Chương 46: Phiên ngoại (5) - Hiểu Hiểu tựa minh nguyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo Tô Cẩn thấy, muội muội Hiểu Hiểu là người cực kỳ ầm ĩ.

Tô Cẩn từ trước đến nay ổn trọng nhã nhặn, rất có phong phạm huynh trưởng. Nghe nói, lúc ở còn ở trong bụng mẹ, hắn rất ngoan ngoan, quan tâm, mẫu phi nàng ăn được ngủ được, cơ bản không có bị khổ gì.

Mà muội muội Hiểu Hiểu là hoàn toàn không như vậy.

Miễn cưỡng ba tháng, liền bắt đầu nôn nghén, nôn đến hôn thiên ám địa, chỉ là uống miếng nước, đều muốn nôn một lúc. Thẳng đến gần bốn tháng mới hết nôn, nàng cũng đã gầy đi một vòng.

Nếu như không nôn thì lại muốn ăn các món kỳ quái.

Mặc dù khi đó Tô Cẩn mới một tuổi hơn, hắn là không có ấn tượng gì, nhưng nó nhớ mang máng từng nghe phụ vương cùng mẫu phi cảm thán qua, Hiểu Hiểu trong bụng chính là một đứa ầm ĩ, lúc ấy đem mẫu thân đại nhân lăn lộn đến đồ ăn vặt cũng ăn không vô, hơn nữa khi đó là mùa hè, đừng nói có bao nhiêu vất vả.

Về sau, mẫu phi không nôn có thể ăn, Hiểu Hiểu lại thay đổi biện pháp, muốn ăn đồ ăn kỳ lạ, mẫu phi nói khi đó liền nghĩ là, Hiểu Hiểu nhất định là một đứa nghịch ngợm.

Quả nhiên, Hiểu Hiểu là đứa tinh nghịch. Nàng mỗi ngày đi theo sau Tô Cẩn cùng hai cữu cữu chơi, nghịch ngợm, so với ba đứa bé trai bọn hắn còn muốn nghịch hơn, leo cây so với bọn nó còn giỏi hơn.

Thời điểm bốn tuổi đi theo đám bọn nó leo cây lần thứ nhất, Hiểu Hiểu liền leo khá cao, nhưng lại không dám xuống, còn không cho ba người bọn hắn đi gọi người đến giúp nàng, nói mình xuống được, nhưng lại ôm cái cây kia, cố gắng đến khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên cũng không dám xuống.

Về sau vẫn là ngoại tổ phụ tự mình đem nàng từ trên cây đón lấy. Nàng cũng không sợ, còn khanh khách ôm cổ ngoại tổ phụ cười không ngừng.

Làm hại hắn cùng hai cữu cữu bị ngoại tổ phụ phạt một trận.

Tuy nhiên, ba người bọn hắn cũng không có uổng phí thương nàng. Thời điểm ngoại tổ phụ dùng thước đánh bọn hắn, nàng chớp mắt to, níu lấy vạt áo ngoại tổ phụ, ngửa đầu mắt rưng rưng, mềm mềm nói, "Ông ngoại, là Hiểu Hiểu sai rồi, ca ca cùng đại cữu cữu, nhị cữu cữu đều không có sai. Ông ngoại muốn đánh liền đánh Hiểu Hiểu."

Ngoại tổ phụ lập tức hạ hỏa, ném thước đi, thân thiết ôm Hiểu Hiểu một hồi.

Tuy không có bị phạt, nhưng sau đó ngoại tổ phụ vẫn nghiêm nghị dạy dố ba người bọn hắn một hồi, để bọn hắn nhớ kỹ, về sau chiếu cố Hiểu Hiểu thật tốt. Bởi vì Hiểu Hiểu, ba người bọn hắn bị phê bình không ít, không phải bọn hắn không tận tâm, mà là Hiểu Hiểu quá lớn mật. Dù vậy, hắn cùng cữu cữu vẫn thích mang HIểu Hiểu đi chơi.

Bởi vì lớn mật, thông minh, thiện lương, kiên cường, thích cười, Hiểu HIểu chính là nữ hài nhi tốt nhất trên đời này.

Thời điểm trưởng thành, Hiểu Hiểu buổi sáng theo mẫu thân đến chỗ ma ma được mời tới học quy củ, thêu thùa đồ dùng của nữ nhi. Buổi chiều, nàng lại muốn mặc nam trang theo bọn hắn học quyền cước, kỵ xạ ở võ đài trong phủ ngoại tổ phụ, quả thật là vất vả khiến bọn hắn đau lfong không thôi. Tuy nhiên Hiểu Hiểu không có chút nào mệt mỏi, mặt mày hớn hở nói muốn cùng đi theo học.

Tuy là khổ nhưng Hiểu Hiểu lại tốt hơn nhiều mấy cái tiểu thư khuê các động một chút là bệnh, gió thổi qua là đau đầu. Sắc mặt hồng nhuận, toàn thân đều tràn đầy sinh cơ, để cho người ta nhìn đều thích.

Thời điểm mười tuổi, Tô Cẩn muốn cùng hai cữu cữu đến chỗ đại cữu cữu, đi quân doanh ở biên quan lịch luyện.

Tô Cửu cùng hai cữu cữu rất luyến tiếc Hiểu Hiểu, trái dặn dò, phải dặn dò, nhất là dặn dò nàng, ba người bọn hắn không ở nhà, nàng phải cẩn thận, nhất là Cố Dung Thao nhà Cố cữu cữu. Tiểu tử kia giống như kẹo mạch nha, ỷ mình nhỏ hơn Hiểu Hiểu hai tuổi, mỗi lần tới liền thích quấn lấy Hiểu Hiểu. Hừ, bây giờ Hiểu Hiểu cũng tám tuổi, đương nhiên phải tránh một chút.

Trước khi đi một đêm, Tô Cẩn lại đến phòng Hiểu Hiểu cẩn thận dặn dò một phen, suýt nữa rơi nước mắt. Đây là lần đầu tiên huynh muội bọn họ ly biệt, hơn nữa hắn đi biên quan phải hai năm sau mới trở về.

"Ca ca, huynh yên tâm đi, muội sẽ hảo hảo chiếu cố bản thân." Hiểu Hiểu tám tuổi mắt ngọc mày ngài, ngược lại không có buồn nhiều như vậy, cười gật đầu nói, "Muội sẽ thật tốt, huynh không cần lo lắng, ngày mai ca ca còn phải lên đường đó, mau mau trở về phòng nghỉ ngơi đi.

Thấy muội muội nói giống như ngày mai hắn đi rồi, ngày mốt lại gặp lại, Tô Cẩn khổ sở, trong lòng chua xót, lại rất buồn bực. nhưng hắn cuối cùng không nỡ nói nặng lời, đành phải theo ý tứ của Hiểu Hiểu gật đầu, "Được, vậy huynh liền trở về nghỉ ngơi, muội muội sớm nghỉ ngơi một chút."

"Được." Hiểu Hiểu thanh thúy đáp ứng.

Tô Cẩn nhìn nàng một chút, giống như tiểu đại nhân sờ đầu nàng một chút mới xoay người. Mới vừa đi hai bước, Hiểu Hiểu mở miệng kêu, "Ca ca."

"Ừ, làm sao vậy?" Tô Cẩn xoay người, quay đầu nhìn về phía nàng.

"Hiểu Hiểu ngày mai không đi tiễn ca ca cùng nhị cữu cữu, tam cữu cữu. Mọi người lên đường bảo trọng."

Tô Cẩn cho là muội muội luyến tiếc bọn hắn, dù sao bốn người bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm không phải bình thường, vì thế mà nặng nề gật đầu, "Được, Hiểu Hiểu không cần đi tiễn, muội ở nhà nhớ phải nghe lời phụ vương cùng mẫu thật tốt."

Chân mày Hiểu Hiểu cong cong, "Hiểu Hiểu sẽ nghe lời, hiếu thuận phụ vương và mẫu phi, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, cũng sẽ chăm sóc Tuyên nhi."

Tuyên nhi là tam đệ của bọn họ, mới vừa bốn tuổi.

Tô Cẩn lúc này mới rời đi.

Đế ngày thứ hai, Hiểu Hiểu quả nhiên là không có xuất hiện. Mặc dù Hiểu Hiểu đã nói, ba người Tô Cẩn, Lý Nghi Hạo, Tiêu Nghi Chính lên xe ngựa vẫn liên tiếp quay đầu lại, hy vọng có thể nhìn thấy nụ cười của Hiểu Hiểu.

Buổi tối ngày thứ hai, ba người đang ở trong phòng ở khách điếm, thời điểm vừa ăn cơm vừa nói chuyện, Hiểu Hiểu một thân năm trang đi đến, thanh thúy kêu lên, "Ca ca, nhị cữu cữu, tam cữu cữu."

Ba người Tô Cẩn vài năm nay hành sự đã sớm vô cùng trầm ổn, bởi vì thấy người đến trước mắt là Hiểu Hiểu, ba người vẫn là khiếp sợ đến trợn mắt cứng học, nửa ngày đều chưa kịp phản ứng.

"Hiểu Hiểu!"

Phản ứng lại, ba người cơ hồ không hẹn mà cùng vứt đũa trong tay xuống, đứng lên.

"Hiểu Hiểu, muội có phải một đường đi theo bọn ta hay không? Bởi vì kinh thành cách đây xa nên hôm nay mới lộ diện?" Tiêu Nghi Chính hỏi.

"Hiểu Hiểu, muội có phải xen lẫn trong đám sai vặt theo tới đây?" Tô Cẩn nói. Ngẫm lại, trước khi đi, biểu tình của Hiểu Hiểu thật sự là quá mức quái dị. Nàng cũng không có gì nuối tiếc, toàn bộ làm bộ dáng như là bọn hắn chỉ là đi ra ngoài một hai ngày. Hôm lên đường, cũng không có đi tiễn bọn hắn, có lẽ là cải trang xen lẫn trong đám người bọn họ.

"Quỷ nha đầu cơ trí!" Lý Nghi Hạo cười, điểm điểm đầu Hiểu Hiểu.

Trong mắt Hiểu Hiểu lóe lên hào quang rực rỡ, trên mặt lại là bộ dáng đáng thương, nói, "Ca ca, nhị cữu cữu, tam cữu cữu, ta đói bụng."

"Nha đầu ngốc, sao không xuất hiện sớm một chút." Tiêu Nghi Chính cười mắng một câu, vội gọi tiểu nhị đến, kêu cả một bàn dồ ăn Hiểu Hiểu thích.

Ăn no rồi, ba người liền nói muốn đưa Hiểu Hiểu trở về.

Hiểu Hiểu lắc đầu, dị thường kiên định, "Hiểu Hiểu đi theo chính là muốn cùng nhị cữu cữ, tam cữu cữu còn có ca ca đi quân doanh. Muội không quay về."

"Phụ vương cùng mẫu phi nháat định gắp muốn chết. Huynh kêu Tằng Nhân phái vài người đưa muội về." Mặt nhỏ của Tô Cẩn nghiêm túc.

Tiêu Nghi Chính cùng Lý Nghi Hạo cũng đứng về phía Tô Cẩn.

"Muội để lại thư cho phụ vương cùng mẫu phi, lúc này còn chưa có ai đuổi theo, xem ra phụ vương cùng mẫu phi là đáp ứng muội đi cùng mọi người." Hiểu Hiểu vô cùng tự tin nói.

Chỉ cần Hiểu Hiểu yêu cầu, dù có là sao trên trời, phụ vương cũng sẽ nghĩ biện pháp hái xuống cho nàng. Tuy nhiên... việc này không phải là nhỏ, Tô Cẩn duỗi tay vỗ xuống tay của Hiểu Hiểu, "Muội một cái cô nương gia lại cùng chúng ta đi quân doanh, đó cũng không phải là việc nhỏ.

Tiêu Nghi Chính cũng gật đầu nói, "Ừ, Cẩn Nhi nói đúng, tỷ phu cùng tỷ tỷ khẳng định sẽ không để ngươi làm bậy."
"Còn có phụ thân cùng mẫu thân khẳng định cũng không đồng ý!" Lý Nghi Hạo cũng bỏ thêm một câu.

Hiểu Hiểu vô cùng có lòng tin, "Chúng ta đây liền ở đây chờ hai ngày, nếu như phụ vương mẫu phi phái người tới đón muội, muội liền trở về, nếu không có, vậy mọi người liền mang muội cùng đi, không được nói cái gì nữa!"

Ba người Tô Cẩn nhìn thoáng lẫn nhau, gật đầu xem như đáp ứng lời đề nghị của Hiểu Hiểu.

Đợi ba ngày, Quận Vương phủ cùng Hầu phủ đều không có phái người tới.

Ba người đành phải mang Hiểu Hiểu cùng lên đường. Tuy nhiên, bọn hắn vẫn hy vọng đến lúc đó Tiêu Nghi Quan sẽ phái người đưa nàng trở lại kinh thành.

.....

Kỳ thật, nhìn thấy thư Hiểu Hiểu lưu lại, Thanh Ninh lập tức liền muốn phái người đi mang nữ nhi trở về, tuy nhiên bị Tô Phỉ ngăn cản, "Nếu nữ nhi muốn, vậy để nàng đi thôi. Nàng ở nhà cũng đã ngót nghét mười mấy năm, để cho nàng tùy tâm sở dục đi."

"Nhưng là, nàng là một cô nương gia..." Thanh Ninh nhíu mày.

"Có ba người Cẩn Nhi bọn họ ở đó, bên kia lại có đại cữu ca, sẽ không có việc gì." Tô Phỉ nói.

"Ta vẫn còn không yên lòng, cái quân doanh này nhưng đều là đại lão gia." Thanh Ninh rất là lo lắng.

"Có đại cữu ca ở đó, hắn sẽ an bài tốt, nàng cứ yên tâm đi. Hiểu Hiểu có chừng mực, hơn nữa ba người bọn Cẩn Nhi ở đó, bốn người bọn nó không khi dễ người là được, sao có thể bị người khi dễ được." Tô Phỉ ôn nhu cười nói, "Hiểu HIểu hiện giờ tuổi còn nhỏ, có thể đi ra ngoài mở mang một chút cũng không tồi."

Hắn làm phụ thân đều đã nói như thế, Thanh Ninh tuy không yên tâm cũng chỉ đành tùy theo nữ nhi.

"Ca ca tỷ tỷ không ở đây, Tuyên Nhi hiếu kính phụ vương cùng mẫu phi." Tô Huyên bốn tuổi ôm chân Thanh Ninh, giòn giã nói.

Nhìn tiểu nhi tử tuấn mỹ, Thanh Ninh duỗi tay ôm hắn lên, hôn một cái, "Tuyên Nhi biết tỷ tỷ muốn đi?"

"Vâng." Tô Huyên che miệng nhỏ cười đến híp cả mắt, "Tỷ tỷ nói, tỷ muốn cùng ca ca

đến chỗ đại cữu cữu, muốn thật lâu thật lâu mới trở về, muốn Tuyên Nhi hảo hảo hiếu thuận phụ vương cùng mẫu phi."

Nữ nhi đây là đã sớm đánh chủ ý, cũng lường trước được Tô Phỉ cùng nàng sẽ sủng nàng (Hiểu Hiểu)! Thanh Ninh cười hỏi, "Tỷ tỷ còn nói cái gì?"

"Tỷ Tỷ nói, Tuyên Nhi còn phải hiếu thuận ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu. Tuyên Nhi

là hạt dẻ cười của phụ vương, mẫu phi, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, nhất định phải nghe lời, phải hảo hảo học chữ, hảo hảo cùng ngoại tổ phụ luyện quyền, còn phải hảo hảo ăn cơm..." Tô Huyên nói rồi ngồi oạch xuống đất, vươn tay nhỏ khoa múa chân một chút, "Tỷ tỷ nói, chờ Tuyên Nhi như này, ca ca cùng tỷ tỷ, còn có Nhị cữu cữu, Tam cữu cữu liền sẽ trở lại."

"Đứa nhỏ này, thật là sớm đã có mưu tính!" Thanh Ninh nhìn Tô Phỉ, nói một câu.

Tô Huyên bò lên trên đùi Thanh Ninh, ôm cổ mềm mại của Thanh Ninh mà nói, "Mẫu phi, đừng tức giận tỷ tỷ. Tuyên Nhi ngoan, Tuyên Nhi mẫu phi, bồi mẫu phi nói chuyện, bồi mẫu phi trồng hoa, ngắm hoa."

Than Ninh ôm Tô Huyên, gật đầu nở nụ cười, "Tuyên Nhi ngoan, mẫu phi không có tức giận tỷ tỷ."

Trái ngược với Tô Cẩn từ nhỏ đã trầm ổn, có phong phạm huynh trưởng cùng Tô Vân từ nhỏ đã hoạt bát, tiểu nhi tử Tô Huyên đối với ai cũng đều cười tủm tỉm, miệng càng là ngọt như lau mật, thập phần khiến người thương. Thanh Ninh còn có một lần nghĩ tiểu nhi tử nên là tiểu nhi nữ tri kỷ mới đúng.

Bên cạnh, Tô Phỉ đưa tay tiếp Tô Huyên thân mật một lúc, sau đó kêu người tiến vào chuẩn bị giấy và bút mực, viết cho Tiêu Nghi Quan một phong thơ.

Nư nhi không ở nhà, bên ngoài thực ra lại dễ nói, dù sao cũng là nữ nhi gia, nói là ở nhà học quy củ là được. Chỉ là thời gian hai năm vẫn phải đi nói cho Hầu phủ một tiếng.

Thanh Ninh cùng Tô Phỉ tự mình đi nói. Lý Vân Nương đau lòng một hồi, Tiêu Lĩnh ngược lại ha ha cười to, nói, "Hiểu HIểu cũng là hậu nhân nhà tướng, đi quân doanh mở mang một chút cũng không sao."

Cháu ngoại kiều kiều nhu nhu đi đến quân doanh, Lý Vân Nương rất là đau lòng, lo lắng một hồi lâu. Bởi vì có hai nhi tử của mình cùng với Tô Cẩn, còn có Tiêu Nghi Quan ở bên đó. Thê tử Tiêu Nghi Quan cùng nhi tử năm tuổi cũng đều đi theo nhậm thượng, vợ chồng hai người cũng là thập phần yêu thương cô cháu ngoại này. Lý Vân Nương nói với Thanh NInh, "Vạn nhất không tốt, thuận tiện sống ở trong phủ của Tiêu Nghi Quan, lại được thê tử Tiêu Nghi Quan chiếu cố, khẳng định cũng không thiệt thòi được." cho nên cũng yên tâm không ít.

Giọng nói Tô Huyên lại ngọt ngào, Lý Vân Nương nhăn mày cũng dần giãn ra.

Quận Vương phủ cùng Hầu phủ nhưng thật ra lại yên tâm, dù sao cũng là ở dưới mí mắt Tiêu Nghi Quan, lại có ba người bọn Tô Cẩn ở bên cạnh, Hiểu Hiểu sẽ không chịu ủy khuất gì.

Tuy nhiên, Cố Dung Thao sáu tuổi như cũ cách mấy ngày theo Đào Tư đến Quận Vương phủ chơi, ở Quận Vương Phủ chỉ có Tô Huyên nhỏ hơn hắn hai tuổi, Tô Cẩn không ở đây. Tuy Quận Vương Phi nói Hiểu Hiểu cùng mama học quy củ không thể gặp người nhưng Cố Dung Thao còn nhỏ lại vô cùng cơ trí, trộm đi tìm Hiểu Hiểu chơi.

Thế nhưng, cổng viện Hiểu Hiểu đóng chặt, Cố Dung Thaao gõ một trận, có nha đầu mở cửa, nói với hắn, "Quận chúa đang cùng ma ma học quy củ, mời hắn trở về."

Cố Dung Thao nói, "Ngươi đi vào hồi bẩm với chủ tử của ngươi, chỉ nói là ra đến rồi."

Nha đầu phúc thân, chỉ cung kính mời Cố Dung Thao trở về.

Cố Dung Thao vừa làm bộ dạng nghiêm túc, vừa khuyên can hết lời, cũng không thể vào cửa nửa bước, chỉ có thể uể oải trở về. Tuy chỉ mới sáu tuổi nhưng Cố Dung Thao vẫn biết là làm khách nhân không thể thất lễ cho nên tuy là hắn thương tâm, cũng không có ầm ĩ.

Thẳng đến khi về tới nhà, Cố Hoán cũng vừa lúc mới về, hắn mới trước mặt phụ mẫu che mặt ủy khuất lau nước mát, "Phụ thân, mẫu thân, Kiều Kiều không để ý đến con."
Hắn tự nói chuyện liền đem Hiểu Hiểu kêu thành Kiều Kiều, vô cùng bướng bỉnh không đổi giọng, cũng không gọi tỷ tỷ, một mực gọi Kiều Kiều.

"Đây là có chuyện gì?" Cố Hoán nhìn về phía Đào Tư.

Đào Tư cũng không rõ nguyên do, lắc đầu.

"Con đi tìm Kiều Kiều, nhưng Kiều Kiều không gặp con, còn không cho con vào cửa." Cố Dung Thao cúi đầu, rất là thương tâm.

"Nhi tử, Hiểu Hiểu đi theo ma ma học quy củ, không có thời gian bồi con chơi." Đào Tư không nghi ngờ gì, cầm khăn vừa lau nước mắt cho hắn, vừa nói.

Cố Hoán như suy tư gì, suy nghĩ nửa ngày, ngồi xổm xuống, cười nói với Cố Dung Thao, "Hiểu Hiểu cùng ma ma học quy củ, chờ học giỏi tự nhiên sẽ ra gặp khách. Tuy nhiên, con phải hảo hảo cùng phu tử học tập, cùng sư phó luyện võ, nếu không Hiểu Hiểu thật sự sẽ không để ý đến con.

"Con không muốn." Cố Dung Thao khóc thút thít, lắc đầu.

"Vậy con hảo hảo học tập công khóa, chờ con cao lớn đến như này, được, chờ con qua hai cái sinh nhật, Hiểu Hiểu liền sẽ gặp con."

Đào Tư đưa mắt nhìn Cố Hoán, nghĩ nghĩ, biểu tình kinh ngạc, ngay sau đó cong môi cười. Trước đây nàng cũng thường giả nam trang, đi theo huynh trưởng tổ phụ ra cửa.

"Thật vậy chăng? Còn có cao như vậy, là Kiều Kiều hiện tại còn muốn cao sao?" Cố Dung Thao mắt sáng lấp lánh mà nhìn Cố Hoán.

Cố Hoán nương theo, khuyên bảo, "Nếu cao hơn Hiểu HIểu, vậy con liền có thể bảo hộ nàng a."

Cố Dung Thao rất là nghiêm túc mà nghĩ một chút, "Vậy con muốn nỗ lực học công khóa, lớn lên cao hơn Kiều Kiều, bảo hộ nàng."

Từ đây, Cố Dung Thao thập phần dụng tâm đi theo phu tử cùng sư phó học tập, luyện võ.

Hai năm sau, Kiều Kiều quả nhiên là giống như phụ thân năm đó giải thích. Cố Dung Thao gặp được nàng, hai năm không gặp, Kiều Kiều mười tuổi tươi đẹp như cảnh xuân, lộng lẫy như minh châu.

Trước đó, Cố Dung Thao đã hiểu được, mình cao lên, Hiểu Hiểu cũng sẽ cao lên. Nhưng là ~~~ Kiều Kiều, nàng muốn lớn nhanh như vậy sao!

-Hoàn chính văn-

___________________

Lời của Lam: Vậy là truyện cũng đã hết rồi, cuối cùng thì ai cũng tìm được hạnh phúc. Tuy chỉ có vài chương ngoại truyện nhưng từ khi bắt đầu tới giờ cũng hơn cả năm trời mới xong. Cảm ơn những bạn đã ghé qua và ủng hộ cho vài chương ngoại truyện này. Thank you all~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro