Chương 44 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm qua mình có edit thêm một đoạn ở chương trước, nên mọi người quay về chương trước đọc thêm đoạn đó nha. 

"Hắn muốn tìm ai trả thù, bổn cung làm sao biết được?" Lương Tần ngước mắt nhìn về phía Thanh Ninh, "Tô Hoa Kiểm hiện giờ liền như một con chó điên, tóm được ai liền cắn người đó"

"Mặc Đồng, ngươi nói ta là chó điên?"

Cả đời hắn đều chỉ khuynh tâm với nàng, nhiều năm như vậy qua đi, hắn không bỏ xuống được, vướng bận chỉ có duy nhất nàng – Đoạn Mặc Đồng. Hắn vì nàng bài trừ chướng ngại, quét dọn lực cản, còn yêu ai yêu cả đường đi, tận tâm tận lực trợ giúp con trai của nàng, hiện giờ điều hắn nghe được là gì? Chó điên? Trong lòng nàng chỉ có một người là Hoàng Thượng? Tâm nàng, thân nàng đều chỉ thuộc về Hoàng Thượng? Hắn làm nhiều năm như vậy là vì cái gì? Tô Hoa Kiểm thất hồn lạc phách, tâm như thể bị kiếm cắt qua, đau đớn vô cùng, ánh mắt thẳng tấp nhìn về phía Lương Tần, lẩm bẩm nói.

"Mặc Đồng, ngươi nói với ta ngươi tiến cung là bị người nhà bắt buộc, ngươi không còn lựa chọn nào khác. Ngươi không muốn tiến cung, chỉ muốn cùng ta ở bên nhau lâu lâu dài dài, tất cả đều là gạt ta? Ngươi nói Hoàng Thượng không đến cung của ngươi, ngươi thấy tịch mịch, nhớ đến ta, tất cả cũng là giả dối sao? Ngươi nói tình nguyện cùng ta làm một đôi phu thê bình thường, mặt trời mọc thì dậy, mặt trời lặn thì ngủ cũng là gạt ta? Ngươi nói, tuy thân mình bị người chiếm, nhưng trong lòng lại chỉ có một mình ta, cũng là lời nói dối? Ngươi nói, chờ tương lai Hoàng nhi của ngươi được thiên hạ, liền cùng ta ngao du sơn thủy? Ngươi nói, tương lai dù chết cũng muốn cùng ta..."

"Câm miệng!" Lương Tần sắc mặt trắng bệch, lạnh giọng đánh gãy lời Tô Hoa Kiểm, cũng cho hắn một ánh mắt "Ngươi vì trả thù Hoàng Thượng, liền bịa chuyện vu tội bổn cung? Hoàng Thượng là minh quân, niệm tình ngươi có công dưỡng dục hoàng tử, cũng niệm tình ngươi một đoạn phụ tử thân tình với Tô Phỉ sẽ phá lệ khai ân, tha cho ngươi một mạng"

Trang Vương thập phần kinh ngạc nhìn về phía Lương Tần cùng Tô Hoa Kiểm. Trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.

Lời nói của Tô Hoa Kiểm...Chẳng lẽ chính mình thật sự là đứa con hoang? Trang Vương không khỏi hoảng sợ nhìn về phía Hoàng Thượng, quỳ xuống "Phụ hoàng, xin tha mạng"

"Tô Phỉ là nhi tử của ta, là huyết mạch của Tô Hoa Kiểm ta!!" Tô Hoa Kiểm đột nhiên đề cao âm thanh

"Lương Tần, ngươi còn cái gì muốn nói?" Hoàng Thượng trên mặt vẫn như cũ, hỉ nộ không lộ ra nhìn về phía Lương Tần nói.

"Hoàng Thượng, thiếp thân oan uổng" Lương Tần nước mắt lăn xuống, quay đầu lại hung hăng nhìn về phía Tô Hoa Kiểm. "Tô Hoa Kiểm, ngươi nói bậy bạ gì đó? Bổn cung cùng ngươi nửa điểm quan hệ đều không có, ngươi nói những lời này, bổn cung một chữ cũng chưa từng nói qua, đều là do chính ngươi bịa đặt. Ngươi chính là vì muốn trả thù Hoàng Thượng, cho nên mới nói cùng bổn cung có tư tình. Lời nói của ngươi không có căn cứ, Tô Phỉ là huyết mạch của Hoàng gia"

Nói xong lại cho Tô Hoa Kiểm một cái ánh mắt.

Tô Hoa Kiểm hôm nay lại nửa điểm không để ý tới ánh mắt kia, hắn đã vô sỉ đem của hồi môn của nguyên phối cho mẹ con bọn họ đi mưu đồ nghiệp lớn. Nhưng hắn không thể tự đội cho mình nón xanh được. "Hoàng Thượng, tội thần không có nói lời vô căn cứ, Tô Phỉ đúng là nhi tử ruột thịt của tội thần, là huyết mạch của Tô gia!! Những câu này của tội thần đều là thật, nếu có nửa câu nói dối, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh xuống, không chết tử tế được!"

Thanh Ninh vươn tay, đem tay mình đặt vào lòng bàn tay của Tô Phỉ.

Tô Hoa Kiểm xem như không có tang tận lương tâm, còn không tự mang nón xanh trên đầu đi giúp mẹ con Lương Tần.

Nàng vừa rồi thật sự lo lắng, Tô Hoa Kiểm sẽ không màng hậu quả giúp Lương Tần, chính mình đội nón xanh cũng không tiếc!

Tô Phỉ cầm tay nàng, quay đầu nhìn về hướng nàng, đáy mắt hiện lên nhu tình.

"Tô Hoa Kiểm, ngươi là một tên điên, ngươi hãm hại Tôn lâm Lang, đem nàng hại chết, ngươi sẽ bị thiên lôi đánh xuống".

Tô Hoa Kiểm không phối hợp, chẳng những không giúp mình vu tội thân thế Tô Phỉ, còn nói những lời rối loạn lung tung, đây không phải làm cho thân phận Hoàng nhi càng thêm bị hoài nghi sao? Lương Tần hung hăng bấm ngón tay, quay đầu nhìn về phía Tô Hoa Kiểm nói, "Ngươi không cần cắn người loạn, bổn cung khi nào nói những lời đó với ngươi? Là tự ngươi muốn về phe Hoàng nhi, cùng bản cung có cái gì quan hệ? Ngươi có bản lĩnh, thì trực tiếp đi tìm Hoàng Thượng tính sổ, chính ngươi không có bản lĩnh, liền kéo lên người mẹ con chúng ta tới trả thù Hoàng Thượng thì tính bản lĩnh cái gì? Bổn cung còn suy nghĩ ngươi đường đường là Quốc Công gia, như thế nào lại vô thanh vô thức mà duy trì Hoàng nhi?"

Nói xong lại mang nước mắt nhìn về phía Hoàng Thượng nói, "Hoàng Thượng, thiếp thân là bị oan uổng, thiếp thân cả đời này trong lòng chỉ có Hoàng Thượng. Thiếp thân đang ở hậu cung, trước nay một câu cũng không dám nói sai, không dám bước nhầm một bước, Hoàng Thượng, thiếp thân oan uổng"

Lương Tần nói xong lại nhìn về phía Hoàng Hậu, "Hoàng Hậu nương nương, mấy năm nay thiếp thân ở trong cung, luôn ghi nhớ lời nương nương dạy bảo, vẫn luôn phục tùng sự quản thúc của nương nương. Người giúp thiếp thân nói câu công đạo, thiếp thân chưa từng làm qua việc có lỗi với Hoàng Thượng, nương nương, xin người nói giúp ta một câu"

"Lương Tần, mấy năm nay ngươi đúng là sống rất khuôn phép, tri thư đạt lý, nhưng mà hôm nay ngươi có thể làm ra việc mưu phản này, thì cũng không có gì là không thể. Hơn nữa, việc này liên quan đến huyết mạch hoàng thất, có Hoàng Thượng ở đây, bổn cung không dám vượt mặt!" Hoàng Hậu nương nương không nghiêng không lệch, vô cùng công chính nói một lời.

"Lương Tần, ngươi còn cái gì để nói nữa?" Hoàng Thượng nhìn về phía Lương Tần, như thể xem như một đồ vật đã chết. Chính là tiện nhân này! Bởi vì nàng ta mà Tô Hoa Kiểm hại chết Tôn Lâm Lang! Tới bây giờ thế nhưng còn bức vua thoái vị, tạo phản! Đúng là đồ nữ nhân không biết sống chết!

"Phụ hoàng, nhi thần sai rồi! Nhi thần biết sai rồi, ngài tha cho nhi thần cùng mẫu phi đi!" Trang Vương dập đầu cầu xin tha thứ.

"Hoàng Thượng, Tô Hoa Kiểm là vì muốn trả thù ngài, những lời hắn nói toàn là bịa đặt, ngài không thể tin lời kẻ điên này được". Lương Tần nói "Bắt tặc phải có bằng chứng, bắt gian phải bắt tận tay! Lời hắn chỉ là lời nói miệng, thiếp thân là thật oan uổng".

Lương Tần nói xong liền liếc mắt nhìn xem tình huống bên ngoài, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Tô Hoa Kiểm, "Tô Hoa Kiểm, ngươi nói ngươi và bổn cung có tư tình thì hãy lấy ra chứng cứ. Khi nào thì ta đã nói với ngươi những lời đó? Ngươi nói cho rõ khi nào, chỗ nào ta đã nói với ngươi, có người nào chứng minh?"

Còn muốn có người làm chứng và bằng chứng sao? Mẹ con Lương Tần muốn hắn giúp bọn họ, tự đội nón xanh cho mình. Thanh Ninh cười lạnh, Lương Tần đến lúc này vẫn không quên đâm người khác một dao!

"Tô Phỉ là con trai ta!!" Tô Hoa Kiểm tất nhiên hiểu rõ ý Lương Tần, nhưng sẽ không thừa nhận. Hắn như thể chưa từng quen biết một Lương Tần như thế này, nhìn về phía nàng ta "Bởi vì thân phận của ta, ngươi vẫn luôn gạt ta, vẫn luôn lợi dụng ta có phải không?"

"Nói hươu nói vượn, bổn cung đường đường là phi tử ở hậu cung, là nữ nhân của Hoàng Thượng, ngươi là thân phận gì mà bổn cung phải lợi dụng ngươi?" Lương Tần mặt không biểu tình mà trả lời.

"Mặc Đồng, ngươi...!" Tô Hoa Kiểm nhìn người mà mình đã yêu sâu đậm cả đời, bỗng nhiên cảm thấy xa lạ, đau lòng như thể bị ai đánh trúng. Nhưng nhìn thân ảnh đã quấy nhiễu mình cả đời, hắn vẫn không nói nên lời nhẫn tâm.

Mẫu thân nói đúng! Nữ nhân này là có ý đồ mới tiếp cận hắn! Hiện giờ trở mặt liền vô tình! Tâm địa rắn rết!

Nhưng hắn vẫn là không nói được nửa lời nhẫn tâm với nàng.

"Hoàng Thượng, tội thần không có tư tình với Lương Tần nương nương. Giữa tội thần cùng Lương Tần là thanh bạch, không có bất kì quan hệ gì. Vương gia là huyết mạch của ngài! Tội thần duy trì Vương gia là tự tội thần nguyện ý!" Tô Hoa Kiểm ngẩng đầu nhìn hướng Hoàng Thượng nói.

"Ngươi là kẻ điên, ngươi thật là muốn bức tử bổn cung mới cam tâm phải không?" Lương Tần nhìn về phía Tô Hoa Kiểm hỏi "Ngươi nói đi, ngươi hôm nay muốn bức tử bổn cung cùng nhi tử phải không?"

"Ta không có, Mặc Đồng, tâm ta ngươi thật không hiểu sao?" Đôi mắt vẩn đục của Tô Hoa Kiểm mang theo ẩn tình nhìn về phía Lương Tần.

Lương Tần lại nhìn ra tình huống bên ngoài điện, đột nhiên liền hướng phía Tô Hoa Kiểm nhào tới, "Kẻ điên này, nếu ngươi muốn vu tội bổn cung, bổn cung hôm nay liền cùng ngươi ngọc nát đá tan, bổn cung lấy cái chết chứng minh trong sạch". Lương Tần ôm lấy cổ Tô Hoa Kiểm, há mồm hướng cổ hắn mà cắn xuống.

Tô Hoa Kiểm chỉ cảm thấy đau nhức đánh úp lại, theo bản năng duỗi tay đẩy Lương Tần ra. Nhưng mấy tháng nay ở trong tù bị tra tấn đến hơn thở chỉ thoi thóp, sao có thể đẩy được Lương Tần đang toàn lực tấn công.

Đẩy không được, Tô Hoa Kiểm liền dứt khoát không động, tùy nàng đi, duỗi tay gắt gao ôm eo nàng, thâm tình gọi một tiếng, "Mặc Đồng"

Trên người Tô Hoa Kiểm đủ mùi hôi làm Lương Tần muốn nôn, nhưng vì để giúp nhi tử một cơ hội giành lại mạng sống, nàng nhịn xuống cảm giác buồn nôn, gắt gao mà hướng cổ Tô Hoa Kiểm cắn. Mùi máu tươi nồng đậm tức khắc tràn ngập toàn bộ khoang miệng.

Máu tươi nóng ấm như suối lập tức từ môi nàng chảy xuống, Lương Tần hạ quyết tâm, lại dùng sức cắn thêm hai cái thật sâu, máu tươi như nước suối phun vào miệng nàng.

Mọi người không nghĩ tới Lương Tần đột nhiên động thủ, ngốc lăng một lát.

"Nương nương" Người bên cạnh vội đỡ Trang Vương đứng lên, còn hai người muốn hướng về phía Lương Tần đi đến.

Hoàng Thượng nhíu mi, ý bảo mấy thị vệ đi qua!

"Không được lại đây, ai đều không được lại đây!" Lương Tần ngẩng đầu, một miệng máu tươi như thể quỷ hút máu, làm mọi người trong thấy một trận muốn nôn.

Sau đó nhìn về phía Trang Vương, quát một tiếng, "Hoàng Nhi, đi!"

"Mẫu phi" Trang Vương lắc đầu.

"Đi mau, Hoàng nhi, dựa theo kế hoạch ban đầu, đi mau!" Lương Tần quát một tiếng, sau đó nhìn về phía người che chở Trang Vương, "Bảo hộ Vương gia lui ra ngoài".

"Vâng, nương nương" Mọi người cùng lên tiếng, lôi kéo Trang Vương chạy ra bên ngoài.

"Mẫu phi, mẫu phi..." Trang Vương quay đầu nhìn về phía Lương Tần.

"Hôm nay ai cũng đừng nghĩ rời đi được!!" Hoàng Thượng trầm giọng nói, "Cố Hoán, đi truyền lệnh trầm, ngăn Trang Vương lại! Bất luận sống chết!"

"Vâng, Hoàng Thượng" Cố Hoán ôm quyền, mang theo người lui đi ra ngoài.

"Hoàng Thượng, Hoàng nhi là con của ngươi, ngươi liền nhẫn tâm giết con ruột của chính mình sao? Là thân sinh nhi tử của ngươi!! Con người khác ngươi xem như trân bảo, còn con của mình là cỏ dại sao?" Lương Tần duỗi tay lau một miệng máu tươi.

"Bức vua thoái vị, mưu phản, giết hại huynh trưởng, mưu hại trữ quân, mưu sát Nghi phi, Trịnh Hoằng, vu tội trung lương! Bất cứ tội nào cũng là tử tội!" Hoàng Thượng mặt trầm như nước mà nói.

"Ha ha ha, các ngươi không thể bắt được Hoàng nhi! Hoàng Thượng, nhiều năm như vậy thiếp thân như đi trên băng mỏng chưa bao giờ làm lỗi. Hôm nay bổn cung có thể mang theo hoàng nhi mưu phản, tự nhiên sẽ nghĩ đến kết quả thất bại, thiếp thân đã chuẩn bị tốt đường lui cho hoàng nhi, hoàng nhi sẽ sống được thật tốt". Xung quanh môi Lương Tần đều là máu tươi, đôi mắt vô cùng dữ tợn, ngồi dưới đất lại cười ha ha hai tiếng, duỗi tay chỉ vào đám người Hoàng Thượng. "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Thái tử, còn có Tô Phỉ, Tiêu Thanh Ninh, các ngươi một người cũng đừng nghĩ sẽ chạy thoát được! Ba mươi vạn thiết kỵ của Trấn Nam Tướng Quân chắc chắn san bằng kinh thành này! Các ngươi một người cũng đừng nghĩ được sống!"

"Tiện nhân, ngươi cư nhiên còn cấu kết cùng Lý tướng quân!" Sắc mặt Hoàng thượng khẽ biến.

"Việc này còn phải cảm tạ Hoàng Thượng đã vì Hoàng nhi tìm một Vương phi tốt" Lương Tần cười nói. Có thể mượn sức Trấn Nam tướng quân là công lao của Ngụy gia!

"Tiện nhân, kinh thành nhiều dân chúng như vậy, mẹ con các ngươi cư nhiên muốn giết hết sao?" Hoàng Thượng tức giận đến tái mặt.

Ba mươi vạn thiết kỵ đủ khả năng san bằng kinh thành. Nhiều bá tánh như vậy, máu chảy thành song, kinh thành biến thành địa ngục nhân gian!

"Hoàng Thượng" Hoàng Hậu lo lắng mà cầm tay hắn.

"Hoàng Thượng, xin yên tâm, trước lúc thần phụ tiến cung cũng đã biết đến việc Trấn Nam tướng quân. Gia phụ đã cùng Hoàng đại nhân triệu tập nhân mã chống cự đại quân ngoài thành" Thanh Ninh xoay người đối mặt với Hoàng Thượng nói, "Hiện tại vẫn không có tin tức gì truyền đến, thiết nghĩ có gia phụ cùng Hoàng đại nhân hẳn đã không đáng ngại"

Hiện tại còn không có tin tức, ít nhất Trấn Nam quân đã bị ngăn cản ở ngoài thành.

Hiện giờ tình huống trong cung đã ổn định, chỉ cần Hoàng Thượng bên này ổn định, lại phái thêm người qua tiếp viện, Trấn Nam quân kia sẽ không dễ làm loạn, Trang Vương cũng đã thất bại, bọn họ còn đánh cái gì?

Sắc mặt Hoàng Thượng hơi hoãn lại, ánh mắt từ ái nhìn về phía Thanh Ninh, liền nói liên tiếp "Tốt, tốt, tốt"

Lại nhìn Tô Phỉ nói, "Giai ngẫu thiên thành!"

"Tạ ơn Hoàng Thượng" Thanh Ninh cùng Tô Phỉ vội nói.

Lúc này cũng đừng vội mà khen người, Hoàng Thượng cười cười gật đầu, thu hồi ánh mắt, ngay sau đó phân phó người mang ngọc bội xuất cung đi gặp Trấn Nam tướng quân.

"Bổn cung ngàn tính vạn tính, lại ở nơi ngươi mà bại lộ!" Lương Tần sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Thanh Ninh nói.

Thanh Ninh cười khẽ. Nàng tính mọi việc đều chuẩn xác, lại chưa từng nghĩ đến việc Trang Vương phái Tống Tử Dật tới bao vây diệt trừ Quận vương phủ.

"Mặc Đồng" Tô Hoa Kiểm cổ phun máu tươi đầy đất, hắn cảm thấy càng ngày càng không còn sức lực, càng lúc càng lạnh, toàn bộ sức lực chậm rãi xói mòn.

Tô Hoa Kiểm duỗi tay kéo tay Lương Tần, "Mặc Đồng"

"Ngươi đừng chạm vào ta" Lương Tần chán ghét vung tay, thân mình lui lại phía sau.

"Mặc Đồng, ngươi nói cho ta biết, ngươi có từng thích qua ta?" Tô Hoa Kiểm thấy được vẻ chán ghét rõ ràng trên mặt nàng ta, khẽ cười mở miệng hỏi.

"Ngươi là thân phận gì? Ngươi nhìn bộ dáng như quỷ của ngươi, bổn cung sẽ thích ngươi được sao? Chẳng lẽ mắt bổn cung bị mù?" Lương Tần cười lạnh nói.

Như quỷ bộ dáng? Tô Hoa Kiểm duỗi tay sờ sờ mặt mình, sau đó nhớ nhung nhìn về phía Lương Tần, nhẹ giọng nói "Mặc Đồng, có thể chết trong tay của ngươi, ta không hối hận, kiếp này vô duyên...Kiếp sau chúng ta...kiếp sau làm..."

"Kiếp sau, kiếp sau, ngươi đừng nằm mơ, đời này ta hối hận nhất chính là quen biết đồ phế vật như ngươi" Lương Tần quả quyết đánh gãy lời Tô Hoa Kiểm, tuyệt tình nói.

Cái gì mà đời này không thành? Đồ vô dụng, thế nào lại đem của hồi môn của Tôn Lâm Lang đưa cho nàng cùng nhi tử chứ? Không lý do lại liên lụy đến mình cùng nhi tử!

Nguyên lai...Hắn là phế vật, nàng hối hận nhất là quen biết mình!!! Ánh mắt vẫn đục của Tô Hoa Kiểm đầy nước mắt, ngẩng đầu nhìn trưởng tử Tô Phỉ đứng cách đó không xa, còn có trưởng tức nghiên lệ đứng bên người hắn. Tô Hoa Kiểm cảm thấy tâm như bị đào ra, há mồm phun ra một ngụm máu đen, trước khi tắt thở, hắn nghĩ mình sẽ xuống mười tám tầng địa ngục đi.

"Vương gia..." Bên ngoài truyện đến tiếng kinh hô.

Lương Tần căng thẳng trong lòng, vội vàng đứng lên, ra sức tránh thoát chạy ra bên ngoài.

Hoàng Thượng làm một cái dấu tay, để những người đang ngăn cản tránh đường.

Người Trang Vương mang theo chỉ còn lại bảy tám người, đem Trang Vương bảo vệ chính giữa, chung quanh cung tiễn như mưa hướng đến phía bọn họ bắn đến.

Lương Tần tức khắc xem đến kinh hồn tang đảm, quay đầu cầu xin Hoàng Thượng, "Hoàng Thượng, cầu xin ngài buông tha hoàng nhi đi, đều là thiếp thân sai, hoàng nhi cái gì cũng không biết, chỉ biết nghe lời thiếp thân. Thiếp thân đáng chết, ngài buông tha hoàng nhi đi"

"Hoàng Thượng, thiếp thân cầu ngài, cầu ngài" Lương Tần quỳ xuống đất, dập đầu liên tục, chỉ chốc lát trán liền đỏ máu.

Hoàng Thượng nhấp miệng nhưng lại không nói gì

"Hoàng Hậu nương nương, Thái tử điện hạ, là thiếp thân sai rồi, là thiếp thân sai rồi, cầu các ngài buông tha hắn đi, là thiếp thân đáng chết"

"Quận vương gia, quận vương phi, là ta sai rồi, các ngươi là người thiện tâm, giúp ta cầu xin Hoàng Thượng" Lương Tần lại nhìn ngược về phía Tô Phỉ cùng Thanh Ninh nói, "Là ta thả lời đồn đãi chửi bới Quận vương gia, đều là ta sai, cầu xin các ngươi giúp ta cầu xin Hoàng Thượng"

"Buông tha hắn? Lúc trước, ngươi có từng nghĩ tới việc buông tha chúng ta? Hôm nay nếu người thất bại là bọn ta, vậy ngươi có tha cho một con đường sống không?" Thanh Ninh trầm giọng nói.

Sẽ không, tuyệt đối không! Kế hoạch của Lương Tần là đem bọn họ đều đuổi tận giết tuyệt, một người cũng không tha! Chỉ chừa lại Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương, cũng chỉ vì Trang Vương, vì giữ cái mỹ danh cho Trang Vương!

Sắc mặt Lương Tần cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Trang Vương, cánh tay Trang Vương đã trúng một mũi tên. Trong lòng Lương Tần trống rỗng, quay đầu nhìn về phía Hoàng Thượng, thấy sắc mặt Hoàng Thượng không có nửa phần buông lỏng, tâm của Lương Tần tức khắc liền chìm xuống đáy. Hoàng Thượng thấy chết mà không cứu, có thể trơ mắt mà nhìn nhi tử mình chết.

Nàng lại không thể, đó là nhi tử mà nàng mười tháng hoài thai sinh ra! Không, không thể để nhi tử chết đi như vậy, nàng muốn đi cứu hắn! Lương Tần nghiêng ngã lảo đảo, sắc mặt kiên quyết đứng lên, cất bước chạy ra cửa điện, hướng phía Trang Vương chạy đến "Hoàng nhi, nương tới cứu ngươi, nương tới bảo hộ ngươi"

"Mẫu phi, không được lại đây, không được lại đây" Trang Vương vừa thấy Lương Tần chạy ra đến, gấp đến độ hướng về phía Lương Tần chạy sang, "Mẫu phi đi vào, đừng đến đây"

"Vương gia" Người đang che chở Trang Vương vội vàng chạy theo hắn.

Còn cách một đoạn, mũi tên như mưa rơi xuống, mũi tên xuyên tim cả hai người.

"Hoàng nhi"

Mẫu phi"

Lương Tần, Trang Vương hướng về phía đối phương mà bò sang. Nhưng chưa được hai bước, mẫu tử hai người gần như đồng thời tắt thở.

.....

Thanh Ninh đang đứng bên cạnh Tô Phỉ, sắc mặt nhàn nhạt nhìn thi thể Lương Tần cùng Trang Vương đang nằm trên mặt đất bên ngoài, khẽ nắm tay Tô Phỉ, ngửa đầu nhìn đôi mắt âm u của Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng đang nhìn thi thể Trang Vương cùng Lương Tần, rồi quay đầu nhìn về phía Tô Phỉ nói, "Tích Ngọc, ngươi cùng Ninh Nhi về đia, hôm nay nàng cũng đã hoảng sợ không nhẹ, nhất định mệt mỏi"

"Vi thần tuân chỉ" Tô Phỉ chắp tay.

Trong cung có Thái tử giải quyết tốt hậu quả là được, huống chi còn có đám người Cố Hoán ở đây.

Thanh Ninh khuỵu đầu gối.

"Thái tử, Tích Ngọc tuy tính tình lãnh đạm, lại là người cực kỳ trọng tình" Nhìn bóng dáng hai người, Hoàng Thượng nói một câu.

"Nhi thần ghi nhớ lời Phụ hoàng dạy bảo" Thái tử nói.

Đứa con trai này của ông cũng là người trọng tình, Hoàng Thượng khẽ gật đầu, dặn dò một câu Thái tử giải quyết tốt hậu quả, sau đó để Hoàng Hậu đỡ hắn về tẩm điện của mình.

....

Trên mặt đất nơi nơi đều có thi thể, cung nữ cùng nội thị, còn có cấm vệ quân vùi đầu thu thập. Máu tươi chảy đầy đất như dòng suối nhỏ hướng về chỗ thấp mà chảy xuống, trong không khí mang theo mùi máu tươi nồng đậm. Thanh Ninh nhíu mày, cùng Tô Phỉ mười ngón tay đan vào nhau, hướng cửa cung mà đi.

Sắc mặt Tô Phỉ hơi trầm xuống, biểu hiện hắn rất không vui.

"Được rồi, ta đã biết rồi, lần sau ta sẽ không mạo hiểm như vậy nữa" Thanh Ninh biết hắn tức giận chuyện mình mạo hiểm tiến cung, vì thế dứt khoát ôm chặt cánh tay hắn, dịu dàng nói.

"Nàng cũng biết là sai rồi?" Tôi Phỉ nhíu mày, trong lòng lại khẽ thở dài một hơi.

"Biết, biết, ta không nên trong lúc thời khắc nguy hiểm lại tiến cung" Thanh Ninh gật đầu, ngay sau đó lại gắt gao mà ôm cánh tay hắn, nhu nhu mà nói, "Nhưng mà không phải là tại ta lo lắng cho chàng sao? Sợ chàng xảy ra chuyện, ta nghĩ nếu chàng xảy ra chuyện gì, ta liền đau lòng, khó chịu, khó chịu như bị lửa đốt. Ta biết ta không nên mạo hiểm như vậy, nhưng ta lo lắng cho chàng. Hơn nữa mẫu tử Lương Tần, Trang Vương âm ngoan như vậy, ta thật sự rất lo...Được rồi, không cần tức giận, hiện tại chúng ta đều tốt, an toàn rồi, lần sau ta nhất định ở nhà chờ chàng trở về, chỗ nào cũng không đi...Nếu không, chàng cứ đánh ta, để ta nhớ kỹ giáo huấn?"

Thanh Ninh nghiêng đầu đề nghị

Tô Phỉ bật cười, "Được, trở về sẽ đánh nàng một trận"

Lần sau sẽ nhớ kỹ giáo huấn? Nếu thật sự có lần sau, nàng khẳng định sẽ cũng y như vậy chạy tới cứu mình! Tô Phỉ hiểu rõ tâm tư nàng, là lo lắng cho mình, cũng như chính mình lo lắng cho nàng, trong lòng lại càng ấm áp, dù ngoài trời rét lạnh thì trong lòng hắn như có gió xuân thổi qua.

"Vậy chàng nhẹ nhẹ chút" Thanh Ninh nhíu mày.

"Không được, nhất định phải đánh thật nặng" Tô Phỉ bước chân khẽ chậm, cúi đầu kề tai nàng nói khẽ một câu.

Đánh nàng một trận? mình làm sao xuống tay được? Bất quá, có thể dùng phương pháp khác "giáo huấn" nàng một trận, ví dụ như – trên giường, nếu nàng không thích, trên bàn, trên ghế, trong bồn tắm đều được!

Thanh Ninh quay đầu thấy trong mắt hắn đầy nùng tình, sắc mặt lập tức ửng đỏ.

"Đêm nay nhất định phải giáo huấn nàng thật tốt, xem lần sau nàng còn dám không?" Tô Phỉ mặt mày mỉm cười, lại kề tai nàng nói nhỏ.

"Tô Tích Ngọc, đây là trong cung" Thanh Ninh mặt càng hồng.

Tô Phỉ khẽ cười ra tiếng, cầm tay nàng, đi về phía trước.

Một cơn gió lạnh thổi tới, đột nhiên cảm thấy mặt chợt lạnh, bước chân Thanh Ninh chợt chậm lại, quay đầu nhìn về phía bên ngoài hành lang, kinh ngạc quay nhìn về phía Tô Phỉ bên cạnh, đối diện với đôi mắt ánh lên rực rỡ của Tô Phỉ, "Tích Ngọc, tuyết rơi"

Tô Phỉ đôi mắt ôn nhu như nước, theo nàng cũng dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay lả tả trên không trung như tơ liễu, mỉm cười xoay người giúp nàng kéo chặt áo choàng, lại đem mũ hồ ly giúp nàng mang vào, sau đó lại tiếp tục nắm tay nàng đi về phía trước.

Bông tuyết như lông ngỗng rơi xuống, trong chốc lát trời đất chỉ còn một mảnh tuyết trắng, bao trùm toàn bộ máu tươi trên mặt đất, hết thảy lại thuần khiết như mới.

(Hoàn chính văn)

Lời editor:

Cuối cùng cũng hết chính văn còn phiên ngoại bạn Cố Hoán và xử lý đám người Tôn gia, Bùi gia nữa, lúc đầu không nghĩ sẽ kéo dài đến vậy, nhưng trong 2 năm qua bận rộn quá nhiều nên giờ mới kết thúc được. Cảm ơn các bạn đã theo dõi và ủng hộ.

Edit rồi càng nể các bạn editor đã edit truyện cho mình đọc. Chân thành cảm tạ :D :D :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro