chúng ta sinh hài tử đi."

Lâm Thanh Nhiễm lúc này mới hiểu hắn là đang tính cái gì, còn trong hiếu kỳ, nàng nói thời điểm nguy hiểm, không nên cùng phòng, hiện giờ nói ngược, chính hắn sẽ tính, chọn đúng thời điểm nguy hiểm để cùng phòng sinh hài tử.

Thời điểm Lâm Thanh Nhiễm còn đang suy nghĩ, Thiệu Tử Ngọc đã bắt đầu xuống tay cởi quần áo của nàng, chờ nàng phục hồi tinh thần, người kia trên mặt nào còn nửa điểm men say, Lâm Thanh Nhiễm vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt hắn, hắn chính là giả say!

Thiệu Tử Ngọc duỗi tay che mắt nàng, cười khẽ "Nghiêm túc nào ..."

Hắn đã nói là làm, Lâm Thanh Nhiễm ngày hôm sau tiễn hắn ra cửa, sau đó trở về Trầm Hương Viện bồi bổ giấc ngủ, đếm qua cũng không nhớ nổi là ngủ vào giờ nào, ngay cả lúc đi tắm cũng là nàng mơ mơ màng màng tắm, sau lại bị hắn ôm trở lại giường.

Khi nàng tỉnh lại đã gần giữa trưa, Lâm Thanh Nhiễm có thói quen đi thư phòng xem sổ sách, ngồi xuống nhìn một lúc lâu, đến khi ngẩng đầu ánh mắt có chút không quen. Bình thường, mỗi khi ngầng đầu liền nhìn thấy người ngồi ngốc ở bên kia, mà hiện giờ, đối diện nàng là ghế trống.

Cảm giác như vậy còn tiếp tục khi nàng ăn trưa, ngủ trưa. Ngủ trưa tỉnh lại, nàng tản bộ ở hoa viên nhỏ, về nhà đọc sách, đợi cho đến khi Thiệu Tử Ngọc từ Hàn Lâm Viện trở về, Lâm Thanh Nhiễm bất giác kinh ngạc, ngày hôm nay trôi qua thật dài đằng đẵng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro