Chương 45: Phiên ngoại (4) - Chuyện tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đào gia là đại tộc dòng dõi thư hương, gia phong thanh chính, con cháu hưng vượng. Đào Tư là  đích nữ nhi của nhi tử của Đào lão gia tử, danh tự lấy hỉ tắc tư đào, đào tư vịnh, vịnh tư do, do tư vũ(*), một cái tên rất tốt đẹp, tuy nhiên lại là cái mệnh khổ. Mười năm trước, phụ thân nàng sau một trận ốm nặng đã rời xa nhân gian. Không quá một tháng, mẫu thân nàng do bi thương quá độ mà cũng đi theo, chỉ dể lại trên đời duy nhất nữ nhi Đào Tư. Thấy nàng từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, trên dưới Đào gia đều thương tiếc nàng vài phần, vô cùng yêu thương nàng.

(*) mình bó tay, không dịch nổi :))

Đào lão gia tử cùng Đào lão phu nhân càng là đau lòng đứa cháu gái này. Hai vị lão nhân gia tự mình đem nàng bảo hộ dưới gối, tự mình giáo dưỡng.

Đào Tư thông tuệ hơn người, đã gặp qua là không quên được. Tuy cha mẹ đều đã mất nhưng lại được nuôi dạy thành người có tính cách lạc quan rộng rãi, hiểu chuyện ngoan ngoãn, đoan trang hào phóng.

Đào Tư được Đào lão gia tử đích thân dạy dỗ, giữa một đám con cháu, tài hoa của nàng so với các đường huynh đường đệ là chỉ có hơn chứ không kém. Đào lão gia tử đối với đứa cháu gái thông tuệ này cũng từng ngầm thở dài, đứa cháu gái ông yêu thương nhất lại sinh ra là phận nữ nhi.

Cố Hoán tuy nhận ra Đào Tư là nữ phẫn nam trang, hắn cũng không vạch trần, càng không có chú ý nhiều hơn đến Đào Tư.

Đào Tư tự nhiên hào phóng đi theo Đào lão gia tử đến bên cạnh.

Nói chuyện một lát, khách chủ đều vui vẻ.

Đào lão gia tử thích Cố Hoán là một thanh niên có tài hoa, cũng tự mình chỉ điểm một vài thứ. Các công tử Đào gia cũng đều là nho nhã lễ độ, mỗi người đều tài hoa xuất chúng, Cố Hoán đối với bọn họ đều có ấn tượng không tồi.

Tiễn Cố Hoán đi, Đào lão gia tử sủng nịch nhìn Đào Tư, "Trở về phòng nghỉ ngơi đi, lần sau phải hứa là không được bướng bỉnh như vậy nữa đấy."

"Con biết tổ phụ thương yêu con nhất." Đào Tư ôm cánh tay Đào lão gia tử, cười duyên nói, "Cháu gái đưa tổ phụ ngài trở về phòng."

"Ngươi thật bướng bỉnh." Đào lão gia tử ha ha ha cười mắng, trong giọng nói lộ ra sự sủng nịch, quay về phía các tôn tử khác nói, "Các ngươi đều trở về đi, nha đầu này theo giúp ta là được rồi."

Mọi người thối lui qua một bên đưa tiễn Đào lão gia tử.

Đào Tư tiễn Đào lão gia tử về phòng rồi mới về hậu viện.

Sau đó, thời điểm Cố Hoán cùng người du hồ, ngẫu nhiên gặp phải các học sinh trong thư viện đang trong kỳ nghỉ. Không có gì bất ngờ xảy ra sẽ gặp phải một thân nam trang vô cùng thanh tú - Đào Tư.

Ban đầu, Cố Hoán nghĩ nàng là người ở Đào gia, mưa dầm thấm lâu nên nàng ngày ấy là dựa vào danh khí của trưởng bối, huynh trưởng. Tuy nhiên, thường xuyên qua lại vài lần, tài hoa của Đào Tư thật sự khiến Cố Hoán ghé mắt. Đào Tư tài trí nhanh nhẹn, tư duy sắc bén.

Sau khi Cố Hoán nghỉ ngơi tắm gội sẽ cùng các công tử Đào gia tụ hội, uống một ít rượu. Dù sao mọi người đều xấp xỉ tuổi nhau, lại đều là tài hoa hơn người. Thỉnh thoảng, Đào Tư cũng sẽ mang nam trang cùng tham gia. Cố Hoán cũng xem như không biết nàng là nữ nhân.

Một cách tự nhiên, Cố Hoán đối với Đào Tư cũng hiểu biết một phần. Nữ tử như vậy, Cố Hoán vô cùng thán phục tài năng của nàng, tâm tồn thương tiếc, nảy sinh tình ý.

Sau khi rõ ràng tâm ý của chính mình, biết Đào Tư vẫn còn chưa đính hôn, Cố Hoán liền hẹn Đào tư đi du hồ. Cuối thu mát mẻ, sóng gợn lăn tăn, chính là thời tiết tốt để đi du hồ.

Lên thuyền hoa, rời bờ, Cố Hoán dẫn Đào Tư lên boong tàu bên trên. Sau khi người không liên quan lui xuống, Cố Hoán ôm quyền nói, "Thập tam tiểu thư, hữu lễ."
Đào Tư vẫn là một thân nam trang như cũ, dị thường tuấn tú, sửng sốt. Ngay sau đó cười hành lễ, "Cố đại nhân."

"Thập tam tiểu thư mời ngồi." Cố Hoán đưa tay ra hiệu một chút.

"Không biết đại nhân hôm nay tới tìm ta là...?" Đào Tư ngồi xuống đối diện hắn, hỏi.

Cố Hoán tuổi còn trẻ có thể được hoàng thượng tin cậy, tự hắn có chỗ hơn người. Cố Hoán tài tình, trong ba tháng qua nàng ít nhiều cũng hiểu rõ. Có thể nhìn ra nàng là thân nữ nhi, nàng cũng không thấy lạ.

Chỉ là, Cô Hoán hôm nay hẹn nàng ra, trực tiếp nói ra thân phận của nàng, đây là có chút ngoài dự tính.

"Thập tam tiểu thư không cần khách khí, từ đại nhân này có chút khách sáo rồi." Cố Hoán nói.

"Cửu công tử." Đào Tư nghe liền hiểu ý.

Hai người vừa uống trà vừa trò chuyện. Tuy biết Cố Hoán đã biết nàng là nữ tử, Đào Tư cũng không có một chút câu nệ. Hai người ở chung cũng thập phần hòa hợp.

"Mạo muội hỏi một câu, không biết trong lòng thập tam tiểu thư, ý trung nhân là bộ dáng gì?" Cố Hoán trước nay đều là người làm theo ý mình, trước khi đi về, Cố Hoán nhìn về phía Đào Tư hỏi, vẻ mặt hưng phấn, trong mắt mang theo hai phân nóng rực cùng một phân thấp thỏm.

Sắc mặt Đào Tư hơi phiếm hồng, nghiêm túc mà trả lời Cố hoán, "Thấu hiểu lẫn nhau, cử án tề mi."

Sắc mặt đỏ hồng, bày ra mấy phần thẹn thùng của thiếu nữ. Đào Tư hơi hơi hành lễ, "Vậy, như vậy, cáo từ."

Sau khi cùng Đào Tư gặp mặt về, Cố Hoán tới tìm Đào lão gia tử.

Cố Hoán mang thái độ thành khẩn cung kính phi thường nghiêm túc mà cùng Đào lão gia tử nói muốn yêu cầu cưới Đào Tư.

Đào lão gia tử trong lòng thật tâm thích Cố Hoán người trẻ tuổi này.

Về việc hôn nhân của Đào Tư, thứ nhất Đào lão gia tử cùng Đào lão phu nhân hy vọng có thể tìm cho nàng một mối hôn sự tốt, nhưng lại luyến tiếc nàng muốn lưu nàng thêm hai năm.

Thứ hai, thế gia công tử bình thường tài hoa không bằng Đào Tư, Đào Tư tự mình cũng chướng mắt.

Cho nên, hôn sự của nàng mới chậm chạp chưa định.

Hiện giờ, Cố Hoán tài hoa nổi bật, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Đào lão gia tử cũng thích. Tuy nhiên, ông cũng có một điểm không bằng lòng. Thứ nhất, đây là gả xa. Con trai con dâu không còn nữa, tuy có hai nhi tử khác ở kinh thành có thể chiếu cố cháu gái, nhưng Cố gia là nhà mẹ đẻ thái hậu, cả một nhà là hoàng thân quốc thích. Đào lão gia tử sợ cháu gái đến nhà chồng chịu ủy khuất. Thứ hai, cháu gái là nhận thức Cố Hoán cho nên ông muốn hỏi suy nghĩ của cháu gái trước.

Hai người già trẻ mật đàm một phen, Đào lão gia tử cũng không có đáp ứng, chỉ nói mấy ngày nữa lại mời hắn tới uống trà.

Cố Hoán đi rồi, Đào lão gia tử liền đến hậu viện, Đào Tư đang ở trong phòng bồi Đào lão phu nhân nói chuyện.

Vẫy lui hạ nhân, Đào lão gia tử hỏi ý kiến Đào Tư.

Đào Tư đỏ mặt, "Tổ phụ, tổ mẫu yêu thương cháu gái. Hôn sự của cháu gái, chi bằng tổ phụ tổ mẫu làm chủ."

Đào lão gia tử thấy nàng như thế, biết nàng cũng là yêu thích, cười lên ha ha.

Đào lão phu nhân lại là đau lòng nói, "Này, địa điểm có phải hơi xa không?"

"Có huynh đệ lão tam, lão ngũ ở kinh thành mà, còn có Tư nhi, mấy cái đường gia gia cũng ở bên kia." Cháu gái của mình thích, Đào lão gia tử tự nhiên cảm thấy tốt.

Huống chi, người Đào gia ở kinh thành có không ít.

Đào lão gia tử mời Cố Hoán tới, lại nói chuyện một lần.

Được Đào lão gia tử cho phép, Cố Hoán ra roi thúc ngựa đi kinh thành đưa cho nhà một phong thư.

Thời điểm nhận được thư của Cố Hoán đã là đầu đông.

Cố phu nhân Thái thị xem thư của nhi tử, cao hứng đến chảy nước mắt.

Bà thật là sợ nhi tử sẽ độc thân cả đời, không nghĩ đi phủ Giang Nam liền có tin tức tốt. Đào gia, Thái thị biết rõ, cố nương được dưỡng từ gia tộc dòng dõi thư hương như vậy, tất nhiên là tốt, Thái thị rất là vừa lòng.

Đảo mắt một cái liền tới cuối năm, Thái thị quyết định tự mình mang tức phụ Tam nhi cùng tức phụ Lục nhi, hai người con dâu đi phủ Giang Nam một chuyến. Trong phủ có con dâu cả xử lý, nàng thực yên tâm.

Tuy nói sính lễ đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng cũng không thiếu một phen người ngã ngựa đổ. Sau khi thu thập thỏa đáng, Thái thị mang theo hai con dâu, còn có bà mối, nha đầu bà tử, thị vệ, mênh mông cuồn cuộn đến Giang Nam.

Thời điểm Thái thị đến Giang Nam đã là tháng mười một. Một đoàn người mênh mông cuồn cuộn trái lại làm Cố Hoán giật nảy mình.

Tuy nhiên, Thái thị coi trọng cửa hôn sự này như thế, còn tự mình từ kinh thành lại đây nghị thân, còn mang theo bà mối từ kinh thành tới, Đào lão gia tử cùng Đào lão phu nhân đều phi thường cao hứng.

Việc hôn nhân nghị định, lại mời cao tăng xem bát tự, hai người là ông trời tác hợp cho, hai nhà đều rất cao hứng.

Thái thị là hận không thể đính hôn lập tức chọn ngày tốt, trước năm mới liền đem người con dâu Đào Tư này cưới về Cố gia. Dù sao Cố Hoán tuổi không nhỏ, Đào Tư cũng đã cập kê.

Nhưng hai vị lão nhân gia Đào gia không bỏ được, thế là việc hôn nhân liền định vào mùng hai tháng sáu năm sau.

Đã biết thân thế của Đào Tư, Thái thị không khỏi đau lòng nàng. Việc hôn nhân định rồi, lại gần đến cuối năm, trở lại kinh thành ăn tết hẳn không kịp, Thái thị cùng hai con dâu liền lưu lại bên này ăn tết.

Tất nhiên là không thiếu được thường xuyên đi bồi Đào lão phu nhân nói chuyện phiếm.

Biết Đào lão phu nhân lo lắng, Thái thị cười nói, "Ta cũng là trong lòng thật tâm thích Tư nhi, lão phu nhân không cần lo lắng. Ta sẽ yêu thương nàng giống như nữ nhi thân sinh, còn có tiểu Cửu, hắn là phong hầu, hiện tại không có lập gia đình nên là ở trong phủ. Chờ thành thân, tiểu phu thê bọn họ tự nhiên là phải ở Hầu phủ.

Đào lão phu nhân nghe xong cười đến trên mặt nở hoa, giữ chặt tay Thái thị nói, "Có phu nhân ngươi thương nàng, ta làm tổ mẫu cũng yên tâm. Nha đầu này tử nhỏ bị chúng ta sủng hư, nếu là có cái gì không đúng, phu nhân cứ việc dạy bảo nàng, nói nàng."

Qua năm, ra tết Nguyên Tiêu, Thái thị để lại người giúp Cố Hoán, sau đó liền mang theo con dâu trở về kinh thành.

Trở về kinh thành, chính là thời điểm tháng hai ấm áp, hoa nở, Thái thị phân phó người quét dọn Hầu phủ, sau đó cùng mấy con dâu mang theo hạ nhân tự mình bài trí Hầu phủ. Màn trướng, rèm cửa đều nhất nhất tự mình chọn, thay đổi.

Đại hôn của Cố Hoán, tất nhiên là phải về kinh thành.

Đào gia cũng Cố gia thành quan hệ thông gia, có Đào gia ở đây, người Giang Nam đọc sách bên này cũng liền không cần lo lắng nhiều. Hoàng thượng điều Cố Hoán hồi kinh, đổi người đi tiếp nhận vị trí của hắn.

Cố Hoán thành thân, Thanh Ninh không thể tham gia.

Mười sáu tháng năm, nàng sinh hạ nữ nhi, ngày Cố Hoán cùng Đào Tư đại hôn, nàng còn chưa ở cử xong. Nữ nhi tên là Tô Vân, bởi vì sinh ra vào ban đêm, ngay lúc trăng lên cao, thời điểm ánh trăng sáng tỏ, vì thế cho nàng lấy nhũ danh Hiểu Hiểu (sáng trong).

Chờ lúc Hiểu Hiểu đầy tháng, Đào Tư lại không thể tham gia. Nàng vừa mới thành hôn, tân nương tử trong một tháng tân hôn này không nên đi lại tứ phía.

Thời gian trôi qua đến tháng bảy, Cố Hoán đưa thiếp mời tới, tự mình mang theo Đào Tư đến đây.

Tô Cẩn hơn hai tuổi, rất có phong phạm huynh trưởng.

Cố Hoán vừa thấy Tô Cẩn phấn điêu ngọc trác, cười duổi tay một phen bế hắn lên, "Cẩn nhi có nhớ cữu cữu không?"

Đã hơn một năm, Tô Cẩn tự nhiên không nhiên rõ, nhưng vẫn cười gật đầu, vang dội trả lời một tiếng, "Nhớ ạ."

Sau khi Tô Cẩn xuống đất, ra dáng ra hình mà hành lễ với Cố Hoán cùng Đào Tư, "Cữu cữu, mợ."

Tiểu oa nhi đáng yêu lại xinh đẹp như thế, lại thêm Hiểu Hiểu. Hiểu Hiểu chưa đến hai tháng, lại trắng trẻo mũm mĩm có thể nhìn ra mỹ mạo ngày sau. Đào Tư cùng Cố Hoán đều thích đến không được.

Thanh Ninh cùng Đào Tư mới quen đã thân, sau một hồi, hai người như đã là bạn tốt tương giao nhiều năm. Lúc rời đi, Thanh Ninh lại nói với Đào Tư, quay đầu lại đưa thiếp mời thỉnh nàng tới chơi, giới thiệu đám người Hoàng Xảo Y cho nàng nhận thức.

Đào Tư tất nhiên là cao hứng đáp ứng.

Trở về trên xe ngựa, Cố Hoán cắn tai kiều thê nói, "Chúng ta mau mau sinh một đứa con trai, trở lại cưới Hiểu Hiểu trở về, đừng nước phù sa chảy ruộng người ngoài."

"Hiểu Hiểu là một đứa bé tốt, ta cũng rất thích." Chính là con trai còn chưa có hình dạng đâu! Hơn nữa, có, cũng không nhất định chính là con trai a! Đào Tư tức khắc có chút dở khóc dở cười, "Nếu là sinh nữ nhi thì sao? Chàng tính toán gả cho Cẩn nhi sao?"

Sinh nữ nhi, gả cho Tô Cẩn? Hắn là phi thường thích Tô Cẩn, nhưng là muốn đem nữ nhi bảo bối gả cho Tô Cẩn? Tuy bóng dáng nữ nhi còn chưa có, Cố Hoán vẫn là vô cùng rối rắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro