Chương 18: Gia Pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôn thị dù đang khóc lóc nhưng vẫn nghe rành mạch, lời Tô Hoa Kiểm vừa nói giống như sấm sét giữa trời quang, đánh đến đầu óc bà choáng váng.

Kết Hồng đã chết, Mai Hồng không ở trong phòng, hầu hạ chỉ có Võ ma ma. Vừa nghe Tô Hoa Kiểm nói như thế, Võ ma ma vội vã quỳ xuống cầu xin tha thứ "Quốc công gia bớt giận"

Tôn thị ngẩng đầu, mở to hai mắt đẫm lệ, không dám tin mà nhìn Tô Hoa Kiểm.

Không phải bà đang cùng hắn tố khổ sao?

Không phải hắn nên an ủi bà?

Vì cái gì lại liên lụy đến mình? Còn trút giận lên người mình?

Tôn thị mờ mịt không rõ, vết thương trên mặt đau đến rõ ràng, lại thêm bị lời nói của Tô Hoa Kiểm làm cho choáng váng, đến nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, thoáng chốc liền nước mắt như mưa khóc náo loạn lên.

"Quốc công gia, thiếp thân sai chỗ nào? Quốc công gia ngài nếu bực thiếp thân, cứ việc nói với thiếp thân nói, thiếp thân chắc chắn sẽ thay đổi, hưu ta về nhà mẹ đẻ, quốc công gia ngài không phải là muốn mạng của thiếp thân sao?"

Vừa nói vừa lấy khăn che miệng, xuyên qua hai mắt đẫm lệ, cẩn thận quan sát thần sắc của Tô Hoa Kiểm.

Tô Hoa Kiểm ánh mắt thâm trầm, nặng nề nhưng trên mặt lại không để lộ ra manh mối.

Đã là phu thê nhiều năm như vậy, Tôn thị tuy không phải hiểu sâu sắc con người Tô Hoa Kiểm, nhưng vẫn có thể rõ ràng một hai, huống chi bà không phải là người vô tri ngu ngốc.

Nhìn vào hai mắt Tô Hoa Kiểm, Tôn thị liền nhìn ra được hắn tâm tình không tốt, phải nói là phi thường không tốt. Tuy trên mặt không để lộ ra thần sắc, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra nồng đậm âm trầm.

Tôn thị nắm chặt khăn tay, trái tim cũng theo đó mà co rút.

Tô Hoa Kiểm trước nay đều rất ít khi biểu lộ ra cảm xúc, đừng nói chi là sắc mặt giận dữ. Ít nhất là bà gả đến Tôn gia nhiều năm như vậy, cùng hắn chung chăn gối bao nhiêu năm, bà hiểu Tô Hoa Kiểm chính là dạng này.

Tôn thị lập tức nghĩ đến có phải hay không chính mình đã làm sai chuyện gì? Hơn nữa phải là thập phần đại sai. Tô Hoa Kiểm thật sự là đang vô cùng tức giận, Tôn thị điểm này vẫn tự tin là mình hiểu được hắn.

Bà cùng Tô Hoa Kiểm tôn trọng nhau như khách đã nhiều năm như vậy, bà lo chưởng quản chuyện nội trạch, lại thêm có Tô lão phu nhân chỉ điểm, nên nếu xảy ra chuyện gì Tôn Hoa Kiểm cũng dễ dàng cho qua, sẽ không tức giận đến bà.

Bà biết Tô Hoa Kiểm rất không thích trưởng tử Tô Phỉ, vì nhi tử, bà đã ngấm ngầm hạ ngáng chân Tô Phỉ, Tô Hoa Kiểm cũng vờ như không biết tùy bà lăn lộn. Khổ nỗi Tô Phỉ là người rất tinh tường, thông minh lại được Hoàng Thượng che chở nên bà cũng không dám ra tay.

Cho nên, từ trước đến nay Tô Hoa Kiểm chỉ mới nổi giận một lần, chính là lần trước giam cầm bà ở từ đường.

Hôm nay lại là thế nào? Tôn thị lại thật cẩn thận quan sát ánh mắt của Tô Hoa Kiểm, lại nghĩ nghĩ, vẫn không thể nghĩ ra được mình là nơi nào làm sai, chọc hắn tức giận?

Tôn thị liền nghĩ có thể là chuyện trên triều đình làm hắn phiền lòng.

Bà cũng chỉ là nữ nhân, bị Tôn Ngọc Tuyết chọc cho tức giận, liền tìm đến Tô Hoa Kiểm tìm kiếm chút an ủi. Không nghĩ đến Tô Hoa Kiểm chẳng những không an ủi còn đối với mình phát hỏa. Tôn thị vừa khó chịu, vừa ủy khuất, vì thế lau nước mắt, khóc thút thít nói "Thiếp thân những năm gần đây, dưỡng dục Phỉ nhi ba huynh muội bọn chúng, phụng dưỡng trưởng bối, hầu hạ Quốc công gia, tuy không nói là thập toàn thập mỹ nhưng cũng là tận tâm tận lực. Quốc công gia ngài muốn hưu thiếp thân, cái này không phải là muốn bức tử thiếp thân sao?"

"Võ ma ma, đỡ ta lên, ta đi cầu mẫu thân, cầu mẫu thân làm chủ cho ta". Nói xong Tôn Thị liền xốc chăn, che miệng khóc lóc muốn xuống đất đi tìm Tô lão phu nhân làm chủ.

"Phu nhân...Ngài bình tĩnh chút, Quốc công gia chỉ là lời nói trong lúc nóng giận, ngài ngạn vạn lần không cần kích động". Võ ma ma quỳ trên mặt đất, duỗi ta ôm lấy hai chân Tôn thị, nhẹ giọng khuyên nhủ, tay nhẹ nhàng véo véo cẳng chân Tôn thị.

"Một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, ngươi cũng muốn làm?" Tô Hoa Kiểm ánh mắt mang theo một tia lạnh lẽo "Vậy ngươi cứ thử đi!"

Tô Hoa Kiểm gần đây tâm tình rất không tốt. Bởi vì việc tìm Tô Phỉ lần trước bị người nghe được, truyền đi, hai ngày nay Ngự Sử liền mỗi ngày đều buộc tội hắn một phen. Thân là trọng thần triều đình, lại cư nhiên vì con thứ, cưỡng bức con vợ cả nguyên phối.

Thời điểm vừa lâm triều, đám Ngự Sử dùng nước miếng cũng dìm hắn sắp chết đuối. Vì con cháu mưu đồ ở hào môn thế gia thật ra là chuyện rất phổ biến và bình thường. Tô Khiêm tư chất cũng không phải là kém cỏi, chỉ vì có Tô Phỉ châu ngọc ở trước nên liền có vẻ bình thường. Huống chi, hắn vì Tôn Khiêm mưu đồ chính là ngoại phóng. Việc này lại càng vô cùng bình thường.

Một chuyện dễ dàng thế kia mà thằng nhãi ranh kia ở giữa làm khó dễ nên không thành. Tức giận nên mới tìm nó, lại không ngờ nó lại phản lại một đòn. Sự tình liền trở nên phức tạp.

Đám Ngự Sử liền nước miếng tung bay hai ngày liên tiếp mà buộc tội hắn. Cũng may thằng nhãi ranh kia không còn ở Lại bộ, nên việc cưỡng bức nó lấy quyền mưu tư lợi cũng không tính là thành. Bằng không, Tô Phỉ bàn tay quá dài sẽ không tránh được tội kết bè kết cánh. Chính mình ước gì mọi chuyện êm đẹp lắng xuống, nhưng cũng chính mình muốn người ngồi trên long ỷ kia sẽ vì chuyện Tô Phỉ gánh trên lưng tội danh kết bè kết cánh mà không nhìn đến nó nữa.

....

"Quốc công gia, xin ngài bớt giận, phu nhân hôm nay bị thương, đầu óc không được sáng suốt, ngài không cần sinh khí tức giận". Võ ma ma hướng về phía Tô Hoa Kiểm dập đầu, hy vọng chuyển dời sự chú ý đến việc Tôn thị đang bị thương.

Tôn thị đã bị mù lại còn đang dưỡng thương, Tô Khiêm tuy là biết, nhưng đến thăm một lòng cũng chỉ đặt trên người Tôn Ngọc Tuyết, cho nên Tôn thị cũng không biết đến việc Tô Hoa Kiểm bị Ngự sử buộc tội. Vì thế Tôn thị thấy được ánh mắt lạnh lẽo của hắn, cũng không quan tâm đến việc Võ ma ma đã ám chỉ, ngực mang một thân lửa giận cùng ủy khuất liền nhanh chóng đứng lên mang giày, sau đó dùng khăn che miệng chạy ra bên ngoài la lớn lên " Mẫu thân, cứu mạng a..."

Con dâu làm cho bà tức giận. Chính mình lại biến thành như vậy, Quốc công gia trở lại, còn bày sắc mặt cho bà xem, còn nói muốn hưu chính mình? Tôn thị thật sự là bị ủy khuất đến hoảng.

"Phu nhân, phu nhân..." Võ ma ma sợ tới mức hoảng hốt.

Chuyện này phu thê đóng cửa lại bảo nhau thì sẽ không có việc gì, có đôi khi còn có thể xem là tình thú. Nhưng nếu là nháo tới trước mặt lão phu nhân, chẳng lẽ lão phu nhân còn có thể giúp phu nhân sao?

Võ ma ma té ngã lộn nhào mà đuổi theo. Tô Hoa Kiểm trong mắt hiện lên âm lãnh, khoanh tay chậm rãi đi theo đến.

....

Tôn thị nghẹn một bụng khí giận, trực tiếp một đường khóc chạy đến sân Tô lão phu nhân, không đợi nha đầu thông báo, liền gào một giọng trực tiếp khóc lóc chạy vội vào, Võ ma ma một đường theo sát cũng không kéo được bà về.

Hà gia tỷ muội đang bồi Tô lão phu nhân dùng cơm, Tôn thị liền bùm một tiếng quỳ xuống hướng đến Tô lão phu nhân trước mặt "Mẫu thân, ngài phải vì ta mà làm chủ, Quốc công gia muốn bức tử con dâu".

Võ ma ma cũng chỉ dám quỳ gối phía sau Tôn thị.

Tô lão phu nhân bị làm cho hoảng sợ " Ngươi làm gì vậy? Đã là lão phu lão thê, cãi nhau còn nháo thành chuyện như vậy, còn thể thống gì?"

Tô lão phu nhân bang một tiếng đem đũa vỗ lên bàn, sau đó liếc mắt nhìn Đan ma ma.

Đan ma ma vội kêu Song Hỷ, Song Châu bưng nước tới cho lão phu nhân cùng Hà gia tỷ muôi súc miệng, rửa tay, còn gọi Song Lăng mang theo tiểu nha đầu tiến vào dọn bàn.

Xung quanh nhiều hạ nhân, lại còn có thêm hai cháu ngoại gái, Tôn thị chỉ che miệng quỳ trên mặt đất ô ô mà khóc.

Súc miệng, rửa tay xong, Hà Như Mặt kéo tay Hà Như Liên rất có ánh mắt mà cáo lui, "Ngoại tổ mẫu, mợ tìm ngài có việc, cháu cùng tỷ tỷ liền về phòng trước".

Tô lão phu nhân gật đầu, hai tỷ muội ngay lập tức lui ra ngoài.

Bọn nha đầu thu thập xong cũng đều biết đều mà lui ra.

"Khóc sướt mướt như thế giống bộ dáng gì? Hoa Kiểm hắn như thế nào lại muốn bức tử ngươi?" Tô lão phu nhân lạnh giọng hỏi.

"Mẫu thân, là chuyện này, hôm nay con dâu chỉ nói Khiêm nhi tức phụ hai câu, nàng tranh luận không nói, còn động thủ đẩy con một phen. Làm con dâu như thế là bất hiếu, lòng con vô cùng tức giận. Cho nên chờ Quốc công gia trở về, con dâu liền cùng Quốc công gia khóc lóc kể lể hai câu, nhưng không ngờ..." Tôn thị khóc không thành tiếng "Không nghĩ tới chọc Quốc công gia nổi giận, nói muốn hưu con dâu. Mẫu thân! Quốc công gia đây là muốn bức tử con dâu a".

"Mẫu thân!" Tô Hoa Kiểm vào phòng

Tô lão phu nhân ra hiệu cho hắn ngồi xuống ghế đối diện phía trên, Đan ma ma liền mang trà đến

"Các ngươi như thế nào mà nháo đến dạng này?" Tô lão phu nhân nhìn về phía Tô Hoa Kiểm, ánh mắt ôn hòa không ít.

"Nàng nói muốn hưu vợ Khiêm Nhi, không bằng trước hưu nàng về, miễn cho thế nhân chê cười Tô gia". Tô Hoa Kiểm ngữ khí phi thường bình tĩnh.

"Hiện giờ vợ của Khiêm Nhi là cái dáng vẻ kia, ngươi còn muốn cho Khiêm Nhi hưu nàng về nhà mẹ đẻ? Ngươi là muốn cho thế nhân mắng chửi cột sống Khiêm Nhi cùng Tô Gia phải không?" Tô lão tức giận đến mức ném chén trà trong tay về hướng Tôn thị, trầm giọng nói "Tất cả đều là ngươi tạo nghiệt, quốc công gia nói không sai, nên hưu chính là ngươi! Miễn cho thanh danh của Tô gia đều bị phá hủy dưới tay ngươi".

Hưu Tôn Ngọc Tuyết, Tô Khiêm nhất định sẽ mang danh bạc tình, lại còn liên lụy đến cả thanh danh của Tô Gia. Tôn thị này trước kia nhìn nàng vẫn là người đoan trang hào phóng, tri thư đạt lý, hiện giờ cưới thêm con dâu, trong phủ nữ chủ tử nhiều lên, nàng bỗng nhiên hồ đồ. Không có việc gì thì động thủ với Tôn Ngọc Tuyết làm cái gì?

Tô lão phu nhân đứng về phía Tô Hoa Kiểm, hết tám phần tán đồng lời Tô Hoa Kiểm nói. Bất quá có sự việc lần trước giáo huấn làm mù mắt Tôn thị nên lần này bà không hướng đầu Tôn thị mà ra tay, trực tiếp hướng lên người Tôn thị mà ném tới.

Chén trà rơi lên tay, Tôn thị đau đến kêu lên một tiếng.

"Ngu xuẩn, không chỉ hại nhi tử mình, còn muốn hại cả Tô gia! Nên hưu trả về" Tô lão phu nhân lại tiếp tục quát.

Tôn thị trên mặt không còn huyết sắc, ánh mắt lập tức nhìn về phía Tô Hoa Kiểm, nghẹn ngào nói "Quốc công gia, thiếp thân cũng chỉ là nói suông, Khiêm Nhi nào sẽ nghe lời thiếp thân mà hưu nàng".

Lời Tô lão phu nhân đã đem Tôn thị đánh tỉnh, lời bà nói đương nhiên trong lòng Tôn thị minh bạch. Hưu Tôn Ngọc Tuyết trở về, chính con trai mình sẽ bị người đời thóa mạ. Tôn thị đã sớm biết lợi hại trong đó, hôm nay náo loạn cũng chỉ vì bị Tôn Ngọc Tuyết chọc tức đến lợi hại.

Dám nói cái gì mà nàng ta ko hiếm lạ Khiêm Nhi, còn nói cùng Khiêm Nhi lên giường thật ghê tởm!

Đều là nữ nhân, lại xem Tôn Ngọc Tuyết từ nhỏ lớn lên, Tôn thị hiểu rõ Tôn Ngọc Tuyết chính là trong lòng còn mong nhớ Tô Phỉ, thật là đồ vô sỉ!

Khẩu khí này, như thế nào mà nuốt xuống được?

Nàng chính là bị Tôn Ngọc Tuyết chọc giận, đem việc này quên mất, tức giận đến ngực còn đau, hận không thể lập tức đem Tôn Ngọc Tuyết hưu!

Kích động trong lòng Tôn thị cũng dần dần tắt, thu liễm lửa giận, nhỏ giọng nức nở nhận sai "Quốc công gia, là thiếp thân không nên cùng vãn bối tranh chấp, Quốc công gia ngài bận rộn cả ngày, thiếp thân không nên lấy việc vặt hậu trạch tới phiền ngày, đều là thiếp thân sai"

"Mẫu thân, là con dâu sai rồi, con dâu không nên lỗ mãng, không nên ầm ĩ như thế, là con dâu sai rồi, xin mẫu thân khoan thứ"

Bình tĩnh lại, Tôn thị liền lập tức cúi đầu nhận sai

Tôn Hoa Kiểm không lên tiếng

Tô lão phu nhân nhìn Tô Hoa Kiểm, rồi quay sang Tôn thị nói "Ngươi cũng đã làm tổ mẫu người, hiện giờ thế nào mà càng thêm ngu ngốc? Mọi việc đều phải bình tĩnh, như thế nào lại không màng đến thể diện mà khóc nháo? Ngươi là quốc công phu nhân chứ không phải là gia đình bình dân vô tri ngu phụ"

Tôn thị sắc mặt cứng đờ, khóc lóc nức nở nói "Là con dâu sai rồi, mong mẫu thân trách phạt"

"Ngươi thân là Quốc công phủ đương gia chủ mẫu, lại làm việc lỗ mãng, không đủ bình tĩnh, thân là mẫu thân, lại không đặt mình vào hoàn cảnh người khác, vì nhi tử mà tính toán suy nghĩ. Thiếu chút nữa là phá hủy danh dự Tô gia, làm thanh danh Khiêm Nhi bị hao tổn, hôm nay nếu ta không phạt ngươi thì thật có lỗi với Tô gia liệt tổ liệt tông!" Tô lão phu nhân vẻ mặt nghiêm khắc.

"Là con dâu đáng chết, con dâu nguyện ý lãnh phạt". Tôn thị dập đầu.

"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Đan ma ma, đi lấy gia pháp". Tô lão phu nhân nghiêm mặt nói.

"Mẫu thân!" Tôn thị hoảng sợ ngẩng đầu nhìn hướng Tô lão phu nhân, thấy được nét mặt lão phu nhân phẫn nộ, trong mắt ẩn ẩn mang theo oán khí. Tôn thị tức khắc hiểu rõ. Làm sao mà chỉ khóc náo loạn một phen lại nghiêm trọng đến mức vận dụng gia pháp? Là vì chính mình đẩy ngã Tôn Ngọc Tuyết, khiến nàng bị tàn phế, lão phu nhân vì thanh danh nên không thể động vào nàng, nên lòng đầy oán khí, đây là mượn cơ hội để đánh mình thôi.

"Quốc công gia, xin ngài hãy cầu xin mẫu thân, thiếp thân biết sai rồi, sẽ không dám nữa". Tôn thị bò qua ôm lấy chân Tô Hoa Kiểm cầu xin nói.

Tô Hoa Kiểm lướt qua mặt Tôn thị, không dấu vết hạ mi mắt, trong mắt lạnh đi vài phần.

"Lão phu nhân, cầu xin ngài tha cho phu nhân, phu nhân thân thể yếu đuối sẽ không chịu nổi" Võ ma ma dập đầu thùng thùng cầu xin "Lão phu nhân, quốc công gia, xin hãy phạt nô tỳ đi, nô tỳ nguyện ý thay phu nhân lãnh phạt".

"Quốc công gia, ngài cầu xin mẫu thân, thiếp thân biết sai rồi". Tôn thị nước mắt như mưa cầu xin.

"Ngươi không phải nói nguyện ý lãnh phạt sao? Một khi đã như vậy sao lại khóc sướt mướt làm gì?". Tô lão phu nhân đâm một câu.

Tôn thị liền ôm chân Tô Hoa Kiểm, nhìn lão phu nhân nói "Mẫu thân, là con dâu sai rồi, con dâu không dám nữa, về sau chắc chắn sẽ hảo hảo hiếu kính ngài, hầu hạ quốc công gia, yêu quý nhi nữ. Mẫu thân, cầu ngài khai ân".

Hào môn thế gia giống nhau, gia pháp không dễ dàng động. Phải phạm vào sai lầm to lớn mới có thể động.

Một khi động gia pháp, chính mình về sau làm thế nào đối mặt với nhi nữ? Làm thế nào quản thúc hạ nhân? Làm sao còn thể diện giao tiếp với người khác.

Tô lão phu nhân trầm mặt, một tia tha thứ đều không có, chờ đến Đan ma ma đem gậy gộc thật dài cầm tới, bà tự mình cầm lấy nhìn về phía Tôn thị nói "Niệm tình huynh muội Khiêm Nhi, Dao Nhi, lần này chỉ đánh ngươi mười bản".

Lão phu nhân hoàn toàn không có ý khai ân, Tô Hoa Kiểm cũng không có ý vì nàng cầu tình, Tôn thị thất thần ngã ngồi trên mặt đất.

"Đan ma ma, kéo nàng quỳ cho tốt!" Tô lão phu nhân nói.

Đan ma ma kéo Tôn thị quỳ lên. Tô lão phu nhân trong tay cầm gậy hướng tới Tôn thị liền đánh xuống. Tiếng gậy chạm vào người vang lên bạch bạch. Võ ma ma bị Song Hỷ và cả đám người lôi kéo, khóc lóc cầu xin tha thứ.

Tô lão phu nhân xuống tay không nhẹ, mười bản tử rơi xuống, Tôn thị cảm thấy tim phổi đều nứt, miệng phun máu tươi.

------ lời nói ngoài lề ------

╮ ( ╯▽╰ ) ╭ kỳ thật Tôn thị cũng là cái co được dãn được người, nhất thời bị Tôn Ngọc Tuyết tức giận đến mất đi lý trí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro