CHƯƠNG 96 - 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 96: Trò khỉ

Chiều ngày hôm sau, thời điểm Khưu Thành và A Thường cùng nhau khiêng cây ớt mầm xuống lầu, vừa vặn gặp phải mẹ con Giáo Ngọc Bình vừa ra ngoài trở về. Lúc ấy, Giáo Ngọc Bình đã kéo Khưu Thành sang một bên nói chuyện.

"Ngày hôm qua, Mai Mai nói A Thường đã treo ngược ở ngoài lan can tầng 15, còn cho cháu một trái trứng gà. Ai u, cậu ấy làm vậy rất nguy hiểm đó!!! Bởi chị nghĩ qua nghĩ lại vẫn là nên nói cho cậu biết." Giáo Ngọc Bình cũng có chút khó xử, nguyên bản công việc hiện tại đang rất tốt đẹp. Cô đã luôn tâm niệm nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng việc này chung quy vẫn tương đối nghiêm trọng.

"Lúc trở về tôi sẽ nói với cậu ấy. A Thường rất thích leo trèo." Khưu Thành cười nói.

"Ai nha, vậy cậu nên nói chuyện đàng hoàng với em trai. Cao như vậy, thật sự không phải trò đùa đâu." Giáo Ngọc Bình nguyên bản còn không tin tưởng lời con gái nhà mình nói cho lắm, chung quy sức tưởng tượng của con nít rất phong phú, không hề có giới hạn. Chuyện nhóc nói lại là điều không tưởng như vậy, người lớn bình thường đều không hề dễ dàng tin tưởng. Nhưng xem phản ứng của Khưu Thành, cô đoán chắc có lẽ đã có chuyện như vậy xảy ra.

Khưu Thành cười cười đáp ứng, chờ lát sau đi lên lầu, cậu mới nói với A Thường: "Về sau lúc leo cao cần chú ý đừng để người khác nhìn thấy, con nít cũng không được."

"Ô." A Thường ngoáy ngoáy cổ, đáp ứng. Trong tâm lại nói con non của nhân loại thật phiền toái, cho nhóc trứng gà thì vụng trộm ăn luôn là được, còn nói cho người lớn nghe làm gì không biết.

"Ngày mai là thứ hai rồi, anh mau đi làm bài tập đi!" Tuy Khưu Thành cũng biết năng lực học tập của A Thường rất mạnh, học một chữ lạ căn bản không cần chép ba bốn đến năm mươi lần nhiều như người ta. Thế nhưng bài tập vẫn phải làm, không làm liền tương đương với việc khiêu chiến với quyền uy của thầy cô giáo, khẳng định sẽ bị trừng phạt.

"Ô..." A Thường ủ rũ, ngoan ngoãn nằm sấp trên đệm làm bài tập.

Khưu Thành nói hắn tối thiểu cũng phải học cho đến khi sơ trung (trung học cơ sở). Từ bây giờ đến tốt nghiệp cấp ba, tính tính thời gian còn tới mấy năm lận, một năm có hai học kỳ, mỗi học kỳ còn mất bốn tháng... Ô, còn phải học rất rất lâu nha.

Ở bên cạnh, Khưu Thành sáp lại gần nhìn nhìn, gặp trước mặt A Thường có một quyển sách ngữ văn, bên cạnh đặt sách bài tập, nhưng chàng mèo lúc này lại đang giơ bàn tay đếm đếm, chả biết tính đến tính đi là đang tính cái gì nữa.

Đảo mắt, thời gian đã đến cuối tháng 11, số hoa màu mà bọn Khưu Thành trồng trên nóc nhà cũng đã thu hoạch hết. Khoai lang bắp ngô đậu nành, đều là những cây lương thực không quá đặc biệt đáng giá.

Hiện tại, những hạt bắp đem phơi khô đều bị cậu chất đống trong những căn phòng hướng bắc. Đậu nành thì vẫn như cũ cung ứng cho gia đình nhà họ Vương làm đậu hũ cùng chao. Khoai lang thì bị Khưu Thành lấy ra một số đem chế biến, số còn lại thì để tồn kho không đụng vào.

Thời điểm mẻ khoai lang vừa được đào ra, Khưu Thành liền đem cọ rửa một phần, rồi lại lựa ra mấy củ khoai lang ngon ngon không lớn không nhỏ, không có lỗ sâu đục bỏ vào trong nồi lớn chậm rãi nấu. Sau khi nấu chín, cậu lại vớt ra, cắt miếng phơi nắng làm khoai lang khô. Thời điểm A Thường đi đến trường mỗi ngày, cậu đều phải bỏ vào cặp sách của anh chàng một ít.

Đối với số khoai lang còn lại, cậu sẽ dùng dụng cụ bào chuyên biệt bào thành dạng sợi nhỏ, đặt lên chiếu khiêng đến nóc nhà phơi khô, rồi lại dùng túi nhựa không thấm nước cất chứa. Về sau mỗi ngày khi cần nấu cám heo, cậu chỉ cần bỏ vào trong đó chút thứ này, heo ăn vào đều rất dễ lên cân.

Suy xét đến khả năng vấn đề lương thực trong mùa đông năm nay sẽ tương đối nghiêm trọng, Khưu Thành đã đem số lúa mới thu hoạch được gần đây bán luôn cho Bạch lão đại.

Thời điểm giao dịch, cậu mới biết được, nguyên lai giá gạo gần nhất ở bên tỉnh lị đã hạ xuống, mà giá bột ngô lại tăng cao ngất ngưởng. Xem ra không ít người đều đã nghe được tiếng gió, chỉ sợ mùa đông năm nay sẽ trôi qua không dễ dàng.

Lúc đang nghĩ đến việc này, chuông cửa lại vang lên. Từ bên ngoài liền vọng đến mấy tiếng kêu loạn chú Khâu cùng A Thường của lũ nhỏ. Không cần phải nói, khẳng định là đám nha đầu tiểu tử nhà nhà họ Vương lại đến nữa.

Đám tiểu quỷ lúc giáp mặt với Khưu Thành đều sẽ đồng loạt gọi chú, còn lúc hỏi han đến A Thường liền trực tiếp gọi danh tự, hoàn toàn quên mất mấy vụ bối phận này nọ.

A Thường vừa nghe đến thanh âm của bọn nhóc, liền nhịn không được lăn một vòng trên cái đệm. Hắn thật chán ghét cái đám bóng đèn nhỏ kia.

"Chú Khâu, bọn con đến tìm A Thường cùng làm bài tập." Cửa vừa mở ra, vài đứa nhóc con liền nối đuôi đi vào. Đứa thì ném túi sách, quẳng túi sách, đứa thì chiếm sofa lăn sofa, hành động nom có vẻ rất quen thuộc.

"Sao mấy người lại tới nữa?" A Thường oán giận.

"Hì hì, A Thường à, bài tập của anh làm tới đâu rồi? Nghe nói bài tập cuối tuần của lớp anh siêu cấp nhiều nhá." Tiểu tử A Lỗi cười hì hì bảo, căn bản không đem cái bộ mặt như oán phụ của A Thường coi ra gì.

"Sắp xong rồi." A Thường nói dối.

"Lừa ai hả? Trước giờ, anh nếu không đợi đến một khắc cuối cùng sẽ không hoàn thành bài tập đâu. Để em xem xem! Chao ôi, còn chưa bắt đầu viết nữa là." A Kiệt mở sách bài tập của A Thường ra nhìn nhìn, sau đó liền hô to gọi nhỏ.

"Bộ ai kia làm xong rồi hả?" A Thường hỏi hắn.

"Hé hé, còn chưa bắt đầu." A Kiệt sờ sờ mũi, đem sách bài tập đặt về chỗ cũ cho A Thường.

"Được rồi, nhanh làm bài tập đi, đừng tám chuyện nữa." Tiểu Linh lúc này đã đem tập bài tập của cô nhóc bày trên bàn trà, sau khi lấy bút mấy liền bắt đầu viết a viết.

"Vậy mấy đứa ngoan ngoãn làm bài tập. Chú đi lên lầu xem xét một chút, đêm nay chúng ta sẽ ăn mì xào tương. Vẫn là quy tắc cũ, viết xong bài tập mới được ăn cơm." Khưu Thành đã nói với lũ nhỏ như vậy trước khi lên lầu.

Mấy đứa tiểu quỷ này đến nhà bọn họ làm bài tập cũng không phải lần đầu, bình thường khi tụi nhỏ lại đây, Khưu Thành đều phải lo cả chuyện nấu cơm cho chúng.

Đám nhỏ vừa đến, thời gian làm bài tập của A Thường cũng không kéo dài quá lâu. Nguyên nhân một phần là do phần thưởng cho đứa hoàn thành bài tập đầu tiên chính là có thể chạy đến bàn chọn chén cơm lớn nhất trước. Đương nhiên, cũng vì ai đó còn có ý tứ muốn biểu hiện trước mặt nữa kia của mình. Với lại nếu hắn mà bại bởi đám nhóc xấu xa này, quả thực rất mất thể diện à.

Khưu Thành một mình lên tầng 15, thông qua "Thiên La nhãn" quan sát động thái ngày hôm nay quanh thành phố Tân Nam. Gần đây, thế cục ở thành phố Tân Nam hơi có chút khẩn trương, nên số lần Khưu Thành sử dụng "Thiên La nhãn" cũng thường xuyên hơn trước.

Phía trên đã hạ văn kiện, yêu cầu các thành phố lớn nhỏ trên toàn quốc mau chóng chứng thực hộ tịch cho những người dân di cư từ phương Nam đến. Bắt đầu từ tháng 12, cần phải để cho bọn họ được đối xử như người dân bản xứ, được hưởng quyền lợi có hạn ngạch mua thức ăn như bao người.

Thế nhưng văn kiện dù đã đưa tới, lương thực lại chẳng thấy xuất hiện. Phía lãnh đạo cấp cao ở thành phố Tân Nam, mấy ngày này cũng đã có chút sứt đầu mẻ trán. Mắt thấy ngày lành đã sắp đến, ai cũng không muốn mất chức vào thời điểm này, nhưng nhiều người như vậy, lương thực phải đưa từ nơi nào đến cho đủ?

Mặt trên không có hàng, bọn họ đành phải thu từ dưới tay. Do đó vào mấy hôm nay, các vị lãnh đạo ở thành phố Tân Nam đều đi một vòng đến tìm các chủ nông trường để nói chuyện. Hi vọng có thể cầm được ít lương thực từ chỗ những chủ nông trường này, mà lợi thế đàm phán của bọn họ, chính là những khu đất trực thuộc thành phố Tân Nam.

"Văn Hải à, cậu giao hết lương thực ra như vậy, có phải đã có hơi nóng nảy rồi không?" Tại trung tâm thành phố Tân Nam, trong một tòa nhà bên cạnh bờ sông Tân Nam, Cát Hồng Xương đang nói chuyện với em rể Ngải Văn Hải.

"Tình huống năm nay vừa thấy đã biết không tốt, lương thực bên trên đã rơi vào thế bí, phía dưới lại có không ít người ngóng trông chờ mua lương. Tuy khu vực của chúng ta cũng có sản xuất, nhưng lại gặp phải mấy người phía Nam di cư đến, liền tính mọi người đều lấy lương thực ra hết, cũng không nhất định có thể thuận thuận lợi lợi qua hết mùa đông này. Chứ đừng nói đến chuyện mấy lão hồ ly kia đều có tính toán nhỏ nhặt trong lòng cả."

Ngải Văn Hải tựa vào sofa, rít từng ngụm nhỏ từ điếu thuốc. Chậc chậc, mùi vị này rất được. Xem ra mấy kẻ phía trên kia hiện đã như lửa đốt mông, nếu không phải vì chuyện lương thực, thì căn bản đừng mong bọn họ có thể đem thứ tốt như vậy ra ngoài.

"Cho dù là thế, nhưng nếu chúng ta hiện tại đều lấy lương thực ra hết, đến khi ấy không phải đều mất hết lợi thế sao?" Cát Hồng Xương nói.

"Anh vợ à." Ngải Văn Hải chậm rãi phun ra một vòng khói, nói: "Lúc này mà không ra tay thì sẽ có rất nhiều người chết."

Hắn vừa nói như vậy, Cát Hồng Xương cũng trầm mặc. Tuy nói bọn họ từ trước cũng không phải chưa từng trải qua cảnh giết người vì đánh đổi, song tình huống hiện tại lại không giống như vậy. Trước kia, vaccine phòng ngừa virus X còn chưa được nghiên cứu ra, ai biết nhân loại có thể rơi vào cảnh diệt vong hay không? Khi ấy căn bản là nhìn không thấy hi vọng, dưới tình huống như vậy, những thủ đoạn bọn họ sử dụng không khỏi có chút cực đoan thiết huyết.

Nhưng tình huống trước mắt đã khác xưa. Nay, thế đạo nhìn như sắp tốt đẹp trở lại, bọn họ không thể làm gì khác ngoài việc vươn một cánh tay hỗ trợ, nói không chừng vài người tốt số còn có thể sống được qua ngày.

"Anh nói với bọn họ, mấy tháng kế phải yên tĩnh chút. Trông kỹ thức ăn của chúng ta là được, những chuyện khác thì đừng can thiệp vào." Một lát sau, Ngải Văn Hải mới mở miệng lên tiếng.

"Được, anh hiểu rồi." Cát Hồng Xương đáp.

Nhìn đến đây, thái độ của Ngải Văn Hải đã được xác minh rõ ràng. Khưu Thành đem hình ảnh xoay chuyện, xem xét một vài nhân vật còn lại đang nắm lương thực trong thành phố Tân Nam.

Kết quả đúng y như những lời Ngải Văn Hải nói. Những người này đều có tư tâm riêng của mình. Khi các lãnh đạo tìm đến họ bàn chuyện lương thực, bọn họ mặt ngoài tỏ thái độ coi như phối hợp, sau một phen cò kè mặc cả, cũng đáp ứng thông qua việc trợ giúp một ít lương thực, thế nhưng mỗi người cơ hồ đều có chuẩn bị đường lui phía sau.

"Ba thật sự quá anh minh. Vẫn là sân nuôi vịt của chúng ta tốt nhất, bọn họ căn bản sờ không được chúng ta đã dùng mấy con vịt kia đổi được bao nhiêu lương thực về. Không giống mấy tên ngu kia, tính toán sản lượng một chút liền lộ rõ nội tình." Trong nhà của Thẩm Định Quân, Thẩm Hàn Vũ đang ra sức nịnh bợ lão cha của mình.

"Cái này gọi là tài tính toán. Hàn Vũ, con phải nhớ kỹ, muốn trở thành một thương nhân thành công, phải so với người khác nhìn xa hơn. Mà mấy tên có tầm nhìn hạn hẹp kia, ở trên con đường này chắc chắn sẽ không đi xa được đâu." Trên gương mặt vẫn thườngbiểu lộ sự đứng đắn của Thẩm Định Quân cũng khó nén được vài phần đắc ý, được con trai nịnh bợ như vậy hiển nhiên rất thoải mái.

"Đúng vậy, ba, đợi đến khi lương thực thật sự thiếu thốn tới nơi, chúng ta có thể lấy được bao nhiêu mẫu đất? Nghe nói Ngải Văn Hải đều đem tất cả lương thực ra đổi đất, thật sự là ngu ngốc mà." Thẩm Hàn Vũ lúc này cũng đầy mặt đắc chí hài lòng. Đồ của lão tử, đến cuối cùng không phải đều thuộc về hắn sao, mấy kẻ thậm hụt kia căn bản đừng nghĩ chấm mút cái khỉ gì.

"Người trẻ tuổi, chung quy vẫn quá non nớt." Thẩm Định Quân khinh miệt nói.

"Đợi đến khi ấy giá lương thực đội lên cao, chúng ta lại tùy tiện lấy mấy trăm cân đem ra ngoài, đổi tám mười khối đất của hắn về, ăn chết hắn." Thẩm Hàn Vũ biết cha mình không dễ đối đầu với Ngải Văn Hải cho lắm, nên lúc này bèn lửa cháy đổ thêm dầu.

Lúc trước bọn họ mới từ phía Nam trở về, rất nhiều thế lực bản địa đều biểu hiện tương đối bài xích. Ngải Văn Hải khi đó rất lãnh đạm với Thẩm Định Quân, tuy rằng chưa để lão bắt được lỗi, thế nhưng vẫn đồng dạng chưa cho lão lấy chút mặt mũi. Thẩm Định Quân ngoài mặt tuy chả thấy gì, kỳ thật ở trong lòng đã ầm thầm đánh một dấu bút cho đối phương.

Đương nhiên, trong chuyện này cũng bao hàm cả khinh thị cùng địch ý của Thẩm Định Quân đối Ngải Văn Hải. Lúc trước hắn ở tại thành phố Tân Nam nói một thì sẽ không có hai. Hiện tại thì sao, lời nói của Ngải Văn Hải nay so với lão còn giá trị hơn. Cái tên Ngải Văn Hải kia thì là cái thá gì chứ, năm đó Thẩm Định Quân hắn làm giàu, Ngải Văn Hải còn không biết đang ở công trường nào làm công nhân khiêng bao cát kiếm miếng cơm lót bụng.

"Hàn Vũ à, lề lối của con vẫn yếu kém lắm." Lão thần Thẩm Định Quân ra sức chỉ dạy cho con trai ngoan của mình: "Thật sự nếu chạm đến thời điểm thiếu lương thực bạo phát, lương thực dùng để cứu mạng người, không phải chỉ dùng giá cả để cân nhắc. Mạng người là giá gì, lương thực lại là bao nhiêu, con biết không?"

"Ba, ý của người là?" Thẩm Hàn Vũ khiêm tốn thụ giáo.

"Điều cha muốn nói tới chính là phải đặt tầm mắt về lâu về dài, kết cấu phải lớn. Con đừng chỉ nhìn chằm chằm chút lợi ích cỏn con này. Tại thành phố Tân Nam này, mảnh đất tốt nhất đang nằm trong tay ai? Còn có kế đến sẽ có những đại gia nào sắp di dời đến..." Thẩm Định Quân nói tới đây lại dừng một chút, nhìn về phía con của lão: "Chắc con đã hiểu rồi chứ!?"

"Dạ, con đã hiểu." Thẩm Hàn Vũ liên tục gật đầu, nhưng trong lòng hắn còn có nghi hoặc: "Nhưng mà ba, những người đó bình thường sẽ không thiếu lương thực, phải không?"

"Chậc, đầu bị lừa đá rồi à? Vĩ nhân đã nói như thế nào, khi có điều kiện thì tiến về trước, nếu không có điều kiện thì sáng tạo ra nó rồi mới tiến lên, rõ chưa?" (When the conditions exist, go ahead; when they don't exist, then create them and go ahead. – Dư Thu Lý)

"Rõ! Rõ ạ! Ba, sao người có thể nghĩ ra cái này hay vậy, ba mà không nói là con căn bản chẳng thể nghĩ tới."

"Con còn phải học nhiều."

"..."

Khưu Thành cắn khoai lang sấy khô, nhìn hai cha con nọ hát xướng làm trò khỉ, sau đó lại liên tục chuyển vài hình ảnh, quan sát hướng đi của mấy thủ hạ của Thẩm Định Quân, nhớ kỹ vị trí các kho lúa của lão.

Xem xem thời gian cũng không sớm, cậu liền đóng "Thiên La nhãn", xuống lầu làm mì xào cho A Thường cùng đám tiểu tử nha đầu của nhà họ Vương.

Chương 97: Lãnh đạo

Đợi đến ngày 29 tháng 11, phía trên ngược lại đã thật sự vượt qua muôn vàn khó khăn, hướng thành phố Tân Nam tống một đám lương thực đến.

Vì vậy vào buổi tối hôm nay, trong trong ngoài ngoài nhà ga đều có binh lính võ trang hạng nặng canh giữ, nhằm bài trừ tất cả nguy hiểm có thể khiến cho số lương thực mới tới gặp sự cố.

"Ha ha ha, thành phố Tân Nam chúng ta thật có mặt mũi. Ngay cả bên tỉnh lị còn chưa được đưa lương thực, vậy mà chúng ta lại có trước." Thị trưởng Hồng nhìn từng núi lương thực được dỡ khỏi xe, khuôn mặt phải nói là đặc biệt hớn hở.

Tuy nói đối với toàn bộ thành phố Tân Nam, số lương thực này vẫn như muối bỏ biển, nhưng lại giúp cho bọn họ tăng thêm chút khí thế. Chuyện khác không nói, ít nhất mọi người có thể an toàn vượt qua tháng 12 sắp tới.

"Đều là do Hồng lãnh đạo có cách hay à nha." Bên cạnh, một phó thị trưởng nửa đùa nửa thật ra sức vuốt mông ngựa.

"Lão Hồng tôi thì tính là cái rắm gì, tất cả đều phải xem mặt mũi của vị kia hết. Lão Thiệu à, đây chính là bảng hiệu của thành phố Tân Nam đó, tuy lão thần tiên người ta không thích cao giọng, thế nhưng chỗ cần nghĩ đến ổng thì phải nghĩ, cần cấp thì phải cấp, cao nhân nếu không muốn lộ diện, vậy khẳng định chính là không muốn bị người ta quấy rầy đến. Chúng ta cần phải bài trừ hết thảy khó khăn, khiến lão thần tiên vui vẻ lẳng lặng sống, ông nói đúng không?"

Hồng thị trưởng lúc này chính là điển hình của tâm tình đại hảo nên đầy mặt hồng quang, dù là đang vuốt mông ngựa của cao nhân vẫn có vẻ rất nghiêm trang. Kiểu gì hắn cũng không thể đắc tội cao nhân, số lương thực này đối với thành phố Tân Nam mà nói chính là chuyện lớn, nói không chừng lúc này người ta đang trốn ở địa phương nào đó quan sát bọn họ, nếu giờ mà biểu hiện tốt một chút, khẳng định không hề thiệt thòi.

"Ha ha." Tại chung cư số 6 tiểu khu Gia Viên, Khâu cao nhân thông qua "Thiên La nhãn" quan sát tình huống bên này đang thập phần hưởng thụ với việc vuốt mông ngựa.

Hôm nay, số lương thực được chuyển đến đối với thành phố Tân Nam bọn họ quả thật rất trọng yếu, cho nên lúc này cậu cũng thông qua "Thiên La nhãn" yên lặng quan sát tình hình khắp nơi. Lúc đầu, cậu chỉ muốn tận mắt chứng kiến lương thực được an toàn nhập khố, không nghĩ tới trong lúc vô tình lại bị mấy người lãnh đạo tại thành phố Tân Nam vừa vặn vươn tay chụp mông ngựa.

Mặc kệ là thật tâm hay giả ý, những lời mà ông ta vừa nói đều thập phần phù hợp với tâm ý của Khưu Thành. Cậu chả phải luôn nghĩ có thể sống những ngày tháng thanh nhàn sao?

Vì cho thấy thái độ của chính mình, cũng vì mượn sức cùng cổ vũ nhân tân. Đêm đó, Khưu Thành đã mò đến nhà của lãnh đạo nọ, thả một viên 'Giải trăm độc' trên đầu tủ, nhưng lại không nhắn gửi gì. Cậu biết lão hồ ly này khẳng định có thể minh bạch ý tứ của cậu.

"Lão Hồng, lão Hồng... Hồng Đức Cường!" Sáng sớm hôm sau, Hồng thị trưởng liền bị bà xã yêu dấu nhà mình đánh thức, vừa mới đầu vẫn là giọng nói đi theo lộ tuyến ôn nhu hiền lành. Đợi kêu vài tiếng không xong, thấy chồng vẫn ngủ như heo chết, nguyên hình của cọp cái lập tức lộ diện.

"Làm gì đó, hiếm khi mới được ngủ một giấc an ổn như vậy." Lão Hồng gần đây cũng không dễ dàng à, khó khăn đợi đến ngày hôm qua khi lương thực đã tiến vào kho lương, tinh thần của hắn mới thoáng thả lỏng, mới rốt cuộc được ngủ một giấc an ổn.

"Ai nha, ông mau đứng lên, tôi nói với ông chuyện này, lát nữa ngủ tiếp." Vợ của lão Hồng đến cùng vẫn xót ông chồng nhà mình, tiếng nói lúc này cũng giảm vài nấc âm lượng.

"Chuyện gì?" Hồng thị trưởng ngồi ở trên giường, gian nan đem ánh mắt mở ra một cái khe hở.

"Ông xem xem này, lúc tôi mới dậy nhìn lên tủ đầu giường. Ôi chao, ông nói xem có phải là thứ kia hay không...?" Vợ của lão nói xong, liền đem cái thứ gói trong khăn tay đưa đến trước mặt hắn.

"Hử?" Hồng thị trưởng mơ mơ màng màng tiếp nhận, cúi đầu nhìn cái thứ đặt trên tay, ánh mắt nhất thời trừng to thật to. Chỉ thấy hắn trước tiên đem cái viên kia để dưới mũi ngửi ngửi, sau đó trên mặt rất nhanh liền hiện ra thần sắc đại hỉ: "Không sai, không sai, là vị này, thứ này bà lấy từ đâu tới?"

"Không biết, chúng ta đều ngủ cùng một chỗ cho đến sáng. Lúc dậy tôi nhìn thấy nó ở trên tủ đầu giường. Tôi thấy cái này giông giống, cho nên mới nhanh chóng kêu ông dậy xem." Vợ của hắn đã trả lời như vậy.

"Ai nha, thật sự là cảm tạ cao nhân, cảm tạ cao nhân. Về sau lão nhân gia ngài nếu có chuyện gì cứ tùy tiện phân phó, tùy tiện phân phó." Hồng thị trưởng vui vô cùng, nắm lấy viên'Một cơ hội sống' thì thào tự nói. Thật đúng là song hỷ lâm môn mà, không nghĩ tới một đoạn nói mò của mình ngày hôm qua, thế nhưng có thể mang đến thu hoạch lớn như vậy.

Đương nhiên, chuyện này cũng đã nghiệm chứng ý nghĩ trước kia của lão, đó là cao nhân vẫn luôn quan sát bọn họ. Bằng không sao có thể trùng hợp đến như vậy? Ngày hôm qua hắn vừa nói mấy câu, hôm nay liền thu được một viên 'Một cơ hội sống'.

Việc đã đến nước này, hắn coi như đã đứng bên mép ranh giới. Từ trước hắn không tỏ thái độ gì, cao nhân không chú ý tới hắn ngược lại mới là chuyện bình thường. Nay hắn đã nói những lời kia, cao nhân lại tống đến cho hắn một viên 'Một cơ hội sống', tương lai nếu gây ra mấy chuyện phản bội này nọ, lấy bản lĩnh đến vô ảnh đi vô tung của người nọ, muốn thu thập hắn chả phải chỉ là chuyện cỏn con thôi sao?

"Hương à, chuyện này chỉ có mỗi hai vợ chồng chúng ta biết thôi, ai cũng không thể nói, ngay cả con trai cũng không được nói, biết chưa?" Phục hồi tinh thần, Hồng thị trưởng vội vàng dặn dò phu nhân của mình.

"Ông tưởng tôi ngốc hả? Đây chính là vật bảo mệnh của nhà chúng ta đó." Hồng phu nhân trước đó vẫn tương đối lo lắng, cái virus Y này hiện tại cũng chưa có vaccine phòng bệnh. Chỉ sợ người nhà bọn họ nếu lỡ không may trúng chiêu, tình cảnh khi ấy thật đúng là chút biện pháp cũng không có. Nay không dễ dàng gì có được 'Một cơ hội sống', đợi đến thời điểm mấu chốt, đây có thể chính là thuốc cứu mệnh của nhà họ.

"Lão già kia, ông cũng phải cảnh giác chút, đừng để tới lúc nào đó bị ma quỷ ám ảnh đem nó cầm đổi tiền đồ." Hồng phu nhân còn lật ngược trở về nhắc nhở Hồng thị trưởng.

"Chẹp chẹp, bà cũng không tin tưởng tôi à. Tiền đồ làm sao quan trọng bằng tính mạng, lại nói, cho dù không vì chính mình, sao tôi có thể không nghĩ tới bà và con chứ?" Hồng thị trưởng vờ cả giận.

"Được rồi, tôi cũng đâu có nói không tin ông."

"Ngược lại là bà đó, việc này nhất định phải giấu kín trong lòng, trăm ngàn đừng để lọt ra bất kì sơ hở nào."

"Bao nhiêu năm lão phu lão thê, ông còn không biết tôi. Đợi tôi ra khỏi phòng này liền xem mọi chuyện như chưa từng xảy ra. Ai nha, lão Hồng à, thứ này chúng ta phải cất ở đâu mới hợp đây?"

"Để tôi xem xem..."

– oo –

Sáng sớm ngày 1 tháng 12,rất nhiều thị dân đã tụ tập trước chỗ bán lương thực, trong đó có người địa phương của thành phố Tân Nam, cũng có không ít người mấy hôm trước vừa di cư tới đây từ phương Nam.

Buổi sáng 7 giờ rưỡi, từ một đầu đường khác có một đại đội quân sĩ tiến tới, ngay sau đó có người liền nhìn thấy trước cửa chỗ bán lương thực dán bố cáo.

Trên mặt giấy có viết: Vì khống chế sự tiêu hao lương thực, an nhiên vượt qua mùa đông năm nay. Bắt đầu từ tháng này, thị dân thành phố Tân Nam có hạn ngạch nguyên bản mỗi người 30 cân lương thực, nay sẽ giảm xuống 20 cân.

Về phần những người dân phương Nam mới đến đây cư ngụ, vấn đề lương thực của bọn họ sẽ thông qua hai con đường giải quyết. Ở trong thành phố, mỗi tháng mỗi người hạn ngạch lương thực 15 cân, mặt khác, tại khu công nghiệp, số nhà máy di dời từ miền Nam đến lập tức sẽ được khởi công. Đợi đến khi ấy bọn họ đi nhà máy làm việc, bên phía nhà máy cũng sẽ giải quyết một phần vấn đề ăn uống.

"Không phải nói là đãi ngộ giống nhau sao? Như thế nào hiện tại lại chia thành hai con đường? Trách không được người người đều nói chữ quan(官) có hai cái miệng!" Thông cáo vừa được dán lên, lập tức liền có thanh âm bất mãn.

"Đừng có mà không biết đủ, nghe nói gần đây phía trên đã có một khoảng thời gian dài không phát lương thực xuống. Nếu mấy người phương Nam các người có ý kiến, thì đi tìm chính phủ phản ảnh đi!" Nghe hắn nói như vậy, người địa phương kia liền không thể nào nhịn được. Sao đây, giờ còn muốn kể lể với bọn họ?

"Chính là những thứ tôi ăn hiện tại đều là lương thực của vùng chúng tôi. Nếu anh ngại 10 cân quá ít, chúng ta cũng không vui vẻ gì khi phải phân chia đâu. Cũng chỉ vì người nhiều lương thiếu, đồ ăn mỗi tháng của chúng tôi mới bị trừ đi 10 cân." Lập tức có thêm một người bên cạnh phụ họa. Trong những tranh chấp giữa người địa phương cùng người ngoại địa, người địa phương thường thường đều có vẻ người đông thế mạnh.

"Làm gì đấy, còn muốn gạt bỏ hả? Tôi đã nhập hộ tịch vào thành phố Tân Nam, từ nay về sau chính là người thành phố Tân Nam, phân cái gì người địa phương người ngoại địa chứ!?" Người ngoại địa thế đơn, nhưng bọn họ rất đoàn kết.

"Ta phi! Khu công nghiệp bên kia lúc mướn người đều đòi hỏi có kinh nghiệm, nói trắng ra là không phải chỉ mướn người miền Nam các người sao?" Có vài người địa phương gần đây hiển nhiên đã va chạm với khu công nghiệp.

"Yêu cầu thuê người trước giờ đều đòi hỏi phải có kinh nghiệm. 100 năm trước đã như vậy, 100 năm sau cũng như vậy. Toàn thế giới CMN đều như vậy, còn chiacái gì phương Nam phương Bắc. CMN, đám quê mùa các ngươi đang nói cái chó gì vậy?"

"Mày nói ai quê mùa hả thằng kia? Mày có ngon thì cùng thằng quê mùa tao so gan, nếu éo ra hồn, thì mau chóng cuốn gói xéo khỏi nơi này."

"ĐM! Chưa biết thằng nào phải lăn à!?"

"Nói tao quê mùa này!"

"..."

Trong đám người, kẻ xô đẩy người gào to, ầm ầm loạn thành một mảnh. Nguyên bản cuộc sống sinh hoạt đã có áp lực lớn, vừa sáng sớm chạy tới xếp hàng mua lương thực, kết quả lại nhìn thấy một tờ thông cáo như vậy, ai nấy đều một bụng oán khí. Người địa phương cùng người miền Nam lại vốn có mâu thuẫn, lúc này vừa châm ngòi nổ, toàn bộ cục diện lập tức mất khống chế.

"Bằng bằng bằng!!!" Lúc này, có vài binh lính nổ súng cảnh báo. Sau khi vài tiếng súng chấn thiêng nổ ra, đám người nhất thời đều im thin thít. Từ lúc rời khỏi căn cứ lâm thời, ai nấy đều biết súng ống rất lợi hại. Đó chính là thứ lấy mạng người, chứ không chỉ để bài trí làm kiểng.

"Ồn ào cái gì? Ồn ào cái gì vậy hả? Còn mua lương thực hay không? Ai mua lương thực thì xếp thành hàng, không mua lương thực thì mau đi làm việc, ở trong này cải vã gì chứ?" Người nói chuyện chính là cục trưởng của cục lương thực.

"Kim cục trưởng, chỉ có 20 cân lương thực làm sao đủ ăn một tháng?" Gặp cục trưởng đều đã đi ra, nhóm thị dân nhanh chóng phản ánh ý kiến.

"Mọi người thấy vậy mà còn chê ít? Mọi người có biết để có được số lương thực này, lãnh đạo thành phố chúng ta đã mấy ngày mấy đêm không chợp mắt chưa? Hiện tại việc quản lý lương thực phía trên rất căng thẳng. Vì cam đoan mỗi một thị dân đều có thể ăn cơm, các người có biết ở phía sau đã có biết bao nhiêu người vì chuyện này trả giá không? Mọi người còn ngại ít, còn làm ầm ĩ, nhưng lại chẳng biết rằng muốn có được số lương thực này, chúng tôi cũng không dễ dàng gì cho cam."

Chương 98: Nhất ba hựu khởi

(一波未平, 一波又起Nạn này chưa yên, nạn khác đã đến)

Đối với một người trưởng thành mà nói, mỗi tháng 20 cân lương thực khẳng định là ăn không đủ no.

Một tháng 20 cân, chia đều mỗi ngày còn không đến 7 lạng, ấn một ngày hai bữa mà tính, mỗi bữa cũng chỉ có hơn 3 lạng một chút. Bấy nhiêu lương thực đối với một người lao động tinh tráng trường kỳ không thấy thức ăn mặn mà nói, căn bản ngay cả lửng dạ còn chưa thấm tháp.

Càng đừng nói đến những người dân phương Nam chỉ vừa mới đến đây trú ngụ, mỗi người mỗi tháng chỉ có 15 cân, tính ra là một ngày nửa cân lương thực, ngay cả đứa con nít cũng chưa chắc đủ no bụng.

Vì giảm bớt áp lực lương thực, trong tháng 12, thành phố Tân Nam lại đưa ra một chính sách mới. Theo đó, toàn bộ những thị dân sống tại thành phố Tân Nam, vô luận là người bản địa từ xưa hay là vừa di cư từ miền Nam đến, chỉ cần có thể tự mình giải quyết vấn đề thức ăn, không cần phải đến chỗ bán lương mua lương, đều có thể đến đại sảnh của tòa thị chính, dùng thẻ căn cước nhận thẻ mua hàng trị giá 3 nhân dân tệ.

Thẻ mua hàng với trị giá 3 nhân tệ nghe vào tai không nhiều, trên thực tế lấy giá hàng trước mắt, một cân bột ngô 1 hào 2, 20 cân mới 2 đồng 4. Lần này phát hành tân tệ, mệnh giá lớn nhất mới 10 nguyên. Như vậy nếu mỗi tháng có thể lấy không 3 đồng nhân dân tệ mua sắm, thì đối với một số người dân bản địa không hề thiếu ăn thiếu uống mà nói chính là một món hời không nhỏ.

Nghe nói đợi đến ngày lễ Giáng Sinh, trung tâm mua sắm lớn nhất trong thành phố sẽ mở cửa buôn bán. Đến khi ấy, thẻ mua sắm có thể lấy ra để tới trung tâm mua sắm tiêu phí.

Trước mắt, trung tâm thương mại vẫn đang trong giai đoạn trù bị. Mỗi ngày, khi nhóm thị dân đi ngang qua quảng trường, đều có thể nhìn thấy rất nhiều công nhân bận rộn trang hoàng.

Ngay từ đầu, Khưu Thành đã quyết định sẽ không đến chỗ bán lương mua lương thực. Lúc này khi nghe nói sẽ được phát thẻ mua sắm, cậu liền dành ra chút thời gian rảnh rỗi, tản bộ vào thành phố, lĩnh thẻ mua sắm về.

Thời điểm xếp hàng nhận thẻ, cậu còn nhìn thấy không ít thị dân đều đồng dạng đến đại sảnh thị chính để nhận thẻ. Lúc muốn lấy thẻ cần phải kiểm tra thẻ căn cước, phàm là thị dân nhận thẻ mua sắm, thì trong cùng tháng đó sẽ không thể đi đến chỗ bán lương mua lương thực. Điều này đã góp phần giảm bớt áp lực lương thực cho phía chính phủ, nhưng khi sinh hoạt trong thành phố, bọn họ khó tránh khỏi sẽ bị hút đi chút máu.

"Ôi chao, mấy đứa nói xem bác đến cùng nên chọn lương thực hay là chọn thẻ mua sắm đây?" Bên phía tiểu khu Gia Viên, nhóm thím Trần còn chưa có quyết định xong nên làm gì.

"Nếu muốn mua lương thì trăm ngàn lần phải tranh thủ thời gian, nghe nói lương thực hiện có trong thành phố cũng không còn nhiều." Chu Yến Minh nói.

"Nhờ làm việc ở chỗ Tiểu Khâu được một khoảng thời gian dài, lương thực trong nhà cũng có chút tích cóp. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cũng không đến mức cạn kiệt lương thực."

Chỉ cần ông chủ lớn Khưu Thành vẫn còn vững chãi, phần công việc của các cô sẽ ổn định. Bọn họ căn bảnkhông cần vì vấn đề lương thực phát sầu. Nhưng với bầu không khí căng thẳng hiện tại trong thành phố, muốn bọn họ buông bỏ lương thực, trong lòng lại cứ cảm giác không quá kiên định.

"Lão Trịnh a, nhà anh tính toán thế nào?" Chu Yến Minh hỏi Trịnh Kế Đào.

"Trong nhà chúng tôi không có bao nhiêu lương thực, vẫn phải tích trữ thêm chút mới yên tâm." Trịnh Kế Đào trả lời.

Từ khi làm việc tại chỗ của Khưu Thành, cả nhà bọn họ hiện giờ coi như đã có thể ăn no. Nhưng bởi vì trong nhà còn nuôi hai đứa con, cho nên cũng không dư dả lương thực là bao. Tạm thời, của cải nhà họ vẫn còn mỏng, mà dưới loại thế cục như hiện giờ, bọn họ khẳng định phải lựa chọn mua lương.

"Thẻ mua sắm 3 nhân dân tệ, cũng đủ mua không ít xà bông giặt quần áo. Giấy tuyên truyền trong siêu thị cũng đã đề đó, một bịch xà bông mà chỉ mới 6 hào 5." Thím Trần vẫn có chút lưu luyến không rời với cái thẻ mua sắm trị giá 3 đồng kia. Lương thực phải dựa vào tiền mua trở về, nhưng thẻ mua sắm chính là chuyện cấp bách.

"Cháu còn nhìn thấy nhãn hiệu dầu gội XX, một chai cũng không đến 2 khối. Mẹ chồng cháu ngày hôm qua còn lải nhải miết, nói cháu lần trước ở trong chợ đêm mua cái chai dầu gội kia dùng chả tốt, làm cho tóc bà cứ như rơm rạ." Chu Yến Minh kỳ thật cũng đã có chút ý niệm rục rịch.

"Nói dầu gội gì vậy?" Khưu Thành lúc này vừa vặn từ dưới lầu đi lên, thuận đường liền đến chỗ bọn họ làm việc nhìn xem.

"Ai nha, Tiểu Khâu à. Bọn bác đang nói chuyện về cái thẻ mua hàng ấy." Thím Trần cười nói.

"À, là thẻ đó à! Cháu vừa mới vào thành phố lĩnh về đây, mọi người xem thử đi!" Khưu Thành nói rồi liền lấy bóp da từ trong túi, mở ra, từ bên trong rút ra một cái thẻ IC màu bạc.

"Ồ, kiểu dáng rất đẹp nha." Mấy người Chu Yến Minh tiếp nhận cái thẻ rồi truyền cho nhau xem qua.

"Là thẻ VIP hả?" Trịnh Kế Đào duỗi cổ qua nhìn nhìn, thuận miệng hỏi.

"Đúng, có thể tính tiền, cũng có thể chiết khấu. Lấy thẻ căn cước của bản thân để tiến hành thủ tục, ký một phần hiệp nghị là xong. Cháu vừa nãy đã ký 3 tháng, trong thẻ liền có 9 nhân dân tệ, sau này chất tẩy bột giặt trong nhà có thể thoải mái sử dụng."

Từ bé, gia đình của Khưu Thành đã chẳng giàu có, đến giờ cậu đã quen tánh tính toán tỉ mỉ. Nay tuy rằng đã không thiếu tiền, nhưng cậu đã có chút thói quen đã dưỡng thành từ lâu. Lúc này mà bảo cậu tiêu tiền như nước, cậu cũng kham không nổi.

"Má ơi, tới 9 nhân dân tệ lận, thật tốt." Nghe cậu nói như vậy, Thím Trần cũng thập phần nóng mắt.

9 nhân dân tệ đó là khái niệm gì chứ? Lão gia tử nhà Chu Yến Minh mỗi tháng cũng chỉ có 5 khối tiền hưu. Mà 9 nhân dân tệ này còn sắp bao trọn đống tiền hưu của mấy lão, đây quả thật là món hời không nhỏ.

"Tôi muốn xin nghỉ nửa buổi chiều để đi làm cho xong vụ này mới được." Chu Yến Minh ngược lại quyết định thật nhanh.

"Bác sáng mai sẽ đi." Thím Trần theo sau nói.

Các cô làm công tại chỗ Khưu Thành, mỗi tháng có thể nghỉ ngơi hai ngày. Bình thường nếu trong nhà có chuyện gấp, bọn họ sẽ đánh tiếng trước với Khưu Thành hoặc Chu Tuyền, chỉ cần cam đoan công việc mỗi ngày đều có người thay phiên, đừng hùa nhau nghỉ cũng lúc là được.

"Hay là chúng ta cũng đổi một cái đi?" Vương Mĩ Anh, vợ của Trịnh Kế Đào đã nói với chồng mình như vậy.

"Cũng được, bất quá đừng lấy thẻ của chúng ta, lấy thẻ căn cước của con gái ấy, đổi một người phân ra dùng là được." Nhà Trịnh Kế Đào trong vài năm sinh sống tại miền Nam, lúc gặp phải thời điểm chân chính khó khăn, đồ ăn của người già và trẻ nhỏ rất hay bị chính phủ địa phương giảm bớt. Do đó hắn lúc này chỉ dám động tới thẻ của hai đứa nhỏ trong nhà, còn khẩu phần của hắn và vợ thì lại không dám động.

"Tiểu Khâu à, A Thường cùng Chu Tuyền nhà cậu đều nhận thẻ mua sắm à? Như vậy sau này nhà mấy đứa có đi siêu thị cũng không cần dùng tiền mặt nữa." Thím Trần nói với Khưu Thành.

"Ha ha, đúng vậy." Khưu Thành cười cười, không nói nhiều thêm.

Lúc này chính là cao điểm thành phố Tân Nam tiền hành chứng thực hộ tích cho mấy người miền Nam. Tỷ như nói Chu Tuyền, hắn hiện tại đã đem hộ khẩu nhập vào thành phố Tân Nam.

Thế nhưng hộ khẩu của A Thường lại không hề có động tĩnh. Vì tin tức thân phận hắn dùng hiện tại đều là của người khác, tự nhiên không thể chạm đến chuyện đổi hộ khẩu. Chẳng qua việc này cũng chỉ có ba người Khưu Thành cùng A Thường, Chu Tuyền biết, ngay cả mấy người bên nhà họ Vương cũng chưa từng nói. Bên Thẩm Tinh cũng không biết chuyện, cho nên bọn thím Trần tự nhiên cũng không hay biết gì.

Đối với vấn đề thân phận của A Thường, Khưu Thành hiện tại cũng đã có tính toán. Cậu định vào mùa đông năm nay, lợi dụng mâu thuẫn giữa Thẩm Định Quân cùng Ngải Văn Hải, bán cho Ngải Văn Hải một cái nhân tình. Tới khi ấy, cậu sẽ đợi xem có thể thông qua quan hệ với Ngải Văn Hải giúp A Thường tạo một thân phận hay không?

Theo quan sát của cậu, Ngải Văn Hải là người tương đối có tình nghĩa. Lúc này tuy nói là tính toán lợi dụng hắn, nhưng chỗ tốt mang đến cho hắn cũng rất hữu ích. Tuy Bạch lão đại cũng rất được, nhưng Khưu Thành chung quy không thể tùy thời dùng "Thiên La nhãn" quan sát sự tình ở đó, chỉ sợ trong lúc tiến hành sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Thời gian một ngày lại một ngày qua đi, tại thành phố Tân Nam, tháng 12 năm nay tuy đã trôi mất nửa tháng nhưng vẫn thập phần thái bình.

Tuy rằng hạn ngạch lương thực giảm bớt, nhưng cũng không đến nỗi sẽ có người bị đói chết. Bên khu công nghiệp lại không ngừng có nhà máy từ phía Nam di dời đến, mỗi ngày đều có đại lượng thị dân đến đó nhận công tác. Nếu có thể đem vấn đề công việc nắm chắc, thêm vào số thức ăn định mức trong thành phố mỗi tháng, mọi người liền cảm thấy mùa đông này hẳn có thể an nhiên vượt qua.

Nhưng đợi đến khi thời gian tiến vào giữa tháng 12, biến số lại xuất hiện.

Ngược lại không phải là lương khố trong thành phố trống không, ấn theo mức độ tiêu hao trước mắt, số lương thực thành phố Tân Nam bọn họ hiện có hẳn có thể kiên trì đến trung tuần tháng 1. Trong lúc đó, các nhân viên tương quan cũng sẽ cố gắng vận chuyển thêm lương thực từ phương Bắc về. Xen kẽ vào sẽ có hơn một tháng giảm xóc, lại nói tiếp, áp lực cũng không tính là đặc biệt lớn lao gì.

Chuyện xấu ở đây phát sinh tại vài khu đô thị ở phía tây, nằm sát vùng núi Tây Nam. Vốn điều kiện gieo trồng tại vùng núi đã tương đối ác liệt, hơn nữa nạn sâu bệnh trong năm nay còn đặc biệt hoành hành, lương thực bản địa thất thoát, bên trên lại chậm chạp không chuyển hàng xuống, nên có vài điểm bán lương trong thành phố đã cắt hàng.

Đầu năm nay, chính phủ cũng không còn thực hành chính sách quản lý quân sự hóa như trong căn cứ lúc trước, nhân khẩu lưu động cũng tương đối tự do. Một thành phố không có lương thực, làm sao có thể lưu được người? Cho nên rất nhiều thị dân đều dắt cả nhà mình hướng đến bình nguyên ở trung bộ hoặc là đi phương bắc, trong đó liền có không ít người kéo tới thành phố Tân Nam.

Tuy nói nhân khẩu chính là tài phú, nhưng vào thời điểm mấu chốt lại có nhiều người như vậy tiến đến, cho dù là thành phố Tân Nam cũng ăn không tiêu a. Tất cả đều là dân thường chạy nạn, đuổi lại đuổi không được. Nhưng nếu dàn xếp cho bọn họ, nhiều người như vậy phải đào đồ ăn từ đâu ra đây?

Vì thế các vị lãnh đạo tại thành phố Tân Nam vừa qua khỏi vài ngày yên tĩnh nay lại phát sầu. Để duy trì trị an trong thành phố, số lượng tuần cảnh trên đường cũng gia tăngkhông ít, không thiếu tuần cảnh đều có súng bên người. Nghe nói, trong số tuần cảnh có một bộ phận là từ đội đặc công điều tạm qua.

"Mấy anh nói xem, việc này phải làm thế nào đây?" Trong phòng hội nghị, người người đều là đầy mặt ngưng trọng.

"..." Trả lời vấn đề này là một mảnh trầm mặc. Không bột đố gột nên hồ, việc này thật sự quá nan giải.

"Chuyện khác không cần nói, hay là không lưu những người này, mọi người bỏ phiếu đi!" Một người cán bộ tuổi còn trẻ lên tiếng phát ngôn.

"Như thế nào không lưu? Chẳng lẽ còn có thể đuổi người?" Một cán bộ khác cười khổ.

"Chúng ta cấp lương thực, bọn họ tự nhiên liền lưu lại. Chúng ta không cho lương thực, bọn họ tự nhiên phải đi." Cán bộ trẻ tuổi vừa nãy tiếp tục nói.

"Không cho lương thực? Nào có chuyện đơn giản như vậy. Bên phía miền Nam còn có một bộ phận vẫn chưa di dời hết đâu. Đến khi ấy, thành phố chúng ta tiến hành chứng thực vấn đề hộ tịch cho người ngoài, chẳng lẽ còn phải trước xem xem người là từ phía nam tới hay là từ phía tây à?" Một người khác cũng có suy nghĩ của riêng mình.

"Bên phía các nhà máy từ phía Nam không có khả năng di dời hoàn tất trong thời gian ngắn hạn. Lục tục từ bây giờ, ít nhất phải chuyển đến 6 tháng cuối năm sau, rất nhiều nhà máy hiện đều ở trong giai đoạn chờ đợi. Chúng ta nếu lưu những nhân khẩu này lại, đến khi ấy khẳng định có thể hấp dẫn không ít nhà máy." Một vị đồng chí niên kỉ hơi lớn phát biểu.

"Đầu năm nay, ai chẳng biết nhân lực là vàng, nhưng cũng phải xem xem có lương thực hay không chớ." Nói đến nói đi, đến cùng vẫn là vấn đề lương thực.

Việc lúc này thật đúng là không dễ làm. Bên bọn họ còn chưa thương lượng ra kết quả, thì nhà ga bên kia đã có rất nhiều người ngoại địa trào ra.

Nguyên lai những người này lúc chọn địa phương di dời, cũng đã trải qua một phen cân nhắc kỹ lưỡng. Trên mạng internet cũng có không ít tin tức về chuyện này.

Thành phố Tân Nam đưa ra chính sách mỗi người dân miền Nam đều có hạn mức 15 cân lương thực, so với các nơi trên toàn quốc đều xem như tương đối an ổn. Nghe nói vài thành phố lớn hiện đã không có năng lực tiếp thu người ngoại địa, cho nên rất nhiều người liền đem ánh mắt ném về phía thành phố Tân Nam.

Chương 99: Côn đồ đột kích

Trong đoạn thời gian kế tiếp, Khưu Thành đã thông qua "Thiên La nhãn" thấy được rất nhiều tình cảnh vô cùng cơ cực.

Đối mặt nhiều người khó khăn như vậy, cậu lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc được sự nhỏ bé của nhân loại cùng thực lực yếu nhược của bản thân. Sau ngày đó, cậu dứt khoát không hề xem nhiều nghĩ nhiều nữa. Cậu tận dụng hết khả năng của mình, tại Tụ Linh trận tầng 15 trồng đủ loại hoa màu.

Mỗi ngày trôi qua, cậu liên tục làm việc nhà nông, luyện chế 'Giải trăm độc', còn có việc tu hành của cá nhân. Cậu đem toàn bộ thời gian của mình tận dụng triệt để. Nếu bất lực, vậy cậu cũng chỉ có thể làm tốt những gì mình làm được, còn lại liền xem ý trời.

Hiện nay, thứ cậu trồng nhiều nhất vẫn là khoai tây. Vào mùa đông, nhiệt độ không khí thấp, nên dù bọn họ đã lắp kính thủy tinh bên ngoài từng căn phòng, bên trong còn dùng cả đèn Metal Halide chiếu sáng, nhưng vẫn rất khó đạt đến được điều kiện sinh trưởng của cây bắp.

Khoai tây là loại cây ưa lạnh ưa râm, còn có thể ăn thay thế cho cây lương thực. Hơn nữa Khưu Thành cũng đã từng nghe người ta nói, năm nay do nạn sâu bệnh càn quấy quá lợi hại, đặc biệt giống dế nhũi thích hoạt động dưới nền đất còn đặc biệt khó tiêu diệt hơn so với lũ côn trùng, cho nên sản lượng khoai tây ở các nơi đều không khả quan. Trước mắt, giá khoai tâyvẫn tương đối cao.

Đến cuối tuần này, bọn Khưu Thành lại thu hoạch được một đám khoai tây. Thế là vào tối hôm đó, cậu liền kêu mấy người đàn ông bên nhà họ Vương, cùng nhau đem hàng ra chợ đêm.

Bởi vì nhân khẩu của thành phố Tân Nam hiện tại rất phức tạp, cho dù mỗi ngày đều có tuần cảnh không ngừng tuần tra trong thành phố, nhưng trị an nơi đây vẫn tương đối hỗn loạn hơn so với trước. Bọn Khưu Thành cũng không dám dửng dưng thờ ơ chở một xe lớn khoai tây đến chợ đêm đi bán với nhân số chỉ 2 – 3 người.

Về vấn đề hộ tích cho người ngoài địa, sau một lần chứng thực ở đầu tháng 12, thì những người đến sau đó vô luận là từ phía tây hay là từ phía nam muốn trú ngụ ở thành phố Tân Nam đều gặp phải khó khăn tầng tầng.

Không thể nhập hộ khẩu, mỗi tháng mua không được mức hạn ngạch thức ăn thấp nhất, mà nếu mua từ tay tiểu thương bên ngoài, giá lương thực lại khiến cho không ít người chẳng thể chấp nhận nổi. Có vài người cùng đường, liền bí quá hóa liều.

Có thể nói, vấn đề lương thực chỉ cần một ngày chưa được giải quyết, thì trị an ở thành phố Tân Nam liền thêm một ngày không thể cải thiện được.

Đối với chính phủ mà nói, đây cũng là một sự lựa chọn bất đắc dĩ. Trước mắt bọn họ làm như vậy, có lẽ sẽ khiến một ít người bởi vì sự sinh tồn không được bảo đảm mà gây ra hỗn loạn nhất định.

Nhưng dưới tình huống bọn họ không có năng lực mà phải lập tức tiếp thu quá nhiều nhân khẩu, thì phần lương thực thành phố Tân Nam tồn trữ trước đó, sẽ bị tiêu hao hầu như không còn chỉ trong một thời gian ngắn. Phải biết rằng, tin tức hiện giờ rất linh thông, nếu thành phố Tân Nam hôm nay chứng thực vấn đề hộ tịch cho nhóm người này, ngày mai sẽ có càng nhiều nhân khẩu dũng mãnh tràn vào.

Mà một khi vấn đề lương thực đứt đoạn, như vậy toàn bộ thành phố Tân Nam sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn và khủng hoảng...

Chỗ bày quán hôm nay vẫn là tại nơi bán bếp lò của nhà Vương Thành Lương trước giờ. Gần đây thời tiết lạnh, hoa màu của nhà họ Vương ở trong thôn cũng đều đã thu hoạch xong, vì vậy ông Vương liền cùng người bạn già của mình thu nhập hết mấy thứ giá trị trong nhà, chuyển đến ở cùng với con của mình trong thành phố. Sau đó, chính ông liền giúp đỡ Vương Thành Lương trông coi gian hàng bếp lò tại chợ đêm.

Đêm nay, cùng ba người Khưu Thành, A Thường, Chu Tuyền đi ra chợ còn có anh cả Vương cùng Vương Thành Lương. Hai người bọn họ đều nếm qua cơm chiều xong liền đến tiểu khu Gia Viên từ sớm, giúp đỡ bọn Khưu Thành hộ tống một xe khoai tây đi đến chợ đêm.

Đợi chạy tới chợ đêm, thêm sạp của ông Vương, già trẻ lớn bé tổng cộng 6 nam đinh. Đội hình này ở trong chợ đêm coi như đã tương đối cường đại, người bình thường sẽ không dám đánh chủ ý lên họ.

"Khoai tây này bán thế nào?" Sạp vừa bày xong, liền có vài người xông tới.

Trong vòng mấy tháng qua, bởi vì khắp nơi trên toàn quốc không hề thiếu nhà máy dần dần khôi phục sản xuất, thương phẩm trong chợ đêm thành phố Tân Nam cũng có vẻ muôn màu muôn vẻ hơn, trong đó có rất nhiều thứ đều là sản phẩm mới ra lò.

Thế nhưng vô luận có bao nhiêu sản phẩm mới, thứ dễ bán trong chợ đêm nhất vẫn như cũ là thực phẩm, nhất là vài loại giá rẻ còn có năng lực cứu đói.

"1 cân bột ngô đổi 1 cân rưỡi." Khưu Thành nói.

"Trời, vậy 8 cân chẳng phải mất tới 8 xu tiền sao? Chỗ bán lương thực trong thành phố chúng ta vài hôm trước cũng có khoai tây, một cân chỉ bán có 6 xu mà thôi." Người nói chuyện là một phụ nhân, ngoài miệng chê đắt, một mặt lại đối với mấy củ khoai tây yêu thích không buông tay.

"Chỉ muốn lương thực, không cần tiền."

Khưu Thành cũng biết chỗ bán lương trong thành phố cũng không chỉ bán bột ngô, còn có các loại hoa màu khác, giống mấy loại khoai tây khoai lang linh tinh đôi khi cũng sẽ có mặt. Chẳng qua, người bình thường đều rất ít mua, bởi vì mặc kệ bạn mua loại nào, đều chỉ có định mức 20 cân. Nếu mua bột ngô, bọn họ còn có thể đến chợ đêm đổi khoai tây khoai lang, phân lượng còn nhiều hơn khi mua ở chỗ bán lương.

"Chị gì ơi, khoai tây ở chỗ bán lương thực tôi cũng đã xem qua rồi. Phải nói củ nào củ nấy đều đầu lỗ sâu đục, tước xong vỏ thì sẽ không còn lại bao nhiêu. Chị xem khoai tây này này, rất sạch sẽ. Chị chỉ cần dùng móng tay khợi ra, kéo nhẹ một cái, vỏ khoai liền rơi xuống ngay. Chị xem thử coi có phải hay không?" Mấy tháng nay, bọn anh cả Vương đều tới chợ sáng bán đậu hũ, nhờ vậy mà miệng lưỡi cũng luyện được trơn tru.

"Chất lượng thật đấy, chính là hơi đắt. Tôi nhớ rõ hồi trước, bên chỗ các cậu 1 cân bột ngô không phải đổi tới 1 cân 7 khoai tây sao?"

"Haizz, đó là giá cả khi nào rồi, hiện tại khoai tây tốt như vậy cũng không dễ lấy được hàng. 1 cân bột ngô đổi 1 cân rưỡi. Gần đây, tụi tui cũng đã bán như vậy trong chợ đêm được một khoảng thời gian."

Vị đại thẩm do do dự dự, muốn mua lại có điểm không nỡ buông lương thực. Anh cả Vương cũng không ngại bà phiền. Hắn cùng anh hai Vương thay phiên bán đậu hũ bên chợ sáng, dạng khách hàng gì cũng đã chạm phải. Đầu năm nay, mọi người đều không dễ sống, mỗi nhà đều phải tính toán tỉ mỉ, dù mua một khối đậu hũ, cũng phải so đo nhiều lần.

Khưu Thành bên này, chỉ để ý đến chuyện cân khoai tây thối bột ngô cho một vài khách hàng cũ. Trong vòng mấy tháng trước đó, thành phố Tân Nam vẫn tương đối an ổn, trong thành phố không thiếu người có thu nhập ổn định, mà lúc này những nhà đó cũng đều có một ít lương thực tích trữ.

Giá cả hàng hòa trên sạp Khưu Thành đều rất thực dụng, chất lượng cũng được cam đoan. Tính đến nay, bọn họ đã có không ít mối quen, những người này bình thường đều không nói giá, nhiều lắm là hỏi một chút, bởi vì bọn họ đều biết dù nói cỡ nào cũng vô dụng.

"Tiểu Khâu, lại có khoai tây à, trong nhà còn hàng không? Ngày mai lại đưa cho chúng tôi mấy trăm cân đi!" Thời điểm Cát Hồng Xương cưỡi xe ba bánh tạt ngang qua quầy hàng của Khưu Thành, gặp bọn họ đang bán khoai tây, liền đem xe chạy chếch sang bên cạnh dừng lại.

"Được, chiều mai tôi sẽ cho người đưa qua." Khưu Thành hiện tại đều dành cả tầng 15 để trồng khoai tây, tự nhiên không thể chỉ chở một xe ba bánh ra chợ bán trong một đêm là đã hết hàng, dĩ nhiên trong nhà cậu vẫn còn tồn trữ không ít.

"Còn có tương ớt, ối giời không còn bao nhiêu, chỗ này anh đây lấy hết." Cát Hồng Xương nói xong liền nhét đống tương ớt trên sạp hàng của bọn họ vào túi.

"Ê ê, không thể như vậy nha lão Cát. Tôi đã chạy tới nãy giờ rồi mà còn chưa mua được gì nè." Trong vài khách hàng đã đến sạp từ trước, có một người thoạt nhìn như quen biết với Cát Hồng Xương.

"Ông có thể mua được bao nhiêu? Vậy đi, tôi chờ ông mua xong lại bỏ túi tiếp." Cát Hồng Xương vung tay lên, tùy tiện nói.

"Anh muốn bao nhiêu, ngày mai tôi sẽ đem tương ớt cùng khoai tây đưa qua cho các anh một lượt. Số tương kia đều chưa có mở hũ." Khưu Thành thấy mặt mũi vị khách hàng vừa nãy có chút xấu hổ, vội vàng hòa giải.

"Kia cũng được..." Cát Hồng Xương lời còn chưa dứt, di động trong túi áo của hắn liền vang lên. Nghe tiếng chuông dồn dập kia, Khưu Thành nhịn không được liền cau cau hàng chân mày. Không biết vì sao, trong lòng cậu liền sinh ra một ít dự cảm bất hảo.

"A lô."

"Cái gì?"

"Trại chăn heo bên kia?"

"ĐM!"

Cát Hồng Xương tiếp điện thoại, nói không vài câu, liền lo lắng không yên nhảy lên xe ba bánh chạy đi.

Trại chăn heo dưới quyền của Ngải Văn Hải nọ, Khưu Thành cũng biết đến. Nó nằm ở một thôn trang thuộc hướng Tây Bắc thành phố Tân Nam, đất đai Ngải Văn Hải nhận thầu chủ yếu cũng ở bên kia. Bởi vì vượt qua phạm vi "Thiên La nhãn", Khưu Thành không có tận mắt nhìn thấy nó, thế nhưng nghe người ta nói, thôn trấn kia đã được bọn họ kiến thiết thật sự rất tốt.

"Em thấy hơi mệt, em vào trong ngồi nghỉ một lát." Khưu Thành vỗ vỗ bả vai anh cả Vương, nói với hắn một tiếng.

"Thành, cậu cứ nghỉ ngơi đi, nơi này có chúng tôi là được."Anh cả Vương sảng khoái nói.

"Anh làm sao vậy?" A Thường có điểm lo lắng nhìn về phía cậu.

"Không có việc gì, tôi vào trong ngồi chút. Anh trông khoai tây nhà chúng ta nhé!?" Khưu Thành cười nói với hắn. Trong chợ đêm mặc dù có đèn, nhưng ánh sáng chung quy không thể so với ban ngày. Quanh sạp lại tụ nhiều người như vậy, có đôi khi bị người mó đi một hai củ khoai tây, người bình thường thật đúng là không dễ phát hiện.

A Thường vẫn có điểm lo lắng, lại nhìn hai mắt Khưu Thành, sau đó liền quay đầu ngoan ngoãn trông sạp. Gần nhất hắn vì phải đi đến trường, sự tình trong nhà phần lớn đều do Khưu Thành làm. Đám khoai tây này đều do Khưu Thành tân tân khổ khổ trồng ra, không thể để người khác trộm được.

Khưu Thành đi vào lán, ngồi vào một góc hôn ám, tùy tay liền mở ra Thiên La nhãn. Tuy rằng không thể nhìn thấy tình huống bên thôn, thế nhưng hoàn cảnh của bọn Ngải Văn Hải bên này, cậu hiện vẫn có thể nhìn thấy được.

"Bịch bịch." Cát Hồng Xương mới ra chợ đêm không bao xa, từ đằng trước liền có một chiếc xe tải chạy tới, thùng xe phía sau còn có không ít anh em đang đứng.

"Lão Cát, đi lên!" Chiếc xe tải dừng ngay trên khúc đường Cát Hồng Xương chạy tới, sau đó Ngải Văn Hải liền ở trên ghế điều khiển giục hắn nhanh chóng lên xe.

"Được." Cát Hồng Xương không nói hai lời, đem xe ba bánh khiêng lên thùng xe, hai anh em phía trên vừa tiếp vừa lôi, xe ba bánh liền được nhấc lên dễ dàng. Sau đó Cát Hồng Xương nhanh chóng trèo lên thùng xe. Hắn vừa nhảy lên, xe liền khởi động lần nữa, nhanh chóng chạy như bay trên con đường đêm.

"Đến cùng là sao vậy?" Ngồi ở một chỗ cản gió trên xe tải, Cát Hồng Xương hỏi vài anh em bên cạnh.

"Có một nhóm người cướp trại heo của chúng ta." Một người đàn ông thoạt nhìn có vẻ lớn tuổi trong nhóm lên tiếng đáp lời.

"Bọn họ có bao nhiêu người?" Cát Hồng Xương trầm giọng hỏi.

"Nghe nói là có hơn 100." Người nọ trả lời.

"Nhiều như vậy! Anh em bên chúng ta đâu? Ra sao rồi?" Cát Hồng Xương mở to hai mắt trừng trừng, hai viền lệ phát hồng.

"Không biết, đã không liên hệ được. Bên kia đang rối loạn, cũng không có công sức gọi điện thoại."

"Phanh!" Cát Hồng Xương nện thẳng nắm tay lên tấm sắt, theo sau liền không nói chuyện nữa. Phía trước, trên ghế điều khiển, Ngải Văn Hải cắn răng trừng mắt nhìn, vặn bánh lái tăng nhanh tốc độ.

Nhìn chiếc xe tải càng chạy càng xa trong màn đêm, Khưu Thành cũng không dùng đến "Thiên La nhãn" nữa. Tình huống xấu nhất rốt cuộc đã phát sinh. Cậu không ngờ, vậy mà có tới hơn 100 người tạo thành lũ cướp cạn với quy mô lớn như vậy.

Nghĩ nghĩ, Khưu Thành lấy di động ra gọi qua cho Thẩm Tinh, hỏi chuyện lực lượng bảo an bên nhà máy hiện như thế nào? Nếu không đủ, thì trong khoảng thời gian này có thể mướn thêm một đợt người nữa.

"Trong mùa đông cũng không có bao nhiêu việc à." Thẩm Tinh có chút khó xử, nhà máy nuôi cá của họ chỉ lớn có bấy nhiêu, mướn thêm nhiều bảo an căn bản không có lời.

"Lô cá kia chừng nào có thể bán ra?" Khưu Thành hỏi cô.

"Theo lý thuyết thì ít nhất phải đợi đến sang năm, bất quá tôi tính bán ra một đám trong đợt tết âm lịch năm nay."

"Được, khoảng thời gian này không được yên ổn, các ngươi bên kia cũng chú ý chút."

"Tôi sẽ chú ý." Thẩm Tinh thận trọng đáp ứng, đối với nhà máy nuôi cá này, cô tuyệt đối so với Khưu Thành càng thêm để bụng.

Treo điện thoại, Khưu Thành lại tiếp tục suy nghĩ. Trước mắt, lực lượng phòng ngự tại chung cư số 6 bên tiểu khu Gia Viên vẫn còn quá mức bạc nhược. Tuy rằng, bất kì động tĩnh gió thổi cỏ lay nào trong phạm vi thành phố Tân Nam cậu đều có thể sớm biết trước. Nhưng khi chân chính chạm đến thời điểm kia, chẳng lẽ phải để cậu cùng A Thường, Chu Tuyền ra tay đánh nhau sao?

Cuối cùng, cho dù bọn họ có thể lấy một địch trăm đánh thắng lợi, thì cậu cùng A Thường cũng sẽ bị bại lộ trước ánh sáng.

Chương 100:Vô đề

(Chương này tác giả ko đề tên)

Đợi tới lúc khoai tây bán được kha khá, Khưu Thành liền dùng một cái bao tải to đựng số khoai tây nhỏ còn dư lại, đem cho nhà anh cả Vương hết, sau đó sớm thu quán về nhà.

Anh cả Vương cùng Vương Thành Lương vẫn như trước tiễn bọn Khưu Thành về tiểu khu Gia Viên, lại giúp bọn đem bột ngô mởi đổi về chuyển lên trên lầu. Lúc này, hai anh em mới lái xe ra đường lớn bên ngoài, chạy về nhà. Gần đây, trị an trong thành phố không tốt, hai người bọn họ trên người còn có một túi khoai tây to như vậy. Cho dù là hai người đàn ông, nhưng gặp lúc tối trời thế này, cũng không dám mạo hiểm đi qua con đường nhỏ cạnh bờ sông.

"Làm sao vậy? Khó chịu à?" Về đến nhà, thời điểm hai người ngồi trên sofa nghỉ ngơi, A Thường liền nghiêm túc nhìn Khưu Thành hỏi như vậy.

"Tôi không sao, đêm nay trong thành phố xảy ra chút việc. Về sau, cậu cùng A Phong A Lỗi tan học xong thì đừng ra ngoài chơi nữa, phải trực tiếp về nhà, biết chưa?" Khưu Thành vươn tay sờ sờ mái tóc hơi xoăn của A Thường, dặn dò.

Nếu nói lúc trước khi hai người vừa gặp nhau, A Thường thoạt nhìn giống như một đứa con nít ngây thơ vô tri, thì hiện tại hắn như đã trưởng thành một người thiếu niên nhu thuận hiểu chuyện, còn biết vì cậu phân ưu. Mỗi ngày vào thời điểm Khưu Thành đả tọa lúc sáng sớm, hắn đều sẽ chạy lên tầng 15, đem những việc nhà nông có thể làm xử lý hết. Chạng vạng từ trường học trở về, Khưu Thành nếu còn đang làm việc, hắn cũng sẽ đi lên hỗ trợ.

"Tôi không ở bên ngoài chơi đâu." Chàng mèo chôn mặt vào đầu gối của Khưu Thành, để cho cậu chầm chậm thuận mao giúp mình.

"Ừ." Khưu Thành lên tiếng.

Lúc sau, cậu rốt cuộc vẫn mở "Thiên La nhãn" ra. Cậu biết, hình ảnh mình nhìn thấy đêm nay tuyệt đối sẽ không tốt đẹp.

Toàn bộ thành phố Tân Nam giờ phút này đều ngập tràn trong không khí khẩn trương, giương cung bạt kiếm. Tòa thị chính thành phố đèn đuốc sáng trưng, tuần cảnh, đặc công, cảnh sát cơ động nguyên bản đang nghỉ ngơi hoặc đi làm, đều lần lượt nhận được tin tập hợp khẩn cấp...

Sau khi xác định thân phận của mấy tên cướp bỏ mạng tại trận, cơ hồ toàn bộ lực lượng cảnh sát tại thành phố Tân Nam đều xuất động.

Trên đường cái vang lên một hồi rồi thêm một hồi tiếng còi báo động. Một ít thị dân nguyên bản còn có chút không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, muốn mở cửa sổ xem xem bên ngoài phát sinh chuyện gì, kết quả vừa thấy một lượng lớn xe cảnh sát chạy từ đường đối diện đến, cùng với vài đặc công võ trang hạng nặng nhảy từ trên xe xuống, nhất thời đều rụt cổ hết.

Ngắn ngủi nửa giờ đồng hồ, ở các khu phố trong thành phố Tân Nam lại có vô số cánh cửa khác nhau bị bạo lực phá vỡ. Căn cứ vào thân phận của mấy tên cướp đã chết, bên thành phố trước tiên sẽ điều tra đến thân thích cùng bằng hữu của bọn chúng. Mà lúc này, những người nọ trừ phối hợp điều tra, cũng không có bất cứ cò kè mặc cả nào.

Tiếng còi báo động dồn dập cùng tiếng súng ngẫu nhiên vang lên, khiến tất cả thị dân đều căng thẳng thần kinh. Bọn họ căn bản không biết phát sinh chuyện gì. Khủng hoảng cứ thế lan tràn cả tòa thành thị.

Khưu Thành dùng "Thiên la nhãn" theo dõi một đội đặc công, trơ mắt nhìn bọn họ đột kích một ngôi nhà hai tầng lầu nằm ở rìa thành phố, từ bên trong bắt được một người đàn ông trung niên trông cực kì bình thường khoảng hơn 40 tuổi. Người đàn ông trung niên trong cơn mơ màn buồn ngủ thì bị người dùng súng áp giải từ trong phòng đi ra, thoạt nhìn giống như hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì.

Sau đó, vài đặc công rất nhanh đã lục ra một cái chân heo trong căn phòng, còn có một con dao dùng để chẻ củi. Trên con dao dính đầy máu, không biết là máu huyết hay là máu người.

Khưu Thành nhìn người đàn ông trung niên đầy mặt bình tĩnh, đột nhiên liền nghĩ đến vài thôn dân lúc trước đã đập cậu một gậy.

Có vài người tựa như bọn họ vậy, thoạt nhìn một chút cũng không hung ác, nhưng bọn hắn chính là đám giết người, giết người xong còn có thể mặt không đổi sắc, thậm chí còn có thể về nhà ngủ say vù vù.

Hồi trước, Khưu Thành cũng từng tìm kiếm ba người dân thôn Hạ Lạc kia. Mấy người họ muốn đưa cậu vào chỗ chết, cậu cũng không có khả năng dễ dàng quên chuyện này được. Bất quá, cậu đã thông qua "Thiên la nhãn", nghe vài thôn nhân lúc nói chuyện phiếm có nhắc tới ba phụ tử kia bởi vì phạm tội bị bắt đi, hiện tại đang ở vùng Tây Bắc lạnh thấu xương đào quặng.

Khưu Thành hi vọng sinh mệnh bọn họ có thể chấm dứt tại khu vực khai thác mỏ này, vĩnh viễn không trở lại thành phố Tân Nam nữa, bởi vì cậu không muốn để hai bàn tay của mình nhiễm máu tươi.

Đem những người nọ đưa đến cục công an, trải qua thẩm vấn suốt đêm, rất nhanh liền có kết quả. Nguyên lai, đám lưu manh kia có tổ chức phi thường rời rạc, chủ yếu đều là người nơi khác, người thành phố Tân Nam cũng có một bộ phận, còn có một ít thôn dân cùng lưu dân gia nhập vào.

Kẻ cầm đầu đợt tấn công này nghe nói gọi là Hắcca, thủ hạ của hắn có 10 đến 20anh em, cũng là lực lượng hành động chủ yếu. Sau này những người nọ đều là lâm thời gia nhập, học theo bọn Hắc ca che mặt. Chẳng qua bởi vì có mấy người trong lúc hỗn loạn bị thủ hạ của Ngải Văn Hải đánh chết, thi thể cũng không kịp thu dọn, liền như vậy lưu lại hiện trường, kết quả bị nhân viên công an tra ra nguồn gốc bắt đến vài tên thẩm vấn.

Đây chỉ mới là khởi đầu, trong đoạn thời gian kế tiếp, toàn bộ thành phố Tân Nam đều bao phủ trong không khí xơ xác tiêu điều. Chắc hẳn, mấy thành phố lân cận cũng đang trong tình trạng này. Những tên đạo tặc tham dự cướp bóc đêm đó, một tên lại tới một lên bị lôi ra, thế nhưng bọn Hắc ca kia ngảy cả một tên cũng không có tin tức.

Nói không chừng ngay cả cái danh hiệu Hắc ca này, đều là nhóm người đó thuận miệng nói bừa. Khưu Thành gần đây đều ngày ngày dùng "Thiên la nhãn" xem xét tình huống ở khắp thành phố Tân Nam, nhưng đều không có nghe nói qua có người cầm đầu nào kêu Hắc ca cả.

Chuyện này khiến Ngải Văn Hải tổn thất thảm trọng, trong đó thứ không thể vãn hồi chính là tính mạng của mấy thủ hạ bị chém chết trong hỗn loạn.

Đêm đó, sai khi Ngải Văn Hải nhận được điện thoại từ trại nuôi heo, thời điểm biết được nhân số song phương chênh lệch quá lớn, liền lập tức bảo bọn họ buông hết các thứ trong tay, hướng trên núi rút lui. Nếu không phải vì có quyết định này, nhân số tử thương khẳng định càng thêm nghiêm trọng. Bên trại chăn heo của bọn họ, chỉ có hơn 30anh em lưu thủ, làm sao có thể địch nổi hơn 100 tên liều mạng bên phía đối phương.

Sau khi trải qua chuyện này, phàm là những người có căn cơ ở thành phố Tân Nam đều hoàn toàn đề cao cảnh giác, Khưu Thành cũng giống như vậy.

Từ trước, cậu phần lớn đều đem ánh mắt đặt trên người vài nhân vật mấu chốt trong thành phố, còn lại đều chú ý đến những người cùng khổ cần giúp đỡ. Nhưng hiện tại, cậu đã bắt đầu chậm rãi tìm kiếm một ít cường giả.

Tại hai khu công nghiệp ở thành nam cùng thành bắc, thậm chí còn tổ chức đội tuần tra tự phát, nghe Thẩm Tinh nói, nhà máy nuôi cá của bọn họ mỗi tuần cũng phải điều động vài người qua làm đội viên tuần tra.

"Có đội tuần tra này, bên chúng ta liền an toàn hơn. Thêm vùng này vốn có rất nhiều công nhân, hẳn là không xảy ra chuyện gì, ngược lại bên anh cần chú ý nhiều hơn." Khi Thẩm Tinh mới biết được chuyện thôn phía tây bị cướp sạch hết, cô cũng có chút hoảng thần. Nhưng hiện tại cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

"Bên tôi cũng sẽ chú ý." Khưu Thành dừng một chút, còn nói thêm: "Gần đây cần tích góp một ít lương thực, bên cô có kế hoạch gì không?"

"Bao nhiêu lương thực?" Thẩm Tinh cũng biết mẹ cô gần đây làm việc tương đối hiệu quả, giúp Khưu Thành lấy vào tay không ít phòng ở tại chung cư số 6 tiểu khu Gia Viên. Cô còn lo lắng đối phương ở bên kia chi quá nhiều, nhà máy nuôi cá bên này sẽ không chống đỡ nổi. Nhưng cô không ngờ là đến nước này rồi vậy mà vẫn còn nữa?

"Còn có một ít, tôi nhớ rõ bên phía nhà máy còn có đất trống." Khưu Thành nói.

"Anh có tính toán gì sao?" Thẩm Tinh không biết cậu vì sao lại hỏi đến chuyện này.

"Dạo gần đây, lương thực tăng giá vô cùng nhanh, dê con hẳn sẽ không quá đắt." Thẩm Tinh bên kia nếu đã bảo đảm được an toàn, vậy liền dứt khoát nuôi ở đó luôn. Cậu bên này vừa vặn cũng trữ không thiếu lương thực, vừa vặn không biết cầm ra thế nào. Dù sao bọn họ có thể lấy bột ngô mướn người cắt cỏ, so ra tốt hơn cảnh để không chờ người tới cướp.

"Chỉ cần anh cung được, tôi sẽ không có ý kiến." Thẩm Tinh cười nói.

Chuyện bên nhà máy nuôi cá, cô nay cũng đã thập phần quen thuộc. Mỗi ngày chỉ cần làm từng bước, không để xảy ra sự cố là được. Nếu như có đưa thêm một đám dê con tới, cô khẳng định cũng không quá mức bận rộn.

Vừa vặn trong khoảng thời gian này, cô cũng có chút nóng vội, bộ dáng của lũ cá bên trong nhà máy lớn quá chậm, mà mẹ cô dạo này lại có hơi đắc ý thái quá.

"Tôi sẽ tự tay liên hệ vụ dê con. Bên cô cũng nên bắt đầu chuẩn bị chuồng dê đi. Đợi đến khi xác định được số lượng cụ thể, tôi sẽ gọi điện thoại qua cho cô." Khưu Thành đánh nhịp.

"Được." Thẩm Tinh cúp máy, tâm tình lại có chút trào dâng. Thứ mà hiện tại cô có nhiều nhất chính là tinh lực, không sợ khổ không sợ mệt, chỉ sợ có nghị lực lại không có chuyện làm.

Chuyện mua dê con, Khưu Thành vẫn như cũ tìm đến Bạch lão đại. Bạch lão đại không những có nhiều đường đi mà còn có mặt mũi, liên hệ nguồn cung cấp cũng tiện lợi, người bán cũng không dám lừa gạt hắn. Khưu Thành thông qua hắn mua dê con, bớt việc không nói, lại càng thêm ổn thỏa.

Bạch lão đại nghe Khưu Thành bảo muốn mua dê con, còn dùng lương thực trả thay tiền, liền cao hứng cực kỳ. Vài hôm trước, hắn cũng bị đám lãnh đạo bên tỉnh vừa đấm vừa xoa gọt đi không ít lương thực. Thời buổi này, lương thực không hề dễ kiếm, thu không đủ chi, dùng một điểm liền ít đi một điểm. Bên hắn đang lo sốt vó, Khưu Thành lại đưa lương thực đến đây cho hắn. Phải nói, ấn tượng của Bạch lão đại hiện tại đối với cái người thanh niên trẻ tuổi ở thành phố Tân Nam này thật sự rất rất tốt.

Lần này bọn họ ăn ý hợp tác, không vài ngày, hắn liền kéo một xe dê con qua cho Khưu Thành. Bởi vì hiện tại, mọi người đều đang vì chuyện ăn no bụng mà ưu phiền, đối với việc truy cầu món ăn ngon này nọ liền không còn nhiệt tình như trước. Phàm là người có chút đỉnh lương thực, đều phải gắt gao siết ở trong tay không nỡ lấy ra. Do đó vào khoảng thời gian gần đây, con non của các loại gia súc không có nơi tiêu thụ tốt, giá cũng tương đối rẻ hơn trước kia.

Khi một xe dê con được kéo đến thành phố Tân Nam, Khưu Thành để cho bọn họ chạy trước đến nhà máy nuôi cá ở thành Nam để dỡ hàng, sau đó lại đến tiểu khu Gia Viên nhận bột ngô. Vài người phụ trách đưa hàng sau khi liên lạc với Bạch lão đại thông qua điện thoại, cũng rất dứt khoát đáp ứng.

Trong khoảng thời gian gần đây, Khưu Thành mỗi ngày đều có thu nhập, trừ Chu Tuyền cùng bên nhà họ Vương, tầng 15 của nhà họ đều thu được không ít sản phẩm. Trứng gà, khoai tây đều là hàng dễ bán trong chợ đêm, một ngày trời tích cóp lại, lương thực đã bất tri bất giác sắp chứa đầy ba căn hộ.

Cả ngày hôm nay, A Thường đều lên lớp ở trường học, thời điểm chuyển lương thực, Khưu Thành phụ trách cân, Chu Tuyền phụ trách chuyển lương thực trong phòng ra, bên cạnh còn có một người của Bạch lão đại đứng quan sát bọn họ làm việc, mặt khác còn có vài tên phụ trách khuân vác, cũng có người phụ trách trông coi ở dưới lầu.

Người bên Bạch lão đại phái tới đều là người trẻ tuổi thân cường thể tráng, làm việc lưu loát, không mất bao nhiêu thời gian đã đem toàn bộ lương thực đều khiêng lên xe. Sau đó bọn họ liền tranh thủ khi trời còn sớm lái xe rời khỏi tiểu khu Gia Viên. Thời gian ban ngày trong mùa đông vốn ngắn, gần đây lại không quá thái bình, vì lý do an toàn, bọn họ phải chạy trở về trước khi trời tối.

Đám dê con này vừa đến, lương thực bên Khưu Thành cũng vừa chạm mốc đủ xài. Thẩm Tinh rất nhanh liền dán tờ giấy "Thu mua cỏ nuôi súc vật" trước cửa nhà máy nuôi cá, mặt trên ghi rõ vài loại cỏ cho súc vật cùng tỉ lệ trao đổi bột ngô.

Ban đầu người chú ý tới chuyện này là vài nhân khẩu ngoại lại mới đến khu công nghiệp tìm việc làm. Do bọn họ không có hộ tịch bản địa, nên không thể mua được thức ăn từ chỗ bán lương của thành phố Tân Nam. Nếu như lại không tìm được công tác, sinh hoạt sẽ càng thêm thập phần gian nan.

Nhưng mà hiện tại số nhà máy di dời từ phương Nam đến không nhiều, việc mướn người còn hữu hạn, mà dù mướn cũng phần lớn là người từng làm việc tại nhà máy hồi còn ở miền Nam. Mà bọn họ là người mới không có kinh nghiệm, tìm công tác cũng không dễ dàng, chỉ có thể ngày qua ngày kéo dài hơi sức trong khu công nghiệp, hi vọng ngày nào đó có thể gặp phải vận khí tốt.

"Số cỏ này không khó tìm. Ngày hôm qua, tôi còn nhìn thấy ở vùng ngoại thành có thật nhiều cỏ dại còn chưa thành xác khô. Mà thật có thể đổi thành bột ngô sao?" Một phụ nhân xanh xao vàng vọt nhỏ giọng nói thầm với người đàn ông bên cạnh.

"Quản khỉ gió nó có thật không, cứ thử xem chẳng phải sẽ biết sao?" Người đàn ông lại nhìn nhìn tờ giấy trắng dán trên vách tường, sau đó cũng không quay đầu lại liền hướng về vùng ngoại thành.

Vào loại thời điểm như bây giờ, bọn họ căn bản không còn đường để tiến lùi. Lúc này phàm là có thể nhìn thấy một tia hi vọng, ai nấy liền quyết không thể cứ uổng phí bỏ qua dễ dàng được.

T$

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro