CHƯƠNG 111 - 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 111: Tiếng súng nửa đêm

"Ôi chao, đây không phải là Khâu tổng sao?" Do không ít lần đã ngầm đàm luận cùng với người khác về chuyện cậu trai trẻ này, cho nên ấn tượng của Đinh tổng đối với Khưu Thành liền tương đối sâu sắc.

"Cô cứ gọi cháu Tiểu Khâu là được." Khưu Thành cười nói.

"Tiểu Khâu à, cậu cũng tới đây tặng đồ sao?" Đinh tổng cũng liền tòng thiện như lưu (biết nghe lời phải).

"Đúng vậy, không nghĩ tới sẽ gặp mặt cô ở đây." Khưu Thành đáp.

"Không phải đã sắp qua năm mới sao. Nhiều ít cũng có chút đồ đem qua đây cho thơm thảo. Thứ khác không nói, tốt xấu gì cũng đỡ đần cho mấy đứa nhỏ qua được mấy ngày no bụng." Đinh tổng cười tủm tỉm bảo.

Bà ngược lại thật không nghĩ tới, Khưu Thành một mặt phải duy trì nhà máy nuôi cá bên kia tiếp tục hoạt động, thế nhưng vẫn còn năng lực tặng đồ cho bên cô nhi viện. Vừa nãy, viện trưởng cô nhi viện cũng đã nói cho bà biết, chuyện Khưu Thành đem đồ sang đây cũng không phải chỉ mới một hai ngày, thậm chí gần nhất cậu mỗi ngày đều chở thức ăn qua.

"Dù gì cũng phải để mọi người qua được một năm bình an." Khưu Thành nói, rồi vươn tay chỉ chỉ một góc trong viện, ý bảo Đinh tổng cùng cậu đi qua đó nói chuyện.

Đinh tổng nhìn cậu một cái, không có do dự, nhấc chân liền cùng Khưu Thành đi về phía chân tường. Đối với cái người Khưu Thành này, bà cũng quá hiểu rõ. Lúc trước, bọn họ cũng chỉ giao dịch qua một lần, thế nhưng lại có ấn tượng khá tốt. Lần này, Khưu Thành dẫn bà qua một bên nói chuyện, bà cũng không hề nghi ngờ cậu trai trước mặt.

"Chuyện gì vậy? Còn phải tránh người khác mới nói được!?" Sau khi đi tới nơi, Đinh tổng liền hỏi như vậy.

Khưu Thành hắc hắc cười hai tiếng, rồi đáp: "Bên chỗ cháu có hai con heo, hôm nay lại gặp được hành động cao thượng của Đinh tổng, nên có tâm muốn phân cho cô một con."

"Việc này quả thật là phải tránh người khác mới nói được, bằng không để bọn họ đều biết được, đến khi ấy bà Đinh tôi cũng không có được mấy khối thịt heo ngon để ăn." Đinh tổng ha ha nở nụ cười, rồi ôm lấy bả vai của Khưu Thành, lại đi vài bước đến sát tường, nhỏ giọng hỏi cậu: "Thế nào, con heo này lớn cỡ nào, cậu tính bán cho tôi bao nhiêu bột ngô?"

"Lứa heo này đã nuôi được hơn nửa năm, chí ít cũng có hơn 200 cân. Nếu như Đinh tổng muốn lấy, cháu sẽ để cô chọn một con. Về phần lương thực, cô cứ ấn 1 cân thịt heo đổi 10 cân bột ngô cho con là được. Nếu bán cho người khác, cháu ít nhất cũng phải lấy 12 cân." Khưu Thành báo giá.

Đinh tổng nghe thế bèn trầm ngâm nửa ngày. Hiện tại nguyên cả một thành phố Tân Nam to như vậy, cũng chỉ có mỗi Ngải Văn Hải nuôi được mấy đầu heo. Nghe nói, mấy con heo này cũng sẽ bị giết thịt vào mấy ngày mừng năm mới. Đến khi ấy, nhờ vào giao tình của bà cùng hắn ta, đổi lấy 1 – 2 khối thịt heo về ăn cũng là vấn đề không lớn, nhưng nếu muốn cả một con thì hơi bị khó à.

Bên bà còn có một đống nhân viên, thủ hạ làm việc dưới tay cũng không thiếu. Mấy năm qua, bọn họ đã bao lần vì bà bán mạng. Tết năm nay, nếu có thể phát cho bọn họ 1 – 2khối thịt heo làm phúc lợi, thì quá tốt rồi? Phỏng chừng ở toàn thành phố Tân Nam này, Đinh tổng bà cũng là một trong những người dẫn đầu làm chuyện như thế.

"Trong tay cậu chắc không chỉ có 2 con heo phải không? Bên chỗ tôi một con không đủ đâu, cậu phải cho tôi hai con." Vật hiếm hoi giá thường đắt đỏ, Đinh tổng lần này cũng không hề trả giá.

"Hai con? Như vậy không thể ấn 10 cân bột ngô để tính. Nhưng cháu sẽ không lấy cô 12 cân, vậy thì 11 cân được không?" Khưu Thành cũng muốn trôi qua một cái tết đầy đủ. Bán nhiều thêm chút bột ngô, cậu cùng A Thường cũng có thể thanh nhàn vài ngày.

"Cô hỏi thật, cậu đến cùng có bao nhiêu con heo? Bán thêm cho cô mấy con đi, 5 đầu được không?" Đinh tổng vừa thấy cậu thật sự có nhiều heo, ham muốn nhất thời lại lớn lên.

"Cô kéo cháu đi làm thịt luôn đi!" Khưu Thành cười khổ. Cậu tổng cộng chỉ có 5 đầu heo, mà bà ấy còn muốn đòi thêm mấy con nữa.

Trong nhất thời, khi thấy bà ta đến cô nhi viện đưa lương thực, cậu liền quên mất bản chất thương nhân của người nọ. Nếu cậu thật sự bán cho bà ta nhiều heo như vậy, không biết Đinh tổng này còn muốn vớt bao nhiêu chỗ tốt ở thành phố Tân Nam thì mới bằng lòng bỏ qua đây!?

Tính ra Đinh tổng này là một người rất cá tính. Sau khi bàn xong chuyện thì ngay chạng vạng cùng ngày, bà ta liền dẫn người kéo một xe lương thực đến tiểu khu Gia Viên. Khưu Thành quả nhiên y như như liệu, để người từ trên lầu khiêng hai con heo xuống. Bà Đinh vừa nhìn thấy hai chú heo sạch sẽ trắng trắng mập mạp, nhất thời mừng rỡ tới mức cười chỉ thấy răng chẳng thấy mắt.

Người này cũng không phải là kẻ khiêm tốn. Chỉ sau vài ngày, bà đã đem chuyện mình làm sao từ trong tay Khưu Thành mua được hai con heo béo ú kể cho không ít người nghe, mỗi lần đều phải đem công việc từ thiện là đến cô nhi viện đưa lương thực của mình thuận thuận tiện tiện tuyên truyền một lần.

Thế là trong một đoạn thời gian kế tiếp, mọi thứ liền biến thành cảnh người đến tìm Khưu Thành mua heo nối liền không dứt, giá cũng từ 11 cân bột ngô nâng lên đến 16,17 cân bột ngô, thế nhưng Khưu Thành lại thủy chung không có nhả heo ra.

Ba con heo béo mập còn lại, Khưu Thành tất nhiên còn có việc khác cần dùng. Chuyện lưu lại một con để nhà mình ăn tết là điều hiển nhiên cậu phải làm, A Thường cùng cậu tân tân khổ khổ cày lâu như vậy, kiểu gì cũng không thể để cho họ trải qua cảnh năm mới ngay cả miếng thịt heo đều không có mà ăn, kể cả Chu Tuyền cũng là như vậy.

Hai chú heo cuối cùng, Khưu Thành đã quyết định đem bọn nó giao cho Thẩm Tinh đi xử lý. Vì án lý hôn của mẹ cô, Thẩm Tinh gần đây đã bôn ba không ít lần trong thành phố, mà đã muốn chạy chọt quan hệ, nếu không cầm theo gì đó trong tay thì làm sao được. Thế nên hai con heo này nếu cần thì cứ giết lấy thịt, thịt heo đều đưa cho Thẩm Tinh để cô tự mình an bài.

Mặt khác, một con dê cũng là nuôi, hai con dê cũng là nuôi, dù sao những người có tiếng nói tại thành phố Tân Nam cũng không được mấy cái tên. Khưu Thành từ trước đã nói trước với Thẩm Tinh, để thời điểm cô chắp nối với những người đó, xem xem có thể đem chuyện thẻ căn cước của A Thường xử lý luôn được hay không?

Hai con heo được làm thịt bên nhà máy nuôi cá. Mọi chuyện xong xuôi, Thẩm Tinh lại đưa qua cho Khưu Thành một cái chân và một phần dạ dày heo, còn nói heo bên họ còn chưa giết, trước lấy mấy thứ này nếm thử món ngon.

Khưu Thành đem phần dạ dày cùng chân heo, lại thêm vài trứng gà bóc, còn có không ít đậu phụ và măng khô, nấu thành một nồi thịt kho lớn. A Thường mỗi lần ăn cơm, chỉ cần chan một muỗng nước kho nóng hầm hập lên chén cơm, liền có thể ăn đến thơm ngon nưng nức, nếu gắp thêm mấy cọng rau xanh, một lần liền có thể ăn tới ba bát lớn.

Tới hôm 26 tháng chạp, Khưu Thành dùng xe tải chở một đám rau dưa, lương thực cùng lô trứng gà cuối cùng đến cô nhi viện, sau đó liền không đến nữa. Cậu và viện trưởng của cô nhi viện đã nói xong, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến mùng 8 tháng giêng cậu mới đến đây chuyến nữa.

Có mấy quân nhân trông coi cô nhi viện, Khưu Thành cũng không quá lo lắng cho an nguy của bọn họ. Nhưng trước khi đi cậu vẫn nói với viện trưởng, vạn nhất nếu có chuyện gì, thì cứ gọi điện thoại cho cậu. Chỉ cần đủ khả năng, cậu nhất định sẽ hỗ trợ.

Sau khi không cần đưa đồ đến cho cô nhi viện nữa, Khưu Thành họ cũng rất ít khi ra cửa. Gần thất, A Thường tựa hồ cũng không thích đi ra ngoài. Cậu cảm thấy điều này dường như có gì đó bất thường. Khưu Thành quan sát vài ngày, mới rốt cuộc phát hiện ra nguyên nhân.

Người dân bên ngoài phải sống những ngày tháng khó khăn gian nan, nhưng sinh hoạt của nhà bọn họ lại có điểm quá tốt. Mỗi lần A Thường nhìn về phía những người đó, trong ánh mắt thường thường sẽ toát ra sự thương hại cùng không đành lòng. Thế nhưng hắn lại không muốn đem thức ăn của mình đưa cho họ, vì thế hắn liền lựa chọn ngốc ở trong nhà, để khỏi cần giáp mặt với những người kia.

Không thể không nói, sau trải qua học kỳ vừa rồi, A Thường đã thay đổi không ít. Nay, anh chàng đã không còn giới hạn bản thân trong thế giới của mình, đây là một hiện tượng tốt, thuyết minh cho A Thường đang chậm rãi dung nhập vào xã hội con người.

Kỳ thật ở trong lòng Khưu Thành có cất giấu một ý niệm nho nhỏ tràn ngập ích kỷ cùng tà ác. Cậu muốn người đàn ông này chỉ thuộc về chính mình, chỉ tin vào mỗi mình cậu. Cậu muốn ở trong thế giới của hắn, trừ chính mình, sẽ không còn những người khác. Cậu muốn ở bên cạnh hắn, trừ chính mình, sẽ không còn lựa chọn nào khác.

Thế nhưng trước giờ, Khưu Thành vẫn đem ý nghĩ này chôn sâu ở trong đáy lòng mình, không để cho nó có bất cứ cơ hội nảy mầm nào.

"Đoàng! Đoàng đoàng đoàng!" Đêm khuya, Khưu Thành bị tiếng súng nổ liên tiếp tự dưng vang lên làm cho bừng tỉnh.

"Xuỵt! Không có việc gì." A Thường lúc này đang ngủ ở bên gối của cậu, bỗng vươn ra một cánh tay ôm Khưu Thành hãm sâu vào trong ngực của mình, lại dùng đầu lưỡi liếm liếm mép tóc của cậu, lưu lại một mạt xúc cảm ẩm ướt nóng bỏng.

Khưu Thành vươn tay sờ sờ hai gò má của đối phương, ngẩng đầu nhìn hướng đôi mắt của hắn, từ bên trong tìm không thấy chút mảy may buồn ngủ nào. Trong khoảng thời gian này, hắn cũng cảm thấy rất bất an đúng không?

"Để tôi ra ban công xem xem." Khưu Thành bắt lấy chiếc áo ngủ ở đầu giường khoác lên trên người, đứng dậy đi về phía ban công.

Xuyên thấu qua làn hơi nước mỏng manh trên tấm kính, Khưu Thành nhìn thấy bên phía các tòa nhà dạy học ở đại học Tân Nam đều đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng ồn ào náo động truyền đến từ phía bên kia.

Lúc này, cậu chỉ cần mở ra "Thiên La nhãn" liền có thể nhìn thấy bên đó rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, thế nhưng hiện tại, cậu lại không muốn xem chút nào.

"Trở về đi, lạnh!" A Thường không biết lúc nào đã vô thanh vô tức đứng ở bên người cậu.

"Ừ." Khưu Thành lên tiếng, rồi không hề nấn ná nơi ban công thêm nữa.

Lại một lần nữa trở lại trên giường, A Thường vẫn như trước ủ mình bên cạnh Khưu Thành, từng chút từng chút một vuốt ve tóc của câu, hôn hôn trán, liếm liếm thái dương...

Hắn thích người này, thích căn phòng này, thích cuộc sống sinh hoạt hiện tại, thế nhưng những sự tình phát sinh bên ngoài kia lại khiến hết thảy mọi thứ trước mắt hắn trở nên bấp bênh.

Bất quá cũng không sao, vô luận trong tương lai hắn có lưu lạc đến địa phương nào, vô luận sinh hoạt sẽ biến thành dạng gì, hết thảy chỉ cần người này vẫn ở bên cạnh hắn là được...

Chương 112: Rõ ràng

Sáng hôm sau, Khưu Thành liền nghe mọi người bàn tán về việc bên đại học Tân Nam có người chết.

Gần đây, chính phủ cùng quân đội thành phố sở dĩ sẽ ra mặt quản chế những nạn dân từ tứ xứ dũng mãnh tràn vào thành phố Tân Nam, là vì không để những người kia lẻn vào khu vực nội thành, khiến cho thành phố nguyên bản đã tràn ngập nguy cơ rơi vào hỗn loạn.

Những nạn dân được an bài trong đại học Tân Nam cũng không phải đi vào rồi liền ra không được, có người nếu muốn rời đi thành phố Tân Nam, chỉ cần hướng binh lính trông giữ bọn họ đưa ra lời xin, sau khi đặt xong vé xe lửa, sẽ có người chuyên gia dẫn bọn họ tới trạm xe.

Nói cách khác, bọn họ một là rời đi thành phố Tân Nam, hai là phải an an phận phận chờ ở đại học Tân Nam, căn bản đừng nghĩ đến việc lắc lư đến nội thành thành phố Tân Nam.

Những nạn dân chạy nạn kia một mặt vì miếng ăn mới xa xứ, còn có vài người là do thành phố gia hương của bọn họ mắt thấy đã sắp rối loạn tới nơi, vì tránh né hỗn loạn mới tạm thời rời đi. Mà đối với những người kia, tạm thời dừng lại ở đại học Tân Nam cũng là một lựa chọn không tồi.

Nhưng mặc kệ thế nào, đem nhiều người như vậy nhốt tại trường đại học Tân Nam, trong đó kiểu gì cũng sẽ có một bộ phận không nhận được thức ăn sung túc, sai sót cũng là chuyện sớm hay muộn. Nghe nói đêm qua, vì có vài người ra tay với nhân viên đưa thức ăn, nên mới dẫn phát một hồi hỗn loạn, sau đó lại có những người khác đục nước béo cò, cuối cùng dẫn đến sự tình bị khuếch đại.

Tiểu khu Gia Viên liền kề bên đại học Tân Nam, vạn nhất bên trường đại học mất khống chế, tiểu khu Gia Viên bên này chính là đứng mũi chịu sào.

Thẩm Tinh gọi điện qua cho Khưu Thành, nói gần nhất tình thế quá khẩn trương, cô không yên lòng để người nhà tiếp tục ở lại khu Lào Cai. Vì thế, cô muốn đem bọn họ đưa đến ký túc xá ở nhà máy nuôi cá ở tạm, còn hỏi Khưu Thành có muốn chuyển qua hay không. Khưu Thành nghe vậy liền cự tuyệt, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, cậu không hề muốn rời khỏi phòng ở của mình.

Hai ngày qua, bầu không khí ở thành phố Tân Nam rất khẩn trương, Khưu Thành biết, có vài người đã đưa ra quyết định cho trường hợp xấu nhất.

Tại tiểu khu Gia Viên của bọn họ, rất nhiều người đều suy nghĩ cách chạy vào trung tâm thành phố, hoặc ở nhờ tại nhà người quen, hoặc dùng lương thực lâm thời thuê phòng ở.

Tới ngày 29 tháng chạp, Khưu Thành đem con heo còn sót lại trong nhà cũng làm thịt, sau khi giết heo, nhà bọn đã không còn gia súc lớn. Ba con dê nuôi từ trước cộng thêm số dê mua sau này rồi chuyển qua nhà máy, đều đã giao cho Thẩm Tinh quản lý.

Thẩm Tinh nói muốn ở sáng 30 giết thịt hai con dê đực một già một trẻ, đến khi ấy sẽ đưa qua cho Khưu Thành ít thịt dê, rồi nấu thêm vài nồi canh dê lớn để cho nhóm công nhân trong nhà máy có thể nếm được chút dầu mỡ. Lần trước lúc giết heo, cô không có cơ hội đem thịt cho công nhân ăn, thậm chí ngay cả tim dạ dày và đại tràng heo, tất cả đều bị cô tận dụng không chừa lại một mống.

Đem nhiều thịt tống xuất như vậy, hiệu quả đạt được cũng rất rõ rệt. Vụ ly hôn dù không thể có kết quả nhanh chóng, nhưng vấn đề thẻ căn cước của A Thường trên cơ bản đã được giải quyết. Đối phương cho họ một thông tin về thân phận, để năm sau khi A Thường đến đồn công an, cứ nói thẳng làm lại thẻ căn cước là được.

Buổi chiều hôm nay, Khưu Thành dưới sự hỗ trợ của nhóm thím Trần đã tiến hành việc giết heo, lại phân chút thịt, xương, đầu heo cho mỗi nhân viên làm quà, để bọn họ đem về nhà ăn năm mới.

Sau đó, Khưu Thành liền lấy một cái chân heo một phần tim heo, cùng A Thường đi một chuyến tới nhà họ Vương.

Nhà họ Vương hiện tại đã không còn làm đậu hũ nữa. Nguyên bản, số đậu cùng chao tích trữ trong viện cũng đều bị anh em nhà họ Vương chuyển đến chỗ của Khưu Thành hết.

Nay, bọn họ chỉ canh giữ một cái sân trống cùng chút đồ ăn, thật cẩn thận sống qua ngày. Lão nhân ở nông thôn đều đã được bọn họ đưa đến đây, con nít trong nhà cũng không cho chạy loạn ở bên ngoài nữa, cả ngày đều bị giữ trong nhà.

"Chú Khâu! A Thường!" Đám nhóc con này cả ngày bị người lớn nhốt một chỗ, vì vậy mà sắp buồn bực muốn chết. Nên khi nhìn thấy Khưu Thành cùng A Thường tới, bọn chúng liền vui mừng như điên.

"Sao còn đem theo đồ tới làm gì?"Anh cả Vương đi ra nghênh đón bọn họ, gặp Khưu Thành còn mang theo đồ trong tay, hắn nhìn trái nhìn phải, vội vàng đem hai người bọn họ kéo vào trong viện, sau mới quay người đóng chặt cửa lại.

"Còn dư một đầu heo, hôm nay đem giết thịt." Khưu Thành cười đáp, rồi đem túi vải trong tay đưa qua. Dĩ nhiên, cậu sẽ không dửng dưng mang theo một chân heo lại đây. Ngoài lớp nilon bên trong, cậu còn bọc thêm một lớp túi vải để che đậy.

"Wow! Có thịt heo ăn!" Mấy đứa nhỏ chạy hộc hộc vài cái liền vây chặt xung quanh.

"Xuỵt! Xuỵt! Hô to gọi nhỏ cái gì? Bộ không sợ người khác nghe thấy hết à?"Chị dâu cả Vương vội vàng quát đám nhóc con đang gây rối.

"Khưu Thành à, vào trong ngồi đi. Nhà bọn anh hôm nay có làm chút đậu hũ, tính để ăn tất niên, trong chốc lát cậu cũng lấy chút trở về. Trừ thứ này, cũng không có gì khác, năm nay chỉ được đến đây."

Anh cả Vương vội tiếp đón bọn Khưu Thành vào phòng. Một cái chân heo to như vậy, hắn nhận lấy cũng có chút ngượng ngùng, nhưng kêu hắn đưa lại thì thật luyến tiếc. Đã bao năm chưa được nếm qua thịt heo, đám nhỏ trong nhà vừa nghe nói thịt heo, ánh mắt dường như cũng tỏa sáng theo. Đừng nói tụi nhỏ, ngay cả bản thân hắn cũng thèm đến phát hoảng.

"Em cũng lấy đậu hũ từ nhà mọi người mà. Mấy tháng qua, đậu hũ trong nhà chưa bao giờ bị thiếu cả." Khưu Thành cười nói.Nhà họ Vương hiện tại tuy không bán đậu hũ, nhưng vẫn ngẫu nhiên làm một ít đậu hũ cho nhà mình ăn. Mà mỗi lần làm đậu hũ, cũng chưa bao giờ quên bọn Khưu Thành, cho nên mới nói trong mấy tháng qua Khưu Thành họ đều không hề thiếu đậu hũ để ăn.

"Tí đậu hũ ấy thì đáng gì chứ?"Ông Vương nói.

"Thời gian gần đây mọi chuyện đều không yên ổn, mọi người cũng cẩn thận một chút." Khưu Thành ngồi xuống ghế, rồi nói với bọn họ như vậy.

"Chú biết rồi! Ở cái ngõ nhỏ bên cạnh ấy vừa mới xảy ra chuyện."Ông Vương nói.

"Xảy ra chuyện gì?" Khưu Thành hỏi.

"Người đàn ông bên nhà đó ra ngoài hái thuốc, để vợ con chờ ở trong nhà. Không biết thế nào lại bị người đến cướp, hai mẹ con, một người nằm trong phòng, một nằm trong sân, nơi nơi đều là máu. Đợi người đàn ông kia trở về, người vợ đã tắt thở, đứa nhỏ bây giờ còn ở trong bệnh viện cũng không biết có thể tỉnh lại hay không nữa?"Ông Vương thở dài một hơi, nói.

"Hàng xóm cũng không nghe được động tĩnh gì. Hiện tại mọi người đều đoán là người quen làm." Vương Thành Lương ở một bên bổ sung thêm. Sạp hàng bán bếp lò của hắn, hiện tại cũng đã không còn hoạt động nữa.

Khưu Thành sau khi nghe xong liền trầm mặc một trận.

"Haiz, cũng là do người vợ kia không có đầu óc. Mấy hôm trước, chồng cô ta hái thảo dược về, có đổi không ít bột ngô, cô ta lại chạy đi nói với hàng xóm. Người hàng xóm nọ cũng chả có suy nghĩ, nơi nơi lan truyền chuyện này, làm cho nhà nhà trên đường đều biết nhà bọn họ có lương thực."Chị dâu hai Vương nói.

"Ây da, người đều đã mất! Không nói nữa."Ông Vương nâng nâng tay, bảo con dâu đừng nhắc chuyện này nữa. Người chết là lớn nhất, lúc này nếu lại bàn về chuyện người ta thì thật không phải.

"Hai ngày trước, bên đại học Tân Nam có tiếng bắn súng, bên tiểu khu các cậu không có việc gì đi?"Anh cả Vương hỏi Khưu Thành.

"Không có việc gì, bên phía đại học lại có thêm một đội quân đến đóng giữ." Khưu Thành đáp.

"Vậy cậu cũng nên lưu tâm nhiều chút. Hai ngày trước, chị còn nghe người ta nói đến chuyện của chung cư số 6 bên tiểu khu Gia Viên các cậu, nói là chung cư bên đó rất giàu có, khẳng định còn có lương thực. Vừa nghe đến đây, chị liền sợ muốn chết."Chị dâu cả Vương nói.

"Chờ em đem toàn bộ lương thực đều bỏ ra ngoài, bọn họ liền không còn nhớ thương đến nữa." Khưu Thành bất đắc dĩ nói.

"Bỏ ra ngoài? Vậy cũng không được. Điểm mấu chốt ở đây là cháu lại lấy lương thực ra, người không biết, còn tưởng nhà cháu còn có núi gạo núi bột đó."Bà Vương vội vàng khuyên can.

"Qua năm mới, tốt xấu gì cũng phải để mọi người ăn được bữa cơm no bụng." Khưu Thành cũng không muốn gây thêm nổi bật, thế nhưng những người bên đại học Tân Nam kia thật sự sống không dễ dàng.

"Vậy cậu định thế nào?"Anh cả Vương hỏi Khưu Thành.

"Ngày mai đã là 30, em tính đưa đến đại học Tân Nam chút bánh ngô cùng một nồi đồ ăn lớn." Khưu Thành nói.

"Ngày mai, chú sẽ kêu hai vợ chồng thằng cả cùng thằng hai đi cùng cháu, Thành Lương thì ở lại cùng chú giữ nhà."Ông Vương lên tiếng. Trong nhà còn có một ít đồ ăn, còn có nhiều con nít như vậy, kiểu gì cũng phải có người nhìn, không thể đều ra ngoài hết được.

"Được, ngày mai khoảng 6 rưỡi sáng, mọi người đến dưới chung cư tiểu khu Gia Viên chờ em." Khưu Thành nói.

Sự tình bàn xong, Khưu Thành cũng không lưu lại thêm nữa, bèn cùng A Thường quay về nhà. Sau khi trở về, cậu lại cùng Thẩm Tinh chào hỏi đôi câu, để sáng ngày mai cô an bài vài người qua đây hỗ trợ làm bánh.

Bên nhà máy nuôi cá, người làm bánh ngô ngon nhất phải kể đến chị của lão Hồ. Từ mùa hạ bắt đầu thu côn trùng đến nay, sau khi Thẩm Tinh biết được chị lão Hồ có được tay nghề như vậy, liền mướn người ta đến nhà máy nuôi cá làm việc, chuyên môn phụ trách làm bánh. Hiện tại thủ hạ dưới tay cô còn có vài đứa đồ đệ.

Ngày hôm sau, hai đôi vợ chồng nhà họ Vương cùng nhóm người của chị lão Hồ liền đến tiểu khu Gia Viên từ sớm. Bên nhà máy nuôi cá trừ chị Hồ, còn có thêm hai phụ nhân chuyên phụ trách công tác ở canteen. Mặt khác còn có hai anh em đều do Thẩm Tinh an bài tới, chỉ sợ đến khi ấy bên bọn họ lại không đủ người.

Người nhiều làm việc cũng nhanh. Có bọn họ hỗ trợ, mấy thứ mà Khưu Thành sửa sang lại vào tối hôm qua, không quá hai ba cái đều đã bị người chuyển lên xe tải dưới lầu. Bên cạnh đó, anh cả Vương còn cưỡi một chiếc xe đạp đến, trên xe có đặt vài cái bếp lò, nồi thiếc cùng lồng hấp.

Đội người của Khưu Thành trùng trùng điệp điệp đi đến cổng trường đại học Tân Nam, ở đây cũng đã sớm có binh lính chờ bọn họ. Thấy nhóm Khưu Thành vừa đến, binh sĩ liền mở cửa đem bọn họ dẫn đến quảng trường trong khu dạy học, chỗ đó đã dựng sẵn một cái lều từ trước.

Nhìn mấy binh lính chạy trước chạy sau bận rộn, tâm tình của Khưu Thành cũng thực phức tạp. Cậu biết trong trận hỗn loạn vào tối hai ngày trước, những binh lính phụ trách trông giữ nạn dân cũng gặp phải trùng kích, còn có người bị thương, bây giờ còn đang được chữa trị tại trung tâm y tế ở căn cứ lâm thời.

Cho dù như vậy, vừa nghe nói có người muốn đến đây tặng chút cháo chút cơm cho nạn dân, bọn họ vẫn thật cao hứng, cũng không hề vì chuyện một chiến hữu thụ thương mà ôm địch ý với tất cả nạn dân.

Đồng dạng, Khưu Thành cũng biết ở trong nhóm nạn dân kia, không phải ai cũng sẽ cảm kích những hành động của cậu, thậm chí còn có người sẽ vì chuyện này mà nảy lên vài chủ ý xấu.

Nhưng Khưu Thành lại không vì vấn đề này mà buông bỏ việc cậu muốn làm, trên thực tế với sức cậu hiện tại vẫn có thể làm được vài chuyện.

Khi xe tải dừng lại bên cạnh lều, nhóm người chị Hồ liền xuống xe, bắt đầu thu xếp đồ đạc rồi làm bánh. Mọi người có được tốc độ làm việc nhanh chóng như vậy cũng là vì bọn họ đã quen tay với công việc này.

Hôm nay bọn họ đến đây làm việc, công việc bên nhà máy cũng chỉ có thể để người khác tạm thay thế. May mà hôm nay đã là 30 Tết, hẳn là không có bao nhiêu người ra khỏi thành phố đi cắt cỏ. Bên lão Hồ bọn họ còn thương lượng, sạp thu cỏ hôm nay chỉ cần bày nửa ngày là được.

Vài binh lính trẻ tuổi lôi ra một cái ống khá dài, để dẫn nước từ một tòa nhà dạy học gần đó đến đây. Hai người Khưu Thành và anh em nhà họ Vương cùng nhau đem nồi lớn dựng lên, tính nấu mấy nồi cháo bột ngô trước.

Phụ cận, ở những dãy phòng học trên lầu, có rất nhiều người đều mở cửa sổ hướng bên này quan sát. Khưu Thành vốn có thị lực tốt, vừa liếc mắt nhìn, cậu liền có thể nhìn thấy 7 – 8 phần biểu tình của đám người này.

Người với người đều không giống nhau, có vài người vô luận ăn bao nhiêu đau khổ chịu bao nhiêu đau khổ, chỉ cần có thể gặp được một ít chuyện tốt, liền có thể vô tâm vô phế nhếch miệng cười tươi. Nhưng lại có vài kẻ, biểu tình trên mặt của họ lại khó có thể nhìn ra phong sương.

Cháo bột ngô nấu chín rất nhanh, trong nồi lớn sẽ được bỏ vào ít nước nấu sôi trước, mặt khác bọn họ còn đem ra vài cái thau, đem bột ngô cùng nước lạnh đong đếm tỉ lệ cân xứng. Đợi nước trong nồi sôi, bọn họ liền đem chậu bột đổ vào, một bên đổ một bên dùng muôi quấy, qua thoáng chốc liền xong.

Nấu xong mấy nồi cháo bột ngô, là có thể an bài mấy người bên trong ra xếp hàng lĩnh thức ăn. Nhóm binh sĩ đem nạn dân phân thành từng nhóm theo số phòng bọn họ đang ở, sau khi một phòng nhận đồ xong, những người trong phòng kế tiếp có thể đi ra xếp hàng.

"Bọn họ nói lát nữa còn phát bánh ngô, đây là thật sao?" Thời điểm Khưu Thành phát cháo ngô cho những người này, thường thường sẽ nghe được vài người hỏi như vậy.

"Thật." Khưu Thành cười đáp một câu, đối phương liền vô cùng cao hứng bưng lấy cháo bột ngô ly khai. Bên cạnh còn có binh lính duy trì trật tự, sau khi bọn họ nhận phần của mình, thì không thể dừng lại trên quảng trường thêm nữa.

"Mấy đứa nhỏ bên cô nhi viện có được ăn no không?" Thỉnh thoảng cũng sẽ có người hỏi như vậy.

"Cô nhi viện so bên này tốt hơn chút, hôm nay tụi nhỏ được ăn sủi cảo." Nghe nói bên Đinh tổng họ hôm nay giết heo, liền hướng cô nhi viện đưa đến ít thịt, mặt khác còn có rau hẹ và bột mì. Bên cô nhi viện hôm nay sẽ làm sủi cảo nhân thịt và rau hẹ cho tụi nhỏ ăn.

Đợi nhóm Khưu Thành đem cháo bột ngô phát xong, nhóm bánh ngô đầu tiên không sai biệt lắm cũng đã đến lúc xuất lồng.

Tới đây, bịch mỡ heo trên xe cũng được khiêng xuống dưới, trước dùng nồi lớn nấu chảy mỡ heo thành dầu, sau đó lại đem khoai tây, bắp cải, củ cải đỏ rửa sạch, cắt khúc chia đều bỏ vào nồi lớn nấu chín, trong nồi còn bỏ thêm dầu và một ít tép mỡ.

Thời buổi này, người người đều đã sống cảnh trường kì không thấy thức ăn mặn, bởi thế vừa ngửi thấy mùi mỡ heo, cả đám người đều cảm thấy thơm ngon tới mất khống chế. Đồ ăn như thế này đối với nhóm Khưu Thành cũng thật sự rất quý hiếm. Trước giờ, bọn họ cũng chỉ ăn dầu thực vật, thịt heo mỡ heo cũng là đến gần đây mới được nếm qua vài lần.

Thời điểm nhóm nạn dân xếp hàng lần thứ hai, mỗi người đều lĩnh đến hai cái bánh bột ngô cùng một chén canh rau lớn, bột của bánh ngô mềm nhuyễn ngon miệng, chén canh rau thì thơm nức với đủ mùi vị.

Bởi vì nhân số thật sự quá nhiều, bọn Khưu Thành bận rộn từ sáng sớm 6 giờ đến tận buổi chiều hơn 2 giờ mới xong. Cuối cùng số bột ngô cùng rau dưa dư ra, sẽ để lại cho các binh lính canh phòng ở đại học Tân Nam, Khưu Thành biết đồ ăn của bọn họ hiện tại cũng đã rất khẩn trương.

Về đến nhà, sau khi nghỉ ngơi chốc lát, Khưu Thành cũng bắt đầu làm sủi cảo cho nhà mình. Trong lúc nhào nắn bột mì, vài gương mặt cậu chạm phải vào buổi sáng hôm nay tại đại học Tân Nam nhất thời liền thoáng hiện lên.

Vô luận nhân tâm có bao nhiêu phức tạp, trong nháy mắt tiếp nhận thức ăn bọn họ đưa qua, đại đa số tâm tình của mọi người đều là đơn thuần cùng vui sướng, trong đó còn có rất nhiều sự cảm kích, cùng với một ít biểu tình khá trầm trọng nặng nề.

Mặt khác, Khưu Thành cũng thấy được vài kẻ có biểu hiện tham lam cùng phẫn hận. Vô luận có giả bộ lương thiện cỡ nào trước mặt cậu, thì khi bọn hắn xoay lưng đi, khi bọn hắn tự cho là mình đã đứng ở trong một góc hẻo lánh không ai thấy, cuối cùng sẽ vẫn lơ đãng toát ra sự âm u từ đáy lòng.

Cả một buổi sáng, khi nhóm Khưu Thành đều bận rộn nấu cháo, nấu thức ăn phân phát cho mọi người, Khưu Thành cũng luôn cười tủm tỉm chào hỏi các nạn dân. Thế nhưng dù là ai cũng không biết rằng, khi ánh mắt của cậu nhìn vào một người, thì đồng thời cũng xuyên qua "Thiên La nhãn" quan sát toàn bộ khung cảnh trong sân trường. Bất cứ chút gió thổi cỏ lay trong đại học Tân Nam đều không thể thoát khỏi ánh mắt của cậu.

Khưu Thành hiện tại đã nhớ kỹ vài gương mặt trong đám nạn dân. Trong khoảng thời gian kế tiếp, cậu sẽ càng thêm chú ý những người này. Một khi bọn họ có động tác, Khưu Thành cũng không ngại tiên hạ thủ vi cường.

Muốn thần không biết quỷ không hay trừ bỏ một hai cá nhân, đối với Khưu Thành bây giờ mà nói cũng không tính là quá khó khăn, tuy rằng cậu không hề thích làm loại sự tình này chút nào.

Chương 113: Giết hắn

Đầu tháng giêng, vào ngày 11 tháng 2 dương lịch, nhóm dân chúng ở thành phố Tân Nam đúng hẹn lại kéo đến chỗ bán lương chờ mua lương thực cho trung tuần tháng 2.

Khi đến nơi, mọi người lại nhìn thấy trước cửa lớn khu bán lương có dán một tờ thông cáo, trên thông báo có nói rõ không có lương thực, thức ăn cho trung tuần tháng 2 không thể đúng hạn bán ra.

Cả ngày hôm đó, cửa sổ của khu bán lương đều không hề mở ra, Kim cục trưởng cũng không thấy xuất hiện. Đợi đến khi bản tin buổi tối của đài địa phương được phát sóng, Kim cục trưởng mới giải thích một chút khó khăn về lương thực của thành phố Tân Nam trong tiết mục, hơn nữa còn nhiều lần cam đoan chẳng qua bao lâu sẽ có lương thực ngay. Nhưng ngay lúc này, lương thực còn đang trên đường vận chuyển, mọi người không nên gây rối loạn nơi đầu trận tuyến, phải kiên nhẫn chờ đợi.

Dĩ nhiên sẽ không có ai tin tưởng mấy lời kêu gọi vớ vẩn như kiên nhẫn chờ đợi thì tình huống sẽ nhanh chóng được cải thiện, thế nhưng trừ kiên nhẫn ra, thì bọn họ nào có năng lực làm gì khác?

Sau vài ngày, toàn bộ không khí ở thành phố Tân Nam liền trở khẩn trương chưa từng có. Trừ hai thời gian đi làm tan tầm sớm tối, lúc trên đường thì ngoài tuần cảnh, cơ hồ chẳng thấy một bóng người đi đường. Đại học Tân Nam bên cạnh tiểu khu Gia Viên lại nghênh đón rất nhiều nạn dân, nghe nói thành phố Bình Nhạc nằm chếch hướng tây bắc thành phố Tân Nam đã phát sinh hỗn loạn.

Có vài người bên tiểu khu Gia Viên có điểm hoảng sợ, chỉ e mấy nạn nhân bên đại học Tân Nam sẽ có ngày mất khống chế. Cho dù bên căn cứ lâm thời lại phái không ít binh lính tới đây phụ trách duy trì an toàn, thế nhưng mọi người không hề vì chuyện này mà buông lỏng tâm tư.

Lúc này, Khưu Thành đang lặng lẽ bày một "Sa bàn trận" chung quanh chu vi chung cư. Tên gọi "Sa bàn trận" của trận pháp này tuy chẳng thu hút, kì thực lại là một sát trận vô cùng bá đạo.

Trận pháp này một khi mở ra, thì toàn bộ phạm vi bao trùm của trận pháp sẽ giống như là một khối sa bàn bày ra trước mắt người bày binh bố trận. Bên trong sa bàn, người bày trận sẽ có được đại quyền sinh sát tuyệt đối, trừ phi đối phương có năng lực phá trận.

Không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, Khưu Thành cũng không tính mở trận pháp. Chưa nói đến việc vận hành trận pháp này, vô luận là cơ thạch hay là sức lực của người bày trận đều tiêu hao quá lớn, thì hơn hết, Khưu Thành không hề nguyện ý để người khác phát hiện sự bất thường của mình.

Ngược lại, bên nhà máy nuôi cá không cần Khưu Thành lo đến. Từ sau khi thay tân đội trưởng đội bảo an, năng lực phòng ngự của khu vực bên kia liền một ngày một mạnh hơn. Mà người được gọi là đội trưởng đội bảo vệ Lam ca vậy mà còn có vài con đường riêng của mình, đối với đủ hạng người trong thành phố đều có thể giao tiếp được.

Hiện tại cho dù thật sự có chuyện, những người đó cũng sẽ không đánh chủ ý đến nhà máy nuôi cá Tinh Thành. Nói không chừng bọn họ còn có thể giúp đỡ cậu một tay.

Kỳ thật người chân chính quen thuộc với thành phố Tân Nam đều biết, Khưu Thành Thẩm Tinh bọn họ trong tay căn bản không có bao nhiêu lương thực. Tuy hồi mùa thu đã có tích trữ chút lương, những trải qua mấy tháng trời không ngừng tuồn hàng ra ngoài, bọn họ cũng đã tiêu hao gần hết lượng dự trữ.

Bọn họ biết ai mới là dê béo chân chính, cho nên cũng sẽ không đem ánh mắt hướng về phía nhóm người của Khưu Thành.

Ngược lại, chỉ có một vài người không có gốc gác nơi này, đối với những chuyện như thế cũng không quen thuộc, hoặc là không có nơi lấy được tin tức, mới có thể đem chung cư số 6 ở tiểu khu Gia Viên và nhà máy nuôi cá Thành Nam xem thành mục tiêu.

Gần đây, bên đại học Tân Nam đã có vài người không quá an phận, trong đó có một tên du côn trung niên hơn 40 tuổi là có khả năng gây chuyện với họ nhất. Người này tên là Hoàng Dịch Đạt. Thời gian qua, hắn không ngừng thuyết phục mấy người đàn ông có thân thể cường tráng cùng hắn làm một trận. Hắn ta coi như cũng có chút thủ đoạn, thường thường đều có thể lấy được lương thực. Mất không bao lâu, bên người hắn liền có không ít đàn em đi theo, lăn lộn đến gió nổi nước dâng bên trong đám nạn dân ở đại học Tân Nam.

Về phần số lương thực hắn có được, tự nhiên không có khả năng sinh ra từ hư không. Hoàng Dịch Đạt đã cướp bóc lương thực của người khác, hơn nữa còn uy hiếp cảnh cáo bọn họ không được nói cho bọn binh lính canh giữ, bằng không cho dù chính mình có bị đưa đến Tây Bắc đào quặng, thì trong trường đại học này cũng sẽ có người thay hắn xử lý bọn họ.

Tuy rằng, bên trường đại học Tân Nam không hề thiếu binh lính trông coi, nhưng nạn dân cũng không phải phạm nhân, cho nên ở một số mặt, việc quản lý cũng không thật sự quá nghiêm khắc, điều này đã giúp cho nhóm người nào đó có được không gian hoạt động khá lớn.

Từ ngày đầu tiên đến đây, bọn chúng đã nhắm ngay vào chung cư số 6 của tiểu khu Gia Viên. Gần nhất theo số lượng nạn dân không ngừng tăng lên, đội ngũ của bọn chúng cũng càng thêm lớn mạnh.

Hơn 8 giờ tối hôm nay, Khưu Thành cùng A Thường sau khi làm xong việc nhà nông thì đi xuống lầu dưới, tắm rửa sạch sẽ, rồi mới ăn chút gì điền đầy bụng.

Đến nay, tất cả các căn phòng trên tầng 15 đều đã được lắp kính thủy tinh, lại thêm ánh đèn và nhiệt độ nhân tạo, nên toàn bộ tầng 15 đều rất ấm áp. Thời điểm Khưu Thành cùng A Thường ở trên đây làm việc, bình thường đều chỉ cần mặc một chiếc áo phông cùng quần đùi, cũng không cần nghiêm khắc tuân theo quy luật mặt trời mọc để ngừng nghỉ.

"Anh đi ngủ sớm chút đi!" Khưu Thành bảo A Thường đi ngủ một giấc, còn mình thì khoanh chân ngồi xuống một chiếc đệm trên ban công, bắt đầu buổi đả tọa hôm nay.

Nhân sâm cần phải trải qua mùa đông khắc nghiệt, nếu để nó hoàn toàn sinh trưởng trong điều kiện nhà ấm thì sẽ không thể cho ra được nhân sâm tốt. Hiện tại, hai người Khưu Thành cũng không cần chạy điều hòa cho nhà kính trên ban công 1406, cho nên nơi này cũng không thể gieo trồng tiếp các loại hoa màu khác. Sau khi thu dọn hết đống giỏ gỗ, ban công nhà họ liền trở nên rộng rãi hơn, Khưu Thành gần đây cũng đều đả tọa ở nơi này.

A Thường cầm hai cái nệm sofa từ trong phòng ra, lại cầm thêm một cái thảm đến ban công bên ngoài. Hắn đem nệm sofa đặt ở cạnh Khưu Thành, đem thảm quấn chặt cả người lại, sau đó liền cuộn thành một cục nằm trên nệm.

Độ mềm dẻo của cơ thể A Thường vốn tốt đến mức khác hẳn người bình thường, đó là lý do mà hắn luôn có thể tìm cho mình một tư thế dễ chịu trên mấy chiếc nệm sofa không tính là to lớn này.

Khưu Thành nhìn hắn như thế chỉ cười cười, cũng không nói gì thêm. A Thường gần nhất giống như có điểm bất an, thời thời khắc khắc đều phải đi theo bên người cậu.

Khưu Thành ngưng thần tĩnh khí, rất nhanh liền nhập định, A Thường bên người cũng bị mệt mỏi thúc giục, chậm rãi buông xuống mí mắt.

"Đi lên giường ngủ!" Hơn 11 giờ, Khưu Thành đẩy đẩy cánh tay của A Thường.

"Ô..." A Thường mơ mơ màng màng lên tiếng, cùng Khưu Thành đi vào phòng ngủ. Chiếc giường trong phòng ngủ so với cái đệm sofa thì càng thoải mái càng rộng lớn hơn, A Thường mới qua thoáng chốc liền đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Rạng sáng 2 giờ, Khưu Thành vụng trộm rời giường. Cậu thay sang một bộ quần áo thuần đen đã chuẩn bị sẵn từ trước, vì để ngừa vạn nhất, cậu còn đeo thêm bao tay cùng khăn trùm đầu.

"Em muốn đi đâu?" Thanh âm của A Thường đột nhiên vang lên trong bóng đêm, mang theo sự băng lãnh trước nay chưa từng có.

"..." Khưu Thành giật mình, theo phản xạ quay người lại. Cậu nghĩ mình đã đủ cẩn thận, nhưng không ngờ vẫn đánh thức A Thường.

"Em muốn đi nơi nào?" A Thường lúc này đã đi đến trước mặt Khưu Thành. Hắn phẫn nộ đến nỗi phảng phất như có thể hủy diệt hết thảy mọi thứ. Cậu ấy muốn bỏ lại mình đi đến nơi nào chứ? Hắn không cho phép! Hắn chỉ cảm thấy cơn giận của mình hiện tại đã vô pháp áp chế!

"Hây da! Không có việc gì." Khưu Thành nâng tay đem A Thường lãm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy của hắn.

Tấm lưng căng chặt của A Thường chậm rãi nới lỏng, bờ vai của hắn run lên nhè nhẹ, qua hồi lâu, hắn mới hỏi tiếp: "Em muốn đi nơi nào?"

Lúc này đây, thanh âm của hắn mang theo nồng đậm bất an cùng vô lực. Cảm xúc hiện tại của hắn giống như một bàn tay vô hình, gắt gao bóp chặt trái tim của Khưu Thành.

"Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến." Khưu Thành nghe thấy bản thân mình đã nói như vậy.

"Tôi muốn đi cùng Khưu Thành."

"Được."

Kỳ thật, Khưu Thành chẳng hề muốn A Thường đi cùng mình chút nào, bởi vì chuyến đi lần này của cậu là chuẩn bị ra ngoài giết người.

Nghe nói nhân loại một khi lây dính máu tươi của đồng loại trên tay, đối với sinh mệnh sẽ trở nên chẳng chút chú ý đến nữa. A Thường đang chậm rãi dung nhập vào xã hội loài người, Khưu Thành không muốn ở ngay thời khắc này, để cho hắn biết được lấy thực lực của hắn muốn làm chuyện gì trong cái xã hội này đều có thể.

"Phải đi sao?" A Thường học theo Khưu Thành mặc vào một bộ quần áo màu đen, lại đeo bao tay cùng khăn trùm đầu.

"Còn phải lấy thêm chút đồ." Khưu Thành nói xong liền mở máy tính lên, đánh liên tiếp mấy dòng chữ, sau lại in ra giấy, kế tiếp cậu dùng túi nilon đựng hai cân bột ngô, lúc này mới nói với A Thường: "Đi thôi!"

Khưu Thành đã thay đổi chú ý. Cậu quyết định đêm nay không giết Hoàng Dịch Đạt, cậu muốn thử một biện pháp khác. Nếu biện pháp này không thể thực hiện được, đến khi ấy, cậu lại ra tay cũng không muộn.

Hai người lặng lẽ rời khỏi tiểu khu Gia Viên, từ một tường vây bên cạnh đại học Tân Nam phi thân vào. Chỉ qua chốc lát, cả hai đã lẻn vào một dãy nhà dạy học, tìm đến phòng học trong mục tiêu.

Trong căn phòng mà tên Hoàng Dịch Đạt cư trú, còn có mấy tên thủ hạ của hắn. Dĩ nhiên trong đám người này cũng có kẻ dã tâm bừng bừng, Khưu Thành biết hắn muốn thay thế Hoàng Dịch Đạt thành lão đại ở nơi này từ lâu. Thế nhưng trên thực tế, người này trừ vuốt mông ngựa cùng diễu võ dương oai, thì không có bao nhiêu tài cán. Nếu tên này có thể thay thế Hoàng Dịch Đạt trở thành lão đại, chung cư số 6 tiểu khu Gia Viên cơ bản có thể giải trừ uy hiếp.

Hôm nay, Khưu Thành sở dĩ chuẩn bị tờ giấy này cùng hai cân bột ngô là muốn đưa cho hắn. Trên tờ giấy có in một hàng chữ không lớn không nhỏ màu đen: "Giết chết Hoàng Dịch Đạt, cho ngươi 100 cân bột ngô."

Tại thành phố Tân Nam, dùng 100 cân bột ngô mua một mạng người, tuyệt đối là một cái giá khá cao.

Khưu Thành đem tờ giấy cùng bột ngô đặt ở trong lòng của người nọ, sau đó liền cùng A Thường ly khai. Kế tiếp, cậu phải xem tình hình thế nào rồi mới quyết định tiếp.

...

"Ha ha ha! Thằng khốn kiếp nào muốn mạng của lão tử? Có gan thì đứng ra đây! Tao phi! 100 cân bột ngô? Đem tụi bây bán hết cũng không được 100 cân bột ngô!"

Sáng sớm hôm sau, trong gian phòng học nọ liền truyền ra từng trận huyên náo. Nguyên lai, cái tên hèn nhát kia đã lưu lại hai cân bột ngô, rồi đem tờ giấy hiến cho Hoàng Dịch Đạt biểu thị sự trung tâm.

"Là mày sao? Mày có 100 cân bột ngô?"

"Có phải là mày không hả? Xem xem ánh mắt này, sẽ không phải mày thật sự muốn giết tao đi? A? Mày có 100 cân bột ngô sao?"

"Mụ nội nó! Nguyên lai mệnh của lão tử còn trị giá tới 100 cân bột ngô! Nơi này làm gì còn thằng nào có mạng đáng giá hơn so với lão tử?"

"Tiểu Kiều! Hay là mày thử đem con gái mày ra ngoài bán, coi coi có bán được 100 cân bột ngô không?"

"Mày cũng đừng có cường ngạnh phản kháng, không phải chẳng còn lương thực sao?"

"Ha ha ha, tao thấy cũng không dễ dàng như vậy. Bất quá mấy chỉ cần bán thêm nhiều lần là được, một lần bán 2 cân bột ngô, 50 lần liền đủ 100 cân. Có điều con mày còn nhỏ như vậy, bán 50 lần phỏng chừng liền nát luôn đấy! Ha ha ha! Mẹ nó! Tiểu Chân lớn lên thật xinh đẹp, đợi ngày nào đó đám lính thối kia không giữ được nữa..."

Dáng vẻ của Hoàng Dịch Đạt lúc này thập phần kiêu ngạo. Gần đây, hắn đã quen hoành hành trên địa bàn này, căn bản không có chút cố kỵ nào. Nhất là vào lúc đối mặt với một người đàn ông trung niên tên là Kiều Vĩnh Mậu, hắn lại càng thêm càng rỡ. Nguyên nhân chính yếu là do Kiều Vĩnh Mậu có một cô vợ cùng một đứa con gái rất xinh đẹp.

Mà sự tình xảy đến kế tiếp lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, Khưu Thành cũng không dự đoán được, một người trung niên thoạt nhìn yếu đuối như vậy sẽ nương lấy cơ hội Hoàng Dịch Đạt lấn tới đây muốn ăn đậu hũ của con gái mình, mà lập tức xô hắn bổ nhào xuống đất, ngay sau đó liền chộp lấy cái muôi bên cạnh, hung hăng nhắm ngay cổ Hoàng Dịch Đạt đâm xuống!

Một nhát! Hai nhát! Ba nhát...

Máu tươi văng khắp nơi! Tất cả mọi người đều bị một màn này làm cho sợ ngây người!

"Giết người! Giết người rồi!" Thời gian im lặng ngắn ngủi qua đi, căn phòng liền bị tiếng thét chói tai cùng sự hỗn loạn thay thế.

Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra trong phòng học này, còn có một ít người đối Hoàng Dịch Đạt biểu hiện rõ thái độ thập phần lạnh lùng, thậm chí còn có thể nhìn thấy vài phần khoái ý trong mắt họ.

"Người là lão tử giết! Bột ngô cũng thuộc về lão tử! Ngươi có nghe thấy không? Đến khi ấy cho dù lão tử không có ở đây!! Ngươi cũng đừng hòng quỵt nợ! Ngươi phải đem 100 cân bột ngô cho vợ lão tử! Một cân cũng không thể thiếu!"

Kiều Vĩnh Mậu tựa như đã lâm vào trạng thái điên cuồng, hắn vung chiếc xẻng đầy máu la to, làm cho khắp nơi đều văng đầy máu tươi.

"Con trai!" Kiều Vĩnh Mậu hét lớn một tiếng.

"Ba!" Con trai của Kiều Vĩnh Mậu lúc này đã đỏ hốc mắt. Nó biết, vô luận tên Hoàng Dịch Đạt kia có đáng chết cỡ nào, Kiều Vĩnh Mậu hành hung trước mắt mọi người thế này, nhất định không có trái ngọt để ăn.

"Có người cướp lương thực! Con phải làm gì?" Kiều Vĩnh Mậu cầm hung khí trong tay, khóe mắt như muốn nứt ra mà nhìn đứa con trai mới 15 tuổi của mình.

"Giết hắn!" Người thiếu niên lóe lên ánh mắt kiên định.

"Con trai ngoan." Nơi khóe mắt của Kiều Vĩnh Mậu nhấc lên một tia mỉm cười, điều này đã khiến cho gương mặt dính đầy máu tươi của hắn thoạt nhìn càng thêm vặn vẹo đáng sợ.

Binh lính trông coi rất nhanh đã chạy đến. Thời điểm họng súng đen ngòm nhắm ngay vào Kiều Vĩnh Mậu, người đàn ông nọ không hề phản kháng. Hắn ngoan ngoãn đem hai tay giơ cao qua đỉnh đầu, để chiếc xẻng rơi xuống đất, phát ra một tiếng "choang" vang vọng...

Chương 114: Anh hùng luyến tiếc anhhùng

Kiều Vĩnh Mậu bị mang đi, toàn bộ bầu không khí trong đại học Tân Nam liền rơi vào một loại bình tĩnh đầy quỷ dị. Nhóm nạn dân so với bình thường càng im lặng hơn, nhất cử nhất động đều lộ ra sự cẩn trọng, nhưng lại giống như ở trong lòng mỗi người bọn họ đều chất chứa một hơi thở kìm nén.

Thông qua "Thiên La nhãn", Khưu Thành nghe được vài lời thảo luận của các nhân vật lớn trong thành phố về chuyện này. Theo như những gì cậu biết được, Kiều Vĩnh Mậu khẳng định sẽ không bị phán tử hình, nhưng bởi do hành hung trước mặt mọi người có sự ảnh hưởng tương đối tồi tệ, hắn hẳn sẽ bị phán khoảng 20 năm tù có thời hạn. Có lẽ qua vài ngày nữa, hắn sẽ bị đưa lên tàu, áp giải tới Tây Bắc cùng với những phạm nhân khác.

Sự tình đã phát triển vượt ngoài dự đoán của Khưu Thành. Nếu cậu đêm qua không có lâm thời thay đổi chủ ý, thì hôm nay sẽ không phát sinh những chuyện oái ăm này. Kiều Vĩnh Mậu không giết người, cũng sẽ không bị lôi đến Tây Bắc lạnh giá đào quặng.

Thế nhưng đối với cái người Kiều Vĩnh Mậu này, Khưu Thành không hề nảy sinh những cảm xúc đại loại như hổ thẹn với đối phương. Vốn, cá nhân hắn đã chịu quá nhiều áp bách, nên hắn mới gây ra hành động phản kháng, hơn nữa hắn còn sắp vì hành vi của chính mình trả cái giá tương xứng, đây đều là chuyện của hắn, không hề có quan hệ gì với KhưuThành. Sở dĩ những hành động của hắn có thể thắng được sự tôn trọng của Khưu Thành, bởi vì hắn đã làm được chuyện một người đàn ông cần làm cho gia đình mình.

Mà sau khi biết được Kiều Vĩnh Mậu sắp sửa bị tống đi, Khưu Thành lại gọi một cuộc điện thoại qua cho Bạch lão đại.

"Em có một người bạn, qua hai ngày nữa sẽ bị đưa đến khu XX khai thác mỏ. Bạch ca, anh có thể chào hỏi trước với bạn bè bên kia của anh không?" Khưu Thành đã nói như vậy trong điện thoại.

"Tiểu tử cậu giờ mới nhớ tới anh à? Sau lúc giết heo mổ dê không gọi điện qua cho anh bây?" Bạch lão đại bày tỏ oán niệm sâu nặng. Hàng tồn kho hắn khổ công tích trữ được đều đã bị đám tôn tử ở tỉnh tước sạch sẽ, làm cho lúc hắn cùng đám anh em trong bang qua năm mới chẳng có được mấy khối thịt để ăn.

Bạch lão đại cũng rất linh thông tin tức ở thành phố Tân Nam, nên cũng biết Khưu Thành đã kêu Thẩm Tinh biếu tặng thịt dê thịt heo cho không ít người tại đây. Thấy mình không được phân tới một chén canh, Bạch lão đại cảm thấy thật đáng tiếc.

"Về sau nếu có thứ gì tốt, em khẳng định sẽ nhớ đưa cho anh trước." Khưu Thành vội vàng cam đoan.

"Cũng đừng nói cái gì về sau này nọ, tiểu tử cậu hiện tại trong tay không có thứ gì tốt à?" Bạch lão đại sống qua ngày cũng chẳng dễ chịu gì.

"Trừ một ít chuột đồng thì không còn thứ khác." Trước đó đám gà mái đã ấp ra không ít gà con. Nhưng số gà con này hiện chưa trưởng thành, nên vẫn còn chưa tới lúc để giết thịt.

"Chuột đồng cũng là thịt mà. Giờ cậu nói xem đang thiếu cái gì, ngày mai anh mang qua đổi với cậu." Biết được bên Khưu Thành còn có chuột đồng, Bạch lão đại thật cao hứng.

"Bên anh còn bột ngô không?" Khưu Thành hỏi hắn.

"Đầu năm nay ai còn có dư bột ngô chứ?" Bạch lão đại dừng một chút, lại nói: "Cho dù có, anh cũng không thể vận chuyển qua chỗ cậu được. Nếu anh hôm nay chuyển một bao bột ngô qua cho cậu, ngày mai kiểu gì cũng sẽ bị người theo dõi. Hiện tại trong thành phố có không ít kẻ đều cho là trên đầu anh mày còn không ít bột ngô đấy. Mẹ nó chớ, đám khốn kiếp kia cứ tối ngày rình coi anh khi nào lộ đuôi."...Tuy rằng hiện giờ trong tay hắn thật sự vẫn còn có chút đỉnh bột ngô.

"Thế muối ăn thì sao?" Khưu Thành sợ tình thế trong mấy tháng kế tiếp sẽ càng ngày càng không tốt. Nếu đối phương không có bột ngô, vậy cậu liền thừa dịp này tích trữ thêm nhiều muối một chút.

"Ơ! Cái này thì có!" Tính ra, muối ăn trong tay Bạch lão đại hiện giờ vẫn còn dư dả.

"Bạch ca, chuyện em vừa nói anh thấy sao?" Khưu Thành lại nhắc một chút về mục đích cậu gọi điện đến.

"Ờ, cái này thì dễ nói thôi. Trong chốc lát nữa, anh sẽ chào hỏi với anh em bên kia. Nếu cậu thể hiện đủ lòng thành, bọn họ sẽ phối hợp thôi. Kiểu gì bạn của cậu cũng sẽ không không chịu thiệt thòi đâu. Đúng rồi, cậu nói tên của người kia là gì?" Bạch lão đại lúc này vô cùng sảng khoái đáp ứng hỗ trợ.

"Kiều Vĩnh Mậu." Khưu Thành đáp lời.

Vào một lần trước đó, khi Khưu Thành thông qua "Thiên La nhãn" quan sát tình huống bên Ô Quy Hoàng, vừa vặn nghe được bọn họ nói tới tình huống của một anh em ở khu vực khai thác mỏ. Cậu cũng biết được trong đám thủ hạ của Ô Quy Hoàng cùng Bạch lão đại, ít nhiều đều có vài người bị đưa đến vùng Tây Bắc khai thác mỏ.

Trong số những người này, có vài tên tội phạm đã ngồi tù từ trước, sau này bị thống nhất đưa qua đó, cũng có vài người mới được đưa đến gần đây. Tóm lại, giữa các bang phái đều có mối quan hệ tương đối hữu hảo, nội bộ cũng có liên hệ với nhau, lúc bị tống đến Tây Bắc liền tụ hội lại, chiếu ứng lẫn nhau, nhờ vậy những ngày tháng ở nơi kia cũng dễ chịu hơn nhiều. Nếu Kiều Vĩnh Mậu có thể lọt vào vòng quan hệ này, hẳn sẽ không bị những phạm nhân khác ức hiếp.

Bạch lão đại đáp ứng hỗ trợ, Khưu Thành cũng an tâm vài phần. Về phần vợ con của Kiều Vĩnh Mậu, Khưu Thành tự nhiên sẽ đem 100 cân bột ngô đưa đến tay bọn họ. Còn những chuyện khác, cậu sẽ không quản đến, cũng không muốn nhận bọn họ vào chung cư số 6 tiểu khu Gia Viên.

Hiện tại, bên Khưu Thành đã không còn thu thêm người, hơn nữa những người đang ở nơi này, vô luận là Trịnh Kế Đào, Giáo Ngọc Bình, hay là bà Khương, đều là những người Khưu Thành tín nhiệm và tôn trọng. Mà vợ con của Kiều Vĩnh Mậu, nếu chỉ vỏn vẹn căn cứ vào thân phận người thân của Kiều Vĩnh Mậu, thì bọn bọ hoàn toàn không đủ điều kiện để Khưu Thành vì họ mà phá lệ.

Sau khi trải qua chuyện này, phía quân đội khẳng định sẽ càng thêm nghiêm ngặt trong việc quản lý các nạn dân ở đại học Tân Nam. Ba mẹ con bọn họ ở trong đám nạn dân kia cũng không thể xem như kẻ hoàn toàn yếu nhược, về phần tương lai sẽ như thế nào, chủ yếu vẫn phải dựa vào chính bọn họ.

Sáng sớm hôm sau, Bạch lão đại liền kéo một xe muối ăn vào tiểu khu Gia Viên. Hiện tại, giá muối tương đối rẻ, muốn đem chúng đổi lấy thịt, không mang nhiều một chút thì khẳng định bất thành.

Khưu Thành cũng đã chuẩn bị sẵn chuột đồng từ trước. Số chuột đồng cậu nuôi từ những ngày đầu tiên, nay đã sinh sôi nẩy nở với quy mô cực lớn. Hiện giờ, chúng nó được phân chia nuôi dưỡng ở trong mấy căn hộ tại chung cư số 6 tiểu khu Gia Viên, chủ yếu tập trung tại vài phòng trống hướng bắc từ lầu 10 đến lầu 13. Khưu Thành tự nhiên không có khả năng mang theo Bạch lão đại đến mấy căn phòng trong địa bàn của mình để đi dạo, cho nên cậu chỉ có thể đem những con chuột nào cần bán chuẩn bị sẵn.

"Ha ha ha! Nhiều như vậy à!" Bạch lão đại vừa thấy Khưu Thành kêu người chuyển xuống nhiều chuột đồng như vậy, nhất thời cao hứng tới mức cười ha ha không ngừng. Tuy rằng Khưu Thành đã đại khái báo số lượng cho hắn từ trước, thế nhưng lúc chân chính nhìn thấy thức ăn, cái cảm giác này hoàn toàn bất đồng với khi hình dung trong đầu.

"Đợi qua một tháng nữa, bên em còn có thể xuất một đám gà trống tơ." Khưu Thành nói với hắn như vậy.

Vào giờ phút này, địa phương mà bọn họ dùng để giao dịch là tại lầu 2 chung cư ở tiểu khu Gia Viên, trong một căn phòng trống thuộc sở hữu của Khưu Thành.

"Thằng nhóc cậu được lắm! Lúc này mà còn có thể cho ra gà trống tơ, nghe nói mấy cái trại chăn nuôi ở phương Bắc vì không phát được đồ ăn cho công nhân, súc vật trong trại chăn nuôi đều bị công nhân tranh đoạt sạch sẽ, ngay cả thức ăn chăn nuôi cũng chẳng chừa lại." Bạch lão đại dùng sức vỗ vỗ bả vai Khưu Thành. Đầu năm nay, muốn tạo dựng chút sự nghiệp nào có dễ dàng như xưa, tiểu tử này tính ra rất có tiền đồ.

"Số chuột đồng này anh có lấy hết không?" Khưu Thành được khen mà có chút chột dạ, hắc hắc nở nụ cười hai tiếng, hỏi lại.

"Lấy hết." Bạch lão đại vung tay lên.

"Yahoo~, lão đại, chúng ta cuối cùng cũng có thịt ăn rồi!" Mấy người trẻ tuổi được Bạch lão đại mang đến sắp vui đến hỏng mất.

"Ồn ào cái gì, suốt ngày chỉ biết ăn thôi, hiện tại là khi nào? Đám chuột này mà đem ăn hết, đến khi ấy mấy đứa bây sẽ tự sinh chuột con cho anh hả?" Bạch lão đại vươn tay, tát cái đét vào tên to mồm nhất.

"Nếu mấy anh muốn nuôi chuột đồng, vậy em sẽ kêu người chọn thêm vài con chuột cái đem qua." Ngày hôm qua, khi Khưu Thành chỉnh lý chuột đồng, đều dựa vào tiêu chuẩn nhiều thịt để tuyển chọn.

"Được! Nếu là chuột cái loại tốt, anh sẽ tính giá khác." Bạch lão đại cũng chẳng hề chiếm tiện nghi của cậu.

"Lão đại, nếu muốn nuôi thì nuôi gà tốt hơn chứ? Tự nhiên nuôi chuột đồng làm gì?" Bọn họ cũng không phải mua không nổi gà à.

"Mày thì biết cái gì? Lấy tình hình hiện tại, người còn ăn không đủ no, mày lấy cái gì mà nuôi lũ gà? Chuột đồng ngược lại dễ nuôi sống, anh mày phải nuôi một đám, để ngừa vạn nhất." Hiện tại chỉ vừa qua khỏi tết âm lịch, năm nay chả biết đến cùng sẽ xảy ra chuyện gì đâu.

Sau khi bàn xong giá, Khưu Thành liền đem những chuyện kế tiếp giao cho Chu Tuyền đi làm, còn cậu thì mang theo A Thường đi một chuyến lên lầu. Lúc đi xuống, trong tay cậu lại cầm theo hai cái túi nilon, đây là thứ cậu muốn đưa riêng cho Bạch lão đại. Mua bán là mua bán, chính cậu đã tìm hắn hỗ trợ, dù nhiều ít cũng phải thể hiện thành ý một chút.

Bên trong hai gói to có một gói đựng mấy cân ốc bươu. Nhớ hồi đó, Khưu Thành cùng A Thường đã mò được không ít ốc bươu từ sông Tân Năm. Nuôi trong ruộng nước ở tầng 15 thời gian dài như vậy, đám ốc bươu này đều đã sinh ra ốc con. Tầng 15 được Khưu Thành chủ yếu dùng làm khu gieo trồng, nên nhiệt độ không khí luôn được điều chỉnh ở mức tương đối cao. Cho dù là mùa đông, ốc bươu vẫn có thể sinh trưởng rất tốt.

Một chiếc gói to còn lại thì đựng tôm hùm con, do A Thường cùng đám nhóc nhà họ Vương mò được đem về từ trước. Sau lại bị Khưu Thành nuôi trong một mương nước tại một vườn thuốc tầng 14. Qua được mấy tháng này, bộ dáng của chúng đều phát triển rất khá. Hiện tại, lúc nhìn vào mương có thể nhìn thấy một ít tôm con. Chính họ tổng cộng cũng mới nếm qua hai lẩn, đợt này cũng không bỏ vào bao nhiêu, chỉ khoảng chừng 20 con.

"Ốc xào! Tôm xào cay! Ha ha, tối nay phải hảo hảo uống hai ly rượu." Bạch lão đại tiếp nhận gói to, mở ra xem xem, nhất thời mừng rỡ tới mức cười chỉ thấy răng không thấy mắt. Trong lòng hắn cũng thập phần minh bạch Khưu Thành đưa mấy thứ này là vì chuyện gì. Vì thế hắn liền liên tục cam đoan với cậu: "Chuyện Kiều Vĩnh Mậu cứ giao cho anh, người anh em cậu cứ yêm tâm đi!"

"Phiền toái Bạch ca." Khưu Thành cười nói.

"Ây da, khách khí cái gì." Bạch lão đại vỗ vỗ lưng Khưu Thành, nói: "Nể tình những gì cậu đã làm, nếu sau này có chuyện gì, cứ việc gọi điện thoại cho anh, bằng không thì nói một tiếng với mấy anh em của anh. Anh đều đã chào hỏi qua bọn họ rồi, bên Ô Quy Hoàng cũng đã nói qua, về sau anh sẽ xem cậu như anh em của mình."

Khưu Thành cùng Bạch lão đại nhận thức lâu như vậy, thẳng đến giờ khắc này, cậu mới chính thức chiếm được sự tán tưởng của tên đầu lĩnh xã hội đen này, mà cũng từ giờ phút này, hắn đã chính thức xem cậu như anh em của mình.

Người lăn lộn trong xã hội, nặng nhất chính là hai chữ tình nghĩa. Tối hôm qua, sau khi treo điện thoại của Khưu Thành, Bạch lão đại liền điện qua cho mấy người bạn bên thành phố Tân Nam của mình, tìm hiểu một chút xem tên Kiều Vĩnh Mậu này đến cùng đã phạm vào chuyện gì. Nói thật, đối với loại hán tử như vậy, không cần Khưu Thành nói, lão Bạch hắn cũng muốn tự mình ra tay, khẳng định sẽ chiếu ứng được một hai lần.

Nhưng mà đây chưa phải là nguyên nhân căn bản để cho Bạch lão đại công nhận Khưu Thành. Sở dĩ Khưu Thành có thể nhận được sự tán thưởng của Bạch lão đại, chủ yếu vẫn là vì những chuyện cậu đã làm trong thành phố. Nhà máy nuôi cá của cậu mùa hè thu côn trùng, mùa đông thì thu cỏ nuôi súc vật, đã vậy cậu còn kiên trì đưa lương thực cho cô nhi viện, ngoài ra còn có nhiều chuyện khác nữa.

Đối với vài tên nhân sĩ luôn giả trang ta đây rất thiện tâm, Bạch lão đại chưa bao giờ cùng bọn họ chân chính giao tế. Thế nhưng đối với loại người luôn làm chuyện giúp đời còn luôn kiên trì như Khưu Thành, lão Bạch hắn vẫn thực kính trọng. Tuy rằng bản thân hắn khẳng định sẽ không làm loại sự tình như vậy, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới sự kính trọng của hắn đối với những người như Khưu Thành.

"Hảo tiểu tử! Chậc chậc, ngày đầu tiên khi thằng nhóc kia đến khu chúng ta bày sạp anh liền đã nhìn ra được tiềm chất của nó. Lúc trước anh chả phải còn nói với tụi bây người này được lắm, còn bảo tụi bây hỗ trợ cậu ta. Xem đi, hiện tại thế nào?"

Trên đường trở về, Bạch lão đại ngồi ở trên ghế phó lại, mang theo ốc bươu cùng tôm con mà Khưu Thành cho hắn, dọc theo đường đi đều vui vẻ nói không ngừng.

"Sao đại ca không nhắc tới chuyện bán heo lúc trước, đại ca đã làm thịt người ta như thịt heo vậy." Hồi đó, mấy con heo con tính ra chả đáng quý bao nhiêu, nhưng kỳ thật bọn họ đã chiếm được một khoảng to tới dọa người.

Trong xe, vài người trẻ tuổi nhỏ giọng nói thầm, không ai dám xung phong đi lên tìm đánh, vì thế bọn họ đành phải làm lơ nghe lão đại chém gió. Nói cái gì chính mình lúc trước là như thế nào như thế nào có mắt nhìn người, kia thật sự là nhất kiến như cố, anh hùng luyến tiếc anh hùng...

Chương 115: Quỷ hẹp hòi

Tiễn bước nhóm người Bạch lão đại, Khưu Thành cùng A Thường vẫn như trước lên tầng 15 làm việc.

Mắt thấy sắp tới ngày khai giảng ở trường tiểu học, nhưng đến bây giờ bọn họ còn chưa nhận được bất cứ thông tri báo danh nào, Khưu Thành cũng đoán được nhà trường đang tính kéo thời gian khai giảng càng dài càng tốt, xem xem qua trận này, tình huống trong thành phố có thể chuyển biến tốt đẹp được không?

Buổi chiều 3 giờ hơn, bên ngoài lại tí tách trút cơn mưa nặng hạt. Khưu Thành cùng A Thường làm xong công việc nhà nông trong ngày hôm nay liền từ trên lầu xuống dưới, phần mình tắm rửa một cái, rồi ngồi ở trên ban công nhìn màng mưa bụi mông mông lung lung ngoài kia.

Mưa "lách tách" nện vào tấm kính thủy tinh trong suốt ngoài ban công, rồi hội tụ lại với nhau thành những giọt nước chảy xuống phía dưới. Khưu Thành bấy giờ đang ngồi xếp bằng, cầm trong tay bản "Mộc Tu bút kí" tinh tế nghiền ngẫm. Dạo này, cậu đang thử luyện chế Tích Cốc đan, nhưng không biết vì sao, cậu vẫn chưa thể luyện thành đan.

A Thường ghé vào một bên, không cần mất quá nhiều thời gian là anh chàng đã cảm thấy buồn ngủ ngất ngư. Suy xét đến nệm sofa có độ thoải mái thật sự không cao, Khưu Thành gần nhất đã lót một cái đệm sát ngay vách tường ban công. Loại nệm này được dùng bông nhồi thành cái chăn lớn, nên thập phần dày, trải trên mặt đất có thể ngăn cách hơi lạnh từ dưới sàn bốc lên.

Thời gian qua,Khưu Thành đều ngồi trên cái nệm này đả tọa, A Thường thì oa ở một bên ngủ gật. Tại một góc khác của ban công, có một đám giỏ gỗ được đặt rất chỉnh tề, trong những giỏ gỗ đó đều gieo trồng nhân sâm.

Cách luyện chế Tích Cốc đan nhìn như đơn giản, kì thực so với 'Giải trăm độc'tinh diệu hơn rất nhiều. Nguyên liệu dùng để điều chế đan dược chính là mấy thứ ngũ cốc cùng một ít thảo dược thập phần thông thường. Muốn dùng mấy loại nguyên liệu giản đơn này luyện chế ra đan dược có công hiệu kinh người hiển nhiên không phải là chuyện dễ dàng. Phải nói, quá trình luyện đan cũng chính là bài khảo nghiệm công lực cùng tu vi của luyện đan giả.

Khưu Thành không có minh sư chỉ đạo, toàn dựa vào chính mình tìm tòi mò mẫm, chuyện đi đường vòng là điều tất nhiên. Để luyện chế Tích Cốc đan, cậu đã thất bại rất nhiều lần, nhưng tới tận bây giờ vẫn tìm không ra được vấn đề mấu chốt nằm ở nơi nào.

Tối hôm nay, cậu lại tính luyện một lò nữa thử xem.

Trên thực tế, Khưu Thành hiện tại cũng chưa có nghĩ ra, nếu mình thật sự luyện chế thành Tích Cốc đan thì đến cùng có nên cầm ra ngoài hay không? Tại thời điểm lương thực khan hiếm, một viên Tích Cốc có thể thay thế đồ ăn của hơn 10 ngày, điều này đối với rất nhiều người mà nói tuyệt đối là tin vui, thế nhưng đối Khưu Thành mà nói lại là bất lợi. Bởi vì cậu không muốn đem bản thân và người bên cạnh đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.

Bất quá vấn đề này có thể đợi đến khi cậu đem Tích Cốc đan tìm hiểu thấu triệt rồi mới tiếp tục suy xét. Nếu đợi đến ngày Tích Cốc đan luyện chế thành, tình huống bên ngoài vẫn còn chưa có chuyển biến tốt, cậu tất yếu phải đưa ra một lựa chọn. Đến cùng là nên mạo hiểm cầm đan dược ra, hay là đem chúng nó đặt yên trong nhà, sau đó trơ mắt nhìn những người bên ngoài vì đói khát từng bước từng bước chết đi, lựa chọn nào đối Khưu Thành mà nói, không thể nghi ngờ là một quyết định vô cùng khó khăn.

Nhưng cậu nguyện ý nhìn thẳng vào sự lựa chọn này, cậu tình nguyện vì chính mình chọn cách mang trên lưng tội danh vì tư lợi, cũng không nguyện ý khiến bản thân trở thành một kẻ yếu nhược hữu tâm vô lực.

"Đừng ngủ, chúng ta đi nấu cơm." Xem xem thời gian chênh lệch không nhiều, Khưu Thành vỗ vỗ A Thường, để hắn cùng mình đi làm cơm chiều.

"!" A Thường đánh một cái ngáp cực bự, ở trên nệm xoay người một cái.

"Cộp cộp cộp..." Lúc này, hành lang bên ngoài lại truyền đến một chuỗi tiếng bước chân không nhẹ không nặng, A Thường vừa nghe được thanh âm, cả người nháy mắt căng chặt lại. Lúc vểnh tai xác định tiếng bước chân bên ngoài thuộc về Chu Tuyền bọn họ quen biết, anh chàng mới lại phóng tâm mà nằm nhoài người trở về.

Khưu Thành bất đắc dĩ cười cười, đem "Mộc Tu bút kí" trong tay nhét xuống dưới cái đệm, rồi đứng dậy đi mở cửa cho Chu Tuyền.

Đều đã cùng nhau sinh hoạt gần một năm, nhưng A Thường vẫn còn có thói quen dễ dàng chấn kinh như cũ. Cho dù là thời điểm nghỉ ngơi, hắn cũng sẽ bảo trì cảnh giới, như vậy hắn căn bản không thể giống với Khưu Thành đi con đường đả tọa tu hành, bởi nếu lúc tu hành gặp phải kinh hách, khí huyết rẽ nhầm đường liền phiền toái.

Trong "Mộc Tu bút kí" có ghi lại phần nhiều là một số đan dược cấp thấp, cho nên những người mới nhập môn như Khưu Thành, cũng có thể tự mình sờ soạng chậm rãi luyện chế ra.

Nhưng bên trong này cũng có một khoản đan dược tương đối khó nhằn trong luyện chế, đó chính là Trúc cơ đan. Đại khái là vì tầm quan trọng của đan dược, người viết đã dùng rất nhiều câu chữ để ghi lại chi tiết quá trình luyện chế Trúc cơ đan. Nhưng cho dù là như thế, lấy tu vi hiện tại của Khưu Thành, cậu căn bản không có khả năng thành công luyện chế ra một viên Trúc cơ đan.

Bất quá may mà A Thường còn trẻ, cậu còn có thể chờ thêm một thời gian.

"Em có nhổ mấy cây cải thìa xuống." Ngoài cửa, Chu Tuyền xách trong tay một bó cải thìa tươi ngon mọng nước. Trên người của hắn cũng không có bùn đất, hiển nhiên là đã tắm rửa xong mới tới đây.

"Đi vào, để anh nấu cơm trước." Khưu Thành nói xong liền vào phòng bếp.

A Thường lúc này đã từ ban công bên ngoài vào tới phòng khách, tiếp đó, anh chàng lại đi theo sau Khưu Thành vào phòng bếp: "Đem khoai tây gọt vỏ." Khưu Thành phân phối nhiệm vụ cho hắn.

Khưu Thành phụ trách nấu cơm xào rau, A Thường đem vỏ khoai tây cạo sạch rồi đi tắm rửa, sau khi xong lại cầm lấy dao phay thớt gỗ đem bọn chúng cắt thành mảnh nhỏ. Chu Tuyền thì ngồi ở phòng khách nhặt cải thìa, rồi mới đưa cho A Thường rửa sạch.

Buổi tối có ba món mặn, một đĩa đậu hũ Ma Bà, một đĩa cải xào, một đĩa khoai tây xào thịt thái lát. Đậu hũ cùng thịt đều lấy từ trong tủ lạnh ra, chính là con heo được mổ thịt hồi năm trước. Khưu Thành đã lưu lại không ít thịt, đều đặt ở trong tủ đông lạnh. Bình thường, cậu sẽ cắt một khối nhỏ ra làm đồ ăn, phỏng chừng có thể ăn được thật lâu.

Về phần đậu hũ, nhà bọn họ bình thường rất ít khi ngừng ăn. Cơ hồ mỗi ngày đều có mặt món này trên bàn. Ngay cả A Thường cũng ăn nhiều đến mức ngán, may mà cải thìa xào lên thực ngon miệng, thịt thái lát cũng rất thơm.

Hôm nay đến phiên A Thường rửa bát, Chu Tuyền cơm nước xong thì trở về gian phòng của mình. Đã nhiều ngày ở lại nơi đây, hắn đã đem căn phòng cách vách kia bố trí giống y như cái ổ của hắn khi xưa. Hắn cũng dùng bột ngô Khưu Thành cho hắn, đổi từ mạng internet không ít nhạc khí, còn có một ít máy móc thiết bị Khưu Thành cùng A Thường xem không hiểu.

Khưu Thành biết hắn thích âm nhạc, cũng đang tự lần mò sáng tác ca khúc. Cậu và A Thường có thể thường xuyên nghe được giọng Chu Tuyền ở cách vách tự đàn tự xướng. Mấy bài hát kia có bài ưu thương trầm trọng, cũng có bài thể hiện sự khát khao cùng hướng tới tương lai.

Cả buổi tối hôm nay, Khưu Thành lại thử luyện chế Tích Cốc đan. Không chút nào ngoài ý muốn, việc luyện đan lại lấy sự thất bại chấm dứt. Đợi đến khi cậu kiệt sức từ tầng 15 lết xuống, thời gian đã rất muộn.

Khưu Thành tính nghỉ ngơi chốc lát rồi mới bắt đầu buổi đả tọa đêm nay. Trong thời gian này, cậu lại mở ra Thiên La nhãn, cùng A Thường xem xét tình huống các nơi tại thành phố Tân Nam. Hiện tại, mọi thứ không mấy khác biệt so với 2 ngày trước, chẳng có gì chuyển biến tốt đẹp, cũng không có gì đặc biệt nghiêm trọng. Cuối cùng Khưu Thành lại trọng điểm chú ý đến tình cảnh của một số nhân vật.

Bên trong đại học Tân Nam, vợ con của Kiều Vĩnh Mậu đang nghỉ ngơi. Có Khưu Thành ngầm đưa qua 100 cân bột ngô, thêm vào sự quản lý của quân đội đối nạn dân cũng trở nên thập phần nghiêm khắc, nên tình cảnh của ba mẹ con họ cũng không đến mức quá mức gian nan.

Trong căn phòng học rộng rãi yên tĩnh, nhìn thế nào đều thấy như tất cả mọi người đang ngủ. Thế nhưng nếu cẩn thận quan sát liền sẽ phát hiện, nơi này cũng không bình tĩnh giống như mặt ngoài thoạt nhìn. Rất nhiều người đều đang giả ngủ, vợ con của Kiều Vĩnh Mậu cũng là một trong số đó. Hiện tại là phiên canh gác của người mẹ, chờ một lát nữa sẽ đến phiên con trai và con gái của cô.

Bấy giờ, tuy việc quản lý bên trong đại học Tân Nam rất nghiêm ngặt, những tình huống ăn cướp trắng trợn đã rất ít phát sinh, nhưng trộm lén lại không thể triệt bỏ. 100 cân bột ngô, ở trong này thật sự rất được người nhớ thương...

Khưu Thành đem hình ảnh thay đổi, chuyển tới một chung cư phổ thông trong thành phố.

"... Ô ô ô, ca ca, em đói bụng quá đi! Em muốn ăn bánh ngô..."

"Cả ngày chỉ biết ăn thôi! Ăn ăn, hôm nay đều cho mày ăn hết, ngày mai còn sống nổi không ? Phiền chết, đừng làm ồn giấc ngủ của anh mày, ngày mai còn phải đến ngoài thành cắt cỏ nữa." Trên giường, Mã Húc Đông xoay thân một cái, không muốn tiếp tục phản ứng đứa em gái đang khóc sướt mướt của mình.

"Húc Đông à, hay là ngày mai để mẹ đi với con, kiếm thêm một ít bánh ngô cũng tốt." Thân thể của mẹ nhóc gần đây ngược lại đã đỡ hơn trước. Lúc này, bà đang cầm một kiện quần áo cũ vá lại. Tuy quần áo trong chợ đêm rất rẻ, thế nhưng ba mẹ con bọn họ trước mắt lại không có thu nhập, nên không nỡ tiêu tiền mua quần áo.

"Mẹ đi làm gì?" Mã Húc Đông khó chịu ngồi dậy: "Hai ngày nay trời còn đổ mưa, đi rồi mắc công lại sinh bệnh. Nghe nói trong thành phố, bệnh nhân hiện đã quá tải, bên bệnh viện đã không thể nhận thêm người."

"Đâu dễ sinh bệnh như vậy chứ." Mẹ của nhóc kiên trì nói.

"Được rồi! Mẹ đừng thêm phiền, còn chê con không đủ mệt à!" Ngữ khí của Mã Húc Đông rõ ràng đã có chút không tốt.

"Được được, không cho con thêm phiền. Nhìn còn xem, mới nói 2 câu đã nóng nảy." Mẹ của nhóc vội vàng dỗ dành.

"Hừ, ngủ." Mã Húc Đông lại nằm trở lại trên giường.

"Ca, em đói, em đói quá..."

"Phiền chết!"

"Anh cho em một miếng bánh ngô đi..."

"Không có."

"Con gái à, con phải nghe lời. Ngày sau không biết sẽ đi đến đâu, chúng ta cũng không có bao nhiêu lương thực, phải ăn tiết kiệm một chút."

Nói rồi, người mẹ buông quần áo trong tay, đi qua dỗ dành đứa con gái nhỏ của mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé này gần nhất nhìn như càng lúc càng xanh xao, cũng so với trước đây thích khóc hơn. Đây cũng không phải điềm báo tốt lành gì, nhớ mấy năm trước còn ở căn cứ lâm thời, cô đã nhìn thấy rất nhiều đứa nhỏ cứ như vậy mà mất đi.

"Ô ô ô... Con đói bụng quá à..."

Cô bé lại nhỏ thanh khóc trong chốc lát, Mã Húc Đông liền phủ thêm áo bông xuống giường đi vào phòng bếp. Một bên bỏ vào nồi cơm điện chút nước rồi nấu lên, một bên lại lấy chìa khóa trong túi áo, đem ngăn tủ đựng lương thực trong nhà mở khóa, từ bên trong cầm một bao nhỏ bột ngô ra.

"Anh ơi, anh muốn nấu cháo bột ngô sao? Anh ơi, anh bỏ nhiều một chút, bằng không em ăn xong một chốc lại đói bụng." Nhìn thấy anh trai cầm một túi nhỏ từ trong ngăn tủ ra, cô bé liền biến thành chó nhỏ theo trước theo sau.

"Còn ồn nữa không cho em ăn!" Mã Húc Đông không kiên nhẫn nói.

"!" Cô em gái lập tức liền cấm thanh, chỉ dám ngóng trông ở một bên.

Hơn mười phút sau, Mã Húc Đông đặt một chén cháo bột ngô nhỏ đặc sệt trước mặt đứa em gái: "Ăn đi!"

"Anh, của anh đâu?"Cô bé đối với cháo bột ngô nuốt nuốt nước miếng, lại ngẩng đầu nhìn anh trai.

"Em tự lo mà ăn đi." Mã Húc Đông bưng cái bát lên nhét vào trong tay cô: "Được rồi, ra ngoài ăn đi, ăn xong nhanh chóng đi ngủ."

"Mẹ ơi, mẹ muốn ăn một miếng không?" Tiểu cô nương bưng bát ngồi bên cạnh mẹ mình.

"Mẹ không đói bụng, con ăn đi!"Người mẹ cười cười, bảo đứa con mau ăn xong rồi đi ngủ một giấc, bằng không trong chốc lát lại đói bụng. Kế đó, bà lại cúi đầu may vá quần áo trong tay, đâm mấy kim, cô lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn hướng phòng bếp, hốc mắt có chút đỏ hồng.

Trong phòng bếp, Mã Húc Đông đang dùng nước sôi trong bình đun nước bằng điện tráng tráng lồng nồi cơm, sau lại bê lên ừng ực uống sạch sẽ, lau miệng, đem nồi cơm điện đặt dưới vòi nước thoáng rửa sạch rồi đặt ở một bên, sau đó liền nghênh ngang quay về phòng của mình đi ngủ.

Lúc này, tại phòng 1406 chung cư số 6 tiểu khu Gia Viên.

"Nếu quan tâm cậu nhóc, liền đưa cho nó chút đồ đi!" Khưu Thành nhìn A Thường đã trầm mặc được một lúc lâu, thoáng nhắc nhở hắn.

"Không quan tâm." A Thường không được tự nhiên xoay sang chỗ khác.

"Mấy thứ trong phòng bếp của chúng ta, anh đều có thể đem tặng người ta." Khưu Thành cười cười, nói.

"..." A Thường không lên tiếng.

Sau đó, đến sáng sớm hôm sau, khi mẹ con Mã Húc Đông còn chưa rời giường, liền nghe từ ban công "phanh" một tiếng vang dội. Lúc chạy ra ngoài quan sát, bọn họ liền nhìn thấy một cái túi nilon màu đen, bên trong có một túi khoai tây, một túi bột ngô, hai bó bắp cải. Nhóc đưa tay vào đảo đảo, lại lật ra được một khối thịt heo nhỏ.

Đây thật sự là một khối thịt heo rất rất nhỏ, Mã Húc Đông thậm chí không xác định được nó có tới một lạng hay không? Nhìn khối thịt, hắn liền nhớ đến cảnh tưởng hồi ở trong trường học, dưới ánh mắt tha thiết của hắn trên cùng một chiếc bàn, cái tên A Thường kia đã chọn lựa từ trong cà men, tìm ra một cái bánh rau hẹ trứng nhỏ nhất đưa sang.

"Xì! Quỷ hẹp hòi!" Mã Húc Đông mắng một câu, sau đó liền một hơi ôm trọn hết đồ đạc, nghênh ngang vào nhà.

"!" Trong căn hộ 1406 chung cư số 6 tiểu khu Gia Viên, A Thường lúc này đang đối diện với ngọc kính Khưu Thành đưa cho hắn, nhe răng nhếch miệng hừ hừ cười!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro