Chương 43.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoàn người Thanh Ninh từ cửa cung phía nam tiến vào, ở cửa cung Thanh Ninh gặp Cố Hoán cùng Phó Cảnh Hành đang thủ vệ cấm vệ quân.

"Quận vương phi, ngươi sao lại dẫn người đến?" Cố Hoán kinh ngạc, ngay sau đó cũng hiểu rõ, "Tới cứu Quận Vương gia?"

"Cửu công tử" Thanh Ninh mỉm cười.

Cố Hoán giật giật khóe miệng, muốn khuyên nàng quay về Quận vương phủ, nhưng lại thấy vẻ mặt nàng bình tĩnh kiên quyết, lại đem khuyên giải cùng an ủi nuốt xuống, "Vừa nghe Quận vương phủ cùng trong cung đều xảy ra chuyện, các thế gia liền phái người đến"

Các thế gia công tử đi theo phía sau Cố Hoán, chắp tay hành lễ với Thanh Ninh "Quận vương phi"

"Không biết tình huống bên trong thế nào, chúng ta mau vào đi thôi" Thanh Ninh khẽ gật đầu.

Cố Hoán gật đầu.

Tình huống trong cung còn chưa rõ ràng, đội cấm vệ quân cũng thật khẩn trương, thấy Thanh Ninh mang theo người tới, Hạ Thừa Thụy cũng đến, còn có người của Cố Hoán, Phó Cảnh Hành.

Tình huống trong cung, là ai mưu phản, bọn họ tự nhiên rất rõ ràng, đội trưởng lập tức đánh nhịp để đoàn người Thanh Ninh đi vào.

Càng vào đến bên trong, tiếng chém giết liền càng rõ ràng, mùi máu tươi trong không khí cũng càng dày đặc.

Cố Hoán quay đầu phân phó Phó Cảnh Hành phụ trách người, sau đó nói với Thanh Ninh, "Ta dẫn người đi đến chỗ Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, Quận vương phi, ngươi cẩn thận một chút"

Phó Cảnh Hành cùng Thanh Ninh gật gật đầu.

Bắt người hỏi rõ nơi Tô Phỉ và Thái Tử đang ở, Thanh Ninh cùng Phó Cảnh Hành trực tiếp mang theo người hướng bên kia giết qua.

"Giết Tô Phỉ!" Trang Vương chỉ vào chỗ Tô Phỉ đang đánh nhau cùng với ba người khác, hướng Thái tử nói, "Tô Phỉ chính là nghiệt chủng của phụ hoàng với với tiện nhân bên ngoài, phụ hoàng từ nhỏ đã yêu thương hắn nhiều hơn chúng ta, nếu không phải hắn là đệ đệ của chúng ta, phụ hoàng làm sao lại thương hắn như vậy? Ngươi hiện giờ là Thái tử, nhưng ai cũng biết được, Phụ hoàng thương yêu nhất chính là hắn! Không phải ta, cũng không phải ngươi! Thiên hạ này, tự nhiên Phụ hoàng sẽ muốn giao đến tay nhi tử hắn thương yêu nhất!"

"Nói hươu nói vượn!" Thái tử cười nhạo một tiếng.

"Ngươi không tin? Từ nhỏ đến lớn, phụ hoàng có bao nhiêu thương hắn, chúng ta đều rành mạch! Ngươi chẳng lẽ một chút cũng không cảm thấy quái dị sao? Nếu Tô Phỉ không phải là đệ đệ của chúng ta, hắn dựa vào cái gì có thể được nhiều sủng ái như vậy? Từ nhỏ, chỉ cần là hắn muốn, chỉ cần hắn mở miệng, phụ hoàng có thứ nào không đáp ứng hắn? Chính ngươi nghĩ lại cho kĩ!" Trang Vương không ngừng cố gắng.

Thái tử khịt mũi coi thường.

"Tô Phỉ hôm nay cúi đầu xưng thần đối với ngươi, nhưng tương lai thì sao? Hắn sẽ như thế nào? Thái tử điện hạ, ngươi chính là quá nhân từ, lòng dạ đàn bà. Tô Phỉ là kẻ lòng muông dạ thú, lại có phụ hoàng sủng ái, bênh vực, huynh đệ chúng ta bất quá cũng chỉ là đá kê chân cho hắn. Hôm nay ta vì Thái tử điện hạ ngươi suy nghĩ, vì ngươi trừ bỏ họa lớn trong lòng, vì ngươi phân ưu, vì ngươi thanh trừ tai họa ngầm" Trang Vương hướng vào phía trong đi, ngữ khí cũng lạnh xuống.

"Vì thiên tử suy nghĩ, vì Thái tử phân ưu? Ý Vương gia chính là cùng khâm phạm triều đình cấu kết ở bên nhau? Chính ngươi mới là tai họa ngầm lớn nhất đi? Cùng khâm phạm triều đình cấu kết, mưu phản chính là mưu phản, còn đường hoàng nói là vì Thái tử điện hạ suy nghĩ, vì Thái tử điện hạ phân ưu? Cho dù hôm nay ngươi thực hiện được, cũng sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng" Thanh Ninh khoác áo choàng đỏ tiến vào.

Tùng Mộc đem Tống Tử Dật đẩy về hướng Trang Vương.

Cả người Tống Tử Dật đau đến run lên, xương tỳ bà bị xuyên, chỉ cần động một chút, thở một ngụm cũng cảm thấy như có dao nhỏ cắt thịt trên người. Mồ hôi lạnh ứa ra, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, ướt dầm dề như thể giống như mới vừa được vớt ra từ trong nước.

Bị Tùng Mộc đẩy, Tống Tử Dật lảo đảo hai bước mới đứng vững lại được, ngước mắt nhìn về phía Trang Vương.

Ngu xuẩn! Mang theo nhiều người như vậy đi vây khốn một cái Quận vương phủ nho nhỏ, cho dù có Định Tây Hầu phủ cứu viện thì thu thập bọn họ vẫn dư dả. Nhưng hắn thế mà bị Tiêu Thanh Ninh bắt lại! Phế vật vô dụng! Trang Vương liếc mắt quét qua hắn một cái, "Quận vương phi quả nhiên là nữ trung hào kiệt, bất quá người này là Tống Tử Dật sao? Giao tình giữa Quận vương phi và hắn so với bổn vương còn muốn thâm hậu hơn đi? Hay là ngươi chính mình giấu Tống Tử Dật, sau đó tát nước bẩn lên người bổn vương?"

Nói xong Trang Vương nhìn về phía Tô Phỉ, "Quận vương phi ngươi âu yếm xem ra thật sự rất thương nhớ tình cũ nha"

Nàng ta nếu đã vào cung khẳng định cũng sẽ mang theo người tiến vào, nhưng Trang vương cũng không chút nào lo lắng hay sợ hãi!

"Thê tử của ta, tự nhiên là tốt nhất trên đời" Tô Phỉ nhìn mắt Thanh Ninh, đáy mắt hiện ý cười, sau đó nhìn về phía Trang Vương "Nhưng mà, Vương gia hôm nay có lẽ là thất bại rồi"

"Quận vương phi ngươi tới, thì chắc cũng rõ ràng tình huống bên ngoài" Trang vương cười "Quận vương phi, ngươi nói với bọn họ tình huống bên ngoài một chút đi"

"Vương gia..." Tống Tử Dật cắn rang nói hai chữ, sau đó quay đầu nhìn thân ảnh Hạ Thừa Thụy bên ngoài.

Trang Vương theo ánh mắt hắn nhìn Hạ Thừa Thụy, thu hồi ánh mắt liếc sang Tống Tử Dật, trong mắt lộ ra sát ý, cười nhạo một tiếng "Còn Tống Tử Dật ngươi..."

Nói xong cho người bên mình một ánh mắt.

Hai người bên cạnh hắn, mỗi người một kiếm hướng về phía Tống Tử Dật

Đau nhức đánh úp lại, Tống Tử Dật trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía Thanh Ninh, khóe miệng chậm rãi lộ ra ý cười tới, "Ninh..."

Kỳ thật hắn tình nguyện chết trong tay nàng, như thế hẳn là cả đời này nàng sẽ đem mình ghi tạc trong lòng đi? Nhưng nàng lại khinh thường động thủ, còn khinh thường để người của nàng giết hắn, mang theo hắn đến, chẳng qua là muốn hắn chết ở trong tay Trang Vương. Nàng sợ máu mình ô uế tay nàng!!

Việc của Nghi An quận chúa, Ninh nhi liền hận hắn đến như vậy sao? Đôi mắt Tống Tử Dật đột nhiên sáng người, nhìn về phía Thanh Ninh, vươn tay giãy giụa, cố sức hướng về phía nàng mà bò đi.

Hắn còn có cơ hội nói cho nàng hay không...

Mới vừa hoạt động một chút, Tống Tử Dật đã gục trên mặt đất, mặt mày mang theo nhớ nhung cùng đau thương nồng đậm.

Hắn đã giết Nghi An quận chúa, vì nàng, vì chính mình báo thù, cho nên, Ninh nhi, không cần, không cần, không cần hận hắn, Ninh Nhi không cần hận....

Thanh Ninh không nhìn qua Tống Tử Dật, ngẩng đầu hơi mỉm cười với Tô Phỉ, hướng Thái tử gật đầu, cho bọn họ một ánh mắt yên tâm.

"Tà không thắng chính, ngươi hôm nay nhất định là giỏ tre múc nước, ngươi hãy buông tay chịu trói đi, cũng miễn cho người đi theo ngươi vô tội chịu chết" Thái tử nói.

Bởi vì người do Hạ Thừa Thụy cùng Phó Cảnh Hành mang đến tiến vào thêm, cuộc chiến bên ngoài thắng bại cũng đã rõ ràng, người của Trang Vương liên tiếp bại lui.

Nhẫn Đông cùng Bạc Hà hai người che chở Thanh Ninh đến trước mặt Tô Phỉ.

Tô Phỉ lo lắng nhìn về phía Thanh Ninh.

"Yên tâm, ta không có việc gì, Cẩn Nhi cũng thực an toàn ở Hầu phủ" Thanh Ninh nhẹ giọng nói một câu.

Tô Phỉ khẽ ừ một tiếng, đem Thanh Ninh bảo hộ phía sau lưng.

Trang Vương nhíu chặt mày.

Lương Tần lại mang theo người đến, phía sau còn mang theo Nghi phi cùng nhi tử duy nhất của Thái tử Trịnh Hoằng.

Lương Tần ý cười trên môi, nện bước rất ưu nhã, trực tiếp tiến vào trong điện, nhìn về phía Thái tử điện hạ nói, "Thái tử, ngươi là hài tử hiếu thuận, giết Tô Phỉ, sau đó tự sát, bổn cung sẽ giữ mạng cho mẫu phi cùng nhi tử của ngươi"

Ba hoàng tử, Thái tử giống Hoàng thượng nhất, hiếu thuận, trọng tình, tâm địa so với hoành huynh cùng hoàng đệ cũng lương thiện hơn.

"Thả mẫu phi cùng Hoằng nhi ra" Thái tử sắc mặt trắng nhợt nói

Tô Phỉ nhíu mày lại.

"Giết Tô Phỉ, hắn chính là trữ quân một tay phụ hoàng ngươi bồi dưỡng nên! Giết hắn, rồi tự sát, bổn cung sẽ giữ lời nói, ta sẽ giữ một mạng cho mẫu phi ngươi cùng nhi tử!" Lương Tần mặt mang mỉm cười, không nhanh không chậm mà nói.

Tâm của Thanh Ninh không khỏi cũng trầm xuống.

Lương Tần trực tiếp bắt Nghi Phi cùng Trịnh Hoằng, uy hiếp Thái tử giết Tô Phỉ, sau đó tự sát. Lương Tần cùng Trang Vương sẽ bỏ qua cho Nghi phi cùng Trịnh Hoằng?
Không! Sẽ không!

Nhổ cỏ tận gốc, đó là con nối dõi của Thái tử làm sao lưu lại được.

Nếu chuyện xảy ra huyết mạch của Hoàng Thượng cũng chỉ còn lại Trang vương. Có thể kế thừa thiên hạ này cũng chỉ có Trang Vương, dù Hoàng Thượng có không muốn cũng không làm gì được! Chẵng lẽ còn có thể đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho người khác?

Thái tử lại làm sao có thể nhìn nhi tử cùng mẹ ruột chính mình chết?

Lương Tần có thể làm như thế chứng tỏ nàng ta hiểu rất rõ Thái tử, hơn nữa có thể kết luận Thái tử sẽ không trơ mắt nhìn mẫu phi cùng nhi tử chết trước mắt mình!

Không giống như Tứ hoàng tử trực tiếp hành thích vua, mà chính là trực tiếp giết sạch những người khác, bức Hoàng Thượng chỉ có thể hạ chiếu đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho người kế thừa duy nhất – Trang Vương.

Mặc kệ hôm nay chết bao nhiêu người, cũng mặc kệ Trang Vương cùng Lương Tần hôm nay làm cái gì! Bọn họ lúc đó đem nước bẩn hất lên người đã chết! Hơn nữa, không phải bọn họ còn đánh quân cờ Tô Phỉ tạo phản sao?

Chiếu thư của Hoàng Thượng, chính là Trang Vương danh chính ngôn thuận thượng vị, còn có thể giành được một cái mỹ danh bình định phản tặc!

Thật sự là đủ cao tay!

So với Tứ hoàng Tử, Thục Phi còn muốn cao tay hơn rất nhiều.

Lương Tần thực sự là hiểu biết nhân tâm.

Thanh Ninh trong nháy mắt đã hiểu rõ bàn tính của Trang Vương cùng Lương Tần, mang theo mỉm cười từ phía sau Tô Phỉ bước ra, "Kế sách của Nương nương và Vương gia thật tốt, muốn Thái tử điện hạ giết Quận vương gia, sau đó Thái tử điện hạ lại tự sát. Nương nương cùng Vương gia thật tốt như vậy sao? Sẽ bỏ qua cho Nghi Phi nương nương cùng tiểu điện hạ? Chỉ sợ các ngươi chính là đuổi tận giết tuyệt đi? Các ngươi nghĩ làm như vậy thì Hoàng thượng sẽ đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Vương gia sao? Các ngươi làm như vậy thì có thể lấp kín được miệng đời thiên hạ sao?"

Theo kế hoạch, không phải là Quận vương phủ chó gà không tha sao? Lương Tần dư quang liếc qua Trang Vương, mày khẽ nhíu lại rất nhẹ đến khó mà phát hiện được, sau đó là cười, "Nguyên lai Quận vương phi cũng tới, vừa lúc có thể làm một đôi uyên ương bỏ mạng"

Ánh mắt Tô Phỉ nhu hòa nhìn về Thanh Ninh bên cạnh, sau đó ngước ánh mắt lạnh lùng về phía Trang Vương cùng Lương Tần, "Nương nương cùng Vương gia không phải bảo ta là hoàng tử sao? Hôm nay dù chúng ta đều chết hết ở chỗ này thì các ngươi cũng sẽ không thực hiện được ý đồ"

Hôm nay không như lần Tứ hoàng tử tạo phản, lần đấy là buổi tối, hắn có thể trộm cài cung tiễn, nhưng hôm nay là ban ngày, bên ngoài còn có người của Trang vương. Hơn nữa, trong tay Lương Tần còn có Nghi phi cùng Trịnh Hoằng.

Có thể cứu được cũng chỉ một người, người còn lại chắc chắn phải bỏ mạng.

Thanh Ninh cười tiếp lời Tô Phỉ, "Hoàng Thượng đối với Quận vương gia sủng ái, mọi người đều rõ như ban ngày, Nương nương cùng Vương gia cũng đều rõ ràng, chỉ cần Tô Cẩn nhi tử của ta còn sống, thì Vương gia ngươi là một tên giết huynh soán vị, loạn thần tặc tử, muốn làm Hoàng đế ngươi nằm mơ đi!"

Bọn họ không phải nói Tô Phỉ là con riêng của Hoàng Thượng sao?

Sắc mặt Trang Vương cứng lại, "Chẳng qua là một đứa con nít, bổn vương có thể lấy mạng của hắn bất cứ lúc nào"

"Ngươi cho rằng Hoàng Thượng sẽ bỏ qua cho người giết huynh, bức vua thoái vị? Ngươi cho rằng Tô Phỉ ta không có biện pháp dự phòng cho nhi tử? Ngươi cho rằng Tiêu gia là bùn nhão?" Tô Phỉ cười như gió xuân.

"Tô Phỉ, đừng cho rằng ta cho ngươi ba phần mặt mũi liền muốn mở phường nhuộm" Lương Tần cười nói, "Bổn cung có thể nổi lên cờ hiệu con riêng Hoàng Thượng, đương nhiên cũng có thể đem ngươi xóa đi. Nhi tử của ngươi? Một đứa con nít còn chưa biết đi, biết nói, người đời nói ngươi là hoàng tử, ngươi còn thật thể hiện mình là long tử phượng tôn?"

"A, nguyên lai thật đúng là Nương nương cùng Vương gia cố ý thả ra lời đồn đãi, là muốn ly gián ta cùng Thái tử điện hạ đi?" Thanh âm Tô Phỉ nhàn nhạt.

"Một người là nương nương, một người là Vương gia cũng thật mệt các ngươi có thể làm ra một chuyện không biết xấu hổ như vậy. Chính là người đã qua đời nhiều năm cũng không buông tha, các ngươi buổi tối có thể ngủ yên giấc sao? Sẽ không sợ trong lúc các ngươi ngủ bà bà đã qua đời của ta sẽ lấy mạng các ngươi sao?" Thanh Ninh khinh thường nói.

"Làm càng, dám nhục mà đương triều nương nương cùng Vương gia, bổn vương đợi lát nữa ngươi là người đầu tiên đi xuống thấy nàng ta!" Trang Vương giận dữ nói.

"Vương gia? Vương phi?" Thanh Ninh khinh thường mà nhìn hắn một cái, nhìn về phía Lương Tần cười nói, "Nương nương nói Quận vương gia là con riêng, ta muốn hỏi nương nương một câu, huyết thống của Trang Vương là đúng vậy chăng?"

"Tiêu Thanh Ninh ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Ngươi thật to gan!" Trang Vương tức khắc không kiềm chế được giận dữ.

"Ta nói hươu nói vượn?" Thanh Ninh đem quyển sổ trong tay áo ném về phía Trang vương, "Chính ngươi xem kĩ xem, trong sổ này đều là gì?"

"Tiêu Thanh Ninh ngươi không cần mưu toan kéo dài thời gian, Thái tử, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Là giết Tô Phỉ hay là nhìn mẫu phi cùng nhi tử chết trước mặt ngươi?" Lương Tần liếc mắt nhìn Thanh Ninh, xem cũng không xem quyển sổ trên mặt đất một cái, lại hướng về phía Thái tử hỏi.

"Hoàng nhi, không cần lo cho mẫu phi, tuyệt đối không để giang sơn này rơi xuống trong tay loạn thần tặc tử, vì giang sơn xã tắc, mẫu phi dù chó chết cũng có thể nhắm mắt" Nghi phi hàm chứa nước mắt, nhìn về phía Thái tử nói.

"Phụ vương, hài nhi không sợ, hài nhi có tổ mẫu bên cạnh, hài nhi một chút đều không sợ" Trịnh Hoằng năm tuổi đã hiểu chuyện nói.

"Mẫu phi, Hoằng nhi" Thanh âm Thái tử mang theo tiếng nức nở.

"Như thế nào? Rất quen thuộc có phải hay không?" Thanh Ninh thấy Trang Vương mở quyển sổ kia ra, sau đó lại trực tiếp ném lại trên mặt đất.

Trang Vương cười một tiếng, "Mang tới đồ vật thế này, ta còn tưởng ngươi nhảy ra cái chuyện gì mới?"

"Chuyện không mới, nhưng đủ khả năng để nghi ngờ thân thế của ngươi, cuối cùng là huyết mạch của ai?" Thanh Ninh chậm rãi cười, "Cái này mặt trên ghi lại rõ ràng, nói vậy Trang Vương cũng hiểu đi, nhưng mà Trang Vương ngươi có biết..." Thanh Ninh hạ mắt nhìn Lương Tần, tiếp tục nói "Quyển sổ này là ghi chép của hồi môn của bà bà Tôn Lâm Lang đã qua đời của ta, mà đồ vật trong này, hiện giờ lại đều ở trong tay ngươi...Ngươi nói, việc này đại biểu cho cái gì?"

"Hoàng Thượng bất quả là có chút sủng ái ta, mọi người đều rõ như ban ngày, đường đường chính chính, mà Nương Nương liền hoài nghi ta là con riêng của Hoàng Thượng. Vậy Nương Nương cùng Vương gia thì sao?" Tô Phỉ thong thả ung dung mà nói, "Phụ thân kia của ta lại ngấm ngầm đem của hồi môn của mẫu thân đã qua đời của ta đều toàn bộ cho các người. Mượn lời các ngươi nói một câu, nếu không phải chính mình thân sinh nhi tử, hắn như thế nào lại âm thầm vơ vét của cải đến trợ cấp cho mẹ con các ngươi? Lại không màng liêm sỉ đem của hồi môn của mẫu thân ta cho các ngươi?"

Trang Vương kinh ngạc nhìn Lương Tần, sau đó thu liễm biểu tình, nhìn về phía Tô Phỉ cùng Thanh Ninh nói, "Các ngươi nói bậy"

"Vương gia nếu không tin, có thể phái người đi Thuận Thiên Phủ thẩm tra đối chiếu! Nhìn xem trong ký lục có phải đây chính là của hồi môn của bà bà ta không?" Thanh Ninh mỉm cười nhìn về phía Trang Vương nói.

"Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!" Trang Vương quát lớn, "Mẫu phi......."

"Hoang đường như thế mà ngươi cũng tin? Bất quá chỉ là những lời vô căn cứ! Hoàng nhi! Ngươi đừng để loạn trận tuyến!" Lương Tần nhìn mắt Trang Vương nói.

"Lẫn lộn huyết mạch hoàng thất, Lương Tần nương nương ngươi thật to gan! Các ngươi chẳng lẽ còn muốn trợ Trụ vi ngược sao? Các ngươi đều là binh lính tốt, ta biết các ngươi là bị mẹ con Lương Tần mê hoặc, ta lấy danh dự Thái tử đảm bảo, niệm tình các ngươi là bị người lừa bịp, không truy cứu. Nhưng nếu các ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, giúp Trang Vương lai lịch không rõ mưu phản, Cô chắc chắn tru di tam tộc!" Thái tử ngước mắt nhìn về phía bên ngoài đánh nhau, cao giọng nói "Các ngươi cho rằng giúp đỡ hắn hoàn thành nghiệp lớn? Các ngươi hiện giờ đã biết thân phận của hắn, hắn sẽ lưu đường sống cho các ngươi sao?"

Thanh âm Thái tử rất lớn, bên ngoài không ít người đều nghe được, kinh ngạc qua đi những người này liền bắt đầu do dự.

Trang Vương không phải huyết mạch hoàng gia.

Vậy...Nếu Trang Vương thành công, thiên hạ sẽ phải đổi họ? Nhưng mà nếu Trang Vương không phải huyết mạch hoàng thất, giang sơn này hắn có thể ngồi vững sao? Nếu hắn là long tử, ngồi trên long ỷ, thiên hạ này vẫn là Trịnh gia. Nếu không phải huyết mạch hoàng gia, thiên hạ này sẽ thế nào? Sẽ lại rối loạn đi? Như thế, chỉ sợ ngày nào đó bọn họ đều bị Trang Vương diệt khẩu!

"Cái gì mà lẫn lộn huyết mạch? Thái tử, ngươi không cần ở chỗ này yêu ngôn hoặc chúng, cái gì mà lai lịch không rõ? Con ta chính là Hoàng Thượng thân sinh nhi tử, là nhi tử của bổn cung cùng Hoàng Thượng. Chỉ bằng một quyển sổ nhỏ, liền dám nghi ngờ thân phận của con ta? Thái tử, chỉ bằng mấy câu nói ngươi liền muốn mê hoặc nhân tâm? Liền muốn bọn họ đầu hàng?" Lương Tần nhìn về phía Thái tử lời lẽ chính nghĩa lớn tiếng nói, "Hôm nay cho dù mẹ con chúng ta thua dưới tay ngươi, bổn cung tính ra cũng coi như trưởng bối của ngươi, hoàng nhi là thủ túc của ngươi, bằng thân phận của ngươi, không có tư cách đụng đến bọn ta!"

Thanh âm xé gió của mũi tên bay đến, bốn mũi tên chuẩn xác đồng thời bắn đến bốn người đang bắt giữ Nghi phi cùng Trịnh Hoằng, cùng lúc đó hai thân ảnh nhanh chóng lắc mình đem Nghi Phi cùng Trịnh Hoằng đoạt qua.

Chỉ trong nháy mắt khi Lương Tần cùng Trang Vương đang tập trung chú ý lên người Thái tử và Tô Phỉ, chờ bọn hắn phản ứng lại đã không còn kịp rồi.

Mà bên ngoài, kết cục cơ bản cũng đã định.

Cố Hoán cùng Hoàng Hậu đỡ Hoàng Thượng đi đến.

Nghi phi cùng Trịnh Hoằng lòng còn sợ hãi được người che chở đi theo phía sau Hoàng Thượng, Hoàng Hậu.

Lương Tần mắt nhìn ra bên ngoài, cùng Trang Vương được người che chở lui lại mấy bước.

Ánh mắt Hoàng Thượng thâm thúy nhìn về phía Lương Tần, "Đoạn Mặc Đồng, ngươi thật to gan, giết hại Thái Tử, truy sát Nghi Phi, truy sát tiểu hoàng tôn của trẫm!! Cùng Trang Vương bức vua thoái vị, mưu phản, ngươi thật nghĩ ngươi có thể một tay che trời?"

"Hoàng Thượng, thiếp thân không phục, Hoàng nhi so với hắn" Lương Tần duỗi tay chỉ vào Thái tử nói, "So với hắn càng thêm có năng lực, thủ đoạn cùng mưu lược, Hoàng nhi càng thích hợp ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, vì giang sơn càng thêm phồn vinh hưng thịnh, ngôi vị hoàng đế này nên là của Hoàng nhi ta"

"Thái tử trạch tâm nhân hậu, lòng dạ rộng lớn, là phúc của thiên hạ bá tánh! Trang Vương lại đối với huynh đệ chính mình có thể một mũi tên phong hầu, có thể bức vua thoái vị mưu phản, đủ thấy thủ đoạn tàn nhẫn ngang ngược!" Hoàng Thượng nói.

"Hoàng Thượng, nhi thần muốn cứu người không thể không làm như vậy!!" Trang Vương vội biện giải, "Hôm nay, hôm nay nhi thần làm như vậy, là bởi vì Tô Phỉ..."

"Là bởi vì Tô Phỉ mơ ước ngôi vị Hoàng đế, cho nên thiếp thân cùng Hoàng nhi mới ra hạ sách này, vì Thái tử trừ bỏ đi cái tai họa ngầm, thiếp thân cùng Hoàng nhi đều là vì giang sơn củng cố!" Lương Tần nói.

"Nương nương, cũng không thể trợn mắt nói dối như vậy được!" Đôi mắt Tô Phỉ lạnh lẽo.

Thật là đủ vô sỉ, còn đem sự tình hướng lên người khác mà xả.

Thanh Ninh cười khẽ lên, "Chẳng lẽ nương nương còn muốn nói Quận vương gia là huyết mạch của Hoàng Thượng? Vừa rồi không phải ngươi đã nói là Quận vương gia không phải sao? Như thế nào lại lật lọng? Bất quá trước hết ngươi vẫn nên giải thích rõ ràng Vương gia là huyết mạch của ai đi?"

Thanh Ninh nói xong nhìn vào mắt Hoàng Thượng, thấy trên mặt Hoàng Thượng không đổi sắc mới thu hồi ánh mắt.

Đội nón xanh cho Hoàng Thượng cũng không phải là chuyện nhỏ.

Lương Tần nhìn về phía Hoàng Thượng. Trên mặt Hoàng Thượng không nhìn rõ hỉ nộ, chỉ có đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm nàng, như đang đợi nàng giải thích.

Hai đầu gối Lương Tần mềm nhũn quỳ xuống, "Hoàng Thượng, thiếp thân thề, tuyệt đối không có nửa điểm có lỗi với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nếu không tin, có thể tìm Tô Hoa Kiểm đến đối chất"

"Thiếp thân biết, Hoàng Thượng sủng ái Quận vương gia, thiếp thân không nên bôi nhọ hắn, nhưng thiếp thân cũng không thể trơ mắt nhìn huyết mạch Hoàng Thượng lưu lạc ở ngoài cung! Thiếp thân biết ngài không mang hắn tiến cung là vì bảo hộ hắn, thiếp thân biết sai rồi, cũng không dám nữa" Lương Tần thống thiết nói.

Được làm vua, thua làm giặc! Thất bại cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.

Tôn Lâm Lang đã không còn nữa, Hoàng Thượng nói không phải thì là không phải sao? Hạt giống hoài nghi một khi gieo xuống, Tô Phỉ chẳng lẽ không nổi lên dị tâm? Thái tử sẽ không phòng bị Tô Phỉ sao?

Bọn họ phải đấu nhau ngươi chết ta sống mới tốt, nàng cùng nhi tử sẽ chống mắt mà chờ xem!

Hoàng Thượng nhíu mày, "Trẫm theo ý ngươi, để cho ngươi chết minh bạch! Người tới, mang Tô Hoa Kiểm tới!"

"Vâng, Hoàng Thượng"

"Hoàng Thượng, ngài ngồi xuống trước đi" Hoàng Hậu đỡ Hoàng Thượng ngồi vào vị trí phía trước "Sự thật thì không giả được, đã là giả thì không thành sự thật, ngài không cần để trong lòng. Thái tử hiểu rõ, Quận vương gia trung thành tận tâm. Vì được Tô phu nhân gửi gắm, ngài mới quan tâm hắn một ít! Bọn họ là hai hài tử từ nhỏ lớn lên trước mặt ngài, tính tình hai đứa nó, ngài so với người khác càng rõ ràng hơn không phải sao?"

Hoàng Hậu sợ Hoàng Thượng nghe xong tức giận, vội khuyên nhủ.

"Hoàng Hậu yên tâm, trẫm không có tức giận". Tâm tư Hoàng Hậu, Hoàng Thượng tự nhiên hiểu rõ, xoa xoa tay nàng.

Hoàng Hậu quay đầu nhìn về phía Nghi phi, "Muội muội không có việc gì đi?"

Thái tử cũng quan tâm nhìn về phía Nghi Phi cùng Trịnh Hoằng.

"Cảm ơn Nương nương quan tâm, thiếp thân không có việc gì" Nghi phi ôn nhu trả lời.

"Vậy là tốt rồi" Hoàng Hậu khẽ gật đầu, nhìn thấy Trịnh Hoằng rúc vào bên cạnh Nghi Phi, gương mặt trắng bệnh, lại cố gắng trấn định, nói với Nghi Phi, "Nơi này thật sự huyết tinh, đừng làm Hoằng Nhi hoảng sợ, muội muội không bằng dẫn Hoằng Nhi đến thiên điện"

"Ừ, Nghi Phi ngươi mang Hoằng Nhi xuống trước đi" Hoàng Thượng nhìn qua, phân phó vài người bảo hộ Nghi Phi cùng Trịnh Hoằng đến thiên điện bên cạnh.

Ánh mắt Cố Hoàn nhìn về phía Thanh Ninh, thấy nàng bình yên vô sự, vẻ mặt bình tĩnh đứng bên cạnh Tô Phỉ, khóe miệng cong cong, sau đó thu hồi ánh mắt.

"Mẫu phi, ngài trước đứng lên đi" Trang Vương duỗi tay đỡ Lương Tần đứng dậy. Lương Tần nhìn mắt Hoàng Thượng, đỡ tay Trang Vương đứng lên. 

.....

Ra roi thúc ngựa, không đến nửa canh giờ Tô Hoa Kiểm đã bị người mang tiến vào "Hoàng Thượng, Tô Hoa Kiểm đã được đưa tới"

Tô Hoa Kiểm bị người ném trên mặt đất. Bởi vì tiến cung kiến giá, sợ mạo phạm mặt rồng, cho nên ở tử lao ngục tốt đã cho Tô Hoa Kiểm thay đổi một thân tù phục sạch sẽ. Trên người cũng không mang xiềng xích, tóc cũng được sửa sang lại, dung dây thừng cột vào sau đầu.

Nhưng toàn thân vẫn tản ra một mùi hôi mốc. Gầy đến da bọc xương, trên mặt cũng chỉ còn một lớp da, đen đen mang theo vết thương, trước kia đôi mắt có thần, hiện giờ lại vẩn đục bất kham, cũng chỉ khi mở cả hai mắt ngước lên mới thấy được một chút sinh khí. Nhìn thật quỷ dị!

"Tô Hoa Kiểm, ngươi cấu kết với Lương Tần, thân là ngoại thần lại cấu kết với hậu cung phi tần, ngươi phải chịu tội gì?" Hoàng Thượng nhăn nhăn đầu mày, lạnh giọng hỏi.

"Ta đáng chết, xin tha mạng, tha mạng" Tô Hoa Kiểm phản xạ có điều kiện run run, ánh mắt trốn tránh, cầu xin tha thứ.

Nghe vậy, Lương Tần thiếu chút nữa phun ra một búng máu, đây không phải là thừa nhận hắn với nàng ta có tư tình sao? Lương Tần đi đến phía trước 2 bước, nhẹ giọng nói, "Tô Hoa Kiểm, nơi này không có người muốn đánh ngươi, ngươi trả lời Hoàng Thượng cho tốt, không được hồ ngôn loạn ngữ, nếu không Hoàng Thượng trị ngươi tội khi quân"

Lương Tần giọng nói mềm nhẹ rất nhiều.

Âm thanh quen thuộc như gió xuân tháng ba đã chạm vào tâm Tô Hoa Kiểm. Hắn lập tức thanh tỉnh không ít. Thấy được phía trước Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, còn có Tô Phỉ, Thanh Ninh, Thái tử liền giật mình, vội quỳ thẳng thân mình "Tội thần gặp qua Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế"

"Trả lời câu hỏi của trẫm, ngươi cấu kết với phi tần ở hậu cung, ngươi đã biết tội?" Hoàng Thượng lặp lại câu hỏi.

Tô Hoa Kiểm ngẩn người, vội nói, "Hoàng Thượng anh minh, tội thần không dám, tội thần chưa từng cấu kết với phi tần ở hậu cung, tội thần oan uổng"

"Oan uổng?" Tô Phỉ cười nhạo, "Vậy ngươi nói xem, vì sao đem của hồi môn của mẫu thân ta cho Lương Tần nương nương cùng Trang Vương? Nếu là người có một chút tôn nghiêm, đều sẽ không đụng vào của hồi môn của thê tử, nhưng ngươi thì sao? Không chỉ đụng vào, còn toàn bộ đều đưa cho người khác? Những năm qua, chẳng lẽ ngươi chưa từng áy này hay hổ thẹn sao?"

"Nghiệt tử, ta thích cho ai liền cho người đó, ta cũng sẽ không cho ngươi!!" Tô Hoa Kiểm nghe Tô Phỉ nói, trợn tròn mắt như sói đói nhìn về phía Tô Phỉ, "Đồ bất hiếu, ngươi nói ta nghe, Khiêm Nhi có phải là do ngươi làm hại?"

"Ngươi thích cho ai thì cho sao? Nhưng đó là của hồi môn của mẫu thân ta, ngươi có quyền gì làm chủ? Hay thật là ngươi cầm đồ vật của mẫu thân ta đi dưỡng con riêng của ngươi?" Tô Phỉ nghênh đón ánh mắt hắn, lạnh giọng nói một câu, sau đó lại nhìn về phía Trang Vương "Ngươi đã nghe rõ chưa? Đó đúng là đồ vật của mẫu thân ta".

"Nghiệt tử, đệ đệ ngươi có phải do ngươi hại chết hay không?" Tô Hoa Kiểm lại cố chấp truy vấn.

"Tô Khiêm là trừng phạt đúng tội, liên quan gì đến ta?" Tô Phỉ tự nhiên sẽ không thừa nhận tất cả là do hắn đứng sau màn bày mưu.

"Nhất định là ngươi, nhất định là ngươi!" Tô Hoa Kiểm lẩm bẩm nói.

"Chưa từng cấu kết! Tô Hoa Kiểm, vậy ý tứ của ngươi là do Trang Vương tài hoa xuất chúng, cho nên ngươi, bảo vệ, ủng hộ hắn? Bên ngoài tỏ ra mình trung lập, nhưng ngấm ngầm lại đứng về phe hắn?" Hoàng Thượng tiếp tục hỏi.

"Dạ vâng, Hoàng Thượng anh minh" Tô Hoa Kiểm vội không ngừng gật đầu.

"Nói hươu nói vượn, ba hoa chích chòe!" Thanh âm Hoàng Thượng trầm xuống "Ngươi nghĩ là trẫm không biết các ngươi trước kia đã nhận thức, quen biết nhau?"

"Hoàng Thượng, tội thần không dám lừa gạt Hoàng Thượng" Tô Hoa Kiểm vội nói.

Lương Tần trong lòng nhảy dựng, nhìn mắt Hoàng Thượng, vội quỳ xuống, "Hoàng Thượng, trước lúc thiếp thân tiến cung đúng là có quen biết Tô Hoa Kiểm, nhưng từ khi thiếp thân tiến cung về sau, chưa từng gặp qua hắn. Thiếp thân trong lòng chỉ có Hoàng Thượng, chưa từng có người khác!"

Tô Hoa Kiểm quay đầu nhìn về phía Lương Tần, như thể gặp đả kích thật lớn, cả người càng thêm âm trầm, "Mặc Đồng, ngươi nói trong lòng ngươi chỉ có Hoàng Thượng, chưa từng có người khác, chẳng lẽ những lời ngươi nói với ta đều là giả sao? Tất cả chỉ là lừa gạt ta sao?"

Lương Tần phun huyết, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía Tô Hoa Kiểm, "Tô Hoa Kiểm ngươi nói cái gì đó? Bổn cung trước khi tiến cung đúng là cùng ngươi từng có duyên gặp gỡ. Nhưng bổn cung từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận, tuân thủ nghiêm ngặt khuê huấn, lời nói cũng chưa từng nói với ngươi quá hai câu. Từ sau khi tiến cung, bổn cung càng tuân thủ nghiêm ngặt cung quy, lấy Hoàng Thượng làm trời, lấy Hoàng Thượng là đất, chưa bao giờ có nửa phần phá hư quy củ. Bổn cung lấy đâu ra nói với ngươi cái gì mà nói thật, nói dối?"

Lương Tần quay đầu nhìn mắt Tô Phỉ, lại nhìn về phía Hoàng Thượng, "Hoàng thượng là hiểu rõ, Tô Hoa Kiểm nhất định ghi hận Hoàng Thượng ái mộ Tôn Lâm Lang, Tô Phỉ lại là huyết mạch của Hoàng Thượng. Tô Hoa Kiểm nhất định là không có chỗ phát, trong lòng có hỏa không thể hạ, cho nên hắn mới có thể vu tội thiếp thân, muốn trả thù Hoàng Thượng nên mới bảo thiếp thân cùng hắn cấu kết! Thiếp thân cẩn trọng, chưa bao giờ dám có nửa phần không phải. Hoàng Thượng, thiếp thân là oan uổng. Thiếp thân là người của Hoàng Thượng, cơ thể thiếp thân, tâm thiếp thân đều chỉ thuộc về Hoàng Thượng.

Thanh Ninh câu môi, cười lạnh một tiếng, "Nương nương, liền tính như lời nương nương nói, hắn vì trả thù, chính là hậu cung ba ngàn giai lệ, cái dạng mỹ nhân nào mà không có? Nương nương ngươi dựa vào cái gì liền tự tin như thế? Vì sao hắn lại chọn ngươi mà trả thù?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro