Chương 44: Phiên ngoại (3) - Ngộ kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Thượng chưa đến ba mươi, trên triều đình còn có một đám người Tô Phỉ, Cố Hoán, Phó Cảnh, Hạ Thừa Thụy tuổi trẻ đầy hứa hẹn, phong hoa chính mậu. Triều đình là một mảnh sinh cơ tưng bừng.

Bất quá, phủ Giang Nam bên kia, Hoàng Thượng đúng là sớm có ý phái người đi.

Ngụy gia là thế gia hơn trăm năm, khách đến cửa cũng rất nhiều, rắc rối khó gỡ như tơ vò. Hơn nữa, Đoàn gia nhiều năm qua mưu hoạch, hai nhà đều có ảnh hưởng rất lớn với người đọc sách. Tuy Ngụy gia cùng Đoàn gia đều bưng*, nhưng Trang Vương so với Tứ hoàng tử lần đó mà nói, ảnh hưởng phải lớn hơn nhiều. Hơn nữa, cũng không thể đem mọi người đều chém.

* mình cũng ko biết dịch chữ này là sao luôn. Bạn nào biết giúp mình nha

Phủ Giang Nam bên kia từ trước đến nay đều chủ trương đọc sách, xưa nay luôn là nơi sinh ra tài tử.

Hoàng Thượng vốn là muốn phái Tô Phỉ đi nhưng năm trước sau khi Trang Vương mưu phản đền tội, Tô Phỉ ở trong Kim Ngô Vệ không thích hợp, Hoàng Thượng liền đem hắn an bài ở Lại Bộ.

Lại Bộ đứng đầu lục bộ, lại đúng lúc thời điểm thanh tẩy toàn bộ, thế là khi vẫn còn là Thái Tử, Hoàng Thượng liền phái hắn đi Lại Bộ.

Tài hoa của Tô Phỉ tất nhiên là không cần phải nói, lại có thủ đoạn cùng mưu lược, phái Tô Phỉ đi phủ Giang Nam, Hoàng Thượng vô cùng yên tâm.

Bất quá, Cố Hoán đã tự mình nói ra, Hoàng Thượng liền phê chuẩn. Hai người đều là phụ tá đắc lực của hắn, tài hoa cũng không phân cao thấp. Hơn nữa, Hoàng Thượng cảm thấy Cố Hoán đi ra ngoài rèn luyện một phen cũng tốt. Dù sao tính cách Cố Hoán quá mức cao ngạo, cậy tài khinh người, người bình thường hắng đều không để vào mắt. Hoàng Thượng hy vọng tương lai Cố Hoán có thể càn ổn trọng chút.

Cố Hoán trước khi rời đi thì đến Quận Vương phủ một chuyến, nói là phải đi xem Tô Cẩn.

Biết Cố Hoán muốn đi phủ Giang Nam, Thanh Ninh liền bảo phòng bếp chuẩn bị một bàn tiệc rượu để đưa tiễn hắn. Đầu mùa hạ, tường vi trong vườn khai sắc vô cùng kiều diễm. Hoàng hôn phủ kín toàn bộ sân vườn, Cố Hoán khom người cùng Tô Cẩn chơi vô cùng cao hứng.

Thanh Ninh phân phó người chuẩn bị nước cùng khăn vải. Tô Phỉ chép miệng, ngồi cùng Thanh Ninh ở hành lang, nhìn Cố Hoán chơi với Tô Cẩn đến vui vẻ, nói một câu, "Nếu hắn thích hài tử như vậy, nên sớm ngày tự mình sinh một đứa, chứ không có việc gì lại tới tìm Cẩn nhi." Ngữ khí phảng phất mùi giấm chua.

Thanh Ninh bật cười, "Ân."

Cũng may là lúc mặt trời lặn, gió nhẹ khẽ thổi vô cùng mát mẻ.

Chời hai người chơi mệt mỏi, Thanh Ninh để vú nuôi ôm Tô Cẩn đi xuống tắm rửa, lại để nha đầu giúp cố hoán lau tay, lau mặt.

Tận đến khi mặt rời khuất dạng, Cố Hoán mới cáo từ, có chút không nỡ mà lôi kéo tay Tô Cẩn, nói, "Cẩn nhi, cữu cữu phải đi xa một chuyến, phải rất lâu mới có thể gặp lại Cẩn nhi, Cẩn nhi cần phải nhớ rõ cữu cữu, cữu cữu trở về sẽ cho con quà."

"Cữu cữu đi nơi nào?" Tô Cẩn hiện giờ nói chuyện đã vô cùng lưu loát, hai mắt đen nhánh tỏa sáng nhìn Cố Hoán, hỏi.

"Đi đến một nơi rất xa. Chờ Cẩn nhi trưởng thành, cữu cữu mang con đi du ngoạn." Cố Hoán cười nói.

"Được ạ." Tô Cẩn nghiêm túc gật gật đầu, rất là hiểu chuyện mà nói, "Cữu cữu nhớ sớm trở về."

"Được, cữu cữu nhất định sớm ngày trở về!" Cố Hoán haha cười đáp ứng, cùng Tô Phỉ, Thanh Ninh cáo từ.

Ngày Cố Hoán đi đã sớm định tốt, nhưng hắn lại thần không biết quỷ không hay, trước đó hai ngày mang theo hai gã sai vặt tùy thân lên đường đi mất.

Thái thị là là vừa lo vừa giận.

..........

Thanh Ninh nghe nói liền cười cười, chỉ là trong lòng hy vọng hắn lên đường bình an.

Qua mấy ngày, Thanh Ninh bên này liền có hỉ sự làm nàng vô cùng cao hứng, là chuyện hôn sự của Ngọc Trâm cùng Trà Mai. Cầu thú Trà Mai chính là trưởng tử của quản gia, còn cầu thú Ngọc Trâm chính là Mã Trường Phúc.

Hai người đó đều nhìn không tồi. Nhi tử của quản gia trầm ổn, điềm đạm mà Mã Trường Phúc năm đó ở thôn trang có biểu hiện không tồi. Sau này Thanh Ninh liền đem hắn an bài ở cửa hàng, hiện giờ cũng là một quản sự, có thể tự lực cánh sinh.

Tuy nhiên, Thanh Ninh cũng không có lập tức nhận lời. Chờ hỏi ý kiến của Ngọc Trâm cùng Trà Mai rồi mới định xuống, ngày được ấn định vào cuối năm sau.

Ngọc Trâm cùng Trà Mai đã có chốn về, Thanh Ninh cũng liền hy vọng Nhẫn Đông và Bạc Hà cũng có thể tìm một mối tốt. Chỉ là hai người nói cả đời không muốn gả chồng, mốn được lưu lại bên người nàng hầu hạ nàng.

Nghĩ hai người xuất thân là ám vệ, hơn nữa so với Trà Mai cùng Ngọc Trâm cũng nhỏ tuổi hơn, Thanh Ninh liền nghĩ nên chậm rãi xem xét, tổng cũng không thể ủy khuất hai người.

Sau khi định chuyện của Trà Mai cùng Ngọc Trâm, thời tiết cũng càng thêm nóng bức. Thanh Ninh cũng cảm thấy trong người có chút bực mình, thấy nguyệt sự cũng chậm chạp chưa tới liền nghĩ nên tìm thái y tới bắt mạch. Còn chưa phân phó xuông, Thanh Ninh lại nhận được tin cùng thiếp mời của Hà gia.

Hà gia cùng Tô gia là quan hệ thông gia nhưng Hà gia không ở kinh thành, cũng không có quan hệ với Tứ Hoàng tử hay Trang Vương nên không phải chịu liên lụy.

Lần này Hà gia đưa tin cùng thiếp mời tới, là về Hà Như Mạt. Hà Như Mạt sắp thành thân, ngày thành thân định ở đầu tháng tám.

Hiện giờ Tô Hoa Kiểm mất, lão phu nhân cùng Tôn thị bặt vô âm tín, Tô Hoa Anh cũng biết nguyên nhân trong đó. Tuy Tô Phỉ phong Quận Vương gia nhưng nàng cũng không có quá thân thiết, cũng không hồ đồ cầu Tô Phỉ cứu Tô lão phu nhân hay đại loại như vậy.

Lễ mừng năm mới đưa đến Quận vương phủ cũng là trung quy trung củ. Tô Hoa Anh xem xét thời thế, Thanh Ninh cùng Tô Phỉ cũng không quá mức thân thiện, bất quá cũng không nhân chuyện Tô Hoa Kiểm cùng Tô lão phu nhân trách tội với nàng. Rốt cuộc năm đó sự việc cùng nàng cũng không có quan hệ.

Dựa theo lễ vật Hà gia đưa tới, bọn họ liền chiếu theo đó hồi lễ.

Hà Như Mạt, Thanh Ninh vẫn là hân hoan. Tô Hoa Anh đưa tin tới lần này là thật lòng mời bọn họ đi uống chén rượu mừng.

Có đi hay không, Thanh Ninh vẫn để Tô Phỉ ra quyết định.

"Trái lại thật đáng tiếc cho Như Liên tiểu thư." Trà Mai cảm khái một câu.

Làm quý thiếp của Tô Khiêm, tất nhiên là không tránh được một kiếp phải đi diêm trường làm lao dịch.

"Đây đều là tự nàng quyết định." Thanh Ninh đạm cười một câu. Theo nàng biết, lúc trước Hà Như Mạt thấy rõ, cũng không ít lần khuyên nhủ Hà Như Liên.

Chờ Tô Phỉ từ nha môn trở về, Thanh Ninh liền nói với hắn chuyện Hà gia gửi thiếp mời.

Tô Phỉ ngữ khí nhàn nhạt nói, "Chuẩn bị một phần lễ, phái người đưa đi là được."

Đối với vị cô cô này, Tô Phỉ cũng không có bao nhiêu cảm tình. Sau khi Tô Hoa Anh xuất giá, số lần về nhà mẹ đẻ cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Sự tình năm đó tuy không cùng nàng có quan hệ, nhưng nếu là Tô Hoa Anh có tâm, nàng liền có thể biết Tô gia đối đãi với hắn như thế nào.

Không trách nàng, nhưng cũng không đại biểu sẽ liền cùng nàng than cận. Những năm gần đây, bọn họ chính là mối quan hệ lạnh nhạt như vậy. Huống chi, hiện giờ hắn cũng vội.

"Ân." Thanh Ninh gật đầu đáp ứng. Đúng lúc nghe được Trà Mai tiến vào bẩm báo nói cơm chiều dọn xong, liền đứng lên, đột nhiên một trận choáng váng lại ngồi trở về.

Sắc mặt Tô Phỉ thoáng tái xanh, khẩn trương nói, "Ninh Ninh, nàng xảy ra chuyện gì?"

Tô Cẩn ở một bên nghe được Tô Phỉ nói, ngẩng đầu, đôi mắt trong mong nhìn nàng.

"Không có việc gì." Thanh Ninh nhìn vào mắt Tổ Cẩn, nghĩ về nguyệt sự, nghe giọng nói, "Đừng sợ hãi Cẩn nhi, có lẽ là vội vàng đứng dậy thôi."

"Nương." Mắt Tô Cẩn rưng rưng.

"Sao lại không có việc gì, xem sắc mặt nàng đều trắng bệch rồi kìa." Tô Phỉ một phen ôm nàng lên, một bên là phân phó Trà Mai coi sóc Tô Cẩn, lại hướng ra ngoài lớn tiếng gọi gia nhân mau đi thỉnh thái y.

Thái y rất nhanh liền được thỉnh tới. Sau khi bắt mạch, cười ha hả hướng Tô Phỉ chắp tay, "Chúc mừng Quận Vương gia Quận Vương phi, Quận Vương Phi là hỉ mạch, hai tháng."

"Ninh nhi." Tô Phỉ kích động nhìn về phía Thanh Ninh.

Thanh Ninh nhìn hắn cười.

Tôn mama, đám người Trà Mai đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, cao hứng uốn gối chúc mừng.

Tô Phỉ quay đầu hỏi thái y một ít vấn đề nên chú ý, thái y cũng là từng cái tỉ mỉ trả lời rồi mới cáo từ. Tô Phỉ cấp cho thái y một hồng bao thật to, lại phân phó xuống, trên dưới trong phủ mỗi người đều phát thêm hai tháng lương.

Đám người Trà Mai vô cùng cao hứng lại một trận chúc mừng.

"Nương." Duy chỉ có Tô Cẩn không rõ nguyên do, ghé vào mép giường trông mong nhìn Thanh Ninh.

"Cẩn nhi ngoan, nương không có việc gì." Thanh Ninh giải thích nói.

Tô Cẩn rất ngoan ngoãn, "Nương, Cẩn nhi thổi thổi cho người, thổi thổi sẽ tốt thôi."

Hạ nhân đều lui ra ngoài, Tô Phỉ ôm Tô Cẩn ngồi ở mép giường, ôn nhu nói, "Cẩn nhi, nương không có việc gì đâu. Trong bụng nương đang có tiểu bảo bảo, Cẩn nhi sau này phải ngoan nha."

"Tiểu bảo bảo ở đâu?" Tô Cẩn chớp mắt to, thực khó hiểu.

Tô Phỉ liền phải giải thích một phen, rồi sau đó nói, "Cẩn nhi là ca ca, làm ca ca phải biết chiếu cố và bảo vệ đệ đệ, muội muội biết không?"

Tô Cẩn vẫn là cái hiểu cái không. Nhưng từ ca ca này đối với hắn rất là mới lạ, gật gật đầu, "Ân, Cẩn nhi bảo hộ đệ đệ, muội muội."

.........

Cố Hoán hành trang đơn giản, đi bảy tháng mới đến phủ thành của phủ Giang Nam - Quỳnh thành.

Phủ Giang Nam phong cảnh thanh diễm, địa linh nhân kiệt. Dường như trong không khí đều như mang theo hơi thở ôn nhu, đang là giữa hè nhưng cũng không nóng bức như kinh thành.

Đến Quỳnh thành, Cố Hoán cũng không có lập tức đi nha môn nhậm chức mà là tìm một khách điếm để ở lại trước. Cố Hoán trước kia đã từng tới phủ Giang Nam. Tuy nhiên, lần này tới lại là công sai, cho nên nghỉ ngơi một đêm, hôm sau Cố Hoán liền mang theo gã sai vặt đi ra ngoài du ngoạn.

Mấy ngày ở đây, đối với với phủ thành ngược lại cũng là hiểu biết đại khái. Sau khi nghe ngóng một phen, Cố Hoán mang theo gã sai vặt thuê thuyền hoa đi du ngoạn.

Trời xanh mây trắng, sóng nước lăn tăn, những cây liễu bên bờ nhẹ nhàng đung đưa, trong gió phảng phất mùi sen thơm. Cố Hoán ngồi tựa vào nhuyễn tháp, bưng một chén rượu chậm rãi uống, vô cùng hài lòng.

Xa xa nghe được tiếng người nói chuyện. Dần dần âm thanh càng rõ ràng, dường như là các học trò đang làm thơ cùng nhau thảo luận học vấn.

Trong đó có một than âm thanh thúy, ngôn từ nhìn xa hiểu rộng, từng chữ rõ ràng mà sắc bén.

Đằng trước làm được thơ không có nghe được, không biết như thế nào.

Cố Hoán nghe được cũng không khỏi gật đầu, nghe được câu sau thì gác chén rượu trong tay xuống, đi ra khoang thuyền, lại thấy xa xa có hai ba con thuyền hoa đi vào bờ.

Cố Hoán cũng phân phó người đi lại gần bờ, lên bờ lại phân phó gã sai vặt đi hỏi thăm một phen.

Nguyên những người đó đều là trong thư viện của thành, hôm nay thư viện đóng cửa, bọn họ liền kết bạn đi du hồ.

Cố Hoán gật đầu, liền mang theo gã sai vặt trở về khách điếm, hôm sau liền thu thập hành lý đi nha môn.

Hoàng Thượng trực tiếp cắt cử tuần phủ đại nhân tới, tự nhiên không thiếu được một phen đón gió tẩy trần, Cố Hoán liền bận rộn. Tận đến thời điểm tắm gội, hắn mới có thời gian rảnh, mang theo lễ đã chuẩn bị tốt đi bái phỏng gia chủ Đào gia Đào lão gia tử.

Đào gia là danh môn vọng tộc ở Giang Nam, mấy trăm năm thư hương môn đệ, thanh lưu thế gia. Đào gia vào triều làm quan cũng đều là hết sức chuyên tâm ở Hàn Lam Viện làm nghiên cứu, không có làm cái gì trọng thần.

Cố Hoán tới chơi, Đào lão gia tử tất nhiên là cao hứng, không phải bởi vì thân phận của hắn, mà là tài hoa của hắn.

Một phen chào hỏi, Đào lão gia tử lại giới thiệu mất tôn tử bên người với Cố Hoán.

Đến phiên thập tam công tử Đào Tư, nghe được âm thanh thanh thúy kia, Cố Hoán đánh giá một phen, đột nhiên ánh mắt nhíu lại, tươi cười bên miệng sâu thêm vài phần "Thập tam công tử, Đào Tư? Miễn lễ."

Người mà ngày ấy làm hắn ghé mắt, nổi lên tâm tư muốn kết giao thế nhưng là một nữ tử phẫn nam trang!

Dù cho không thể phân biệt được tuổi tác của Đào Tư trước mắt, nhưng môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú xinh đẹp, Cố Hoán lại từ nhỏ đi lại trước mặt Hoàng Hậu, sao có thể tránh được ánh mắt của hắn? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro