Chương 41.2: Kết cục (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Editor: Blue)

.....

Trở về phủ, Tô Cẩn còn đang ngủ trưa chưa tỉnh.

Thanh Ninh cùng Tô Phỉ liền đi thư phòng. Vẫy lui hạ nhân, Thanh Ninh cùng Tô Phỉ nói chuyện Tô Dao, "Thật là không biết xấu hổ tới cực điểm, hôm nay đưa tang ngoại tổ mẫu, Tôn Ngọc Tuyết lại nghĩ ra kế sách bỉ ổi như vậy."

Tô Phỉ lạnh lùng gật đầu.

Tâm tư hai người đều vô cùng nhanh nhẹn, Tôn Ngọc Tuyết cùng Trang Vương có chủ ý gì, trong lòng hai người đều rõ.

"Hoàn hảo chàng không có trúng kế." Thanh Ninh duỗi tay ôm cổ Tô Phỉ, hôn lên khóe miệng hắn, vô cùng cảm khái.

"Ta là ai, Tôn Ngọc Tuyết tiện nhân kia chỉ có một chút thủ đoạn, như thế nào tính kế được phu quân của nàng!" Tô Phỉ cười khẽ, đem Thanh Ninh ôm đến trên đùi.

"Xú mỹ." Thanh Ninh nở nụ cười.

Gió thu ấm áp thổi từ cửa sổ thổi vào, trong không khí mang theo hương quế cùng hương thơm của các loại hoa bên ngoài. Nắng thu ấm áp chiều vào, có vài tia nắng dừng lại trên người Thanh Ninh.

Thanh Ninh mặt mày ôn nhu như nước, nhìn Tô Phỉ gần ngay trước mắt.

Dung nhan tuấn thú, lộng lẫy mà bắt mắt như thể mã não tốt nhất, tự hồ có thể như hút nàng vào đó. Còn có hơi thở của hắn ấm áp, ngón tay thon dài... Hết thảy đều làm cho nàng thật thích. Thanh Ninh kìm lòng không được, hôn lên đôi môi hồng nhuận của hắn.

Da thịt oánh nhuận nổi bật dưới nắng thu, tản ra như mĩ ngọc sáng bóng. Mặt mày nàng ôn nhu thanh lên, bên trong lại mang theo nét quyến rũ... Yết hầu Tô Phỉ chuyển động lên xuống, bàn tay to chế trụ vòng eo mảnh khảnh của nàng, gia tăng nụ hôn này.

......

Rất nhanh, hô hấp hai người đều có chút dồn dập, trong không khí mang theo vài phần kiều diễm.

Hơi thở của hắn cực nóng, như có thể đem nàng thiêu đốt, còn có cách tầng quần áo mỏng, cứng rắn kia cực nóng...

Thanh Ninh cảm thấy toàn thân như nhũn ra.

Tô Phỉ một phen ôm lấy nàng, đi đến giường sau bình phong, đem nàng đặt ở trên giường, lập tức bao phủ lên.

Một phen mây mưa, hai người mồ hôi nhỏ giọt nằm ở trên giường.

Thanh Ninh duỗi tay mềm mại chọc chọc ngực hắn, "Chúng ta là nói chuyện đúng đắn." Không nghĩ lại là nhất thời động tình lăn đến trên giường!

"Tiểu yêu tinh!" Tô Phỉ bắt được tay nàng, đặt ở bên miệng hôn một cái, trêu chọc nói, "Việc này a, so với bất luận chuyện gì đều là đứng đắn!"

Thanh Ninh mặt nóng lên, nở nụ cười đấm hắn một cái.

Tô Phỉ ôm nàng nói, "Như vậy cũng có thể nói chuyện."

Thanh Ninh bật cười, "Nói như vậy?"

"Ừ." Tô Phỉ nhẹ ừ một tiếng, lập tức dựa sát Thanh Ninh, nói, "Chuyện tình hôm nay, ta sẽ an bài người đi làm."

Trang Vương từ trước đến nay cẩn thận, tuyệt nhiên sẽ không làm cho người ta bắt được lỗi sai, vì vậy đây là cơ hội tốt, nào có thể không để cho Trang Vương ăn khổ.

"Đây là bọn họ gặp báo ứng, cũng không biết ngoại tổ mẫu nàng có thể tức giận đến bật nắp quan tài sống lại không?" Thanh Ninh châm chọc nói.

Sự việc hôm nay, nào có thể đơn giản như vật mà buông tha Trang Vương? Về phần Tôn Ngọc Tuyết, dám tính kế Tô Phỉ, đó chính là nàng ta tự tìm đường chết!

Hôm nay, Tôn Ngọc Tuyết không biết xấu hổ làm ra chyện như vậy, Tôn gia cũng sẽ bởi vậy mà bị liên lụy. Đáng tiếc chính là hiện giờ Tôn lão phu nhân mất, năm đó, bà chính là vì Tôn gia, mà tự tay giết Tôn Lâm Lang vô tội!

Tô phỉ nhàn nhạt nói một câu, "Ai biết được." Đối với Tôn gia, hắn không có cảm tình gì đáng nói, lần này tang sự của Tôn lão phu nhân, bất quá cũng là xuất phát từ thể diện mà thôi.

Hai người nằm thêm một lúc, mới là Trà Mai mang nước tiến vào.

Thanh Ninh cho Trà Mai để nước ấm lại rồi lui ra ngoài.

Rửa mặt chải đầu một phen, Tô Phỉ đi ngoại thư phòng.

Thanh Ninh trở về phòng, Tô Cẩn vừa mới tỉnh dậy, thấy được Thanh Ninh trở lại, Tô Cẩn phi thường cao hứng.

Thanh Ninh cho con trai ăn no rồi chơi đùa cùng hắn, sau đó cho vú nuôi bế Tô Cẩn đi dạo, chính mình thì đi nội thất. Ở Tôn gia, nàng tiếp khách không nghỉ, mới vừa lại là tình cảm mãnh liệt một phen, nàng mệt đến hoảng.

Nằm ở trên giường, Thanh Ninh đi vào giấc ngủ trước, ngón tay mềm mại đặt trên bụng, mơ mơ màng màng mà nghĩ, bọn họ thân thiết, cần mẫn như vậy, theo lời bà mụ nói, chờ Tô Cẩn dứt sữa, nàng hẳn là rất nhanh sẽ có đi?

.....

Tôn Chính Ngạn khéo léo yêu cầu mọi người ở đây khi kết thúc, nể mặt Trang Vương, còn có nể mặt nhiều năm giao tình với hắn, không đem sự tình nói ra.

Trước mặt Tôn Chính Ngạn, mọi người tất nhiên là nhận lời sẽ không nói nửa chữ khi ra ngoài.

Tôn gia hôm đó thuận tiện tẩy trừ trên dưới một phen, đem Tô Dao và Tôn Ngọc Tuyết, hai người liên quan đến sự tình hôm nay, đều đánh chết.

Lòng người Tôn phủ tức khắc hoảng sợ.

Tuy là như thế, chuyện Tôn gia Đại tiểu thư cùng Trang Vương bị bắt gian tại giường vẫn lặng yên truyền ra ngoài, tới chạng vạng liền truyền khắp cả kinh thành.

Tôn gia Đại tiểu thư Tôn Ngọc Tuyết vừa mất trượng phu, tổ mẫu lại mới vừa qua đời, lại liền cùng Trang Vương lên giường.

Không biết là Trang Vương thấy tỷ tỷ của Trắc phi quá tuyệt sắc nên khó có thể khống chế được? Hay là Tôn đại tiểu thư mỹ nhân tuyệt sắc này tịch mịch khó nhịn, ở hiếu kì cũng không chịu nổi đấy chứ?

Tấm tắc, này thật là....

Hương diễm a! Hoạt sắc sinh hương a!

Lại có người có học thức, đỏ mặt nói Trang Vương cùng Tôn Ngọc Tuyết hai người dâm đãng vô sỉ, đại nghịch bất đạo... Đem hai người mắng máu chó đầy đầu.

Trong kinh thành thổn thức thành một mảnh.

Thế nhân đương nhiên sẽ không đi hỏi thăm Tôn Ngọc Tuyết là tự nguyện hay là bị ép. Cái mũ dâm đãng vô sỉ lả lơi ong bướm liền trực tiếp ụp lên đầu Tôn Ngọc Tuyết.

Cái gì mà kinh thành đệ nhất mỹ nữ, hẳn là kinh thành đệ nhất dâm oa mới phải!

Danh dự của Tôn Ngọc Tuyết đều bị hủy hoại sạch sẽ, mà danh dự của Tôn gia cũng mất hết.

.....

Lúc này, Lương Tần trong cung cũng nghe được lời đồn.

Lương Tần tức giận đến tâm can đều đau, cũng không quan tâm sắc trời tối dần, vội sai người đi thỉnh Trang Vương tiến cung gặp nàng.

"Hoàng nhi, chuyện bên ngoài đồn đãi là như thế nào? Ngươi luôn hành sự cẩn thận, lần này như thế nào lại mắc mưu của người khác?" Lương Tần trong lòng rất rõ ràng, nhi tử của mình không phải là người thấy mỹ nhân liền không nhấc chân được.

Cho nên, nàng tất nhiên tin tưởng, nhi tử bị người tính kế.

"Lần này là nhi thần không cẩn thận." Trang Vương cũng rất là căm tức, "Nhi thần đi Tôn gia, cũng là nể mặt Tề Quốc công phủ, bất quá... Lúc này là nhi thần nhất thời hồ đồ, lại đi tin lời của tiện nhân Tôn Ngọc Tuyết, tin tưởng nàng có thể hãm hại Tô Phỉ. Đều là lỗi của nhi thần."

Trang Vương cũng không nói cặn kẽ.

Lương Tần theo hai câu nói này của hắn cũng đã biết được đại khái, trầm ngâm nói, "Được rồi, hiện giờ sự tình đã như vậy, không phải thời điểm để áy náy. Hiện giờ, quan trọng chính là, bước tiếp theo ngươi nên đi như thế nào! Hoàng huynh của ngươi, xác định sẽ nhân cơ hội này mà chèn ép ngươi!"

Trang Vương nghiêm túc gật đầu, "Nhi tử hiểu, làm cho mẫu phi ngài lo lắng, là nhi thần bất hiếu."

"Chỉ cần ngươi tốt, ta cũng yên tâm." Lương Tần cười cười, nói.

"Mẫu phi, Tôn Ngọc Tuyết là đang trong hiếu kỳ, còn nhi thần là uống rượu say, lúc này vốn liền dễ dàng mất lý trí. Ngày mai lâm triều, nhi thần sẽ chính mình nhận sai, cũng cầu hoàng huynh trách phạt." Trang Vương nói.

Lương Tần suy nghĩ một chút, gật đầu, "Ừ, nam nhân uống rượu say, vốn liền dễ phạm lỗi, lấy lui làm tiến, như thế cũng cho những cái người đọc sách kia một cái thuyết pháp. Liền theo lời ngươi nói làm đi, hoành huynh của ngươi cũng sẽ không thể làm gì ngươi! Về phần Tôn Ngọc Tuyết kia, hiện giờ không phải lo, đứa con này ở Tôn gia bị gièm pha, Tôn gia cũng có trách nhiệm."

"Kia nhi thần liền làm như thế." Trang Vương đáp ứng.

"Ừ, sắc trời đã tối, ngươi mau xuất cung đi." Nhi tử của nàng có tính toán, hơn nữa chủ này cũng không tệ lắm, Thái tử cũng sẽ không làm gì được nhi tử nàng! Lương Tần liền yên tâm, cho Trang Vương cáo lui.

Trang Vương tính toán như thế, nhưng hôm sau lâm triều, hắn còn chưa kịp thừa nhận chính mình sai lầm, Ngự Sử người trước kẻ sau đã mở miệng buộc tội hắn. Thân là thân vương, lại tùy ý tuyên dâm với phụ nữ đã có chồng, huống chi lại là đích thân tỷ tỷ của sườn phi của hắn, lại có Tôn gia Đại tiểu thư cũng mới vừa tang phu, tổ mẫu vừa qua đời.

Tôn gia này, còn là nhà mẹ đẻ của Trang Vương sườn phi nương nương Tôn Ngọc Kì. Mặc dù không phải là nhạc gia* chính thức của Trang Vương, nhưng Tôn lão phu nhân mất, lấy người chết làm đại.

(nhạc gia: nhà bố mẹ vợ)

Vài vị Ngự Sử nói đến nước miếng tung bay, buộc tội Trang Vương có hành vi trái lẽ thương, không có đức hạnh, ở tang sự của Tôn gia lão phu nhân tuyên dâm với cháu gái, đây là hành động súc sinh, yêu cầu Hoàng Thượng nghiêm trị.

Ngoài buộc tội Trang Vương ra, Ngự Sử tự nhiên cũng không bỏ qua Tôn gia, buộc tội Tôn Chính Ngạn không biết dạy nữ nhi, thời điểm trên người có hai áo tang, lại cùng người cẩu thả, đây là hạng không biết liêm sỉ, nữ nhân này đại nghịch bất đạo, thiên lý bất dung, nên kỵ mộc lừa* dạo phố thị chúng, răn đe!

(kỵ mộc lừa: hay còn gọi là xe sét đánh, nghĩa là dùng lừa gỗ, trên thân lừa có cắm một cọc gỗ nhỏ như ngón tay, thập phần khô ráp. Nữ phạm sẽ bị ấn ngồi lên lưng lừa nhiều lần, cọc gỗ sẽ đâm vào hạ thân nàng, gây ra tổn thương thể xác)

Trang Vương thiếu chút nữa tức giận đến nhảy dựng lên, áp chế lửa giận trong lòng, Trang Vương liền đi lên phía trước quỳ xuống, không có thanh minh cùng Ngự Sử, trực tiếp nhận tội với Thái tử. Chỉ nói chính mình rượu say mất tính, nhất thời mất lý trí. Mặc dù mất cơ hội nói đầu tiên, Trang Vương vẫn là thành thành thật thật thừa nhận lỗi lầm của mình, đem sai lầm hướng đến say rượu, thân là Vương gia, lại không biết kiềm chế, say rượu nên phạm tội, thỉnh Thái tử trừng phạt. Cũng nói là chính mình say rượu mạo phạm Tôn Ngọc Tuyết, hắn nguyện ý chịu trách nhiệm, chờ Tôn Ngọc Tuyết ra hiếu kỳ liền nạp nàng vào Vương phủ.

.....

Mà Tôn lại không biết chuyện trên Kim Loan điện. Phụ tử Tôn gia bởi vì lời đồn đãi bên ngoài mà tức giận muốn nổ phổi. Suốt đêm bọn họ liền quyết đoán, vì Tôn gia, phải đưa Tôn Ngọc Tuyết đi đến am làm ni cô.

Tôn Ngọc Tuyết náo loạn cả đêm.

Tưởng thị sợ Tôn Ngọc Tuyết nghĩ quẫn, khuyên nhủ hơn nửa buổi tối mới trở về phòng nghỉ ngơi. Cơ hồ là vừa chợp mắt trời đã liền sáng, Tưởng thị cảm thấy được đầu óc hỗn loạn, liền phân phó xuống cho mấy con dâu xử lý chuyện trong nhà. Không nghĩ sáng sớm này, Ngô gia phu nhân mang theo vợ chồng Ngô Gia Nhiên cùng nhau lại đây chịu tội.

Tưởng thị phải mang thân mình nặng nề đi gặp khách.

Tô Dao vẫn luôn không nói một lời, Tôn thị cũng không dám về nhà, liền ở Tôn gia coi chừng Tô Dao. Hôm nay, nàng là muốn chuẩn bị hôm nay dẫn Tô Dao trở về chậm rãi khuyên nhủ, nghe được hạ nhân bẩm báo nói người Ngô gia đến. Nàng trầm mặt phân phó hạ nhân chiếu cố Tô Dao rồi đi gặp người của Ngô gia.

Tô Dao chớp mắt, kéo vạt áo Tôn thị, "Mẫu thân, con muốn gặp hắn, con muốn gặp Ngô Gia Nhiên một lần."

Lời nói của Tô Dao nhẹ nhàng, lại khiến người khác phát lạnh.

Tôn thị nước mắt giàn giụa, gật đầu, "Được, mẫu thân đi làm tên súc sinh kia tới nhận lỗi với ngươi."

Tới đại sảnh, thấy Tôn thị, Ngô gia phu nhân đối với Tôn thị thành thật nhận lỗi.

Tôn thị nhàn nhạt cùng Ngô phu nhân khách sáo, ánh mắt nhìn thê tử của Ngô Gia Nhiên, dung mạo thanh tú, mặt mày nhu thuận, hẳn là ở chung rất tốt, nhưng....

Nữ nhi của mình đi làm thiếp cho người ta, mặc dù sự tình đã là không thể cứu vãn, Tôn thị vẫn là tâm đau như bị kim đâm.

Lại có Tưởng thi ở bên giảng hòa, Tôn thị lại càng cảm thấy khó chịu. Vì thế nói với Ngô phu nhân là trạng thái của nữ nhi mình vẫn luôn không tốt, muốn gặp Ngô Gia Nhiên.

Ngô phu phân gật đầu đáp ứng.

Cô nương nhà này trong lòng khó chịu, mở miệng muốn gặp mặt, là đánh là mắng, Ngô phu nhân tất nhiên không quan tâm. Ngô Gia Nhiêm là thứ xuất, ai lại để đứa con không có tiền đồ này hủy hoại trong sạch của người ta?

Chờ Tôn thị dẫn theo Ngô Gia Nhiên đến đây, Tô Dao vẫy lui hạ nhân, sau đó lại nhìn về phía Tôn thị nói, "Mẫu thân, ngài trước đi ra ngoài."

Tôn thị tuy có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu đi ra ngoài.

"Dao nhi, sắc mặt của nàng sao lại kém như vậy?" Ngô Gia Nhiên thấy được khuôn mặt nhỏ của Tô Dao trắng đến dọa người, quan tâm nói.

Mái tóc Tô Dao đen nhánh rũ trên vai, tóc đen, đồ tang màu trắng, mà mặt của nàng so với màu trắng của quần áo càng thêm vài phần trắng, nhu nhu nhược nhược không nói lời nào, nhìn thấy mà thương.

Ngô Gia Nhiên không khỏi đi đến chỗ nàng.

Thân mình Tô Dao run nhè nhẹ, nhưng nàng không có ngăn cản hắn.

Ngô Gia Nhiên đi tới trước mặt Tô Dao, ôn nhu nói, "Ta sẽ đối tốt với ngươi."

Khóe miệng Tô Dao cong lên, trên mặt tràn ra tươi cười.

Ngô Gia Nhiên thấy nàng nở nụ cười, trong lòng vui vẻ, mới vừa muốn mở miệng, lại đột nhiên cảm giác ngực lạnh lẽo, đau nhức kéo tới, cúi đầu vừa thấy, ngay tim cắm một thanh chủy thủ sáng choang.

Ngô Gia Nhiên kinh hãi nhìn về phía Tô Dao, "Ngươi....."

Mới vừa nói một chữ, mùi máu tươi nồng đậm xộc lên, há mồm liền phun một ngụm máu tươi.

"Ngươi đi chết đi!" bộ mặt Tô Dao dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói một câu, sau đó đem thủy chủ nơi đó hung hăng nhấn một chút, xoắn một chút, sau đó mới rút ra.

"Tiện nhân." Ngô Gia Nhiên hung hăng đưa tay đẩy Tô Dao, Tô Dao bị đẩy ngã ngồi ở trên mặt đất.

Ngô Gia Nhiên lấy tay che ngực đau nhức đang chảy máu, bản thân cũng lảo đảo, lui hai bước liền đụng vào cái bàn, thoáng cái liền té lăn quay trên mặt đất.

Ngô Gia Nhiên trợn tròn mắt nhìn Tô Dao.

Tô Dao ha ha cười to.

"Dao nhi." Tôn thị nghe được tiếng động, vội dẫn theo hạ nhân xông vào, thấy trên đất máu tươi đầm đìa cùng Ngô Gia Nhiên, liền hoảng sợ.

Tôn thị lập tức cho người đi thỉnh đại phu, một bên phân phó nha đầu bà tử đem Ngô Gia Nhiên nâng lên giường, một bên bước nhanh tới bên người Tô Dao, đỡ nàng lên rồi cẩn thận kiểm tra nàng một phen, thấy nàng không bị thương mới nhẹ nhàng thở ra.

Ánh mắt Tô Dao thẳng tắp nhìn Ngô Gia Nhiên.

Ngô Gia Nhiên rất nhanh liền nuốt khí.

Nghe được Ngô Gia Nhiên nuốt khí, Tô Dao nhặt chủy thủ rơi trên mặt đất, hạ quyết tâm, trực tiếp cứa lên cổ.

"Dao nhi!" Tôn thị hét lên một tiếng, nhào qua ôm Tô Dao.

"Mẫu thân...." Tô Dao ngẩng đầu nhìn về phía Tôn thị, "Nữ nhi bất hiếu."

Nàng là tính tình nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, nhưng nàng cũng không phải ngốc, từ nhỏ ở trong Quốc Công phủ lớn lên, mưa dầm thấm đất, nàng nào không rõ.

Là Tôn Ngọc Tuyết hại nàng, là bọn họ muốn hi sinh nàng, vì Vương gia mượn sức Ngô Gia.

Tô Dao nàng như thế nào có thể nuốt khẩu khí này vào? Nàng là Tô gia đại tiểu thư con vợ cả, như thế nào có thể làm thiếp thất thấp hèn?

Còn không bằng chết mới tốt!

Đã chết, cũng không thể liền như vậy bị người làm hại vô ích, phải kéo Ngô Gia Thiên đệm lưng!

Nếu bọn họ vô tình, thì nàng vô nghĩa.

Nàng ở Tôn gia tự tay giết Ngô Gia Nhiên.

Trang Vương lại mơ tưởng mượn sức Ngô gia! Tính kế chính mình, đem nàng đẩy vào hố lửa, nàng chính là muốn bọn họ giỏ tre múc nước, công dã tràng!

"Dao nhi, nữ nhi của ta!" Tôn thị duỗi tay che cổ Tô Dao lại, máu tươi cứ thế phun ra như suối, ngăn cũng không ngăn được.

Cánh tay của Tô Dao rũ xuống.

"Đại phu, đại phu đâu? Dao Nhi, ngươi không thể có việc, ngươi như thế nương biết sống thế nào?" Khắp nơi đều là máu, trước mắt một mảnh màu đỏ, Tôn thị thét chói tai.

Nghe được tin tức, thời điểm Tưởng thị cùng người của Ngô gia đến nơi đã là một phòng máu tươi, Tôn thị ôm Tô Dao thét chói tai cũng thành huyết nhân (người đầy máu).

Ngô phu nhân cùng Tưởng thị sợ tới mức chân mềm nhũn, phu nhân của Ngô Gia Nhiên vừa vào cửa liền hôn mê bất tỉnh ngã xuống trên mặt đất.

Tôn gia nhất thời loạn thành một mảnh.

Không có cùng Ngô gia thành chuyện tốt, ngược lại Ngô Gia Nhiên còn chết ở Tôn gia, Tô Dao cũng đã chết, Ngô gia cùng Tôn gia trở thành thù.

Tôn Chính Ngạn nổi trận lôi đình, lại nghe được sự việc ở Kim Loan điện lúc sáng, Tôn Chính Ngạn nhanh chóng quyết định, lập tức phân phó Tưởng thị cấp cho Tôn Ngọc Tuyết một chén canh rượu độc.

Tôn Chính Ngạn còn tuyên bố  lập trường của Tôn gia, Tôn Ngọc Tuyết là nữ tử đã xuất giá, con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, nàng thế nhưng lại ở nhà mẹ đẻ làm ra cái sự tình bỉ ổi này, Tôn gia hắn không thể có nữ nhi không biết xấu hổ như vậy được. Vì vậy liền đem Tôn Ngọc Tuyết trục xuất khỏi gia môn Tôn gia.

Tôn Ngọc Tuyết khóc sướt mướt, quỳ trên mặt đất cầu Tưởng thị cứu mạng.

Tưởng thị kìm nén tâm tư, rưng rưng quay lưng đi, "Rót đi."

"Mẫu thân, mẫu thân?" Tôn Ngọc Tuyết hướng Tưởng thị bò qua, một bên tránh đi tay của các bà tử. Nhưng nàng một cái nữ tử yếu ớt, hai chân lại còn không tiền, nào phải là đối thủ của những bà tử này.

Không đến một lát, một chén thuốc độc liền toàn bộ rót vào.

Đau nhức từ bụng lan ra khắp tứ chi, Tôn Ngọc Tuyết ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, "Mẫu thân, mẫu thân cứu mạng a...... Cứu mạng a....."

Máu tươi của nàng từ mũi, mắt, miệng chảy ra.

Tôn Ngọc Tuyết trước mắt một mảnh đỏ bừng, hơi tàn một hơi, hướng Tưởng thị vươn tay, "Mẫu thân, cứu....."

Tôn Ngọc Tuyết cảm thấy tựa như có người cầm dao nhỏ, khắp nơi lục phủ ngũ tạng của nàng mà cắt, mà khoan, đau đến nàng hô hấp cũng không được.

Nàng sẽ chết, nàng không cam lòng a!

Tôn Ngọc Tuyết mở đôi mắt chảy máu tươi nhìn về phía Tưởng thị, nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Tưởng thị xoay người, nước mắt chảy dài mà ôm nàng, đem đôi mắt nàng khép lại. Ôm thi thể khóc rống một hồi, sau đó đứng dậy phân phó ma ma bên người, nói, "Ngươi an bài mấy người lanh lợi, tìm nơi yên tĩnh đem nàng đi an táng."

Tô Chính Ngạn đã hạ lệnh, nàng chỉ có thể vì nữ nhi làm như thế này.

.....

Ngủ với Tôn Ngọc Tuyết, Vương gia thấy ngủ với nữ nhân hiển nhiên không phải cái gì đáng lo lắm. Bất quá chính là Tôn Ngọc Tuyết đang ở trong hiếu kì thôi. Hơn nữa, lúc ấy Trang Vương cũng là bồi trắc phi trở về đưa Tôn lão phu nhân một đoạn đường, vì thế cũng còn có đức hạnh.

Trang Vương cũng tự mình nhận sai trước mặt bá quan văn võ, Thái tử cũng không bỏ qua cơ hội này, phạt Trang Vương một năm bổng lộc, đoạt đi công việc trong tay hắn, phạt hắn ở trong phủ bế môn tư quá* một tháng.

(bế môn tư quá: đóng cửa để suy nghĩ về lỗi lầm)

Công việc trong tay Trang Vương, Thái tử liền cho tâm phúc của mình tiếp nhận.

Hành động của Thái tử, Trang Vương không có để ở trong lòng, an tâm trở về Vương phủ, bế môn tư quá. Có điều nghe được chuyện Ngô Gia Nhiên, Tô Dao hai người đều đã chết, Ngô gia cùng Tôn gia thành thù, Trang Vương tức giận một hồi.

Việc thành không đủ bại sự có thừa!

Bực bội qua đi, Trang Vương cũng bình tĩnh lại, Ngô gia này rốt cuộc không nhất định phải mượn sức! Cho nên liền an ở lại trong phủ bế môn tư quá.

Mà sự tình lại liên tiếp kéo đến. Trên triều đình im lặng, trong kinh thành nghị luận hắn cũng không có để ở trong lòng, nhưng sản nghiệp trong tay của hắn - ở kinh thành, mấy cái cửa hàng mỗi ngày hốt bạc lại liên tiếp xảy ra chuyện, bắt đầu lỗ lã.

Trang Vương lập tức cho người đi tra rõ.

Một lần tra, liền tra được trên đầu An Quận Vương phi. Trang Vương tức giận đến đỉnh đầu bốc khói. Đi đến hậu viện Vương phi Ngụy Tử, cũng vẫn là vẻ mặt tức giận.

"Vương gia, có chuyện gì khiến ngài phiền lòng sao? Nếu không ngại nói ra, thiếp thân tuy không thể giúp ngài giải sầu, nhưng là có thể nghe một chút. Nói ra rồi, trong lòng Vương gia cũng liền thoải mái." Ngụy Tử thấy sắc mặt hắn không tốt, liền quan tâm nói.

"Còn không phải Tô Phỉ kia, thế nhưng lại dung túng Tiêu Thanh Ninh chèn ép cửa hàng của ta!" Trang Vương đem chén trà trong tay nặng nề gác lại trên bàn.

Ngụy Tử vừa nghe, suy nghĩ một chút, nói, "Là Quận Vương phi a? Hiện giờ Vương gia được Thái tử lệnh ở nhà đóng cửa không thể ra ngoài, không bằng thiếp thân đi đến An Quận Vương phủ? Nói tới, thiếp cùng với Quận Vương phi cũng đã rất lâu rồi không có gặp mặt."

Trang Vương suy nghĩ một hồi, vuốt cằm, "Cũng tốt, nàng cũng không cần khách khí, cung nàng ta nói chuyện, giải quyết cho tốt, đừng đến lúc đó tiền tài đều trống rỗng."
Tô Phỉ ở trên triều đình cùng mình đối nghịch không nói, còn dung túng thê tử chèn ép sản nghiệp của mình. Nhưng Ngụy Tử cũng là nói đúng, dù sao chính mình không thể tới cửa tìm Tiêu Thanh Ninh để tính sổ. Nữ nhân này vẫn là để nữ nhân đối phó đi!

"Thiếp thân hiểu được." Ngụy Tử dịu dàng cười gật đầu, quay đầu lập tức phân phó nha đầu của mình đi cầm thiếp mời đưa đi Quận Vương phủ.

Nhận thiếp mời Ngụy Tử đưa tới, Thanh Ninh nghĩ nghĩ, Vương phi tự mình đưa thiếp mời nói muốn tới vấn mình mình, Thanh Ninh ước chừng là có thể đoán được mục đích của Ngụy Tử. Nàng nhưng thật ra muốn nhìn một chút, phản ứng của Trang Vương là gì. Cho nên, Thanh Ninh cũng viết thiếp mời đáp ứng Ngụy Tử.

Tô Phỉ thật ra cảm thấy không cần làm như thế, "Gặp nàng làm cái gì? Ta cùng với Trang Vương là đối địch, nàng không cần thiết phải gặp người của Trang Vương phủ."

Vương phi tự mình đưa thiếp mời, lại tự hu tôn hang quý* trước Quận Vương phủ chúng ta, chúng ta dù sao cũng không thể bỏ qua cấp bậc lễ nghĩa đúng không? Yên tâm, thiếp sẽ không có việc gì." Thanh Ninh cười nhạt nói.

(hu tôn hang quý: tự hạ thấp địa vị)

Thấy Thanh Ninh nói như thế, Tô Phỉ cũng liền tùy nàng, xung quanh đều là người trong phủ của mình, sẽ không chịu ủy khuất.

Hôm sau, Ngụy Tử dẫn theo nha đầu, trang phục lộng lẫy tiến tới, Thanh Ninh ở trong đại sảnh chiêu đãi Ngụy Tử.

"Vương phi."

"Quận Vương phi."

Hai người khách khí hành lễ, Thanh Ninh liền cười cho nha đầu dâng trà thượng hạng và trái cây.

"Quấy rầy Quận Vương phi, đã sớm nghĩ đến viếng thăm, nhưng lại lo lắng Quận Vương phi bận rộn, cho nên liền vẫn luôn không có tới." Ngụy Tử ăn nói khéo léo, tự nhiên hào phóng.

"Vương phi quá lời, Vương phi hu tôn hàng quý đến hàn xá, thật sự là vẻ vang cho kẻ hàn này." Thanh Ninh cười nhạt, nịnh nọt nói.

"Quận Vương phi khách khí." Ngụy Tử cười cười, lại cùng Thanh Ninh khách sáo một phen, sau đó liền hơi đỏ mặt, cười hỏi, "Sao lại không thấy tiểu công tử? Nghe nói tiểu công tử ngọc tuyết đáng yêu, thập phần thông tuệ, ta còn muốn ôm ôm hắn để dính chút phúc khí đây."

Ngụy Tử thành thân đến giờ, bụng vẫn đều không có động tĩnh.

"Vương phi khen trật rồi, tiểu nghịch ngợm vừa mới ngủ, nên ta không thể dẫn hắn ra gặp khách."

"Thật là không khéo." trên mặt Ngụy Tử mang theo tiếc hận, cười nói, "Bất quá tương lai cũng còn rất nhiều cơ hội."

Ngụy Tử lại khen bài trí trong đại sảnh, từ bình phong, sứ men xanh dến bích họa trên tường.

Thanh Ninh cũng là cười tùy nàng nói.

Ngụy Tử hơi ngạc nhiên, bản thân chính là Ngụy gia tỉ mỉ giáo dưỡng ra, còn có tổ phụ cùng phụ mẫu yêu thương, cho nên các phương diện này nàng đều có đọc qua. Không nói cái gì cũng đều tinh thông, phàm là việc gì nàng đều có cách nhìn riêng biệt. Thân là nữ tử, ánh mắt của nàng cũng chưa từng giới hạn ở hậu viện nho nhỏ.

Nhưng trước mắt là Quận Vương phi hào hoa phú quý ——

Nàng đương nhiên là biết nhà trước kia của Quận Vương phi Tiêu Thanh Ninh - Hưng Ninh Hầu phủ, nhưng Thanh Ninh trước mắt, kiến thức cùng cách nhìn vẫn là khiến nàng phải để mắt.

Bất quá Ngụy Tử cũng không có quá nhiều kinh ngạc, cười lại nói đến quần áo và trang sức của nữ tử, sau đó lại khen trâm cài tóc trên đầu Thanh Ninh, sau đó mới nói đến cửa hàng bên ngoài. ".....Ta là không hiểu những thứ này lắm, cũng may chúng ta đều là sinh tại nhà phú quý, thuận tiện ta và ngươi có đồ cưới, cũng đều là được lo liệu bởi đồ cưới. Cửa hàng, còn có thôn trang, cũng chính là dệt hoa trên gấm thôi. Quận Vương phi, ngươi nói có phải hay không?" (Mình không hiểu khúc này lắm nên chỉ cố dịch sát nhất có thể thôi T_T)

Thanh Ninh nhàn nhạt cười nhìn về phía Ngụy Tử, "Vương phi nương nương, có cái gì xin mời nói thẳng đi, không cần quanh co lòng vòng như thế!"

Ngụy Tử thấy nàng không có đợi nàng trước hết nói xong, mà đã trực tiếp mở miệng, ánh mắt mang theo cười nhạo, giống như kim châm đâm vào thân thể của nàng. Ngụy Tử sắc mặt hơi cứng, "Quận Vương phi ăn nói thẳng thắn, ta đây cũng nói thẳng. Hôm nay ta đến, là vì đồ cưới dưới danh nghĩa Quận Vương phi. Mới đây, cửa hàng dưới danh nghĩa của Quận vương phi liên tiếp có động thái ác ý chèn ép cửa hàng khác. Thật là trùng hợp những cửa hàng bị chèn ép đều là sản nghiệp của Vương gia nhà ta. Quận Vương phi là người như thế nào, ta đều hiểu rõ, tự nhiên sẽ không làm chuyện như vậy. Ta nghĩ là hạ nhân phía dưới không biết tốt xấu. Ta biết chuyện này, liền khuyên Vương gia, suy cho cùng là không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, để hắn trước không nên động thủ.....Cho nên, hôm nay ta cố ý đến đây một chuyến."

"Là ta phân phó cho bọn họ làm." Thanh Ninh mỉm cười.

Ngụy Tử kinh ngạc nhìn về phía Thanh Ninh. Thật không ngờ nàng như thế lại quang minh chính đại thừa nhận là chính mình làm. Người trên đời này bày trò mưu toan, đều là ngấm ngầm. Đó là vạn nhất xảy ra sai lầm, cũng có thể hoàn toàn phủ nhận, thoát khỏi liên quan, còn có thể bảo toàn mặt mũi của chính mình. Nhưng người trước mắt, lại đem sự tình ra trước mặt bàn, nói là nàng đã làm điều đó!

Nhất thời, bát diện lung linh*, Ngụy tử nhíu mi, trực tiếp hỏi, "Vì cái gì?"

(bát diện lung linh: đối nhân xử thế linh hoạt, đối với ai cũng khéo léo)

"Vì cái gì?" Thanh Ninh cười khẽ một tiếng, "Ngươi trở về mà hỏi Vương gia một chút, những cửa hàng đó thật sự chính là sản nghiệp của hắn?"

Thật là không biết xẩu hổ, cầm tài sản của người khác, còn nói là của mình! Nàng chính là một chút đều không tin, Trang Vương Lương Tần  còn không phải lấy nó từ tay Tô Hoa Kiểm?

Sản nghiệp này.....? Chẳng lẽ không phải của Vương gia? Ngụy Tử trong lòng vô cùng nghi hoặc, mày cau chặt lại.

Thanh Ninh nhìn nàng một cái, liền không nghĩ cùng nàng nói lời thừa,  bưng trà tiễn khách.

Ngụy Tử nhíu mày đứng dậy, cáo từ.

Trở về Vương phủ, Trang Vương nghe Ngụy Tử nói về tình huống ở Quận Vương phủ xong, tức khắc mặt mày liền suy sụp, đập bể chén trà trong tay.

Nực cười!

Sản nghiệp của hắn, là Tô Hoa Kiểm đưa. Chẳng lẽ Tô Phỉ, Tiêu Thanh Ninh đã biết, cho nên muốn thu lại?

Mơ tưởng!

Tôn gia đã bị Tô phỉ phản thắng một nước cờ, Trang Vương liền đem Tô Phỉ Thanh Ninh hận đến nghiến rằn. Hiện giờ Thanh Ninh ngang nhiên tuyên chiến, chính mình lại là hành lễ trước, hiện giờ nên đánh trả lại.

Trang Vương lập tức đi ngoại viện, ra lệnh cho chưởng quầy của những cửa hàng liều mạng cùng các cửa hàng của Thanh Ninh.

Như thế, tranh đấu gay gắt hơn một tháng, Trang Vương cũng giải cấm. Những cửa hàng này đừng nói là kiếm tiền, Trang Vương còn phải trợ cấp không ít tiền bạc.

Hơn nữa, còn có cửa hàng nơi khác của hắn cũng liên tiếp xảy ra chuyện. Còn có thôn trang cùng ruộng đất, đều xảy ra không ít vấn đề.

Hắn muốn thành nghiệp lớn, sẽ phải tiêu một lượng lớn tiền bạc, mắt thấy bạc trắng chảy ra bên bên, Trang Vương nôn nóng vô cùng. Lương Tần sau khi biết chuyện, lập tức thức tỉnh Trang Vương, "Ngươi là trúng kế người ta! Tiêu Thanh Ninh kia là nữ tử hậu trạch, Quận Vương phủ bất quá là tiền chi tiêu trong phủ, mà ngươi, là muốn mưu đồ nghiệp lớn, như thế nào có thể cùng một cái nữ tử đi tranh giành việc làm ăn của cửa hàng?"

Trang Vương nhất thời ra một tầng mồ hôi lạnh, "Là nhi thần lỗ mãng, nhi thần liền phân phó xuống, cho bọn họ không cần đấu cùng nàng nữa."

Trang Vương nhíu mày nói, "Bất quá, vợ chồng Tô Phỉ có vẻ như biết đây là sản nghiệp của Tề Quốc Vông, bọn họ làm như vậy, hẳn là muốn đem sản nghiệp trong tay nhi thần đoạt trở về."

"Đây là sản nghiệp của Tô Quốc Công, hắn muốn cho ai liền cho. Bọn họ nhất định là biết, cũng không thể cường đoạt từ trong tay ngươi! Lương Tần nhàn nhạt mà nói một câu, "Bất quá, mẫu phi lo lắng chính là...."

Lương Tần nhíu mày trâm tư.

Trang Vương cũng không có mở miệng quấy rầy nàng suy nghĩ.

Được nửa ngày, Lương Tần mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn về phía Trang Vương nói, "Hiện giờ phụ hoàng ngươi mặc kệ mọi việc, ở tẩm điện tĩnh dưỡng, bên người chỉ để lại Hoàng Hậu hầu hạ, ai cũng không gặp. Hoàng Hậu cũng đem sự tình hậu cung giao cho Nghi phi xử lý.... Hiện giờ ta lo lắng chính là, theo thời gian, phe cánh Thái tử dần dần đầy đặn, tình thế đối với chúng ta càng ngày càng bất lợi!"

"Ý tứ của mẫu phi là......."Trang Vương trên mặt hiện lên tàn nhẫn.

Lương Tần gật gật đầu, "Ừ, nếu Tô Phỉ Tiêu Thanh Ninh muốn đối phó ngươi, chúng ta đây cũng liền thu bọn họ vào tay đi...."

Trên mặt Lương Tần xuất hiện vẻ tươi cười, thấp giọng công đạo Trang Vương một phen.

Trang Vương liên tục gật đầu, Chờ Lương Tần nói xong, đứng dậy, "Nhi thần liền đi bố trí, mẫu phi ngài yên tâm, nhi thần chắc chắn thành nghiệp lớn."

Lương Tần mỉm cười gật đầu.

.....

Tháng mười cuối thu, thời tiết đã dần lạnh lên.

Lời đồn đãi giữa Tôn gia cùng Trang Vương còn chưa có dập tắt, không biết từ địa phương nào dựng lên, An Quận Vương Tô Phỉ kỳ thật là nhi tử của Hoàng Thượng cùng Tôn Lâm Lang. Sự thật này như thể gió thu, một đêm liền truyền khắp kinh thành.

Lời đồn đãi này lập tức đem lời đồn về Tôn gia cùng Trang Vương ép xuống.

Hoàng Thượng từ nhỏ đã yêu thương Tô Phỉ, tự mình hỏi đến công khóa* của hắn.

(công khóa: bài học, bài tập)

Sau này, tuổi còn trẻ đã cho hắn đi các bộ học hỏi, này không phải rèn luyện hắn sao?

Hiện tại lại còn phong tước An Quận Vương.

Đó cũng là người ta nói, Hoàng Thượng đây là đem hắn bồi dưỡng thành Thái tử.

Kinh thành nhất thời như nổ tung, thế nhân bừng tỉnh đại ngộ. Vốn dĩ, tiền Tề Quốc Công Tô Hoa Kiểm hãm hại nguyên phối* con trai trưởng thật ra là có nguyên nhân!

(nguyên phối: vợ đầu, ở đây ý nói là con trai trưởng của vợ đầu)

Tô lão phu nhân vốn giết hại con dâu của mình cũng là có nguyên nhân.

Thê tử của mình đây là hoài thai hoàng tử, ai dám nói cái gì? Đây là hoàng ân mênh mông cuồng cuộn, có thể dưỡng dục hoàng tử đó là thiện đại  ân sủng!
Nhưng phàm là có chút tôn nghiêm của năm nhân, như thế nào có thể sống sờ sờ mà bị người đeo nón xanh (cắm sừng)?

Cho nên, cái này ngay từ đầu liền thiên y vô phùng*.

(thiên y vô phùng: áo tiên không một đường may, nghĩa là sự việc hoàn mỹ, kế hoạch chu toàn, làm việc không lưu lại dấu tích)

......

Nghe được lời đồn đãi bên ngoài, Thanh Ninh căm hận nói, "Hai tháng này, Trang Vương tổn hại không ít tiền bạc, nghĩ đến Trang Vương cùng Lương Tần thiếu kiên nhẫn, cẩu cấp khiêu tường*, bất quá Lương Tần này thật là ngoan đọc, thế nhưng lại giẫm đạp mẫu thân đã chết nhiều.

(cẩu cấp khiêu tường: chó nóng nảy cũng có thể nhảy tường, có nghĩa giống như con giun xéo lắm cũng quằn)

Người đều đã chết nhiều năm như vậy, nàng thế nhưng đem Tôn Lâm Lang ra lợi dụng một phen!

"Bọn họ đây là được ăn cả ngã về không, muốn ly gián ta cùng với Thái tử." Tô Phỉ lạnh giọng nói.

"Hy vọng Thái tử không nghe được lời đồn này mới tốt." Thanh Ninh nói.

Tô Phỉ từ trước đến nay được Hoàng Thượng sủng ái, Tô gia lại đối với Tô Phỉ vô tình, thật sự là không sinh nghi cũng khó a!

Lòng người là khó nắm bắt nhất. Nếu Thái tử thật sự tin lời đồn này, tự nhiên tâm sẽ sinh khúc mắc, đề phòng Tô Phỉ.

Nhân ngôn đáng sợ, mẫu tử Lương Tần Trang Vương đánh một chiêu này thật sự lợi hại.

Lời đồn đãi càng truyền càng lợi hại, cuối cùng Thái tử bên kia cũng có người khuyên nhủ Thái tử cẩn thận phòng bị Tô Phỉ. Thái tử cười khẽ.

Vào tháng mười một, thời tiết tuy là càng ngày càng lạnh, nhưng là mỗi ngày nắng đông chiếu khắp, tiếp thêm hơi ấm hiếm có cho mùa đông lạnh giá.

Đột nhiên, một đêm gió lạnh gao thét, hôm sau trời lại càng âm u, ảm đạm như muốn áp xuống bất cứ lúc nào.

Gió thổi lạnh đến thấu xương, trên đường không có mấy người đi bộ, thỉnh thoảng chỉ có một hai người đi rất nhanh.

Trong Quận Vương phủ sớm đốt địa long, trong phòng ấm áp như xuân, còn bày vài bình lan xanh.

Thanh Ninh cùng Tô Cẩn chơi đùa.

Tô Cẩn đã hơn tám tháng, ở trong hố lớn nhanh nhẹn bò.

Tổ Cẩn càng lớn càng giống Tô Phỉ. Lúc này mặc áo nhỏ màu đỏ, da thịt sứ trắng non mịn, cái miệng nhỏ hồng hồng, đôi mắt như sao trên trời, sáng lấp lánh. Tuy còn chưa nói được, nhưng mỗi ngày đều vui tươi hớn hở y nha bi bô, lại còn thông minh lại ngoan ngoãn. Thanh Ninh nhìn hắn liền thấy trong lòng mềm nhũn như nước.

Mấy người Trà Mai ngồi ở một bên làm châm tuyến, hai vú nuôi hầu hạ ở bên. Mẫu tử hai người chơi thật sự là cao hứng.

"Quận Vương phi." Ngoài cửa truyền đến tiếng của Tùng Mộc.

Kể từ lúc đấu với cửa hàng của Trang Vương, Tô Phỉ liền đem Tùng Mộc để lại cho nàng sai sử, mang Kiều Mộc theo bên ngoài. Hiện giờ Tùng Mộc vẫn là ở lại trong phủ tùy thời nghe nàng sai sử.

"Tiến vào." Thanh Ninh bảo vú nuôi trông nom Tô Cẩn, rồi hướng ra ngoài.

"Quận Vương phi, có nhiều người bên ngoài phủ đang bao vây Quận Vương phủ. Tên dẫn đầu thả lời nói muốn Quận Vương phi đi ra ngoài gặp hắn, bằng không hắn liền đồ sát toàn gia Vương phủ." Tùng Mộc dẫn theo một cỗ gió lạnh đi đến, bẩm báo nói.

Đám người Trà Mai lập tức dừng công việc trong tay, khẩn trương nhìn về phía Thanh Ninh.

"Tên dẫn đầu là ai, có thể thấy rõ ràng không?" Thanh Ninh nhíu mày hỏi.

"Người nọ mang theo mặt nạ, không biết là người nào."

"Có bao nhiêu người?" Thanh Ninh lại hỏi.

"Tiểu nhân đã cho người xem qua, phía trước phía sau, toàn bộ vương phủ bị bao quanh bởi một nghìn năm trăm người." Tùng Mộc trả lời, "Tiểu nhân đã tăng cường an bài người canh gác ở cửa và cửa sau.

"Được rồi, ngươi hạ lệnh xuống cho tất cả hạ nhân không biết võ công trở về phòng, không được chạy loạn." Thanh Ninh phân phó Tùng Mộc một câu, "Phân phó xong rồi, người trước hết dẫn người đi trông cửa chính, ta sẽ lập tức đến."

"Quận Vương phi xin ở lại hậu viện, tiểu nhân sẽ cho người liều mình bảo hộ Quận Vương phủ." Tùng Mộc nói một câu, cũng không nói nhiều, liền vội vàng đi ra ngoài an bài.

Bạc Hà cùng Nhẫn Đông thì không cần phải nói, vốn chính là ám vệ bồi dưỡng ra, tự nhiên không sợ.

Mà Trà Mai, Ngọc Tâm, Tôn ma ma năm đó cùng nàng gặp qua mưa gió, nghe được Tùng Mộc nói liền thật khẩn trương, nhưng thấy được Thanh Ninh vững vàng bình tĩnh, ba người cũng bình tĩnh lên.

Hai vú nuôi cũng cực lực áp chế khủng hoảng, sắc mặt tái nhợt mà nhìn về phía Thanh Ninh, "Quận Vương phi....."

"Không có việc gì."Thanh Ninh trấn an một câu, để cho hai vú nuôi trở về phòng của mình, dặn dò hai người đừng ra ngoài, cứ ở yên trong phòng.

Hôm nay nhiều người đến vây quanh Quận Vương phủ như vậy, trong cung khẳng định cũng đã xảy ra chuyện. Nhiều người như vậy, cũng không hề động thủ, là muốn nàng đi gặp hắn? Nhưng lại không nói nàng đi cùng con trai? Nàng có chút không rõ, người này là có bàn tính gì.

Vú nuôi sắc mặt tái nhợt lui ra ngoài.

Thanh Ninh đi xuống, phân phó Nhẫn Đông gọi tiểu nha đầu có võ công đến, sau đó lại dặn Tôn ma ma đem Tô Cẩn mặc ấm áp, cho Bạc Hà đi chuẩn bị đồ ăn cùng thức uống, sau đó tự mình kêu Trà Mai trở về nội thất, đem trang phục trên người nhanh chóng cởi xuống, lưu loát thay đổi một thân kỵ trang. Vì sợ làm Tổ Cẩn bị thương, cho nên ở nhà cho tới bây giờ, trên đầu Thanh Ninh đều là đơn giản. Dùng cây trâm cố định vững vàng, bên ngoài khoác thêm kiện áo chàng, lại cầm tiểu chủy thủ đặt ở giày, rồi đi ra ngoài. Thấy Tôn mụ mụ đã cho Tô Cẩn ăn mặc ổn thỏa, Thân Ninh duỗi tay ôm lấy Tô Cẩn, sau đó nói với mọi người, "Đi theo ta."

Thanh Ninh bế Tô Cẩn đi nội viện thư phòng của Tô Phỉ.

Từ xưa, thư phòng là nơi quan trọng. Nơi này so với chủ viện bên kia an toàn hơn. Trong viện chỉ có hai bà tử quét dọn, hai người cũng đều là người biết võ.

Thanh Ninh cho Bạc Hà cùng Nhẫn Đông dẫn theo mấy tiểu nha đầu đều canh giữ ở bên ngoài thư phòng, sau đó mang mấy người Tôn ma ma vào thư phòng.

Mở mật thất bên trong thư phòng, Thanh Ninh bảo Tôn ma ma thắp đèn, Ngọc Trâm cùng Trà Mai cầm thức ăn, ôm Tổ Cẩn vào mật thất.

"Ma ma, Trà Mai, Ngọc Trâm, ba người các ngươi ở lại nơi này, chiếu cố Cẩn nhi thật tốt." Thanh Ninh dặn dò nói.

"Quận Vương phi." Tôn ma ma, Trà Mai, Ngọc Trâm ba người quỳ xuống. "Nô tỳ muốn canh giữ bên người Quận Vương phi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro