Chương 41.4: Kết cục (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hắn muốn tìm ai trả thù, bổn cung làm sao biết được?" Lương tần nâng mắt nhìn về phía Thanh Ninh, "Tô Hoa Kiểm hắn hiện giờ như một tên chó điên, tóm được ai liền cắn người đó!"

"Mặc Đồng, nàng nói ta là chó điên?" Hắn cả đời đều một lòng hướng về nàng, đã qua nhiều năm như vậy, hắn không bỏ xuống được, vướng bận chỉ có Đoạn Mặc Đồng nàng, hắn vì nàng bài trừ chướng ngại, quét dọn lực cản, còn yêu ai yêu cả đường đi, tận tâm hết sức trợ giúp con trai của nàng, hiện giờ hắn nghe được gì? Chó điên? Trong lòng của nàng chỉ có một mình Hoàng Thượng? Tâm của nàng, thân của nàng đều chỉ thuộc về Hoàng Thượng? Nhiều năm hắn như vậy, hắn làm như vậy là vì cái gì? Tô Hoa Kiểm hồn bay phách lạc, tâm như bị xé rách, đau nhức vô cùng, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Lương tần, thì thào nói, "Mặc Đồng, nàng nói, nàng lúc trước tiến cung là bị người nhà bắt buộc, nàng không có lựa chọn khác, nàng không muốn tiến cung, thầm muốn cùng ta ở cùng một chỗ thật lâu dài, nàng đều là gạt ta? Nàng nói, Hoàng Thượng không đến tẩm cung của ngươi, nàng tịch mịch, nàng nhớ đến ta, cũng đều là gạt ta? Nàng nói, tình nguyện cùng ta làm một đôi phu thê bình thường, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, cũng là gạt ta? Nàng nói thể xác của ngươi tuy là bị người khác chiếm, nhưng trong lòng chỉ có một mình ta, đây cũng là ngươi gạt ta? Nàng nói, chờ tương lai Hoàng nhi của nàng có được thiên hạ, liền cùng ta thỏa thích ngao du sơn thủy, đều là gạt ta? Nàng nói, tương lai chết cũng muốn cùng ta...."

"Câm miệng!" Lương tần, sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng đánh gãy lời của Tô Hoa Kiểm, cũng cho hắn một ánh mắt, "Ngươi vì trả thù Hoàng Thượng, liền bịa ra những lời nói nhảm này để vu tội bổn cung? Ngươi được triệu đến, Hoàng Thượng tuy là vua, niệm tình ngươi có công dưỡng dục hoàng tử thời gian qua, cũng niệm tình ngươi cùng Tô Phỉ giống như như tử, sẽ phá lệ khai ân, lưu ngươi một mạng."

Trang Vương thập phần kinh ngạc Lương tần cùng Tô Hoa Kiểm, trong lòng nổi lên một cơn sóng kinh hãi.

Lời của tôn hoa kiểm đây.... chẳng lẽ chính mình thật sự là đứa con hoang? Trang Vương không khỏi hoảng sợ nhìn về phía Hoàng Thượng, quỳ xuống,  "Phụ hoàng, tha mạng a."

"Tô Phỉ là hài tử của ta, là huyết mạch của Tô Hoa Kiểm ta!" Tô Hoa Kiểm đột nhiên đề cao thanh âm, nói.

"Lương tần, ngươi còn cái gì để nói không?" Hoàng Thượng trên mặt vẫn như cũ không lộ ra hỉ nộ, nhìn về phía Lương tần nói.

"Hoàng Thượng, là thiếp thân oan uổng." Lương tần nước mắt giàn giụa, quay đầu lại hung hăng nhìn về phía Tô Hoa Kiểm, "Tô Hoa Kiểm, ngươi nói bậy bạ gì đó? Bổn cung ùng ngươi nửa điểm quan hệ đều không có, ngươi nói ra những lời này, nhưng bổn cung một chữ đều chưa có nói qua, đều là chính ngươi tự bịa đặt, ngươi chính là vì trả thù Hoàng Thượng, cho nên mới nói cùng bổn cung có tư tình đi, ngươi lại là vô căn cứ, Tô Phỉ hắn cũng là huyết mạch hoàng gia ta!"

Nói xong lại cho Tô Hoa Kiểm một ánh mắt.

Tô Hoa Kiểm hôm nay nửa điểm cũng đều không để ý tới ánh mắt của nàng. Hắn là vô sỉ mà đem đồ cưới của nguyên phối mình cho mẫu tử bọn họ đi hoàn thành nghiệp lớn, đương nhiên, hắn cũng không thể chính mình bị đội nón xanh (cắm sừng), "Hoàng Thượng, tội thần không có vô căn cứ, Tô Phỉ là nhi tử của tội thần, là nhi tử ruột thịt của tội thân, là huyết mạch Tô gia! Tội thần đều là nói thật, nếu có nửa câu nói dối, thiên lôi đánh xuống không được chết tử tế!"

Thanh Ninh vươn tay, đem tay mình đặt ở trong lòng bàn tay Tô Phỉ.

Tô Hoa Kiểm coi như là không có táng tận lương tâm, còn chưa có tự mình tháo nón xanh trên đầu đi giúp mẫu tử Lương tần Trang Vương.

Nàng vừa mới vô cùng lo lắng, tô hoa liểm không màng hậu quả giúp Lương tần, đó là chính mình đeo nón xanh cũng không tiếc!

Tô Phỉ cầm tay nàng, quay đầu nhìn về phía nàng, đáy mắt hiện lên nhu tình.

"Tô Hoa Kiểm, ngươi kẻ điên này, ngươi hãm hại Tôn Lâm Lang đem nàng đến chỗ chết, ngươi sẽ bị thiên lôi đánh xuống." Tô Hoa Kiểm không phối hợp với mình, chẳng những không có giúp mình vu tội thân thế Tô Phỉ, còn nói những thứ lung tung, đây không phải làm cho hoàng nhi càng thêm hoài nghi thân phận của hắn hay sao? Lương tần hung hăng nắm ngón tay, quay đầu nhìn về phía Tô Hoa Kiểm, nói, "Ngươi không cần cắn ngươi bừa bãi, bổn cung khi nào thì đã nói với ngươi những lời này? Là chính ngươi muốn hỗ trợ hoàng nhi của ta, cùng bổn cung có quan hệ gì? Ngươi có bản lĩnh thì trực tiếp đi tìm Hoàng Thượng tính sổ, chính ngươi không có bản lĩnh, liền chuyển sang mẫu tử chúng ta tới trả thù Hoàng Thượng, tính là cái bản lĩnh gì! Bổn cung còn tưởng đâu, ngươi dường đường Quốc Công gia, như thế nào sẽ vô thanh vô tức mà giúp đỡ hoàng nhi?"

"Nói xong lại hàm chứa một uông nước mắt nhìn về phía Hoàng Thượng nói, "Hoàng Thượng, thiếp thân là bị oan uổng, thiếp thân cả đời này trong lòng chỉ có Hoàng Thượng. Hoàng Thượng, thiếp thân mấy năm nay ở hậu cung, cho tới bây giờ cũng không dám nói sai một câu, đi nhầm một bước, Hoàng Thượng, là thiếp thân bị oan."

Lương tần nói xong lại nhìn về phía Hoàng Hậu, "Hoàng Hậu nương nương, mấy năm nay, thiếp thân mấy năm nay ở trong cung, ghi nhớ lời nương nương dạy bảo, vẫn luôn phục tùng quản thúc của nương nương ngài, ngài giúp thiếp thân nói lời công đạo, thiếp thân chưa từng làm gì có lỗi với Hoàng Thượng. Nương nương, ngài giúp ta nói một lời."

"Lương tần, ngươi mấy năm nay là tuân theo khuôn phép, thi thư đạt lý, nhưng mà, hôm nay ngươi có thể làm ra chuyện mưu phản này, cũng không phải không có khả năng. Hơn nữa, việc này liên quan đến huyết mạch hoàng thất, có Hoàng Thượng ở đây, bổn cung không dám vọng đoạn*!" Hoàng Hậu nương nương công minh, vô cùng công chính nói một câu.

(vọng đoạn: phán quyết bừa bãi)

"Lương tần, ngươi còn có cái gì để nói?" Hoàng Thượng nhìn về phía Lương tần, như thể nhìn một vật chết.

Chính là tiện nhân này. Bởi vì nàng, Tô Hoa Kiểm đem Tôn Lâm Lang hại chết! Đến giờ phút này, thế nhưng lại còn tạo phản bức vua thoái vị! Đúng là nữ nhân không biết sống chết!

"Phụ hoàng, nhi thần sai rồi, nhi thần biết sai rồi, ngàu tha cho nhi thần cùng mẫu phi đi." Trang Vương dập đầu xin tha nói.

"Hoàng Thượng, Tô Hoa Kiểm là vì trả thù ngài, những lời hắn nói đều là bịa đặt. Ngài không thể tin kẻ điên như hắn nói." Lương tần trầm ngâm nói, "Bắt tặc bắt tang, trảo gian lấy song*! Hắn nói chuyện vô cắn cứ, thiếp thân là bị oan!"

(bắt tặc bắt tang, trảo gian lấy song: theo như mình hiểu là muốn bắt trộm hay kẻ gian đều cần có tang vật, chứng cứ)

Lương tần nói xong quay đầu nhìn tình huống bên ngoài, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Hoa Kiểm, lời ngươi nói là vì trả thù, ngươi bịa đặt bổn cung cùng ngươi tư tình, ngươi nhưng thật ra xuất ra chứng cứ đi. Ta khi nào thì đã nói với ngươi những lời như vậy? Ngươi nhưng thật ra nói rõ, khi nào chỗ nào nói với ngươi, có người nào có thể chứng minh?
Còn muốn lấy chứng cứ cùng nhân chứng? Muốn giúp mẫu tử bọn họ, cho nên liền phải tự mình mang cái nón xanh? Thanh Ninh cười lạnh, Lương tần đến lúc này, còn không quên cho người ta một đao chí mạng!

"Tô Phỉ là nhi tử của ta!" Tô Hoa Kiểm cũng tự hiểu được lời nói của Lương tần, tự nhiên là sẽ không thừa nhận. Hắn nhìn Lương tần như thể không quen biết, "Bởi vì thân phận của ta, ngươi vẫn luôn gạt ta, vẫn luôn lợi dụng ta có phải hay không?"

"Nói hươi nói vượn, bổn cung đường đường là hậu cung phi tử, là nữ nhân của Hoàng Thượng, thân phận của ngươi là gì mà bổn cung phải lợi dụng nươi?" Lương tần mặt không chút thay đổi trả lời.

"Mặc Đồng, nàng......!" Tô Hoa Kiểm nhìn khuôn mặt của người mình yêu cả đời, đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ, đau lòng như thể bị độn khí* đánh trúng.

(độn khí: hung khí cùn)

Nhưng nhìn dung nhan cả đời hồn nhiên, mơ màng, hắn vẫn không thể nói lời nhẫn tâm.

Mẫu thân nói đúng a!

Nữ nhân này là có ý đồ, mới có thể tiếp cận hắn. Hiện giờ, liền trở mặt vô tình. Tâm địa rắn rết!

Nhưng là, hắn vẫn không thể nói lời nhẫn tâm với nàng.

"Hoàng Thượng, tội thần không có cùng Lương tần nuong nương có tư tình gì, tội thần cùng nương nương minh bạch trong sáng, không có quan hệ, Vương gia chính là huyết mạch của ngài! Tội thần ủng hộ Vương gia, là tội thần tự mình nguyện ý!" Tô Hoa Kiểm nhìn Hoàng Thượng nói.

"Ngươi kẻ điên này, ngươi thật sự là muốn giết chết bổn cung mới cam tâm đi!" Lương tần nhìn về phía Tô Hoa Kiểm, hỏi, "Ngươi nói, có phải hôm nay ngươi phải bức bổn cung cùng nhi tử của bổn cung mới cam tâm hay không."
"Ta không có, Mặc Đồng, tấm lòng của ta, nàng không hiểu sao?" Đôi mắt đục ngầu của Tô Hoa Kiểm chứa ẩn tình nhìn về phía Lương tần.

Lương tần lại nhìn tình huống bên ngoài, đột nhiên nhào tới Tô Hoa Kiểm, "Ngươi cái tên điên này, nếu ngươi muốn vu tội bổn cung, bổn cung hôm nay cùng ngươi ngọc nát đá tan, bổn cung lấy chết để chứng minh trong sạch!" Ôm lấy cổ Tô Hoa Kiểm, há mồm hướng đến cổ hắn.

Tô Hoa Kiểm chỉ cảm thấy đau nhức ở cổ kéo đến, theo bản nay duỗi tay đẩy Lương tần, nhưng hắn mấy tháng này đã ở trong nhà lao bị tra tấn đến hấp hối, sao có thể dùng toàn lực để ứng phó Lương tần.

Đẩy không được, Tô Hoa Kiểm liền dứt khoát bất động, tùy nàng đi, duỗi tay gắt gao ôm lấy eo nàng, thâm tình gọi một tiếng, "Mặc Đồng."

Mùi vị hôi thối trên người Tô Hoa Kiểm làm Lương tần buồn nôn, nhưng có thể vì nhi tử giành được cơ hội sống sót, nàng nhịn xuống cảm giác buồn nôn, gắt gao hướng đến cổ Tô Hoa Kiểm mà cắn, mùi máu tươi nồng đậm nhất thời tràn ngập cả khoang miệng.
Máu tươi ấm áp như dòng suối chảy ra từ khóe miệng, Lương tần hung ác dùng sức cắn hai cái, máu tươi chảy vào miệng như suối.

Mọi người thật không ngờ Lương tần lại đột nhiên động thủ, sửng sốt ngẩn ngơ một lát.

"Nương nương." Người của Trang Vương đến giúp đỡ Trang Vương đứng lên, còn hai người muốn đi đến chỗ Lương tần.

Hoàng Thượng nhíu mi, ra hiệu một chút, mấy thị vệ liền đi qua.

"Không được lại đây, ai cũng không được đến đây." Lương tần ngẩng đầu, một miệng máu tươi, như thể quỷ hút máu người, nhìn người đang tiến đến .

Sau đó nhìn về phía Trang Vương, quát một tiếng, "Hoàng nhi, đi!"
"Mẫu phi." Trang Vương lắc đầu.

"Đi mau, hoàng nhi, dựa theo kế hoạch ban đầu, đi mau!" Lương tần quát một tiếng, sau đó nhìn về phía người đang che chở Trang Vương, "Bảo hộ Vương gia lui ra ngoài."
"Tuân lệnh, nương nương." Mọi người cùng lên tiếng đáp, lôi kéo Trang Vương rút lui ra bên ngoài.

"Mẫu phi, mẫu phi......" Trang Vương quay đầu nhìn về phía Lương tần.

"Hôm nay ai cũng đừng nghĩ rời đi!" Hoàng Thượng trầm giọng nói, "Cố hoán, đi truyền mệnh lệnh của trẫm, ngăn Trang Vương lại! Bất luận chết sống!"

"Tuân lệnh, Hoàng Thượng." Cố hoán ôm quyền, dẫn theo người lui ra ngoài.

"Hoàng Thượng, hoàng nhi là con của ngài, ngài liền nhẫn tâm giết chết thân sinh nhi tử của mình? Là thân sinh nhi tử của ngài a. Nhi tử của người khác, ngài xem như báu vật, nhưng xem nhi tử của mình là cây cỏ sao?" Lương tần đưa tay lau máu tươi ngoài miệng.

"Bức vua thoái vị mưu phản, thí sát huynh trưởng, mưu hại Thái tử, kiếp sát Nghi phi, trịnh hoằng, vu tội trung lương*! Dù là cái nào, hắn cũng đều đủ tội chết!" Hoàng Thượng mặt trầm như nước nói.

(trung lương: người trung thành thẳng thắn)

"Ha ha ha, các ngươi sẽ không bắt được hoàng nhi đâu, Hoàng Thượng, thiếp thân nhiều năm như vậy, như miếng băng mỏng chưa bao giờ phạm sai lầm, hôm nay bổn cung có thể dẫn theo hoàng nhi mưu phản, đương nhiên sẽ nghĩ đến khả năng kết quả thât bại, thiếp thân đã sớm cho hoàng nhi chuẩn bị tốt đường lui, hoàng nhi sẽ có cơ hội sống tốt." Lương tần chung quanh môi đều là máu tươi, đôi mắt điên cuồng vô cùng dữ tợn, ngồi dưới đất cười ha ha hai tiếng, giơ tay chỉ vào đám người Hoàng Thượng, "Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Thái tử, còn có Tô Phỉ, tiêu Thanh Ninh, các ngươi một người cũng đừng hòng chạy thoát, ba mươi vạn thiết kỵ của trấn nam tướng quân chắc chắn sẽ san bằng kinh thành này! Các ngươi một người cũng đừng hòng sống sót!"

"Tiện nhân, ngươi cư nhiên còn cùng Lý tướng quân cấu kết!" Hoàng Thượng sắc mặt khẽ biến.

"Đây là phải cảm tạ Hoàng Thượng vì Hoàng nhi tìm một Vương phi tốt." Lương tần cười nói. Có thể mượn sức trấn nam tướng quân, là công lao của Ngụy gia!

"Tiện nhân, kinh thành nhiều dân chúng như vậy, mẫu tử các ngươi thế nhưng lại coi mạng người như cỏ rác!" Hoàng Thượng trên mặt tràn đầy tức giận.

Ba mươi vạn thiết kỵ, đủ có thể lấy đem kinh thành san bằng.

Nhiều dân chúng như vậy, máu chảy thành sông, kinh thành sẽ biến thành địa ngục trần gian!

"Hoàng Thượng." Hoàng Hậu lo lắng cầm tay hắn.

"Hoàng Thượng, xin yên tâm, thần phụ trước khi tiến quân, cũng đã biết chuyện trấn nam tướng quân, gia phụ đã cùng hoàng đại nhân triệu tập nhân mã chống cự đại quân ngoài thành." Thanh Ninh xoay người đối mặt Hoàng Thượng, nói. "Bây giờ còn không có tin tức truyền đến, có lẽ gia phụ cùng Hoàng đại nhân hẳn là không có gì lo ngại."

Bây giờ còn không có tin tức, ít nhất trấn nam quân đã bị ngăn cản ở ngoài thành.

Hiện giờ trong cung tình huống ổn định, chỉ cần Hoàng Thượng bên này ổn định, lại phái người đi qua, trấn nam quân sẽ không có cơ hội tác loạn, Trang Vương cũng thất bại, bọn họ còn đánh cái gì?

Hoàng Thượng sắc mặt hơi hòa hoãn, ánh mắt từ ái nhìn về phía Thanh Ninh, nói liền ba từ hảo, "Hảo, hảo, hảo."

Lại nhìn Tô Phỉ nói, "Giai ngẫu thiên thành*!"

(giai ngẫu thiên thành: xứng đôi vừa lứa)

"Tạ ơn Hoàng Thượng." Thanh Ninh cùng Tô Phỉ vội nói.

Lúc này cũng không vội vàng khen người, Hoàng Thượng cười gật đầu, thu hồi ánh mắt, lập tức phân phó La Đới Hải cầm ngọc bội xuất cung đi gặp trấn nam tướng quân.

"Bản cung ngàn tính vạn tính, lại bởi vì ngươi mà bại lộ tại đây!" Lương tần sắc mặt trắng bệch, nhìn về phía Thanh Ninh, nói.

Thanh Ninh cười nhạt. Nàng tính toán tinh chuẩn, cũng chưa từng nghĩ đến Trang Vương phái tống tử dật đến vây bắt Quận Vương phủ!

"Mặc Đồng." Máu tươi ở cổ Tô Hoa Kiểm phun đầy đất, hắn cảm thấy càng ngày càng không còn sức lực, càng ngay càng lạnh, khí lực toàn thân dường như đang dần mất đi.

Tô Hoa Kiểm duỗi tay kéo tay Lương tần, "Mặc Đồng."

"Ngươi đừng chạm vào ta." Lương tần đầy chán ghét, lui ra sau.

"Mặc Đồng, nàng nói cho ta biết, nàng có từng thích ta hay không?" Tô Hoa Kiểm thấy được chán ghét rõ ràng trên mặt Lương tần, khẽ cười hỏi.

"Ngươi có thân phận gì? Ngươi nhìn thử bộ dáng ma quỷ của ngươi, bổn cung sẽ thích ngươi? Mắt bổn cung bị mù hay sao?" Lương tần cười lạnh nói.

Bộ dáng ma quỷ của mình? Tô Hoa Kiểm đưa tay sờ mặt mình, sau đó quyến luyến nhìn về phía Lương tần, nhẹ nhàng nói, "Mặc Đồng, có thể chết ở trong tay nàng, ta không hối hận. Kiếp này vô duyên......Chúng ta kiếp sau, kiếp sau làm........"

"Kiếp sau, kiếp sau, ngươi đừng nằm mơ. Đời này ta hối hận nhất chính là quen biết phế vật như ngươi." Lương tần quả quyết đánh gãy lời Tô Hoa Kiểm, tuyệt tình nói.

Cái gì đời này không có duyên? Đồ vô dụng, thế nào cũng phải đem bỏ đồ cưới của Tôn Lâm Lang trên người nàng cùng nhi tử! Vô cớ làm liên lụy chính mình cùng nhi tử!

Hóa ra.......Hắn là phế vật a, nàng hối hận nhất chính là quen biết mình a! Nước mắt trào ra từ đôi mắt vẩn đục của Tô Hoa Kiểm, ngẩng đầu nhìn về phía trưởng tử Tô Phỉ ở cách đó không xa, còn có trưởng tức* nghiên lệ bên người hắn.

(trưởng tức: con dâu trưởng)

Tô Hoa Kiểm bỗng nhiên cảm thấy tim như bị lột sống, há mồm phun ra một ngụm máu đen. Trước khi tắt thở, hắn nghĩ rằng, chính mình sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục.

"Vương gia......." Bên ngoài truyền đến tiếng kinh hô.

Lương tần trong lòng căng thẳng, vội vàng bò lên, ra sức vùng vẫy thoát ra ngoài.

Hoàng Thượng ra hiệu, người ngăn cản nàng liền nhường đường.

Người Trang Vương mang theo, chỉ còn lại bảy tám tả hữu, đem Trang Vương bảo hộ ở giữa. Xung quanh, cung tiễn như mưa bắn về hướng bọn họ.

Lương tần nhất thời xem đến kinh hồn bạt vía, quay đầu cầu xin Hoàng Thượng, "Hoàng Thượng, van cầu ngài buông tha cho Hoàng nhi. Đều là lỗi của thiếp thân, hoàng nhi hắn cái gì cũng không biết, chỉ là nghe thiếp thân nói thôi. Thiếp thân đáng chết, ngài buông tha cho Hoàng nhi đi."

"Hoàng Thượng, thiếp thân cầu ngài, cầu ngài." Lương tần quỳ xuống đất thùng thùng dập đầu, không đến vài cái, máu tươi liền chảy ra.

Hoàng Thượng mím môi, không có lên tiếng.

"Hoàng Hậu nương nương, Thái tử điện hạ, là thiếp thân sai rồi, là thiếp thân sai rồi, cầu các ngài buông tha cho hắn, là thiếp thân đáng chết."
"Quận Vương gia, Quận Vương phi, là ta sai rồi, hai người các ngươi thiện tâm, giúp ta van cầu Hoàng Thượng." Lương tần lại quay sang nhìn Tô Phỉ cùng Thanh Ninh nói, "Là ta  buông lời đàm tiếu vu khống Quận Vương gia, đều là ta sai, van cầu các ngươi giúp ta van cầu Hoàng Thượng."

"Buông ta hắn? Lúc trước, ngài có từng nghĩ sẽ buông tha chúng ta? Hôm nay nếu người bại là chúng ta, vậy ngươi có đồng ý thả cho chúng ta một con đường sống?" Thanh Ninh trầm giọng hỏi.

Sẽ không, tuyệt đối sẽ không! Kế hoạc của Lương tần chính là đem bọn họ đều đuổi tận giết tuyệt, một người cũng không lưu, chỉ chừa Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương, nhưng cũng chỉ là vì nhi tử Trang Vương của nàng, vì cái mỹ danh của Trang Vương!

Sắc mặt Lương tần cứng đờ, quay đầu nhìn về phía Trang Vương, cánh tay Trang Vương đã trúng một mũi tên. Trong lòng Lương tần vô cùng đau thương, quay đầu nhìn về phía Hoàng Thượng, gặp sắc mặt không có nửa phần buông lỏng của Hoàng Thượng, tâm Lương tần nhất thời liền trầm tới đáy cốc.

Hoàng Thượng thấy chết mà không cứu, có thể trơ mắt nhìn chính nhi tử của mình chết. Nàng lại không thành, đó là nhi tử nàng hoài thai mười tháng hạ sinh! Không, không thể để nhi tử chết như vật, nàng muốn đi cứu hắn! Lương tần nghiêng ngả lảo đảo, sắc mặt kiên quyết đứng lên, cất bước chạy ra cửa điện, chạy về hướng Trang Vương. "Hoàng nhi, nương tới cứu ngươi, nương đến bảo hộ ngươi."

"Mẫu phi không cần lại đây, không cần lại đây." Trang Vương vừa thấy Lương tần chạy ra, nôn nóng chạy về phía nàng. "Mẫu phi đi vào, không cần lại dây."
"Vương gia." Người bảo hộ Trang Vương vội vàng theo hắn đi lên.

Còn kém một khoảng cách ngắn, những mũi tên như mưa trút xuống, hỗn loạn xuyên qua tim của hai người.

"Hoàng nhi."

"Mẫu phi."

Lương tần Trang Vương bò về phía đối phương. Không được hai bước, mẫu tử hai người cơ hồ đồng thời đoạn khí (tắt thở).

.........

Thanh Ninh đứng ở bên cạnh Tô Phỉ, sắc mặt nhàn nhạt nhìn thi thể Lương tần cùng Trang Vương trên mặt đất, nắm tay Tô Phỉ, ngửa đầu nhìn lên bầu trời u ám.

Hoàng Thượng đưa mắt nhìn thi thể Lương tần cùng Trang Vương, quay đầu nhìn về phía Tô Phỉ, nói, "Tích Ngọc, ngươi cùng ninh nhi về đi, hôm nay, nàng cũng rất sợ hãi, chắc hẳn đã mệt mỏi."

"Vi thần tuân chỉ." Tô Phỉ chắp tay.

Trong cung có Thái tử giải quyết tốt hậu quả là được, huống chi, còn có đám người Cố Hoán.

"Thái tử, tích ngọc tuy là tính tình lãnh đạm, nhưng cũng cực kỳ trọng tình." Nhìn bóng dáng hai người, Hoàng Thượng nói một câu.

"Nhi thần ghi nhớ phụ hoàng dạy bảo." Thái tử nói.

Nhi tử này cũng là người trọng tình. Hoàng Thượng hơi hơi gật đầu, dặn dò Thái tử một câu giải quyết tốt hậu quả, sau đó để Hoàng Hậu đỡ mình hồi tẩm điện.

.......

Trên mặt đất, nơi nơi đều có thi thể. Cung nữ cùng nội thị, còn có cấm vệ quân đang vùi đầu thu dọn. Máu tươi chảy khắp mặt đất, hòa thành một dòng suối nhỏ chảy xuống, trong không kho mang theo mùi máu tươi nồng đậm. Thanh Ninh nhíu mày, cùng Tô Phỉ đan mười ngón tay vào nhau, đi về phía cửa cung.

Sắc mặt Tô Phỉ hơi trầm xuống, biểu hiện hắn không vui.

"Được rồi, thiếp đã biết, lần sau không mạo hiểm như vậy." Thanh Ninh biết hắn không vui chuyện mình mạo hiểm tiến cung, vì thế dứt khoát ôm chặt cánh tay hắn, dịu dàng nói.

"Nàng cũng biết sai rồi?" Tô Phỉ nhíu mi, trong lòng than nhỏ một hơi.

"Ừ, ừ, thiếp không nên tiến cung vào thời khắc nguy hiểm như vậy." Thanh Ninh gật đầu, lập tức gắt gao ôm cánh tay hắn, ôn nhu nói, "Chính là thiếp lo nắng cho chàng thôi! Thiếp sợ chàng gặp chuyện không may. Thiếp nghĩ đến chàng xảy ra chuyện, thiếp liền đau lòng, thiếp liền khó chịu, giống như là bị hơ trên lửa nóng. Thiếp biết không nên mạo hiểm như vậy, nhưng là thiếp lo lắng cho chàng. Hơn nữa mẫu tử Lương tần cùng Trang Vương âm ngoan như vậy, thiếp thật sự lo lắng........Được rồi, không cần tức giận, hiện tại chúng ta đều tốt lành, an toàn, lần sau thiếp nhất định ngoan ngoãn ở nhà chờ chàng về, chỗ nào cũng không đi..... Nếu không, chàng đánh thiếp một chút, làm cho thiếp nhớ kỹ giáo huấn?"

Thanh Ninh nghiêng đầu đề nghị.

Tô Phỉ bật cười, "Được, trở về ta đánh nàng một chút."

Lần sau sẽ nhớ kỹ giáo huấn? Nếu có lần sau, nàng khẳng định sẽ nghĩa vô phản cố*, cũng sẽ chạy tới cứu mình! Tô Phỉ hiểu rõ tấm lòng của nàng, nàng lo lắng cho mình, cũng giống như mình lo lắng cho nàng. Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, hắn vừa kinh hỉ, lại lo lắng, trong lòng lại càng ấm áp. Trong tiết trời se lạnh, trái tim hắn như có gió xuân thổi qua.

(nghĩa vô phản cố: đạo nghĩa không cho phép chùn bước)

"Vậy chàng nhẹ tay." Thanh Ninh nhíu mày.

"Không được, nhất định phải đánh thật nặng!" Tô Phỉ hơi dừng lại, cúi đầu ghé vào lỗ tai nhẹ nói một câu.

Thật đúng là đánh nàng một chút? Chính mình làm sao cam lòng? Bất quá, có thể dùng phương pháp khác "giáo huấn" nàng một chút, như trên giường, nếu nàng không thích, trên bàn, trên ghế, trong bồn tắm đều được!

Thanh Ninh quay đầu thấy được lửa tình trong mắt hắn, sắc mặt liền ửng đỏ.

"Đêm nay phải hảo hảo giáo huấn nàng, xem nàng lần sau còn dám không?" Tô Phỉ mỉm cười, lại ghé lỗ tai nàng nói nhỏ một câu.

"Tô Tích Ngọc, đây là trong cung." Thanh Ninh mặt càng hồng.

Tô Phỉ khẽ cười ra tiếng, cầm tay nàng, đi đến phía trước.

Một trận gió lạnh thổi qua, đột nhiên cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, Thanh Ninh dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía ngoài hành lang, kinh ngạc quay đầu nhìn Tô Phỉ bên cạnh, đối diện với ánh mắt yên tĩnh của Tô Phỉ, "Tích Ngọc, tuyết rơi."

Đôi mắt Tô Phỉ sáng ngời, nhu hòa như nước, thuận theo nàng dừng bước, ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay lả tả trong không trung như tơ liễu, mỉm cười xoay người giúp nàng kéo chặt áo choàng, sau đó giúp nàng đội mũ lông cáo, rồi tiếp tục nắm tay nàng đi về phía trước.

Bông tuyết rơi xuống như lông ngỗng, trong phút chốc, cả trời đất trở nên trắng xóa. Tuyết trắng rất nhanh bao trùm lên máu tươi đầm đìa trên mặt đất, hết thảy trở nên thuần khiết như mới.

------- lời của tác giả -------

^_^ Cuối cùng cũng kết thúc. Mấy ngày nay trong đầu Tiểu Tây đều là văn, cuối cùng cũng viên mãn kết thúc! Cảm ơn tất cả các bạn đã cùng Tiểu Tây suốt chặng đường dài. Cám ơn ~ cúi đầu, đàn thân chi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro