Chương 20: Chua xót

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đúng như lời Tô Phỉ nói, hôm sau Hoàng Hậu nương nương đúng là phái cung nữ đến, nói đã lâu rồi không gặp Thanh Ninh rất là nhớ thương nàng, tuyên nàng tiến cung nói chuyện, cũng cố ý nhắc nàng mang theo hài tử tiến cung yết kiến.

Thanh Ninh biết đây là ý tứ của Hoàng Thượng.

Cười mời cung nữ uống trà, sau đó mới bảo Trà Mai tặng thưởng.

"Chuyện này...thiếu gia còn nhỏ như vậy, nếu tiến cung khóc nháo làm cho Hoàng Hậu không vui thì phải làm sao?"Tôn ma ma rất lo lắng.

Tiểu oa nhi mấy tháng này chỉ biết ăn uống, tiêu tiểu, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, không có thời điểm chính xác.

Dù Tôn ma ma xem thấy Tô Cẩn là oa nhi rất đáng yêu ngoan ngoãn, thật giống như những đứa trẻ trong tranh tết đi ra, lại nhu thuận hay cười, nhìn liền thấy cao hứng. Nhưng Tôn ma ma vẫn phi thường lo lắng.

Chỗ kia dù sao cũng là Hoàng cung.

Dù là người lớn tiến cung còn phải cẩn thận, mà Tô Cẩn vẫn chỉ là cái tiểu oa oa.

Cho nên Tôn ma ma lo lắng không phải không có lý.

"Ma ma không cần lo lắng, Cẩn Nhi tuy là mới mấy tháng tuổi, là cái tiểu oa oa thôi, nhưng Cẩn Nhi không sợ người lạ, lại ngoan ngoãn, lại có ta đây bên cạnh, mang theo sẽ không có việc gì". Thanh Ninh cười nói "Hoàng hậu nương nương tính tình hòa ái, dù là Cẩn Nhi có khóc cũng sẽ không trách tội đâu!"

Hoàng hậu nương nương là phụng lệnh Hoàng thượng cho cung nữ tới truyền ý chỉ. Đây là Hoàng thượng muốn gặp Cẩn Nhi, chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương còn ghét bỏ tiếng khóc tiểu oa nhi sao?

Huống chi Hoàng hậu nương nương tính tình dịu dàng, đối với nàng trước nay đều yêu thương. Cho nên việc này không cần lo lắng.

Thấy chủ tử nói như vậy, Tôn ma ma nghĩ nghĩ cũng thấy yên tâm, không lại mở miệng lo lắng nữa.

Rốt cuộc, đây là Hoàng hậu nương nương tự mình hạ ý chỉ, chẳng lẽ còn dám không đi?

Lo lắng cũng là vô ích.

Dù sao là muốn tiến cung.

Vì thế, Tôn ma ma liền nói "Hiện giờ thời tiết nóng bức, phu nhân ngày mai định mang theo gì cho thiếu gia?"

"Chuẩn bị hai bộ quần áo thay đổi đi, còn lại đều không cần, ngày mai Nhẫn Đông cùng Bạc Hà theo ta tiến cung". Thanh Ninh nói

Trong cung không có tiểu oa oa, lỡ quần áo có bị dơ bẩn sẽ tương đối phiền toái, cho nên vẫn là mang chút quần áo dự phòng cho thỏa đáng. Về những thứ khác thì không cần phải lo lắng.

"Vâng, nô tỳ lát nữa sẽ chuẩn bị tốt". Tôn ma ma gật đầu.

Hai người đứng nói một lát, tiễn cung nữ đi ra ngoài Trà Mai cười ha hả mà quay trở về "Phu nhân, Hạ nhị thiếu phu nhân cho người mang thiệp mời tới, người đi cùng còn bảo là tới báo tin vui, nói là Hạ nhị thiếu phu nhân có thai".

Hoàng Xảo Y có thai? "Thật sao? Đây chính là đại hỷ sự, người đến báo tin vui là ai? Còn ở đây không?" Thanh Ninh cười đưa tay nhận lấy thiệp, nhìn qua, Hoàng Xảo Y nói hoa sen trong phủ nở rất đẹp, mời nàng qua chơi.

Hôm đầy tháng Tô Cẩn, Thanh Ninh có gặp qua Hoàng Xảo Y, nói đến cũng thấy đã lâu rồi không gặp nàng. Ngày bọn đệ đệ tròn một tuổi cũng không nhìn thấy Hoàng Xảo Y, nghe nói có chút không thoải mái.

Lúc này mới không quá mấy ngày thôi!

Còn lấy cớ nói là hoa sen nở đẹp nên mời nàng qua chơi, Hoàng Xảo Y này có thai rồi lại có vài phần ngượng ngùng của nữ nhi gia.

Nguyên lai là có thai!

Hoàng Xảo Y thành thân kỳ thật cũng chưa lâu, nhà chồng đối với nàn lại rất thương yêu, cũng không có thúc giục nàng, nhưng bản thân nàng lại có chút sốt ruột.

Cuối cùng thì nàng cũng đã có thể yên tâm!

Thanh Ninh cũng vì nàng mà cao hứng.

"Là Liên Kiều cô nương bên người Hạ phu nhân, người vẫn còn đang ở bên ngoài!" Trà Mai trả lời.

"Đi kêu nàng tiến vào" Thanh Ninh nói.

Trà Mai gật đầu bước ra ngoài liền quay lại, phía sau nàng là Liên Kiều.

"Nô tỳ gặp qua thế tử phu nhân". Liên Kiều vào phòng, cung kính hướng Thanh Ninh hành lễ.

"Đứng lên đi" Thanh Ninh mỉm cười nói.

Liên Kiều tạ ơn sau đó mới đứng lên.

"Phu nhân nhà ngươi có khỏe không? Được mấy tháng rồi? Ăn uống có được không? Có phản ứng lớn không?" Thanh Ninh cười hỏi.

"Thưa phu nhân, đã được ba tháng rồi, thân thể phu nhân vẫn khỏe, hôm nay cố ý phái nô tỳ lại đây để báo tin cho thế tử phu nhân ngài". Liên Kiều mặt mày hớn hở, phi thường cao hứng.

Thanh Ninh lại hỏi thêm tình trạng của Hoàng Xảo Y rồi nói "Được rồi, mấy ngày nay ta không có thời gian, chờ ta thu xếp, định ra thời gian rồi báo cho phu nhân ngươi đưa thiếp mời qua".

"Phu nhân nô tỳ bảo thế tử phu nhân tiện khi nào thì cứ sang" Liên Kiều nói.

Thanh Ninh kêu Trà Mai mang theo Liên Kiều ra ngoài uống trà, sau đó quay đầu nhìn về phía Tôn ma ma nói "Ta nhớ trong khố phòng có vài tượng Tống tử Quan Âm, ma ma đi chọn một cái tốt, gói kỹ lại đưa cho Liên Kiều mang về".

Hoàng gia đã giúp đỡ Lý Vân Nương và Thanh Ninh rất nhiều, bọn người Tôn ma ma rất thích Hoàng Xảo Y, vì thế Tôn ma ma vô cùng cao hứng mà đi đến khố phòng.

Bên kia quốc công phủ cũng gió êm sóng lặng.

Công việc vặt đều có lão phu nhân tọa trấn xử lý.

Tô Dao muốn đi xem Tôn thị đều bị lão phu nhân chặn lại.

Tôn Ngọc Tuyết trong lòng hận chết Tôn thị, nghe được Tô lão phu nhân động gia pháp với nàng, cơm ăn được thêm nửa chén, tâm tình phá lệ tốt.

Một ngày thuận lợi trôi qua trong chớp mắt.

"Mặt trời nóng, nàng sớm chút ra cửa, quay đầu lại nếu chỗ Hoàng hậu nương nương xong sớm cũng đừng nóng vội đi. Đến lúc đó ta sẽ tìm chỗ cho nàng và con nghỉ ngơi, chờ tối rồi chúng ta cùng nhau xuất cung". Ngày thứ hai, lúc ra cửa Tô Phỉ dặn dò Thanh Ninh.

"Được". Bởi vì Cẩn Nhi còn nhỏ, tất nhiên là sẽ không thể để hắn bị nóng nực. Thanh Ninh đưa tay sửa sửa cổ áo Tô Phỉ.

"Vậy ta đi trước!" Tô Phỉ nhéo nhéo lòng bàn tay nàng, lúc này mới xuất môn.

Ăn điểm tâm, đút cho Tô Cẩn xong xuôi, chuẩn bị một phen Thanh Ninh mới mang theo Tô Cẩn rời đi.

Lúc đến hoàng cung, thời gian vẫn còn sớm, Hoàng hậu nương nương sớm đã phái người chờ, hầu hạ Thanh Ninh lên kiệu, đoàn người hướng Phượng Nghi Cung của Hoàng hậu nương nương mà đi.

"Thế tử phu nhân đã đến, nương nương cứ nhắc mãi mặt trời gay gắt quá, sợ là hun nóng tiểu công tử". Đến Phượng Nghi Cung, đại cung nữ hướng đến đón Thanh Ninh vào trong.

"Thần phụ tham kiến Hoàng hậu nương nương! Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!".

"Mau bình thân!" Hoàng hậu nương nương đỡ một phen "Tố Lụa dọn chỗ cho thế tử phu nhân ngồi"

"Tạ ơn nương nương!" Thanh Ninh đứng dậy.

"Hôm nay trời nóng, kêu ngươi tiến cung chính là làm cho tiểu oa nhi chịu khổ rồi!". Hoàng hậu nương nương ánh mắt nhìn về hướng Tô Cẩn đang được Nhẫn Đông ôm trong tay.

"Nương nương nói quá lời, hiện tại vẫn còn sớm, không nóng!" Thanh Ninh vội nói.

"Nhanh ôm lại đây cho bổn cung nhìn xem".

Thanh Ninh nhận Tô Cẩn từ trong tay Nhẫn Đông rồi ôm tới trước mặt Hoàng hậu nương nương.

Dù ở nơi xa lạ, Tô Cẩn cũng không khóc không nháo, mở to đôi mắt đen như mực tò mò quan sát.

Hoàng hậu cười trêu chọc một chút.

Tô Cẩn lập tức nha nha...mở miệng cười, vô cùng ngây thơ đáng yêu.

Trong Hoàng cung thật lâu rồi chưa có tiểu oa nhi, mà Hoàng hậu nương nương hài tử lại mệnh yểu, hài tử của các phi tần khác, các công chúa mà Hoàng hậu nương nương có thể yêu thương vài phần đều đã xuất giá. Đối với ba hoàng tử, Hoàng hậu đối xử bình đẳng, đến tôn nử tôn tử của ba hoàng tử, Hoàng hậu nương nương từ ái cũng đối xử như nhau, cũng không nặng bên này nhẹ bên kia.

Thấy Tô Cẩn trắng trẻo mập mạp, trông giống như đứa bé trong tranh tết, lại không sợ người lạ, Hoàng hậu nương nương sắc mặt cũng ôn nhu xuống, cười nói "Nhìn này, rất thông minh lanh lợi".

"Tạ nương nương đã khen" Thanh Ninh cười trả lời.

"Ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, xem ra là giống Tô Phỉ và ngươi". Hoàng hậu nương nương một bên vừa nói, vừa cởi bỏ móng tay giả, đem nhẫn đều cởi ra, lúc này mới vươn tay nắm lấy tay Tô Cẩn.

Tô Cẩn bắt được tay Hoàng hậu nương nương, đôi mắt đen lúng liếng nhìn về phía Hoàng hậu y y nha nha mà nói chuyện.

"Tay thật có khí lực" Hoàng hậu nương nương cười cùng Thanh Ninh nói.

Thanh Ninh liền cười.

Hoàng hậu nương nương trêu chọc một lát, Tô Cẩn thật sự là đáng yêu, nhịn không được lại tự mình ôm ôm. Sau đó nói ôm hài tử mệt, để Thanh Ninh bế trở về.

Thanh Ninh cảm tạ ân, đem Tô Cẩn giao cho Nhẫn Đông.

.....

Vừa cùng Hoàng hậu nương nương hàn huyên, Cố Hoán thần thái phi dương mà đi đến "Cô mẫu".

"Thế tử phu nhân cũng ở đây a?" Vừa hành lễ với Hoàng hậu nương nương, Cố Hoán kinh ngạc nhìn về phía Thanh Ninh đang ngồi, cả kinh nói, trên mặt lại tươi cười phi thường sán lạn.

"Cửu công tử" Thanh Ninh cười đứng dậy.

Cố Hoán ôm quyền, quay đầu đi về phía trước một bước, đến trước mặt Nhẫn Đông, ánh mắt liền nhìn về phía cục bột Tô Cẩn phiên bản nhỏ, tiện tay tháo ngọc bội tùy thân xuống làm lễ gặp mặt, sau đó vươn tay ra "Tới đây cho ta ôm một cái".

Cố Hoán giơ Tô Cẩn lên cao cao, quay đầu nhìn về phía Thanh Ninh nói "Lớn lên xinh đẹp giống ngươi!".

Thanh Ninh mỉm cười.

Tô Phỉ thường xuyên cùng Tô Cẩn chơi trò nâng lên cao, Cố Hoán như vậy làm cho Tô Cẩn hết sức vui mừng, cười đến đôi mắt đều cong thành hình trăng non.

Cố Hoán ha ha cười lại tiếp tục nâng lên cao.

"Tiểu cửu, ngươi cẩn thận chút!" Hoàng hậu nương nương lo lắng nói.

"Không có việc gì, cháu bắt lấy nó đây" Cố Hoán cười trả lời.

Cố Hoán tay vững vàng, Thanh Ninh thật ra cũng không quá lo lắng.

Đúng lúc này Hoàng thượng mang theo Tô Phỉ lại đây, chứng kiến cảnh hòa thuận vui vẻ.

Tô Phỉ thấy Tô Cẩn được ở trong tay Cố Hoán mà cười khanh khách, thái dương giật giật.

Thanh Ninh vội đứng dậy, cùng Hoàng hậu, Cố Hoán cùng nhau hành lễ.

Sau khi an tọa, cung nữ dâng trà, Hoàng thượng liền kêu Tô Phỉ ôm Tô Cẩn đến trước mặt.

Quần áo gấm màu đỏ, bàn tay bàn chân như ngó sen, măt mày lả lướt tinh xảo, màu da phấn nộn trắng nõn, có thể đoán được ngày sau nhất định là phong hoa tao nhã.

Hoàng thượng ánh mắt nhu hòa, duỗi tay bắt lấy tay Tô Cẩn "Tốt, Cẩn Nhi ngày thường tốt, tương lai tất thành châu báu, chắc chắn thành trụ cột triều đình ta".

Nói xong liền kêu La Hải đem ngọc bội đã được chuẩn bị tốt thưởng cho Tô Cẩn.

Ngọc bội là dương chi ngọc, toàn thân trắng muốt, trơn bóng, hoa văn hình mây quấn một Cẩn tự.

Hiển nhiên, đây là Hoàng thượng cố ý phân phó Phủ Nội vụ điêu khắc.

Thanh Ninh cùng Tô Phỉ vội tạ ơn.

Hoàng thượng lại cùng Thanh Ninh hỏi về chuyện hằng ngày của Tô Cẩn.

Thanh Ninh tinh tế đáp.

Thấy được Hoàng thượng so với trước kia gầy hơn rất nhiều, sắc mặt cũng thật tái nhợt, ánh mắt hiện tia ủ rủ, mỏi mệt, Thanh Ninh trong lòng thật chua xót.

Nhìn Tô Cẩn hoạt bát đáng yêu, Hoàng thượng xưa nay hỉ nộ không hiện ra sắc mặt cũng đã ôn nhu rất nhiều.

Hoàng hậu nương nương mặt mày nhu hòa, đáy mắt lại hiện lên một tia không dễ phát hiện, là đau xót cùng tưởng niệm.

Biểu tình nhu hòa của Hoàng Thượng, làm nàng nghĩ tới hài tử đã mất đi nhiều năm trước của bọn họ.

Đó là trưởng tử, cũng là hài tử duy nhất của bọn họ.

....

Hoàng Thượng thân mình không khỏe, không ngồi bao lâu liền khởi giá rời đi.

Tô Phỉ vẫn luôn đang ôm Tô Cẩn, thấy Hoàng Thượng khởi giá rời đi, liền đem Tô Cẩn giao cho Nhẫn Đông, nhìn mắt Cố Hoán, cáo lui rồi đuổi kịp bước chân Hoàng Thượng.

Cố Hoán nhướng mày nhìn mắt Tô Phỉ, cười cáo từ với Hoàng hậu, sau đó cười tủm tỉm mà nắm tay Tô Cẩn nói "Tiểu Cẩn Nhi, lần sau lại bồi ngươi chơi, cùng ngươi chơi nâng lên cao cao".

Bước chân Tô Phỉ vừa tới cửa, khóe miệng kéo lên.

Cố Hoán ra khỏi điện, thấy Tô Phỉ đi phía trước liền cười đuổi theo "Thế tử".

Tô Phỉ quay đầu nhìn hắn một cái "Cửu công tử, cảm ơn Cửu công tử đã ưu ái với khuyển tử".

"Tiểu Cẩn Nhi rất đáng yêu". Cố Hoán cười trả lời.

Hoàng Thượng đang đi phía trước, hai người cùng không nói thêm gì nữa.

Tới lối rẽ, Tô Phỉ đưa Hoàng Thượng đi ngự thư phòng, Cố Hoán rẽ sang một con đường khác.

Hoàng hậu lưu Thanh Ninh lại ăn cơm trưa, lại cho phép Thanh Ninh mang theo hài tử nghỉ ngơi ở thiên điện.

Đến khi mặt trời ngã về tây mới để Thanh Ninh cáo từ.

Vừa ra khỏi Phượng Nghi Cung, liền có nội thị tiến lên thông báo thế tử đang chờ ở xe ngựa. Thanh Ninh liền cho nội thị nâng kiệu hướng xe ngựa Tô Phỉ mà đi.

....

"Có mệt hay không?" Lên xe ngựa, Tô Phỉ bế hài tử hỏi.

"Không mệt! Hoàng hậu nương nương rất săn sóc, để ta mang theo Cẩn Nhi nghỉ ngơi ở thiên điện, nương nương còn lo lắng, thả thêm khối băng Cẩn Nhi sẽ không chịu nổi, nên cố ý an bài thiên điện mát mẻ."

.....

Trở về nhà đã là hoàng hôn.

Thanh Ninh đem đồ Hoàng hậu nương nương ban thưởng, cùng lễ vật của Hoàng Thượng và Cố Hoán cho Tôn ma ma ghi chép lại, thu vào.

Rửa mặt một phen, Nhẫn Đông liền tới bẩm báo tin tức "Phu nhân, Tôn phu nhân gửi thiệp đến, ngày mai sẽ qua thăm hỏi nhị thiếu phu nhân".

"Ừ, từ đường bên kia hôm nay có động tĩnh gì không?" Thanh Ninh ngồi trước bàn trang điểm hỏi.

"Vết thương trên người quốc công phu nhân đã bắt đầu phát mủ". Nhẫn Đông trả lời.

"Ừ, ta đã biết!" Thanh Ninh vuốt ve ngọc trong tay nói "Ngày mai lúc cữu phu nhân đến, hãy làm cho Võ ma ma chạy ra đi".

.....

Tại từ đường Tôn là phi thường không thoải mái, trên người nàng có thương tích, tuy là đã được Tô lão phu nhân cho thuốc mỡ. Nhưng đây là mùa hè, thời tiết nóng bức, miệng vết thương bị Tô lão phu nhân đánh đã bắt đầu thối rữa, phát mủ.

Thủ hạ bà tử mỗi người đều nghiêm túc lạnh nhạt, có võ có lực.

Không thể mời đại phu, lại không ra ngoài được, Võ ma ma gấp đến độ miệng nổi mụn nước, tức giận mắng to "Nếu phu nhân xảy ra chuyện gì, các ngươi một đám nô tài hạ tiện có thể đảm đương nổi sao?"

Thủ vệ bà tử làm như không nghe thấy, giữa cửa chặt chẽ gắt gao.

Lão bất tử! Trên mặt là một dáng vẻ, ngầm lại là một dáng vẻ! Đại phu đều không cho đi mời! Nàng không sợ Tô gia liệt tổ liệt tông thu nàng! Tôn thị tự đem một khoản này tính lên đầu lão phu nhân, một bên khó chịu, một bên trong lòng đem Tô lão phu nhân mắng máu chó ngập đầu. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro