CHƯƠNG 101 - 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 101: Bạn học

Thành phố Tân Nam nằm ở khu vực trung bộ, nhiệt độ không khí ít khi thấp hơn 0 độ C, ba năm qua cũng hiếm khi thấy được một lần tuyết rơi. Cho nên dù là ở trong thời điểm nhiệt độ thấp nhất trong mùa đông, mọi người vẫn có thể nhìn thấy không ít cỏ dại cùng cây cối tươi tốt ngoài thiên nhiên.

Mà lúc này đây, Khưu Thành bọn họ thu mua cỏ nuôi súc vật với giá tương đối thấp, khó khăn nhẫn nại lắm cũng chỉ đủ cho mấy người bán cỏ được ấm no. Nhưng cho dù là như vậy, người nai lưng gánh cỏ đến chỗ họ mỗi ngày đổi bột ngô vẫn không hề ít.

Về phần bánh ngô trao trao đổi vẫn là do chị của lão Hồ ra tay, công tác thu cỏ thì do lão Hồ cùng cháu trai của mình phụ trách. Địa điểm thu mua liền thiết lập ngay tại cửa nhà máy.

Sau khi có thêm bầy dê, nhân công bên nhà máy nuôi cá cũng nhanh chóng trở nên thiếu hụt, Thẩm Tinh lại mướn thêm người mới, trong đó còn có vợ của lão Lý.

Trước đó, Khưu Thành đem lão Trương đề cử cho Thẩm Tinh, bởi vì cậu biết mạch điện cũng nguồn nước phải có người quản lý. Thẩm Tinh dù muốn, bất quá cũng chỉ cần một người, bởi vì nhân công ở nhà máy nuôi cá lúc ấy thật sự đã không ít. Thời tiết lạnh, côn trùng cũng không có để thu, không hề thiếu người lúc trước phụ trách gia công côn trùng đều rảnh tay không có việc làm. Thẩm Tinh vừa không muốn đuổi việc ai cũng không muốn lãng phí sức lao động. Nên trong vài ngày qua, cô cũng vắt hết óc an bài công tác cho họ. Mà nhận thêm lão Lý là vì hắn có sở trường đặc biệt, một mặt lại ngại mặt mũi của Khưu Thành, nhưng nhiều hơn cô sẽ không nhận.

Bất quá cô ngược lại đã ghi tạc chuyện này trong lòng. Sau khi cùng Khưu Thành xác định chuyện nuôi dê, cô có tìm lão Lý hỏi han, xem vợ hắn có muốn đến nơi này làm việc không, lão Lý lập tức đáp ứng. Ngày hôm sau, vợ hắn liền đến nhà máy nuôi cá đi làm, trong nhà có hai phần thu nhập, nhà bọn họ sẽ dễ sống qua mùa đông năm nay hơn.

Trong thời gian gần đây, Khưu Thành mỗi ngày vội vàng gieo trồng cùng tu hành, cơ hồ không có thời gian rảnh rỗi.

Hôm nay lại là một ngày cuối tuần hiếm hoi A Thường không cần đi học, Khưu Thành cũng đem chuyện trên đầu mình sắp xếp lại, dành ra nửa ngày dẫn anh chàng ra bên ngoài thông khí.

Hai người bọn họ đều không phải là người phong hoa tuyết nguyệt. Cái gọi là thông khí, chính là hai người cưỡi chiếc xe ba bánh cọt cà cọt kẹt chạy a chạy, mặt sau còn chở theo bao tải cùng đao cắt cỏ, cùng nhau đi ra bên ngoài cắt ít cỏ cho gia súc ăn.

Bởi vì mục đích chính khi ra ngoài hôm nay là thông khí, cỏ nuôi súc vật cắt được nhiều hay ít đều không quan trọng. Cho nên Khưu Thành liền phóng xe tới một nơi có cảnh đẹp, dọc theo sông Tân Nam chạy băng băng hướng lên trên, đi ngang qua vài thôn trang, cuối cùng mới dừng xe ba bánh bên cạnh một bãi đất trống dưới chân núi.

Mặt trời hôm nay cũng tương đối ấm áp, Khưu Thành bọn họ cắt cỏ nuôi súc vật trong chốc lát, lại nằm trên bãi cỏ ven bờ sông phơi nắng.

Trước mắt đã tiến vào hạ tuần tháng 12, thời tiết ở thành phố Tân Nam đã lạnh thấu. Đại bộ phận thị dân đều đã mặc áo bông hoặc áo lông các loại, Khưu Thành cũng là áo lông cộng thêm áo khoác bên ngoài. Cơ thể A Thường tương đối kháng lạnh, lại không thích mặc quần áo dày, lúc này hắn chỉ chịu mặc một bộ quần áo thể thao mỏng manh.

Khưu Thành nằm ở trên cỏ phơi nắng, A Thường liền không an phận lăn qua lăn lại bên cạnh cậu. Thẳng đến khi Khưu Thành đè hắn lại chụt một phát, anh chàng rốt cuộc mới chịu yên tĩnh.

Chàng mèo sau khi cảm thấy mỹ mãn, liền chọn một khối đất đèm đẹp kề bên Khưu Thành, nheo lại hai mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời ngày đông.

Hai người ở bên ngoài tròn cả một buổi chiều, thẳng đến khi thái dương sắp xuống núi mới dẹp đường hồi phủ. Lúc này, cỏ nuôi gia súc trên xe ba bánh tổng cộng cũng không có bao nhiêu.

"Ca, chúng ta đến đó đi!?"

"Quên đi, em có được bao nhiêu sức chứ?"

"Em còn sức mà, ngày hôm qua em còn vác một bao cỏ đi bán đó, đổi được một cái bánh ngô luôn."

"Đừng thổi phồng! Nửa cái phải không?"

"Nhưng không chỉ một nửa, thiếu chút xíu là có thể đổi một cái rồi."

"..."

Khưu Thành bọn họ còn chưa lên đại lộ, liền nhìn thấy phía trước có hai thân ảnh một cao một thấp. Cô nhóc bên kia thoạt nhìn chỉ 6 – 7 tuổi, bộ dạng giống y cây gậy trúc, trên người quần áo cũng không dày. Cậu bé cao lớn kề bên thì vác một bó lớn cỏ xanh trên lưng, nghe thanh âm, cậu đoán tuổi tác nhóc phỏng chừng cũng không lớn.

Khưu Thành ở phía trước cưỡi xe nên không chú ý tới, mà A Thường vừa nghe đến thanh âm của cậu trai kia, khóe miệng liền rủ xuống. Hiếm khi được hưởng thụ thế giới hai người một hôm, giờ còn chưa về đến trong nhà đâu, mà thời gian thuộc về hai người bọn họ liền đã kết thúc trước rồi. Ô ô, hay là giả vờ không quen biết vậy?

"Ê, hai đứa có muốn lên ngồi ké không?" A Thường bên này còn đang rối rắm, Khưu Thành cũng đã lên tiếng.

"Không cần." Cậu nhóc kia quay đầu nhìn Khưu Thành, lại nhìn nhìn A Thường ở xe ba bánh phía sau, liền hừ hừ một tiếng cực nhỏ, rồi không nhìn bọn họ nữa.

"Lúc này thời gian đã không còn sớm, dựa theo tốc độ của mấy đứa, đợi đến bên kia, phỏng chừng người ta đã dẹp quán rồi." Khưu Thành nhếch miệng cười cười.

Lúc cậu thông qua "Thiên La nhãn" quan sát tình hình học tập của A Thường ở trong trường học, cũng biết cậu nhóc kia là bạn học chung lớp với A Thường. Hồi trước nhóc còn là đồ ba gai, nhưng mấy tháng nay ở trong trường học đọc sách, đầu tiên là bị A Thường diệt trừ dáng vẻ bệ vệ, lại bị chủ nhiệm lớp quan tâm qua vài lần, nhóc cũng học được chút đạo lý, gần đây ngược lại còn có chút bộ dạng học trò ngoan.

"..." Nhóc con kia phun ra một đoàn khí từ trong lỗ mũi, căn bản không phản ứng Khưu Thành.

Cái tên gia hỏa âm hiểm A Thường kia, ở trước mặt thầy cô thì ngoan ngoãn nghe lời quá chừng, nhưng ở sau lưng thì giáo huấn bọn họ chẳng chút nương tay. Lúc này nhóc nhìn Khưu Thành, càng xem lại càng cảm thấy âm hiểm, khẳng định là cùng một giuộc với cái tên A Thường. Ở bên ngoài thì một bộ mặt, sau lưng lại là một bộ mặt khác.

"Em là em trai của bạn Mã Húc Đông phải không?" Thấy nhóc không phản ứng, Khưu Thành cũng không để ý, cưỡi xe ba bánh chậm rì rì đi theo bên người bọn họ, ngược lại còn bắt chuyện với cô nhóc.

"Anh quen anh trai của em sao?" Gặp đối phương mới chạm mặt đã nói ra tên họ của anh trai mình, sự cảnh giác của cô nhóc đã giảm xuống một cách rõ rệt.

"Cũng không phải vậy, tiểu tử này tính tình rất xấu, em gái của cậu ta chắc cũng không dễ dàng gì?" Khưu Thành cười nói.

"Nào có, anh trai của em là lợi hại nhất!" Cô nhóc kiên quyết bảo vệ anh trai của mình. Cho dù anh nhóc có cái gì không tốt, nhóc sao có thể nói với người ngoài chớ? Ở đại đa số thời gian, anh trai của nhóc vẫn thực đáng tin.

"Nhóc kia lợi hại?" Khưu Thành ha ha nở nụ cười hai tiếng, hỏi: "Chắc nhóc còn chưa biết? Khi anh trai em ở trường học..."

"Ê!!!" Tiểu tử Mã Húc Đông kia mặc kệ tất cả, đem bao cỏ trên lưng quẳng xuống đất: "Các người muốn làm gì?"

"..." Khưu Thành cười tủm tỉm nhìn nhóc, căn bản không đem sự tức giận kia để trong lòng, chỉ là nhẹ nhàng chuyển chuyển cằm, nói: "Lên xe."

"Lên, lên thì lên." Mã Húc Đông bị cậu nhìn chằm chằm mà có điểm không nhịn được. Nhóc nói lắp một chút, sau đó cứ như bị đưa lên đoạn đầu đài, đem bó cỏ ném lên xe của Khưu Thành bọn họ, sau đó lại kéo em gái của mình lên.

Phía sau có thêm hai đứa nhóc cùng một bó cỏ, Khưu Thành cũng không cảm giác cố hết sức, cót ca cót két cưỡi xe ba bánh, hướng đến phía nhà máy nuôi cá.

"Anh, anh ở trường học làm sao vậy?" Trên đường, Mã tiểu muội hiếu kì hỏi anh trai.

"Không làm sao hết, em hỏi nhiều như vậy làm gì?" Mã Húc Đông thô thanh thô khí nói.

"Xí." Mã tiểu muội hừ hừ hai tiếng, cũng không nói cái gì. Mỗi khi anh trai nhóc nói như vậy, thì khẳng định hắn đã ở bên ngoài chịu thua thiệt cái gì rồi, lúc này tám phần cũng là như vậy.

Đợi đến nhà máy nuôi cá, lúc này chính là thời điểm người nhiều nhất, phía trước nhà máy còn có một đội ngũ kéo dài thật dài. Khưu Thành dỡ hai anh em kia xuống, chính mình thì cùng A Thường cưỡi xe ba bánh chạy vào trong nhà máy.

Thẩm Tinh lúc này đang bận rộn, Khưu Thành mang theo A Thường đi vào dạo một vòng, cùng cô chạm mặt, nghe cô đơn giản nói một chút tình huống bên này cùng số lượng bột ngô gần nhất cần bổ sung, rất nhanh liền ly khai. Lúc lướt ngang qua sạp của lão Hồ, Khưu Thành cùng hai cậu cháu bọn họ chào hỏi, sau còn nói vài câu. A Thường đứng một bên nghe hết vào tai, thẳng thừng bĩu môi.

Mã Húc Đông đứng xếp hàng bên trong đội ngũ, nhìn hai người Khưu Thành cùng A Thường cưỡi chiếc xe ba bánh "cót két" cũ nát rời đi, trong lòng rối rắm cân nhắc. Hai gã đó phải chăng có quen biết với ông chủ nơi này? Cái tên gia hỏa âm hiểm A Thường kia sẽ không làm khó dễ mình chứ? Phải biết, việc bán cỏ hiện tại đối với nhà họ chính là thu nhập quan trọng hàng đầu.

Đợi rốt cục đến lượt bọn họ, Mã Húc Đông mới đưa bao cỏ của mình qua cho cháu lão Hồ cân đo kiểm tra, sau đó liền chờ lão Hồ cân bánh ngô.

"Cháu gọi Mã Húc Đông?" Lão Hồ ấn sức nặng của cỏ nuôi súc vật cân bánh ngô cho đối phương, nhưng cũng không lập tức đưa đồ qua.

"Đúng vậy." Mã Húc Đông ngửa đầu, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm lão Hồ, giống như lão Hồ chỉ cần dám nói không cho nhóc bánh ngô, nhóc lập tức sẽ nhào qua cắn người.

"Học trường nào, lớp nào?" Lão Hồ mấy năm nay người nào chưa từng thấy qua, còn không đến nỗi bị một tên nhãi ranh dọa cho sợ đâu. Thế là Lão Hỗ vẫn như trước không chút hoang mang hỏi tiếp.

"Trường Đệ Nhị thành phố Tân Nam, lớp 3/2." Mã Húc Đông ngạnh cổ hồi đáp.

"Ờ, thì đúng rồi." Lão Hồ cười cười, rồi từ ngăn tủ phía dưới lấy ra một túi nilon, bên trong hơn phân nửa là bánh ngô, sau đó lại thuận tay đem bánh ngô đặt trên bàn cân bỏ vào luôn một thể. Lúc này, hắn mới đưa đồ tới trước mặt Mã Húc Đông, nói: "Vị bạn học hồi nãy nói muốn đưa cho cháu."

"..." Tình huống này hiển nhiên không nằm trong dự kiến của Mã Húc Đông, bất quá nhóc rất mau đã phản ứng lại, một tay tiếp nhận túi, nói tiếng Cảm ơn, sau đó liền mang theo em gái rời khỏi.

"Ca, hai người vừa nãy là bạn anh à? Bọn họ thật cao lớn, nhìn chẳng giống học sinh tiểu học chút nào." Trên đường, Mã tiểu muội líu ríu nói không ngừng: "Ai nha, anh nói xem bọn họ vì sao muốn cho chúng ta bánh ngô vậy, anh cùng bọn họ quan hệ rất tốt sao?"

"Một chút cũng không tốt." Mã Húc Đông mở ra gói to, lựa ra một cái bánh ngô ngậm trong miệng.

"Quan hệ không tốt thì bọn họ vì sao lại cho chúng ta bánh ngô?" Mã tiểu muội lại hỏi.

"Ai biết được, khùng á!" Mã Húc Đông buộc chặt túi nilon, hung hăng cắn một ngụm bánh ngô. Không nhai quá vài cái, nhóc liền ừng ực một tiếng nuốt xuống.

"Ca, cho em một cái, em cũng muốn ăn."

"Em đợi buổi tối rồi lại ăn."

"Dựa vào cái gì, anh ăn rồi mà?"

"Anh thử độc trước."

"Anh bệnh thần kinh à, ai rảnh hơi đầu độc chúng ta?"

"Nửa này cho em."

"Ô! Quỷ hẹp hòi!"

"..."

Hai anh em cãi nhau ầm ĩ trên đường cái, trừ cái bánh đã bị cạp mấy mẩu trong tay, thì số bánh ngô còn lại đều được hai người bọn họ dùng áo bông khóa chặt.

Gần đây tuy trong thành phố canh phòng rất nghiêm mật, thật nhiều phạm nhân gây chuyện đều bị ăn súng, nhưng vẫn có vài người không sợ chết, thường thường sẽ lộ mặt gây ra mấy vụ án tử không lớn không nhỏ.

Quản lý quân sự hóa đã kết thúc sắp được 1 năm, mà trong thời gian 1 năm này thành phố Tân Nam không hề có biến hóa quá lớn.

Tựa như lúc hai anh em nọ đi qua một con đường, nhà lầu ven đường tuy cao, nhưng lại mang theo dáng dấp cũ kĩ, thoạt nhìn không hề có lấy chút sinh khí. Các cửa hàng san sát trên con phố cơ bản đều đóng chặt cửa lớn, cũng có một ít mở rộng cửa, nhưng bên trong lại chứa đầy thùng giấy rách rưới, đại khái là do những người không có nhà ở tạm qua ngày.

Lúc này chính là thời gian tan tầm, trên đường cái người đi đường không hề thiếu, nhưng lại không hề có lấy tí ti vẻ náo nhiệt. Mọi người ai nấy đều đi lại vội vàng, khuôn mặt mang theo nét u sầu, ngẫu nhiên có thanh âm đứa nhỏ lớn tiếng cười đùa pha lẫn trong đó, lại càng khiến cho hình ảnh trước mắt thêm phần không hài hòa.

Ngày hôm nay, Mã Húc Đông thật cao hứng, nhóc mang theo em gái về nhà, đem cửa sổ đóng kín cả ngày mở ra cho thông khí, sau đó lại nấu một nồi nước ấm, để em gái dùng nước ấm đút cho mẹ ăn nửa cái bánh.

Cha của nhóc vào 6 năm trước đã mất, nay mẹ nhóc cũng ốm đau nằm trên giường. Kỳ thật nhóc lúc trước chẳng hề muốn đi đến trường học, người còn sắp chết đói tới nơi thì đọc cái rắm gì chứ? Nhưng mẹ của nhóc vẫn luôn kiên trì, không có biện pháp, nhóc chỉ có thể miễn miễn cưỡng cưỡng đi báo danh. Vốn đang tính toán tùy tiện lặn lộn vài ngày cho qua, không nghĩ tới chỉ mới chớp mắt, một học kỳ đã sắp hết. Không biết từ lúc nào, trong lòng nhóc cũng bắt đầu có một điểm lưu luyến cùng hướng tới tương lai....

"Chậc chậc." Mã Húc Đông run chân ngồi trên cái ghế salon rách rưới nhà họ, một bên đếm đếm mấy cái bánh ngô còn lại, một bên nói với em gái: "Không nghĩ tới đọc sách thôi mà còn gặp được chuyện tốt như thế, sang năm em cũng đi đọc sách đi!"

Chương 102: Hàng rào

Giống như Mã Húc Đông, Khưu Thành gần nhất cũng từng thấy không ít thiếu niên choai choai cỡ nhóc tại thành phố Tân Nam này, trong đó lại có một bộ phận đang ngày ngày trải qua cảnh sống gian nan cơ cực.

Khưu Thành sở dĩ lựa chọn Mã Húc đông, là vì tiểu tử này nhìn qua tuy cà lơ phất phơ, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, đối đãi với người mẹ ốm nặng cùng em gái tuổi nhỏ rất tốt, xem như cũng có tình có nghĩa. Hơn nữa mấy tháng gần đây được nhận sự giáo dục ở trường học, cả người nhóc nay đã có chút bất đồng với xưa kia.

Từ sau khi trại nuôi heo của Ngải Văn Hải bị cướp sạch, Khưu Thành cũng bắt đầu xem xét lại lực lượng phòng ngự bên mình có phải vẫn còn quá mức yếu nhược hay không? Trừ mấy cái cửa sắt, cơ bản khu của bọn ho cũng chẳng có thứ phòng ngự gì đáng nói.

Đối với mấy đứa choai choai trong thành phố hiện giờ, Khưu Thành vẫn còn đang quan sát chúng. Bình thường rất ít khi cố ý tiếp cận, nhiều nhất là vào những lúc tụi nhỏ quá khó khăn, cậu mới nghĩ biện pháp giúp đỡ một chút. Lại nói, nhất thời nửa khắc cũng chẳng thể trông cậy vào bọn họ, cậu chỉ có thể tự tạo ra một lực lượng có năng lực giúp đỡ cho mình.

Buổi tối, Khưu Thành cùng A Thường, Chu Tuyền còn có anh em nhà họ Vương cùng nhau đến chợ đêm bày quán, bán ra một ít trứng gà cùng khoai tây gần đây lưu trữ.

Thời điểm sắp thu quán, Khưu Thành một mình ly khai trong chốc lát, hướng nội thành đi một đoạn đường, khi đến trước một sạp hàng tầm thường bày ven vỉa hè thì dừng lại.

Thứ sạp này đang bán là một ít thảo dược vừa mới đào trở về, Khưu Thành nhìn nhìn, đều là những thứ không thể dùng để luyện đan.

Người bày quán là một người đàn ông gầy gò hơn 30 tuổi cùng một bé trai chừng 4 – 5 tuổi. Chủ sạp tên là Tiêu Dương, từ phía nam đến, có luyện công phu, chỉ mới đến thành phố Tân Nam đoạn thời gian gần đây. Khưu Thành quan sát hai người bọn họ đã được một đoạn thời gian. Trước mắt, hắn ta đang mang theo đứa cháu lớn 5 tuổi lấy việc hái thuốc làm kế sinh nhai.

Bấy giờ, người cháu của đối phương thấy có khách dừng lại trước quầy hàng của mình, hai tròng mắt đen thùi xoay xoay, rồi lập tức ngẩng đầu nhìn hướng chú nhỏ của mình.

"Muốn mua dược liệu gì?" Tiêu Dương có chút gian nan kéo ra một nụ cười trên mặt, vừa nhìn thì biết người này cũng không phải kẻ thích cười, thế nhưng vì sinh hoạt bức bách, hắn lúc này cũng chỉ có thể miễn cưỡng chính mình, bày ra một khuôn mặt tươi cười.

"Không có thảo dược luyện đan." Khưu Thành lựa chọn vài lần rồi nói như vậy.

"Thảo dược này cũng rất tốt. Nghe nói thành phố Tân Nam muốn mở xưởng thuốc, đến khi ấy trung dược khẳng định sẽ tăng giá. Nếu anh muốn có lương thực, hiện tại mua một ít về tích trữ chắc sẽ có lời." Tiêu Dương thấy bộ dáng Khưu Thành như là không có hứng thú, vội vàng nói.

"Cũng chưa chắc." Khưu Thành lắc đầu: "Hiện tại mọi người đều tới bệnh viện, các khoản viện phí đều được chính phủ chi trả. Cho dù trong thành phố có xưởng thuốc, tới khi chính phủ ra mặt thu mua dược liệu, giá cũng không nhất định tăng đâu."

"..." Tiêu Dương nghe Khưu Thành nói như vậy, trong lúc nhất thời liền có điểm nghẹn lời. Hắn biết lời Khưu Thành nói chính là tình hình thực tế.

"Hiện tại lên núi hái thuốc cũng không dễ dàng đúng không?" Khưu Thành lúc này lại lên tiếng.

"Dược liệu trên núi càng ngày càng ít hơn khi xưa." Gặp bộ dạng của Khưu Thành như thể không có tính toán mua thuốc, biểu lộ trên mặt của Tiêu Dương ngược lại đã tự nhiên vài phần.

Hiện tại phàm là những nơi gần chân núi, đều đã bị con người càn quét qua vài bận. Hắn mấy ngày nay có được chút thu hoạch, cũng phải mạo hiểm rất lớn mới đào trở về được từ một vách núi, nhưng lại vẫn bán không được giá tốt.

Nếu tối nay bán không được gì trong chợ đêm, hắn ngày mai chỉ có thể đi đến nơi chuyên môn thu mua trung dược tại chỗ bán lương thực. Do những thứ này đều không phải thành phần làm đan được, cho nên giá thập phần rẻ tiền.

"Đây là con của anh à?" Khưu Thành lại hỏi.

"Là cháu tôi." Tiêu Dương trả lời.

"Vậy bình thường lúc anh lên núi hái thuốc, đều mang theo cháu bên người?"

"Bằng không thì biết làm sao đây?" Hắn cũng biết người thanh niên trước mắt này là xuất phát từ hảo tâm, đau lòng cho đứa nhỏ mới chừng này tuổi đã phải theo hắn ăn gió nằm sương, nhưng hắn thật sự không còn cách nào khác.

Mỗi lần vừa ra khỏi cửa, ít nhất cũng phải đi hơn 3 – 5 ngày. Nếu đi xa, 10 ngày nửa tháng cũng không nhất định quay về được. Một đứa bé nhỏ như vậy, hắn sao có thể yên tâm để nó ở lại một mình? Huống chi bọn họ cũng vừa đến thành phố Tân Nam không bao lâu, vấn đề hộ tịch còn chưa được chứng thực, điều kiện tại nơi cư trụ cũng rất kém cỏi.

"Là vầy, bên chỗ tôi vừa vặn đang định tìm vài người hỗ trợ. Nếu anh cảm thấy hứng thú, thì sáng ngày mai hãy đi tới chung cư số 6 tiểu khu Gia Viên xem xem." Khưu Thành nói.

"Làm cái gì?" Tiêu Dương lúc này rõ rệt mang theo sự đề phòng. Thời điểm hắn ở trên núi hái thuốc cũng từng cùng người khác động tay chân, gần đây đã có vài tiểu đội mời hắn nhập bọn.

"Bên đây có mua vài căn hộ, tính toán cải tạo thành một vườn thuốc." Khưu Thành trả lời.

Nghe nói là đi trồng cây, Tiêu Dương liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, theo sau trên mặt lại hiện ra vài phần thất lạc: "Tôi không biết trồng cây."

"Không có việc gì, có sức là được." Khưu Thành nhếch miệng cười cười, nói: "Không biết trồng thì có thể học, cũng không vội vàng nhất thời nửa khắc. Có người nếu đánh chủ ý vào vườn thuốc của chúng ta, thời điểm nên xuất lực anh cũng phải thay tôi xuất lực."

"Đó là tự nhiên." Nghe Khưu Thành nói như vậy, Tiêu Dương cuối cùng cũng yên lòng. Chuyện trang trại nuôi heo của Ngải Văn Hải bị người cướp sạch hắn cũng có nghe nói. Hiện tại trong thành phố phàm là kẻ có của cải, người người đều thật khẩn trương. Trước mắt, người thanh niên này đến tìm mình trồng thảo dược, cũng không phải chuyện kỳ quái.

"Chỗ này bao nhiêu bột ngô? Tôi mua hết." Trước khi đi, Khưu Thành còn nói thêm như vậy.

"6 cân." Tiêu Dương đáp. Ngày mai hoặc là có thể tìm được việc tốt, bằng không nếu tìm không được, hắn sau này còn phải tiếp tục lên núi hái thuốc. Kiểu gì thì một lớn một nhỏ hai người đều phải ngày ngày ăn cơm vào bụng cả.

Khưu Thành quả nhiên buông túi xách trong tay, cân 6 cân bột ngô đưa cho họ. Bên trong vườn thuốc ở tầng 14 còn có vài chỗ trống, cho nên cậu mới tính đem dược liệu trồng ở đó.

Về phần vườn thuốc cần giao cho hai chú cháu này quản lý, tự nhiên sẽ nằm ở dưới lầu, loại dược liệu gieo trồng cũng đều là các loại cây tạo nên đan dược.

Quốc gia của họ có địa hình phức tạp đa dạng, diện tích bình nguyên hữu hạn, trong việc sản xuất lương thực cũng không có ưu thế gì. Nay, phương Nam lại có một phần lớn đất đai bị lây nhiễm virus, nên không thể gieo trồng hoa màu tiếp nữa. Thế là dân chúng ở những khu vực này đều lũ lượt di dời đến miền Bắc, kể từ đó, nhân khẩu ở phương bắc nguyên bản đã giảm mạnh nay lập tức liền tăng lên vèo vèo. Liền tính trong tương lai có khôi phục được sức sản xuất thì lương thực vẫn không thể sung túc được.

Dưới tình huống như vậy, việc dùng dược liệu cùng một ít cây ngũ cốc phổ biến của quốc gia đổi lấy một ít lương thực cũng là một chiêu số hợp lý. Mà Khưu Thành hiện tại luyện chế 'Giải trăm độc' cũng cần dùng rất nhiều dược liệu, trong số đó còn có cả những thành phần tạo thành đan dược được các quốc gia liệt kê ra, ngoài ra còn nhiều thêm vài loại trung thảo dược.

Khưu Thành không biết bọn họ đã dùng dụng cụ khoa học gì để phân tích, có khác biệt gì so với quá trình luyện chế đan dược của bản thân. Thế nhưng cậu nghe nói trên thị trường hiện đang lưu thông một loại vaccine ức chế virus Y,tất cả cũng không phải đều do trung dược tinh luyện mà thành, trong đó còn dùng đến vài loại thuốc hóa học làm thành phần thay thế.

Không biết chờ bọn họ chân chính đem 'Giải trăm độc' nghiên cứu thấu triệt thì đã là chuyện của không biết bao nhiêu năm về sau. Khi đó, ngành sản xuất trung dược của nước họ nói không chừng có lẽ đã tìm được con đường phát triển cho riêng mình.

Hoặc dã, khi bí mật 'Một cơ hội sống' còn chưa bị phá giải thì đã có nhân viên nghiên cứu thông qua phương thức khác đánh bại virus Y cũng không chừng.

Ngay buổi sáng hôm sau, vào lúc Tiêu Dương mang theo cháu trai của mình đến tiểu khu Gia Viên, hắn mới phát hiện hôm nay không chỉ có mình đến, mặt khác còn có một người đàn ông tuổi còn trẻ, xem khí chất phỏng chừng từng làm binh lính.

Khưu Thành an bài bọn họ ở lầu 13. Tiêu Dương cùng cháu của hắn thì được sắp xếp ở phòng1308, người còn lại cùng cha mẹ của hắn thì được xếp ở căn phòng 1312 hướng bắc.

Sau này, lầu 13 sẽ do hai nhà họ quản lý, nguyên bản vài căn phòng dùng để trồng ớt nay cũng đã chừa trống. Có tổng cộng 6 phòng hướng sáng, hai nhà sẽ được chia cho ba căn, mấy căn phòng hướng bắc cũng đều như vậy. Từ đây, bọn họ sẽ ấn phương hướng cư trú của hai bên, đem toàn bộ tầng lầu phân thành hai để quản lý.

Khưu Thành cùng bọn họ bàn xong chuyện, cây dược cùng thiết bị khống chế nhiệt độ, bổ quang đều do cậu cung cấp. Nếu muốn nuôi một ít gà trong mấy căn phòng hướng bắc, cậu cũng sẽ sẵn lòng cung cấp gà con.

Bình thường, hai người họ mỗi tháng có thể cùng nhóm thím Trần lĩnh tiền lương cơ bản giống nhau, đợi tương lai mấy căn hộ bọn họ quản lý thu được sản lượng, Khưu Thành có thể cầm ra một phần trong đó làm tiền thưởng cho họ.

Thế nhưng tương ứng, nếu đem bọn họ so với nhóm thím Trần, cả hai lại đảm đương nhiều hơn một nghĩa vụ bảo an. Vì nếu chung cư này xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ phải xông ra trước tiên.

Sau khi dàn xếp cho hai hộ nhân khẩu mới đến, tầng 13 của Khưu Thành bọn họ lại có thêm một hàng rào phòng hộ.

Từ khi tiến vào mùa đông, Khưu Thành lại thu mua không ít phòng ở, hiện nay, tầng 13, 14, 15 đều đã là nhà bọn họ. Từ tầng 12 đến tầng 9 cũng chỉ còn lại vài căn hộ chưa thể thu mua, thêm vào đó từ tầng 12 trở xuống cũng đã thu vào tay không ít.

Tầng 15 cơ bản chính là địa bàn của mỗi Khưu Thành cùng A Thường, cho dù là Chu Tuyền đều chưa từng lên đó bao giờ.

Mấy căn phòng hướng sáng ở tầng 14 đều đã bị Khưu Thành sửa sang thành một loạt vườn thuốc nho nhỏ. Có vài phòng thông nhau, có căn thì nằm độc lập. Bởi do gieo trồng dược liệu, Khưu Thành đều chọn dùng phương thức quản lý khoán canh tác. Bình thường bọn họ cũng không tiêu phí quá nhiều thời gian vào vườn thuốc.

Còn những căn nằm ở khu khuất nắng đều được cậu dùng để nuôi kha khá gà con. Ba mẹ con Giáo Ngọc Bình cũng ở tại đó, bình thường sẽ phụ trách ấp trứng và chăm sóc gà mới nở.

Trong 2 ngày qua, Khưu Thành còn cùng anh em nhà họ Vương thương lượng về việc để bên đó tìm chút vật liệu, chờ thêm vài ngày sẽ giúp cậu dựng một cái lán trên nóc nhà. Khưu Thành tính sẽ đem hết số ớt dưới lầu chuyển lên đây, tầng mái có ánh nắng mặt trời sung túc, lại có lán giữ ấm, việc bổ quang có thể tỉnh lược bớt.

Đối với nhóm thím Trần, Khưu Thành vẫn tương đối yên tâm. Nếu để cho bọn họ đến mái nhà làm việc, cũng không phải lo lắng bọn họ sẽ tranh thủ xem xét tình huống tầng 15. Do vấn đề an toàn, cậu hiện đã không còn trồng thứ gì ngoài ban công, từ ngoài nhìn vào rất khó thấy gì, còn nếu muốn quan sát đến tột cùng, trừ phi bọn họ từ tầng cao nhất lộn ngược xuống tầng 15.

Đối với những căn hộ còn chừa trống ở tầng dưới, Khưu Thành tính sẽ tiếp tục chiêu mộ một ít người có vũ lực nhất định, nhân phẩm còn phải đáng tin, theo sau sẽ giống như hai hộ ở tầng 13, giao cho bọn họ quản lý.

Đương nhiên, chuyện này không phải một sớm một chiều liền có thể làm được, loại người như vậy không dễ tìm, Khưu Thành cũng chỉ có thể từ từ suy xét.

Mỗi ngày trôi qua, thời tiết lại càng ngày càng lạnh, đảo mắt đã nhanh đến lễ Giáng Sinh.

Tới hôm Noel, trung tâm thương mại Nam Thành của thành phố Tân Nam sẽ khai trương, thẻ mua sắm Khưu Thành đã giữ trong tay gần cả tháng rất nhanh liền có thể có chỗ dùng.

Nghe nói có thể đi dạo khu mua sắm, A Thường thật cao hứng. Hắn chưa từng đi khu mua sắm bao giờ, thế nhưng lúc xem phim trên TV, hắn đã nhìn thấy một đám người qua lại như con thoi ở bên trong một đống kệ hàng, nhìn thấy cái gì thích liền tùy tay lấy một cái, hình ảnh đó khiến hắn cảm giác đặc biệt thích thú, đặc biệt hâm mộ.

Cuối cùng cũng đến ngày 24 tháng 12, Thẩm Tinh gọi điện thoại cho Khưu Thành, lời muốn truyền đạt cũng không phải là câu Giáng Sinh vui vẻ Merry christmas, mà là nói đến việc số cỏ gần đây thu mua được đã đủ cho lũ dê trong nhà máy vượt qua mùa đông năm nay. Cô đang muốn hỏi Khưu Thành có nên dừng việc mua cỏ khô, đồng thời có tiếp tục mua thêm dê con hay không?

"Tiếp tục thu đi, qua vài ngày nữa tôi sẽ mua một ít dê con." Số lương thực còn lại bên chỗ Khưu Thành cũng không nhiều. Nhưng bọn họ coi như vẫn có thể sống qua được, nhiều nhất lại vất vả một điểm trồng thêm mấy vụ hoa màu. Nhưng đối với những người lấy việc bán cỏ để sống qua ngày, Khưu Thành rất khó tưởng tượng, nếu thiếu đi phần thu nhập này, bọn họ làm sao có thể vượt qua được mùa đông năm nay?

"Được, tôi biết rồi." Nghe Khưu Thành nói còn muốn tiếp tục mở rộng, Thẩm Tinh thật cao hứng, cao hứng cực kì. Mặt khác, cô cũng cảm thấy kinh ngạc vì Khưu Thành lại có nhiều lương thực như vậy.

"Hai hôm tới, thành phố sẽ tổ chức một bữa dạ tiệc mừng năm mới. Nhà máy của chúng ta cũng nhận được thiệp mời. Anh có định đi không?" Thẩm Tinh hỏi Khưu Thành.

"Tôi không đi, cô cùng bác gái đi đi." Khưu Thành cũng biết chuyện thiệp mời này, bất quá cậu cũng không muốn đi.

Bữa tiệc mừng năm mới này, trừ mấy người đầu não phía chính phủ, còn có một ít chủ nông trường, nhà máy trong thành phố Tân Nam. Khả năng mấy người như Ngải Văn Hải, Thẩm Định Quân sẽ ở trong phạm vị khách mời là chuyện đương nhiên.

Nhà máy của bọn Khưu Thành sở dĩ có thể nhận được thiệp mời, chủ yếu vẫn là vì chuyện bọn họ thu mua côn trùng vào mùa hè, rồi mùa đông lại thu cỏ nuôi súc vật, giúp cho không ít người cùng đường tạo dựng một cơ hội kiếm lấy lương thực. Trải qua hai lần được lưu truyền tin tức, bọn họ cũng coi như tương đối có nhân khí trong thành phố, bằng không lấy quy mô cùng nhân lực của họ, căn bản vô duyên với tấm thiệp mới này.

Ở đầu dây bên kia, trong văn phòng nhà xưởng nuôi cá, Thẩm Tinh sau khi cúp máy thì gãi đầu, nói với mẫu thân đang ngồi trên sofa: "Khưu Thành nói không đi, bảo hai chúng ta cùng đi."

"Mẹ không đi, con đi đi." Mẹ Thẩm Tinh vươn tay chỉnh sửa lại phần tóc lộn xộn nơi thái dương, cười nói: "Tìm ai đi chung đi, tìm người có thân thủ tốt phản ứng mau, đừng đến khi ấy lại ăn mệt."

"Được." Thẩm Tinh lên tiếng, trong con ngươi lóe ra quang mang bất định. Nói cô mang thù cũng được, nói cô hẹp hòi cũng thế, tâm lý của cô vẫn còn gai nhọt, nếu không đem cái gai này nhổ đi, cô căn bản đừng mong có được cuộc sống tương lai hạnh phúc vui vẻ.

Chương 103: Bánngọc

Buổi tối Giáng Sinh, sau khi tan học, A Thường vội vàng chạy một mạch về nhà. Cơm nước tắm rửa xong, anh chàng liền ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, cùng Khưu Thành đi dạo siêu thị.

Bởi vì trung tâm mua sắm của Tân Nam khai trương, nên cả ngày hôm nay thành phố Tân Nam có vẻ so với ngày thường náo nhiệt hơn không ít. Trước quảng trường được bố trí rất nhiều biểu ngữ cùng bóng hơi với màu sắc tiên diễm, trên mặt đất còn có không ít giấy màu rực rỡ, còn trong khu vực mua sắm thì người đến người đi tấp nập.

Lúc mới đầu, A Thường còn tràn đầy chờ mong trong lòng, đợi vào tới nơi, dạo quanh hai vòng, thì tất cả hưng trí của hắn đều không còn. Lý do cho chuyện này chính vì một khu thương mại to như vậy, thế nhưng không hề có lấy một khu ẩm thực.

Khưu Thành thấy anh chàng ủ rũ như vậy cảm giác có chút buồn cười.

Bọn họ cũng không qua lại quá lâu trong siêu thị, rất nhanh, Khưu Thành liền mang theo A Thường đi đến khu bán vàng bạc đá quý ở lầu 4.

Trung tâm Nam Thành này có vài cổ đông, đều là người tai to mặt lớn của thành phố Tân Nam, mà Ngải Văn Hải chính là một trong số đó. Sự kiện trại chăn heo bị cướp sạch quả thật đã mang đến một sự đả kích nhất định cho Ngải Văn Hải, nhưng còn lâu mới tới ngưỡng trí mạng. Ngải Văn Hải đã quật khởi vào lúc thành phố Tân Nam gian nan nhất, sau lại trải qua nhiều năm phát triển, nay đã là cây lớn rễ sâu.

Hồi trước, Khưu Thành đã thông qua "Thiên La nhãn" biết được toàn bộ khu bán đá quý ở tầng bốn cơ hồ đều đã bị nhóm cổ đông bọn họ chia cắt hết. Trong những năm trước đó, những người này đã sưu tập không ít thứ tốt, trước mắt cũng đã đến lúc treo hàng chờ giá cao.

Sau khi Khưu Thành đi thang máy lên tầng 4, liền ngay lập tức hướng về một quầy hàng chuyên bán đá quý ở phía đông bắc. Đây cũng là địa phương mà cậu đã chọn lựa từ sớm.

"Chào ngài, hoan nghênh đến cửa hàng. Tiên sinh, ngài muốn xem ngọc thạch hay là vàng bạc?" Nhân viên bán hàng với diện mạo ưa nhìn nhiệt tình tràn đầy hỏi thăm cậu.

"Chỗ này có thu mua ngọc thạch không?" Khưu Thành tươi cười với cô gái, rồi hỏi.

"Có, chỗ chúng tôi cũng có thu mua ngọc thạch ở bên ngoài. Tiên sinh, thứ ngài muốn bán có thể lấy ra cho tôi xem một chút không?" Nhân viên mậu dịch hỏi.

"Có thể." Khưu Thành đem túi xách màu đen cầm trong tay đặt lên quầy thủy tinh, sau đó lại kéo khóa ra, hướng nhân viên bán hàng phô bày số ngọc thạch mình mang đến hôm nay.

Người nhân viên kia vừa thò đầu qua xem, lúc này liền bị hoảng sợ. Vừa nãy quan sát Khưu Thành, một chút kiêu ngạo đều không có, hơn nữa nhìn quần áo cùng ngôn hành của đối phương đều không giống như là loại người đặc biệt có tiền. Bởi thế cô đời nào dám nghĩ cậu ta có thể mang theo một túi xách tràn đây Ngọc thạch lại đây bán chứ? Hơn nữa cho dù không nhìn kỹ, cô cũng hiểu được phẩm chất của ngọc thạch không phải là loại bình thường.

"Xin ngài đến phòng khách của chúng tôi ngồi đợi trong chốc lát. Tôi sẽ lập tức mời quản lý lại đây." Một cuộc mua bán lớn như vậy, khẳng định không thể tiến hành ở quầy hàng bên ngoài. Nhân viên bán hàng vội vàng mời bọn Khưu Thành vào phòng khách, sau đó lại đến bên kia tìm quản lý.

Rất nhanh, một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi tiến vào phòng khách. Khưu Thành biết, hắn chính là quản lý nơi này.

"Nghe nói ngài có một lô ngọc muốn bán?" Quản lý vừa tiến vào, liền bắt đầu bất động thanh sắc suy tính Khưu Thành cùng A Thường. Hắn ngồi được trên vị trí này, đãi ngộ tuy rằng không tồi, thế nhưng trách nhiệm đảm đương cũng rất nặng.

"Đúng vậy." Khưu Thành cũng không nhiều lời, đem túi xách mở ra, ào ào ba hai cái liền đem lô ngọc thạch đổ hết lên bàn trà.

"Nhẹ thôi, nhẹ thôi." Vừa thấy cậu đem túi sách lật ngược trên bàn trà, ngọc thạch đổ ra đánh vào thủy tinh vang thành những tiếng "lách cách" rung động, quản lý liền vội vàng thò tay đóng kín cửa.

"Chú trước xem ngọc đi!" Khưu Thành ý bảo hắn xem xem tỉ lệ của lô Ngọc thạch này.

Quản lý nọ không nói lời dư thừa, ngồi ở trên sofa đối diện Khưu Thành, tùy taycầm lên một khối ngọc thạch lớn cỡ bàn tay cẩn thận xem xét. Xem xong một khối, hắn lại cầm lấy một khối khác xem tiếp. Qua hồi lâu, quản lý mới rốt cuộc đem toàn bộ ngọc thạch đều đại khái xem qua một lần.

"Cậu tính bán với giá nào?" Quản lý hỏi Khưu Thành.

"Tôi chỉ muốn lương thực, chú xem có thể trả bao nhiêu." Bởi vì trong thời gian kế tiếp phải mua thêm một đám dê con, nên Khưu Thành hiện tại tương đối thiếu thốn lương thực.

"500 cân?"Quản lý kianói.

"Chú xem ngọc thạch này của tôi, một khối cũng chỉ trị giá hơn 10 cân lương thực?" Khưu Thành nở nụ cười.

"Vậy ý ngài là?"Giá cả hắn vừa ra, nguyên bản cũng chỉ là thử thôi.

"5000 cân bột ngô, không lấy hàng cũ." Khưu Thành ra giá. Nếu ở thời gian trước, một lô ngọc thạch chất lượng tốt lại nhiều như vậy mà chỉ bán với cái giá bèo bọt như thế, thỉ quả thực chính là kỳ cục. Nhưng hôm nay đã khác, lương thực mới là thứ tinh quý nhất, do đó giá thị trường của ngọc thạch lại vẫn luôn duy trì ở trạng thái kém giá trị.

"Xin ngài chờ một chút, tôi phải đi hỏi ý kiến của bà chủ." Mua bán lớn như vậy, quản lý như hắn căn bản không làm chủ được. Vừa vặn, hôm nay là ngày trung tâm thương mại Tân Nam khai trương. Vào buổi tối, vài vị cổ đông của khu mua sắm này sẽ tụ hội ở trên lầu, bà chủ bọn họ cũng ở trong đó.

"Được." Khưu Thành gật gật đầu, đồng ý.

Đợi vị quản lý này đi ra ngoài, Khưu Thành quay đầu nhìn đến A Thường đang giả vờ ngồi thẳng lưng trên sofa bên cạnh, nhịn không được liền vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Thả lỏng."

"Hô..." A Thường thở ra một hơi, cái lưng nguyên bản phẳng phiu nhất thời liền còng xuống: "Lúc nào sẽ đi?"

"Chờ một chút, lát nữa lấy được lương thực, sẽ mua bánh ngọt cho anh ăn." Mới đây, bên chợ đêm có người mở một tiệm bánh ngọt, mỗi ngày đều hấp dẫn rất nhiều con nít vây quanh bên ngoài. Chỉ là dù thèm cũng không có bao nhiêu người ăn được bánh, bởi vì ông chủ cửa hàng kia căn bản không thu tiền, chỉ lấy một ít bột mì trứng gà linh tinh có thể sử dụng để làm bánh ngọt.

"Muốn mua cái bự." A Thường liếm liếm môi, nói.

"Được."

Ước chừng qua hơn 10 phút, người quản lý vừa nãy liền mang theo một người phụ nữ hơn 50 tuổi trở lại. Bác gái này tóc đã trắng hơn phân nửa, thân mình lại rất béo.

Bà cùng Khưu Thành chào hỏi xong, liền ngồi xuống sofa đối diện Khưu Thành, sau đó từ trong túi áo lấy ra một cái kính mắt đeo lên, tinh tế quan sát lô Ngọc thạch.

"Cậu nói số Ngọc thạch này muốn bán 5000 cân bột ngô mới?" Xem xong hàng, quá trình cò kè mặc cả liền bắt đầu.

Trước khi đến đây, Khưu Thành đã lý giải một chút tình huống, cũng biết đối phương chính là một trong những ông bà trùm tại thành phố Tân Nam. Trước mắt trừ nông trường cùng đất đai, bà còn là một trong những cổ đông chủ yếu kinh doanh hạng mục buôn đi bán lại một ít vàng bạc đá quý. Mặt khác, đối phương cũng là người nắm giữ nhiều lương thực nhất trong toàn thành phố Tân Nam, cho dù mấy cái kho lúa của chính phủ thành phố cùng quân đội cộng lại, hàng tích trữđều không có nhiều bằng đối phương.

Đã vậy, người này còn thập phần keo kiệt, tỷ như hiện tại, ngay cả 1 cân 2 cân bột ngô đều phải cùng Khưu Thành kì kèo cả buổi. Hơn một giờ sau, lô Ngọc thạch rốt cuộc lấy giá 3922 cân bột ngô để kết toán. Khưu Thành đem Ngọc thạch giao cho bọn họ ngay tại chỗ, sau đó lại để đối phương kê khai hóa đơn. Chờ thêm 2 ngày nữa, bọn họ đem lương thực đưa đến nhà máy nuôi cá ở phía Nam xong, cuộc mua bán này mới xem như chấm dứt.

"Nhà máy nuôi cá ở thành Nam? Cậu cùng Thẩm Tinh có quan hệ gì?" Đối phương vừa nghe Khưu Thành yêu cầu đem lương thực đưa đến chỗ đó, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.

"Đối tác." Khưu Thành cười cười, cầm hóa đơn đối phương kê khai cho mình, rồi mang theo A Thường ly khai.

Nói đến Thẩm Tinh, trên thực tế Khưu Thành hiện tại đã hối hận. Sớm biết vậy, cậu đã đem cái chuyện cò kè mặc cả này giao cho Thẩm Tinh. Nếu để cô làm, nói không chừng còn có thể moi thêm được vài cân lương thực trở về.

"Đinh tổng, mời ngài uống trà." Tại chính căn phòng khách ban nãy, người quản lý đã nhanh nhẹn đổi một chén trà nóng cho bà chủ của mình.

"Ôi, lớn tuổi rồi, bỏ chút công thôi mà đã muốn ăn không tiêu." Người phụ nữ được gọi là Đinh tổng kia vỗ vỗ cái eo già nua của mình, cảm thán nói.

"Cũng sắp 2 giờ rồi." Vừa mới đầu, người quản lý thấy Khưu Thành thanh nhã như vậy, còn tưởng rằng cậu sẽ không mặc cả. Không nghĩ tới, đối phương chẳng những dám đối diện Đinh tổng của bọn họ, thế nhưng còn có thể kiên trì lâu như vậy.

"Này thì tính cái gì, cậu ta đã coi như là dễ nói rồi." Đinh tổng nọ lúc này lại cầm lấy một khối Ngọc thạch trên sofa, nhìn nhìn, rồi hắc hắc nở nụ cười: "Không sai không sai, thứ này không sai, hoàn hảo người hôm nay đến không phải Thẩm Tinh, bằng không phải đánh một trận ác liệt rồi."

Một lát sau, Đinh tổng trở lại trên lầu. Đợt tụ hội này còn chưa có chấm dứt, mọi người xem biểu tình vui sướng đầy mặt của bà, liền biết khẳng định đã đạt được một cuộc mua bán lớn. Đây chính là ngày đầu tiên khai trương của trung tâm thương mại, ý nghĩa bất phàm, vì thế mọi người đều lần lượt nghe bà kể lại cuộc mua bán này.

Đối với chi tiết của vụ mua bán, Đinh tổng cũng không nhiều lời, ngược lại còn tùy ý kéo qua một đề tài khác: "Thẩm Tinh có đối tác, mọi người biết không?"

"Có nghe nói qua, như thế nào, hôm nay cô đã giao dịch với đối phương à?" Có người hỏi.

"Đúng vậy." Đinh tổng gật đầu.

"Người nọ là ai?" Một người khác hiếu kì hỏi.

"Nghe nói là một người trẻ tuổi tên Khưu Thành." Lấn này, bà trái lại còn nói ra chút thông tin.

Kỳ thật muốn tra việc này cũng phi thường đơn giản, chỉ cần có tí xíu quan hệ, tìm hiểu xem nhà máy nuôi cá ở thành Nam là do ai sở hữu, sau đó lại thông qua đồn công an tìm kiếm tin tức của đối phương là được.

Chẳng qua lúc trước, mấy người bọn họ đều không có chú ý tới sự tồn tại của cái người Khưu Thành này. Ngay cả việc Thẩm Tinh là quản lý nhà máy nuôi cá, bọn họ cũng mới nghe nói gần đây. Sở dĩ sẽ chú ý tới chuyện này, trừ việc bọn họ thu mua côn trùng và cỏ nuôi súc vật, về phương diện khác, còn vì cô ta có quan hệ với Thẩm Định Quân.

"Hả? Thành phố Tân Nam của chúng ta còn có thanh niên tài tuấn như vậy à, sao trước đây chưa từng nghe nhắc tới?"

"Qua hai ngày nữa đến tiệc mừng năm mới, anh liền có thể thấy được, bọn họ cũng nhận được thiệp mời."

"Khưu Thành?"

Tại chiếc bàn bên kia, Ngải Văn Hải lúc này đã biết được Khưu Thành kia là ai. Vì thời gian gần đây, hắn đã có không ít chuyện phải xử lý tại trại chăn heo, nên đối với tình hình trong thành phố, ngược lại đã không còn quan tâm như trước. Không nghĩ tới, người trẻ tuổi lúc trước đưa khoai tây đến cho mình, hiện tại đã có được thực lực như thế rồi.

"Khưu Thành?" Bên Thẩm Định Quân hiện cũng đã đen mặt. Cũng do hắn gần nhất vì vội vàng bài binh bố trận, nên chuyện Thẩm Tinh nhận được thiệp mời tham dự tiệc mừng năm mới, cũng mới biết được ngay lúc này đây. Lão vẫn luôn nhìn tiểu tử kia không quá thuận mắt. Quả nhiên, hiện tại tên đó đã cùng ranh con kia đáp trả lại mình.

Chương 104: Vết đao trong lòng

Đợi đến hôm diễn ra bữa dạ tiệc mừng năm mới, Thẩm Tinh tự nhiên liền ăn mặc trang phục lộng lẫy lên sân khấu. Người cùng cô đi đến bữa tiệc là một nhân viên trong nhà máy nuôi cá.

Người thanh niên hơn 30 kia có bộ dạng cao gầy nghĩa hiệp, sau khi mặc vào trạng phục mà Thẩm Tinh đã mất cả một tiếng chuẩn bị cho hắn, lại càng ra hình ra dáng hơn.

Dựa theo kế hoạch bọn họ đã bàn bạc xong trước đó, đêm nay hắn và Thẩm Tinh sẽ cùng nhau tham dự buổi dạ tiệc được tổ chức trong thành phố. Những chuyện khác không cần hắn quan tâm đến, chỉ cần vào lúc có người động thủ với Thẩm Tinh, hắn liền giúp cô che chở là được. Thứ ưu việt nhất có được từ nhiệm vụ này chính là một thân trang phục xa hoa, cộng thêm một số mỹ thực trong bữa dạ tiệc.

Khách mời tham dự đêm nay, trừ những nhân vật đầu não bên phía chính phủ cùng một số trùm lớn tại thành phố Tân Nam, còn có một ít chủ nông trường và chủ nhà máy mới từ miền Nam dời dến gần đây, tỷ như Thẩm Định Quân. Mặt khác còn có vài người cá biệt giống Thẩm Tinh chỉ vừa mới quật khởi.

Không thể không nói, trong những trường hợp giống như Thẩm Tinh, khó tránh khỏi sẽ có chút không đủ phân lượng, dễ dàng thấy được so với những người lên sân khấu đêm nay, nhà máy nuôi cá cùng số bất động sản của Thẩm Tinh, căn bản không là cái gì. Phải nói đám người bọn họ đã trải qua nhiều năm tích lũy nền tảng như vậy, những lực lượng mới phát trong ngắn hạn như bọn cô không thể nào đuổi kịp.

Thế nhưng, bởi vì cô có một tầng quan hệ với Thẩm Định Quân, Thẩm Tinh đêm nay cũng nhận được không ít chú ý.

Thẩm Định Quân lúc này đây cũng mang theo nhị phu nhân cùng đứa con tư sinh của mình đến dự tiệc. Một nhà ba người danh bất chính ngôn bất thuận bọn họ lúc chống lại đứa con gái hợp cách Thẩm Tinh, tình cảnh liền có vẻ càng xấu hổ.

Thẩm Định Quân nguyên bản không muốn khiến mọi người khó xử như vậy, thế nhưng con trai bảo bối của hắn đã nói muốn cùng hắn đến đây gặp mặt những người có danh tiếng tại Tân Nam. Ngẫm lại cơ hội giống đêm nay quả thật khó có được, lại thêm nhị phu nhân tận dụng triệt để thời cơ để thổi gió bên tai, hắn cũng liền không kiên trì nữa. Dù sao bọn họ cũng lường trước nha đầu kia cũng không gây ra được bao nhiêu sóng gió.

"Cô ta cũng rất giỏi à! Thời gian trước còn tưởng mẹ con bọn họ đều chết đói rồi, không nghĩ tới còn có thể có hôm nay."

Do nhà Thẩm Tinh vẫn luôn sinh hoạt tại thành phố Tân Nam, nên trong vài năm lăn lộn ở căn cứ lâm thời, cũng không thiếu lần bị người khác chú ý. Ngẫu nhiên có vài người niệm giao tình cũ, cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Phải nói chuyện của toàn gia bọn họ, cả thành phố Tân Nam này không ai là không biết.

"Cô ta hồi trước là dạng gì mấy người còn không biết? Nếu không phải mắc vào được một đối tác tốt, thì sao có thể nhanh như vậy tạo ra thành tích được?" Một bên, lại có người nói chêm vào

"Phía đối tác? Là người bên cạnh cô ta à?" Rất nhiều người đều không biết đối tác sau lưng nọ đến tột cùng là ai.

"Không phải, nghe nói là một người gọi Khưu Thành. Nhà máy nuôi cá của cô ta đều do người Khưu Thành này đứng tên." Bên kia lại có người lên tiếng.

"Khưu Thành là ai? Là người thành phố Tân Nam à?"

"Nghe nói lão Ngải có quen biết. Ai nha, Ngải tổng, đến đến, cùng tôi nói cái này, cái cậu Khưu Thành nọ đến cùng là nhân vật thần thánh phương nào?"

"Là một thanh niên rất tốt." Ngải Văn Hải bổ sung: "Đã từng bày hàng bán trong chợ đêm. Tôi còn từ chỗ cậu ta mua ít khoai tây. Hôm trước lúc nghe nói cậu ta là đối tác với Thẩm Tinh, tôi còn lắp bắp kinh hãi nữa kìa."

"Một người bán khoai tây còn có thể mở nhà máy nuôi cá. Chỗ bọn họ còn có nhiều dê con như vậy, nghe nói hiện tại còn chưa có sản xuất nữa. Mỗi một ngày trôi qua cũng tốn không ít chi phí." Có người liền đưa ra nghi vấn.

"Cũng không phải chỉ bán khoai tây. Nghe nói hôm lễ Giáng Sinh, cậu ta còn cùng Đinh tổng đàm thành một cuộc giao dịch, sang tay một lô Ngọc thạch, lập tức đã bán được gần 4000 cân bột ngô." Hôm Giáng Sinh, những người đã từng nghe qua chuyện này ở trung tâm mua sắm Nam Thành đều lũ lượt lên tiếng.

"Trách không được à."

"Chậc, thằng nhóc kia rất giỏi ẩn dấu. Dưới mí mắt chúng ta đã mấy năm, vẫn im im lặng tiếng như vậy, cũng không biết đã trộm tích cóp được bao nhiêu thứ tốt rồi?"

"Ha hả, người giỏi ẩn giấu thân phận trong thành phố chúng ta còn có không ít. Bên chỗ chúng ta không phải còn có cao nhân tạo ra 'Một cơ hội sống' sao, anh lúc trước có thể nghĩ đến việc này không?"

"Ai mà tưởng tượng nổi chuyện ấy chớ?"

"Nhắc mới nhớ, cái lão Dư Hoành Trụ kia đã quay về thành phố Tân Nam chưa?"

"Tôi nghe nói hắn cũng nhận được thiệp mời."

"Sao không thấy đâu vậy cà!?"

"Đại khái là không có ý muốn đến rồi, ha ha."

"Hắn thì có gì mà ngượng ngùng, cái tên ấy hiện tại mặt mũi chả bự tổ chảng rồi? Ai cũng nói không rõ hắn có quan hệ gì với cao nhân kia, nào dám đắc tội?"

"..."

Bên chỗ Thẩm Tinh, cô lúc này đang cùng vài người đàm luận giá thị trường bất động sản tại thành phố Tân Nam trong mấy tháng qua.

"Tiểu Thẩm cũng là một nữ cường nhân, chẳng thua kém cánh mày râu là bao. Thế nào, coi trọng khối đất tốt nào rồi?" Một người đàn ông trung niên có chiếc bụng bia cực bự đã nói với Thẩm Tinh như vậy.

"Đất tốt đều bị mọi người vơ vét hết rồi, tôi chỉ tùy tiện nhặt chút góc cạnh thôi." Thẩm Tinh cười nói.

"Hừ, góc cạnh? Còn dám nói như thế cơ à." Cách đó không xa, Thẩm Hàn Vũ nghe được đoạn đối thoại bên này, nhịn không được nhếch khóe miệng cười nhạo.

Tâm tình của Thẩm Hàn Vũ đêm nay không thống khoái cho lắm. Vừa nãy, dưới sự dẫn dắt của Thẩm Định Quân, hắn đã cùng không ít đầu não của thành phố Tân Nam gặp mặt. Lúc này Thẩm Định Quân đang ở bên kia nói chuyện với người ta, để lại mình hắn tự do hoạt động. Không nghĩ tới, hắn lại liên tiếp chạm vài cái đinh mềm. Từ trước lúc còn ở miền Nam những người này nào dám như hiện tại chẳng cho hắn mặt mũi, lại nói tiếp, chỉ trách danh tiếng của nhà bọn họ tại thành phố Tân Nam thật sự quá lớn.

Nay lại gặp phải Thẩm Tinh đang trò chuyện vui vẻ với mọi người, hắn xem thế nào đều cảm giác thập phần chướng mắt. Cớ sao hắn chẳng những không lên được bàn tiệc, ngay cả việc giao tiếp đều đứng áp chót trong đám người chứ?

"Vị này là?" Biểu tình trên mặt Thẩm Tinh chẳng chút biến đổi, mỉm cười nhìn về phía phụ nhân bên cạnh mình. Vừa nãy, cô cùng người này trò chuyện tương đối khoái trá, lúc này bà tà sẽ không đến nỗi hủy đi sân khấu mà bọn họ đang đứng.

"Hai ngươi còn chưa biết nhau à?" Đối phương quả nhiên nể tình, theo Thẩm Tinh mà dẫn dắt: "Đây là Thẩm Hàn Vũ, hình như hai người còn là chị em thì phải?"

"Thẩm Hàn Vũ?" Thẩm Tinh hỏi lại, rồi khanh khách nở nụ cười: "Trên hộ khẩu nhà chúng tôi không có người này nha."

Cô vừa nói như vậy, người bên cạnh nghe vào tai cũng phải bật cười, biểu tình mỗi người mỗi khác. Một câu vừa nãy của Thẩm Hàn Vũ, tuy là nói Thẩm Tinh, thế nhưng ở trường hợp như trước mắt, cậu ta dùng thái độ như vậy nói chuyện, coi như đã tuyên bố không đem mấy người bọn họ để vào mắt.

"Một thời gian dài không nghe người khác nhắc tới, tôi cũng quên mất mình còn có vài người chị đấy." Thẩm Hàng Vũ cũng không phải là đèn cạn dầu. Ngụ ý chính là cha hắn căn bản không đem mấy ả bọn họ đặt ở trong mắt, nhiều năm như vậy ngay cả một chữ cũng không nhắc tới.

"Đúng vậy, chỉ chớp mắt một cái đã qua rất nhiều năm. Thế đạo không tốt, mấy năm nay mọi người đều qua không dễ dàng. Thân thể của cha vẫn khỏe chứ?" Thẩm Tinh như thể không nghe thấy lời bóng gió của đối phương, vẫn như trước cười tủm tỉm nói.

"Sao chị không trực tiếp đi hỏi ông ấy?" Thẩm Hàn Vũ cũng nhếch mép cười. Ba của hắn hiện tại đã xem Thẩm Tinh phi thường không vừa mắt. Lúc này Thẩm Tinh nếu dám lại gần, khẳng định sẽ không nhận được thứ gì tốt lành.

"Tôi không muốn đi. Nếu cậu có tâm, thì thay tôi ân cần thăm hỏi một tiếng là được." Thẩm Tinh nói xong, lại quay đầu trò chuyện với người bên cạnh:

"Có một số người không biết là nghĩ như thế nào, rõ ràng là một cuôc hôn nhân không hạnh phúc, vậy má cứ cố gắng cứng rắn níu kéo. Cũng không biết bọn họ muốn kéo đến bao giờ. Mọi người nói xem, trong tương lai, thế hệ trước nếu rời đi, người không có mặt trong hộ khẩu sao có thể có được quyền thừa kế chứ?"

"!!!" Thẩm Hàn Vũ chợt trợn trừng hai mắt lên! Chỉ bằng mấy món hàng lỗ vốn bọn ả mà cũng dám mơ tưởng đến khối tài sản nguyên bản của hắn!

"A, đừng có mà mơ tưởng hão huyền, sẽ không có ngày đó đâu." Thẩm Hàn Vũ cố gắng áp chế nộ khí trong lòng, trước mặt nhiều người thẳng thừng lộ ra một nụ cười khinh miệt, sau đó liền thực tự nhiên ly khai.

"!" Nếu không phải nơi này có quá nhiều người có uy tín trên thương trường! Nếu không phải xem bên người cô ta còn có một tên chó săn! Thì hôm nay hắn nhất định phải nói rõ ràng với ả, để xem đến cùng mình là cái mặt hàng gì!

Chờ xem! Một ngày nào đó, hắn muốn bóp nát ả, hung hăng đạp ả vào trong bùn lầy. Thứ hèn mọn hạ lưu như vậy cũng dám nói chuyện như thế với hắn!?

Tại chung cư số 6 tiểu khu Gia Viên gần trung tâm thành phố, Khưu Thành lúc này đang xuyên qua "Thiên La nhãn" nhìn một màn đặc sắc phát sinh trong dạ tiệc mừng năm mới. Cậu còn tinh tường thấy được trong ánh mắt của người thanh niên nọ còn toát ra ác ý nồng đậm.

Xem ra mai sau phải dặn Thẩm Tinh cẩn thận một chút mới được. Mà bản thân cậu bên này, tốt nhất cũng phải cẩn thận hơn.

Sau khi dạ tiệc mừng năm mới qua đi, ba người Thẩm Định Quân ngồi xe về nhà. Trên đường, hắn liền phát hiện con trai bảo bối của hắn đầy mặt là vẻ muốn nói lại thôi.

"Làm sao, con có gì muốn nói hả?" Thẩm Định Quân hỏi hắn.

"Không, không có gì." Bộ dạng của Thẩm Hàn Vũ giống như có điểm không biết đến cùng có nên nói hay không?

"Có chuyện gì, con cứ nói thẳng đi!" Thẩm Định Quân thoáng có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi. Trong bữa dạ tiệc vừa nãy, lão đã hao tổn không ít tinh lực để chu toàn mấy lão hồ ly kia.

"Ba, con vừa chạm mặt Thẩm Tinh." Thẩm Hàn Vũ nói.

"Làm sao?" Thẩm Định Quân hỏi hắn.

Đêm nay, trước lúc xuất phát, Thẩm Định Quân đã dặn dò qua hai mẹ con Thẩm Hàn Vũ, để bọn họ đêm nay đừng đi trêu chọc Thẩm Tinh, miễn cho nhiều người vây xem, chê cười nhà họ. Không nghĩ tới Thẩm Hàn Vũ cuối cùng vẫn không thể nhẫn được tính tình. Haizz, đến cùng vẫn là người trẻ khí thịnh, Thẩm Định Quân ở trong lòng ai thán.

"Không có gì, ba, Thẩm Tinh này thật sự rất kỳ cục." Thẩm Hàn Vũ vẫn là một bộ dáng không quá muốn nói.

"Nó đã nói những gì, con kể lại cho cha nghe xem." Thẩm Định Quân thúc giục.

Đứa con trai này của lão cái gì cũng tốt, chính là có vài thời điểm hay học theo mẹ của nó, thích làm ra bộ dáng như đàn bà, nhăn nhăn nhó nhó, đôi khi cũng sẽ tỏ ra chút lòng dạ hẹp hòi. Thẩm Định Quân cảm thấy con trai có điểm tâm tư này nọ không có gì không tốt, chỉ là hôm nay lão thật sự quá mệt mỏi, không như ngày thường có thể cong cong uốn uốn với hắn.

"Chị ta..." Thẩm Hàn Vũ khẽ hé rồi lại khép miệng, khép rồi mở, cuối cùng vẫn nói ra: "Chị ta nói con không có tên trong hộ khẩu. Đợi tới ngày nào đó cha đi rồi, con cũng không có quyền thừa kế."

"..."

Sau khi Thẩm Hàn Vũ nói hết những gì đã nghĩ từ trước, liền bắt đầu cẩn thận quan sát biểu tình của ba hắn. Thẩm Định Quân nghe những lời này xong, trên mặt lại chẳng có biểu lộ gì, vẫn như trước nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi dưỡng thần. Qua hồi lâu, đều không thấy lão phản ứng gì.

Ngồi ở trên ghế phó lái phía trước, mẫu thân của Thẩm Hàn Vũ đã xiết chặt hai tay. Bà đợi nhiều năm như vậy, cũng chỉ vì chờ một ngày Thẩm Định Quân có thể sớm ly hôn với mụ đàn bà kia. Lúc này, con của bà lại đưa ra vấn đề đó, bà một mặt âm thầm chờ mong ở trong lòng, một mặt lại thập phần thấp thỏm. Chỉ sợ những lời nói của Thẩm Hàn Vũ sẽ khiến cho ba của nó rét tâm, về sau hai mẹ con bọn họ sẽ dần dần thất sủng.

"Con lo lắng sao? Sợ cha mai này chết đi, ngay cả một xu dính túi cũng không có à?" Qua thật lâu sau, Thẩm Định Quân mới rốt cuộc nói chuyện.

"Sao vậy được, ba. Con chỉ cảm thấy chị ta rất kỳ cục, nhịn không được liền muốn nói lại cho ba biết. Ba, người trăm ngàn đừng nghĩ nhiều..." Thẩm Hàn Vũ liên tục giải thích.

"..." Thẩm Định Quân khép mí mắt, trên mặt biểu tình đen tối không rõ.

Lão nguyên bản tính đợi đến khi mình kinh doanh ở thành phố Tân Nam được một đoạn thời gian, quan hệ nào có thể mượn sức đều mượn sức, sự tình nên chuẩn bị cũng đều chuẩn bị tốt. Đến khi ấy, lão sẽ đâm đơn ly hôn lần nữa, phần thắng sẽ so với hiện tại cao hơn nhiều.

Không nghĩ tới, lão bên này còn đang khổ tâm kinh doanh, con của lão đã đợi không kịp. Sợ ngày nào đó mình chết đi, nó sẽ không có quyền kế thừa...

Thẩm Tinh sao? Xem ra nha đầu kia thật sự có vài phần năng lực. Mà ngay lúc này đây, nha đầu kia đã vững vững vàng vàng đâm một nhát đao vào lòng lão.

Chương 105: Thiện duyên

Thẩm Định Quân hiển nhiên không phải là loại người bị đao chém mà không trả đũa.

Lúc trước, lão còn nể tình Thẩm Tinh là con gái của mình nên không tính toán ra tay với cô. Cứ nghĩ nha đầu kia nếu thật có thể phát triển, tương lai tại thành phố Tân Nam này sẽ có một phần của cô, lại có một phần của Thẩm Hàn Vũ. Hai đứa đều là con của lão, sự nghiệp đều thành, nói ra, cũng là một đoạn giai thoại.

Nhưng Thẩm Tinh nếu dung không được đứa em trai này, vậy thì đừng trách thằng cha của nó hạ thủ không lưu tình.

Về phần Thẩm Hàn Vũ, Thẩm Định Quân tin tưởng, đứa nhỏ này chỉ là nhất thời bị mê hoặc tâm tư. Nếu không có Thẩm Tinh châm ngòi, con hắn hôm nay sẽ tuyệt đối không nói ra những lời như vậy với cha nó.

Huống chi, đối với đứa con trai này, trong lòng Thẩm Định Quân cũng có chút áy náy. Bởi vì cái giá để ly hôn quá cao, nên lão vẫn không thể cho con trai một thân phận đường hoàng. Mấy năm nay, con trai của lão đã phải chịu rất nhiều ủy khuất.

Vô luận là Thẩm Tinh hay Khưu Thành, đặt ở trong mắt Thẩm Định Quân đều chỉ là tôm tép. Trước đó, lão sở dĩ không động tới Khưu Thành, là vì không đáng. Huống chi đối phương lại không sợ chính mình, sau lưng tên Khưu Thành kia tựa hồ còn có chút quan hệ, lão sẽ không tất yếu đi trêu chọc.

Thế nhưng tới khi đối phương làm phiền chính mình, Thẩm Định Quân cũng chả hề kinh hoảng. Cho dù Khưu Thành cùng Bạch lão đại có chút quan hệ, chẳng lẽ Bạch lão đại sẽ vì một con tép xé rách mặt với một ông lớn của thành phố Tân Nam?

Thẩm Tinh cùng Khưu Thành thì là cái thá gì? Không phải chỉ là một nhà máy nuôi cá sao? Hai đứa nhãi nhép chưa thấy cảnh đời, còn chưa trải qua biến cố trong sự nghiệp, đã dám vuốt chòm râu của lão hổ, thật sự là không biết sống chết.

Bọn họ không phải muốn làm từ thiện sao? Được, lão ngược lại muốn xem, từ thiện thật sự có làm tốt đến vậy không?

Thời gian rất nhanh tiến đến đầu tháng 1, vấn đề lương thực của thành phố Tân Nam tuy đã thập phần khẩn trương, nhưng vẫn còn miễn cưỡng duy trì cục diện ổn định. Chờ qua hết tháng này, đến tháng 2, chỗ bán lương thực trong thành phố của bọn họ còn lương thực để bán cho thị dân hay không, mọi người đều sẽ biết được kết quả.

Đồng thời, người bên ngoại địa không được chứng thực vấn đề hộ khẩu cũng càng ngày càng nhiều. Những người này muốn điền đầy bụng, chỉ có thể tìm một phần công tác, hoặc là ra giá cao mua lương thực từ chợ đen, hoặc là mạo hiểm tính mạng vào thâm sơn hái thuốc. Còn có một bộ phận lấy việc cắt cỏ đem bán mà sống mỗi ngày.

Bên phía nhà máy nuôi cá của Thẩm Tinh, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến bán cỏ, trừ phần tiêu hao tất yếu, số cỏ dư ra đều sẽ để cho công nhân trong nhà máy sử dụng kỹ thuật ủ phân xanh tồn trữ.

Ấn theo ý của Khưu Thành, chỉ cần trong tay cậu còn có lương thực, thì việc thu mua cỏ khẳng định sẽ vẫn tiếp diễn. Dù sao chờ mùa đông tới, nhiều dê như vậy cũng đều phải ăn cỏ, mà giá thu mua cỏ hiện tại cũng rất thấp.

– oo –

Buổi chiều hôm đó cũng như bao ngay bình thường khác, bên nhà máy nuôi cá không ngừng có người từ bốn phương tám hướng tụ hội.

Bởi vì cỏ cho gia súc ăn quanh thành phố Tân Nam trong mấy ngày qua đều bị con người cắt gần hết, nên muốn tìm được bãi cỏ có thật nhiều cỏ sinh trưởng, thì phải đi đến nơi xa hơn. Trong 2 tháng qua, thường có người sẽ mang theo cả nhà đến các thôn trấn quanh đây cắt cỏ, một lần ra ngoài liền mất 3 – 5 ngày. Thế nhưng tương ứng với thời gian bỏ ra, số cỏ mang về cũng rất khả quan. Có người kỵ xe ba bánh còn người kéo xe đẩy tay, bọn họ mỗi lần bán cỏ xong, đều sẽ đảm bảo được đồ ăn cho gia đình trong mấy ngày kế tiếp.

Buổi chiều hơn 3 giờ, đội ngũ trước nhà máy càng kéo càng dài, trong khi bánh ngô trên sạp của hai cậu cháu lão Hồ lại càng ngày càng ít, mắt thấy đã sắp chạm tới đáy.

"Bánh ngô sắp hết rồi, phía sau không cần xếp hàng nữa, ngày mai tới sớm lấy đi." Lão Hồ thấy ở cuối đội ngũ vẫn còn nhiều người đến xếp hàng, liền nhắc nhở bọn họ.

Loại chuyện giống như vậy, gần đây cũng thường thường phát sinh. Từ xế chiều trở đi, thưởng sẽ rất khó đổi được bánh ngô. Nếu sáng mai lại đây xếp hàng, bình thường sẽ có thể đến phiên bọn họ. Có vài người có đông thân nhân, ngược lại có thể phân công nhau hành động. Một mặt sẽ đặc biệt an bài người ở lại xếp hàng bán cỏ, những người khác cứ theo lẽ thường đi cắt cỏ.

"Ai nha, lại không có, hôm nay so với ngày hôm qua còn hết sớm hơn." Ở phía sau đội ngũ, có người thở dài nói.

"Ngày mai phải sớm đến đây xếp hàng. Hơi chậm một chút, người sẽ đặc biệt nhiều. Hơn nửa ngày cứ trì hoãn ở trong này, còn lại nửa ngày cũng không đủ làm gì, tiếp tục như vậy mãi sao mà chịu nổi chứ?"

"Đừng có mà ai thán. Chỗ chúng ta như vậy đã tốt lắm rồi, tôi có một người bạn học tại thành phố XX. Hắn là người địa phương còn không qua nổi những ngày nay, còn không bằng chúng ta nữa. Chính phủ không có lương thực để bán, bọn họ cũng không có nơi kiếm cơm ăn. Cứ như thế, nói không chừng sẽ chết đói mất. Hắn còn hỏi bên chúng ta thế nào, muốn di tản đến đây."

"Đến đây làm gì? Nhà máy nuôi cá này cũng không biết có thể chống đỡ được bao lâu. Với đà này, cho dù có nhiều lương thực hơn cũng phải đến lúc hao bằng sạch."

Những người này mồm năm miệng mười, đều không hề sốt ruột. Người xếp phía trước lại nghĩ, nói không chừng vận khí tốt, vừa vặn sẽ đến phiên bọn họ. Người phía sau lại nghĩ, chờ một lát nữa người đứng trước đều đi hết, bọn họ nói không chừng còn có thể nhặt mót vài thứ.

Dù sao lúc này đã không còn sớm, bọn họ cũng không thể ra ngoài cắt cỏ. Ai nấy đều nhàn rỗi, ở đâu nhàn rỗi chả như nhau, cứ tiếp tục xếp hàng là được.

Lão Hồ hô vài tiếng, thấy đám người ở phía sau đội ngũ chẳng có chút ý tứ giải tán, hắn cũng không để ý đến nữa. Mỗi ngày đều như vậy, hắn đã thành thói quen, chẳng qua, nhân số người đến hôm nay giống như so với bình thường càng nhiều hơn.

Bây giờ chỉ mới hơn 3 giờ 50 phút chiều, còn chưa đến 4 giờ, lão Hồ nhận lấy số cỏ cuối cùng, liền phất phất tay với đám người phía sau: "Hôm nay bánh ngô đã không còn, mọi người mau giải tán đi!"

"Gì, liền không có? Lúc này mới mấy giờ, còn chưa đến 4 giờ đâu!" Trong đội ngũ có người lớn tiếng hô một câu.

"Hôm nay đã không còn bánh, ngày mai đến sớm một chút." Lão Hồ biết những người này cắt cỏ đổi vài cái bánh ngô không dễ dàng, cũng không cùng bọn họ đấu khí, ôn tồn nói thêm một câu.

"Con mẹ nó! Ngày hôm qua đến ngày hôm qua không có, hôm nay đến hôm nay lại không có, mấy người không phải đang chơi lão tứ đấy chứ?" Bất đồng với những người thường lui tới chỉ oán giận hai tiếng liền từ bỏ, ngược lại, người này thế nhưng còn cao giọng tức giận mắng to.

"ĐM! Còn lên tin tức này nọ, nói rất dễ nghe, kỳ thật chính là làm bộ thôi chứ gì?" Bên cạnh lập tức có người phụ họa.

"Chỉ bày đặt thiếp vàng lên mặt thôi, nào có dám lấy lương thực ra. Đây rõ ràng là muốn đùa giỡn chúng ta như lũ xiếc khỉ. CMN người ta xem xiếc khỉ còn phải trả tiền xem nữa! Tụi bây chỉ nói một câu là cho qua chuyện rồi sao?"

"Đồ con hoang, đập nhà máy của chúng đi. Cho bọn chó chúng xem, những người cũng khổ chúng ta không dễ bị lừa gạt như thế đâu!"

"Đập nó! Đập nó!"

"..."

Trong đám người liền bộc phát ra rất nhiều thanh âm phẫn nộ, ồn ào muốn đánh muốn đập, còn có người không ngừng dũng mãnh lao tới cửa nhà máy.

Mắt thấy tình huống lập tức sẽ mất khống chế, lão Hồ vội vàng dắt lấy cháu trai, cùng với vài bảo an của nhà máy, hợp lực đem cửa sắt nhà máy đóng lại. May mà những người này chỉ giỏi mắng, chứ không dám xông về phía trước, nhờ vậy cửa nhà máy mới thuận lợi đóng lại.

Những người này đại khái là muốn dùng ngôn ngữ xúi giục những người khác cùng bọn họ quậy phá, tốt nhất có thể kích động quần chúng chung quanh, cùng đến phá phách cướp bóc. Đến khi ấy cho dù công an có lại đây, đại khái cũng sẽ thấy bọn họ người đông mà không làm gì được.

Chỉ tiếc phản ứng của những người khác không quá xuất lực, có vài người rõ rệt không muốn can thiệp, lúc này đã yên lặng thối lui qua một bên. Còn có một ít người thoạt nhìn mặc dù có điểm động đậy, nhưng rõ rệt còn đang do dự. Đầu năm nay, án phạt rất nặng, nếu thật nháo ra chuyện gì, bên trên xử lý tới tay, cũng không phải chuyện giỡn. Dạo gần đây, người phạm tội trong thành phố, hoặc là trực tiếp ăn đạn, hoặc sẽ bị lôi hết đến khu Tây Bắc nghèo nàn đào quặng. Muốn ở trong nhà giam ăn không ngồi rồi như xưa à, cứ nằm mơ đi!

"Con mẹ nó, thằng tró lưu manh mày nhảy ra từ đâu hả, mày đang ngại sống quá thư thái phải không?"

Trong lúc những người đó còn đang làm ầm làm ĩ, thì ở phía bên kia đường đột nhiên truyền lại một đạo thanh âm không hài hòa. Chỉ thấy người nọ kỵ xe ba bánh, đang kéo một xe cỏ tính toán lại đây đổi bánh ngô, thế nhưng hắn hôm nay hiển nhiên đã tới chậm.

"Mày CMN là thằng nào? Chán sống hả?" Mấy tên gây chuyện nhất thời thẹn quá thành giận, không hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ hôm nay trở về khẳng định sẽ bị xui xẻo.

"Tao còn chưa hỏi tới tụi mày đó? Lão tử ở đây bán cỏ đã được một thời gian, chưa bqo giờ gặp qua lũ tôn tử chúng mày! Thế nào? Muốn gây chuyện? Ông Vương ông Cao, mấy người liền cứ trơ mắt như vậy nhìn đám cháu rùa này?" Người này nói xong, liền điểm danh vài người trong đám đông.

"Không phải là do Lam ca anh không có tới sao? Chúng tôi bên này cũng không có người đáng tin cậy nha." Trong đám người trốn ở mặt bên, lúc này liền có người ngượng ngùng nói chuyện.

Tình huống vừa nãy,nếu không có một người có tiếng nói, ai dám đứng ra nói chuyện? Ngay cả chút giúp đỡ cũng không có, đối phương nhân số cũng không ít, nhào ra chả phải là tìm đánh sao?

"Thật con mẹ nó đám tạp chủng!" Người được gọi là Lam ca mắng một tiếng, sau đó liền từ trên xe ba bánh nhảy xuống, hướng về phía nhóm người đứng ở cửa nhà máy, hỏi: " Vừa nãy là thằng tôn tử nào muốn nháo chuyện?"

"Có vài tên lạ mặt, em trước giờ chưa từng thấy bọn họ tới đây bán cỏ." Lam ca kia đi thẳng một đường qua bên này, lập tức liền có không ít người tụ tập cạnh hắn. Bên trong đám người này còn có vài đứa nhóc mới chỉ mười mấy tuổi, cũng có cụ ông cụ bà năm sáu mươi tuổi, còn có một vài người phụ nữ cầm đòn gánh, gậy gộc.

"Nhóm tôn tử kia, mau cút nhanh, đừng làm cho lão tử từng bước từng bước đem các ngươi bắt lại đây." Lam ca nói xong, liền sải chân hướng về phía đám cháu rùa dám đùa giỡn uy phong trước mặt.

"Hừ, các ngươi chờ đấy." Người nọ thấy tình cảnh này, biết nhiệm vụ hôm nay của mình đã không thể hoàn thành, nên liền ngoan cường quẳng ra một câu miệng cọp gan thỏ, rồi mang theo vài người xám xịt chạy biến. Ngay cả số cỏ bọn họ mang đến làm đạo cụ cũng chả thèm nhặt.

"Xem ra chúng ta lại mất công một hồi rồi." Bên trong nhà máy nuôi cá, tại văn phòng quản đốc, Thẩm Tinh cùng Khưu Thành đang thông qua máy ghi hình nhìn chuyện phát sinh bên ngoài nhà máy.

Thấy sự tình không cần chính mình ra tay, có người liền giúp bọn họ thu thập mấy tên nháo chuyện, Thẩm Tinh cũng hơi có chút cảm thán. Cái gọi thiện có thiện báo, chính là tình huống giống như hôm nay. Vài năm gian nan qua đã khiến cô buông tay cái gọi là sự lương thiện kia từ lâu, nay nếu không phải vì Khưu Thành, chính cô cũng không có khả năng gặp được một phần thiện duyên như vậy.

"Xem ra chúng ta thu mua cỏ nuôi gia súc thời gian dài như vậy cũng không uổng công." Khưu Thành cũng cười nói.

"Chính là phải tốn mất một lượng bột ngô khổng lồ." Thẩm Tinh còn nói.

Ngày hôm qua, cô từ chỗ Khưu Thành biết được tin tức buổi chiều hôm nay sẽ có người gây chuyện tại nhà máy, cho nên cô cũng đã làm một ít chuẩn bị. Hiện tại trong nhà máy của bọn họ, cũng không còn bình thường như mặt ngoài thoạt nhìn. Chỉ cần cô ra lệnh một tiếng, trong mấy gian phòng bên cạnh sẽ xộc ra không ít người. Những người này đều do bọn họ hao tốn bột ngô mướn đến.

"Người kêu Lam ca này rất được, bên cô có muốn nhận không?" Khưu Thành hỏi. Thẩm Tinh bên này nếu không cần, thì bên chỗ cậu sẽ hốt người. Đương nhiên, cậu đã tự tay ném cành oliu, đối phương nhận hay không cũng là chuyện của họ, chung quy, dưa hái xanh không ngọt.

"Bên tôi vừa vặn còn thiếu một đội trưởng đội cảnh vệ." Thẩm Tinh đáp lời. Sau khi thấy bản lĩnh nhất hô bá ứng của người nọ, muốn để hắn đảm nhận chức trưởng nhóm bảo an, đại khái không thành vấn đề.

"Vậy đi, chuyện bên này liền giao cho cô, tôi cần phải trở về." Khưu Thành nói xong liền đứng dậy khỏi vị trí. Thời gian đã không còn sớm, A Thường chắc đã tan học rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro