Chương 41.3: Kết cục (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ta vốn là muốn đưa Cẩn nhi đi Hầu phủ, nhưng là bên ngoài đang bị bao vây." Thanh Ninh nói, "Sẽ không có việc gì, Hầu phủ nghe được động tĩnh, chắc chắn sẽ phái người đến đây cứu viện. Ba người các ngươi an tâm ở đây chờ ta trở lại."

Bọn họ ba người không biết võ công, mà người của Tô Phỉ còn phải ở bên ngoài làm lá chắn.

Hơn nữa Tô Hoa Kiểm cùng Lương tần ngầm cấu kết nhiều năm như vậy, ai biết Tô Hoa Kiểm có hay không chôn cái đinh* ở bên người Tô Phỉ.

(cái đinh: người nằm vùng)

Hiện giờ thời khắc nguy hiểm, trừ bỏ ba người Tôn ma ma, Trà Mai, Ngọc Trâm, nàng không dám đem Tô Cẩn giao vào tay người khác.

Nàng không thể mạo hiểm được.

Mật thất này là sau khi bọn họ dọn vào, nàng cùng Tô Phỉ trong lúc vô tình phát hiện được.

Người trong phủ không phải là người từ Cảnh Tụy Viên lúc trước, thì là  người được bố trí huấn luyện sau khi được đưa tới đây.

Cho nên, trong phủ này, trừ bỏ chính mình cùng Tô Phỉ, không biết mật thất này.

Cho nên, cho dù là vạn nhất Trang Vương đạt được mục đích, bên ngoài có nhiều tầng bảo hộ, nàng hy vọng có thể vì nhi tử lưu một đường sống.

"Quận Vương phi." Quận Vương phủ chỉ có hai ba trăm người, bên ngoài lại là một ngàn năm trăm, là nhiều gấp năm lần Vương phủ a, ba người thống khổ.

"Được rồi, đều đừng khóc, ta đem Cẩn nhi giao cho các ngươi, trừ phi là ta cùng Quận Vương gia, Hầu gia cùng Hầu phu nhân, bằng không ai kêu các ngươi đều đừng đi ra ngoài." Thanh Ninh nghiêm túc nói.

"Vâng, Quận Vương phi yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ liều mình bảo hộ thiếu gia." Ba người trăm miệng một lời nói.

Thanh Ninh gật gật đầu, cúi đầu nhìn về phía Tô Cẩn, "Cẩn nhi, ngoan ngoãn đừng khóc, chờ nương về có biết không."

Nói xong, nàng cúi đầu hôn hắn, rưng rưng đem hắn giao cho Tôn ma ma. Thanh Nhin trong lòng chua xót, duỗi tay lại ôm Tô Cẩn, lúc này mới xoay người ra khỏi mật thất, tự mình đóng chặt cửa sổ thư phòng.

Sau đó mang mọi người đi đến trước mái hiên, dặn dò Bạc Hà, "Bạc Hà, ngươi cùng các nàng đều ở lại chỗ này, như vậy khi người bên ngoài công tiến vào, các ngươi lại ngăn không được, người liền phóng độc cho ta, ngàn vạn không thể cho người ta tiến vào!"

Tiểu viện tử này một mặt là nước, hai người trong viện cộng với bốn người các nàng là sáu người. Sáu người các nàng canh giữ ở mái hiên này, cũng có thể chống đỡ được một hồi. Độc dược của Bạc Hà cũng có thể làm một đạo phòng hộ cuối cùng.

"Quận Vương phi, nô tỳ vẫn là đi theo bên người ngài đi." Bạc Hà nói.

"Ngươi lưu lại chỗ này." Thanh Ninh kiên quyết nói.

Bạc Hà đành phải gật đầu.

Thanh Ninh dẫn theo Nhẫn Đông đi đến ngoại viện.

Gió lạnh thổi tới trên mặt, lạnh như băng thấu xương, Thanh Ninh rất nhanh liền đến ngoại viện.

Tùng Mộc mang theo người, cầm đao kiếm chặt chẽ canh giữ ở cửa chính, vài cặp người cầm cung tên chỉ thẳng vào cửa chính cùng tường vây.

Ngoài cửa lớn, từng tốp người đen kịt nối đuôi nhau, trên người mặc khôi giáp, tay tâm binh khí tản ra quang mang lành lạnh.

Thanh Ninh liếc nhìn tên cầm đầu đang ngồi trên lưng ngựa giữa đám người, trên mặt mang theo mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi mắt u ám.

Trong đội ngũ có người không kiêng nể gì kêu gào, "Các người đều nghe đây, bảo Quận Vương phi ra gặp đại nhân của ta, liền lưu cho các ngươi một cái mạng, nếu không Quận Vương phủ sẽ bị tàn sát chó gà không tha."

"Thật là một cái khẩu khí lớn, các ngươi chán sống rồi đúng không, dám đến khiêu khích Quận Vương phủ!" Nhẫn Đông cất cao thanh âm, lạnh giọng quát.

Thấy được Thanh Ninh chậm rãi đi ra cùng Nhẫn Đông, bên ngoài nháy mắt tạm lắng xuống.

"Quận Vương phi, chỉ cần một mình ngươi ra đây, đi cùng với ta, ta đây liền tha mạng cho ngươi." Lập tức, người mang thanh âm hơi khàn, nhìn về phía Thanh Ninh nói.

Tống Tử Dật! Thanh Ninh hơi sửng sốt, cong khóe miệng cười, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía hắn lạnh lùng nói, "Đi theo ngươi? Thân phận ngươi tính là cái gì? Lũ người dã tâm các ngươi, lòng lang dạ sói, cư nhiên dám vây khốn Quận Vương phủ do đích thân triều đình phong tặng, thật to gan!

Thanh Ninh liếc mắt nhìn lên trời, Hầu phủ bên kia hẳn là sắp có phản ứng. Trận chiến lớn như vậy, người của Ngũ Thành Binh Mã Tư rất nhanh cũng sẽ nhận được tin tức.

Đông quý tây phú, Quận Vương phủ nằm ở phía đông, dưới sự cai quản của Đông Thành Binh Mã Tư. Thanh Ninh trong lòng cảm thấy may mắn, chỉ huy của Đông Thành Binh Mã Tư hiện giờ là phu quân của Hoàng Xảo Y - Hạ Thừa Thụy. Người bên cạnh chắc đã bị Trang Vương gắt gao thu mua, nhưng Hạ Thừa Thụy này ít nhất cũng sẽ vì Hoàng Xảo Y mà không mặc kệ mình!

Tên dẫn đầu ra hiệu cho người phía trước nhường đường rồi phi ngựa về phía trước vài bước, giơ kiếm hướng Thanh Ninh ở cửa, "Quận Vương phi chớ để rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Quận Vương gia âm mưu soán vị, Trang Vương đã tiến cung cần vương* rồi, còn có tướng quân trấn nam Lý tướng quân đã dẫn đầu ba mươi vạn đại quân đến ngoại ô kinh thành. Quận Vương phi, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ta thương tình ngươi cùng người trong Vương phủ không biết An Quận Vương lòng muông dạ thú, chẳng qua là bị Quận Vương gia lừa bịp. Ngươi đi theo ta, ta sẽ cầu Trang Vương gia tha thứ cho một đám người của Quận Vương phủ!"

(cần vương: bảo hộ triều đình)

"Quận Vương gia âm mưa soán vị? Trang Vương gia tiến cung cần vương?" Thanh Ninh lạnh lùng cười một tiếng, nói, "Ta xem là Trang Vương muốn chính mình thí (giết) huynh đoạt vị đi? Là các ngươi vừa ăn cướp vừa làng!"

Tô Phi vẫn luôn phái người ngầm theo dõi Tống Tử Dật. Gần đây đều không thấy hắn có động tĩnh gì, không nghĩ hôm nay lại đột nhiên lớn mật như vậy, công khai xuất hiện ở bên ngoài, còn trực tiếp mang người đến bao vây Quận Vương phủ!

Xem ra Trang Vương là đã hoàn toàn chuẩn bị tốt.

Thanh Ninh có chút lo lắng cho Tô Phỉ ở trong cung.

Cũng không biết như thế nào!

Tuy nhiên ngẫm lại, Thái tử cùng Tô Phỉ đều vẫn luôn tính toán đem Trang Vương hoàn toàn trừ bỏ tận gốc, hẳn là có chuẩn bị, chỉ là.....

Không biết Thái tử có vì lời đồn đại gần đây mà dựng lên cảnh giác với Tô Phỉ hay không!

Nhưng là, Thái tử hẳn là không phải người dễ tin vào lời đồn đãi, cũng sẽ không có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, ở ngay lúc này còn hoài nghi Tô Phỉ, đấu tranh nội bộ!

Thái tử có thể được Hoàng Thượng lập trữ, tất nhiên là có năng lực của hắn.

Ngẫm lại, Thanh Ninh an tâm một chút.

Tống Tử Dật nhìn thấy Thanh Ninh ở trong đại môn, áo choàng màu đỏ, viền lông hồ ly màu trắng, da thịt oánh nhuận như tuyết, môi hồng anh đào, búi tóc đen nhánh, chỉ cài độc một cây trâm bạch ngọc, như càng tôn thêm mắt ngọc mày ngài của nàng, nghiên lệ như hoa đào tháng hai.

Đã bao lâu rồi không nhìn thấy nàng? Nàng so với trong trí nhớ càng thêm xinh đẹp, càng thêm lộng lẫy bức người.

Tống Từ Dật cảm thấy trái tim yên lặng của mình lại bang bang nhảy dựng lên, trong mắt lóe lên tia lưu luyến.

Hắn thật vất vả mới cứ được muội muội trở về, ít ngày trước lại không lời từ biệt mà đi am, xuống tóc xuất gia. Hiện giờ, chỉ có nữ tử trước mắt có thể làm cho tim hắn loạn nhịp, làm cho hắn có cảm giác thân thuộc.

Hắn nhất định phải có được nàng! Phải có được nàng!

Trong đêm khuya cô tịch, quá khứ như đủ loại ảo ảnh thường hay xuất hiện trong mộng của hắn.

Phụ thân đã mất, mẫu thân cũng đã chết, hiện tại muội muội cũng không còn. Cũng chỉ có trong mộng, cuộc sống của hắn hiện tại mới có thể giơ tay liền với tới được nụ cười ôn nhu cùng dánh người mảnh mai của nàng!

Hắn thích nàng, yêu nàng, nhất định phải đem nàng trở về bên người mình!

Ánh mắt Tống Tử Dật cực nóng nhìn về phía Thanh Ninh, "Quận Vương phi, ngươi ngẫm lại hài tử của người, hắn vô tội biết bao. Nếu không đi theo ta, trong Quận Vương phủ nhiều hạ nhân như vậy, còn có nhi tử hoạt bát đáng yêu của ngươi hy sinh vô ích. Ngươi suy xét cho tốt, ngươi có thể nhẫn tâm nhìn nhiều người bỏ mạng oan uổng như vậy sao?"

"Nói nhiều làm gì, chúng ta tấn công vào là được, bắt Quận Vương phi cùng con trai của nàng, sau đó giao cho Vương gia đi." Có một người không kiên nhẫn Tống Tử Dật lề mề, lớn tiếng nói.

"Vương gia có lòng nhân từ, dặn dò ta có thể không đánh mà thắng là tốt nhất."  Tống Tử Dật nâng tay, nói.

Người nọ lập tức im bặt.

"Quận Vương phi, Vương gia thiện tâm cố ý cho các ngươi một đường sống, ngươi có thể tưởng tượng được, chỉ cần ngươi đi theo ta, trên dưới Quận Vương phủ liền sẽ không có việc gì. Nhỉ tử của ngươi cũng sẽ hoàn hảo, không có việc gì." Tống Tử Dật lại nhìn về phía Thanh Ninh.

Vương gia thật là người tốt a!" Thanh Ninh lạnh lùng trào phúng.

Nàng vốn cho rằng người tới muốn gặp nàng, là muốn bắt nàng cùng nhi tử để áp chế Tô Phỉ. Nhưng hiện tại xem ra, là chủ ý của Tống Tử Dật. Hắn rõ ràng là muốn bắt chính mình, khi bản thân đã nằm trong tay hắn, hắn sẽ liền cho người tiến thẳn vào Quận Vương phủ, một người trong Quận Vương phủ cũng đừng nghĩ sống sót!

"Vương gia từ trước đến nay là người nhân hậu. Quận Vương phi, vì những sinh mạng vô tội trong Quận Vương phủ, còn có nhi tử đáng yêu của ngươi, ngươi mau đi ra đi!" trong mắt Tống Tử Dật lóe lên tia hưng phấn.

Chỉ cần chuyện hôm nay thành công, Trang Vương chính là người đứng đầu thiên hạ. Tống Tử Dật hắn có công giúp vua, sẽ có cơ hội thăng quan tiến chức, một lần nữa hưng vinh Tống gia. Tiêu Thanh Ninh nàng, vốn nên là thê tử của Tống Tử Dật hắn! Hắn sẽ cầu Trang Vương biến Tiêu Thanh Ninh trở thành nữ nhân của hắn, vì hắn sinh nhi dục nữ. Hắn muốn cùng nàng cùng nhau đầu bạc đến già!

Thanh Ninh thấy tia vui mừng nhảy nhót trong mắt hắn, cười lạnh một tiếng, "Trang Vương thật tốt như vậy? Ta một chữ cũng không tin! Các ngươi đều là loạn thần tặc tử, chính mình tạo phảo, lại còn đem nước bẩn hất đến trên đầu Quận Vương gia? Các ngươi chờ đi, chờ Thái tử điện hạ cùng Quận Vương gia bắt được Trần Vương, một đám người các ngươi đừng hòng chạy trốn!"

Tùng Mộc lớn tiếng nói."Loạn thần tặc tử, Quận Vương phủ cũng sẽ không ngồi không, các ngươi mau buông binh khí lui ra!"

"Chỉ dựa vào các ngươi?" Tống Tử Dật cười to hai tiếng, nhìn về phía Thanh Ninh nói, "Quận Vương phi, kiên nhẫn của ta cũng là có hạn, ngươi suy xét cho rõ ràng."

Thanh Ninh cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tống Tử Dật, "Chỉ là một ngàn năm trăm người, đã nghĩ bao vây trấn áp Quận Vương phủ ta, ngươi cũng quá không đem An Quận Vương phủ để vào mắt!"

Thấy nàng gặp nguy không loạn, tuy đã đem con trai nàng ra uy hiếp, nhưng nàng cũng không có nửa phần hoảng loạn, liền đứng như vậy ở cách đó không xa, cùng chính mình chỉ cách một khoảng. Vững vàng bình tĩnh.

Kỳ thật dung mạo nàng không phải tuyệt sắc nhất, so với nàng còn có nhiều nử tử xinh đẹp hơn. Thời điểm trước kia khi bọ họ có hôn ước, hắn không biết là, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đáy lòng hắn lại day dưa. Đặc biệt đôi mắt sáng như sao kia, lại trong veo như nước suối, làm cho hắn nhịn không được muốn mê đắm trong đó!

Tống Tử Dật híp mắt, "Quận Vương phi, ngươi không sợ ta sẽ biến Quận Vương phủ thành địa ngục sao?"

"Thử xem xem? Lộc tử thùy thủ* còn không biết!" Thanh Ninh nhếch môi, cười lạnh.

(lộc tử thùy thủ: hươu chết về tay ai còn chưa biết, ý ở đây là ai thắng còn chưa biết được)

"Ta cho ngươi một khắc để suy nghĩ, nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ*, ta đây cũng sẽ sai người tiếng công. Đến lúc đó, Quận Vương phi cũng đừng trách ta không thương hoa tiếc ngọc!" Tống Tử Dật nhìn nàng một cái thật sâu, nói.

(chấp mê bất ngộ: một mực không chịu giác ngộ)

"Lấy cung đến." Thanh Ninh lạnh giọng nói ba chữ, vươn tay.

Nhẫn Đông lập tức đến cung thủ gần đó, lấy cung tiễn đến đưa cho Thanh Ninh.

Thanh Ninh tiếp nhận cung tiễn, bình tĩnh nhìn về phía Tống Tử Dật.

Tống Tử Dật tự nhiên cũng không để chuyện này vào mắt, trực tiếp sai người tính toán thời gian.

"Quận Vương phi." Tùng Mộc quay đầu nhìn về phía Thanh Ninh, thấp giọng nói, "Ngài vẫn là quay về hậu viện đi thôi, tiểu nhân sẽ mang người ra ngăn cản bọn họ."

"Chúng ta có thể kéo dài được bao lâu hay bấy lâu." Thanh Ninh lắc đầu, thấp giọng nói.

Tống Tử Dật mang đến đây nhiều người như vậy. Người Hầu phủ phát hiện ra, cũng phải cho bọn họ thời gian chuẩn bị. Còn có người của Đông Thành Binh Mã Tư, dù sao hơn một ngàn người cũng không thể tới đây cùng một lúc. Chung quy vẫn là cho bọn hắn thời gian chuẩn bị!

Đây cũng là nguyên nhân nàng tạm thời không có vạch trần thân phận của Tống Tử Dật. Nếu vạch trần thân phận của Tống Tử Dật ngay từ đầu, hắn sẽ không kiên nhẫn như lúc này, đã sớm sai người tiến công!

Thời gian từng chút trôi qua.

Tống Tử Dật thấy được thân ảnh đỏ thẫm vẫn luôn đứng ở nơi đó, không có lùi bước, cũng không tỏ ra yếu thế, vô cùng kiên định đứng tại chỗ, ánh mắt vô cùng bình tĩnh mà nhìn về phía mình.

"Quận Vương phi, ngươi nghĩ kỹ rồi sao?" Tống Tử Dật mở miệng hỏi.

Thanh Ninh nói, "Như thế nào? Ngươi sợ sao, hay là Trang Vương gia có công đạo khác?"

"Đánh vào cho ta! Ngoại trừ Quận Vương phi, những người còn lại, một người cũng không lưu!" Tống Tử Dật hung hăng nhìn Thanh Ninh, giơ kiếm lên, chỉ vào cửa chính Quận Vương phủ.

Nhẫn Đông che chắn ở trước mặt Thanh Ninh.

Tùng Mộc dùng tay ra hiệu, thời điểm nhóm người lần lượt vọt tới cửa chính, đồng loạt bắn tên về phía bọn họ.

Cung thủ có thể chống đỡ được một lát, nhưng Tống Tử Dật dẫn theo nhiều người, còn mang theo tấm chắn, bên ngoài công vào được không ít người.

Tùng Mộc mang theo người lên nghênh đón.

.....

Để cho đám người Tùng Mộc không phải lo lắng, Thanh Ninh lui về phía sau mấy bước, Nhẫn Đông nửa bước cũng không dám rời khỏi nàng.

Âm thanh đao kiếm giao nhau trong gió lạnh phá lệ thanh thúy, mùi máu tươi bắt đầu lan ra.

Tống Tử Dật ngồi trên lưng ngựa, nhìn về phía Thanh Ninh, hơi cong khóe miệng.

Người của Quận Vương phủ bọn họ tuy đều là người có năng lực, nhưng lại không thắng nổi nhiều người.... Thanh Ninh siết chặt ngón tay, vừa muốn mở miệng ra lệnh cho người rút về hướng cửa sau, bên ngoài liền truyền đến âm thanh đao kiếm giao nhau.

"Quận Vương phi, có người đến cứu chúng ta." Nhẫn Đông nghiêng đầu, vui sướng nói.

"Ừ." Thanh Trữ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Quận Vương phi không có việc gì chứ?" Bên ngoài truyền đến âm thanh của Tiêu Lĩnh.

"Phụ thân, ta không sao." Thanh Ninh vội nói.

"Tốt, Ninh nhi, ngươi tạm thời không phải sợ, có phụ thân ở đây."

"Các ngươi có thể chống đối sao? Chúng ta là phụng mệnh làm việc." Tống Tử Dật trầm giọng nói.

"Đây là Quận Vương phủ, do đích thân Hoàng Thượng ban thưởng, các ngươi là phụng mệnh của ai? Ai lại lớn gan như thế, dám hạ lênh cho các ngươi đến động thủ với gia quyến của Quận Vương phủ?" Tiêu Lĩnh quát.

"An Quận Vương âm mưa soán vị, ta là phụng mệnh tới bắt dư nghiệt loạn đảng, ngươi xem ra là cùng một phe với An Quân Vương." Tống Tử Dật nhìn Tiêu Lĩnh mang theo không đến ba trăm người, liền không để vào mắt, trực tiếp hạ lệnh nói, "Giết bọn người loạn đảng này!". Lời nói ra đều là vô tình.

Tiêu Lĩnh tới chưa bao lâu, Hạ Thừa Thụy đã dẫn theo Đông Thành Binh Mã Tư chạy tới.

Tống Tử Dật vừa thấy Hạ Thừa Thụy dẫn theo người đến đây, chau mày.

Như thế nào lại như vậy? Trang Vương không phải là đã hoàn hảo dặn dò tổng chỉ huy Ngũ Thành Binh Mã Tư, bọn họ bên kia sẽ không có người nhúng tay hay sao?

Người trong Quận Vương phủ đều là lợi hại, người Tiêu Lĩnh mang đến, đều là người đã cùng theo hắn trên chiến trường, còn có người của Đông Thành Binh Mã Tư, bên đó như là hổ mọc thêm cánh.

Nội ứng ngoại hợp, tình thế nhanh chóng xoay chuyển.

Tống Tử Dật cưỡi ngựa điên cuồng xông tới.

Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, đó là đem nàng mang đi!

Thanh Ninh cười lạnh một tiếng, nhìn thấy Tống Tử Dật đang vung kiếm xuyên qua đám người xông đến, nâng cung trong tay, nhắm. Cung tên xé gió bay đi, chuẩn xác bắn vòa đùi phải của Tống Tử Dật.

Tống Tử Dật không dám tin nhìn về phía Thanh Ninh, nháy mắt hoảng sợ, rơi khỏi ngựa.

Thanh Ninh chậm rãi đi về phía trước, chỉ vào Tống Tử Dật trên mặt đất, ngẩng đầu về những người còn đang ngoan cường chống cự, "An Quận Vương tạo phản, các ngươi phụng mệnh tới bắt dư nghiệt An Quận Vương phủ? Các người chính là nghe theo khâm phạm của triều đình - Tống Tử Dật tới bắt đường đường Quận Vương phi là ta?

(khâm phạm: giống như là tội phạm bị truy nã)

Những người còn đang chống cự, nhất thời đều choáng váng, ánh mắt hướng về phía Tốn Tử Dật trên mặt đất.

Thanh Ninh liếc mắt, cho người bắt lấy Tống Tử Dật, đem mặt nạ của hắn lấy xuống.

Khuôn mặt gầy gò, hoàn toàn khác với Tống Tử Dật tiêu sái ngày xưa.

Thanh Ninh nhìn về phía Tống Tử Dật, "Tống Tử Dật, ngươi cấu kết với Trang Vương mưu phản, thế nhưng lại dám bôi nhọ Quận Vương phủ ta!"

"Ha ha ha, nàng đã sớm nhận ra ta!" Tống Tử Dật nhìn về phía Thanh Ninh, đột nhiên nở nụ cười khổ. Nàng lại vững vàng bình tĩnh như vậy, ban đầu không có vạch trần thân phận của mình, chẳng qua chỉ là muốn kéo dài thời gian chờ Hầu phủ cùng Đông Thành Binh Mã Tư viện quân!

Lúc đầu nhìn thấy dung mạo của Tống Tử Dật, mọi người còn có chút nghi hoặc, bởi vì dung mạo của Tống Tử Dật trước mắt cùng trước kia là hoàn toàn bất đồng. Tuy nhiên khi nghe được lời nói của Tống Tử Dật, nhất thời đều ngây dại.

"Tước vũ khí không giết!" Tiêu Lĩnh là tướng quân xuống từ trên chiến trường, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, nghiêm nghị quét về phía mọi người.

Mọi người trong lòng hoảng sợ, đồng loạt buông binh khí trong tay xuống.

Bọn họ đều không phải tử trung của Trang Vương gia, tử trung của Trang Vương gia đều bị Trang Vương mang theo bên người tiến cung rồi. Bọn họ cũng là người, cũng sợ chết.

Tình huống trong cung như thế nào, bọn họ hiện giờ không rảnh quan tâm. Bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất!

Chỉ e là bọn họ cũng là bị buộc phải làm như vậy, kỳ thực kể đến bọn họ cũng không có nhiều phần thắng.

Tiêu Lĩnh phân phó hạ nhân cùng đám người Tùng Mộc thu thập chiến trường, đi qua phía Thanh Ninh, "Ninh nhi, con không sao chứ."

"Ta không sao, may là phụ thân tới kịp thời." Thanh Ninh lắc đầu nhoẻn miệng cười, thấy được vết máu trên người hắn, vội hỏi, "Phụ thân, người có bị thương không?

"Không." Tiêu Lĩnh cười nói, "Chuyện nhỏ này không thể tổn thương ta."

Thanh Ninh đánh giá một phen, thấy hắn cũng không có bị thương, vết máu trên xiêm y hẳn là của người khác, liền yên tâm, đi tới chỗ Hạ Thừa Thụy, nói, "Hôm nay xin tạ Hạ đại nhân ân đã cứu mạng."

Hạ Thừa Thụy hướng Thanh Ninh ôm quyền, "Quận Vương phi quá lời, có người gây rối ở Đông Thành, là nơi hạ quan phải chịu trách nhiệm."

"Hạ đại nhân hôm nay mang theo nhiều người đến như vậy, có thể có phiền toái gì không?" Thanh Ninh đưa mắt nhìn người hắn mang theo, uyển chuyển hỏi.

Nếu Trang Vương đã để cho Tống Tử Dật đến, thì hẳn là đã hoàn toàn có chuẩn bị, hắn như thế nào lại không nghĩ đến người của Ngũ Thành Binh Mã Tư?

Hạ Thừa Thụy nói, "Đa tạ Quân Vương phi lo lắng, xin Quận Vương phi yên tâm."

Quan trên cố ý báo cho hắn, hôm nay bất luận Đông thành bên này phát sinh sự tình gì, đều xem như không biết. Tuy nhiên Quận Vương phi là bạn khăn giao* của thê tử mình, hơn nữa, lại sự tình lại lớn như vậy, hắn sao có thể làm như không thấy?

(bạn khăn giao: bạn thân)

Gì mà An Quận Vương mưu phản?

Hắn cũng không phải ngốc tử!

Nếu An Quận Vương thật sự tạo phản, tự nhiên triều đình sẽ hạ chỉ phái người đến Quận Vương phủ xét nhà! Vậy mà một nhóm người không có công văn cùng lệnh bài lại nói là phụng mệnh tới bắt dư nghiệt?

An Quận Vương là bị oan uổng, nếu đến lúc đó hỏi tội, người luận tội chính là hắn chứ không phải quan trên của hắn!

"Quận Vương phi, Tống Tử Dật nàu nên xử trí như thế nào?" Thị vệ xin chỉ thị.

"Kéo ra ngoài trực tiếp chém là được, sau đó đem thi thể đưa đi Hình Bộ." Tiêu Lĩnh lạnh lùng nói.

"Ninh nhi." Tống Tử Dật ngẩng đầu, gắt gao nhìn về phía Thanh Ninh.

Thanh Ninh nhìn hắn một cái, phân phó nói, "Xuyên xương tỳ bà* của hắn, hắn còn hữu dụng."

(xương tỳ bà: xương bả vai)

"Ninh nhi, nàng quả là tàn nhẫn! Còn không bằng giết ta đi!" Tống Tử Dật đau lòng nhìn Thanh Ninh, "Nàng và ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, vừa rồi ta rõ ràng có thể trực tiếp sai người tiêu diệt Quận Vương phủ, nhưng đối với nàng lại luyến tiếc. Nàng lại nửa điểm cũng không nhớ đến tình cảm ngày xưa của chúng ta!"

Hậu quả của sự luyến tiếc này, chính là để cho nàng kéo dài thời gian chờ viện quân đến, còn chính mình lại thành kẻ thất bại.

"Tình cảm, ngươi và ta lúc đó có tình cảm gì đáng nói? Ngày đó ngươi thấy người sang bắt quàng làm họ, nịnh bợ phủ công chúa, chúng ta đã sớm là người lạ." Bọn họ lúc đó có tình cảm? Đời trước là bị hắn tiêu mòn hầu như không còn! Thanh Ninh phất tay, "Kéo xuống đi."

Hai thị vệ lập tức bắt Tống Tử Dật đi.

Tống Tử Dật nhìn về phía Thanh Ninh lớn tiếng nói, "Ninh nhi, nàng chẳng lẽ quên lúc chúng ta còn nhỏ? Nàng quên những năm tháng chúng ta bên nhau sao?"

"Nhinh nhi, đại quân đã đến ngoại thành, ngươi mau thả ta ra, ta liền cầu Trang Vương tha chết cho ngươi."
Thanh Ninh nhíu mày, "Bịt miệng của hắn."
Một thị vệ gật đầu đáp ứng, lập tức lấy ra từ trên người một cái khăn nhét vào miệng Tống Tử Dật.

Tống Tử Dật mở to hai mắt ô ô nhìn về phía Thanh Ninh, bị người kéo đi xuống.

"Cẩn nhi đâu?" Tiêu Lĩnh hỏi.

"Cẩn nhi rất an toàn." Thanh Ninh nói, sau đó sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Tiêu Lĩnh cùng Hạ Thừa Thụy. "Lời nói của Tống Tử Dật vừa rồi, phụ thân, Hạ đại nhân đều nghe được. Ngoài thành có tướng quấn trấn nam Lý tướng quân mang đại quân đến, còn có tình huống trong cung cũng không biết như thế nào?"

"Ta đi tìm Hoàng đại nhân, triệu tập Binh Bộ, sau đó đi đối phó với Lý tướng quân ở ngoài thành." Tiêu Lĩnh nói, "Hoàng đại nhân cùng Lý tướng quân từng có giao hảo."

"Được." Thanh Ninh ngửa đầu nhìn Tiêu Lĩnh, "Đợi lát nữa con sẽ đem Cẩn nhi đưa đến Hầu phủ, phụ thân, nữ nhi muốn vào cung."

"Ninh nhi, ngươi nên ở nhà chờ Phỉ nhi về, Phỉ nhi sẽ không có việc gì." Đây là vạn nhất có xảy ra chuyện gì, nàng đây là muốn ủy thác! Tiêu Lĩnh tức khắc đau lòng, nhíu mày nói.

"Con lo lắng." Thanh Ninh lắc đầu, rất là kiên quyết.

"Ta bồi Quận Vương phi tiến cung." Hạ Thừa Thụy nhìn hai người, "Thủ hạ của ta tuy không nhiều lắm, chỉ có mấy trăm người, nhưng là người trung thành và tận tâm, cũng không phải hạng người tham sống sợ chết."
"Được." Thanh Ninh gật đầu.

Tiêu Lĩnh ngẩng đầu nhìn về phía người của mình, "Ta sẽ đem phần lớn người lưu lại trong phủ, con không cần lo lắng cho Cẩn nhi, chính con cẩn thận chút."

"Vâng, con sẽ, việc này không nên chậm trễ, phụ thân ngài nhanh đi tìm Hoàng đại nhân đi." Thanh Ninh nói.

"Ta liền đi đây, con ngàn vạn lần cẩn thận." Tiêu Lĩnh lại dặn một câu.

Tiêu Lĩnh dẫn theo người Hầu phủ, vội vàng rời đi.

"Vậy hạ quan đi về trước để triệu tập nhân thủ." Hạ Thừa Thụy cũng nói.

"Được, ta ở Hầu phủ chờ ngươi." Thanh Ninh gật đầu, sau đó mang theo người đi hậu viện. Nghĩ nghĩ, trước đi chủ viện lấy danh sách đồ cưới của Tôn Lâm Lang, sau đó mới đi thư phòng, đón đám người Tô Cẩn đi ra, để lại vài nhân thủ thu dọn Quận Vương phủ, phân phó cho người chuẩn bị tốt, chờ người của Hạ Thừa Thụt đến liền dẫn theo Tống Tử Dật cùng nàng đến Hầu phủ, gặp Hạ Thừa Thụy.

Thanh Ninh đưa Tô Cẩn tới Hầu phủ xong, cũng không kịp cùng Lý Vân Nương nói cặn kẽ, để lại Tôn ma ma, Trà Mai, Ngọc Trâm cùng bốn tiểu nhà đầu, liền đứng dậy.

"Ninh nhi, con cẩn thận chút, ta cùng Cẩn nhi đều là chờ con cùng Phỉ nhi hai người trở về, biết không? Lý Vân Nương nước mắt lưng tròng.

"Chúng con rất nhanh sẽ trở lại." Thanh Ninh mỉm cười gật đâu, sau đó xoay người đi ra ngoài.

.....

Trong cung, một trận tàn sát thiên hôn địa ám. Trang Vương cười nhìn vẻ mặt âm u của Thái tử ở chính điện, "Thái tử điện hạ, nếu ngươi cho bọn họ dừng tay, thần đệ liền niệm tình ta và ngươi là huynh đệ, sẽ suy xét lưu ngươi một mạng!"

Thái thử lạnh lùng nhìn hắn, "Ngươi nằm mơ! Ngươi thí huynh đoạt vị, cho dù là ngươi thành công, cũng sẽ bị người trong thiên hạ phỉ báng!"

Trang Vương ôn nhuận cười nói, "Có một câu là được làm vua thua làm giặc, chỉ cần thần đệ thành công, vậy có thể liền được lưu danh. Sử sách viết như thế nào, hiển nhiên là tự ta định đoạt!" Từ xua, lịch sử đều là do người thắng viết nên, hắn thành công, sách sử ghi lại như thế nào, đương nhiên là do hắn quyết định.

"Tô Phỉ, thê nhi của ngươi đã ở trong tay của ta, ta cho ngươi một cơ hội, nên làm như thế nào, ta nghĩ ngươi hiểu rõ." Trang Vương chuyển mắt về phí Tô Phỉ bên cạnh Thái tử nói.

Ninh nhi, Cẩn nhi? Tâm Tô Phỉ trầm xuống, nhưng trên mặt nửa phần cũng không lộ ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Trang Vương, "Vương gia, thê nhi của ta cho dù ở trong tay của ngươi, ta tin tưởng, bọn họ cũng sẽ ủng hộ ta bảo vệ Thái tử điện hạ cho tốt."

Hộ vệ của Quận Vương phủ hắn biết rõ, Định Tây Hầu phủ lại cách đó không xa. Cho dù là Trang Vương phái đến xấp xỉ một nghìn người, cũng có thể bất phân thắng bại, huống chi, Ninh nhi thông tuệ đến cực điểm. Nghĩ nghĩ, trong lòng Tô Phỉ khẽ buông lỏng.

"Ha ha ha, thế nhân đều nói Quận Vương gia sủng thê như mạng, ái tử như bảo*, xem ra cũng không hẳn như vậy. Quận Vương gia cũng chỉ là một người bình thường, trước mặt quyền cao chức trọng, thê nhi đành phải đứng sang một bên." Trang Vương cười lên ha ha, lập tức chuyển đề tài, "Thái tử điện hạ có thể cho ngươi cái gì, ngày khác bổn vương nhất định cũng có thể cho ngươi, không, bổn vương nhất định còn có thể cho ngươi nhiều hơn thế, có thể phong ngươi thành Vi Vương, chứ không phải một Quận Vương nho nhỏ như hiện tại, có thể cho ngươi một phương (vuông) đất phong vương!"

(sủng thê như mạng, ái tử như bảo: yêu vợ như sinh mạng của mình, thương con như báu vật)

"Đa tạ Trang Vương ưu ái." Tô Phỉ thản nhiên trả lời.

Một chút do dự đều không có, càng không có nửa phần buông lỏng. Trang Vương nhíu mày, lạnh lùng nói, "Tô Phỉ, ta niệm tình ngươi là một nhân tài, cho ngươi cơ hội, chính ngươi không thức thời thì cũng đừng trách ta vô tình, ngươi vẫn còn xem lời nói của ta là lừa gạt đi? Quận Vương phủ nho nhỏ cùng Định Tây Hầu phủ thì có bao nhiêu người? Ngươi liền chờ xem thi thể thê nhi của ngươi đi."

Trang Vương chuyển ánh mắt đến Thái tử, "Thái tử, Tô Phỉ là ai? Chẳng lẽ ngươi không nghe được lời đồn đãi bên ngoài sao? Còn có, ngươi nghĩ rằng ta sẽ ngu xuẩn giống Tứ hoàng huynh đã chết? Sẽ tự mang theo người, bức vua thoái vị? Ngươi không muốn cả kinh thành máu chảy thành sông, liền ngoan ngoãn đầu hàng đi!"

Trang Vương làm việc cẩn thận, cho dù là việc bức vua thoái vị, lại nói như thế, hắn nhất định là có kế hoạch chu đáo. Còn có Ninh nhi, Cẩn nhi! Ánh mắt Tô Phỉ mờ mịt, quay đầu nhìn về sắc mặt nghiêm túc như cũ của Thái tử.

"Điện hạ, Nghi phi nương nương cùng Đông cung bên kia...." Tô Phỉ thấp giọng nói.

Thái tử điện hạ không đợi hắn nói xong, liền hiểu được ý tứ của hắn, gật đầu tỏ vẻ mình biết, sau đó hơi hơi quay đầu thấp giọng phân phó nói, "Phân phó hai người khác nhau dẫn người đi Đông cung cùng chỗ mẫu phi."

.....

Đoàn người Thanh Ninh từ cửa cung phía nam tiến vào, lúc này thủ vệ ở cửa cung là người của cấm vệ quân. Thời điểm Thanh Ninh đem người đến cửa cung, lại gặp Cố Hoán cùng Phó Cảnh Hành.

"Quận Vương phi, ngươi như thế nào lại mang người đến đây?" Cố Hoán vô cùng kinh ngạc, lập tức hiểu rõ, "Tới cứu Quận Vương gia?

"Cửu công tử." Thanh Ninh mỉm cười.

Cố Hoán giật giật khóe miệng, nghĩ muốn khuyên nàng quay về Quận Vương phủ, lại thấy được vẻ mặt bình tĩnh kiên quyết của nàng, liền đem lời khuyên giải nuốt xuống, "Đột nhiên nghe thấy Quận Vương phủ cùng trong cung đều xảy ra chuyện, các thế gia liền phái nhân thủ đến." Các công tử, lão gia thế gia đi theo phía sau Cố Hoán hướng Thanh Ninh chắp tay hành lễ, "Quận Vương phi."

"Không biết tình huống bên trong như thế nào, chúng ta mau vào đi thôi." Thanh Ninh hơi gật đầu.

Cố Hoán gật đầu.

Tình huống trong cung còn chưa rõ, đội cẩm vệ vô cùng khẩn trương, lại thấy Thanh Ninh mang theo người đến, lại có cả Hạ Thừa Thụy, còn có Cố Hoán và Phó Cảnh Hành cũng mang người theo.

Sự tình trong cung là gì, ai là mưu phản, bọn họ tự nhiên là vô cùng hiểu rõ. Đội trưởng lập tức đánh nhịp, cho đoàn người Thanh Ninh đi vào.

Càng đi vào trong, tiếng chém giết lại càng rõ ràng, mùi máu tươi trong không khí càng nồng đậm.

Cố Hoán quay đầu công đạo Phó Cảnh Hành phụ trách người của bọn họ, sau đó hướng Thanh Ninh nói, "Ta dẫn người đi gặp Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu bên kia. Quận Vương phi, ngươi cẩn thận chút."

Phó Cảnh Hành cùng Thanh Ninh gật gật đầu.

Bắt lấy một người hỏi rõ vị trí của Tô Phỉ cùng Thái tử, Thanh Ninh cùng Phó Cảnh Hành trực tiếp mang người đến đó.

"Giết Tô Phỉ!" Trang Vương chỉ vào Tô Phỉ đang cùng ba người đánh thành một đoàn, hướng Thái tử nói, "Tô Phỉ này chính là nghiệt chủng của phụ hoàng cùng người ở bên ngoài. Phụ hoàng từ nhỏ thương yêu hắn còn hơn chúng ta. Nếu hắn không phải là đệ đệ của chúng ta, phụ hoàng sao lại yêu thương hắn như vậy? Ngươi hiện tại là Thái tử, chính là ai biết được? Phụ hoàng thương yêu nhất là hắn! Không phải ta, cũng không phải ngươi! Thiên hạ này, phụ hoàng tự nhiên cũng muốn giao vào tay nhi tử hắn thương yêu nhất!"

"Nói hươu nói vượn!" Thái tử cười nhạo một tiếng. "Ngươi không tin? Từ nhỏ đến giờ, phụ hoàng có bao nhiêu sủng ái hắn, chúng ta đều rõ ràng. Ngươi chẳng lẽ cũng không cảm thấy quái dị sao? Nếu Tô Phỉ không phải là đệ đệ của chúng ta, hắn dựa vào cái gì có thể nhận được nhiều sủng ái như vậy? Từ nhỏ, phàm là hắn muốn, chỉ cần hắn mở miệng, phụ hoàng chưa bao giờ không đáp ứng hắn? Chính ngươi ngẫm lại cho tốt đi! Trang Vương không ngừng cố gắng.

Thái tử cười nhạt.

"Tô Phỉ hắn hôm nay là đối với ngươi là cúi đầu xưng thân, nhưng tương lai thì sao? Hắn sẽ như thế nào? Thái tử điện ha, ngươi chính là quá nhân từ, lòng dạ đàn bà, Tô Phỉ hắn là lòng muôn dạ thú, lại có phụ hoàng sủng ái cùng duy trì, hai huynh đệ chúng ta chẳng qua chỉ lá đá kê chân cho hắn, người giường chi sườn há dung người khác ngủ ngáy*? Ta hôm nay đến là vì suy nghĩ cho Thái tử điện hạ ngươi, vì ngươi trừ bỏ họa lớn, giúp đỡ ngươi, vì ngươi loại bỏ họa ngầm." Trang Vương bước vào, ngữ khí lạnh dần.

(giường chi sườn há dung người khác ngủ ngáy: sao có thể để người khác chiếm lấy giường của mình mà ngủ, ở đây ý nói là sao có thể để Tô Phỉ cướp đi lợi ích của bọn họ)

"Vì Thái tử điện hạ suy nghĩ, vì Thái tử phân ưu? Vương gia nói lời này, chính là cấu kết cùng với khâm phạm của triều đình? Cùng khâm phạm cấu kết, chính ngài mới là tai họa ngầm lớn nhất đi. Cấu kết với khâm phạm của triều đình, mưu phản chính là mưu phản. Còn đường hoàng nói là vì Thái tử điện hạ suy nghĩ, vì Thái tử điện hạ phân ưu? Cho dù hôm nay ngài thành công, cũng sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng!" Áo choàng màu đỏ của Thanh Ninh phi thường rực rỡ.

Tùng Mộc đem Tống Tử Dật đẩy lên phía trước.

Tống Tử Dật cả người đau đến run lên. Xương tỳ bà hắn bị xuyên, chỉ cần động một chút, cho dù là hô hấp một ngụm, hắn đều cảm thấy như có dao nhỏ cắt lên người mình. Mồ hôi lạnh trên người ứa ra, toàn thân đều là mồ hôi lạnh, ướt sũng như thể vừa vớt từ trong nước ra.

Bị Tùng Mộc đẩy, Tống Tử Dật lảo đảo hai bước mới đứng vững bước chân, ngước mắt nhìn về phía Trang Vương.

Ngu xuẩn! Dẫn theo nhiều người như vậu đi vây khốn một cái Quận Vương phủ nho nhỏ, dù có Định Tây Hầu phủ cứu viện, thu thập bọn họ vẫn là thong thả, hắn thế nhưng lại bị Tiêu Thanh Ninh bắt! Vô dụng phế vật! Trang Vương quét mắt liếc hắn một cái, "Quận Vương phi quả nhiên là nữ trung hào kiệt, bất quá người này là Tống Tử Dật sao? Giao tình của Quận Vương phi với hắn hẳn là thâm hậu hơn so với bổn vương đi, phải chăng là ngươi tự mình giấu kín Tống Tự Dật, sau đó đẩy lên người bổn vương."

Nói rồi Trang Vương nhìn về phía Tô Phỉ, "Quận Vương phi yêu dấu của Quận Vương gia ngươi, xem ra là rất nhớ tình cũ a."

Nàng nếu tiến cung, khẳng định là có mang theo người tiến vào. Tuy nhiêm, Trang Vương cũng không có một chút lo lắng cùng sợ hãi!
"Thê tử của ta, đương nhiên là tốt nhât trên đời." Tô Phỉ nhìn vào mắt Thanh Ninh, đáy mắt hoàn toàn lộ ra ý cười, sau đó nhìn về phía Trang Vương, "Bất quá, Vương gia hôm nay nhất định là thất bại.

Quận Vương phi đã đến đây, Quận Vương phi cũng là rõ ràng tình huống bên ngoài." Trang Vương nở nụ cười, "Quận Vương phi, ngươi cùng bọn họ nói một chút tình huống bên ngoài."
"Vương gia...." Tống Tử Dật cắn răng nói hai chứ, sau đó quay đầu hướng ánh mắt đến thân ảnh Hạ Thừa Thụy bên ngoài.

Trang Vương theo ánh mắt của hắn nhìn Hạ Thừa Thụy. Thu hồi ánh mắt liếc nhìn Tống Tử Dật, trong mắt lộ ra sát ý, cười nhạo một tiếng, "Đã đến mức này, Tống Tử Dật......"

Nói xong cho người ben cạnh một cái ánh mắt. Hau người bên cạnh hắn, mỗi người một kiếm hướng về phía Tống Tử Dật.

Đau nhức kéo tới, trong mắt Tống Tử Dật hiện lên một tia hoảng sợ, lập tức quay đầu nhìn về phía Thanh Ninh, khóe miệng chậm rãi lộ ra ý cười, "Ninh...."

Kỳ thật hắn tình nguyện chết ở trên tay nàng a, như thế, nàng hẳn là cả đời này đều sẽ đem hắn ghi tạc trong lòng đi?
Nhưng nàng lại khinh thường động thủ. Nàng vẫn chưa cho người giết hắn, dẫn theo hắn đến, chẳng qua chỉ là muốn cho hắn chết trong tay Trang Vương!

Nàng sợ là máu của mình làm ô uế tay nàng đi! Chỉ vì chuyện của Nghi An quận chúa, Ninh nhi nàng liền như vậy hận hắn sao? Ánh mắt Tống Tử Dật đội nhiên lóe lên, nhìn về phía Thanh Ninh, vươn tay giãy dụa cố sức bò về phía nàng.

Hắn còn chưa có nói cho nàng.

Mới vừa cử động một chút, Tống Tử Dật liền ngã ở trên mặt đất, mặt mày còn vương lại nôi nhớ nhung cùng đau thương.

Hắn đã giết Nghi An quận chúa, vì nàng, vì chính mình báo thù. Cho nên, Ninh nhi, không cần, không cần hận hắn, Ninh nhi không cần hận......

Thanh Ninh không có nhìn Tống Tử Dật, ngẩng đầu hơi hơi mỉm cười hướng Tô Phỉ cùng Thái tử gật đầu, cho bọn họ một ánh mắt yên tâm.

"Tà bất thắng chính, ngươi hôm nay nhất định là giỏ tre múc nước. Ngươi đầu hàng chịu trói đi, miễn cho người đi theo người uổng công chịu chết! Thái tử nói.

Bởi vì Hạ Thừa Thụy cùng Phó Cảnh Hành mang thêm người tiến vào, ở viện tử (sân nhỏ) phía trước điện các, thắng bại đã vô cùng rõ ràng. Người của Trang Vương đã là liên tiếp tháo chạy.

Hai người Nhẫn Đông, Bạc Hà che chở Thanh Ninh đến trước mặt Tô Phỉ.

Tô Phỉ lo lắng nhìn Thanh Ninh.

"Yên tâm, ta không sao, Cẩn nhi ở Hầu phủ vô cùng an toàn." Thanh Ninh nhẹ giọng nói một câu.

Tô Phỉ khẽ ừ, đem Thanh Ninh ôm đến phía sau của mình.

Trang Vương cau chặt mày.

Lương tần mang theo người đến, phía sau còn mang theo Nghi phi cùng đích trưởng tôn của Thái tử - Trịnh Hoằng.

Lương tần ý cười dịu dàn, nện bước rất là ưu nhã, trực tiếp vào trong điện, nhìn về phía Thái tử điện hạ nói, "Thái tử, ngươi là hài tử hiếu thuận, giết Tô Phỉ, sau đó tự sát, bổn cung liền giữ cho mẫu phi cùng nhi tử của ngươi một cái mạng."
Trong ba hoàng tử, Thái tử là giống Hoàng Thượng nhất, hiếu thuận, trọng tình, tâm địa so với hoàng huynh cùng hoàng đệ của hắn cũng lương thiện hơn.

"Thả mẫu phi cùng Hoằng nhi ra." Thái tử sắc mặt trắng nhợt, nói.

Tô Phỉ nhíu mày lại.

"Giết Tô Phỉ, hắn chính là người phụ hoàng ngươi một lòng tài bồi trữ quân! Giết hắn, rồi ngươi tự sát, bản cung giữ lời, sẽ lưu cho mẫu phi cùng nhi tử ngươi một mạng! Lương tần mặt mang nét cười, không nhanh không chậm nói.

Tâm Thanh Ninh không khỏi trầm xuống. Lương tần trực tiếp bắt Nghi phi cùng Trịnh Hoằng, uy hiếp Thái tử giết Tô Phỉ, sau đó tự sát.

Lương tần cùng Trang Vương sẽ tha cho Nghi phi cùng Trịnh Hoằng? Không, sẽ không. Diệt cỏ tận gốc, dù là con nối dòng của Thái tử cũng sẽ không lưu.

Như vậy huyết mạng của Hoàng Thượng cũng chỉ còn Trang Vương, có thể kế thừa thiên hạ này cũng chỉ có Trang Vương hắn. Cho dù Hoàng Thượng không muốn, có thể làm như thế nào? Chẳng lẽ còn có thể đem ngôi vị hoàng đế truyền cho người khác sao?

Thái tử lại nào có thể nhìn mẹ đẻ cùng nhi tử của mình chết?

Lương tần có thể làm như thế, hẳn là nàng hết sức hiểu rõ Thái tử, hơn nữa có thể kết luận Thái tử sẽ không trư mắt nhìn mẫu phi cùng nhi tử của mình chết ở trước mắt mình!

Không có giống Tứ hoàng tử lần trước trực tiếp hành thích Hoàng Thượng, mà là trực tiếp diệt sạch những người khác, làm cho Hoàng Thượng chỉ có thể hạ chiếu đem ngôi vị hoàng đế truyền cho người thừa kế duy nhất - Trang Vương.

Mặc kệ hôm nay đã chết bao nhiêu người, cũng không quản Trang Vương cùng Lương tần hôm nay làm cái gì! Bọn họ đến lúc đó liền đem nước bẩn hất lên người khác! Hơn nữa, bọn họ không phải là muốn đem cờ hiệu tạo phản cho Tô Phỉ sao?

Còn có chiếu thư của Hoàng Thượng, như vậy Trang Vương liền danh chính ngôn thuận thượng vị, còn có thể giành được một cái bình địa mỹ danh!

Thật sự là cao tay!
So với Tứ hoàng tử cùng Thục phi ngày đó cao hơn rất nhiều.

Lương tần thật sự hiểu rõ lòng người.

Thanh Ninh nháy mắt liền hiểu được Lương tần cùng Trang Vương bàn tính gì. Thanh Ninh mang theo tươi cười, từ phía sau Tô Phỉ đi ra, "Kế sách của nương nương và Vương gia quả là hoàn hảo. Uy hiếp Thái tử điện hạ giết Quận Vương gia, sau đó Thái tử điện hạ lại tự sát, nương nương cùng Vương gia gặp cơ hội tốt như vậy, sẽ bỏ qua Nghi phi nương nương cùng tiểu điện hạ? Chỉ sợ các ngài chính là đuổi cùng giết tận đi? Các ngài làm như vậy, tưởng rằng Hoàng Thượng sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Vương gia hay sao? Các ngài làm như vậy, có thể chặng được miệng lưỡi thế gian hay sao?

Chiếu theo kế hoạch, Quận Vương phủ không phải hẳn là đã chó gà không tha hay sao? Lương tần liếc nhìn Trang Vương, âm thầm cau mày, sau đó khẽ cười, "Hóa ra Quận Vương phi cũng đến đây, vừa lúc có thể làm một đôi uyên ương bỏ mạng."
Ánh mắt Tô Phỉ nhu hòa nhìn Thanh Ninh bên cạng, sau đó nâng mắt lạnh lùng nhìn về phía Trang Vương cùng Lương tần, "Nương nương cùng Vương gia không phải bảo ta là hoàng tử sao? Hôm nay cho dù chúng ta đều chết ở chỗ này, các ngươi cũng sẽ không thực hiện được."

Hôm nay không giống ngày đó, lần đó Tứ hoàng tử tạo phản là buổi tối, hắn có thể âm thầm cài người, nhưng hôm nay lại là ban ngày sáng sủa, bên ngoài còn có người của Trang Vương. Hơn nữa trong tay Lương tần còn có hai người Nghi phi cùng Trịnh Hoằng. Nếu không cẩn thận, có thẻ cứu được một người thì người kia liền chết.

Thanh Ninh cười, tiếp lời Tô Phỉ, "Hoàng Thượng sủng ái Quận Vương gia, mọi người đều rõ như ban ngày, nương nương cùng Vương gia cũng đều rõ ràng, có ta cùng nhi tử tô cẩn ở đây, Vương gia ngài loạn thần tặc tử thí huynh đoạt vị. Muốn làm hoàng đế, ngài nằm mơ sao!

Bọn họ không phải nói Tô Phỉ là con riêng của Hoàng Thượng sao?

Trang Vương sắc mặt cứng lại, "Một cái tiểu oa nhi thôi, bổn vương tùy thời có thể lấy mạng hắn."

"Ngươi cho là Hoàng Thượng sẽ tha thứ cho ngươi thí huynh đoạt vị? Ngươi nghĩ rằng Tô Phỉ ta không có giữ cho nhi tử biện pháp dự phòng? Ngươi cho rằng Tiêu gia là bùn hồ sao? Tô Phỉ cười như gió xuân.

"Tô Phỉ, người đừng cho rằng biết ba phần màu sắc liền muốn mở phường nhuộm." Lương tần cười nói, "Bản cung có thể nhận ra được con riêng của Hoàng Thượng, đương nhiên cũng có thể biến ngươi thành cát bụi, còn nhi tử của ngươi? Một đường cũng sẽ không còn, chẳng phải chỉ là một tiểu oa nhi hay sao? Ngươi thật sự là, người ta nói ngươi là hoàng tử, ngươi liền thật sự cho rằng chính mình là long tử phượng tôn*?"

(long tử phượng tôn: con rồng cháu phượng)

"A, hay là đây thật đúng chính là nương nương cùng Vương gia cố ý phóng ra lời đồn đãi a, là muốn ly gián ta cùng Thái tử điện hạ đi? Thanh âm Tô Phỉ nhàn nhạt.

"Một người là nương nương, một người là Vương gia, lại có làm ra chuyện vô sỉ này, chính là người đã mất nhiều năm cũng không buông tha, các ngài buổi tối có thể ngủ được sao, không sợ trong lúc ngủ mơ thấy mẹ chồng ta đến lấy mạng các ngươi sao?" Thanh ninh khinh thường nói.

"Làm càn, dám nhục mạ đương triều nương nương cùng Vương gia, bổn vương đợi lát nữa sẽ tiễn ngươi đi đầu tiên! Trang Vương cả giận nói.

"Vương gia? Nương nương?" Thanh ninh khinh thường nhìn hắn một cái, nhìn về phía Lương tần cười nói, "Nương nương nói Quận Vương gia là con riêng của Hoàng Thượng, ta muốn hỏi nương nương một câu, Trang Vương chính là huyết thống của Hoàng Thượng?

"Tiêu thanh ninh ngươi nói hươu nói vượng cái gì? Thật là to gan! Trang Vương tức thời không thể nén giận.

"Ta nói hươu nói vượn?" Thanh ninh đem quyển sách trong tay áo ném về phía Trang Vương, "Chính ngài xem cho kĩ, trước mặt là cái gì?"

"Tiêu thanh ninh, ngươi đừng hòng kéo dài thời gian. Thái tử, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Là giết Tô Phỉ, hay là nhìn mẫu phi và nhi tử của mình chết trước mặt?" Lương tần liếc nhìn thanh ninh, cũng không có liếc mắt xem quyển sách trên mặt đất một cái, nhìn về phía Thái tử hỏi.

"Hoàng nhi, không cần lo cho mẫu phi. Tuyệt đối không thể để cho giang sơn này rơi vào tay loạn thần tử tặc. Vì giang sơn xã tắc của chúng ta, mẫu phi chính là chết cũng có thể nhắm mắt." Nghi phi hàm chứa lệ, nghiêm nghị nhìn về phía Thái tử nói.

"Phụ vương, hài nhi không sợ, hài nhi có tổ mẫu bồi, một chút đều không sợ." Trịnh Hoằng năm tuổi, hiểu chuyện nói.

"Mẫu phi, Hoằng nhi." Thái tử nghẹn ngào nói.

"Như thế nào, rất quen thuộc có phải không?" Thanh ninh thấy Trang Vương mở quyển sách kia ra, sau đó lại trực tiếp ném trên mặt đất.

Trang Vương cười một tiếng, "Dựa vào thứ rách nát này, ngươi còn muốn tạo nên sóng gió gì?"

"Tạo ra sóng gió thì không tới, nhưng đủ để có thể nghi ngờ huyết mạch chảy trong thân thể ngài là của ai!" Thanh ninh chậm rãi cười, "Mọi chuyện ghi lại ở trên đây, ta hẳn là Trang Vương đã rõ ràng, chính là Trang Vương ngài cũng biết...."

Thanh ninh dừng lại, nhìn qua Lương tần, tiếp tục tục nói, "Đây là danh sách đồ cưới của mẹ chồng đã mất của ta, Tôn Lâm Lang, mà tất cả những thứ trên này, hiện giờ đều ở trong tay của ngài.... Ngài nói, này đại biểu cho cái gì?"

"Hoàng Thượng chẳng qua chỉ là sủng ái ta một ít, chính là mọi người đều rõ như ban ngày, đường đường chính chính. Thế nhưng nương nương liền hoài nghi ta là con hoang của hoàng thương, vậy còn nương nương cùng Vương gia thì sao? Tô Phỉ chậm rãi nói, "Phụ thân ta vậy mà đem toàn bộ đồ cưới của mẫu thân quá cố đều đưa cho các ngươi, mượn một câu nói của các ngươi, nếu không phải là thân sinh nhi tử của mình, hắn như thế nào lại âm thầm dốc hết sức để trợ giúp mẫu tử các ngươi? Lại còn không màng liêm sĩ đem đồ cưới của mẫu thân ta đưa cho các ngươi!"

Trang Vương kinh ngạc nhìn Lương tần, sau đó thu liễm biểu tình, nhìn về phía Tô Phỉ cùng thanh ninh nói, "Đều là nói bậy!"

"Vương gia nếu không tin, ngươi có thể phái người đi Thuận Thiên Phủ thẩm tra đối chiếu, xem thử trên quyển sách đó có phải là danh sách đồ cưới của mẹ chồng ta!" Thanh Ninh mỉm cười nhìn về phía Trang Vương nói.

"Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!" Trang Vương quát lớn, "Mẫu phi...."

"Lời nói hoang đường như vậy mà ngươi cũng tin? Chẳng qua chỉ là lời vô căn cứ thôi, Hoàng nhi, ngươi đừng suy nghĩ lung tung!" Lương tần nhìn Trang Vương, nói.

"Làm xáo trộn huyết mạch hoàng thất, Lương tần nương nương thật là to gan! Các ngươi  chẳng lẽ còn muốn nối giáo cho giặc sao? Các ngươi đều là hảo hán, ta biết các ngươi là bị mẫu tử Lương tần mê hoặc. Ta lấy danh Thái tử đảm bảo, niệm tình các ngươi là bị lừa bịp, sẽ không truy cứu các ngươi, nhưng nếu các ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, giúp Trang Vương không rõ lai lịch này mưu phản, các ngươi chắc chắn sẽ bị tru di tam tộc!" Thái tử nâng mắt nhìn về phía đánh nhau ngoài điện các, cao giọng nói, "Các ngươi cho rằng trợ hắn thành nghiệp lớn, hiện giờ các ngươi lại biết thân phận của hắn, hắn còn có thể lưu một đường sống cho các ngươi không?"

Thanh âm của Thái tử rất lơn, bên ngoài không ít người đều nghe được, kinh ngạc, có vài người bắt đầu do dự.

Trang Vương đây lại không phải huyết mạch hoàng thất?

Vậy........nếu Trang Vương thành công, thiên hạ liền đổi chủ? Nhưng là Trang Vương nếu không phải huyết mạch hoàng thất, giang sơn này hắn có thể tọa vững sao? Hắn là long tử, nếu ngồi trên long ỷ, thiên hạ vẫn là của Trịnh gia, nếu không phải huyết mạch hoàng thất, thiên hạ này sẽ như thế nào? Sẽ hỗn loakn đi? Như thế, chỉ sợ ngày nào đó bọn họ đều bị Trang Vương diệt khẩu!

"Cái gì làm xáo trộn huyết mạch? Thái tử, ngươi không cần ở chỗ này yêu ngôn hoặc chúng, cái gì lai lịch không rõ? Con ta chính là thân sinh nhi tử của hoàng thương, là thân sinh nhi tử của bản cung cùng Hoàng Thượng. Chỉ bằng một quyển sách nhỏ này, liền dám nghi ngờ thận phận của con ta? Thái tử, chỉ bằng mấy câu nói của ngươi đã muốn mê hoặc lòng người, đã muốn khiến bọn họ đầu hàng?" Lương tần nhìn về phía Thái tử, lời lẽ đanh thép lớn tiếng nói, "Hôm nay, cho dù mẫu tử chúng ta thua dưới tay ngươi, bổn cung tính ra cũng coi như trưởng bối của ngươi, Hoàng nhi là đệ đệ của ngươi, bằng thân phận của ngươi, ngươi cũng không có tư cách đụng đến bọn ta!"

Tiếng tên vun vút vang lên, bốn mũi tên như toái kim nứt thạch* đồng thời bắn vào lưng bốn người đang ôm Nghi phi cùng Trịnh Hoằng, đồng thời hai thân ảnh rất nhanh vụt đến đem Nghi phi cùng Trịnh Hoằng đi.

(Toái kim nứt thạch: làm vỡ ngọc, làm nứt đá, ý ở đây là vô cùng mạnh mẽ)

Chỉ là trong nháy mắt, Lương tần cùng Trang Vương và người của bọn họ lại đều chú ý vào Thái tử và đám người Tô Phỉ. Chờ bọn họ phản ứng lại đã không còn kịp rồi.

Mà, kết cục bên ngoài cơ bản cũng đã định xuống rồi.

"Thái tử không làm gì được, còn trẫm thì sao? Cố Hoán cùng Hoàng Hậu đỡ Hoàng Thượng đi đến.

Nghi phi cùng Trịnh Hoằng vẫn còn đang sợ hãi, được người che chở đi theo phía sau Hoàng Thượng và Hoàng Hậu.

Lương tần nhìn bên ngoài, cùng Trang Vương được người che chở thối lui.

Hoàng Thượng thâm thúy nhìn về phía Lương tần, "Đoàn Mặc Đồng, ngươi thật to gan, giết hại Thái tử, sát hại Nghi phi cùng tiểu hoàng tôn của trâm! Cùng Trang Vương mưu phản bức vua thoái vị, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể một tay che trời?"

"Hoàng Thượng, thiếp thân không phục, Hoàng nhi so với hắn..." Lương tần duỗi tay chỉ vào Thái tử, nói, "So với hắn càng thêm có năng lực, càng thêm có thủ đoạn cùng mưu lược, Hoàng nhi càng thích hợp ngồi lên ngôi vị hoàng đế, để vương triều ta càng thêm phồn vinh hưng thịnh. Ngôi vị hoàng đế này nên là của Hoàng nhi."

Lương tần không biết Hoàng Thượng nghe được bao nhiêu, chỉ biết tự mình phải làm dời đi lực chú ý.

"Thái tử trạch tâm nhân hậu, ý chí rộng lớn, là phúc đức của thiên hạ bá tánh! Trang Vương lại đối với hoàng huynh của mình lại có thể nhất tiễn phong hầu*, có thể mưu phản bức vua thoái vị, đủ thấy thủ đoạn tàn bạo! Hoàng Thượng nói.

(Nhất tiễn phong hầu: một mũi tên xuyên qua cổ họng, ý nói là bắn chết người với một mũi tên)

"Hoàng Thượng, khi đó nhi thần phải cứu người sao không thể không làm vậy? Trang Vương vội biện giải, "Hôm nay, hôm nay nhi thần làm như vậy, là bởi vì Tô Phỉ....."

"Là bởi vì Tô Phỉ mơ ước ngôi vị hoàng đế, cho nên thiếp thân cùng Hoàng nhi mới đưa ra hạ sách này, vì Thái tử trừ bỏ tai họa ngầm. Thiếp thân cùng Hoàng nhi đều là vì bảo vệ giang sơn vương triều ta!"

"Nương nương, cũng không thể nói dối không chớp mắt như vậy!" Ánh mắt Tô Phỉ lạnh lẽo.

Thật sự là đủ vô sỉ, còn đem sự tình xả lên người khác.

Thanh ninh cười khẽ lên, "Chẳng lẽ nương nương còn muốn nói Quận Vương gia là huyết mạch của Hoàng Thượng? Vừa rồi ngài cũng là nói Quận Vương gia không phải sao? Như thế nào lại lật lọng? Hơn hết, ngài vẫn là trước giải thích rõ ràng Vương gia là huyết mạch của ai đi."

Thanh ninh nói xong nhìn sang Hoàng Thượng, thấy trên mặt hắn cũng không có không vui, mới thu hồi ánh mắt.

Để Hoàng Thượng đội nón xanh, đây cũng không phải là chuyện bình thường.

Lương tần nâng tâm nhìn về phía Hoàng Thượng.

Trên mặt Hoàng Thượng không nhìn ra hỉ nộ, chỉ có ánh mắt thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, giống như đang đợi nàng giải thích.

Lương tần hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống, "Hoàng Thượng, thiếp thân thề, chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Hoàng Thượng. Nếu Hoàng Thượng không tin, có thể tìm Tô Hoa Kiểm để đối chất."

"Thiếp thân biết, Hoàng Thượng sủng ái Quận Vương gia, thiếp thân không nên nói xấu hắn. Nhưng thiếp thân cũng không thể trơ mắt nhìn huyết mạch của Hoàng Thượng lưu lạc ở ngoài cung a? Thiếp thân biết, ngiy không có đưa hắn tiến cung, là vì bảo hộ hắn. Thiếp thân biết sai rồi, cũng không dám nữa." Lương tần bi thương nói.

Được làm vua thua làm giặc, thất bại, cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.

Tô Lâm Lang đã mất, Hoàng Thượng nói không phải, liền không phải sao? Một khi đã gieo xuống nghi ngờ này, Tô Phỉ sẽ không nổi lên dị tâm?

Thái tử sẽ không phòng bị Tô Phỉ?

Bọn họ đấu nhau một mất một còn mới tốt, nàng cùng nhi tử sẽ âm thầm chờ bọn họ!

Hoàng Thượng nhíu mày, "Trẫm theo ý ngươi, cho ngươi chết được minh bạch! Người tới,  mang Tô Hoa Kiểm đến!"
"Tuân lệnh, Hoàng Thượng."

"Hoàng Thượng, ngài trước ngồi xuống." Hoàng Hậu đỡ Hoàng Thượng ngồi xuống vị trí phía trước, "Cái này thật sự không giả được, giả thật không được, ngài không cần để trong lòng, Thái tử là hiểu được, Quận Vương gia trung thành tận tâm. Bởi vì Tô phu nhân nhờ vã, ngài mới chiếu cố hắn một chút. Hai người bọn họ từ nhỏ lớn lên trước mặt ngài, tính tình của hai bọn họ, ngài so với người bên ngoài hiểu rõ hơn hết, không phải sao?"

Hoàng Hậu sợ Hoàng Thượng nghe xong nổi nóng, nên vội vàng khuyên nhủ.

"Hoàng Hậu yên tâm, trẫm không có tức giận." Tâm tư của Hoàng Hậu, Hoàng Thượng đương nhiên trong lòng hiểu được, vươn tay xoa tay nàng.

Hoàng Hậu quay đầu nhìn về phía Nghi phi, "Muội muội không có sao đúng không."
Thái tử cũng lo lắng nhìn về phía Nghi phi cùng Trịnh Hoằng.

"Tạ ơn nương nương quan tâm, thiếp thân không việc gì." Nghi phi ôn nhu trả lời.

"Vậy là tốt rồi." Hoàng Hậu khẽ gật đầu, khẽ nhìn Nghi phi bên cạnh sắc mặt trắng bệch, nhưng lại giả vờ kiên cường trấn định Trịnh Hoằng, lại nói với Nghi phi, "Nơi đây máu tanh, đừng để Hoằng nhi kinh hãi, không bằng muội muội dẫn hắn đi thiên điện (sảnh phụ)."

"Ừ, Nghi phi ngươi mang Hoằng nhi đi xuống trước đi." Hoàng Thượng nhìn qua, phân phó vài người bảo hộ Nghi phi cùng Trịnh Hoằng đi đến thiên điện bên cạnh.

Cố Hoán đưa mắt nhìn Thanh Ninh, thấy nàng bình yên vô sự, vẻ mặt bình tĩnh mà đứng bên cạnh Tô Phỉ, khẽ cong khóe miệng, sau đó thu hồi ánh mắt.

"Mẫu phi, ngài trước đứng lên." Trang Vương vươn tay đỡ Lương tần đứng dậy. Lương tần đưa mắt nhìn Hoàng Thượng, vịn tay Trang Vương đứng lên.

.......

Ra roi thúc ngựa, không đến nửa canh giờ, Tô Hoa Kiểm đã bị người dẫn vào, "Hoàng Thượng, đã đưa Tô Hoa Kiểm đến."
Tô Hoa Kiểm bị người ném ở trên mặt đất. Bởi vì tiến cung kiến giá, mạo phạm mặt rồng, cho nên, ở trong tử lao, cai ngục đã cho Tô Hoa Kiểm thay đổi một thân tù phục sạch sẽ, trên người cũng không có mang xiềng xích, sửa sang lại tóc tai, dùng dây thừng cột vào sau đầu. Nhưng toàn thân lại tản ra một cỗ mùi hôi thối.

Gầy đến da bọc xương, trên mặt chỉ còn lại một mảnh da, đen kịt vết sẹo. Đôi mắt trước kia có thần hiện giờ đục ngầu không chịu nổi, cũng chỉ có từ đôi mắt này, mới thấy được một chút sinh khí.

Giống như ma quỷ, thấm vào người khác.

"Tô Hoa Kiểm, ngươi cấu kết với Lương tần, ngươi thân là ngoại thần lại cấu kết với phi tần hậu cung, ngươi phải bị tội gì? Hoàng Thượng nhăn mày, lớn tiếng hỏi.

"Ta đáng chết, xin tha mạng, xin tha mạng." Tô Hoa Kiểm như phản xạ có điều kiện, thoáng cái run run, ánh mắt trốn tránh, cầu xin tha thứ nói.

Nghe vậy, Lương tần thiếu chút nữa phun ra một búng máu, đây còn không phải là thừa nhận nàng cùng hắn có tư tình hay sao? Lương tần đi đến phía trước hai bước, nhẹ giọng nói, "Tô Hoa Kiểm, nơi này không ao muốn đánh ngươi, trả lời Hoàng Thượng cho cẩn thận, không được hồ ngôn loạn ngữ, nếu không Hoàng Thượng sẽ trừng phạt ngươi tội khi quân!"

Lời nói của Lương tần nhẹ nhàng rất nhiều.

Âm thanh quen thuộc như gió xuân tháng ba thôi qua lòng Tô Hoa Kiểm. Tô Hoa Kiểm nhất thời thanh tỉnh không ít, thấy được phía trước có Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, còn có Tô Phỉ, thanh ninh Thái tử, giật mình một cái, vội thẳng người quỳ xuống, "Tội thần gặp qua Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế."

"Trả lời câu hỏi của trẫm, ngươi cấu kết với phi tần hậu cung, đã biết tội chưa?" Hoàng Thượng hỏi lại.

Tô Hoa Kiểm ngẩn người, vội hỏi, "Hoàng Thượng anh minh, tội thần không dám, tội thần chưa từng cấu kết với phi tần hậu cung, tội thần oan uổng."

"Oan uổng?" Tô Phỉ cười nhạo, "Vậy ngài nói xem, vì sao ngài lại đem đồ cưới của mẫu thân ta cho Lương tần nương nương cùng Trang Vương? Phàm là người có một chút tôn nghiêm, cũng sẽ không đi đụng vào đồ cưới của thê tử, nhưng ngài thì sao? Không chỉ có đụng vào, còn toàn bộ đều đưa cho người khác? Những năm gần đây, chẳng lẽ ngài đều chưa từng áy náy, chưa từng xấu hổ hay sao?
"Nghiệt tử, ta yêu ai liền cho người đó, ta chính là không để cho ngươi!" Tô Hoa Kiểm nghe thấy lời Tô Phỉ, trợn tròn mắt như sói đói nhìn về phía Tô Phỉ, "Đứa con bất hiếu, ngươi nói, Khiêm nhi có phải là do người làm hại hay không?"
"Ngài yêu ai liền cho ai? Nhưng đó là đồ cưới của mẫu thân ta, ngài có quyền gì mà làm chủ? Không ngờ là ngại là cầm đồ của mẫu thân đi dưỡng con riêng của ngài!" Tô Phỉ nghênh mắt nhìn hắn, lạnh giọng nói một câu, sau đó nhìn qua Trang Vương, "Ngươi chính là nghe được, đó là đồ của mẫu thân ta!"
"Nghiệt tử, đệ đệ ngươi có phải là bị ngươi hại chết?" Tô Hoa Kiểm vẫn cố chấp truy vấn.

"Tô Khiêm là trừng phạt đúng tội, quản ta chuyện gì?" Tô Phỉ đương nhiên sẽ không thừa nhận hết thảy là hắn ở sau lưng mưu toan.

"Nhất định là ngươi, nhất định là ngươi!" Tô Hoa Kiểm lẩm bẩm nói.

"Chưa từng có cấu kết! Tô Hoa Kiểm, vậy ý của ngươi là gì, là Trang Vương tài hoa xuất chúng, cho nên, ngươi giúp đỡ hắn, ủng hộ hắn? Ngoài mặt vẫn là duy trì thế trung lập, nhưng lại âm thầm ủng hộ hắn?" Hoàng Thượng tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy, Hoàng Thượng anh minh." Tô Hoa Kiểm vội vàng gật đầu không ngừng.

"Nói hươu nói vượn, ăn nói lung tung!" Thanh âm Hoàng Thượng âm trầm, đi xuống, "Ngươi cho rằng trẫm không biết các ngươi trước kia chính là quen nhau sao?"

"Hoàng Thượng, tội thần không dám lừa gạt Hoàng Thượng." Tô Hoa Kiểm vội nói.

Trong lòng Lương tần nhảy dựng, đưa mắt nhìn Hoàng Thượng, vội quỳ xuống, "Hoàng Thượng, thiếp cung trước đó đúng là có quen Tô Hoa Kiểm, nhưng là sau khi thiếp thân tiến cung, cũng chưa từng có gặp qua hắn. Trong lòng thiếp thân chỉ có Hoàng Thượng, chưa từng có người khác!"

Tô Hoa Kiểm quay đầu nhìn về phía lương tầm, như thể gặp phải đả kích to lớn, cả người càng thêm âm trầm, "Mặc Đồng, nàng nói trong lòng ngươi chỉ có Hoàng Thượng, chưa từng có người khác, chẳng lẽ lời nàng nói với ta đều là giả? Đều là gạt ta sao?

Lương tần phun huyết, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía Tô Hoa Kiểm, "Tô Hoa Kiểm ngươi nói cái gì? Bổn cung trước khi tiến cung là cùng ngươi hai bên có duyên, nhưng bổn cung được đình huấn từ nhỏ, tuân thủ nghiêm ngặt khuê huấn, nói với ngươi cũng không đến hai câu, sau khi tiến cung, bổn cung lại tuân thủ nghiêm ngặt cung quy, lấy Hoàng Thượng làm trời, lấy Hoàng Thượng làm đất, chưa bao giờ có nửa phần vượt quá khuôn phép, bổn cung sao có thể nói với người cái gì lời thật, lời nói dối?"

Lương tần quay đầu nhìn Tô Phỉ, lại nhìn về phía Hoàng Thượng, "Hoàng Thượng minh xét, Tô Hoa Kiểm này nhất định là ghi hận Hoàng Thượng ái mộ Tôn Lâm Lang cô nương, Tô Phỉ là huyết mạng của Hoàng Thượng, nên Tô Hoa Kiểm này khẳng định là có khổ không có chỗ phát, trong lòng có hỏa không có chỗ sử, cho nên, hắn mới có thể nói lừa dối Hoàng Thượng, muốn trả thù Hoàng Thượng, liền vu tội thiếp thân cấu kết cùng hắn! Thiếp thân tận tụy chưa bao giờ dám có nửa phần không phải. Hoàng Thượng, thiếp thân là bị oan uổng, thiếp thân là người của Hoàng Thượng, thể xác của thiếp thân, tâm hồn của thiếp thân, đều là của Hoàng Thượng!"

Thanh Ninh nhếch môi, cười lạnh một tiếng, "Nương nương, theo như lời của nương nương, hắn là vì trả thù. Nhưng mà hậu cung giai lệ ba nghìn, cái dạng mỹ nhân nào mà không có? Nương nương ngài dựa vào cái gì mà tự tin như thế, hắn vì sao lại cố tình chọn ngài để trả thù?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro