Chương 19: Hậu chiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gậy gia pháp to bằng miệng chén, mười bản tử đánh xuống, Tô lão phu nhân trán xuất một tầng mồ hôi, thở hồng hộc.

Đan ma ma lập tức tiến lên đỡ lấy Tô lão phu nhân.

Tô lão phu nhân thở phì phò đem gậy gộc đưa cho Đan ma ma, Đan ma ma cung kính nhận lấy gậy gia pháp, một bên kêu Song Hỷ lại đỡ Tô lão phu nhân.

Song Hỷ đỡ Tô lão phu nhân ngồi ở ghế trên, sau đó châm trà.

Tôn thị đau đến chết đi sống lại, nằm trên mặt đất như người chết, động cũng không thể động, khóe miệng trào máu tươi.

Võ ma ma tránh được tay Song Lăng cùng Song Chân, tay chân cũng bò tới rồi quỳ bên cạnh Tôn Thị lay gọi "Phu nhân, phu nhân"

Bà muốn ôm Tôn thị, không nghĩ tới vừa duỗi tay chạm vào, Tôn thị liền kịch liệt co rút lại. Võ ma ma lập tức thu hồi tay không dám đụng vào nữa, ngẩng đầu nhìn hướng Tô Hoa Kiểm cùng Tô lão phu nhân cầu xin "Lão phu nhân, quốc công gia, cầu xin các ngài khai ân, cầu lão phu nhân phái người đi thỉnh thái y tới xem cho phu nhân"

Tô lão phu nhân uống hai hớp trà, cảm thấy khẩu khí đã đỡ, nhưng vẫn không để ý đến lời của Võ ma ma mà nhìn về phía Đan ma ma nói "Đi an bài người tới, đưa phu nhân đi từ đường suy nghĩ ba ngày".

Thế nhưng lại còn muốn phạt quỳ? Ba ngày chỉ sợ phu nhân dù có còn sống cũng chỉ còn lưu lại được nửa cái mạng. Võ ma ma hãi hùng kinh sợ, khóc lóc dập đầu "Lão phu nhân, cầu xin ngài tha cho phu nhân"

Tôn thị lại không có động tĩnh, khóe miệng trào máu, ánh mắt vẫn yên lặng nhìn Tô Hoa Kiểm.

Tô Hoa Kiểm bưng chén trà, hớp từng hớp nhỏ phẩm trà, sắc mặt đều không thay đổi quá, tựa như chuyện trước mắt hắn không nhìn thấy.

Tôn thị chỉ cảm thấy tâm mình như bị đâm đến đau đớn.

Thật là máu lạnh vô tình, chỉ trơ mắt mà nhìn chính thê tử mình bị phạt, mí mắt cũng không hề động một chút. Cùng chung chăn gối nhiều năm như vậy, tuy nói không có đường mật ngọt ngào, nhưng cũng là tương kính như tân, nhưng hắn như thế nào một điểm cũng không thấy xót xa? Một câu cầu tình cũng không giúp mình nói?

Tuy nàng là vợ kế, nhưng cũng là thê tử hắn cưới hỏi đàng hoàng về. Vì hắn sinh nhi dục nữ. Là thê tử của hắn!

Thân thể đau đớn nhưng cũng không bằng đáy lòng đau.

Hắn như thế nào lại có thể lạnh nhạt vô tình đến thế? Không màng đến một chút tình cảm phu thê?

Nếu không bận tâm đến tình cảm phu thê, thì cũng nên xem ở đôi nhi nữ, cũng nên vì nàng cầu tình một cái, nói một câu?

Chuyện xưa chậm rãi lướt qua trước mắt Tôn thị. Tôn thị xem như là hiểu rõ.

Những năm gần đây, Tô Hoa Kiểm không hỏi đến việc hậu trạch, nàng làm tốt là chức trách của nàng. Làm không tốt, Tô Hoa Kiểm cũng sẽ không bởi vì nàng là thê tử của hắn mà mềm lòng, tự nhiên là sẽ không vì nàng mà cầu tình lão phu nhân. Thậm chí sẽ chính mình ra tay trừng phạt nàng như chuyện giam cầm nàng trước đây.

Tôn thị trong lòng như thể tuyết rơi, một mãnh lạnh lẽo, sau đó ngưng kết thành băng, đông lạnh đến toàn thân nàng đều rét run.

Tôn thị nhìn về phía Tô Hoa Kiểm ánh mắt từ khẩn cầu hy vọng, rồi hộc máu, ánh mắt chậm rãi chuyển dần sang tuyệt vọng.

Tôn thị lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tô lão phu nhân "Mẫu thân là con dâu sai rồi, con dâu nguyện lãnh phạt"

Nói xong nàng hướng về phía lão phu nhân dập đầu, trên người thật sự là đau đến lợi hại, động một chút liền nhe răng nhếch miệng, mồ hôi lạnh ứa ra.

"Phu nhân, ngài đừng nhúc nhích, để nô tỳ thay ngài dập đầu tạ lỗi với lão phu nhân". Một bên Võ ma ma liền hướng Tô lão phu nhân dập đầu ba cái.

"Tương lai của Khiêm Nhi đã bị ngươi hại" Nghĩ đến bộ dáng của Tôn Ngọc Tuyết hiện giờ, còn không thể động tới nàng, Tô lão phu nhân không thể tiêu được nửa điểm tức giận. "Ngươi nhìn xem ngươi đem vợ của Khiêm Nhi biến thành bộ dáng gì? Khiêm Nhi chính là con ruột ngươi, ngươi đối với con mình là như vậy sao"

"Mẫu thân, là con dâu sai rồi, là con dâu đáng chết, con dâu cam tâm tình nguyện đi từ đường suy nghĩ, mong rằng mẫu thân...ngài chăm sóc...Khiêm Nhi cùng Dao Nhi, bọn chúng huynh muội tuổi còn nhỏ, tính tình nóng vội, nếu làm sai, mong ngài đề điểm chút ít cho bọn chúng". Vô tình cũng được, cố tình cũng được, Tôn Ngọc Tuyết đúng là chính nàng một tay đẩy ngã, chính nàng cũng hối hận đến xanh cả ruột. Tôn thị chịu đau, mồ hôi trên trán to như hạt đậu, ngẩng đầu nhìn hướng lão phu nhân cắn răng nói.

Tôn thị là người thông minh, thấy Tô Hoa Kiểm thờ ơ, làm như không thấy, nàng lập tức đem hy vọng ký thác trên người lão phu nhân. Đem Tô Khiêm cùng Tô Dao ra nói chính là hy vọng Tô lão phu nhân có thể xem ở phân lượng huynh muội bọn chúng mà có thể khoan thứ nàng, nếu không thể khoan thứ thì cũng hy vọng có thể phạt nhẹ chút.

Tôn thị biết chuyện Tôn Ngọc Tuyết, lão phu nhân là cực giận chính mình, hôm nay mình lại rửa cổ sạch sẽ đưa đến cửa, bà còn không nhân cơ hội mà hảo hảo nghiêm trị nàng một phen? Nhưng Tô Khiêm và Tô Dao là con cháu Tô gia, là từ trong bụng nàng nhảy ra, lão phu nhân trước nay lại rất thương yêu hai người, cho nên Tôn thị trong lòng vẫn ôm vài phần hy vọng.

Nghe Tôn thị nói xong, Tô lão phu nhân hạ mi mắt nhìn về phía Tôn thị, ánh mắt cũng không còn quá sắc bén, ngữ khí cũng không còn lạnh băng như lúc trước, hòa hoãn một phần. "Huynh muội bọn nó là con cháu Tô gia, ta sẽ chăm sóc, ba ngày này ngươi hãy hảo hảo mà tỉnh lại đi!".

Nói xong lại kêu Đan ma ma "Lấy ít thuốc trị thương cho nàng".

Tô lão phu nhân quyết định phải hảo hảo giáo huấn Tôn thị một phen, muốn thoát nàng mấy lớp da, nhưng nghĩ đến Tô Khiêm cùng Tô Dao, ngữ khí và thái độ cũng mềm đi đôi chút.

Dù ngữ khí mềm mại, còn kêu Đan ma ma lấy thuốc trị thương nhưng lại không đề cập đến việc mời đại phu tới. Nếu như bình thường, Tôn thị đi Từ đường, nếu thân thể không thoải mái, Tôn thị còn có thể kêu Võ ma ma đi mời đại phu. Nhưng lão phu nhân không mở miệng, chính là lần này đi từ đường phạt quỳ đừng nói là xem đại phu, đến người khác cũng không dễ dàng gặp mặt.

Tôn lão phu nhân quyết tâm muốn giáo huấn Tôn thị, do đó Võ ma ma mở miệng cầu xin, bà cũng không hòa hoãn nửa phần.

"Dạ, mẫu thân, con dâu chắc chắn hảo hảo tỉnh lại". Tôn thị đã hiểu rõ ý tứ của lão phu nhân, rơi lệ nói.

"Nô tỳ thay mặt phu nhân cảm tạ lão phu nhân". Võ ma ma ở một bên dập đầu.

"Đem người nâng xuống đi". Tô lão phu nhân gật đầu, hướng về phía Đan ma ma đang cầm thuốc mỡ đi ra phất phất tay, lại bỏ thêm một câu.

Đan ma ma vâng lời kêu bà tử tiến vào đem Tôn thị nâng đi, Võ ma ma hướng Tô lão phu nhân cùng Tô Hoa Kiểm dập đầu rồi cũng theo đi ra ngoài.

Từ khi Tôn thị bị đánh, Tô Hoa Kiểm không mở miệng nói qua một câu.

"Hảo, ngươi mệt mỏi một ngày, trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, trong phủ sự tình còn có ta, ta vẫn còn có thể chăm sóc một hai". Tô lão phu nhân quay đầu hướng Tô Hoa Kiểm nói.

Thấy sắc mặt hắn không tốt, vội hỏi nói, "Xem sắc mặt ngươi không tốt, có phải có chuyện gì lo lắng hay không?"

Có chuyện gì lo lắng hay không, Tô lão phu nhân cũng không truy vấn tiếp, nghĩ tới hiện giờ cũng không sai biệt lắm thời điểm cơm chiều, vì thế quay đầu nhìn ra ngoài bóng đêm quan tâm hỏi "Ăn cơm chiều không?"

"Vâng!" Thời tiết nóng bức, Tô Hoa Kiểm không muốn ăn uống nhưng lại sợ lão phu nhân lo lắng nên gật đầu đồng ý.

"Vậy là tốt rồi!" Tô lão phu nhân gật gật đầu. "Ta thấy Tôn thị chính là mấy năm nay ngày trôi qua đến quá hài lòng, nên nếm chút khổ sở...Bất quá xem ở phân lượng huynh muội Khiêm Nhi, Dao Nhi ngươi cũng đừng quá hà khắc nàng".

Hy vọng trải qua lần này, ánh mắt Tôn thị có thể dài xa thêm chút.

"Vất vả mẫu thân!". Tô Hoa Kiểm nói.

"Chỉ cần các ngươi tốt, Tô gia lâu dài, trăm năm sau ta cũng có mặt mũi đi gặp cha ngươi". Tô lão phu nhân thở dài nói "Đáng tiếc, Khiêm Nhi hiện giờ lại phải trói chặt với Tôn Ngọc Tuyết, thật là tạo nghiệt..."

Tôn Ngọc Tuyết này không thể động đến.

Không chỉ không thể hưu mà còn phải hảo hảo đợi nàng.

Không thể hưu, không thể để cho chết được, việc này liền bế tắc.

Tô lão phu nhân nghĩ chính mình xem tôn tử như bảo bối mà lại gặp phải một tôn tức không thể sinh, không thể đi lại, là một phế nhân trói chặt lấy, liền cảm thấy như có một ngụm trọc khí ở ngực, hậm hực khó bỏ qua.

"Là nhi tử vô dụng, đã làm mẫu thân ngài lo lắng". Tô Hoa Kiểm rót cho Tô lão phu nhân thêm chút trà rồi nói "Chuyện gì cũng luôn có biện pháp để giải quyết".

Tô lão phu nhân lại thở dài một hơi "Ừ, hy vọng là như thế".

Đi một bước xem một bước vậy!

Không được thì kéo dài hơn mười năm, hai mươi năm, đến lúc đó Tôn Ngọc Tuyết dung nhan đã già đi mà tôn tử vẫn còn tuổi trẻ. Tôn tử lại còn có thể có cái danh tốt Có tình có nghĩa.

Còn có một biện pháp khác là từ tự Tôn Ngọc Tuyết hoặc Tôn gia nhắc tới.

Tô lão phu nhân nhíu mày, trầm ngâm một chút, lại cùng Tô Hoa Kiểm nói, "Ngọc Tuyết kia thành bộ dáng thế này, Tô gia ta không thể làm chuyện để bị người mắng chửi cột sống. Nhưng bên người Khiêm Nhi phải có người hầu hạ, vì nó mà chuẩn bị cuộc sống sinh hoạt hằng ngày. Việc này thị thiếp, thông phòng tự nhiên là làm không được, hơn nữa Khiêm Nhi không thể không có hài tử là con vợ cả được! Nhưng Ngọc Tuyết lại đang chiếm vị trí chính thê..."

"Mẫu thân ý tứ ngài là...?" Tô Hoa Kiểm như suy tư điều gì.

Tô lão phu nhân nói "Ngọc Tuyết như thế, chúng ta tự sẽ không bạc đãi nàng, nhưng nàng hiện giờ còn cần phải có người chiếu cố, như thế nào mà hầu hạ được phu quân? Cho nên ta định sẽ cưới bình thê cho Khiêm Nhi, nhưng việc này tốt nhất là phải do Ngọc Tuyết đề nghị trước, hoặc là từ Tôn gia nhắc tới. Nhưng chuyện này cũng không vội..."

Bên này Tôn Ngọc Tuyết vừa xảy ra chuyện liền vội vã cưới bình thê cho Tô Khiêm, chuyện này cũng không tốt.

Tô Hoa Kiểm suy nghĩ một phen rồi gật đầu "Vì tốt cho bọn chúng, mẫu thân dự tính như vậy thật là kế sách tốt nhất"

Con của bình thê cũng là con vợ cả.

Thông thường thì thương hộ hoặc gia đình bình dân mới có thể cưới bình thê, nhưng tình huống Tôn Ngọc Tuyết là đặc thù nên cũng xem như là một biện pháp.

Như thế vừa có thể bảo vệ vị trí chính thê của Tôn Ngọc Tuyết, vừa bảo vệ danh dự của Tô Khiêm cùng Tô gia, còn có thể làm cho Tô Khiêm danh chính ngôn thuận có hài tử là con vợ cả.

Một hòn đá trúng mấy con chim.

Xác thật là một biện pháp rất tốt.

Tô lão phu nhân trên mặt hiện ra nét cười "Ta xem Như Liên đứa nhỏ này tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn, là một đứa không tồi, tuổi cũng không sai biệt lắm, lại là thân thích cũng hiểu tận gốc rễ, cùng Ngọc Tuyết quan hệ cũng tốt, ta coi nàng cũng là một lựa chọn".

Bình thê ở trước mặt chính thất rốt cuộc vẫn là thấp hơn một đầu, Hà Như Liên tuy là thứ xuất nhưng cũng là Hà gia khuê nữ. Tô Hoa Kiểm suy nghĩ một phen, cũng cảm thấy không tồi, vì thế gật đầu nói "Chuyện này liền theo lời mẫu thân mà làm, Tôn gia bên kia ta sẽ cùng với đại cữu huynh bàn chuyện trước".

Tô lão phu nhân gật đầu "Quay đầu lại ta sẽ cùng với Tôn thị nói chuyện, Ngọc Tuyết kia thì hãy để từ nàng đi nói".

"Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân làm sao vậy?" Tô Khiêm cùng Tô Dao vừa nhận được tin tức, mồ hôi đầy đầu mà chạy vào.

"Hô to gọi nhỏ, mẫu thân các ngươi không có việc gì!" Tô lão phu nhân nói

"Ta nghe nói tổ mẫu ngài động gia pháp?" Tô Dao vội hỏi "Mẫu thân đâu rồi? Người đã trở về phòng rồi sao?"

"Mẫu thân các ngươi phạm sai lầm, tổ mẫu phạt nàng đi từ đường sám hối ba ngày, hai người các ngươi không cần phải đi quấy rầy nàng!" Tô Hoa Kiểm trầm giọng nói.

"Nhưng trên người mẫu thân có thương tích!" Tô Dao lo lắng.

"Tổ mẫu người có an bàn, các ngươi không cần quản!" Tô Hoa Kiểm ngữ khí nghiêm túc nói.

Tôn Dao thấy thái độ của Tô Hoa Kiểm cũng không dám mở miệng nữa. Tô Khiêm cũng chỉ hỏi tình huống Tôn thị.

Một phen náo động qua đi, Tô lão phu nhân thật sự mệt.

Nói thêm vài câu, Tô Hoa Kiểm cùng Tô Khiêm và Tô Dao đứng dậy cáo từ.

Tô Hoa Kiểm dặn dò huynh muội Tô Khiêm và Tô Dao một phen liền đi đến thư phòng ngoại viện.

Tuy là lo lắng cho mẫu thân, Tô Dao Và Tô Khiêm cũng chỉ có thể từng người trở về phòng.

....

"Có phải mấy ngày nay thời tiết quá nóng không? Hay là Kim Ngô Vệ bên kia có chuyện gì làm khó chàng?" Tô Cẩn đã ngủ, Thanh Ninh duỗi tay xoa xoa đôi mày đang nhíu của Tô Phỉ, ôn nhu nói.

Mấy ngày gần đây, trong lúc lơ đãng, nàng nhìn thấy Tô Phỉ hay nhíu mày, đáy mắt mang theo sầu lo, cũng chỉ khi ở trước mặt nàng cùng Cẩn Nhi thì Tô Phỉ mới có thể thoải mái.

Tô Phỉ duỗi tay cầm lấy tay Thanh Ninh, sau đó đem kéo nàng vào trong lòng ngực, nhướng mày cười, nhẹ nhàng nói "Thời tiết nóng bức, ta thấy gần đây sắc mặt Hoàng Thượng không được tốt lám, nên có chút lo lắng. Kim Ngô Vệ bên kia không có việc gì, cũng không có gì làm khó đến ta, nàng không cần lo lắng".

Bên tai truyền đến tiếng tim Tô Phỉ đập vững vàng, Thanh Ninh có một lát trầm mặc, sau đó lên tiếng "Hoàng Thượng là chân long thiên tử, có thần linh phù hộ, chàng đừng quá lo lắng!"

"Ừ!" Tô Phỉ cúi đầu nhìn Thanh Ninh nói "Đúng rồi, Hoàng Thượng muốn gặp Cẩn Nhi, ngày mai Hoàng Hậu nương nương sẽ phái người đến truyền khẩu dụ, tuyên nàng tiến cung".

"Được, ta sẽ chuẩn bị thật tốt". Thanh Ninh gật đầu.

"Hôm nay Tôn Ngọc Tuyết đẩy ngã mẫu thân..." Thanh Ninh cùng Tô Phí nói về chuyện xảy ra giữa Tôn Ngọc Tuyết và Tôn Thị.

"Ừ, ta cũng vừa được báo tin". Tô Phỉ không chú ý mà thuận miệng nói một câu, tay vuốt ve vòng eo tinh tế tuyệt đẹp của nàng.

"Cẩn Nhi chỉ vừa mới ngủ, đừng đánh thức hắn". Mùa hè áo lót mỏng manh, cách lớp vải mỏng nàng có thể cảm nhận được bàn tay cực nóng của Tô Phỉ. Thanh Ninh hơi thở có chút không xong, mặt phiếm đào hoa.

Tô Cẩn buổi tối còn muốn ăn thêm hai lần sữa cho nên vẫn luôn ngủ cùng với bọn họ.

"Sẽ không làm con tỉnh đâu!" Tô Phỉ mặt không đỏ, tâm không nhảy, gương mặt đẹp như tranh thủy mặc, lại càng thêm phong hoa vô hạn.

Thanh Ninh sắc mặt càng thêm ửng hồng.

Trong lòng thầm nghĩ, nàng cùng Tô Phỉ tần suất hoan hảo buổi tối cao, chờ Tô Cẩn lớn thêm một ít, buổi tối nên để hắn ngủ cùng với nhũ mẫu.

"Thế tử, phu nhân" Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Nhẫn Đông.

Nha đầu lúc nãy đều đã lui ra ngoài.

Nhẫn Đông lúc này đến, chắc là phải có chuyện quan trọng.

Thanh Ninh giật mình một cái, thanh tỉnh, vội vàng từ trong lòng ngực Tô Phỉ ngồi dậy, sau đó đứng dậy sửa sang lại xiêm y, mang giày rồi mới nhẹ giọng nói "Vào đi!"

Tô Phỉ cũng ngồi thẳng dậy.

"Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?" Thanh Ninh đi tới cạnh bàn trong phòng, duỗi tay rót trà uống một ngụm thấm giọng, sau đó lại rót cho Tô Phỉ một chén đưa sang cho hắn, thấp giọng hỏi Nhẫn Đông.

"Thế tử, phu nhân". Nhẫn Đông hành lễ, sau đó đè thấp âm thanh nói "Lão phu nhân động gia pháp với quốc công phu nhân"

Thanh Ninh cùng Tô Phỉ liếc nhau một cái sau đó hỏi "Như thế nào lại động gia pháp? Mẫu thân hiện tại như thế nào?"

Động gia pháp là bao lớn tội a!!

"Thời điểm quốc công gia trở về liền cùng quốc công phu nhân ầm ĩ một trận, quốc công gia nói muốn hưu quốc công phu nhân. Quốc công phu nhân liền chạy đi tìm lão phu nhân làm chủ, không nghĩ lão phu nhân nói quốc công phu nhân thân là chủ mẫu, lại hành sự lỗ mãng, thiếu chút nữa làm hại đến danh dự của Tô gia, làm thanh danh nhị thiếu gia bị hao tổn, vì thế nên động gia pháp đối với nàng. Hiện giờ đang chịu phạt quỳ ở từ đường".

Đây là lấy cớ! Thanh Ninh nhíu mắt lại, khịt mũi xem thường.

Bất quá chỉ là níu lấy cái cớ để làm khó dễ Tôn thị thôi.

Là vì lý do gì?

Tự nhiên là bởi vì Tôn Ngọc Tuyết.

Bởi vì hiện tại Tô gia không thể dễ dàng động đến nàng.

Tô lão phu nhân từ trước đến nay đều yêu quý tôn tử Tô Khiêm, nhưng Tôn Ngọc Tuyết lại thành cái dạng này. Tô lão phu nhân khẳng định trong lòng sẽ có lửa giận. Lửa giận này không thể phát trên người Tôn Ngọc Tuyết, lại có Tôn thị đưa đến cửa nên lửa cháy sang người Tôn thị.

Chuyện xảy ra từng bước một so với mình dự đoán càng muốn tốt hơn.

Nhưng thế này vẫn chưa đủ.

Còn chưa đủ để đem sự việc năm đó vén lên.

Tô lão phu nhân lương bạc nhưng cũng phi thường lý trí.

Tô Phỉ thần sắc không thay đổi, nhàn nhạt hỏi "Ba ngày sao? Thương thế như thế nào?"

"Phu nhân là máu tươi đầm đìa, bị nâng qua, vừa nhấc qua đến liền hôn mê". Nhẫn Đông thấp giọng trả lời.

Tô Phỉ vuốt ve miệng chén, thấp giọng nói "Cản trở nàng phái người đi mời đại phu, đừng chết là được, nếu nàng phái người đi Tôn gia thì không cần ngăn cản".

Thanh Ninh giương khóe môi lên nhìn về phía Tô Phỉ "Chẳng những không ngăn trở, mà nếu lão phu nhân ngăn trở thì hãy giúp nàng một tay".

Lửa này, hãy cháy tới Tôn gia đi, kinh động đến vị kia ở Tôn gia đã ăn chay niệm phật rất nhiều năm: Tôn lão phu nhân!

"Vâng!", Nhẫn Đông đáp.

"Nhị thiếu gia cùng tam tiểu thư kia, cũng nhìn một chút, đừng để cho bọn họ náo loạn". Thanh Ninh nhẹ giọng phân phó nói.

Tôn Ngọc Tuyết tất nhiên là sẽ không đi được.

Cuối cùng, Thanh Ninh lại bỏ thêm một câu "Ừ, còn có hai vị biểu tiểu thư cũng cần chú ý".

"Dạ, nô tỳ sẽ nhanh chóng phân phó xuống" Nhẫn Đông cong gối xoay người lui ra ngoài.

"Ai, sự tình so với chúng ta dự đoán càng muốn tốt hơn". Thanh Ninh nhận lấy chén trà trong tay Tô Phỉ đặt lên bàn. Sau đó đi trở về giường, cởi giày, duỗi tay ôm lấy eo Tô Phỉ "Năm đó rốt cuộc chuyện là thế nào chắc là sẽ nhanh chóng trồi lên mặt nước".

Tô Phỉ duỗi tay sờ sờ đầu nàng, cúi đầu xuống hôn lên trán nàng "Ừ".

Sau đó ánh mắt ôn nhu mà nhìn về phía Tô Cẩn, duỗi tay sờ sờ bàn tay nhỏ xíu, thấp giọng cùng Thanh Ninh nói "Hoàng Thượng long thể bất an, trên triều đình đã bắt đầu rục rịch, sắp tới khả năng là ta sẽ bận rộn".

Tô Cẩn trắng trẻo mập mạp ngủ ngon lành.

"Ừ, chàng không cần lo lắng cho ta cùng Cẩn Nhi" Thanh Ninh ánh mắt nhu hòa nhìn về phía Tô Cẩn, mỉm cười gật đầu.

"Trần Nghi đã chọn vài nha đầu còn nhỏ tuổi, chờ thêm mấy ngày đưa đến, nàng cẩn thận chọn vài người hợp nhãn mà lưu lại". Tô Phỉ nói.

Đêm tối như mực.

Hai vợ chồng nói thêm vài câu, lúc này mới nghỉ ngơi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro